Cho nên, ly rượu vừa nãy cho dù cô có uống hay không cũng đều là sai.
Cho nên, ánh mắt của Sư Hạ Dương nhìn cô khi nãy mới kỳ quái như vậy.
Sư Hạ Dương vẫn là lính dưới trướng Thủy Mặc Vân, đương nhiên cũng thành đối tượng mà Lão Miêu nhắm vào.
Vậy nên, lần này có thể nói là Triệu Uyển Uyển bị liên lụy rồi.
Kiều Nhã Nguyễn nghe thấy động tĩnh bên này liền mặc kệ sự ngăn cản của Phong Phong, bước tới trước, kéo Triệu Uyển Uyển ra phía sau mình, “Thủ trưởng, hôm nay là hôn lễ của tôi, phải để tôi tự mình kính rượu ngài mới đúng, dù sao nhân viên bộ Kỷ luật của ngài một năm qua cũng hao tâm tổn sức không ít vì tôi mà.”
Kiều Nhã Nguyễn nói xong liền nâng chén rượu trong tay về phía ông ta, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Sắc mặt của Thủ trưởng Miêu thoáng biến đổi, nhìn về phía Thủy Mặc Vân: “Người Lữ đoàn trưởng Thủy dạy dỗ quả nhiên toàn là lính tốt.”
“Đó cũng là công lao của Lữ đoàn trương Miêu, dù sao bộ Kỷ luật của ông cũng rất nghiêm khắc, tôi chỉ có thể răn dạy bọn họ phải nghiêm khắc với bản thân hơn thôi.” Giọng nói của Thủy Mặc Vân rất thản nhiên, không có bất kỳ sự dao động nào.
“Được rồi, lão Miêu, ông làm gì thế?” Một vị thủ trưởng cấp cao hơn lên tiếng, rõ ràng không thích hành vi của Lão Miêu. Ông ta biết hai người này vẫn mỗi người một đỉnh, lại không ngờ Lão Miêu này càng ngày càng sai lệch, trước đây chỉ dám làm chút chuyện mờ ám sau lưng, giờ đến cả mặt mũi cũng bỏ hết.
“Cô Triệu đừng để ý, gần đây chỗ chúng tôi cũng xảy ra một vấn đề lớn, cô cũng biết rồi đấy, tâm trạng mọi người không được tốt cho lắm.” Sư trưởng hiền từ nói.
Triệu Uyển Uyển khẽ lắc đầu, hiển nhiên vẫn chưa kịp phản ứng lại.
“Sư trưởng...” Kiều Nhã Nguyễn bất mãn nói.
“Cô cũng bớt lời đi, vui vẻ kết hôn đi nào.” Sư trưởng thấp giọng ngắt lời Kiều Nhã Nguyễn.
Phong Phong vội vàng bước qua ôm lấy Kiều Nhã Nguyễn, mở miệng cười nói: “Các vị thủ trưởng có thể nể mặt đến tham dự hôn lễ, đó là vinh hạnh của vợ chồng tôi. Tính tình Nhã Nhã khá bộc trực, phải cảm ơn các vị đã dạy bảo và khoan dung cho cô ấy, cũng cảm ơn ý tốt của Thủ trưởng Miêu đây. Sau này mong Thủ trưởng Miêu hãy tiếp tục mời chuyên gia chú ý đến cô ấy. Ngài cũng biết đấy, Nhã Nhã nhà chúng tôi có chút quan hệ với Đội trưởng Sư, tôi sợ anh ấy lại mềm lòng không quản lý được cô ấy.”
Phong Phong cười tít mắt nói, nhưng trong lời nói lại đầy dao nhọn.
Nhất là ba chữ “mời chuyên gia” này, giống như ngang nhiên vả vào mặt Lữ đoàn trưởng Miêu, vạch trần chuyện ông ta đang nhắm vào Kiều Nhã Nguyễn, cũng nói rõ quan hệ giữa Kiều Nhã Nguyễn và Sư Hạ Dương, tiện đó làm rõ hành vi cố ý khó xử Triệu Uyển Uyển khi nãy của ông ta.
Tại sao ông lại giám thị Kiều Nhã Nguyễn sát sao như vậy, bởi vì cô ấy là lính dưới trướng Sư Hạ Dương.
Tại sao ông lại gây khó dễ cho Triệu Uyển Uyển, bởi vì vừa nãy Sư Hạ Dưng bảo vệ cô ấy.
Nhưng không khéo, Sư Hạ Dương lại là cấp dưới trực tiếp dưới quyền quản lý của Thủy Mặc Vân.
Cho nên vụ lộn xộn này liền liên quan tới luôn hai vị BOSS lớn kia.
Sư trưởng nhìn Phong Phong, khóe miệng hơi nhướng lên. Thằng nhóc này là một nhân tài, bảo sao có thể lấy được đóa hoa hồng đầy gai của sư đoàn bọn họ.
Thủy An Lạc chớp mắt: “Phong Phong vừa nói gì thế?”
Sở Ninh Dực xoa xoa đầu cô: “Ngoan, ăn đi, hôm nay em có thể ăn nhiều hơn một chút.”
Vì thế này nên vừa nãy anh mới không cho Thủy An Lạc đi qua đó, chính là muốn để cho Phong Phong lên tiếng. Trước hết, cậu ta là chủ nhân buổi lễ ngày hôm nay, người khác không thể đoạt mất tiếng nói của cậu ta được. Hai là Phong Phong cũng phải xuất hiện trước mặt đám thủ trưởng này phát huy thực lực, mới có thể khiến người ta hiểu đừng cho rằng cậu ta là người ngoài mà có thể gây khó dễ cho vợ cậu ta trong quân đội. Quan trọng hơn là, đối tượng của họ Miêu kia là Thủy Mặc Vân, lúc này Thủy An Lạc mà qua đó cũng không phải lựa chọn sáng suốt nhất.
Bình luận facebook