Hôn lễ không hề bị ảnh hưởng bởi khúc nhạc dạo này. Sau bữa trưa George liền làm nóng bầu không khí. Dù sao cũng là người của giới giải trí, ai chẳng có chút tài lẻ.
Cho nên vừa hát vừa nhảy coi như cũng náo nhiệt.
Nhưng Thủy An Lạc lại phát hiện ra, Sở Ninh Dực và Sở Lăng Phong vẫn chui vào trong góc nói chuyện. Có thể thấy hai con người này hẳn là đang khinh bỉ chỉ số thông minh của đám người kia. Bánh Bao Đậu được Sở Lăng Phong bế, bộ dạng nịnh nọt vô cùng, bởi vì ba nuôi vừa mới tặng cô bé một món quà to thật to, nghe nói là một bộ dụng cụ vẽ tranh do một họa sĩ nổi tiếng thế giới tự tay chế tạo, cả thế giới chỉ có một bộ.
Theo như lời Cố Tiểu An thì khi Sở Lăng Phong biết Bánh Bao Đậu thích vẽ, hơn nữa còn rất có thiên phú liền bắt đầu tranh đoạt bộ dụng cụ này, thậm chí thiếu chút nữa liều mạng với người ta.
Công chúa nhỏ nhà cô may mắn đến thế nào mới có hai người ba yêu thương con bé đến tận xương tủy như thế chứ.
Bé Khoai Tây vẫn muốn bò lên với chị gái, nhưng lần nào cũng bị ba ruột mình đẩy xuống, sau đó lại thử leo lên, mãi mà không biết mệt.
Một tiết mục kết thúc, Phong Phong bước lên bục, kéo Kiều Nhã Nguyễn lên theo trong tiếng la ó “hôn đi, hôn đi” của mọi người. Thủy An Lạc và Cố Tiểu An quay lại nhìn, thấy Phong Phong ra hiệu cho mọi người im lặng.
“Tôi thấy, hôm nay nếu tôi không nói lời nào, mọi người chắc sẽ không bỏ qua cho tôi, nhưng mà gây khó dễ cho tôi thì được, phải nói rõ trước, đừng có làm khó dễ vợ tôi, tôi sẽ nổi giận đấy.” Phong Phong mở miệng cười nói, sau đó ho nhẹ một tiếng trước micro, đón lấy Tiểu Bất Điểm từ trong lòng Kiều Nhã Nguyễn.
“Trước đây, cuộc đời này tôi chỉ có một mình, tôi là ai, tôi đi đâu, cũng chỉ đeo cái tên Phong Phong. Bây giờ tôi không còn độc thân nữa. Hai người phụ nữ này là hai người quan trọng nhất trong sinh mệnh của tôi.”
“Ảnh Đế, lời hay ai chẳng nói được, anh làm cái gì khác đi, hôn đi.”
“Hôn đi, hôn đi...”
“Yên nào, yên nào.” Phong Phong cười nhạo đám người ồn ào kia nhưng vẫn vươn tay ôm chầm lấy Kiều Nhã Nguyễn, ra sức hôn lên môi cô một cái, “Bà xã, cưới được em là thành tựu lớn nhất của cuộc đời anh.”
“Em cũng thế.” Kiều Nhã Nguyễn thấp giọng nói.
“Được rồi, biết mấy người muốn nghe tôi hát lắm đúng không? Hôm nay nể mặt bà xã tôi, tôi sẽ hát cho vợ tôi nghe, các người cứ hưởng ké đi.” Phong Phong tỏ ra đương nhiên nói, lại phất tay ra hiệu cho âm nhạc vang lên.
Một bài hát hoàn toàn mới, còn chưa xuất hiện trong các bảng xếp hạng.
Một bài hát hoàn toàn mới, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện tại bảng xếp hạng, bài hát chỉ thuộc về Kiều Nhã Nguyễn.
“Còn nhớ năm đó, ngày ấy, bóng dáng nơi hành lang kia, anh nghĩ mình như một ác ma, em lại kinh ngạc như một thiên sứ. Am không biết anh là Ảnh đế, anh lại coi em là kẻ thù. Còn nhớ lúc đó, tất cả, cái quỳ giữa trời băng lạnh giá, anh thấy anh như một kẻ điên, còn em lại khóc như một đứa trẻ. Em không biết trái tim anh đau đớn, còn anh biết tất cả đều đã kết thúc...”
Giọng anh rất nhẹ, rất mềm, một ca khúc dùng những âm điệu nhẹ nhàng nhất, hát lên tất cả những gì bọn họ đã từng trải qua.
Kiều Nhã Nguyễn thậm chí còn có thể mường tượng ra được từng cảnh tượng, lần đầu tiên gặp mặt tại bệnh viện, theo đuổi anh. Lúc ba cô sinh bệnh, để cầu xin anh chữa cho ông, cô đã quỳ xuống giữa trời đông lạnh giá. Khi đó, cô thực sự cho rằng bọn họ đã đi đến điểm cuối cùng....
Tiếng ca rất nhẹ, toàn bộ phòng khách trở nên yên tĩnh. Đám người ồn ào cũng dần hòa vào tiếng ca nhẹ nhàng của anh, gần như cảm nhận được tình yêu trắc trở lắm mới có được qua giai điệu này.
Bình luận facebook