“Nhưng em cũng cố gắng mà, tại sao phải phủ định sự cố gắng của em chứ. Những lúc em thức đêm thức hôm để vẽ tranh họ có nhìn thấy không? Lúc em vì một đề tài mà lăn từ trên núi xuống suýt chết họ có thấy không? Để vẽ một bức tranh, em bị lạc đường ở trên núi một tháng trời suýt không thoát ra được họ có thấy không? Dựa vào cái gì vì ba em là Sở Ninh Dực mà phủ nhận hết mọi cô gắng của em chứ?” Sở Lạc Nhất có hơi mất khống chế cảm xúc của mình, nhưng những lời này cô không thể nói với ba được, nói ra sẽ chỉ khiến ba đau lòng hơn thôi.
Sở Lạc Duy ôm lấy cô, khẽ vỗ về lưng cô.
“Em chỉ không hiểu, tất cả những điều này em đều phải nỗ lực để có được, tại sao họ lại cứ phải nói như vậy cơ chứ?”
“Không muốn đi thì không đi nữa.” Sở Lạc Duy nói, “Kể cả em không vẽ tranh nữa, anh cũng vẫn nuôi được em.”
Sở Lạc Nhất khóc trong lòng cậu. Cô muốn vẽ tranh, lại càng muốn được mọi người thật lòng thừa nhận.
Sau khi Sở Lạc Nhất ngủ rồi, Sở Lạc Duy mới rời khỏi phòng, nhưng lúc cậu mở cửa ra liền nhìn thấy ba đang hút thuốc ngoài ban công.
Sở Lạc Duy cẩn thận khép cửa lại, đi về phía ấy.
“Ngủ rồi à?” Sở Ninh Dực nói xong liền dập mẩu thuốc trong tay đi.
Sở Lạc Duy gật đầu, “Ba vẫn chưa ngủ à?”
Sở Ninh Dực dựa vào lan can, quay lại nhìn con trai mình, “Con thì sao, Sở Lạc Duy có thể tiếp quản tập đoàn Sở Thị vào năm mười tám tuổi là vì cha cậu ta là Sở Ninh Dực, không cần biết có năng lực hay không đều phải tiếp quản, đây là ưu thế trời sinh đã có của người ta, con nghĩ sao về những tin tức thế này?”
“Con là con trai của ba, điều này không phải là sự thật sao? Con đâu còn sự lựa chọn nào khác.” Sở Lạc Duy cười khổ một tiếng, không phải là cậu không nghĩ gì, chỉ là cậu đã hiểu rõ rồi thôi.
“Vì cha là Sở Ninh Dực cho nên mọi cố gắng đều bị phủ nhận hết.” Sở Ninh Dực nói, lại nhìn về phía con trai mình.
Sở Lạc Duy khẽ cúi đầu nhưng không lên tiếng.
Sở Ninh Dực lại quay người nhìn ra ngoài, “Không ngờ cả đời này người mà Sở Ninh Dực ba nợ nhiều nhất lại là con của mình.”
“Ba...”
Sở Ninh Dực khẽ đưa tay lên. “Con đi ngủ đi.”
Sở Lạc Duy đứng một lúc sau đó mới quay người rời đi.
Sở Ninh Dực đứng ngoài ban công một lúc lâu, mãi cho đến khi mùi thuốc lá trên người anh nhạt bớt anh mới đi tới phòng con gái mình.
Sở Lạc Nhất ngủ rồi, nhưng mắt vẫn còn vương nước.
Sở Ninh Dực ngồi xuống cạnh giường. Anh còn nhớ lúc con gái anh mười tuổi là lần đầu tiên được tổ chức triển lãm tranh. Khi ấy con bé đã rất vui, còn chuẩn bị sẵn sàng từ sớm, thậm chí còn kéo Thủy An Lạc đi mua quần áo cho con bé.
Buổi triển lãm đó rất thành công, con bé cũng rất phấn khởi. Nhưng ngay hôm sau ngày triển lãm, khắp nơi đều truyền tai nhau chuyện Sở Lạc Nhất là con gái của Sở Ninh Dực, mọi nỗ lực của con bé liền bị phủ nhận chỉ trong một đêm.
Một loạt những tin kiểu như tiểu thư nhà giàu, mua được cái danh cứ lũ lượt truyền tới. Tuy sau đó tin tức đã bị anh đè xuống, nhưng sự tổn thương mà con gái anh phải gánh chịu lại không ai có thể chữa khỏi được.
Sở Ninh Dực khẽ vuốt ve gương mặt con. Con bé từ trước đến giờ không hề nói gì nhưng thật ra lúc nào cũng bị gò bó, trước đó lúc Đàm Thần Tiêu nói với anh chuyện buổi triển lãm và ký tặng, anh mới hiểu tại sao dạo này cón gái cứ thích nhốt mình trong nhà không chịu ra ngoài như vậy.
Sở Ninh Dực ở trong phòng con tới tận trời sáng mới rời đi, còn Sở Lạc Nhất thì vẫn không hề tỉnh lại.
Sáng sớm, Thủy An Lạc vẫn đang nói với Sở Ninh Dực chuyện ở bệnh viện, Sở Lạc Duy cúi đầu ăn cơm giữ yên lặng. Lúc Sở Lạc Nhất xuống, Thủy An Lạc mới quay lại nhìn cô bé: “Dạo gần đây con nuôi mỡ đấy à?”
“Con gái mẹ ăn nhiều không béo, mẹ ghen tị hả.” Sở Lạc Nhất cười tít mắt nói, sau đó ngồi xuống đối diện với Sở Lạc Duy.
Sở Lạc Duy ngẩng liên liếc cô một cái rồi lại tiếp tục ăn cơm.
Bình luận facebook