Ăn sáng xong Sở Lạc Duy liền tới công ty, tiện thể còn kéo cả Kiều Vi Nhã không tình nguyện theo mình.
Ngay cả thím Vu cũng ra ngoài đi đánh mạt chược với mấy bà lão xung quanh mất rồi. Vì nhà không còn ai nữa nên Sở Lạc Nhất sang nhà kế bên tìm An Hinh Duyệt.
“Chị Miên Miên.” Sở Lạc Nhất nhảy vào. An Hinh Duyệt đang chơi piano, cô sắp hai mươi rồi, mái tóc dài hơi xoăn xõa xuống lưng, mặc một chiếc váy liền màu trắng trông giống hệt một tiên nữ.
Lúc An Hinh Duyệt quay lại, Sở Lạc Nhất đã ngồi xuống cạnh cô.
“Sao lại qua đây thế?” An Hinh Duyệt mỉm cười nói, dáng vẻ dịu dàng này khiến Sở Lạc Nhất nhìn mà chỉ muốn đem về nhà giấu đi, tiếc là anh trai lúc nào cũng ở bên ngoài.
“Nhà em chẳng con ai cả nên sang chơi với chị này. Chị Miên Miên càng ngày càng có khí chất rồi.” Sở Lạc Nhất chống cằm thở dài nói, chẳng giống cô gì cả, lúc nào cũng như đàn ông vậy.
An Hinh Duyệt cúi đầu bật cười, ngón tay thon dài khẽ gõ lên phím đàn piano.
“Lần cuối cùng gặp anh em chắc cũng phải tới nửa năm rồi đấy nhỉ.” Sở Lạc Nhất bỗng nói.
An Hinh Duyệt khựng lại, giữa hàng lông mày xinh đẹp bỗng hiện lên một nếp nhăn.
Lần trước gặp anh là vào tháng ba, giờ cũng đã sắp sang tháng chín rồi.
Lại nửa năm nữa không gặp rồi.
Sau mười năm, gặp mặt được ba ngày, lại nửa năm nữa không gặp.
Cô thậm chí không biết trong cuộc đời mình, người đàn ông này có thể tồn tại bao nhiêu thời gian nữa.
“Mi...”
Đàn bỗng phát ra một âm điệu, An Hinh Duyệt rụt tay lại, khẽ nói: “Tám mươi chín ngày rồi.”
Sở Lạc Nhất vẫn nghiêng đầu, cô thấy thương khi thấy chị Miên Miên như thế này. Ởtrường có rất nhiều người theo đuổi chị ấy, nhưng chị ấy lại vẫn một mực đợi anh trai cô.
“Phải rồi.” Sở Lạc Nhất bỗng vực dậy tinh thật, cười tí tởn nói: “Chị Miên Miên, chúng ta đi tìm anh em đi, em biết anh em đang ở đâu đấy.”
An Hinh Duyệt vốn đang cúi gằm bỗng ngẩng phắt dậy, ánh mắt cũng sáng lên, “Thật sao?”
“Ừm, sáng nay em nghe mẹ nói, anh giờ đang đi cứu thiên tai, em biết chỗ đó, mình có thể lén đi.”
“Lén đi?” An Hinh Duyệt hơi lưỡng lự, dù sao thì từ nhỏ tới lớn cô vẫn luôn là đứa con ngoan, chưa từng làm gì khiến ba mẹ phải lo lắng cả.
“Đúng thế, nếu không thì chú Ba chắc chắn sẽ không cho chị đi đâu. Ba mẹ em cũng sẽ không cho em đi. Nhưng cũng lâu lắm em không được gặp anh cả rồi.” Sở Lạc Nhất kéo cánh tay An Hinh Duyệt, “Chị Miên Miên, chị đi với em đi mà.”
Hai đầu mày của An Hinh Duyệt lại nhíu lại. Cũng lâu lắm không được gặp Sở Lạc Ninh rồi, cô nhớ anh vô cùng.
Thế nên An Hinh Duyệt đã gật đầu.
Sở Lạc Nhất vui sướng hú lên, “Chị chờ đó, giờ em sẽ đặt vé máy bay luôn, chúng ta sẽ lập tức xuất phát.”
An Hinh Duyệt biết làm thế này là không đúng, nhưng cô cũng muốn làm bừa một lần. Cô đợi nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ vẫn không thể chủ động đi tìm anh một lần hay sao?
An Hinh Duyệt nghĩ như vậy, cũng không còn thấy vướng mắc gì nữa.
***
Trên đỉnh cao ốc tập đoàn Sở Thị.
Kiều Vi Nhã nhàm chán đi tới đi lui trong phòng Tổng giám đốc. Sở Lạc Duy đang bàn việc với Sở Vi nên chẳng có ai đoái hoài gì tới cô.
Kiều Vi Nhã nhìn họ, không nhịn được lùi lại, lùi mãi lùi mãi tới cửa. Sở Lạc Duy liền ngẩng lên liếc một cái, nhưng cũng không ngăn cô ra ngoài.
Sau khi Kiều Vi Nhã ra được đến nơi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, ở cạnh hai tên cuồng công việc đúng là chán chết đi được.
Lúc các thư ký trong phòng thư ký thấy cửa phòng Tổng giám đốc mở ra đều đồng loạt ngẩng lên nhìn, vừa hay lại nhìn thấy Kiều Vi Nhã đi ra ngoài.
Bình luận facebook