Sở Lạc Ninh vươn tay cầm lấy tay cô, “Không sao đâu, lúc sụt xuống bị thân cây va vào thôi, có ít vỏ cây găm vào, giờ đã lấy ra rồi.”
An Hinh Duyệt vẫn không yên lòng, thậm chí bắt đầu có chút hối hận sao lúc đầu mình không học y.
Nhưng anh đã nói không sao rồi, cô cũng chỉ có thể tin anh thôi.
***
Thành phố A, bệnh viện Sở thị.
Tại phòng họp, Thủy An Lạc đứng phía trước xem tin tức đang được phát.
“Các bệnh viện lớn đều nhận được tin tức như vậy, ôn dịch ở vùng gặp thiên tai trong một đêm đã hoàn toàn bùng phát, không giống trước kia. Lần này người bị nhiễm ôn dịch nhiệt độ cơ thể không tăng lên mà hạ xuống, hẳn là không phải bị lan rộng do động vật chết sinh ra vi khuẩn lây lan.”
Thủy An Lạc tựa lên bàn nhìn số liệu, một tay nắm lấy cánh tay còn lại, một tay nâng cằm mình, “Lấy máu của người bị nhiễm bệnh để nghiên cứu trước. Núi lở, toàn bộ cây cối trên núi cũng bị sụt theo, chúng ta không thể loại trừ khả năng lây nhiễm từ thực vật.”
“Lây nhiễm từ thực vật?”
Thủy An Lạc quay lại, hai tay chống lên mặt bàn, “Lây nhiễm từ thực vật, từ trước đến giờ, thực vật vẫn được sử dụng để làm thuốc, cho nên có rất ít người từng nghĩ tới việc nó có thể là nguy cơ gây ra ôn dịch có quy mô lớn hay không. Thời xưa có độc dược, mọi người chớ quên, phần lớn đều làm từ thực vật.”
Mấy vị chủ nhiệm bên dưới gật đầu, đây cũng là một cách suy luận.
“Chờ máu đưa tới xem sao, các phòng cũng nhanh chóng chuẩn bị công tác đón bệnh nhân. Chuyện huyết thanh tôi sẽ tổng phụ trách việc nghiên cứu.” Thủy An Lạc đang nói, buồng tim đột nhiên đau đớn co rút lại.
“Viện trưởng!”
Cô chống hai tay lên bàn, chịu đựng cơn đau quặn thắt từ tim.
“Không sao đâu.” Thủy An Lạc nói, trán đã toát một tầng mồ hôi mỏng, “Đi chuẩn bị trước đi.”
Chờ tất cả các chủ nhiệm đã đi hết, Chủ nhiệm khoa Ngoại mới tiến lại gần Thủy An Lạc, vẫn là cô gái người Đông Bắc năm đó, người học trò mà Thủy An Lạc đã một tay dạy dỗ.
“Cô, cô đang lo cho Lạc Ninh ạ?” Chủ nhiệm đỡ Thủy An Lạc ngồi xuống.
Thủy An Lạc thở dài, ba đứa con của cô giờ đều đang ở đó, trái tim của cô làm sao có thể thả lỏng được.
***
Khu vực thiên tai, trên núi.
Đám thiếu tá đã dẫn thôn dân về, giờ chỉ cần mưa rơi nhỏ hơn một chút là trực thăng có thể cất cánh.
Sở Lạc Nhất đảo một vòng xung quanh, quay đầu lại nhón chân lên sờ sờ trán của Sở Lạc Ninh, “Anh, trán anh lạnh quá.”
“Không sao đâu, chắc là bị dầm mưa lâu quá thôi.” Sở Lạc Ninh nói, nhíu mày che giấu cảm giác vô lực trong người, đây là thứ cảm giác mà ngay cả khi trải qua những cuộc huấn luyện thập tử nhất sinh anh cũng chưa từng cảm thấy, sau khi cố chịu đựng cảm giác anh, anh gạt tay Sở Lạc Nhất xuống.
Ngẫm lại, từ khi cứu trợ thiên tai đến giờ đã sắp được hai tuần lễ, anh vẫn chưa được nghỉ ngơi tử tế lần nào.
Sở Lạc Nhất nhớ đến những chiến sĩ như bọn họ, cũng không nghĩ nhiều nữa.
Tiếng cánh quạt vù vù vọng đến, Sở Lạc Nhất quay phắt lại nhìn, “Là anh Hai và anh Sở Vi.” Sở Lạc Nhất reo lên.
Trên núi không đủ vị trí để phi cơ đáp xuống, cho nên chỉ có thể thả thang treo xuống.
“Bao Đậu, em dẫn Miên Miên lên trước đi.” Sở Lạc Ninh giao An Hinh Duyệt cho Sở Lạc Nhất, bởi vì lúc này anh không đủ sức để tự mình đưa cô ấy lên nữa rồi.
Sở Lạc Nhất tò mò nhìn Sở Lạc Ninh, định nói gì đó nhưng lại không nghĩ ra mình nên nói gì, cho nên liền gật đầu rồi dẫn An Hinh Duyệt lên trực thăng.
“Lão Đại.” Thiếu tá dẫn thôn dân lên, ngoái đầu lại nhìn Sở Lạc Ninh vẫn đứng yên tại chỗ.
Bình luận facebook