Mân Hinh vẫn ngồi trên ghế sofa, An Phong Dương nắm tay cô. Thủy An Lạc đi tới đi lui trong phòng khách, bức bối không nói thành lời.
“Tít tít tít...”
Trên lầu đột nhiên truyền đến tiếng máy móc kêu. Mân Hinh và Sở Ninh Dực ngẩng phắt đầu. Thủy An Lạc định nói gì Sở Ninh Dực đã phất tay, ra hiệu cô giữ yên lặng.
“Tít tít... tít tít tít tít... tít... tít tít tít...”
Tiếng kêu vang lên từng tí, kéo dài chừng một phút, gián đoạn, lại như có quy luật riêng của nó.
Âm thanh kết thúc, Mân Hinh nhắm mắt, nước mắt vẫn cố nén cuối cùng cũng trượt xuống, ngã vào lòng An Phong Dương, “Miên Miên không sao, con bé đang ở cùng với Lạc Ninh.”
Thủy An Lạc vẫn nghe không hiểu gì.
Sở Ninh Dực dường như thở phào một hơi, quay đầu lại nhìn Thủy An Lạc tò mò, nói: “Lạc Ninh tìm được hai đứa rồi, hiện đang chờ mưa ngớt là cứu viện có thể đi vào.”
Thủy An Lạc thở phào một hơi, ờ một tiếng, vẫn thấy tò mò với âm thanh kia. Nhưng cô cũng biết, những thứ hai người này biết thì kiểu gì cũng sẽ không nói cho cô biết, bởi vì cho dù có nói, cô cũng không hiểu nó là cái gì.
“Con nhóc này, để xem lúc về anh xử lý nó như thế nào.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói. Lúc trước một mực lo lắng cho cô bé, giờ không lo lắng nữa liền nghĩ đến chuyện tính sổ.
Kiều Vi Nhã sờ sờ chóp mũi của mình, phải nhanh chóng bảo Bao Đậu trốn đi mới được, dù sao ba nuôi mà nổi giận cũng rất nghiêm trọng.
“Con thấy cũng tốt mà, trước kia mọi người cứ lo chị Miên Miên với anh Cả không có tình cảm gì. Chuyện lần này không phải đã chứng minh tình cảm giữa bọn họ không phải là không có mà còn rất mãnh liệt đấy sao, chuyện tốt mà.” Kiều Vi Nhã giải vây cho chị em tốt của mình.
Phong Phong kéo con gái đứng dậy, “Con xích qua một bên đi, bằng chút chỉ số thông minh đó của con còn muốn chơi đấu trí với ba nuôi con à, đi gọi điện thoại cho mẹ con đi, báo cho mẹ biết bên này không sao rồi.”
Kiều Vi Nhã ai da một tiếng, bị Phong Phong kéo đi.
“Hai người cũng đi về nghỉ ngơi đi, có Lạc Ninh ở đó sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Sở Ninh Dực nói.
An Phong Dương gật đầu, đỡ Mân Hinh đứng dậy, “Mọi người cũng nghỉ ngơi sớm đi, trời sắp sáng rồi.”
Tuy rằng lúc này Thủy An Lạc tuyệt đối không ngủ được, nhưng vẫn trấn an Mân Hinh, bảo cô ấy ngủ đi một chút.
Chờ mọi người đi rồi, Thủy An Lạc mới nhìn về phía Sở Ninh Dực, bởi vì đã biết tình trạng của các con cho nên Thủy An Lạc không để ý nữa, “Em đã bảo rồi, để em đi, anh cứ không chịu. Nếu em mà đi thì đâu có xảy ra chuyện này? “
“Ừ, em không được đi, bởi vì em mà đi thì phải cứu thêm một người nữa.” Sở Ninh Dực nói, ôm cô đi lên lầu.
Thủy An Lạc: “...”
“Ngày mai anh sẽ qua đó.” Anh vẫn không yên lòng về con gái.
Mặc dù miệng thì nói muốn xử lý con gái, thế nhưng dù sao cũng là cô nhóc được anh nâng niu trong lòng bàn tay, lần này không biết đã chịu khổ đến thế nào. Lúc nãy anh không đi và vì lo cho Thủy An Lạc. Hiện tại cô đã an tâm, anh cũng có thể đi tìm con gái được rồi.
“Em cũng muốn đi.” Thủy An Lạc vội vàng nói.
“Em đi làm cái gì? Gây ra tai nạn hiện trường lần thứ hai à? Anh bên trái trông con gái, bên phải còn phải giữ lấy vợ hả?” Sở Ninh Dực cười xùy một tiếng, dẫn cô trở về phòng.
Thủy An Lạc nổi giận, đi tới trước mặt anh lớn tiếng nói: “Trong lòng anh em ngốc như thế à?”
“Không phải.” Sở Ninh Dực nghiêm túc nói, vào lúc Thủy An Lạc đang định vui vẻ liền nói tiếp: “So với em nghĩ, còn ngốc hơn.”
“Sở Ninh Dực!!!” Thủy An Lạc gầm lên, đáng tiếc người ta đã đi tắm mất rồi.
Bình luận facebook