Sở Lạc Duy hơi cụp mắt, không dễ tiếp xúc sao?
Nhưng Tiểu Bất Điểm thích anh ấy.
“Có phải tôi rất khó sống chung không?” Sở Lạc Duy đột nhiên hỏi với vẻ không chắc chắn.
Lần này Sở Vi khựng lại. Quả nhiên chỉ có Kiều Vi Nhã mới có thể khiến cậu Hai luôn kiêu ngạo nghi ngờ bản thân mình thế này.
“Cậu Hai không khó sống chung, ngược lại, tính cách của cậu Hai là dạng thích hay không thích sẽ bộc lộ rõ ràng, mới khiến người ta biết có nên lại gần hay không.” Tất nhiên, cái duy nhất bộc lộ không rõ ràng lại là tình yêu.
Sở Lạc Duy phất phất tay bảo Sở Vi đi nghỉ. Sở Vi vốn dĩ đã quay người đi rồi, nhưng lại quay đầu nhìn bóng lưng của Sở Lạc Duy một lần nữa, “Cậu Hai, tuy rằng tôi chưa từng yêu ai, nhưng tôi cảm thấy, có những câu nếu nói ra sẽ tốt hơn nhiều so với việc giữ lại để người ta phải suy đoán.”
“Nếu như thất bại thì sao, sẽ giống như Sở Húc Ninh và Sư Niệm, đến chết cũng không qua lại nữa sao?” Khi nói câu này, giọng của Sở Lạc Duy rất nhỏ, rất nhỏ.
Mà tiếng mưa bên ngoài thì quá lớn.
Sở Vi không nghe thấy.
Sở Vi thấy cậu không nói gì, cũng không nói gì nữa, quay người về phòng dành cho khách.
Sở Lạc Duy ngẩng đầu nhìn màn mưa bên ngoài. Bởi vì cậu không nhìn ra được trái tim của Kiều Vi Nhã đối với cậu thế nào, cho nên cậu không dám mạo hiểm.
Sở Lạc Duy, cả đời này chỉ có duy nhất một nỗi sợ, nỗi sợ ấy do cô gái tên Kiều Vi Nhã kia mang lại.
Tất cả mọi người đều cảm thấy cậu lạnh lùng, không chịu nói, nhưng ai mà biết được nỗi sợ của cậu, nỗi sợ đối diện với tình yêu, lần đầu tiên đối diện với tình yêu, cũng là lần cuối cùng đối diện với tình yêu.
Từ thanh mai trúc mã tới tình yêu, cậu có thể xác định được, nhưng cô ấy thì sao?
Cô ấy không xác định được!
Vì cô không xác định được chắc chắn mới khiến cậu thấy sợ hãi.
***
Nửa đêm, trong bệnh viện.
Sở Lạc Ninh nhận được điện thoại của em trai.
An Hinh Duyệt ở giường bên cạnh đang ngủ, anh cẩn thận ngồi dậy, đi ra ngoài.
“Anh, anh ngủ rồi à?”
“Giờ trong nước bây giờ là mười hai giờ đêm, em trai ngốc của tôi ơi, sao em có thể hỏi câu ngu người như vậy chứ.” Sở Lạc Ninh đứng trên sân thượng cười khẽ, không khí khô nóng phả vào mặt anh.
“Anh, em không biết nên làm thế nào cả, Sở Vi bảo là em nên nói ra.” Giọng của Sở Lạc Duy rất khẽ, dường như không hề giống cậu lúc bình thường.
“Lạc Duy, nếu như đã không xác định chắc chắn, chi bằng làm cho nó rõ ràng hơn đi. Có một số chuyện không phải cứ nói ra là giải quyết được, gặp được đúng người vào đúng lúc, lời nói ra mới đúng được.” Sở Lạc Ninh nhẹ nhàng khuyên bảo cậu em trai đang mờ mịt của mình, “Hoặc em nên nói về vấn đề này với mẹ, mẹ đã nói lời yêu ba vào lúc ba mình không hiểu gì hết, kết quả là cả hai đều bị tổn thương.”
Đầu dây bên kia im lặng.
Sở Lạc Ninh cũng không vội, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm bên này.
“Bây giờ mà gọi cho mẹ, ba sẽ xử chết em.”
Một lúc lâu sau, Sở Lạc Duy cuối cũng cũng nói ra một câu nói thật.
Sở Lạc Ninh khẽ cười, câu này thì đúng là thật rồi.
“Các em còn nhỏ, vội làm gì? Cái gì thuộc về em sau cùng vẫn là của em thôi.”
“Nhưng em không muốn buông tay cô ấy.” Sở Lạc Duy trầm giọng nói.
Sở Lạc Ninh bật cười, “Nếu như con bé đã không biết mình có rung động với em không, vậy thì trước khi con bé rung động với người khác, em bóp chết mọi hy vọng không phải càng tốt hơn sao.”
Sở Lạc Duy: “...”
Trong lúc bàn chuyện, anh trai cậu thích giải quyết tận gốc hơn.
“Được rồi, em trai ngốc của anh, không có gì ghê gớm lắm đâu, đi ngủ đi.” Sở Lạc Ninh nói, ngáp dài một tiếng, “Anh đi ngủ đây, hiếm lắm mới có được một kỳ nghỉ.”
Sở Lạc Duy ngắt điện thoại, nghĩ về những lời anh Cả nói.
Bình luận facebook