Cửa xe từ từ được mở ra, trong ba chiếc xe có chín chiến sĩ bước ra. Người đi đầu chẳng phải ai khác mà chính là Sở Lạc Ninh tối qua vẫn còn trong bệnh viện.
Nhưng họ ôm theo... hũ tro cốt. Hũ tro cốt có cờ đỏ năm sao phủ bên trên.
Chân Sở Lạc Ninh vẫn đang bị thương, nhưng anh vẫn bước từng bước rất vững vàng, đi rất ngay ngắn.
Đám sinh viên đứng cách đó không xa ngẩn ra nhìn cảnh tượng này. Sở Lạc Nhất đứng ngay phía trước, cô không khỏi nắm chặt hai tay lại.
“Sư 18XX6 Sở Lạc Ninh tuân lệnh tiễn các anh hùng của lữ 64BB2 về nhà.” Sở Lạc Ninh cất tiếng vang vọng, “Trong cơn lũ 815, họ đều là những người hùng.”
Hai chân Sở Húc Ninh chụm lại, chầm chậm đưa tay lên, hành lễ với hũ tro cốt.
“Lữ phó lữ đoàn 64BB2 Sở Húc Ninh đón các anh hùng về nhà.” Sở Húc Ninh nói từng từ một, âm vang.
Sở Lạc Ninh giao hũ tro cốt trong tay cho Sở Húc Ninh, những người phía sau lần lượt giao lại cho người bên cạnh Sở Húc Ninh. Sở Húc Ninh cúi đầu, ôm hũ tro cốt xoay người, bước từng bước tiến vào quân doanh.
“Doanh một đoàn một, kính chào...”
“Xoạt...” Động tác chào kiểu quân đội tiêu chuẩn xuất hiện.
“Doanh hai đoàn một, kính chào...”
“Doanh ba đoàn một, kính chào...”
...
“Doanh ba đoàn ba, kính chào...”
Đội ngũ cuối cùng hành lễ xong, liếc mắt nhìn, hơn hai nghìn chiến sĩ, động tác y hệt, hoàn toàn không thấy được một chút hỗn loạn nào.
Không hề thấy một chút hỗn loạn nào.
Đối với tất cả các sinh viên, đây là cái tát đau nhất đánh thẳng vào mặt họ.
Sở Lạc Nhất nhìn ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Sở Lạc Ninh.
Sở Lạc Ninh cũng đang nhìn cô, làm một động tác cố lên với cô.
Sở Lạc Nhất hơi cúi đầu, âm thầm trách mình. Từ sau khi tới đây, cô cứ luôn nghĩ tới việc lười biếng, cơ bản không hề có ý định rèn luyện một cách tử tế.
Cửa quân doanh được đóng lại, Sở Lạc Ninh quay về lên xe. Anh có thể tiễn tro cốt của những chiến sĩ đó về, nhưng không thể tiễn họ về nữa.
“Con trai ơi... Con ơi...”
“Con trai tôi, trước lúc đi con chẳng bảo tháng này sẽ nghỉ phép hay sao?”
“Con trai tôi, bà nội vẫn còn đợi con ở nhà kia kìa. Con đi rồi, vợ con mới cưới phải làm sao đây?”
Tiếng khóc gào của phụ nữ và tiếng nấc nghẹn của đàn ông vang lên, người thân của các chiến sĩ bên đó không biết đã tới quân doanh từ lúc nào.
Sở Lạc Nhất nghĩ, chắc đây là nguyên nhân sáng nay Sở Húc Ninh không xuất hiện. Đây là nguyên nhân cho sự khinh thường trong ánh mắt của Cố Tỉ Thành. Trong lúc họ còn đang phản đối vì huấn luyện quân sự quá khắc khổ thì đã có chiến sĩ hy sinh trong tai nạn rồi.
Tiếng khóc thảm thiết vọng tới cả thiên cung, tiếc rằng Ngọc Hoàng không nghe thấy, không có cách nào đưa những người đó quay về, trả cho người thân của họ.
“Các đội về đi, đừng làm mất mặt Đại học Q, chút khổ cực này đã không chịu nổi, còn đòi làm nhân tài kiến thiết quốc gia gì chứ.” Chủ nhiệm dẫn dắt đội lớn tiếng khiển trách.
Tiếng khóc bi thương bên đó thỉnh thoảng lại vọng tới, tất cả chiến sĩ duy trì tư thế hành lễ. Sở Lạc Nhất biết, những người này sắp được đưa tới nghĩa trang liệt sĩ rồi.
Các chiến sĩ đi rồi, đến tận chạng vạng mới về.
Nhưng các sĩ quan huấn luyện lại không ngờ rằng, hơn hai mươi đội của bốn khoa đều vẫn đang tập luyện rất nghiêm túc.
Cố Tỉ Thành nhìn đội ngũ của khoa Mỹ thuật đứng ngay đầu, cô gái đang chỉ đạo hết sức nghiêm túc đó. Đây có được tính là một lần trưởng thành trong cuộc đời các sinh viên. Sự trưởng thành không thể học được ở nơi khác, sự trưởng thành phải lấy sinh mạng ra để đánh đổi không.
Sở Lạc Nhất ngoảnh lại, đối diện với đôi mắt của Cố Tỉ Thành, anh hơi mỉm cười.
Trái tim của Sở Lạc Nhất lỡ mất vài nhịp.
Ánh chiều rất đẹp, cơn gió lướt qua mặt vẫn mang theo hơi nóng.
“Hơi nóng đầu thu,
Cây dương đang tươi tốt,
Giữa đồng có thiếu niên là ai,
Một ánh mắt, lỡ cả một đời.”
Bình luận facebook