SSư Niệm treo quần áo lên xong mới nhìn về phía Sở Húc Ninh và nói: “Những đồ dùng cũ em nhờ các chiến sĩ bên hậu cần đến lấy đi rồi, em không vứt đi đâu.”
Họ không dùng đến thì những hộ gia đình khác cũng sẽ có người cần đến.
“Ừm.” Sở Húc Ninh không hề lo lắng về vấn đề này. Cô lớn lên trong khu quân đội, chuyện trong khu nhà của người thân cô còn hiểu nhiều hơn anh. “Khi nào em đi cùng đoàn làm phim, đầu tháng mười anh có đợt diễn tập quân sự, chắc cũng phải đi hơn một tháng.”
Bàn tay Sư Niệm đang rót nước giúp anh hơi dừng lại. Cô ngoảnh lại nhìn Sở Húc Ninh, “Vì chuyện lần này à?”
Sở Húc Ninh không kiêng kỵ mà gật đầu. Anh chẳng có gì phải giấu giếm Sư Niệm cả, vả lại, đây cũng là sự thật không phải sao?
Sư Niệm “ừ” một tiếng trong cổ họng, sau đó đặc cốc nước xuống bàn trà trước mặt anh.
“Dạo này em ra ngoài đừng nghe những người khác nói lung tung.” Sở Húc Ninh đột nhiên nói vậy. Nghe Cố Tỉ Thành nói, hình như tất cả mọi người đều nghĩ rằng anh là vì cơ hội lần này mới cưới Sư Niệm. Anh cũng định giải thích với họ, nhưng nghĩ làm thế chỉ làm mọi chuyện thêm rối rắm mà thôi.
Sư Niệm ngồi xuống cách anh một khoảng, cô cầm lấy điều khiển và mở tivi.
“Em biết, mọi người đều cảm thấy anh là vì ba em nên mới cưới em, cưới em, các anh mới có cơ hội lần này, vừa nãy khi em ra ngoài vứt rác đã nghe thấy rồi.” Sư Niệm nói bằng giọng thản nhiên, như thể cô không hề để ý đến vậy. “Không sao đâu ạ, có lúc em còn bị chửi thậm tệ hơn cơ, cái này có là gì. Chắc bọn họ cảm thấy anh bị thiệt nên mới đau lòng cho anh đấy, em làm sao mà tức giận được?”
Sở Húc Ninh nhìn Sư Niệm, cô cũng đang nhìn anh, nhưng mắt cô rất sáng, như thể sự thật giống những gì cô đã nói vậy.
Sở Húc Ninh đột nhiên đưa tay ra ôm cô vào lòng.
Sư Niệm hơi ngây người rồi nhanh chóng khôi phục như bình thường. Cô tựa ở trong ngực anh, tiếp tục xem tivi.
“Sau này không cần phải để mình phải chịu ấm ức như vậy, nếu ai nói gì, em cứ nói lại.” Anh cũng không nỡ để cô bị uất ức.
“Ừm.” Sư Niệm cúi đầu, trên mặt tràn đầy thứ hạnh phúc chỉ có cô tự biết, không có tình yêu, chí ít cô vẫn còn có hạnh phúc.
“Cốc cốc cốc...”
“Em đi mở cửa.” Trước khi để mình bị ngạt thở vì nhịp tim đập quá nhanh, cô vội vàng đứng dậy khỏi lòng anh, nếu cứ để anh ôm thế này thì cô sẽ chết vì vỡ tim mất.
Sư Niệm đi dép vào rồi chạy ra cửa. “Ra đây.”
Cô vừa nói xong, tiếng gõ cửa ở bên ngoài ngừng lại.
Sư Niệm mau chóng mở cửa ra. Cô nhìn thấy bên ngoài là một nữ sĩ quan khí thế hùng hùng hổ hổ. Cô ta có quân hàm Trung tá, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, trong tay còn kéo theo một rương hành lý giống như vừa mới đi xa trở về.
“Cô là?”
“Tránh ra.” Nữ quân nhân hung hăng đẩy Sư Niệm một cái, sau đó kéo hành lý bước vào trong nhà.
Sư Niệm không kịp phản ứng đã bị đẩy nên cô bị loạng choạng đập vào cửa, đụng phải vết thương trên lưng, đau điếng.
“Shh...”
“Niệm Niệm.” Sở Húc Ninh vội chạy đến kéo Sư Niệm vào lòng mình. Anh ngẩng đầu nhìn người nữ quân nhân vẫn đang vô cùng tức giận kia, “Dương Giai, cô làm cái gì thế hả?”
“Yếu ớt như thế cơ à? Chẳng phải chỉ vừa mới đụng một cái thôi sao?” Dương Giai cười khẩy, cho rằng Sư Niệm đang giả vờ. “Sở Húc Ninh, sao lại thế này? Em mới chỉ ra nước ngoài bồi dưỡng nửa năm, sao trong lữ đoàn lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Có phải là do con ả này làm không? Vì muốn ép anh cưới nó à?”
Sư Niệm nheo mắt nhìn cô gái trước mặt. Một lát sau cô mới nhớ ra đây chính là nữ sĩ quan luôn đi theo sau Sở Húc Ninh. Cả thế giới này đều biết là cô ta rất thích Sở Húc Ninh.
Bình luận facebook