Sở Húc Ninh quay lại thấy Sư Niệm đang rơm rớm nước mắt.
Lúc này dù trong lòng Sư Niệm rất giận dữ nhưng cũng không dám nổi giận với Sở Húc Ninh. Cô chỉ có thể âm thầm ghi món nợ này với Dương Giai.
Sở Húc Ninh nhìn dáng vẻ uất ức mà không dám nổi giận của cô. Anh thầm thở dài, cái đồ ngốc này.
Sở Húc Ninh quay đầu lại nhìn về phía Dương Giai: “Niệm Niệm đánh cô là không đúng. Nhưng Dương Giai này, lời cô nói càng không đúng, giờ cô nên nói xin lỗi với cô ấy đi. Còn nữa, cô phải nhớ kỹ thân phận quân nhân của mình, mỗi tiếng nói, mỗi hành động của cô đều đại diện cho quốc gia đấy.”
Lần này giọng điệu của Sở Húc Ninh vô cùng nghiêm túc.
Mới vừa rồi anh thay mặt vợ của mình nói tiếng xin lỗi, bây giờ, đến lượt Dương Giai phải nói xin lỗi vợ của anh.
Sự xoay chuyển này nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Mọi người cứ nghĩ rằng, sau khi Lữ phó xin lỗi thì chuyện này coi như kết thúc, nhưng không ngờ tình thế lại đảo ngược như vậy.
Gương mặt đắc ý của Dương Giai nháy mắt biến thành không thể tin nổi. Cô ta dùng ánh mắt không dám tin nhìn Sở Húc Ninh: “Bảo em xin lỗi cô ta?”
Mới đầu Sư Niệm còn cảm thấy rất tủi thân, giờ thì vui vẻ đến mức muốn bay lên. Sở Húc Ninh vẫn đứng về phía cô, nếu như ngay từ đầu Sở Húc Ninh bảo Dương Giai xin lỗi cô, thì sau đó người phải nói xin lỗi chắc chắn là cô.
Bảo cô nói xin lỗi cô ta á?
Không đời nào!
Nhưng bây giờ thì khác, Sở Húc Ninh đã thay cô nói xin lỗi rồi, nên giờ đến lượt Dương Giai phải xin lỗi cô.
“Không xin lỗi cũng được, cứ để cho tôi nói cô là đồ mụ già ế chỏng chơ là được rồi...”
“Niệm Niệm, em im ngay cho anh.” Sở Húc Ninh quay đầu lại ném cho Sư Niệm một ánh mắt bảo cô ngậm miệng lại.
Sư Niệm bĩu môi, im thì im, vốn dĩ cô ta đúng là đứa ba mươi mấy tuổi rồi mà vẫn không ai thèm rước còn gì.
Sở Húc Ninh quay đầu nhìn cô gái đang tức giận vì lời nói của Sư Niệm. Anh đành phải nói: “Cô cũng biết những lời này không dễ nghe, vậy cô không nghĩ tới chuyện một cô gái mới hai tuổi như cô ấy, bị cô nói như thế kia sẽ có cảm giác gì à?”
Dương Giai mím môi, giọng nói của Sở Húc Ninh không lớn, nhưng ý tứ ở bên trong rất kiên định, ý là cô ta nhất định phải nói xin lỗi.
“Xin lỗi.” Dương Giai tức giận nói ra, sau đó cô ta kéo theo hành lý nhanh chóng xoay người rời khỏi nơi này.
Sư Niệm dùng khẩu hình nói câu “không tha thứ”, sau đó khi Sở Húc Ninh đóng cửa quay người lại thì cô đã trở về dáng vẻ ngoan ngoãn, hai tay chắp sau lưng, đầu cúi xuống nhìn mũi chân của mình. “Em xin lỗi, em không cố ý đánh cô ta, chỉ tại vì em không nhịn được thôi.”
Cho dù là người nào bị mắng như vậy cũng đều không thể nhịn được.
Sở Húc Ninh nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô lúc này mà phải phì cười.
Cơ thể Sư Niệm hơi run lên. Cô theo bản năng đưa hai tay lên che kín mặt mình. “Mấy ngày nữa em phải đi ghi hình rồi, mặt bị đánh sưng lên người ta sẽ nói là bạo lực gia đình đấy.”
Sở Húc Ninh thấy cô sợ hãi như một chú chuột hamster liền đi đến cầm lấy cổ tay của cô: “Để anh xem vết thương của em xem nào, vừa rồi bị đụng vào đâu?”
Sư Niệm chớp mắt nhìn anh, xác định không phải anh muốn đánh mình, đôi mắt to khẽ đảo một vòng. Giờ cô phát hiện ra tính tình của Sở Húc Ninh rất tốt, thỉnh thoảng cô có nhõng nhẽo chút cũng không sao.
“Ở sau lưng, đau lắm.” Sư Niệm tủi thân nói.
Sở Húc Ninh biết cô đau, nhưng chắc chắn không đau đến mức như thế, vì thế lúc này chắc chắn là cô đang làm nũng.
Sư Niệm chớp mắt quan sát mỗi biểu cảm trên gương mặt anh, sợ mình nhìn thấy vẻ mặt mất kiên nhẫn hay bực bội nào đó của anh.
Cuối cùng Sở Húc Ninh chỉ biết thở dài. Anh buông cánh tay cô ra rồi đi vào phòng ngủ.
Trái tim Sư Niệm giật thót lên, anh giận rồi à?
Sư Niệm ảo não đập mạnh lên trán của mình, khi không đang yên đang lành lại đi làm nũng làm gì chứ, đáng đời chưa?
Bình luận facebook