Sở Lạc Nhất nói xong, Cố Tỉ Thành mất một lúc lâu mới hoàn hồn lại được.
“Em là... long nữ?” Cố Tỉ Thành không thể tin nổi.
Sở Lạc Nhất nhìn Cố Tỉ Thành, dứt khoát quyết định đã nói thì nói cho xong, cô bịt mắt mình lại rồi từ từ buông ra.
Cố Tỉ Thành liền thấy mắt cô từ từ biến thành màu tím một cách rõ ràng.
Đó là một màu tím mị hoặc, một màu tím khiếp người, như có thể hút cả linh hồn của người ta vào trong đó.
Cố Tỉ Thành cảm thấy thế giới của anh trở nên thật huyền ảo, cái này không phù hợp với lẽ thường.
Sau đó Sở Lạc Nhất lại thu màu mắt tím của mình lại, “Đó là lý do tại sao hôm đó Mạch Thụy lại nói em là quái vật đấy.” Sở Lạc Nhất nói xong, nhìn Cố Tỉ Thành vẫn trong cơn khiếp sợ, cô khẽ cúi đầu xuống.
Vì cô không biết Cố Tỉ Thành sẽ nghĩ thế nào.
Nhưng cô biết là mình không thể gạt Cố Tỉ Thành được.
Đúng là Cố Tỉ Thành cảm thấy sốc thật sự. Những chuyện phản khoa học thế này sao có thể bảo anh không kinh ngạc được đây?
Không chỉ đơn giản là kinh ngạc thôi đâu, cho nên Sở Ninh Dực mới bảo anh tới Long gia ở thành Rome là vì chuyện này sao.
Cố Tỉ Thành nâng cằm Sở Lạc Nhất lên, “Cho nên em buộc phải tới Rome để hóa giải lời thề này à?”
Sở Lạc Nhất gật đầu, “Ba em từng nói truyền thuyết này là giả, nhưng chuyện rắn độc và thú dữ đều không dám lại gần em là thật. Không cần biết là thật hay giả, em đều phải đi để làm rõ chuyện này.” Sở Lạc Nhất nói một cách kiên định: “Vì nếu tới lúc chết mà người thân đều không thể ở bên mình thì đó là một chuyện rất đau khổ không phải sao.”
Cố Tỉ Thành ôm lấy cô. Nếu anh đoán không lầm thì Bạch Hoành hiện tại đang ở trong căn nhà cũ của Long gia ở Rome. Xem ra lần này sư phụ đã cho anh một vấn đề khó rồi, còn là một vấn đề khó mà buộc phải giải quyết được nữa.
Muốn lấy được con gái của Sở Ninh Dực thì sao có thể đơn giản được?
“Chờ sau khi kết thúc đợt diễn tập quân sự lần này, anh đưa em đi.” Cố Tỉ Thành khẽ thủ thỉ bên tai cô. Anh vốn muốn đi một mình, nhưng giờ xem ra nếu anh đi một mình thì cũng không giải quyết được chuyện gì cả.
Sở Lạc Nhất ngẩng lên cười tít mắt nói: “Tại sao lại tin em như thế? Anh có biết sau khi đám anh hùng bàn phím kia biết chuyện này xong lại chửi em thế nào không?”
“Việc gì phải để ý đến lời của đám người đó. Eem cũng nói rồi đấy thôi, họ chẳng biết gì cả, những kẻ không có não sẽ chỉ bị lợi dụng thôi, như vậy cũng đủ thấy đáng thương rồi, không phải sao?” Cố Tỉ Thành cau mày nói.
Sở Lạc Nhất khẽ cười, có những lời nói ra thì rất đơn giản nhưng làm rồi mới biết thật sự rất khó.
Ví dụ như không để ý tới chuyện này chẳng hạn.
Sở Lạc Nhất ôm chặt lấy Cố Tỉ Thành, ngẩng đầu hôn lên môi anh, “Cố Tỉ Thành, chúng mình bái thiên địa đi.” Sở Lạc Nhất bỗng nói.
Cố Tỉ Thành đầu đầy vạch đen, nhưng anh đã bị Sở Lạc Nhất kéo đứng dậy rồi. Một người đàn ông hai sáu tuổi như anh lại bị một cô gái mười tám tuổi kéo đi bái thiên địa. Nhưng anh lại dung túng để mặc cho cô làm vậy, anh quả nhiên...
“Mau mau lên, nhìn lên ánh trăng sáng kia kìa.” Sở Lạc Nhất kéo Cố Tỉ Thành lên chỗ bằng phẳng của đỉnh núi rồi quỳ xuống. “Nhất bái thiên địa, nhị bái...” Sở Lạc Nhất nói tới đây bỗng nhớ ra là không có cao đường, cô chớp mắt quay sang nhìn Cố Tỉ Thành, giờ phải làm thế nào?
Cố Tỉ Thành bật cười, xoa xoa đầu cô, “Nhị bái sơn thần.”
“Sơn thần là cái gì?” Sở Lạc Nhất thắc mắc hỏi.
Cố Tỉ Thành không nói, chỉ đè đầu cô xuống để lạy ngọn núi lớn này.
Biết đâu một ngày nào đó sơn thần lại có thể bảo vệ được cô rồng tím nhỏ này thì sao.
Bình luận facebook