Sở Lạc Nhất chớp mắt nhìn, Sở Lạc Ninh vỗ vỗ lên vai cô, “Vào nhà đi, không sao đâu.”
Sở Lạc Nhất “dạ” một tiếng rồi ngơ ngác nhìn họ rời đi.
Mãi cho tới khi cô không thấy hai người đâu nữa mới thở dài. lúc quay vào lại nghe thấy tiếng trực thăng, cô ngoảnh lại vừa hay nhìn thấy trực thăng cất cánh bay lên còn người thì đã mất dạng.
“Có lẽ đây chính là cuộc sống của chúng ta trong tương lai đấy.” Giọng nói của An Hinh Duyệt bỗng vang lên.
Sở Lạc Nhất quay qua nhìn An Hinh Duyệt đang đứng gần đó, chắc cô cũng đứng đó một lúc lâu rồi.
An Hinh Duyệt khẽ nhếch miệng, “Vợ quân nhân cũng có khác gì quân nhân đâu chứ, đều phải đặt quân lên đầu thôi.”
“Chị Miên Miên.” Sở Lạc Nhất bỗng cảm thấy nụ cười nơi khóe môi cô thật nhức mắt.
An Hinh Duyệt nhìn về phía Sở Lạc Nhất, nắm lấy cánh tay cô rồi mới nói: “Bao Đậu, nếu như em đã chọn anh ta, vậy em có biết cuộc sống sau này của mình sẽ giống như chị với anh em không? Không thể thường xuyên gặp nhau, có khi cả năm trời cũng chỉ có thể gặp nhau vài ngày như vậy thôi.”
Sở Lạc Nhất không lên tiếng, chỉ nhìn An Hinh Duyệt quay đi.
“Chị Miên Miên, có phải chị thấy phiền rồi không? Giống bà ngoại em ấy?” Sở Lạc Nhất bỗng cất tiếng.
Bầu không khí đột nhiên trở nên lắng xuống, tĩnh lặng đến mức khiến người ta cảm thấy khó thở.
An Hinh Duyệt dừng bước, ngoảnh lại nhìn Sở Lạc Nhất, dưới ánh trăng, cơ thể của cô cứng đờ, hai tay siết chặt dọc theo thân mình.
“Bao Đậu, chị đã quen với việc này từ lâu rồi, quen với việc anh ấy bỗng phải đi, người bắt đầu phải tập làm quen là em đấy.” An Hinh Duyệt nói xong liền quay người đi về nhà.
Quen?
Sở Lạc Nhất vẫn đứng yên tại chỗ.
Mẹ nói, thói quen là một thứ rất đáng sợ.
Nhưng thói quen của vợ lính, đúng là một kiểu đáng thương.
Quen với việc chờ đợi là một kiểu đáng thương.
Quen với việc bỗng phải rời đi là một kiểu đáng thương.
Quen với việc lo lắng sợ hãi là một kiểu đáng thương.
Quen với việc một mình phải gồng gánh gia đình là một kiểu đáng thương.
Đã thế còn phải làm quen với nỗi sợ hãi có thể mất đi người thương bất cứ lúc nào.
Trước đây Sở Lạc Nhất không hiểu, nhưng hiện tại, cô ngoảnh lại đã không thấy bóng dáng chiếc trực thăng kia đâu nữa rồi.
Cố Tỉ Thành, anh cô, họ nhất định phải bình an trở về.
***
Trên máy bay, Cố Tỉ Thành đã mặc vào người bộ đồ mà chiến hữu đưa cho. Anh đang vẽ màu lên mặt. Sở Lạc Ninh cũng đang làm việc tương tự.
Sĩ quan phụ tá của Cố Tỉ Thành đang nói cho họ biết chuyện lần này, “Trước đó Lữ phó Sở nhận được thông báo của tiền tuyến. Một phần tử tội phạm muốn lợi dụng công nhân vào thành phố A làm việc buổi sáng để tuồn một lượng lớn ice two từ thành phố B vào. Đây là một loại virus mới, nếu để vào tới thành phố A thì hậu quả sẽ không thể lường được.”
“Thành phố B?” Cố Tỉ Thành sững ra, trước đó không phải anh đã khống chế được đám người đó rồi sao?
Sở Lạc Ninh vẽ màu lên mặt xong liền quay ra nhìn anh, “Biết à?”
“Thủ thuật che mắt đúng là không tồi.” Trong mắt Cố Tỉ Thành ánh lên vẻ ngoan độc.
“Lần này gọi cả Đội trưởng Sở theo chủ yếu là vì Đội trưởng Sở hiểu rõ tình hình ở thành phố A hơn chúng tôi.” Sĩ quan phụ tá lại nói.
“Hầu hết công nhân đều sống ngoài ngoại ô, chỗ đó thuê nhà cũng rẻ hơn, sáng sớm lượng người đổ vào thành phố sẽ rất đông, thực sự là thời điểm tốt nhất để trà trộn vào.” Sở Lạc Ninh lên tiếng, lại chỉ vào bản đồ mà sĩ quan đặt trên bàn, “Chúng ta buộc phải chặn bọn chúng lại ở ngoài tàu điện ngầm trước khi trời sáng.”
Cố Tỉ Thành quăng cái bút màu đi, thâm trầm nhìn bản đồ.
Sở Lạc Linh ngẩng lên nhìn anh, “Sao thế?”
Cố Tỉ Thành lắc đầu, sau đó lại cúi nhìn, “Còn nửa tiếng nữa là tới năm giờ, sau khi trực thăng hạ cánh mọi người phải tự mình chuẩn bị, không được đánh rắn động cỏ.” Cố Tỉ Thành nói tới đây ngón tay lại khẽ gõ lên tấm bản đồ, nhưng ánh mắt thâm thúy của anh lại khiến mọi người không hiểu rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
Bình luận facebook