Chiếc du thuyền lao đi rất nhanh. Sở Húc Ninh cầm con chip đã lấy lại từ chỗ Tần Thiếu Bạch rồi dùng tốc độ nhanh nhất để lái du thuyền đi xa. Chiếc máy bay trực thăng thì bay chậm hơn một chút phía trên đầu anh, bởi vì bọn họ muốn tìm một vị trí ở giữa biển, như vậy sẽ không khiến bất cứ bên nào bị thương.
Sư Niệm vẫn đứng ở cửa máy bay, chăm chú nhìn mặt biển phía xa.
Thật ra tất cả bọn họ đều cảm thấy lo lắng. Kèn Nhỏ hai mươi bảy tuổi, là người nhỏ tuổi nhất ở đây, cho nên người nói chuyện thẳng thắn nhất cũng chính là anh ta.
“Chị dâu, chị có được không vậy?” Kèn Nhỏ có chút không yên lòng hỏi.
Sư Niệm khẽ nhếch môi, liếc mắt nhìn Kèn Nhỏ rồi lại quay đầu nhìn mặt biển mênh mông: “Anh tới nhé?”
Kèn Nhỏ: “...”
Cái cách nói không nhẹ không nặng như thế này so với cách nói mạnh mẽ cứng rắn càng khiến người ta run rẩy hơn.
Lão Miêu nghe Sư Niệm nói liền bật cười thành tiếng. Anh ta nằm thẳng đơ trên sàn máy bay, ngay cả sức động một ngón tay cũng không có.
“Sự đố kỵ của phụ nữ thật đáng sợ, làm sao đám người đó lại có thể dựng chuyện về chị dâu như vậy?” Lão Miêu tò mò nói. Phải biết rằng những lời đồn về Sư Niệm đều bắt nguồn từ đám người nhà của quân lính trong quân đội mà ra. Những người đó làm sao mà biết được?
Đương nhiên là do mấy bà vợ nằm bên gối đánh tiếng rồi.
Không thể không nói người như vậy thật sự quá đáng sợ.
Lão Bạo cũng tán thành với Lão Miêu, bởi vì anh ta đã hoàn toàn công nhận Sư Niệm là chị dâu của mình rồi.
Nhắc tới chuyện có cô gái nào đố kỵ với cô thì trong lòng Sư Niệm vẫn còn ghim một người đây, đó chính là... Cổ Nguyệt!
Đúng vậy, chính là Cổ Nguyệt!
Bởi vì Sở Húc Ninh tin tưởng năng lực của Sở Húc Hiên cho nên Sư Niệm cũng tin anh. Vậy nên chắc chắn chuyện này không phải do Ngũ Vi làm. Thế thì chỉ còn lại một người đối xử tốt với cô ngay từ đầu là Cổ Nguyệt.
Lần này trở về, cô nhất định phải gặp cái người tên Cổ Nguyệt kia.
Thuyền lớn phóng ra tín hiệu báo đã thả máy bay không người lái. Cả người Sư Niệm lập tức rơi vào trạng thái căng thẳng. Ngay cả Lão Miêu đang nằm ngay đơ cũng đứng dậy đỡ Lão Bạo đi tới cửa máy bay.
Phía trước là du thuyền do Sở Húc Ninh lái, phía sau là máy bay không người đang nhanh chóng đuổi tới.
“Con bà nó, cái thứ này là thứ chết tiệt gì thế hả, ngâm nước rồi mà còn không hỏng? Rốt cuộc nó có bao nhiêu đạn thế?” Lão Bạo nhịn không được phải mắng một câu.
“Đó không phải là đạn, đó là tia laser tốc độ cao, sức công phá mạnh mẽ hơn đạn bình thường rất nhiều, hơn nữa còn dùng không có giới hạn!” Sư Niệm thấp giọng nói. Cô giơ khẩu súng trong tay lên, ánh mắt nhìn thẳng vào máy bay không người lái đang ngày càng đến gần.
“Phía trước có một bầy cá mập!” Ngô Ca ngồi trong buồng lái đột nhiên lên tiếng.
Cánh tay của Sư Niệm khựng lại. Lão Miêu lập tức nắm lấy cổ tay của Sư Niệm, nếu lúc này nổ súng mà chẳng may bắn vào cá mập thì Sở Húc Ninh trên du thuyền sẽ biến thành thức ăn cho cá mập ngay lập tức.
Hiển nhiên Sư Niệm cũng nhận ra điều này, thế nhưng bọn họ đã không có dư thời gian nữa rồi, bởi vì máy bay không người lái sẽ đuổi kịp Sở Húc Ninh rất nhanh.
Trên du thuyền, Sở Húc Ninh cầm kính viễn vọng nhìn những chiếc vây cá mập đang nổi trên mặt nước. Anh quay đầu nhìn liền thấy bóng dáng của máy bay không người lái đã xuất hiện. Đây chính là tầm bắn tốt nhất, nhưng nổ súng chắc chắn sẽ kinh động đến đàn cá mập này. Nếu như chúng nó phát cuồng lên thì kẻ phải chết chính là anh.
Sở Húc Ninh nắm chặt con chip trong tay, đứng trên du thuyền nhìn mặt biển rộng mênh mông.
Cho dù anh có bản lĩnh thông thiên đi chăng nữa thì lúc này cũng không nghĩ ra cách nào có thể an toàn một trăm phần trăm.
Sở Húc Ninh ngẩng đầu nhìn máy bay trực thăng trên đầu. Họ vẫn chưa nổ súng. Anh biết, cô đang sợ.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook