Giờ là buổi sáng, ánh mặt trời rất đẹp, nhưng không ai biết trên mặt biển này sẽ xảy ra một trận chiến liều chết như thế nào.
Thái dương của Sư Niệm chảy xuống từng giọt mồ hôi. Nó rơi xuống rồi đập vào mu bàn tay của cô, lạnh thấu xương.
Mạng của Sở Húc Ninh đang nằm trong tay cô, nhưng cô lại hoàn toàn không biết mình phải lựa chọn thế nào.
Nổ súng, kinh động đến bầy cá mập thì chắc chắn anh phải chết.
Không nổ súng, chờ máy bay không người bay đến thì người chết vẫn là anh.
Cả hai kết quả đều không phải là điều mà cô mong muốn.
Sư Niệm nuốt nước bọt, thấp giọng nói: “Mọi người có tin tôi không?”
Tiếng của Sư Niệm không lớn nhưng tất cả bọn họ đều có thể nghe được rõ ràng.
“Chị dâu, cứ nói đi!” Lão Miêu lên tiếng.
Lúc này bọn họ thật sự bó tay hết cách rồi.
“Vượt lên phía trước bầy cá mập, lướt qua du thuyền rồi thả dây thừng xuống!” Sư Niệm gằn từng chữ nói.
Đám Lão Miêu nhìn nhau. Tần Thiếu Bạch dựa vào một bên, nói: “Cô muốn nổ súng ở ba trăm mét? Cô có biết độ khó của việc này cao như thế nào không hả? Hơn nữa cô còn phải đảm bảo ngay lúc cô nổ súng thì Sở Húc Ninh cũng phải nắm lấy dây thừng, còn phải có đủ sức để chống lại dư chấn của vụ nổ nữa!”
Thanh âm của Tần Thiếu Bạch không nhẹ không nặng nhưng lại đi sâu vào lỗ tai của từng người.
Ba trăm mét chính là khoảng cách xa nhất mà viên đạn có thể bắn đi được, nhất là khi nó phải bắn trúng máy bay không người đang di chuyển ở vận tốc cao đồng thời còn phải đảm bảo trực thăng đúng lúc lướt qua phía trên Sở Húc Ninh.
Lá gan của cô gái này không phải chỉ lớn một cách bình thường nữa rồi.
Sư Niệm quay đầu nhìn Tần Thiếu Bạch: “Đối mặt với hai phương án nhất định phải chết thì tại sao tôi không chọn cách có một phần trăm thành công?”
Sư Niệm nhìn chằm chằm vào Tần Thiếu Bạch, nói một cách vô cùng kiên định.
Kể cả có thất bại thì cô cũng sẽ nhảy xuống ngay lập tức, cùng lắm thì chết chung với anh thôi mà.
Ánh mắt của Tần Thiếu Bạch trầm xuống, nhìn Sư Niệm quay đầu quan sát tình hình bên ngoài.
Không một ai tán thành ý kiến này nhưng cũng không có ai phản đối. Ngô Ca tăng tốc độ bay của máy bay trực thăng.
Sư Niệm nhìn máy bay không người đang đuổi theo phía sau, nói: “Tôi chỉ có một viên đạn thôi, nếu không đập nồi dìm thuyền thì chúng ta đều phải chết ở đây hết.”
Lúc này Sư Niệm mới hiểu ý của Lạc Hiên. Ông bác đó đang nói với cô rằng, cô không có đường lui, nếu không liều mạng đến cùng thì chỉ còn một con đường chết.
Trước mặt có bầy cá mập, sau lưng là máy bay không người, đằng sau nữa còn có quân địch đang truy sát, bây giờ bọn họ đã không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.
“Còn mười ki-lô-mét nữa là đến vùng biển quốc tế.” Ngô Ca ngồi trong buồng lái lên tiếng nhắc nhở.
Mười ki-lô-mét, Sư Niệm nghĩ thế là được rồi.
“Du thuyền bác cho chúng ta mượn lúc này có tốc độ nhanh nhất là một trăm sáu mươi lăm ki-lô-mét trên giờ, như vậy thì chỉ cần hai phút là đám người đó sẽ đuổi kịp!” Sư Niệm nói, mắt của cô ánh lên sự kiên định. Nói cách khác, bọn họ phải giải quyết chuyện này trước khi vào vùng biển quốc tế.
Sư Niệm vừa dứt lời, máy bay chiến đấu phía sau đã bắt đầu tấn công bọn họ.
Lão Miêu cùng Lão Bạo đều vô thức đỡ lấy Sư Niệm theo bản năng. Cô cố gắng ổn định cơ thể của mình mà nhìn chằm chằm máy bay không người lái đang bay đến gần, thậm chí còn quên cả thở.
Ba trăm năm mươi, ba trăm bốn mươi, ba trăm ba mươi, ba trăm hai mươi...
Khoảng cách của bọn họ với Sở Húc Ninh ngày càng gần. Ngô Ca đã thả dây thừng xuống còn Sở Húc Ninh đã lướt qua bầy cá mập.
Trước mắt bầy cá mập đang ở giữa Sở Húc Ninh và máy bay không người lái, chỉ cần Sở Húc Ninh không kịp nắm lấy sợi dây thừng thì chính anh sẽ bị bầy cá mập phản công mà ăn tươi nuốt sống.
Ngô Ca tránh né sự tấn công từ phía sau. Sư Niệm căng cứng cả người.
Sở Húc Ninh, điều duy nhất em có thể làm lúc này là tin tưởng anh, tin anh có thể làm được.
Vậy nên em cầu xin anh đấy, Sở Húc Ninh, anh đừng khiến em phải thất vọng.
“Đoàng...”
Bình luận facebook