Diễn tập quân sự dù chỉ là diễn nhưng tính tàn khốc của nó không hề kém cạnh so với một cuộc chiến tranh chân chính, trái lại có khi nó còn căng thẳng hơn.
Sở Lạc Nhất bám theo Cố Tỉ Thành, nhiều lần còn suýt nữa thì hại anh bị quân địch phát hiện.
Đội quân hải sản bày tỏ vị Long mẫu của bọn họ bóp chết đồng đội quá mức, có cảm giác cứ như là gian tế do quân địch phái tới vậy.
Ngày thứ tư của đợt diễn tập, bọn họ đã bị quân địch chặn ở đây suốt hai ngày trời, đương nhiên công lao của việc này cũng phải quy cho Long mẫu nhà bọn họ.
“Chiến sĩ nhỏ, em đang là thân ở quân Tào nhưng lòng ở quân Hán đó sao, em có ý gì hả?” Cố Tỉ Thành cảm thấy mình cần phải nói rõ ràng với cô vợ của mình về vấn đề này một chút mới được: “Em đang muốn "tặng" bọn anh cho anh vợ đấy hả?”
Sở Lạc Nhất trợn trắng mắt, nếu là người khác sẽ cảm thấy nói như này là nói xấu, là thiếu tin tưởng, nhưng vẫn chỉ là với người khác mà thôi, còn trong lòng bạn nhỏ Sở Lạc Nhất thì làm quái gì tồn tại mấy cái đó.
“Anh vợ anh còn cần em tặng người chắc, thật sự đây là vì lần đầu tiên em tham gia diễn tập quân sự cho nên mới gượng tay, hay là anh cứ mặc kệ em đi, để tự em lăn lộn trong núi, anh thấy thế nào?” Sở Lạc Nhất híp mắt cười nói.
Đó là lời nói thật của cô, tuy là bình thường cô vẫn chơi trong núi nhưng đây là lần đầu tiên bị người đuổi theo đằng sau, trốn qua trốn lại như thế này.
Cố Tỉ Thành lạnh lùng liếc cô một cái.
“Chị dâu à, chị mà tự đi thì chỉ sợ đến khi kết thúc diễn tập thì bọn này khỏi thấy mặt chị luôn mất thôi!” Tôm Hùm chậc chậc lưỡi nói: “Hơn nữa chị mà chạy đi rồi thì Long vương sẽ tự động tiến vào trạng thái hóa rồ đó. Chị dâu, chị tốt bụng đứng ra làm tấm mộc che chắn cho bọn này đi!”
Sở Lạc Nhất: “Thì ra tôi còn có kỹ năng này nữa hả?”
“Có đó! Có đó!” Cua bật cười ha hả, sau đó nói: “Chị dâu, tụi này nói thật đấy! Cũng nhờ chị ở đây nên mới thế này, chứ nếu không bây giờ bọn này đã đánh đến tận cửa nhà quân địch rồi. Lão đại của chúng ta được mệnh danh là một tên không...”
“Không bằng cầm thú!!!” Bào Ngư chèn thêm một câu phía sau.
Cố Tỉ Thành: “...”
Cố Tỉ Thành đanh mặt lại nhìn bốn người kia. Nhưng chẳng ai trong số họ thèm quan tâm đến anh, có chị dâu ở chỗ này còn sợ quái gì.
Sở Lạc Nhất muốn nói cái gì đó nhưng Cố Tỉ Thành bỗng bắt bọn họ im lặng, sau đó kéo Sở Lạc Nhất trốn sang một bên.
Đám Tôm Hùm lập tức đề cao cảnh giác: “Mọe nó, cái tên Lục Nam Phong này thật sự là thuốc cao dính trên da chó hay sao thế hả? Làm kiểu gì cũng không cắt đuôi được là thế nào?”
Sở Lạc Nhất được Cố Tỉ Thành đẩy vào chỗ ẩn núp, sau đó anh cẩn thận lắng nghe tình hình xung quanh.
Nhiệm vụ trọng điểm của nhóm Lục Nam Phong là bám sát bọn họ, chỉ cần bọn họ có điểm đột phá phòng tuyến nào đó là sẽ bị Lục Nam Phong ngăn chặn ngay, nói trắng ra thì là Lục Nam Phong hiểu Cố Tỉ Thành quá rõ.
“Lão Cố, cậu cứ trốn tránh mãi như thế cũng không hay mà nhỉ, mau ra đây đi!” Lục Nam Phong ngồi trên xe, trong tay cầm một khẩu Ak, bộ dạng như thể lần này anh ta ăn chắc mười phần rồi.
Ở giữa núi có một con đường mòn, đủ cho một chiếc xe chạy qua chạy lại, mà xe tuần tra của quân Đỏ cứ liên tục đi tuần tra con đường này khiến nhiệm vụ tấn công tổng bộ chỉ huy quân Đỏ của bọn họ khó hơn rất nhiều.
Sở Lạc Nhất ghé đầu vào một táng đá nhìn Cố Tỉ Thành cách đó không xa: “Tại sao em lại phải trốn?”
Cố Tỉ Thành: “...”
Cố Tỉ Thành đen mặt nhìn Sở Lạc Nhất. Cô lại tỏ vẻ đương nhiên nhìn Cố Tỉ Thành. Cô đâu có nói gì sai đâu, quân Đỏ đâu có được đánh cô đâu. Hơn nữa Sở Lạc Nhất cảm thấy cái dáng ngồi trên xe của Lục Nam Phong cũng khá đẹp trai, cho nên muốn qua xem thử.
Cố Tỉ Thành thấy mắt ai kia sáng lên lập tức quăng ngay cho cô một ánh mắt bảo cô giữ ý chút đi.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook