“Giờ anh mới biết mắt tôi mù à?” Sở Lạc Nhất trợn trắng mắt nói, sau đó lại nhìn Lục Nam Phong: “Có vẻ anh hiểu anh ấy rất rõ đấy nhỉ.”
“Đúng rồi, học chung đại học mà, hồi còn học đại học, cậu ta mặc đồ lót màu gì tôi cũng biết.”
Sở Lạc Nhất: “...”
Quả nhiên người này là cùng loại với Cố Tỉ Thành, thật sự khiến người ta vừa nhìn đã muốn đập cho một trận.
“Vậy anh có cho tôi đi ké hay không đây? Tôi là trung lập đó, tôi chẳng giúp ai cả cũng không được sao?” Sở Lạc Nhất chân thành nói: “Hơn nữa trên đường đi anh ấy còn chê tôi phiền, quẳng tôi lại đây rồi thì sao tôi phải giúp đỡ anh ấy chứ?”
Lục Nam Phong nhìn Sở Lạc Nhất từ trên xuống dưới, nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Tôi cảm thấy tôi không thể tin cô được. Không phải người một nhà sẽ không vào cùng một cửa, chắc chắn cả hai người đều là cáo hết!”
Sở Lạc Nhất: “...”
Ngài thật sự quá thông minh, không tin tôi là đúng rồi.
Sở Lạc Nhất nghĩ nghĩ một chút, sau đó bước qua khoác lấy vai của Lục Nam Phong.
Lục Nam Phong ngay tức khắc liền cảm thấy có khí lạnh truyền từ trong rừng cây ra, cho nên chắc chắn là người nào đó đang trốn ở trong đó rồi.
“Anh Lục, tôi là do bên trên phái xuống, anh phải biết rằng trách nhiệm của anh là phải phối hợp giúp tôi hoàn thành công tác!” Sở Lạc Nhất lấy thân phận của mình ra uy hiếp Lục Nam Phong.
“Nhưng mà điều kiện tiên quyết để tôi giúp cô là cô không gây cản trở đến công việc của tôi.” Lục Nam Phong đối đáp trôi chảy.
Sở Lạc Nhất nói: “Anh thực sự không thể cho tôi đi nhờ sao?” Sở Lạc Nhất tỏ vẻ đáng thương nói.
Lục Nam Phong nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Sở Lạc Nhất, lập tức hiểu ra lý do vì sao một người đàn ông như Cố Tỉ Thành mà cũng bị cô bắt được.
“Cho cô đi nhờ cũng được thôi, nhưng mà cô phải nói giữa tôi bà Cố Tỉ Thành, ai đẹp trai hơn?” Lục Nam Phong cố tình nói.
Sở Lạc Nhất: “...”
Anh cũng là đồ cáo già! Hai kẻ này đều là cáo hết! Đáng thương cho một con cừu bé nhỏ trung lập như cô, cô sống dễ dàng lắm sao?
“Anh Lục, đối nhân xử thế, chúng ta cần phải nói thật!” Sở Lạc Nhất nghiêm trang đáp.
“Đi thôi.” Lục Nam Phong xoay người lên xe.
“Anh Lục! Anh Lục!” Sở Lạc Nhất thấy mấy người đàn ông đang tiến đến gần sau bụi cỏ liền vội vàng kéo người lại: “Anh phải chờ tôi nói xong đã chứ!” Sở Lạc Nhất kéo Lục Nam Phong lại, sau đó chăm chú nhìn anh ta: “Anh Lục, anh Lục, tôi muốn nói là, đối nhân xử thế phải nói thật tức là anh đẹp trai hơn Cố Tỉ Thành đó! Mà không những đẹp trai hơn, thậm chí còn tốt hơn nữa!”
Lục Nam Phong liếc nhìn Sở Lạc Nhất từ trên xuống dưới, sau đó khóe miệng khẽ cong lên: “Vậy chẳng bằng cô chia tay với cậu ta rồi cặp với tôi đi?”
Lục Nam Phong vừa mới nói xong, đám người đằng sau anh không nhịn được phải hít vào một hơi. Anh zai à, anh đang trắng trợn đào góc tường nhà người ta đấy hả?
Lại còn là góc tường của anh em mình nữa chứ!
Sở Lạc Nhất chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Anh Lục, tôi không thể nào chỉ vì anh ấy không hoàn hảo mà ghét bỏ anh ấy được, anh nói xem có đúng không?”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha...” Lục Nam Phong cười phá lên, chẳng biết liệu anh ta có cười nhiều quá mà bị nội thương luôn không.
Sở Lạc Nhất âm thầm tạ lỗi với anh Cố của mình, nhưng mà không thể trách cô được, chính anh bắt cô phải làm vậy cơ mà!
Lục Nam Phong còn đang muốn nói gì đó nữa, bên tai lại khẽ động.
Sở Lạc Nhất lập tức lui về sau một bước theo bản năng, muốn tìm đường chạy trốn.
Ngay lúc Cố Tỉ Thành lao tới, Lục Nam Phong đã nhanh nhẹn né tránh.
Sở Lạc Nhất hét lên một tiếng, đứng bên cạnh xe cẩn thận quan sát xung quanh xem ai là người hy sinh trước tiên.
“Cố Tỉ Thành! Từ lúc nào cậu lại để con gái ra mặt thế hả?” Lục Nam Phong trốn sau xe lớn tiếng nói.
Cố Tỉ Thành trốn ở một bên khác, hét: “Cái này gọi là binh bất yếm trá, ai bảo cậu vừa thấy gái là đã đứng ngồi không yên chứ?”
“Mẹ, tôi nhổ vào, ông đây sẽ không lợi dụng cô gái của mình nhé!” Lục Nam Phong giễu cợt nói.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook