“Tỉ Thành...” Châu Thiên Thiên vẫn còn hãi hùng, cất tiếng gọi người đang đỡ lấy mình.
Nhưng Cố Tỉ Thành chẳng buồn liếc cô ta một cái mà nhanh chóng chạy tới chỗ Sở Lạc Nhất. Lục Nam Phong dùng súng đạn giấy tấn công con hổ đang khống chế Thiếu úy kia, khiến con hổ phải thay đổi mục tiêu.
“Không cút đi còn ở đấy đợi bị ăn sống à?” Lục Nam Phong quát ầm lên, tránh né sự tấn công của hổ, “Mẹ kiếp, lão Cố, cậu kiếm đâu ra được con mẹ ngu đần thế.”
Châu Thiên Thiên nghe thấy lời Lục Nam Phong. Cô ta không rõ mình nên thấy căm hận hay sợ hãi, lẽ nào lần này trách cô ta sao?
Có phải cô ta gọi hổ tới đâu?
Châu Thiên Thiên nghĩ một cách bất bình như vậy.
Lúc này Sở Lạc Nhất đã bị hổ đè nghiến trên mặt đất. Cô đang dồn sức bóp chặt cổ con hổ, nhưng miệng của nó ở ngay bên cạnh mặt cô, thứ mùi đó gần như khiến cô chết sặc.
Cố Tỉ Thành đạp vào cơ thể của con hổ. Khi con hổ quay về phía mình, một bàn tay của anh nhanh chóng kéo Sở Lạc Nhất qua một bên.
Sở Lạc Nhất không biết Cố Tỉ Thành đã đạp mạnh tới cỡ nào. Cô chỉ biết con hổ to lớn dính một cước của anh mà loạng choạng mấy bước, còn cô gần như đã bị Cố Tỉ Thành hất ra xa ba mét.
Con hổ không hề cho họ thời gian để thở, đã nhào thẳng về phía Cố Tỉ Thành.
Sở Lạc Nhất lồm cồm bò dậy, ánh mắt lộ rõ vẻ căng thẳng nhìn người đang giao chiến với hổ ở bên đó, cô cần nghĩ cách, nếu không họ sẽ chết hết ở đây.
“Tỉ Thành, Tỉ Thành...” Châu Thiên Thiên hét ầm lên. Cô ta chạy về phía Cố Tỉ Thành.
Sở Lạc Nhất nhìn Châu Thiên Thiên chạy tới đó mà chửi ầm lên, sao người phụ nữ này lại ngu ngốc thế nhỉ?
Bây giờ con hổ chỉ cần quay người lại thôi cũng đủ cắn chết cô ta ngay lập tức rồi, dù sao cô ta cũng không có được tốc độ và sức mạnh của Cố Tỉ Thành.
Thứ đàn bà ngu xuẩn.
Sở Lạc Nhất chạy tới, xô Châu Thiên Thiên ra, sau đó nhảy lên lưng con hổ, ghì chặt cổ của nó.
“Nhất Nhất, bỏ tay ra.” Cố Tỉ Thành hét lên. Lúc này con hổ đã bắt đầu hất mình rất mạnh, dường như chỉ một giây sau sẽ hất thẳng Sở Lạc Nhất xuống đất.
Sở Lạc Nhất ôm siết lấy cổ của con hổ, cánh tay bị ghìm đến mức đau đớn, nhưng cô nhất quyết không chịu bỏ tay ra, “Em không bỏ.” Sở Lạc Nhất nghiến răng nghiến lợi đáp lời, nhìn vết máu trên cánh tay do móng vuốt của con hổ cắm vào, nếu như cô bỏ tay ra, Cố Tỉ Thành sẽ bị nó giẫm gãy cổ.
Cố Tỉ Thành siết lấy cổ của con hổ từ phía dưới, gần như dùng hết sức lực của cơ thể. Chỉ tiếc rằng da hổ quá dày, cho dù anh làm vậy cũng không thể bóp chết thứ thú dữ này được.
Sở Lạc Nhất cảm thấy toàn thân đau đớn. Cô không có tâm trạng để nhìn xem con hổ phía sau thế nào rồi, bây giờ cô chỉ thấy người phụ nữ tên Châu Thiên Thiên kia thực sự quá...
“Mẹ kiếp đồ ngu độn, lấy dao phẫu thuật ra, cô cầm dao mở hộp sọ ra xem não cô có phát triển đầy đủ không?” Sở Lạc Nhất quát ầm lên.
Châu Thiên Thiên khựng lại, không biết Sở Lạc Nhất đang nói ai.
“Ôi mẹ kiếp, Châu Thiên Thiên cô định hại chết ai đấy hả? Lấy dao phẫu thuật ra.” Sở Lạc Nhất nói, cô đã bị con hổ hất ra ngoài hai mét rồi.
Sở Lạc Nhất khẽ rên một tiếng, cú ngã này khiến cho lục phủ ngũ tạng của cô như sắp bật ra ngoài, đau chết đi được. Trong khoảnh khắc Sở Lạc Nhất ngẩng đầu lên, con hổ tức giận đã gầm gào bổ nhào về phía cô.
“Nhất Nhất...” Cố Tỉ Thành thét lên, đứng dậy và di chuyển tới bên cạnh Sở Lạc Nhất bằng tốc độ mà người khác không nhìn thấy được, cuộn chặt nắm đấm vung thật mạnh vào đầu con hổ.
Sở Lạc Nhất đột ngột nhắm mắt lại, lần này cô hoàn toàn không tránh được.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook