Nhưng bây giờ họ đã là tàn binh bại tướng rồi, phải đánh lại thế nào đây?
Sở Lạc Nhất bỏ cuộc.
“Cắn chết em đi, em không muốn động đậy nữa.” Sở Lạc Nhất đạp đạp hai chân xong cũng thôi giãy giụa.
Cố Tỉ Thành đưa tay vỗ vỗ lên đầu cô, tỏ ý bảo cô bình tĩnh.
Bởi vì theo tin tức mà họ nhận được, đúng là có ba con hổ trong rừng.
Cho nên con hổ bây giờ mới xuất hiện chắc là con thứ ba.
Chân của Lục Nam Phong không bị con hổ ban nãy cắn xe, nhưng vẫn có vài vết máu dính trên đó, trông rất đáng sợ.
Chủ nhiệm xử lý xong vết thương cho Thiếu úy, lại nhanh chóng xử lý vết thương trên đùi cho Lục Nam Phong.
Mà lúc này, Châu Thiên Thiên vẫn còn đứng đờ đẫn một bên.
Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn Châu Thiên Thiên đứng bên đó. Cô vô cùng tán thành với câu nói của Lục Nam Phong, đây là thứ thầm mến thầm yêu mà Cố Tỉ Thành đào đâu ra không biết, ngu ngốc tới mức người ta giận sôi gan.
Chắc vì cảm nhận được ánh mắt của Sở Lạc Nhất nên Châu Thiên Thiên ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt đánh giá của Sở Lạc Nhất.
Châu Thiên Thiên khựng lại, cô ta vội vàng chạy tới, “Tỉ Thành, cậu không sao chứ?” Châu Thiên Thiên hỏi một cách thân thiết.
Sở Lạc Nhất tặng cho cô ta một ánh mắt khinh bỉ vô cùng rõ ràng. Đợi đến khi cô ta kịp phản ứng thì họ đã bị con hổ ăn gọn từ lâu rồi, biết chưa hả?
Con hổ thứ ba ngửi thấy mùi máu tanh mới chạy tới. Con hổ này trông còn to hơn hai con đã chết ban nãy.
Cố Tỉ Thành đỡ Sở Lạc Nhất ngồi dậy, sau đó đưa tay siết chặt lấy con dao phẫu thuật đã không còn dùng được nữa.
Châu Thiên Thiên nhìn thứ quái vật đồ sộ lại xuất hiện một lần nữa, khuôn mặt chưa khôi phục được tí huyết sắc nào của cô ta bấy giờ trắng như trong suốt luôn.
“Châu Thiên Thiên, cô là heo à, qua đó giúp người.” Sở Lạc Nhất gọi to, thậm chí còn thò chân ra đạp cho Châu Thiên Thiên một cái, ra hiệu cho cô ta qua đó đỡ Thiếu úy vẫn còn ngồi dưới gốc cây kia dậy.
“Sở Lạc Nhất, cô làm cái gì đấy?” Châu Thiên Thiên đột nhiên bị Sở Lạc Nhất đạp cho một cái, lửa giận bốc lên, gọi thẳng tên cô ra.
Khóe miệng Sở Lạc Nhất khẽ co giật, cô chỉ muốn nói, thứ đàn bà ngu xuẩn này.
Sở Lạc Nhất buông Cố Tỉ Thành ra, lết tấm thân đầy thương tích đi về phía vị Thiếu úy kia, cố gắng đỡ Thiếu úy dậy, “Còn đi được không?” Cánh tay và chân của Thiếu úy ít nhiều cũng bị con hổ kia cắn xé, cho nên lúc này từ trên xuống dưới toàn là vết thương.
“Có thể.” Thiếu úy kiên trì nói.
Sở Lạc Nhất khẽ gật đầu, đỡ anh dậy rồi nhìn con hổ đang nhìn họ bằng ánh mắt đánh giá, hoặc đang tìm xem cắn ai thì tốt hơn.
Châu Thiên Thiên nhìn thấy động tác của Sở Lạc Nhất thì khựng lại, sau đó vô thức nhìn về phía Cố Tỉ Thành.
Cố Tỉ Thành chẳng buồn liếc mắt nhìn cô ta. Trước kia có lẽ vì nghĩ cô ta chỉ là một quân y nên thể lực không tốt lắm, bây giờ xem ra tố chất tâm lý của cô ta cũng không đủ qua cửa, nhất là thái độ của cô ta đối với đồng đội khiến người khác thất vọng đến cùng cực.
“Tỉ Thành, mình...” Châu Thiên Thiên nhìn thái độ lạnh lùng của Cố Tỉ Thành, lại nhìn về phía Sở Lạc Nhất và chàng Thiếu úy kia, trong lòng hận Sở Lạc Nhất thêm vài phần, rõ ràng cô có thể nói thẳng ra cô muốn cô ta làm gì cơ mà.
Bây giờ thì hay rồi, Cố Tỉ Thành nhất định sẽ cảm thấy cô ta là người không biết giúp đỡ đồng đội.
Toàn là do Sở Lạc Nhất kia cố ý hại cô ta!
Nhất định là như vậy.
Trên đầu có tiếng máy bay trực thăng quanh quẩn, đội cứu viện đã đến rồi.
Nhưng khả năng máy bay trực thăng tìm được chỗ hạ cánh ở nơi này không lớn. Thậm chí ở nơi rừng rập um tùm thế này, có nổ súng cũng chưa chắc đã trúng, thậm chí còn có khả năng chọc giận con hổ.
Cho nên, cho dù đội cứu viện đã đến, họ vẫn còn vấn đề nan giải phía trước.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook