“Nhất là khi...” lúc Cố Tử Thành bước qua Tần Thiếu Bạch thì dừng lại một chút, sau đó nói: “Người
anh vợ đó còn cuồng em gái!” Cố Tử Thành nói rồi vỗ vỗ vai Tần Thiếu Bạch: “Tuy rằng Sư Niệm không có anh chị em gì, thế nhưng cô ấy không phải là của anh!”
Cố Tử Thành nói xong liền sung sướng bỏ đi.
Dù sao vừa mới bị đả kích rồi lại đi đả kích người khác thì cảm giác vẫn đã lắm.
Tần Thiếu Bạch: “...”
Cái thằng nhãi ranh ngu ngốc này chắc chắn ngứa đòn rồi.
Sở Lạc Ninh cho xe chạy trên đường cao tốc, Sư Niệm vẫn nhìn chằm chằm ra bên ngoài. Sở Lạc Nhất ngồi ở ghế phụ vẫn luôn miệng hỏi vừa rồi Cố Tử Thành và Sở Lạc Ninh nói chuyện gì. Sở Lạc Ninh một mực đánh trống lảng, cuối cùng ra hiệu cho cô nhìn về phía sau.
Sở Lạc Nhất quay đầu lại thấy Sư Niệm đang ngồi ngẩn người, cuối cùng cô cũng chịu bỏ qua vấn đề của mình mà dựa vào ghế nhìn Sư Niệm, nói: “Chị Niệm Niệm, chị không cần phải lo lắng đâu. Bọn họ đâu có bị ngốc, làm sao có thể hành động theo cảm tính trong thời điểm như thế này chứ? Thực lực của hai người họ ngang nhau thì sao?”
Cuối cùng Sư Niệm cũng thu mắt lại, sau đó nhìn Sở Lạc Nhất: “Chị không biết, chị vẫn luôn cảm thấy bất an trong lòng! Anh Lạc Ninh đưa em về quân bộ đi, tạm thời em chưa muốn về thành phố A.”
Sở Lạc Ninh nhướng mi nhìn Sư Niệm qua kính chiếu hậu: “Bây giờ em đến quán bộ cũng có ai đâu, chẳng thà em về thành phố A cho rồi.”
“Em muốn về nhà chờ anh ấy, nếu không em sẽ không yên lòng.” Sư Niệm thỏ thẻ nói.
Dường như Sở Lạc Ninh cũng có chút bối rối, anh nghĩ ngợi một chút rồi đáp: “Được rồi.”
Sở Lạc Nhất im thin thít. Cô rất muốn nói với Sư Niệm rằng không có chuyện gì đầu nhưng nhìn anh trai thì có lẽ anh trai cũng biết mức độ của chuyện này, hơn nữa nếu bọn họ đã không nói gì thì chắc chắn đang cố ý lừa chị Niệm Niệm cho nên cô cũng không nói, cứ để chị Niệm Niệm lo lắng một chút.
Chiếc xe lao đi rất nhanh, trong xe cũng trở nên yên tĩnh hẳn.
**
*
Quần bộ, phòng họp.
Sau khi diễn tập quân sự kết thúc, tất cả các lãnh đạo đều rời đi chỉ còn lại Sư Hạ Dương và Sở Húc Ninh.
Sư Hạ Dương ngồi nghiêng phía trước mặt Sở Húc Ninh, giữa hai người cách một cái bàn họp.
“Chưa có sự đồng ý của tôi đã dám đi đăng ký kết hôn, cậu cảm thấy tôi làm một người cha nhưng không có quyền được biết chuyện con gái tôi kết hôn hả?”
“Do thời gian gấp rút quá.” Sở Húc Ninh hơi cúi người.
“Một tờ giấy chứng nhận coi như đã kết hôn?” Ngón tay của Sư Hạ Dương nhẹ nhàng gõ lên bàn, tiếng động phát ra không lớn nhưng trong đó lại mang theo cảm giác áp bức người khác.
Sở Húc Ninh ngẩng đầu, nhìn về phía Sư Hạ Dương
“Con sẽ cầu hôn trước!” Những gì anh nợ cô, anh sẽ bù đắp từng thứ một.
“Cầu hôn?” Sư Hạ Dương cười nhạt: “Cậu còn cần phải cầu hôn sao? Chỉ cần cậu nói một câu là con bé đã chạy tốt đến bên cậu rồi.”
Lời này ngoại trừ sự trách cứ ra thì nhiều hơn chính là ghen tị, con gái của Sư Hạ Dương anh chỉ vì một thằng đàn ông khác mà quên luôn cả người cha này.
Sư Hạ Dương nghĩ nghĩ rồi đứng phắt dậy.
Sở Húc Ninh cũng vội vàng đứng dậy theo.
“Đi theo tôi.” Sư Hạ Dương nói rồi bước ra ngoài trước.
Sở Húc Ninh lập tức nhấc chân đuổi theo.
Bên ngoài vẫn còn có vài vị lãnh đạo chưa rời đi, đang dặn dò cấp dưới hoặc nói chuyện với đồng nghiệp của mình. Bọn họ thấy Sư Hạ Dương và Sở Húc Ninh đi ra đều tiến lên nói vài câu chúc mừng.
Từ biểu hiện của Sư Hạ Dương, Sở Húc Ninh hoàn toàn không nhìn ra được người ba vợ này rốt cuộc có cảm thấy bất mãn gì với chàng con rể là anh hay không.
Đến cạnh xe, Sở Húc Ninh đang muốn mở cửa ghế lái thì lại bị Sư Hạ Dương cản lại, rồi ra hiệu cho anh sang ghế phụ ngồi.
“Để con lái cho ạ!” Sở Húc Ninh cảm thấy nếu để ba vợ lái xe cho mình thì thật là khiến người ta cảm thấy không thể tin tưởng được.
Bình luận facebook