Sư Hạ Dương phất tay bảo Sở Húc Ninh rời đi, “Nhớ lấy những điều cậu đã hứa với tôi.”
Sở Húc Ninh gật đầu, sau đó xoay người xuống núi. Đi được nửa đường, anh vẫn có thể nhìn thấy người đàn ông kia đứng thẳng tắp trong cơn gió lạnh.
Anh nghĩ, bây giờ anh đã hiểu tại sao bạo nhiều năm qua Triệu Uyển Uyển luôn đứng bên cạnh mà Sư Hạ Dương không thể nhìn thấy.
Bởi vì, trái tim của Sư Hạ Dương sớm đã chết theo người chôn dưới nấm mồ kia rồi.
Một người đàn ông phải trốn tránh cả con gái mình, làm sao có thể tiếp nhận một người phụ nữ có quan hệ với Triệu Dương Dương chứ?
Dưới ánh chiều, bóng anh kéo dài trên nền đất. Sở Húc Ninh ra khỏi nghĩa trang, giữa đường bắt một chiếc xe đường dài về thành phố B. Bây giờ anh phải nhanh chóng quay lại. Anh đi quá đột ngột, không biết cô ngốc kia sẽ sợ đến mức nào.
Tại quân doanh thành phố B.
Sư Niệm vừa về đến nhà, cửa còn chưa đóng, cô đã thấy Dương Giai đang vội vã xông tới.
Sư Niệm hơi đau đầu, bây giờ cô không muốn tiếp xúc với người phụ nữ này.
“Sư Niệm, chuyện lần này rốt cuộc có liên quan tới cô không?” Dương Giai hỏi thẳng.
Sự Niệm dựa người vào cửa, nhìn Dương Giai rồi nhìn vài vị lãnh đạo theo sau cô ta, “Cô muốn tôi nói thế nào đây? Bản thân cô không có bản lĩnh, cổ đổ lỗi lên một cô gái à? Cô khinh thường tối hay khinh thường ba tôi thế?”
“Vậy tại sao việc tập kích lại thất bại?”
“Lẽ nào tất cả các lần tập kích đều thành công hết sao hả?” Trong lòng Sư Niệm vốn đã thấy bất an, bây giờ cơn tức xộc thẳng lên đầu. Cô đứng nghiêm chỉnh lại nhìn Dương Giai, “Dương Giai, trước kia tôi không có ý kiến gì với cô là vì nể mặt bộ quân phục cô đang mặc trên người chứ không phải nể gì cô. Nhưng tôi nể nang cách mấy cũng chỉ có giới hạn thôi, chuyện khiến tôi nể hay không nể, cô có thể đừng làm nữa không?” Giọng của Sư Niệm rất to, ép cho Dương Giai phải lùi về sau mấy bước.
Vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai ở phía đối diện cũng bước ra. Khi cô ta định nói gì đó bỗng bị ông chồng trừng mắt nhìn một cái, đành ngậm miệng lại.
“Em dâu, em dâu, bình tĩnh đã.” Lữ phó vội vàng khuyên ngăn, lại nhìn về phía Dương Giai, “Dương Giai, cô đừng quá đáng quá, diễn tập quân sự là chuyện lớn, đừng có đặt suy tính riêng lên nó, chuyện thắng thua phải xem bản lĩnh của bản thân.”
Tần Thiếu Bạch tất nhiên không thể nào bỏ lỡ cơ hội xem kịch hay, chỉ có điều lần này anh ta chưa kịp nói gì đã thấy Sư Niệm bùng nổ. Quả nhiên cô bị việc Sở Húc Ninh đột ngột rời đi kích thích rồi.
Nhưng rời đi vào lúc này rất hay, lý do cũng rất hay.
Dương Giai vẫn đang bực bội vì nhận được lệnh điều chuyển công tác, lúc này bị đáp trả lại càng thấy khó chịu hơn, cho nên cô ta cởi hắn bộ quân phục trên người ra, ném cho người phía sau, “Được thôi, bây giờ chúng ta tính nợ riêng.”
Sư Niệm nhìn động tác của cô ta, nhìn mái tóc ngắn của cô ta. Cô ta bấy giờ chỉ còn một chiếc sơ mi quân đội màu xanh lục và quần dài, “Món nợ riêng giữa chúng ta phải tính cho cẩn thận rồi.”
“Tôi thích Sở Húc Ninh mười hai năm rồi đấy.” Dương Giai nói, hai mắt cô ta đỏ ngầu lên. Chuyện cổ ta thích Sở Húc Ninh là thật, nếu không sẽ không chạy theo anh đi khắp nơi thế này.
Ngoài thân phận của một quân nhân ra, cô ta vẫn còn là một phụ nữ. Ban đầu cô ta vì Sở Húc Ninh mới vào quân đội, vì Sở Húc Ninh mà cố gắng thay đổi bản thân. Nhưng Sở Húc Ninh đột nhiên lấy người khác, làm sao mà cô ta có thể chịu nổi chuyện này.
“Vậy là cố rất giỏi hả?” Sư Niệm châm chọc thành tiếng, vẫn nhìn thẳng vào Dương Giai. “Dương Giai, cô thật đáng thương.” Sư Niệm nhấn mạnh từng chữ, “Tôi thích anh ấy mười bảy năm, mười hai năm của cô đã là cái gì?” Sư Niệm nói, vẻ châm chọc trong mắt cô càng rõ ràng hơn.
Bình luận facebook