Sở Vi nhìn theo bóng lưng Triệu Hân Hân, bóng lưng ấy thẳng đến nỗi như thể không cần bất cứ ai giúp đỡ CÔ.
Sở Vi muốn kéo cô lại, nhưng tay anh lại chỉ lửng lơ giữa không trung.
Cảm giác này thật hụt hẫng.
Triệu Hân Hân tỏ ra mạnh mẽ thế này khiến anh không khỏi thấy bất ngờ.
Xen lẫn trong sự bất ngờ đó còn có cả chút gì đó lạc lõng nữa.
Từ nhỏ đến lớn, cứ mỗi lần cô bị giáo viên gọi tên đứng lên trả lời câu hỏi, cô cũng đều sẽ nhìn anh bằng ánh mắt cầu cứu. Vì hầu như lý do cô bị gọi đều là bởi lúc đó cô đang nói chuyện với Kiều Vị Nhã.
Thế nên dần dần, mỗi lần giáo viên gọi cổ trả lời câu hỏi thì đều là anh nói cho cô biết đáp án.
Nó giống như một kiểu thói quen, mỗi khi cô gặp khó khăn, người đầu tiên cô nghĩ đến phải luôn là anh mới đúng.
Nhưng lần này cô lại nói “tôi sẽ tự mình xử lý, cảm ơn ý tốt của cậu!”
Lời cảm ơn chết tiệt!
Vậy sao mười mấy năm qua cô không hề cảm ơn anh?
Triệu Hân Hân bắt xe đến công ty. Lúc này ở công ty vẫn còn có người đang tăng ca, nhưng khi thấy Triệu Hân Hân quay trở lại, đám người đó liền tụ tập lại xì xào bàn tán.
“Cho tôi cách thức liên hệ với Vương Đại Kiều? Còn nữa, trang web của công ty là do ai quản lý. Bảo anh ta lập tức đến công ty ngay” Triệu Hân Hân nói xong, đi được vài bước lại quay đầu nhìn mấy người vẫn chưa nhúc nhích gì kia, “Không nghe thấy lời tôi nói à?”
Đám người kia giật mình, lập tức làm theo, còn Triệu Hân Hân thì quay về văn phòng của mình.
“Tôi nói mà, sao Vương tổng tự dưng lại nói tốt cho cô ta thế chứ. Thật không ngờ cô ta lại là loại người như vậy?
“Phải đó, đúng là mất mặt công ty chúng ta, may mà công ty chúng ta không phải công ty lớn, nếu không giờ mà bị nhiều người biết thì nhục nhã biết mấy.”
Triệu Hân Hân đóng cửa phòng lại, siết chặt hai tay.
Sở Vi theo Triệu Hân Hân tới công ty, nghe thấy tiếng nghị luận của mấy người kia anh chỉ lẳng lặng nhìn.
Nhân viên trực ban đưa số liên lạc của Vương Đại Kiều vào cho cô. Triệu Hân Hân liền gọi cho ông ta ngay lập tức, nhưng cô phải gọi tới lần thứ ba mới có người nhấc máy.
Triệu Hân Hân biết là ông ta cố tình.
“Vương tổng có ý gì đây?” Triệu Hân Hân hỏi thẳng vào vấn đề.
Vương Đại Kiểu ở đầu dây bên kia cười ha hả, “Cháu gái đang nói gì thế? Sao chú nghe mà chẳng hiểu gì cả vậy?”
Triệu Hân Hân hít sâu một hơi, dựa vào bàn một tay khoanh trước ngực, tay còn lại vẫn đang cầm điện thoại, “Vương tổng không biết à? Tôi sẽ để cho Vương tổng biết ngay đây”
“Nhóc con, giờ mày đưa ra bằng chứng tham ô của tao chỉ có thể nói rằng mày đang trả thù tao, nhưng tin kia không phải do tao tung ra, chứng cứ tham ô của mày cũng chỉ là một tờ giấy vụn thôi, muốn đấu với tao sao? Mày vẫn còn non lắm” Vương Đại Kiều đắc ý nói. Bên cạnh ông ta lúc này còn có một người phụ nữ khác.
Triệu Hân Hân nhếch miệng, nói: “Vậy sao, vậy chúng ta chống mắt lên xem, Vương tổng, tới lúc đó chúng ta sẽ cùng xem xem tờ giấy vụn đó có tác dụng hay không nhé” Nói xong, Triệu Hân Hân dập thẳng điện thoại rồi mới nhìn về phía thư ký trực ban đang đứng bên cạnh, “Tốt nhất là bảo đám người kia ngậm miệng lại đi, con người tôi không dễ nói chuyện đầu. Trước khi chưa có bằng chứng, tôi đều có thể hiện các người tội phỉ báng. Công ty tôi không cần đám ô hợp mượn gió bẻ măng như các người. Từ ngày mai trở đi tôi sẽ đích thân ra ngoài tìm người, giờ có thể bảo nhân viên phụ trách nội mạng đưa tin, những ai không muốn làm nữa thì bắt đầu từ sáng mai có thể gửi đơn từ chức, tôi mà giữ lại bất cứ ai thì xem như tôi thua” Triệu Hân Hân nói xong liền ném ống nghe điện thoại bàn xuống, bỏ ra khỏi phòng.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook