Triệu Hân Hân ra khỏi công ty. Tần Mặc đã chờ sẵn có ở dưới, thấy cô ra mới đi tới.
“Tôi có nghe nói về chuyện này rồi, đều do tôi suy nghĩ không chu đáo, cho cô một ý tưởng tồi như vậy? Tần Mặc vội nói, “Có gì cần tôi giúp đỡ không?”
Triệu Hân Hân ngẩng lên nhìn Tần Mặc đầy vẻ áy náy cùng xin lỗi, không hiểu sao cô bỗng hiểu ra lý do tại sao hôm đó Sở Vi lại đột nhiên dập máy như vậy.
[Hôm qua tôi đưa cậu tới đó ăn cơm để xem, cuối cùng cậu đều chỉ thấy những thứ vớ vẩn thôi có đúng không?
Triệu Hân Hân hơi nghiêng đầu, “Không phải là lỗi của anh, là tôi sai”
Cái mà Sở Vi muốn để cô thấy là mỗi nhân viên trong công ty đều có hiểu biết nhất định về lãnh đạo của mình dù nhiều hay ít, cho nên khi đi thảo luận một ai đó thì sẽ nói ra được suy nghĩ của mình. Anh muốn cô hiểu được nhân viên của mình sau đó mới tìm đúng thuốc để trị từng người.
Nhưng đáng tiếc là cô lại không hiểu.
Cho nên khi Tần Mặc đưa ra một sáng kiến hợp lý, cô còn cho rằng bản thân đã nghĩ thông suốt rồi nữa.
Nhưng cô lại làm sai một câu hỏi lớn nhất. Cô không biết Vương Đại Kiều rốt cuộc là loại người nào.
“Nhưng nói đi nói lại thì đó vẫn là lỗi của tôi. Cô Triệu có gì cần giúp đỡ, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để giúp cố” Lần này Tần Mặc thật sự muốn bù đắp cho lỗi lầm của mình.
Triệu Hân Hân lắc đầu, giờ người phải bù đắp là chính bản thân cô. Cô không muốn lại bị Sở Vị coi thường nữa.
“Tự tôi có thể giải quyết được, Tần tổng, cảm ơn ý tốt của anh. Cũng muộn rồi, Tân tổng nên về nhà đi thì hơn.” Triệu Hân Hân khẽ gật, vượt qua anh ta bỏ đi.
Tần Mặc quay lại nhìn theo bóng lưng của Triệu Hân Hân, khóe miệng khẽ nhếch lên. Nếu như ban đầu anh ta theo đuổi cô vì cô xinh đẹp thì giờ anh ta nghĩ anh thật sự muốn nghiêm túc theo đuổi cô gái này rồi.
Thấy Triệu Hân Hân biến mất khỏi tầm mắt của mình, con tim đã chết mấy năm qua của Tần Mặc dường như lại bắt đầu đập trở lại.
Triệu Hân Hân khẽ cúi đầu, lúc đang mải nghĩ xem chuyện lần này nên giải quyết thế nào thì xe của Sở Vi đã từ từ đỗ lại bên cạnh, “Lên xe”
Triệu Hân Hân ngẩng lên nhìn người trong xe.
“Cậu biết từ trưa rồi đúng không, thế nên mới giận dữ dập máy của tôi như vậy. Có phải lúc đó cậu cảm thấy tôi là một kẻ vô cùng đến mức không đỡ nổi không?”
Giọng của Triệu Hân Hân rất khẽ, ánh mắt thâm trầm nhìn người trong xa.
Sở Vi nắm vô lăng, nhìn người con gái đang đứng bên ngoài, “Tôi đã từng nói với cậu rồi, mỗi một thương nhân thành công đều phải bò ra từ nơi đầu rơi máu chảy, phá kén thành bướm. Nếu cái kén đó được người khác tách ra hộ, vậy cậu nhất định sẽ phải chết yểu, giờ, cậu đã chết yểu rồi.”
Triệu Hân Hân siết chặt lấy gấu áo của mình. Người mà cậu ta nói chính là Tần Mặc, cho nên sáng nay cậu ấy mới nổi giận như vậy, thậm chí giận đến nỗi không thèm ngăn cản cô.
“Tôi đang đợi cậu tự mình suy nghĩ, nếu cậu có thể nghĩ ra được cách này thì nhất định sẽ nghĩ tới tính cách của Vương Đại Kiều. Kể cả cậu không nghĩ được ra cách này mà nghĩ tới cách khác thì cũng sẽ không ngã thành cái bộ dạng này” Sở Vi khẽ gõ lên vô lăng.
Triệu Hân Hân từ từ buông tay ra, “Tôi nhất định có thể giải quyết được chuyện này”
“Giải quyết thế nào, cái ban sáng cậu cầm còn có tác dụng gì sao, một cái bằng chứng tham ô không còn chút tác dụng gì?” Sở Vi cười giễu.
“Không cần cậu quan tâm, tối ắt sẽ tự có cách của mình” Triệu Hân Hân nói xong rồi dứt khoát quay người bỏ đi, quyết không lên xe của Sở Vi.
Sở Vi đang nhịp tay trên vô lăng liền dừng lại, đúng là một cô gái bướng bỉnh.
Bình luận facebook