Cho nên suốt bao năm nay, mỗi khi nhìn thấy tin tìm con, anh đều đọc rất cẩn thận, sau đó phát hiện ra những người kia không có quan hệ gì với mình, anh vẫn còn tự an ủi bản thân, có lẽ ba mẹ vẫn chưa tìm thấy.
“Bây giờ cậu có thể nghĩ thử xem, ngày mai là có thể gặp được rồi.” Triệu Hân Hân nói nhỏ.
Chỉ có điều, không biết, hai người làm cha làm mẹ năm ấy đã bán anh đi, bây giờ sẽ có phản ứng như thế nào khi thấy con trai mình.
Cô biết chuyện Sở Vi đã đến với nhà họ Sở như thế nào. Vì lớn lên cùng nhau, cho nên nhiều khi Sở Vị tự ti cô cũng biết. Sở Vi dốc lòng dốc sức muốn tốt cho Sở Lạc Duy cũng vì báo đáp công ơn. Mà suy nghĩ một lòng muốn bảo đáp ấy, là vì Sở Ninh Dực đã đưa anh ra khỏi một nơi địa ngục.
“Ngủ đi.” Sở Vi quay lưng về phía Triệu Hân Hân, sau đó nhắm mắt lại.
****
Nhà họ Sở, Thẩm Tâm Viên.
Thủy An Lạc ngồi trên giường không khỏi thở dài, “Bây giờ em thấy hơi lo rồi đấy.”
“Em lo lắng cái gì, không phải là em bảo nó đi hay sao?” Sở Ninh Dực vừa đọc sách vừa nói, “Anh đã bảo cứ nói không tìm thấy là được rồi, em cứ khăng khăng muốn nó phải đi gặp.”
“Thì chung quy vẫn là ba mẹ nó mà.”
“Đấy là mà ba mẹ à? Bán con mình cho người khác. Thấy đứa bé bị bệnh nên người ta gửi trả về lại sống chết không chịu nhận, bắt người ta mang đi, đồng ý cho người ta muốn ném đi đầu thì ném. Anh không thể hiểu nổi đấy là kiểu ba mẹ gì nữa đấy.” Sở Ninh Dực hừ lạnh một tiếng. Khi điều tra được những thông tin này, Sở Ninh Dực thực sự không định nói chuyện này với Sở Vi. Dù sao thì họ cũng luôn coi Sở Vi như con trai mình, không cần thiết phải tìm ba mẹ ruột cho anh.
Thủy An Lạc quay đầu liếc nhìn Sở Ninh Dực, đưa tay cướp lấy quyển sách trong tay anh, “Anh nói xem, sao lại có người làm cha làm mẹ như thế nhỉ, Sở Vi hồi nhỏ trông đáng yêu biết bao, thật sự nỡ lòng bán đi sao?”
“Thiếu tiền mà, không bán một đứa thì cả ba đứa đều không nuôi nổi, họ còn cách nào được?” Sở Ninh Dực bật cười chế giễu, “Em đó, đúng là không có đầu óc, bao nhiêu năm rồi, trong đầu toàn nước là nước thôi.”
Thủy An Lạc ném quyển sách vào người chồng mình, “Bất kể có thế nào thì đó cũng là ba mẹ ruột của nó, vẫn phải đi gặp chứ.”
“Gặp gặp gặp, ngủ thôi, lát nữa thằng nhóc kia quậy lên em lại không ngủ nổi đâu.” Sở Ninh Dực nói rồi kéo Thủy An Lạc lên giường đi ngủ.
Thủy An Lạc thở dài, cũng không bận tâm quá nhiều nữa, nằm trong lòng Sở Ninh Dực nhìn anh tắt đèn đi.
Sở Ninh Dực ôm vai cô, nhẹ nhàng vỗ về, “Mỗi người đều có con đường phải đi, để nó đi con đường của nó vậy.”
Thủy An Lạc gật đầu, lắng nghe nhịp đập từ trái tim của Sở Ninh Dực. Mấy chục năm rồi, chỉ cần có Sở Ninh Dực
bên, cô sẽ không cảm thấy quá bất lực nữa, cho nên cô cũng hy vọng các con của mình cũng có một người khiến chúng yên tâm.
Thủy An Lạc nghĩ, từ từ thiếp đi trong vòng tay Sở Ninh Dực.
Mà khi thấy người trong lòng thở đều rồi, Sở Ninh Dực mới cẩn thận ngồi dậy, đặt đầu cô lên gối, sau đó xuống giường, đi ra ngoài.
Trong phòng làm việc, ánh trăng chiếu sáng.
Sở Ninh Dực mở cửa bước vào, bóng người cao lớn đứng bên cửa sổ quay đầu nhìn về phía anh.
“Sư phụ.” Cố Tử Thành cất tiếng gọi, giọng hơi khàn, bàn tay buông bên người cũng hơi siết lại.
Sở Ninh Dực đóng cửa lại, quay đầu nhìn người đang bước tới, anh khẽ gật đầu, “Chuyện kia thế nào rồi?”
“Tôi mai sẽ tiến hành giao dịch, đã thông báo cho Sở Lạc Ninh đã chuẩn bị rồi.” Cố Tử Thành nói, nhìn thời gian một lần nữa, “Sư phụ, chuyện của Triệu Hân Hân...”
“Chỉ là vài con cá nhỏ không chịu tuyệt vọng mà thôi, để Sở Vi xử lý, không sao đâu.” Sở Ninh Dực ngắt lời Cố Tỉ Thành, “Nếu đã về rồi thì đi xem hai mẹ con nó đi.”
Me con.
Ánh mắt Cố Tử Thành lóe lên vẻ bất đắc dĩ.
Bình luận facebook