Cố Tĩ Thành ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Sở Lạc Nhất.
“Bảo bối...”
Cố Tử Thành chưa dứt lời, cánh cửa phòng ngủ của Sở Lạc Nhất đã bị sập mạnh vào, đồng thời, con trai của anh cũng biến mất luôn.
Tiểu Quỷ Quỷ hết hồn vì tiếng đóng cửa, cơ thể khẽ run lên, ôi chao, mẹ yêu làm gì đấy, định hù chết bảo bối của mẹ luôn hả?
Cố Tử Thành khựng lại, bàn tay vẫn còn ngưng giữa không trung.
Mà trong phòng ngủ chính, Thủy An Lạc cũng bị giật mình, muốn ngồi dậy nhưng lại bị Sở Ninh Dực kéo ngược vào lòng, “Ngủ đi, không sao đâu.”
“Là bên Bánh Bao Đậu đó.” Thủy An Lạc không yên tâm, tiếng sập cửa này tuyệt đối không thể do sơ ý mà thành được.
“Không sao, Cố Tử Thành quay về rồi.” Sở Ninh Dực nói, ôm chặt vợ mình.
Thủy An Lạc vốn còn định nói gì đó, nghe thấy cầu này, đột nhiên không biết mình nên nói gì đây.
Mà Cố Tử Thành vẫn đứng bên ngoài rất lâu mới từ từ xoay chốt cửa đi vào phòng.
Tiểu Quỷ Quỷ đứng bên cạnh giường, chớp đôi mắt to lấp lánh, ai nói cho nhóc biết chuyện gì đang xảy ra có được không?
“Ra ngoài, mau ra ngoài, mẹ khóc, đồ xấu xa...” Tiểu Quỷ Quỷ nhìn thấy Cố Tử Thành bước vào, xông tới như một viên đạn, bàn tay nhỏ cứ đẩy Cố Tử Thành, bắt anh đi ra ngoài.
Cố Tử Thành cảm nhận được cảm giác yếu ớt trên bàn tay nhỏ bé đang đẩy mình. Anh từ từ ngồi xổm xuống, cố gắng giống như bình thường, nắm lấy đôi bàn tay bé xíu trắng trắng mềm mềm kia. Anh đã từng đứng từ xa nhìn hai mẹ con họ vô số lần, nhưng khoảnh khắc được chạm vào thằng bé, Cố Tử Thành mới hiểu rằng, cảm giác được làm cha thực sự không thể cảm nhận bằng ánh mắt.
Tiểu Quỷ Quỷ ổ lên một tiếng, chú xấu xa này sao còn ngồi xuống nhỉ?
“Ra ngoài, ra ngoài...”
Tiểu Quỷ Quỷ vẫn đang đợi anh, nhưng Cố Tử Thành đã đưa tay kéo thằng bé vào lòng, ôm thật chặt, sau đó vùi đầu mình vào bờ vai nhỏ bé của thằng bé.
Tiểu Quỷ Quỷ: “...”
Ôi chao mẹ ơi, con chưa đánh chú mà, chú khóc cái gì vậy?
Sở Lạc Nhất mím chặt môi nhìn hai người họ.
“Xin lỗi, là ba không tốt.” Cố Tử Thành nói nhỏ.
Tiểu Quỷ Quỷ bị ôm chặt quá, không thoải mái lắm, cơ thể nhỏ bé vùng vẫy thật mạnh, còn kêu a a, không muốn chú ôm đầu.
Cố Tử Thành khẽ nới lỏng tay, đẩy cơ thể nhỏ bé của thằng bé ra. Tiểu Quỷ Quỷ lập tức quay ngoắt mông chạy về phía mẹ mình.
Sở Lạc Nhất đưa tay ôm lấy Tiểu Quỷ Quỷ. Tiểu Quỷ Quỷ nằm bò trên đùi mẹ, đôi mắt to tròn vẫn nhìn về phía Cố Tử Thành, không hề sợ hãi chút nào.
Cố Tử Thành chậm rãi đứng dậy, nhìn bóng lưng của Sở Lạc Nhất, anh trầm giọng gọi khẽ, “Bảo bối, anh...”
“Quỷ Quỷ còn phải ngủ, anh về trước đi, có gì ngày mai hẵng nói.” Sở Lạc Nhất dứt khoát nói.
Tiểu Quỷ Quỷ:“...”
Con không ngủ, con có ngủ đâu, con không buồn ngủ tí nào hết!
Tiếc rằng ánh mắt gấp gáp của Tiểu Quỷ Quỷ hoàn toàn bị mẹ nhóc lờ đi, sau đó thằng bé bị nhét vào chăn.
Cố Tử Thành nhấc tay lên, còn định nói gì đó, sau cùng không thốt lên được lời nào, đành lặng lẽ quay người đi.
Sở Lạc Nhất nghe thấy tiếng của phòng đóng lại, vẫn chưa quay đầu, nước mắt đã lại rơi xuống.
Anh ấy về rồi.
Ba năm ròng rã, cuối cùng anh ấy cũng về rồi.
Cho nên, oán hận mà cô nhẫn nhịn bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có thể bộc phát rồi.
Không dám hận, vì không biết anh sống chết thế nào.
Nhưng bây giờ cô không thể không hận.
Tiểu Quỷ Quỷ tiếp tục chớp mắt, nhìn về phía cửa ra vào rồi ngẩng đầu nhìn mẹ mình, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng hình như mẹ nhóc lại khóc rồi.
Bình luận facebook