Sau khi Sở Lạc Nhất bế con ra ngoài, không lập tức về trường ngay, bởi vì Lương Tâm Khiết vẫn ở bên ngoài đợi cô.
Hoặc nói cách khác, cô ta cố tình đợi cô.
Tiểu Quỷ Quỷ rầu rĩ gục trên vai mẹ, ôi, lại phải xa ba rồi, ghét quá đi.
Sở Lạc Nhất nhìn người phụ nữ đang chặn đường mình, khẽ nghiêng đầu nói, “Cô Lương muốn tiến chúng tôi à? Thế thì không cần khách sáo vậy đâu.” Sở Lạc Nhất nói rồi ôm Tiểu Quỷ Quỷ lên xe.
Lương Tâm Khiết: “...”
Cô gái này bị cái gì thế:
Lương Tâm Khiết phẫn nộ lên xe, nhưng không khởi động xe.
“Lúc trước anh ấy từng nói sẽ ở bên tôi.” Lương Tâm Khiết nói luôn, “Cho nên cô rời xa anh ấy đi, tôi thấy cô vẫn còn trẻ, cô thích anh ấy vì thân phận của anh ấy chứ gì? Tôi biết mấy đứa trẻ con như các cô thích sức hút của quần phục.”
Sức hút của quân phục?
Sở Lạc Nhất khẽ kêu “ôi chao” trong lòng, từ bé cô đã gặp nhiều người có chức vụ cao hơn Cố Tỉ Thành rất nhiều, sao cô lại đi thích quân phục được chứ?
“So với lời cô nói, tôi tin tưởng lời anh ấy hơn, anh ấy nói chưa từng hứa hẹn gì với cô, cô Lương, có phải có nghĩ nhiều quá rồi không?” Sở Lạc Nhất nhẹ nhàng vỗ về đứa con trai đang ngái ngủ.
“Nếu không nhờ có tôi, anh ấy cũng không lập công được, nhưng cô thì sao, cô có thể giúp được gì cho anh ấy?” Lương Tâm Khiết bắt đầu tức giận rồi, cô ta lớn lối, “Nếu không nhờ phá được vụ án của anh trai tôi, anh ấy cũng không có được công trạng như bây giờ đâu.”
Sở Lạc Nhất gật đầu ra điều đã hiểu, còn Tiểu Quỷ Quỷ đã ngủ mất rồi.
“Nhưng anh ấy lợi dụng cô với mục đích mau chóng trở về bên cạnh mẹ con tôi, đối với cô mà nói, đáp án này hình như không dễ nghe lắm nhỉ?” Sở Lạc Nhất tươi cười đáp lại, sau đó đưa tay mở cửa xe, “Tôi nghĩ cô Lương cũng không phải muốn tiễn mẹ con tôi đâu, vậy thì không quấy rầy cô Lương tiếp tục tự ảo tưởng nữa nhé.”
Lương Tâm Khiết bị Sở Lạc Nhất nói vậy, sắc mặt đột ngột thay đổi, nhìn theo người đang xuống xe, cô ta siết chặt vô lăng trong tay.
“Cô Lương, tôi bắt buộc phải nhắc nhở cô, hãy lý trí một chút, nếu thực sự muốn đâm chết tôi cũng phải nghĩ đến hậu quả của chuyện này. Dù sao hiện tại người hận tôi chỉ có mình cô thôi, nếu tôi gặp chuyện gì bất trắc, người đầu tiên Cố Tỉ Thành nghĩ tới là cô đó, cho nên cô Lương đừng tự tìm rắc rối cho mình nhé.” Sở Lạc Nhất nói xong, đóng cửa xe lại, bế con trai đã ngủ gật rời khỏi đó, không hề để ý tới người phía sau đã sắp xuyên thủng cố bằng thù hận.
Khi Sở Lạc Nhất quay về đã là buổi trưa, vừa vặn đúng lúc ăn trưa, nhưng Tiểu Quỷ Quỷ đã ngủ rồi, cho nên cố đành mua cơm trưa về, đợi Tiểu Quỷ Quỷ dậy rồi ăn.
Sở Lạc Nhất đặt Tiểu Quỷ Quỷ xuống, đưa tay cầm lấy điện thoại, trên màn hình điện thoại có vài dòng tin nhắn mà Cố Tỉ Thành gửi tới.
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Cho chị xin tư liệu về cái cô Lương Tâm Khiết kia.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Ôi chao, cuối cùng chị cũng tin giữa họ có quan hệ bất chính rồi à?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Mụ đàn bà kia tìm đến tận cửa rồi, hôm nay còn ầm ĩ với chị một trận.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: 0
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Mà Lữ đoàn trưởng vĩ đại từ đầu đến cuối còn thấy áy náy với cô ta, đúng là đậu mè nó chứ!].
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng:...]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Xin đừng để chỉ nhìn thấy cái dấu câu này nữa.].
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Ô, phải rồi, anh đẹp trai của ai đó dùng tên trên mạng là dấu cầu này mà.]
Sở Lạc Nhất cảm thấy mình đúng là thích tự hành hạ bản thân, tại sao cứ phải nói chuyện với Kiều Vị Nhã nhỉ. Con bé này lần nào cũng sắc bén đến mức đầm cho mình đau điếng cả người.
Bình luận facebook