Cố Tỉ Thành thấy Đoàn trưởng kia rời đi, nghĩ lại chuyện tình cảm của mình và Sở Lạc Nhất, hình như cô ấy chưa từng đòi hỏi gì.
Chỉ có duy nhất một lần anh đưa cô đi ăn một bữa hải sản thật hoành tráng khi cô học quân sự, ngoài ra, hình như không còn bất kỳ chuyện gì để anh phải ra tay nữa.
Hình như, anh thực sự thiếu nợ có rất nhiều.
Cô ấy không đòi, anh tự động không cho.
Đúng là thiệt thòi cho cổ quá.
Cho nên, anh nên nghĩ lại cho cẩn thận.
Sở Lạc Nhất trải qua những ngày tháng đại học không quá tệ, con trai dễ chăm, bài vở không nhiều. Nếu như không có những chuyện về Cố Tử Thành, cô nghĩ, cô sẽ sống rất vui vẻ.
Cố Tử Thành kết thúc một ngày làm việc vào lúc mười một rưỡi đêm.
Lúc ấy, cả quân doanh đã chìm vào tĩnh lặng rồi.
Cố Tử Thành rời khỏi quân doanh vào lúc nửa đêm, đi khắp thành phố J tìm rất lâu mới thấy một cửa hàng hoa kinh doanh suốt hai mươi tư giờ.
Nhân viên trồng cửa hàng hoa đang gật gù gật gù như con gà rù, nghe thấy tiếng mở cửa, vội vàng ngẩng đầu lên, vốn dĩ đang bị giật mình, nhưng nhìn thấy người bước vào mặc quân phục cũng bất giác thả lỏng hơn.
Sau khi bước vào, Cố Tử Thành nhìn hoa hồng trước tiên, sau đó nhìn ngắm các loại hoa khác, có vẻ hơi khó chọn.
“Đồng chí giải phóng quân mua hoa tặng bạn gái à?” Nhân viên cửa hàng lên tiếng hỏi han.
“Tặng vợ.” Ánh mắt của Cố Tử Thành vẫn lướt trên những bông hoa.
Nhân viên cửa hàng: “...”
Nửa đêm mua hoa tặng vợ, cố vợ này thật hạnh phúc.
“Vậy đồng chí giải phóng quân tặng luôn hoa hồng đỏ đi, hoa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu nồng nhiệt đấy.” Nhân viên cửa hàng nói rồi dẫn anh tới chỗ những bông hoa hồng đang nở rất đẹp, không biết ngày mai sẽ thế nào.
“Có loại nào để xin lỗi không.” Cố Tử Thành nhíu mày hỏi.
Nhân viên cửa hàng khựng lại, “Vợ chồng với nhau, không phải tình yêu quan trọng hơn lời xin lỗi sao?”
Cố Tử Thành nghe nhân viên cửa hàng nói vậy, có vẻ như anh cũng đang nghiêm túc nghiền ngẫm về câu nói này.
“Đồng chí giải phóng quân, ý nghĩa của hoa hồng vàng là xin lỗi, ý nghĩa của hoa phong tín tử là xin lỗi, xin hãy tha thứ cho anh, anh xem anh cần loại nào?” Nhân viên kia tận tình giới thiệu.
Cố Tĩ Thành thấy hơi mờ mịt, tặng hoa mà lắm lề lối vậy sao?
“Cả hoa hồng vàng và hoa hồng đỏ, mỗi loại lấy giúp tôi một bó đi.” Như thế nghĩa là lời xin lỗi và tình yêu cùng lúc nhỉ.
Nhân viên cửa hàng thấy khóe miệng mình co giật. Chú giải phóng quân này thật là biết nghĩ, chưa thấy ai tặng hoa hồng vàng và hoa hồng đỏ cùng lúc bao giờ cả. Nhưng thấy Cố Tử Thành đã bắt đầu trả tiền, nên nhân viên đành phải giúp anh đi gói hoa.
“Đồng chí giải phóng quân có cần bưu thiếp không?” Nhân viên vừa gói hoa vừa hỏi.
Bưu thiếp?
Cố Tỉ Thành gật đầu, nhân viên cửa hàng lấy hai tấm bưu thiếp hoạt hình ra, “Có một số điều không thể nói ra đều có thể viết ra, như thế cô ấy sẽ biết được anh đang nghĩ gì.”
Cố Tử Thành khẽ nhướng mày, ý kiến này hay đấy.
Cho nên, trong lúc nhân viên cửa hàng bó hoa, Cố Tỉ Thành rạp người trên quầy, viết bưu thiếp.
Đợi khi Cổ Tử Thành mua hoa xong đã quá mười hai giờ từ lâu rồi.
Cố Tỉ Thành cúi đầu nhìn hai bó hoa trong tay mình, sau đó nghĩ ngợi, cầm chúng đi về phía trường học.
Khi Cố Tử Thành bật tường nhảy vào trong, phòng của Sở Lạc Nhất đã tắt đèn từ lâu.
Cố Tử Thành chầm chậm đi lên tầng, sau đó đặt hai bó hoa ở cửa, còn anh ngồi xuống bậc thềm, không có ý gõ của.
Như thế này cũng rất tốt, ít nhất cô ấy vẫn ở nơi mà anh có thể chạm tay đến.
Bình luận facebook