Cố Tỉ Thành tiếp tục đưa mắt nhìn con trai mình. Tiểu Quỷ Quỷ tỏ ý: Đừng nhìn con, con không biết gì hết.
“Cơm cơm, Cơm cơm...” Tiểu Quỷ Quỷ kéo ba mình đi ăn cơm. Nhóc thật sự đói quá rồi.
Cố Tử Thành bước tới dẫn con trai đi ăn cơm, định lát nữa sẽ hỏi rõ xem rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.
Chỉ có điều trong giọng nói líu ríu kể chuyện của Tiểu Quỷ Quỷ, Cố Tử Thành đột nhiên cảm thấy lần này mình tiêu đời thật rồi.
“Hoa do con làm vỡ?” Cố Tử Thành nhìn đứa con trai ngây thơ của mình mà bỗng chốc cảm thấy khóc không ra nước mắt.
Tiểu Quỷ Quỷ hơi bĩu môi, “Nói, nói với mẹ bảo bảo sai rồi.” Tiểu Quỷ Quỷ còn đá đưa đôi chân nhỏ, nói với vẻ tủi hờn lắm.
Cố Tử Thành đưa tay xoa đầu con trai, đúng là con trai ruột có khác, nếu không không thể đào hố chôn ba nó như vậy được.
Tiểu Quỷ Quỷ ăn hết bữa cơm trưa trong sự chăm sóc của ba, sau đó chuẩn về phòng mình tự chơi.
Cổ Tĩ Thành nhìn đồ ăn trên bàn, đều do Sở Lạc Nhất mua từ nhà ăn về.
Cố Tử Thành đi tới cửa phòng, gõ cửa, “Bảo bối, ra ngoài ăn chút gì đi”
Bên trong không có tiếng đáp lại, Cố Tử Thành chỉ thấy đầu mình rất là đau.
Sở Lạc Nhất đang chơi game trong phòng, coi như không nghe thấy.
Cố Tử Thành xoay nắm cửa, phát hiện cửa không khóa. Anh đẩy cửa bước thẳng vào, trong phòng vọng ra tiếng cổ đang chơi game.
Cổ Tử Thành cúi đầu nhìn thời gian, còn nửa tiếng nữa anh phải về quân doanh rồi. Cố Tử Thành bước tới ngồi xuống cạnh giường, cúi đầu nhìn lịch sử trò chuyện của Sở Lạc Nhất và Diệp Ngữ Vi hiện trên màn hình một chiếc điện thoại khác của cô.
[Mẹ: Thằng nhóc Cố Tử Thành học theo ba nó đấy, con đừng trách nó làm gì.]
Cố Tử Thanh: “...”
Mẹ, sao lại có thể đối xử với con trai mình như thế!
[Nhất Nhất: Ban nãy anh ấy còn mặt nặng mày nhẹ với con]
[Mẹ: Đợi nó bận xong, mẹ xử lý nó.]
Cố Tử Thanh: “...”
Trời xanh chứng giám, anh nào nỡ mặt nặng mày nhẹ với cô lúc nào chứ. Anh ấm ức còn không nỡ để cô phải thấy ấm ức cơ mà.
“Bảo bối, ra ngoài ăn cơm trước đã.” Cố Tử Thành thu ánh mắt lại, không nhìn cuộc hội thoại của hai mẹ con nhà kia nữa, anh sẽ tổn thương chết mất.
Sở Lạc Nhất ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái rồi tiếp tục cúi đầu chơi game, có đáp, “Không đói.”
“Đừng vì giận anh mà làm khổ mình, được không?” Cố Tử Thành nói rồi đưa tay nắm lấy chân cô, “Ra ngoài ăn cơm trước đã, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Nếu như lại phải đi nữa thì đừng giở cái giọng ấy ra, tổn thương người khác.” Sở Lạc Nhất đặt máy chơi game xuống, đứng dậy, “h phải rồi, còn cô Lương Tâm Khiết kia nữa, nếu như cô ta tiếp tục dùng thứ thủ đoạn hèn hạ này, đừng trách tôi không khách sáo.”
“Bây giờ em cũng không cần khách sáo.” Cố Tử Thành nhíu mày nói.
Sở Lạc Nhất “hờ” một tiếng, nếu không phải vì anh nợ người ta, hà tất gì cô phải nén giận chứ.
“Anh cũng đang định nói với em chuyện này.” Cố Tử Thành cùng Sở Lạc Nhất đi ra ngoài, nhìn Sở Lạc Nhất ngồi xuống ăn cơm, tiếng súng đồ chơi của Tiểu Quỷ Quỷ vang lên ở phòng khách.
Sở Lạc Nhất vừa ăn cơm vừa nghe anh nói chuyện.
Mà những gì Cố Tử Thành nói cũng gần giống với những gì Kiều Vi Nhã nói với cô.
Vì một chuyện ngoài ý muốn, Cố Tử Thành quen biết Lương Tâm Khiết, thậm chí còn biết được chuyện của anh trai cô ta, cho nên mới luôn kè kè bên cạnh cô ta, nhưng chỉ với thân phận vệ sĩ.
“Chuyện anh trai của Lương Tâm Khiết anh vốn không định nhúng tay vào, nhưng lúc đó tình thế ép buộc. Chuyện này anh trai em cũng biết. Mà anh cũng thật sự muốn nhanh chóng quay về, cho nên mới...”
Bình luận facebook