Sở Lạc Nhất bị anh dỗ đầu vào đấy, cũng không thật sự có ý định đuổi Cố Tỉ Thành ra ngoài. Lúc này, cô nghe thấy anh nói vậy thì ôm máy tính xách tay của mình, mở ra, tìm một trang web.
Cố Tỉ Thành ở bên cạnh nhìn cô mở ra một trang web nhỏ, đó cũng chính là trang web để lộ thông tin lần trước.
“Anh cảm thấy một người thông minh như vậy tại sao lại đi dùng một trang web của bản thân mình làm những chuyện này chứ?” Sở Lạc Nhất để anh nhìn trang web.
“Bởi vì nếu làm như vậy sẽ chẳng ai nghi ngờ đến anh ta. Anh ta thích dùng những phương pháp trái ngược.” Cố Tĩ Thành liếc mắt nhìn cái trang web kia một cái, những tin tức có liên quan đến anh đều đã bị xóa sạch.
Trang chủ rất sạch sẽ cũng rất có tính quy luật.
“Dựa theo lẽ thường mà nói thì một người làm chuyện xấu chắc chắn sẽ không để lại chứng cứ nhắm về phía mình, khi mọi người đều nghĩ như vậy mà anh ta lại làm ngược lại cũng đồng nghĩa với việc anh ta đang nói cho mọi người rằng, anh ta đâu có ngu như vậy nên nhất định anh ta đang bị lợi dụng!” Cố Tỉ Thành nói rồi tắt trang web đó đi.
Sở Lạc Nhất nghe Cố Tỉ Thành nói vậy cũng thấy có lý, quá nhiều người bị dập khuôn tư duy mà Tống Kha đi theo. Kể cả bây giờ Tống Kha có đăng bài xin lỗi, nói thật ngại quá, anh ta không biết trang web của mình xảy ra vấn đề này, người bình thường đều sẽ cho rằng anh ta là người vô tội.
“Ý của anh chính là sau khi anh rời đi, rất có thể Tống Kha sẽ tới tìm em, sau đó sẽ nói xin lỗi em về mấy chuyện lúc trước sao?” Sở Lạc Nhất nhìn ai kia đặt máy tính xuống bàn thì cũng đi theo.
“Nói chính xác hơn thì anh ta sẽ không chủ động tới tìm em nói lời xin lỗi, thế nhưng chắc chắn sẽ chủ động tới tìm em thôi, anh ta đang chờ em lên tiếng hỏi anh ta trước.” Cố Tỉ Thành nói, sau khi ngồi xuống liền kéo Sở Lạc Nhất ngồi xuống chân của mình: “Đã biết mình phải làm như thế nào chưa?”
“Anh ta không muốn nói thì tại sao em phải hỏi?” Sở Lạc Nhất nói xong thì đột nhiên nghĩ đến cái gì đó liền vội vàng nói: “Em hiểu rồi, ý của anh là để em chủ động đi hỏi, mê hoặc anh ta!”
“Cũng không đần lắm!” Cố Tỉ Thành nhìn cô một cách tán thưởng rồi hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
“Đừng có mà nhân cơ hội đùa giỡn lưu manh!” Sở Lạc Nhất ghét bỏ nói: “Anh có ý gì?”
“Anh ta dùng phương pháp trái ngược là để khiến mọi người không nghi ngờ anh ta, cho nên em phải đi con đường của người bình thường, tuy rằng cách này có hơi khó với em!” Cố Tỉ Thành bất đắc dĩ nói.
Sở Lạc Nhất vẫn quyết định đuổi cái người này ra ngoài, sao hôm nay anh cứ tự tìm đường chết thế.
Vậy nên một lát sau, Cố Tỉ Thành đứng ngoài cửa, cánh tay bất lực bám vào cánh cửa: “Bảo bối, sao tự dưng em lại tức giận? Sao không cho anh nói thật chứ?”
“Anh không biết dạo này người nói thật đều không có bạn bè sao?” Sở Lạc Nhất đứng ở bên trong cười gần một tiếng.
Cố Tỉ Thành thấp giọng bật cười, sau đó cực kỳ nghiêm túc hỏi lại một câu: “Rốt cuộc đến lúc nào em mới có thể tha thứ cho anh? Hoàn toàn tha thứ cho anh ấy!”
Lúc nào mới tha thứ?
Sở Lạc Nhất dựa vào cửa nhìn ánh trăng bên ngoài, ánh trăng giữ tháng sáng đến nỗi cho dù không bật đèn thì cả căn phòng cũng sáng rõ.
Thật giống như từ sau khi Cố Tỉ Thành trở về thì trái tim của cô cũng sáng sủa như vậy.
Nhưng nhắc tới tha thứ...
“Hừ, chờ anh thắng được Tổng Kha kia đi!” Đợi đến khi chuyện này kết thúc cô sẽ tha thứ cho anh.
Nó giống như cô đang tự tìm cho mình một lý do, tự lấy cho mình một cái cớ.
Tiếng cười của Cố Tỉ Thành càng sâu hơn. Anh cũng không bóc mẽ sự giả vờ sĩ diện của cô, chỉ đáp lại một tiếng thật khẽ.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook