Dù sao vẫn phải cho vợ mặt mũi mà.
“Được thôi.” Cố Tỉ Thành đáp lại một câu, cả hai người đều không nhắc lại chuyện này, chỉ còn ánh trăng vẫn bao phủ lên hai người.
Năm tháng trôi qua, cùng lắm cũng chỉ là như thế này:
Lúc Sở Lạc Nhất ngủ, khóe môi của cô vẫn luôn cong lên.
Thế nhưng lúc cô tỉnh lại thì Cố Tỉ Thành đã không còn ở nhà. Trên bàn có bữa sáng đã được làm sẵn, còn có cả một bông hồng, dưới bông hồng là một tờ giấy nhắn.
[Bảo bối:
Thời gian bị thay đổi bất ngờ, anh phải vào núi, nửa tháng nữa sẽ về, tự em phải cẩn thận một chút nhé.
Yêu em!]
Khóe miệng của Sở Lạc Nhất cong lên. Cổ nhìn những món ăn trên bàn rồi bỗng hiểu ra lý do vì sao năm đó Sư Niệm lại vì Sở Húc Ninh mà học nấu ăn, bởi vì đây là một cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Những thứ như thế này vốn chẳng có nguyên nhân, nó chỉ vì một câu mà thôi: Cam tâm tình nguyện.
Sau khi Tiểu Quỷ Quỷ thức dậy không thấy “bá bá” của mình đâu, lại biết nửa tháng sau “bá bá” mới về thì nhóc chỉ có thể thở dài một cái. Nhưng nhóc cũng hiểu công việc của “bá bá” là như thế nào. Công việc của “bá bá” không giống với ông ngoại, ông ngoại có thể ngày nào cũng ở nhà nhưng “bá bán thì không.
Tiểu Quỷ Quỷ đau lòng trong chốc lát rồi lại cưỡi xe của mình vui đùa.
Sau khi Sở Lạc Nhất ăn sáng xong, cô vốn định dẫn con trai ra sân chơi một chút nhưng không ngờ lại gặp được vị doanh trưởng kia. Anh ta cười híp mắt nhìn cô, Sở Lạc Nhất cũng chỉ có thể cười theo.
“Chị dâu đang muốn đi ra ngoài sao?” Doanh trưởng cười hỏi.
“Không đi ra ngoài, tôi chỉ dẫn con trai ra sân chơi một chút thôi.” Đột nhiên bị gọi là chị dâu như thế này khiến Sở Lạc Nhất có cảm giác ngượng ngùng.
“Mấy ngày nay trong nhà sẽ náo nhiệt hơn. Quân doanh mới được thành lập cho nên hơi thiếu thốn một chút, nếu chị dâu có gì cần thì cứ nói với bên hậu cần để họ chuẩn bị.” Doanh trưởng nói rồi nghĩ nghĩ một chút mới nói tiếp: “Xem tôi này, tôi tới đây chủ yếu là để hỏi chị dâu xem chị dâu hiểu về chuyện Tống Kha được bao nhiêu?”
“Không nhiều lắm, thế nhưng năng lực phản trinh sát của anh ta chắc chắn rất mạnh.” Sở Lạc Nhất nói thẳng.
Sắc mặt của Doanh trưởng hơi đổi một chút, thể hiện cuộc nói chuyện này không vui vẻ nữa rồi.
Sở Lạc Nhất cũng rất vô tội, cô chỉ nói thật thôi. Nếu ba của cô đã nói như vậy thì chứng minh gã đàn ông này chắc chắn không hề đơn giản, còn về chuyện không đơn giản đến mức nào thì có thật sự không biết.
Thế nhưng thân làm một người từng được huấn luyện đặc biệt thì phản trinh sát bất quá chỉ là một kỹ năng cơ bản trong quá trình huấn luyện, thế nên chắc chắn khả năng phản trinh sát của Tổng Kha chắc chắn rất mạnh.
“Được rồi, chị dâu cứ cho cháu chơi một lúc đi, tôi đi về trước.” Doanh trưởng vừa nói vừa gãi gãi đầu của mình. Anh ta có cảm giác mình vừa nhận một nhiệm vụ không hề đơn giản rồi.
Sở Lạc Nhất có chút đồng tình với anh ta, bởi vì cho tới lúc này cô cũng không nghĩ ra bản thân mình phải làm thế nào bây giờ?
Sở Lạc Nhất nhìn Doanh trưởng rời đi rồi lại cúi đầu nhìn con trai đang cưỡi xe của mình chạy khắp nơi, cô chỉ nói thật thôi mà.
Chuyện mà khiến cô tò mò hơn là một chuyện khác, rốt cuộc là Tiểu Bất Điểm với anh trai của cố xảy ra chuyện gì vậy?
Kỳ quái!
***
Thành phố A, Phòng tin tức của tập đoàn Sở Thị.
Kiều Vi Nhã cùng Tiểu Mễ vừa mới đi phỏng vấn về, còn chưa kịp đặt chân vào phòng đã nghe được tiếng quát tháo đầy giận dữ vọng ra.
“Chuyện này tôi đã nói với các người mấy trăm lần rồi hả? Tại sao các người còn có thể mắc cái sai lầm ngu xuẩn như vậy? Tại sao lại đưa một cái tin không có thật như thế!”
Kiều Vi Nhã hoàn toàn có thể nghe ra Sở Lạc Duy tức đến mức thế nào, dù sao thì từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ thấy anh nổi giận đến cỡ này.
Bình luận facebook