Sở Lạc Nhất ngồi ở đầu kia của ghế sofa, nhìn người đang mờ mịt kia, cô biết ngay mà, gần đây tính khí ba cô không được ổn cho lắm.
Cố Tỉ Thành thật sự rất muốn nói: Rõ ràng là quá bất ổn!
Khả năng hỏi được chút thông tin từ chỗ ba vợ của Cố Tỉ Thành bỗng chốc đứt đoạn.
“Không phải chứ, tại sao Sở Lạc Duy lại về nhà?” Liên lụy họ phải chịu khổ theo.
“Cãi nhau với Tiểu Bất Điểm đấy mà, Tiểu Bất Điểm về Thấm Tâm Viên, tất nhiên anh ấy sẽ theo về cùng.”
Cố Tử Thanh: “...”
Anh vợ thứ hai nhà anh đúng là giỏi đào hố anh mà.
Sớm không về, muốn không về, cứ phải nhì đúng lúc này mà về, không phải đào hố xoay đủ 360 độ quanh anh thì là gì?
Tiểu Quỷ Quỷ không biết chuyện gì đã xảy ra, nhóc chỉ thấy sắc mặt ba thật sự đặc sắc.
Mà khi Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực cúp máy, nhất thời quên luôn việc ra ngoài.
“Đang cần việc công mà anh làm gì thế?”
“Em đi làm đi không muốn bây giờ? Có tí chuyện vặt vãnh này mà nó cũng không làm được, em nỡ giao con gái em cho nó hả? Mau đi đi, bây giờ nhìn em anh cũng thấy phiền.”
Thủy An Lạc: “...”
Thủy An Lạc tức giận thay giày rồi rời khỏi nhà. Dám leo lẻo nói đề phòng kỳ mãn kinh của cô, cô thấy người đàn ông này mới đang trải qua thời kỳ mãn kinh thực thụ ấy.
Nhưng cô biết Sở Ninh Dực trước nay làm gì cũng có chừng mực, cho nên không buồn lo lắng chuyện này sẽ gây ra hậu quả nào đó không thể cứu vãn.
Cố Tỉ Thành đợi con trai ngủ trưa mới bảo Sở Lạc Nhất hẹn Tống Kha, sau đó gửi con trai cho chị gái nhà đối diện.
Sở Lạc nhất nói với Tống Kha rằng Cố Tỉ Thành mới quay về, muốn mời gã ăn cơm, hỏi gã còn ở thành phố) không, không ngờ Tống Kha đồng ý ngay, báo với cô rằng gã vẫn còn ở thành phố.
Sở Lạc Nhất cúp máy, quay đầu nhìn Cố Tỉ Thành, nói rằng anh có thể đi rồi
Cố Tĩ Thành xác nhận con trai mình đã ngủ mới rón rén rời đi.
Địa điểm gặp mặt lần này của họ vẫn là nhà hàng châu u lần trước, theo lời Sở Lạc Nhất, đồ ăn bên đó khá vừa miệng.
Cố Tỉ Thành chỉ thản nhiên nhìn cô một cái.
Khi họ đến thì Tống Kha đã đến rồi. Hôm nay gã mặc một bộ đồ thể thao màu trắng.
Cố Tỉ Thành và Sở Lạc Nhất ngồi xuống, Sở Lạc Nhất giới thiệu qua loa với họ rồi bắt đầu phụ trách việc gọi món.
“Ngưỡng mộ đã lâu, tiếc rằng hôm nay mới gặp được.” Tống Kha đưa tay ra, lên tiếng trước.
Cố Tỉ Thành cũng đưa tay ra bắt tay với gã, sau đó lùi về dựa lưng vào ghế, “Phải là tôi ngưỡng mộ anh đã lâu mới đúng, đáng ra phải gặp sớm hơn.”
Sở Lạc Nhất vừa gọi món vừa lặng lẽ nghĩ: Hai người thật giả dối.
“Trước tôi cũng đã nói với em ấy về chuyện tin tức, tôi cũng có lỗi trong chuyện này, là do tối giám sát không nghiêm.”
“Anh Tống đừng khách sáo thế, ai cũng có lúc ngoài ý muốn. Hơn nữa chuyện này cũng không gây ảnh hưởng lớn tới tôi, anh Tống không cần tự trách mình.” Cố Tỉ Thành nói, anh cúi đầu liếc mắt nhìn Sở Lạc Nhất vẫn đang chọn món, “Vẫn chưa chọn xong à?”
Thời gian của họ không nhiều, một lát nữa là con trai ngủ dậy rồi.
Sở Lạc Nhất ngẩng đầu, tươi cười nhìn anh.
Nhưng ánh mắt này không hiểu sao lại khiến Cố Tỉ Thành hơi chột dạ.
“Không cần vội đầu, em cứ từ từ mà chọn, đàn em có chứng khó khăn khi lựa chọn, Lữ đoàn trưởng Cô không biết à?” Tống Kha đột nhiên hỏi.
Chứng khó khăn khi chọn lựa?
Đúng là mới mẻ thật.
“Vậy sao, chuyện này thì tôi không biết thật, dù sao thì ban đầu khi chọn tối cô ấy cũng dứt khoát lắm.” Cố Tỉ Thành nói, đưa tay cầm bình nước, rót nước cho người đối diện.
Sở Lạc Nhất giẫm một cái thật mạnh lên chân anh dưới gầm bàn, mà Cố Tỉ Thành vẫn bất động. Anh thu bình nước lại rồi mới nói, “Anh Tổng thấy sao?”
Bình luận facebook