Bạch gia cài áo quay lại, sau khi mặc xong quần áo tử thế lại chạy đến bên cạnh Sở Lạc Duy.
“Ôi trời tiểu tổ tông của tôi ơi, sao cậu lại đến đây thế này?”
Sở Lạc Duy ngồi trên quầy bar, thấy Bạch gia tới, “Dạo này sống sung sướng nhỉ, địa bàn cũng bị người ta chiếm lĩnh luôn rồi?”
“Ai dám chiếm địa bàn của tôi?” Bạch gia lớn tiếng gắt lên, quay lại thấy anh Châu đang run lên như cầy sấy, khẽ nheo mắt, “Châu Đại Trùng, cậu làm cái gì thế hả?”
“Bạch... Bạch... Bạch gia” Anh Chậu run cầm cập gọi.
Sở Vi hừ một tiếng, quay về chỗ ngồi, “Anh Châu đây tới bảo chúng tôi quỳ xuống xin lỗi đấy. Lão Bạch, anh xem mà giải quyết đi nhỉ?
Bạch gia nghe thấy Sở Vị nói vậy liền run bắn người, đạp cho anh Châu kia một phát, “Thằng khốn này, không có chuyện gì mày gây rắc rối cho tao làm gì hả?”
Sở Lạc Duy đứng dậy, thong thả đi tới, “Sao thế, người của anh à?”
Bạch gia run run, không dám nói gì nữa.
Sở Lạc Duy hở một tiếng, quay lại nhìn Sở Vi, “Tôi không vừa mắt tên này, nói cho Bạch gia biết phải làm thế nào? Sở Lạc Duy nói rồi đi thẳng ra ngoài.
Sở Vi sở sở chóp mũi, lúc đi ngang qua Bạch gia còn vỗ vỗ vai anh ta, “Lão Bạch, anh xem tại sao anh lại đứng đúng vào họng súng của cậu ta vào lúc này cơ chứ?” Sở Vi nói rồi lại liếc anh Châu một cái, “Anh phải hiểu, ngay đến cả chú tôi cũng chưa bắt cậu Hai quỳ trước mặt bao giờ đầu”
Bạch gia thấy Sở Vị liếc tới hai chân của anh Châu, vội tỏ ý đã biết.
“Còn cả anh nữa, lão Bạch à, không phải tôi nói gì anh đâu, nhưng nếu anh không muốn quản lý địa bàn này nữa thì phải nói sớm chứ, lần sau nếu xảy ra chuyện tương tự nữa, tôi đảm bảo lần sau người gãy chân sẽ là anh đấy.” Sở Vi nói rồi vỗ vai anh ta, ra hiệu cho anh ta tự lo cho mình đi rồi mới đi theo Sở Lạc Duy ra ngoài.
Bên ngoài đã lên đèn, Sở Vị đuổi theo người đi đằng trước.
“Hôm nay cậu nóng nảy thật đấy” Sở Vi chỉ ra một sự thật.
Sở Lạc Duy nhìn Sở Vi một cái, “Sao cậu với Triệu Hân Hân không cãi nhau bao giờ vậy?”
Sở Vị vạch đen đầy đầu: “Tại sao chúng tôi phải cãi nhau?”
“Không cãi nhau chứng tỏ không có tình cảm” Sở Lạc Duy hừ một tiếng, lại tiếp tục đi về phía trước.
Sở Vi: “...”
Sở Vi đen mặt đi theo Sở Lạc Duy, rõ ràng cậu quá ngang ngược, gia trưởng cho nên người ta mới cảm thấy tự ti đó biết không hả?
“Tôi cảm thấy cậu nên nói chuyện đàng hoàng với Tiểu Bất Điểm đi, con bé cũng đâu phải kiểu người không biết nói lý lẽ đầu” Sở Vị thành thật kiến nghị.
Sở Lạc Duy cười lạnh một tiếng, anh đã muốn nói chuyện tử tế rất nhiều lần rồi, nhưng không phải kết quả lần nào cũng như nhau đấy sao?
Lần nào cũng bị đuổi ra ngoài hết!
Thế nên không phải là anh không bằng lòng nói chuyện mà có người không cho anh cơ hội này.
“Giờ tôi còn chẳng biết là cô ấy đang giận gì tôi nữa ấy, con gái thật phiền phức” Sở Lạc Duy đi lên cầu, nhìn mặt hồ bên dưới.
Sở Vị chậm rãi đi theo sau, cảm thấy chắc chắn cậu Hai sẽ không nhảy xuống đầu.
Anh đi tới, dựa vào lan can nhìn Sở Lạc Duy: “Cậu có từng nghĩ đến việc tìm nguyên nhân ở chính mình không?”
“Tôi? Tôi làm sai gì chứ? Chẳng lẽ tôi đối xử với cô ấy chưa đủ tốt à?” Sở Lạc Duy nhìn Sở Vi bằng ánh mắt không thể tin nổi, như thể anh vừa nói ra một câu vô cùng nực cười vậy.
Sở Vi khẽ giơ tay lên, nhưng lời đến đầu mối lại nuốt ngược trở lại, “Tôi cảm thấy có lẽ không nằm ở việc thái độ của cậu dành cho con bé đâu.”
“Nhưng hai người ở bên nhau, chẳng lẽ điều quan trọng nhất không phải là thái độ của đối phương dành cho mình hay sao?” Sở Lạc Duy càng trả lời thản nhiên hơn.
Bình luận facebook