Vấn đề này có vẻ như hỏi đúng chỗ ngứa của Sở Vi rồi đây.
Sở Vị quay lại nhìn mặt hồ, hai tay nắm vào nhau, cất tiếng: “Như cậu nói rồi đấy, đó là chuyện quan trọng nhất, vậy còn chuyện không quan trọng thì sao? Tuy tôi cũng không biết là Tiểu Bất Điểm đang để ý đến chuyện gì, nhưng nó cũng là nhân tố ảnh hưởng tới chuyện tình cảm đấy”
Sở Lạc Duy nghe thấy Sở Vi nói vậy, nhân tố không quan trọng, là nhân tố sao?
Sở Vị nhìn ra mặt hồ xa xăm, thật ra anh cũng không hiểu rốt cuộc Kiểu Vi Nhã đang làm sao nữa, phải biết giữa anh và Triệu Hân Hân không tồn tại vấn đề ai cường thế quá mức như thế này, tất nhiên cũng sẽ không xảy ra chuyện tương tự.
Vấn đề lớn nhất giữa Sở Lạc Duy và Kiều Vị Nhã chính là một người thì cường thế quá, khiến đối phương cảm thấy bất an, bị áp lực tâm lý.
Nhưng từ trước đến giờ Sở Lạc Duy lại chưa bao giờ ý thức được điều ấy.
Sở Vi ngắm mặt hồ xong quay lại nhìn Sở Lạc Duy, vỗ lên vai anh, “Chàng trai, con đường tương lai của cậu vẫn còn dài lắm.”
Sở Lạc Duy liếc anh một cái nhưng vẫn im lặng.
Sở Vi cười, đặt tay lên lan can, “Cậu nên thấy may vì hai người xảy ra vấn đề ở hiện tại, chứ nếu không sau này sẽ càng khó xử lý hơn, đúng không nào?” Thời gian càng lâu, sẽ càng có nhiều vấn đề xảy ra, mâu thuẫn cũng sẽ ngày một lớn hơn. Đến lúc đó không ai biết sẽ xảy ra bao chuyện không thể khống chế được nữa.
May mà giờ chỉ có một nguyên nhân mà vẫn chưa biết được kia thôi.
Sở Vi và Sở Lạc Duy ở ngoài đến tận lúc Triệu Hân Hân gọi điện hỏi anh có về nhà nữa không.
Sở Lạc Duy quăng cho anh một ánh mắt “biến đi”. Sở Vi lập tức “biến” luôn, có vợ ôm, sao anh phải đứng đầy hóng gió với tên này chứ?
Lúc Sở Lạc Duy về đến Thấm Tâm Viên, đèn phòng Kiều Vị Nhã vẫn còn sáng, anh đứng dưới của ngẩng đầu lên nhìn mãi.
[Cậu nên thấy may vì hai người xảy ra vấn đề ở hiện tại, chứ nếu không sau này sẽ càng khó xử lý hơn, đúng không nào?]
Câu nói này của Sở Vi cứ văng vẳng bên tại, Sở Lạc Duy cảm thấy câu này cũng rất đúng.
Nhưng hiện tại, anh lại không thể giải quyết được vấn đề này.
Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được cảm giác bó tay bó chân như vậy.
Sở Lạc Duy thở dài, quay về nhà mình, nhưng đèn trong nhà vẫn sáng.
Sở Lạc Duy thay giày ngoài cửa. Sở Ninh Dực đứng dựa vào cầu thang nhìn con trai.
Sở Lạc Duy ngẩng lên, đi dép vào nhà, “Ba, sao ba còn chưa ngủ thế?”
“Mẹ con sợ con nghĩ quẩn nhảy sông nên bảo ba ra ngoài xem sao” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.
Sở Lạc Duy: “.”
Con mà tin lời ba con sẽ không phải con ruột của ba!
“Yên tâm đi, trước khi chưa ăn đủ cơm của ba con sẽ không nhảy sống đâu.”
“Thế thôi con nên mau chóng đi nhảy sông đi, ba nghèo lắm, không nuôi nổi con đâu.” Sở Ninh Dực lại thẳng thắn phũ lại một câu.
Sở Lạc Duy đi vào bếp rót nước rồi đi ra, dựa vào cửa nhà bếp nhìn ba ruột của mình, nếu không phải gương mặt giống anh y đúc anh thật sự sẽ nghĩ là mình được nhặt về đấy.
“Ba, ba với mẹ con đã cãi nhau bao giờ chưa?” Sở Lạc Duy thành tấm hỏi.
“Ba với mẹ con từng ly hôn” Sở Ninh Dực đứng thẳng dậy, nói, “Đầu óc con thông minh không phải là để con lắp số liệu. Công ty có quản lý tốt đến mấy, kể cả đứng vững trên trường quốc tế, nhưng con phải biết, nếu con là một kẻ thất bại trong hôn nhân thì kể cả con có đứng cao trên thương trường đến thế nào đi chăng nữa con cũng chỉ là một kẻ thất bại mà thôi, là một loser đấy” Sở Ninh Dực nói xong liền đi thẳng lên lầu.
“Thế có nghĩa là ba đang thừa nhận ba là một loser đấy à? Dù sao thì khi ấy ba cũng từng ly hôn với mẹ con mà” Sở Lạc Duy bỗng đốp trả một câu.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook