Lần đầu tiên cô biết đến sự tồn tại của An Phong Dương là trong một bản tin cách đây từ rất lâu rồi, nhưng lần đó cô chỉ trông thấy bóng lưng của anh, sau đó có gặp nhau hai lần, nhưng lần nào cũng chỉ là gặp thoáng qua.
Còn lần này, người này bất ngờ xuất hiện trước mặt cô như thế, khiến cô nhất thời không thể tiếp nhận nổi.
[Trong căn phòng khách nguy nga tràn ngập bầu không khí bi thương.
Một bé gái ở trên tầng hai ôm lan can nấp sau cầu thang, mím môi nhìn xuống cảnh tượng bên dưới.
Một đôi vợ chồng trẻ dè dặt, mang vẻ áy náy ngồi trên sofa nhìn người chàng trai đối diện, trông người này cũng chỉ tầm hơn hai mươi tuổi, dáng người thẳng tắp, gương mặt đẹp đẽ khiến người ta có cảm giác muốn phạm tội còn toát lên vẻ cao quý không diễn tả được bằng lời, hai tay anh đặt ngay ngắn trên chân.
"Mục đích hôm nay tôi tới đây là vì mẹ tôi không hy vọng mọi người sẽ tới giam dự buổi tang lễ của em gái tôi. Mẹ tôi nói, người mất thì đã mất rồi, không cần phải khiến đứa nhỏ phải gánh chịu cảm giác tự trách nữa." Giọng chàng trai ấy tao nhã, trầm thấp.
Người vợ kia khóc đến thê lương, còn người chồng thì vẫn ngồi đó vỗ vai vợ, "Cậu An, cô An vì cứu con gái tôi nên mới xảy ra chuyện, chuyện này chúng tôi cần phải..."
Chàng trai nọ lắc đầu chặn lời người chồng: "Con gái chú vì việc nghĩa nên mới làm như vậy vốn không hề sai, đừng vì chuyện này mà hủy hoại tính cách của một đứa trẻ, thế nên xin hai người đừng nói với cô bé bất cứ chuyện gì về gia đình chúng tôi, đây là ý của mẹ tôi, cũng là di nguyện trước lúc em gái tôi mất, vẫn mong cô chú Kiều đây hiểu cho."]
Cả người Kiều Nhã Nguyễn run lẩy bẩy, đó là chuyện năm ấy cô lén nghe được, còn chàng trai ngồi trong phòng khách nhà cô năm ấy giờ lại bỗng xuất hiện trước mặt cô mà không hề báo trước.
Tất cả mọi người đều phát hiện ra phản ứng bất thường này của Kiều Nhã Nguyễn, vì ánh mắt cô nhìn An Phong Dương quá đỗi kinh khủng.
Mân Hinh tò mò ngẩng đầu nhìn An Phong Dương, ánh mắt như đang hỏi: Lại đóa hoa đào nào mà anh từng qua lại đấy hả?
An Phong Dương nhìn bà xã nhà mình với ánh mắt vô tội, ấn tượng của anh về Kiều Nhã Nguyễn cùng lắm chỉ dừng lại ở mấy chữ "bạn thân của Thủy An Lạc" mà thôi.
"Lão Phật Gia, Lão Phật Gia..." Thủy An Lạc nắm lấy cánh tay đang run rẩy của Kiều Nhã Nguyễn, tò mò gọi.
Cả người Kiều Nhã Nguyễn càng run hơn, cuối cùng như thể không thể chịu nổi nữa liền quay người chạy mất.
"Nhã Nguyễn..." Thủy An Lạc lớn tiếng kêu lên, vì cô chưa từng thấy Kiều Nhã Nguyễn như vậy vao giờ.
Nhưng Thủy An Lạc còn chưa kịp đuổi theo thì có người đã nhanh hơn cô một bước.
Kiều Nhã Nguyễn không có thẻ thang máy cho nên có chạy ra khỏi nhà cũng không thể xuống ngay được, còn phải đợi quản lý tòa nhà ở phía dưới mở thang máy cho cô, thế nên khi cô đang run rẩy liên hệ với quản lý bên dưới, Phong Phong đã kịp chạy ra tóm lấy cổ tay cô.
"Kiều Nhã Nguyễn, cô phát điên cái gì vậy hả?" Phong Phong trầm giọng mở miệng nói.
Kiều Nhã Nguyễn thế này là hoàn toàn vượt khỏi tầm khống chế của anh ta, nhưng anh ta càng không chế ngự được cô thì trong lòng lại càng cảm thấy hoảng loạn.
Hơn nữa, tại sao trông thấy An Phong Dương xong cô lại có phản ứng như vậy, dáng vẻ đó không giống như có khúc mắc về tình cảm.
Chẳng lẽ là vì, cô...
Đáp án vô hình kia khiến anh ta phải nhíu mày.
Cả người Kiều Nhã Nguyễn vẫn căng cứng, cô ngẩng đầu hung hăng nhìn anh ta: "Liên quan gì đến anh?"
Chỉ là cô không thể ngờ được chuyện mà ba mẹ vẫn mãi không chịu nói cho cô biết, chuyện khiến cô nhất định phải tới thành phố A để tìm câu trả lời cứ như thế mà bất ngờ xuất hiện ngay trước mắt cô.
Người chị vì cô mà chết, người chị kể cả trước lúc lâm chung vẫn nghĩ làm sao để không khiến cô phải cảm thấy tự trách, chính là xiềng xích đã đè chặt cô suốt bảy năm nay.
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook