Những chi tiết này thì sao có thể làm giả được?
Thủy An Lạc dựa người vào sofa. Cô để điện thoại di động lên trên bàn rồi mới co người cuộn tròn lại thành một quả cầu nhỏ.
Một năm trước, ba đã vứt bỏ cô và mẹ. Sở Ninh Dực cũng làm y như vậy, anh ra nước ngoài rồi mặc kệ cô chẳng hề bận tâm tới.
Một năm sau ba lại mất tích một lần nữa, nhưng lần này Sở Ninh Dực lại ở bên Viên Giai Di.
Tuy cô nhất định không chịu thua trước mặt Viên Giai Di, nhưng điều này không có nghĩa là cô có thể bỏ qua được sự thật tàn khốc này.
Sở Ninh Dực, đây là lần thứ hai anh không cần tới em nữa.
Thím Vu bước từ phòng ra. Bà đứng ở cửa nhìn Thủy An Lạc ngồi trên sofa đang tự co mình lại thành quả cầu nhỏ. Bà có thể nghe thấy tiếng khóc nức nở của cô, tiếng khóc này khiếm tim bà cảm thấy đau nhói.
Thím Vu cầm chăn đi qua rồi nhẹ nhàng trùm lên vai Thủy An Lạc.
Bờ vai của Thủy An Lạc khẽ run một cái, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên.
Thím Vu ngồi xuống bên cạnh Thủy An Lạc: “Đứa ngốc này, tuy nhiều khi tính khí của thiếu gia không được tốt, nhưng thím vẫn có thể thấy rõ được là cậu ấy rất có lòng với cô mà.” Thím Vu nhẹ nhàng vỗ về an ủi.
“Thiếu gia trước đây cả ngày rất ít khi mở lời. Nhưng kể từ khi có thiếu phu nhân ở đây, thiếu gia sắp nhiều lời hơn cả cái thân già này rồi.”
“Thiếu gia của trước kia như chẳng thiết tha gì mà cứ sống chết lao đầu vào công việc. Buổi tối chưa đến tám, chín giờ thì chắc chắn chưa về đến nhà. Thứ bảy cũng chẳng bao giờ nghỉ ngơi! Nhưng từ khi có thiếu phu nhân ở đây, mỗi ngày đúng sáu giờ cậu ấy đều sẽ có mặt ở nhà, thứ bảy không nói, thỉnh thoảng những lúc khác cũng bỏ bê công việc. Những điều này thiếu phu nhân đều thấy cả mà đúng không.”
Thủy An Lạc không ngẩng đầu lên, nhưng những tiếng khóc sụt sịt của cô cũng đã giảm dần.
“Để thím nói thế này cho công bằng nhé, giờ trong tim trong mắt thiếu gia đều chỉ có một mình cô thôi. Nhưng thiếu phu nhân, cô thử tự nghĩ mà xem, lúc thiếu gia không ở nhà, nếu cô không ở bên thằng nhỏ thì sẽ gọi điện hoặc facetime với Kiều Nhã Nguyễn. Lúc thiếu gia có nhà, cô vẫn như vậy. Cô có từng nghĩ tới thiếu gia không?” Lần này thím Vu nói còn thở dài một tiếng, “Chuyện tình cảm cần phải cả hai người đều đổ tâm sức vào, thiếu phu nhân cứ nghĩ kỹ đi.”
Thím Vu dứt lời, thở dài một hơi rồi mới xoay người quay về phòng mình.
Thủy An Lạc khẽ ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng ngày càng xa của thím Vu, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nước mắt thấm đẫm.
Tình cảm là chuyện mà cả hai người đều phải đổ tâm sức vào.
Thủy An Lạc siết chặt tay mình đến mức đầu ngón tay hơi hơi phát đau, cảm giác đau đớn này từ từ lan đến ngực của cô, dường như khiến cô muốn nghẹt thở.
Trong đầu Thủy An Lạc hiện lên từng dòng ký ức, là anh đối xử với cô tốt như thế nào, là anh bảo vệ cô như thế nào, là anh nuông chiều cô như thế nào.
Nhưng moi móc đến tận sâu trong ký ức xem cô đã từng làm gì cho anh?
Thủy An Lạc chẳng tìm được gì trong đống ký ức đó cả.
Cô thừa nhận chuyện của ba cô là mồi dẫn lửa kéo hết nỗi bất an trong lòng cô ra. Cô giống như một đứa trẻ đang yếu ớt quấn thuốc nổ quanh mình. Cô chỉ nhận những sự tốt đẹp mà anh dành cho cô, còn một khi Sở Ninh Dực chỉ cần lộ ra một chút gì đó không tốt thôi thì cô sẽ lập tức phát nổ.
“Thủy An Lạc, thừa nhận đi, căn bản là mày đâu có dám yêu anh ấy.” Thủy An Lạc nức nở thốt lên một câu.
Bởi vì không dám cho nên chỉ cần chút xíu gió thổi cây lay là chiến tranh sẽ lập tức nổ ra giữa hai người bọn họ.
Thím Vu đứng trước cửa nhìn một cái, cuối cùng đành lắc đầu. Hai cái con người này khiến bà phát hoảng lên mất.
Sở Ninh Dực vốn là kiểu người kiêu căng ngạo mạn, bị xem nhẹ lâu như vậy thì chắc chắn sẽ bùng nổ. Nhưng Thủy An Lạc lại là kiểu người bảo sao thì làm vậy, thật sự khiến bà nhìn mà nóng ruột nóng gan.
“Cạch...” Cửa nhà lại một lần nữa bị mở ra, một thân hình kéo theo mùi rượu nồng nặc tiến vào.
Bình luận facebook