Sở Ninh Dực cau mày, rõ ràng anh định nói gì đó nhưng cái tính cách kiêu ngạo của anh lại không cho phép anh cúi đầu trước, cho nên anh lại xoay người đi vào phòng tắm.
Thủy An Lạc thấp giọng tự lẩm bẩm: “Thật sự không phải là anh ấy.” Nhưng bóng lưng ấy cô không thể nhận sai được, đó thật sự là Sở Ninh Dực, vậy rốt cuộc thì sai ở đâu cơ chứ?
Chắc chắn Viên Giai Di không biết chuyện sau lưng Sở Ninh Dực có những vết xanh tím như vậy, nếu không cô ta sẽ không trắng trợn mà để cô xem tấm hình ấy như thế.
Thủy An Lạc vẫn đứng yên ở đó không nhúc nhích. Sở Ninh Dực đi tới cửa phòng tắm rồi nhưng dường như lại bị thái độ này của cô kích thích. Anh dứt khoát quay lại bước tới phía cô, kéo người vào trong rồi đóng sầm cửa lại.
“Rốt cuộc em muốn làm gì thế hả?” Sở Ninh Dực gầm lên.
Chưa bao giờ anh có thể mất khống chế như vậy, nhưng Thủy An Lạc lại là ngoại lệ, bất cứ chuyện gì cô làm đều có thể hiến anh mất kiểm soát.
Anh ghét cái cảm giác này, nhưng dù có thế nào anh cũng không thể tìm được cách khắc phục nó.
Lúc Thủy An Lạc bị anh ghim lại trên vách tường thì mới tỉnh táo lại, nhưng phía sau cô là vách tường lạnh như băng, phía trước là lồng ngực cứng rắn, phía dưới là cái chân đã tê đến phát đau.
Thủy An Lạc chớp chớp mắt, cô ngẩn ra nhìn anh.
Đúng vậy, cô muốn làm gì đây?
Chỉ vì muốn xác định lại chuyện tấm lưng, nhưng thế tại sao còn chưa đi chứ?
“Em...” Thủy An Lạc lí nhí mở miệng nói.
Đôi mắt âm trầm sâu hút của Sở Ninh Dực nhìn chằm chằm vào cô, muốn chờ xem cô sẽ thốt ra điều gì.
Thời gian chậm chạp trôi qua từng giây từng phút. Thủy An Lạc thở ra được chữ “em” đó xong thì im bặt không nói thêm gì nữa.
Hai bàn tay của Sở Ninh Dực đang nắm chặt lấy vai cô, vạt áo choàng tắm hơi lỏng để lộ ra lồng ngực chắc khỏe.
Hai người giống như đang giằng co chiến đấu, vừa không muốn buông đối phương ra lại vừa không muốn mình là người mở miệng trước. Cả hai đều đang cố duy trì chút kiêu ngạo cuối cùng của chính mình.
Thủy An Lạc siết chặt lấy di động đang cầm trong tay, bên trong đó có tấm hình mà Viên Giai Di gửi cho cô. Thủy An Lạc còn đang xoắn xuýt nghĩ xem liệu có nên để Sở Ninh Dực xem nó hay không.
Tay của Sở Ninh Dực dần lần theo cánh tay của cô mà trượt xuống tới bàn tay đang nắm chặt di động. Mỗi một động tác nhỏ của cô đều in hằn vào mắt anh. Lúc này cô đang nghĩ gì anh cũng có thể đoán được đại khái.
Điện thoại di động bị Sở Ninh Dực giằng ra, Thủy An Lạc có muốn cản lại cũng không kịp nữa rồi.
Tấm ảnh cứ thế xuất hiện trong mắt Sở Ninh Dực, mang theo cả chút dấu vết nhức mắt.
Vai của Thủy An Lạc vẫn bị Sở Ninh Dực nắm chặt như cũ, người cũng dán vào vách tường không thể động đậy.
Sở Ninh Dực trông thấy tấm ảnh này, ánh mắt lại trở nên thâm trầm, cuối cùng anh nhìn về phía Thủy An Lạc rồi trầm giọng lên tiếng: “Đây là cái gì?”
Thủy An Lạc quay đi lảng tránh ánh mắt của anh, nhưng vẫn không nhịn được được mà khinh khỉnh cười khẩy một tiếng: “Nhìn còn không hiểu sao?”
Thủy An Lạc vừa dứt lời thì lập tức thấy thật ảo não, nói như vậy chẳng phải có ý là cô tin rồi hay sao?
Nhưng mà cái thái độ này của Thủy An Lạc lại kích thích Sở Ninh Dực, giọng điệu anh càng trở nên lạnh lùng hơn: “Chắc anh nhìn không hiểu thật, cần em giải thích đấy?”
Sự tin tưởng của cô đối với anh chẳng nhẽ lại yếu ớt đến độ không chịu nổi một kích như thế này sao?
“Anh dám nói người trong tấm hình này không phải là anh sao?” Thủy An Lạc bỗng hét lên, cảm giác kìm nén bấy lâu cuối cùng đã có cơ hội để bộc phát vào ngay lúc này.
Sở Ninh Dực lạnh lùng nhìn cô, chốc lát sau mới lên tiếng trả lời: “Là anh!”
Một câu này vào tai Thủy An Lạc như sấm sét đánh giữa trời quang.
Thủy An Lạc tựa lưng vào tường, cả người run rẩy, cánh tay đang buông thõng bên người lập tức siết chặt lại, mãi cho đến khi móng tay đâm vào lòng bàn tay phát ra cảm giác đau đớn thì những giọt nước mới rơi xuống. Anh ấy... thừa nhận rồi.
Hơn nữa còn thừa nhận bằng thái độ dứt khoát như vậy.
Bình luận facebook