Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 735
Lời nói của Thủy An Lạc vô cùng khí phách.
Nhưng nghe kỹ có thể thấy ẩn chứa vài phần tức giận.
Kiều Nhã Nguyễn hơi nhướng mày, biết đây là bởi vì người ta nói thiếu gia nhà cô ấy làm xằng làm bậy nên mới phản ứng lại như vậy.
Sở Ninh Dực đương nhiên cũng biết, cho nên lúc này, ánh mắt nhìn cô chất chứa sự dịu dàng không thể che giấu.
Cô nhóc này, bình thường như cái bánh bao ỉu, nhưng một khi bị dồn ép thì còn lợi hại hơn con thỏ cắn người.
Nhưng nếu nguyên nhân khiến cô bị bức bách là anh, Sở Ninh Dực nghĩ, trừ cô gái này ra, không ai có thể khiến anh thấy rung động đến thế.
Gã kia như vừa nghe thấy một câu chuyện thật nực cười, “Tôi có bệnh đâu mà lại muốn giết con của mình?”
“Anh có bệnh, hơn nữa bệnh còn không nhẹ đâu.” Kiều Nhã Nguyễn thản nhiên mở miệng nói, “Biết rõ bệnh của con trai mình không thể quá kích động, còn suốt ngày đến bệnh viện gây sự, tạo nên bầu không khí căng thẳng, không phải muốn hại chết con trai mình thì là gì?”
“Cô nói bậy!” Gã mập kia kích động nói, “Là do đồ lang băm này không chữa nổi bệnh cho con tôi, thế nên...”
“Chú Sở, không nghe thấy thiếu phu nhân nói gì à?” Sở Ninh Dực lạnh lùng mở miệng.
Chú Sở khẽ gật đầu, cất bàn tính của mình đi, “Tôi sẽ liên hệ với luật sư ngay bây giờ đây.”
Trước kia, nếu Sở Ninh Dực có chuyện đều liên hệ với Bạch Dạ Hàn, nhưng lần này người chú Sở liên hệ lại là một luật sư khác của Sở Thị. Nguyên nhân rất đơn giản, dạo này quan hệ giữa Bạch Nhị và thiếu gia có chút căng thẳng, chuyện này thì chú Sở vẫn biết rõ.
Cảnh sát sửng sốt một hồi, hình như chuyện này chẳng còn can hệ gì đến họ nữa cả, vì người ta đã lôi luật pháp vào cuộc rồi kìa.
Gã mập kia cuối cùng cũng có chút sợ hãi, lắp bắp định nói gì đó.
Thủy An Lạc vốn đang tức giận, lúc này càng giống một con sư tử con xù lông, ai dám nói Sở Ninh Dực một câu, cô sẽ lao tới cắn chặt kẻ đó.
Sở Ninh Dực vươn tay nắm lấy bàn tay đã hơi lạnh của cô, mười ngón đan nhau, truyền hơi ấm trên người anh sang cho cô.
Thủy An Lạc ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Sở Ninh Dực.
Tay anh nhẹ nhàng nâng lên, vuốt ve đầu cô, xoa dịu tâm trạng của cô lúc này.
Anh là đàn ông, vốn phải là anh bảo vệ cô mới đúng.
Nhưng cô gái bé nhỏ này lúc nào cũng muốn làm những việc vượt sức mình.
Gã mập kia tránh sang một bên gọi điện thoại, bộ dạng lén lén lút lút khiến Thủy An Lạc không kìm được sự tò mò, lẽ nào hắn đang liên hệ với luật sư?
Nhưng liên hệ với luật sư có cần phải lén lút như thế không?
Gã kia nhanh chóng quay lại, càu nhàu nói sẽ không tố cáo, gì mà vợ gã đã tỉnh rồi, sau đó lập tức rời khỏi đó.
Sở Ninh Dực nhíu mày, bảo chú Sở bám theo.
Kiều Nhã Nguyễn hơi xoa cằm, “Kỳ vậy, thằng cha này tới tấu hài à?”
Ánh mắt Sở Ninh Dực trở nên thâm trầm, nhìn theo hướng gã rời đi, có phải đến tấu hài hay không anh không biết, nhưng đến để gây sự, anh tuyệt đối có thể nhận ra được.
Sở Ninh Dực đưa hai người ra khỏi đồn cảnh sát, sau đó bảo Kiều Nhã Nguyễn đi về trước.
Kiều Nhã Nguyễn bĩu môi, “Đúng là vắt chanh bỏ vỏ.”
Sở Ninh Dực liếc xéo cô nàng một cái. Kiều Nhã Nguyễn thấy vậy liền chạy mất dép.
Khóe miệng Thủy An Lạc hơi nhếch lên, có chút đau lòng cho Kiều Nhã Nguyễn, nhưng mà Sở tổng thế này cô cũng không dám cãi lời anh.
Sau khi Kiều Nhã Nguyễn đi rồi, Thủy An Lạc cúi đầu nhìn mũi chân mình, thấp giọng nói: “Em xin lỗi.”
Có điều, ngay lúc Thủy An Lạc mở miệng, Sở Ninh Dực đã kéo cô vào lòng, chuyện này, vẫn là do anh làm ảnh hưởng đến cô.