Buổi chiều Thủy An Lạc mới phải truyền dịch, vậy nên lúc này không có vấn đề gì, có thể chơi đùa với con trai thoải mái.
Kiều Nhã Nguyễn ngồi trên băng ghế ôm di động chơi game, một tay vẫn bốc táo ăn liên tục không ngừng nghỉ.
“Đúng rồi, hôm nay lúc tao đi trên đường có nghe mọi người nói gì mà ngoài ngoại ô có người chết đấy, mày có biết không?” Kiều Nhã Nguyễn vừa ăn vừa kể lại tin tức mới hóng được.
“Sao mà tao biết được, di động của tao cũng bị tịch thu luôn rồi!” Thủy An Lạc thở dài nói.
“Chẳng biết có chuyện gì xảy ra nữa, nghe nói là bị đông lạnh đến chết, cơ mà hình như trước khi chết thì còn bị người ta đánh cho nát xương sống nữa cơ!” Kiều Nhã Nguyễn tiếp tục chơi game.
Thủy An Lạc cũng chẳng biết là có chuyện gì. Tiểu Bảo Bối đang chui vào trong chăn đi tìm kho báu cho nên cô chỉ cần chắn cho Tiểu Bảo Bối không rơi xuống giường là được. Thành ra Thủy An Lạc cũng rảnh rang chém gió tán phét với Kiều Nhã Nguyễn.
“Nát xương sống? Cứng như thế đập nát làm sao được?” Nát, mới nghe thôi mà Thủy An Lạc đã thấy đau rồi.
Kiều Nhã Nguyễn đánh xong một ván liền ngẩng lên nhìn Thủy An Lạc. Cô nàng nghĩ nghĩ một hồi rồi mới nói: “Hình như tao còn nghe nói có máy ảnh bị đập vỡ nữa, cụ thể thế nào thì không biết, nhưng chắc chắn người chết không phải người của thành phố A!”
Máy ảnh... A!
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối đã chui ra khỏi chăn đang bò về phía mình. Tối hôm qua Sở Ninh Dực có đi ra ngoài rồi mang một thân lạnh toát trở về.
Mà người kia lại bị máy ảnh đập nát xương sống sau đó chết rét. Thủy An Lạc hơi run lên, là do anh làm sao?
Người kia chắc chắn là người dạo trước chụp lén cô. Nhưng mà đây không phải lần đầu tiên cô bị chụp lén như vậy, sao lần này anh lại nổi giận như thế?
“Viên Giai Di vẫn còn ở bệnh viên à?” Thủy An Lạc đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Viên Giai Di?” Kiều Nhã Nguyễn nhăn mày lại: “Mày hỏi con ả đó làm gì?”
“Tò mò thôi!” Lúc Thủy An Lạc nói về chuyện này thì Sở Ninh Dực đã từng nói thủ phạm không phải là Viên Giai Di. Nếu như người chụp lén cô đã chết rét thì hẳn là người đứng sau cũng phải bị moi ra rồi mới đúng.
“Có quỷ mới biết cô ta ở cái xó nào. Dù sao thì lúc tao tới cũng không thấy đâu cả!” Kiều Nhã Nguyễn nói xong lập tức bồi thêm một câu: “Mày đưa mật mã tài khoản cho tao nhanh, tao lĩnh quà cho mày!”
Thủy An Lạc lại càng thấy tò mò tợn, cô có một dự cảm mãnh liệt rằng Viên Giai Di cũng xảy ra chuyện mất rồi.
Tới trưa Kiều Nhã Nguyễn ra ngoài mua cơm. Tiểu Bảo Bối cũng nheo nhéo đòi theo mẹ nuôi đi ra ngoài. Nhưng thời tiết lúc này quá lạnh cho nên nhóc đã bị mẹ nuôi từ chối, đành phải tiếp tục ở lại trong phòng chơi với mẹ mình.
Kiều Nhã Nguyễn đi rồi, Thủy An Lạc cúi đầu giúp Tiểu Bảo Bối đội mũ lên. Tiếc là bây giờ cô không có di động, nếu không là có thể chụp cho con trai mấy tấm hình rồi, trông cá heo nhỏ nhà cô kìa.
“Cốc cốc cốc...”
Thủy An Lạc đang chơi đùa với con trai thì bất ngờ nghe thấy tiếng gõ cửa nên ngẩng đầu lên nhìn.
Cô cứ nghĩ rằng là y tá đến tiêm thuốc cho mình, nhưng không ngờ người tới lại là Bạch Dạ Hàn.
Nhưng hôm nay không có ai ở bên ngoài canh cửa cho cô cả. Mà hôm nay cô cũng không cần bất cứ người nào phải bảo vệ cô. Đúng lúc lắm, cô cũng đang muốn gặp anh ta đây.
Bạch Dạ Hàn không nhận được lời mời vào. Tiểu Bảo Bối quay lại nhìn, cặp mắt to tròn đảo quanh. Nhóc biết Bạch Dạ Hàn nên e a gọi mấy tiếng, mặc dù chẳng ai hiểu là nhóc đang kêu cái gì cả.
Thủy An Lạc nhìn Bạch Dạ Hàn đặt tập tài liệu lên bàn. Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối chặt hơn, nhưng Bạch Dạ Hàn không nhìn ra điều này.
Cô nhanh chóng thu lại ánh mắt của mình, dựa vào gối nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh giường của mình, “Cuối cùng anh vẫn tìm ra rồi hả?”
Bạch Dạ Hàn đanh mặt không có chút biểu cảm nào, giọng nói lạnh lùng của anh ta vang lên trong căn phòng bệnh trống trải: “Giờ cô nên thực hiện lời hứa của cô rồi đấy, hãy rời khỏi Sở Đại đi.”
Bình luận facebook