TThủy An Lạc không biết Bạch Dạ Hàn có rời đi hay không, nhưng một khi đã tính đến hậu quả xấu nhất rồi thì cô còn cái gì để mà sợ nữa?
Nhưng cuối cùng Bạch Dạ Hàn vẫn rời khỏi đây, không biết là do anh ta đã từ bỏ việc này hay là đang có suy nghĩ khác nữa.
Lúc Kiều Nhã Nguyễn trở lại đúng lúc trông thấy Bạch Dạ Hàn ra khỏi phòng.
“Đó là Bạch Nhị đúng không?” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa đặt cặp lồng cháo trong tay lên bàn: “Mày sao thế? Sao trán toát hết cả mồ hôi thế này?”
Thủy An Lạc đưa tay lên quệt ngang một cái, quả nhiên bàn tay dính đầy mồ hôi. Đây không phải mồ hôi do nóng mà là bị dọa đến toát cả mồ hôi.
Nếu như Bạch Dạ Hàn thật sự không đi thì cô không biết mình còn có thể nói gì được nữa?
“Không sao, chắc là nhiệt độ phòng cao quá nên tao nóng đấy.” Thủy An Lạc vừa nói vừa cúi đầu nhìn con trai lúc nãy còn bị dọa mà giờ đã ngủ say tít, đúng là trẻ con.
“Hôm qua mày với Phong Phong thế nào rồi?” Thủy An Lạc cẩn thận đặt Tiểu Bảo Bối xuống giường rồi lên tiếng hỏi thăm cô bạn thân.
Sắc mặt của Kiều Nhã Nguyễn trông vẫn rất bình thường, cô chỉ hời hợt nói: “Còn thể thế nào nữa, đường ai nấy đi, chỉ có vậy thôi.”
Kiều Nhã Nguyễn không biết hôm qua Phong Phong bị động trúng cái dây thần kinh nào mà phải đuổi theo cô bằng được, xong chửi cô một trận. Anh ta phải làm thế mới thấy thoải mái hả?
Thủy An Lạc có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không biết mình nên nói gì vào lúc này nữa.
Sau khi hạ sốt, Thủy An Lạc khỏe lại rất nhanh, không tới một tuần đã có thể bay nhảy như trước.
Ngày mà Thủy An Lạc xuất viện thời tiết không tốt lắm. Tuyết rơi đầy trời trắng muốt như lông ngỗng. Khoảng thời gian này cũng gần đến tết Nguyên Đán.
Sở Ninh Dực đến đón cô xuất viện từ sáng sớm. Tiểu Bảo Bối không tới. Sở Ninh Dực nói do tuyết quá lớn cho nên không để con trai bảo bối ra ngoài được.
Lúc Thủy An Lạc ra ngoài không hiểu sao cứ có cảm giác có người đang nhìn mình, hơn nữa ánh mắt đó rất kỳ quái.
Thủy An Lạc nghiêm túc nghĩ lại cẩn thận, gần đây cô cũng đâu có làm gì đâu.
Ra khỏi bệnh viện, Sở Ninh Dực giúp cô cài chặt quần áo trên người rồi đưa tay nắm lấy bàn tay của cô: “Đi dạo với anh một chút.”
Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật. Cô muốn nói, anh zai à, ngày hôm nay tuyết rơi nhiều như thế, anh không lạnh nhưng em lạnh!
“Anh Sở, anh có biết em vừa mới khỏe lại không thế?” Thủy An Lạc cười ha ha nói.
Sở Ninh Dực bắn cho cô một ánh mắt ý bảo cô tự hiểu đi.
Thủy An Lạc cười gượng, sau đó nhét thẳng tay mình vào túi áo của anh. Được rồi, nếu anh Sở đã có nhã hứng như thế thì cô cứ đi cùng anh thôi vậy.
Tuyết đọng trên đất thành một lớp thật dày, Thủy An Lạc đạp chân lên phát ra những âm thanh sột soạt. Cô chơi thành nghiện, bắt đầu cố tình giẫm lên nền tuyết. Nhưng Sở Ninh Dực lại cứ nắm lấy tay cô, không cho cô đi lung tung, để cô đi theo anh, đi vào lối mà anh muốn đi.
Cách bệnh viện chừng mười phút đi bộ có một quảng trường. Có lẽ vì giờ còn sớm cộng thêm cũng sắp đến tết Nguyên Đán nên lớp tuyết trên quảng trường như thể bị ai giẫm vào.
Thủy An Lạc nhìn với vẻ không thể tin nổi. Dẫu sao ở cái nơi đông đúc như thành phố A này thì chắc chắn không thể xuất hiện tình trạng này được.
“Hiếm thấy ghê, cả thành phố A đều xin nghỉ ở nhà nghỉ ngơi hết cả rồi à?” Nói rồi cô đi theo Sở Ninh Dực bước tới.
Sở Ninh Dực kéo Thủy An Lạc đi quanh quảng trường một lát rồi mới dừng lại, sau đó Thủy An Lạc quay đầu.
Cô càng ngày càng cảm thấy tò mò, hôm nay Sở tổng cứ kỳ kỳ sao ấy.
Có điều giây phút mà Thủy An Lạc ngoảnh lại, cô hoàn toàn ngây người.
Con đường mà họ vừa đi qua là một hình trái tim, còn nơi hai người họ đang đứng lại ở ngay chóp của hình trái tim ấy, vậy ra Sở Ninh Dực cố tình dẫn cô đi theo con đường này sao.
“Anh...” Sở tổng chơi trò lãng mạng, có chút hãi hùng quá đi.
Mà tự dưng giờ này Sở tổng lại đi chơi trò lãng mạng thế này, là định... cầu hôn sao?
Bình luận facebook