Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 511-525
Chương 511: Cuối cùng vẫn không có ai nhìn thấy
Ánh mắt Lâm Quân dần dần trở nên âm u, “Mẹ, tại sao mẹ lại đưa thẳng nhóc này tới đây chứ?”
“Đợi hôm nay trời vừa sáng, cô ta sẽ liền rời đi, mẹ đem thẳng bé tới thăm em trai em gái thì có gì sai sao? Buổi chiều hôm nay, mẹ tận mắt nhìn thấy thẳng bé đối xử vô cùng dịu dàng với em trai mình, thắng bé tuyệt đối không phải là đứa trẻ độc ác!” Hoàng Ánh trả lời chắc nịch: “Hơn nữa, Niệm Sơ cũng chỉ là một đứa trẻ, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy được cơ chứ!”
Đã nhiều năm như vậy, chưa từng có người dám cãi lời bà như thế, cho dù là Lâm Quân cũng phải khách sáo với bà vài phần.
Hôm nay đột nhiên bị một con nhóc giảng đạo như vậy, Hoàng Ánh nhịn không được phản bác lại: “Chính mắt cô nhìn thấy Niệm Sơ đi vào sao?”
Hà Vy nói: “Vâng!”
“Vậy cô cũng tận mắt nhìn thấy Niệm Sơ bóp cố giết chết em trai mình à?”
Hà Vy khựng lại, cô ấy thực sự không nhìn thấy.
“Tôi chỉ nhìn thấy cậu chủ Niệm Sơ đi về hướng phòng giữ nhiệt thôi, tôi không nhìn thấy những thứ khác”“
Hoàng Ánh cười mỉa mai: “nói như vậy, cô ngay cả việc Niệm Sơ của chúng tôi đi vào phòng giữ nhiệt cũng chưa từng thấy đúng không?”
Hà Vy cần chặt răng gật đầu.
“Còn ai khác nhìn thấy không hả?
Không một âm thanh, không một tiếng động “Chính là như vậy, không có chứng cứ gì mà cô cũng dám nghỉ ngờ Niệm Sơ của chúng tôi, tôi ngược lại còn nghỉ ngờ các người cơ đấy. Niệm Sơ mới chỉ là đứa trẻ lên năm, cho dù có không vừa lòng cũng sẽ không chạy đến phòng trẻ sơ sinh giết chết chính em trai ruột của mình như vậy, ngược lại chính là các người, ai biết được sau lưng chúng tôi có lén lút nhận tiền của ai đó đi làm những việc mờ ám hay không chứ?!” Hoàng Ánh lạnh giọng đáp: “Tất cả những ai từng tiếp.
xúc qua với đứa bé đó đều phải được kiểm tra kỹ càng, chứ không phải đem những việc làm đó đẩy lên đầu một đứa trẻ vô tội. Tất cả mọi người ở đây đều đáng nghỉ hết”
Hoàng Ánh không cho rằng Lâm Niệm Sơ có vấn đề.
Đứa trẻ này trước đó vần luôn được trị bệnh, thẳng bé và những đứa trẻ khác không giống nhau, nó ngủ không được ngon, thường không ngủ được vào nửa đêm.
Sau khi bà ngủ Lâm Niệm Sơ chạy ra ngoài chơi một mình cũng không phải là chuyện một hai lần gì đó, thậm chí có lần nó còn chạy xuống lâu đi hóng gió, suýt nữa thì đã bị cảm lạnh rồi.
Vì vây, ngay cả khi Hoàng Ánh biết Lâm Niêm Sơ tự mình chạy ra ngoài, hoặc thậm chí là chạy đi xem em trai mình, bà cũng không cho răng Lâm Niệm Sơ có gì đáng nghĩ.
Chương 512: Không có hại chết em trai
Cô không muốn nói thêm bất cứ điều gì cả và quan trọng hơn là cô không dám nói.
Vào thời điểm đó, mặc dù cô chắc chắn đã tận mắt nhìn thấy Lâm Niệm Sơ bước vào căn phòng giữ nhiệt đó , nhưng mà cô không nghĩ nhiều và cũng không hề ngăn cản, cứ thế mà đi bận việc của mình Trực đêm đã đủ khiến cô ta mệt mỏi, cô ta cũng không còn tâm trạng đi chơi đùa cùng một đứa trẻ.
Nhưng vì sao cô ta lại có thể yên tâm để Lâm Niệm Sơ đi vào phòng giữ nhiệt như vậy chứ? Tất cả là vì Hoàng Ánh.
Hoàng Ánh chiều hôm nay đưa Lâm Niệm Sơ đến gặp đứa bé, còn để Lâm Niệm Sơ chạm vào mặt đứa nhỏ, thậm chí còn bế đứa bé ra ngoài và đặt nó vào vòng tay của Lâm Niệm Sơ, để cậu bé bế đứa nhóc.
Bà chủ nhà họ Lâm đem cháu trai lớn đến thăm cháu trai nhỏ, đây không phải rõ ràng là muốn chống lưng cho đứa cháu trai lớn sao?
Nhà họ Lâm người ta còn không bận tâm, nếu mà cô ta chặn Lâm Niệm Sơ lại, bà chủ Ánh mà trách tội xuống , ngược lại sẽ cho rằng cô không biết thân biết phận.
Hơn nữa, Lâm Niệm Sơ cũng chỉ đi vào một lúc rồi rời đi ngay, cô ta nào biết được sẽ xảy ra chuyện như thế này.
Vả lại loại chuyện này càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, Lâm Niệm Sơ đứa trẻ này ngày thường đều mang bộ dạng u ám, đến việc làm hại cô chủ suýt phải sảy thai cũng làm được, thì việc hại chết em trai mình cũng không phải là không thể.
Lại nói, Hoàng Ánh bảo Lâm Niệm Sơ không đủ cao để chạm vào lồng giữ nhiệt, điều này đúng nhưng cũng không hẳn đúng Tối hôm đó, Hoàng Ánh đưa Lâm Niệm Sơ đến gặp đứa bé là bà đích thân đưa đi Lâm Niệm Sơ mới chỉ năm tuổi, dáng dấp cũng nhỏ bé, trừ khi có người lớn bế lên, nếu không cũng không nhìn thấy mặt đứa bé trong lồng giữ nhiệt.
Nhưng đắng sau cánh cửa phòng cách nhiệt có để một chiếc ghế đấu gấp, được dùng trong trường hợp khẩn cấp, là bà lấy chiếc ghế đẩu đó ra để Lâm Niệm Sơ giấm lên.
Lâm Niệm Sơ đứng trên chiếc ghế đấu gấp, chiều cao tương đối vừa phải, độ cao của vai thăng bé vừa tầm với lỗ thông hơi của lồng giữ nhiệt Đúng là Lâm Niệm Sơ chỉ là một đứa trẻ, nhưng cậu bé cũng không phải là một kẻ ngốc.
Lần thứ nhất chạm vào đứa bé như thế nào, thì lần thứ hai cũng có thể tiếp tục làm theo cách đó.
Càng nghĩ lại càng thấy sợ hãi, nhưng những lời này tuyệt đối không thể nói ra.
Một khi đã nói thì chắc chắn sẽ bị dính líu vào.
trong, chỉ cần bị dính líu đến thì cho dù chuyện Lâm Niệm Sơ giết chết cậu chủ nhỏ là thật đi chăng nữa, cô cũng khó trốn tránh trách nhiệm Chỉ có Hà Vy ngu ngốc đó, rõ ràng cái gì cũng không nhìn thấy mà cũng dám đứng ra làm chứng Hỏi không ra kết quả, sự tự tin của Hoàng.
Ánh càng mạnh mẽ hơn.
Lâm Quân vẫn bộ dạng cũ đứng một chỗ nhìn Lâm Niệm Sơ không rời mắt, nhìn đôi mắt lấp lánh của thăng bé, trái tìm của anh càng lạnh lẽo hơn.
Anh bước đến chỗ Hoàng Ánh một tay đem Lâm Niệm Sơ lôi ra ngoài Sức lực của anh quá lớn khiến Lâm Niệm Sơ khóc thét lên vì đau, nhưng Lâm Quân đã nắm chặt quai hàm thẳng bé để nó không khóc thành tiếng: “Cha hỏi con, hôm nay con có đến nhìn hai đứa bé không?”
Lâm Niệm Sơ bị nắm đến đau vô cùng, chỉ cần cúi đầu nước mắt liền không tự chủ mà rơi xuống “Trả lời” Lâm Quân gắn giọng quát.
Khuôn mặt Lâm Niệm Sơ lấm lem nước mắt và nước mũi, nhỏ giọng trả lời: “Có đi qua rồi…”
“Vậy cha hỏi con, cái chết của em trai, có liên quan đến con hay không hả?” Sức lực của Lâm Quân tăng thêm vài phần, khuôn mặt non nớt của đứa trẻ lập tức đỏ ửng, hẵn lên năm dấu ngón tay, như thể chỉ cần Lâm Niệm Sơ nói phải, thì cậu lấp tức sẽ bị bóp chết ngay tại chỗ.
Lâm Niệm Sơ toàn thân run rấy, vừa khóc vừa nói: “Con không có giết giết chết em trai, con không có giết chết em trai, con không có…..
“Được rồi, được rồi, đứa nhỏ cũng nói không có rồi, con còn muốn như thế nào nữa chứ?!” Hoàng Ánh không nỡ tiếp tục nhìn liền nói, vội vàng từ tay Lâm Quân kéo đứa cháu trai ra, bà không nhịn được mắng thêm đứa con trai mình vài câu: “Sao con có thể xuống tay không biết nặng nhẹ như thế chứ, con trai của Nhật Linh chết rồi, lẽ nào bây giờ con còn muốn chính tay bóp chết đứa con trai ruột duy nhất của mình hay sao hả?!”
Lòng bàn tay của Lâm Quân bỗng chốc trống rỗng, anh nhìn vào khuôn mặt của Lâm Niệm Sơ một cách kiên quyết: “Mẹ, nếu thật sự là Lâm Niệm Sơ làm thì con nhất định sẽ bóp chết nó….
Chương 513: Sau khi theo dõi camera giám sát
“Cứ thế nói làm Niệm Sơ làm có phải quá không có chứng cứ không?” Hoàng Ánh hít một hơi thật sâu nói: “Nếu có thế tìm thấy bằng chứng chứng minh chuyện này do Niệm Sơ động tay thì con có muốn làm gì mẹ cũng sẽ không có bất kỳ ý kiến gì”
“Con cũng hy vọng, những lời mà mẹ nói là sự thật” Lâm Quân âm u nói.
Toàn thân Lâm Niệm Sơ run lên, vùi mặt vào người Hoàng Ánh, không dám nhìn Lâm Quân.
Hoàng Ánh cũng rất đau lòng, thầm bực mình vì Lâm Quân ra tay không biết nặng nhẹ, đối xử nặng như vậy với con trai của chính mình cũng rất hiếm có, Hai cái bóp mặt vừa rồi của anh, trên mặt đứa trẻ cũng đã biến thành vệt hồng rồi Mọi người khác đều nín thở xem tình huống này, chỉ hi vọng nhanh chóng giải quyết được chuyện này.
Đội trưởng bảo vệ an ninh cũng đã chạy tới và nói một cách thận trọng với anh: “Chủ tịch Lâm, camera giám sát đã được mang ra rồi ạ’ Lâm Quân hai mắt đã đỏ lên, bước nhanh về phía phòng giám sát Hoàng Ánh suy nghĩ một chút, trong lòng cảm thấy không ổn, cũng mang theo Lâm Niệm Sơ đi cùng.
Trên màn hình của phòng giám sát, ghi lại rõ ràng hình ảnh một đứa trẻ nhỏ đang đi về phía phòng giữ ẩm ở góc vắng vẻ.
Bởi vì Lâm Niệm Sơ chỉ là một đứa trẻ và còn quá nhỏ, cậu bé lại đi sát vào tường nên camera chỉ quay được nửa thân người của cậu bé.
Chỉ khi Lâm Niệm Sơ chạy vào phòng giữ ấm, thì toàn bộ cơ thể cậu bé mới hoàn toàn được quay lại Camera giám sát được trực tiếp đặt đối diện với phòng giữ ấm, mà phòng giữ ấm được thiết kế †oàn bộ bằng kính, nên những gì xảy ra bên trong, camera giám sát này có thể quay lại rõ ràng.
Nếu Lâm Niệm Sơ thực sự chạm vào đứa trẻ, cảnh đó cũng sẽ được quay lại.
Lâm Quân nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát, đôi tay cường tráng nắm chặt thành nắm đấm, trên mu bàn tay đã nổi lên gân xanh.
Hoàng Ánh nhìn thấy cảnh Lâm Niệm Sơ đi đến phòng giữ ấm trên màn hình, trái tim bà cũng bị treo lên cổ họng.
Không thể không nhìn xuống Lâm Niệm Sơ đang co ro trong vòng tay của mình, bàn tay đang giữ vai đứa trẻ của bà không tự chủ siết chặt lại Nếu Lâm Niệm Sơ thực sự giết em trai mình . thì Hoàng Ánh cũng không có biện pháp tha thứ cho cậu bé Hoàng Ánh đối xử tốt với Lâm Niệm Sơ bởi vì đó là máu mủ ruột rà của bà, nhưng nếu Lâm Niệm Sơ động đến ranh giới cuối cùng của bà, thì chính bà cũng sẽ không khoan dung cho cậu nhóc nữa Chỉ thấy Lâm Niệm Sơ từng bước đi đến gần phòng giữ ấm, ngay sau khi cậu nhóc bước vào phòng giữ ấm, hình ảnh đột nhiên đen lại, sau đó lại hiện ra hình ảnh khi cậu nhóc đi ra Phần giữa của sự việc không được quay lại.
“Đoạn giữa đâu?”
Đội trưởng đội bảo vệ an ninh cho biết: “Bởi vì phòng giữ ấm thường không xảy ra vấn đề gì cả, nên các camera giám sát cũng là loại cũ. Các camera giám sát loại mới thì đều được kết nối với máy tính và đều có nguồn điện dự phòng UPS.
Để đảm báo khi có sự cố thì chúng vẫn có thể hoạt động bình thường nhờ hệ thống dự phòng.
Nhưng, nhưng… Bởi vì phòng giữ ấm luôn được đảm bảo an toàn, thường không có vấn đề nào xảy ra nên camera qiám sát loại mới của chúng tôi chưa được lắp ở đó. Camera giám sát ở đây là loại cũ, không có nguồn điện dự phòng…”
Lâm Quân lập tức cắt ngang: “Nói trọng điểm đi”
trưởng đội bảo vệ an ninh nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng không sợ chết nói: “Lúc đó đã mất điện. Đoạn giữa khoảng ba đến năm phút, camera giám sát đã không hoạt động nên không có quay lại được”
Nói cách khác, camera giám sát chỉ có thế chứng minh rằng Lâm Niệm Sơ đã đến phòng giữ ẩm chứ không thể chứng minh rằng Lâm Niệm Sơ thực sự đã làm gì đứa trẻ cả.
Hoàng Ánh thở phào nhẹ nhõm, bà ngồi xổm xuống, âu yếm hỏi Lâm Niệm Sơ: “Bà nội hỏi lại cháu, cháu không được nói dối. Lúc tối khi cháu vào phòng giữ ấm nhìn thấy em trai và em gái, cháu có chạm vào các em không?”
Lâm Niệm Sơ vẫn đang khóc, phải mất một lúc lâu mới nín lại và nói: “Cháu không có hại chết em trai”
Dù đó là câu trả lời không đến nơi đến chốn, nhưng những gì Lâm Niệm Sơ nói cũng đủ khiến Hoàng Ánh nhẹ lòng.
Chương 514: Lời nói dối
Bà thở dài nhẹ nhõm, nói: “Con cũng nhìn thấy đấy, trong phòng giữ ấm có nhiều lồng giữ ấm như vậy, mà lồng giữ ấm còn đặt ở cao như vậy, Niệm Sơ cho dù có đi vào phòng giữ ấm cũng không thể chạm vào đứa trẻ, căn bản sẽ không xảy ra vấn đề gì”
Đội trưởng đội bảo vệ an ninh cũng gật đầu phụ họa, nói: “Đúng vậy, vị trí đặt lồng giữ ấm cao như vậy, người lớn như chúng ta mới có thể chạm đến, cậu chủ Sơ còn nhỏ như vậy, không thể chạm vào được”
Toàn thân của Lâm Quân vẫn đang tản ra khí lạnh, con của anh chết, nhưng lại không tìm được một chứng bệnh nào cả.
Nếu như không phải Lâm Niệm Sơ giết đứa tr.
Như vậy chẳng lẽ thật sự do thân thể đứa trẻ mới sinh quá yếu ớt mà chết sao?
Anh không tin lý do này, mà cũng chỉ có Lâm Niệm Sơ đi vào phòng giữ ẩm.
Anh âm u đi về phía Lâm Niệm Sơ, Lâm Niệm Sơ bị doạ đến nỗi khóc lớn, mà Hoàng Ánh thực sự sợ con trai mình sẽ ra tay giết chết cháu trai mình, vội vàng đi lên che chở, tách hai người ra.
“Quân! Con tỉnh táo một chút đi! Đứa trẻ mất đi tất cả chúng ta đều rất đau lòng, nhưng con đừng quên, Niệm Sơ cũng là con của con mà!
Con không thể vì một đứa trẻ chết yểu mà muốn kéo Niệm Sơ chôn cùng!”
“Mẹ, nó vốn dĩ không phải…” Lâm Quân tức giận hét lớn, âm thanh của anh trầm thấp mà đau khổ.
Nhưng lời còn chưa dứt, các bác sĩ đã vội vã chạy tới “Chủ tịch Quân, cô chủ đã tỉnh, cô ấy la hét muốn nhìn cậu chủ nhỏ, chúng tôi không thể khống chế được, nếu muốn tiêm gây mê thì cần một lượng lớn, tiếp tục tiêm gây mê cho cô chủ sao ạ?”
Bác sĩ cũng chưa nói rằng, tình trạng thần kinh của cô chủ đang rất không ổn định, vừa nấy đã tiêm thuốc gây mê với liều lượng lớn gấp đôi rồi.
Nếu như bây giờ lại muốn dùng gây mê, khẳng định còn phải tăng thêm liều lượng.
Loại thuốc gây mê này, thỉnh thoảng dùng một hai lần thì không có ảnh hưởng gì lớn, nhưng nếu dùng quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến dây thần kinh não, cho nên vấn đề này cần phải hỏi ý kiến rõ ràng.
Lâm Quân cũng không thể lo đến việc khác nữa, lập tức vội vàng chạy theo bác sĩ: “Tuyệt đối không thế để vết mổ của cô ấy lại bị rách nữa”
Đôi mắt Lê Nhật Linh đỏ bừng, rõ ràng thân thể cô suy yếu đến như vậy, nhưng đến bốn y tá cũng không thế khống chế được cô.
Nhìn thấy Lâm Quân đi đến, cô lập tức oà khóc: “Con của em đâu? Con của em đâu? Tại sao bọn họ không nói chuyện với em? Không nói cho em nghe về tình hình của con? Rốt cuộc con của em sao rồi….”
‘Vết mổ trên người cô lại bắt đầu thấm máu ra bên ngoài, nhóm máu của Lê Nhật Linh rất đặc biệt, thân thể cô lại yếu ớt, thực sự không thể chịu được nếu bị chảy máu như này.
Mắt Lâm Quân đỏ bừng, anh đi đến, ôm cô thật chặt, để bác sĩ tiêm thuốc gây mê cho cô.
Khoảnh khắc cây kim đâm xuống, Lê Nhật Linh bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn anh.
Lâm Quân hôn lấy môi của cô, nhưng nước mắt lại chảy xuống môi hai người, không phân biệt được là nước mắt của anh, hay của cô.
Anh thực sự không dám tưởng tượng, Lê Nhật Linh có sống nổi không khi biết đứa trẻ đã chết yếu.
Đôi mắt xinh đẹp của cô phản chiếu gương mặt đau khổ của anh.
Anh nghẹn ngào, vuốt ve mặt của cô, lẩm bẩm nói: “Đứa trẻ không có việc gì cả… Con của chúng ta rất tốt, không xảy ra việc gì cả…”
Lê Nhật Linh còn không có hoàn toàn mất đi ý thức, anh biết cô có thể nghe thấy lời anh nói.
“Con của chúng ta rất tốt, con không có việc gì đâu….” Anh ôm lấy thân thể cô, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cô.
Ở giữa hai cánh môi là nước mắt, mặn chát.
Anh nói: “Em ngủ một giấc thật tốt, khi tỉnh dậy, mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi..”
Ánh mắt của cô dân mềm mại hơn, nằm trong ngực anh thiếp đi, cuối cùng cũng có thể yên tâm ngủ Đến khi cô hoàn toàn ngủ say, lúc này Lâm Quân mới buông cô nằm xuống, đắp lại chăn cẩn thận, đi ra ngoài.
Hoàng Ánh còn đang chờ ở bên ngoài, trong ngực bà còn ôm Lâm Niệm Sơ.
Nhìn thấy con trai mình còn đang khóc, bà cảm thấy có chút lạ lâm.
Chương 515: Không phải con của anh
Có lẽ chưa có ai nhìn thấy Lâm Quân khóc cả.
Từ khi anh có ký ức đến nay, anh cũng không nhớ rõ mình đã từng khóc chưa.
Mà Hoàng Ánh cũng nhớ rõ con trai của mình từ nhỏ đã không đáng yêu, thậm chí bộ dạng khóc thút thít của anh, bà cũng đã quên.
Nhưng bây giờ, vì chuyện của vợ và đứa trẻ, anh lại rơi lệ Hoàng Ánh nhịn không được vội quan tâm nói: “Nhật Linh không sao chứ?”
Lâm Quân siết chặt nắm đấm, bất lực tựa ở trên vách tường: “Tạm thời thì cô ấy không sao.”
Nếu như Lê Nhật Linh biết chuyện đứa trẻ đã chết yểu, thì chuyện không xảy ra cũng sẽ biến thành chuyện có xảy ra.
“Vừa rồi ở phòng quan sát con muốn nói cái gì, Niệm Sơ vốn dĩ không phải là gì?” Trong lòng Hoàng Ánh rối bời, bà còn băn khoăn chuyện mà con trái mới nói được một nửa đó, luôn cảm thấy có lẽ trong lời nói còn lại có bí mật gì đó.
Trong một khoảnh khắc Lâm Quân rất muốn liều lĩnh mà nói hết ra, thế nhưng khi anh trông thấy đôi mắt đã đỏ bừng của Hoàng Ánh, lại đem những lời đó nuốt xuống.
Lâm Niệm Sơ vốn dĩ không phải con của anh.
Điều anh muốn nói chính là câu nói này: Nhưng anh lại không thể nói Lâm Quân đột nhiên nắm chặt tay, quay người lại dùng sức đấm vào mặt tường trắng sau lưng.
Nắm đất cứng rắn cùng với mặt tường cứng, chính là cả hai đều chịu thiệt.
Trên mu bàn tay của Lâm Quân đã chảy máu, nhưng tựa hồ anh còn chưa cảm thấy đủ, anh không ngừng đấm vào vách tường để trút giậ Nếu như không phải là do anh mềm lòng, sợ sự thật về thân thế Lâm Niệm Sơ bị phát hiện sẽ khiến sự việc trở nên hỗn loạn, thì hiện tại có lẽ cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Cho dù không thể xác định chính xác đứa trẻ mất đi là do Lâm Niệm Sơ, nhưng anh vẫn hối hận.
Thực sự rất hối hận.
Nếu như anh biết trước vì đứa trẻ bởi vì sự mềm lòng của anh mà mất đi, thì thà rằng anh sẽ bóp chết Lâm Niệm Sơ ngay từ khi mới sinh ra.
Cho dù, cho dù thân phận của Lâm Niệm Sơ là..
Đôi mắt Hoàng Ánh đỏ bừng: “Lâm Quân! Con cố ý làm như vậy là để mẹ đau lòng đúng không, để mẹ hối hận đúng không!”
Anh dừng lại việc trút giận, lúc này bàn tay anh đã máu thịt lần lộn.
Lâm Quân bình tĩnh lại, anh không nhìn Hoàng Ánh, cũng không nhìn đứa trẻ đang run rẩy kia: “Vài giờ đồng hồ nữa là trời sáng rồi, mẹ, bây giờ mẹ dẫn đứa trẻ đi đi, chờ đến giờ máy bay cất cánh thì trực tiếp rời đi đi”
Hoàng Ánh đau lòng nhìn bàn tay của con trai, lại nhìn bộ dạng khóc không ra hơi của cháu trai, vẫn tiếp tục hỏi: “Vừa nấy con muốn nói Niệm Sơ không phải là gì?”
“Mẹ không cần biết đâu, mau dẫn đứa trẻ rời đi “ Nhất định phải vội vã rời đi như vậy sao?
Hiện tại con của con và Nhật Linh đã mất, bên cạnh con cũng chỉ có một đứa con trai là Niệm Sơ, chẳng lẽ con nhất định phải đưa đứa bé ra nước ngoài sao?” Hoàng Ánh vẫn rất tuân thủ theo quy tắc truyền thống, bà cảm thấy trong nhà nhất định phải có con trai Lần sinh đẻ này của Nhật Linh giống như là đi dạo cửa chết một lần, sau này Lâm Quân chắc chắn sẽ không để cho cô mạo hiểm sinh con một lần nữa, đồng thời, Lâm Quân đã nói điều này rồi.
Tính cách của con trai mình như thế nào bà hiểu rõ nhất, từ trước tới nay mỗi lời nói của Lâm Quân đều không phải nói đùa, mỗi một câu nói đều là nghiêm túc suy nghĩ rồi mới nói ra.
Nếu quả thật như vậy, trừ Lâm Niệm Sơ ra thì nhà họ Lâm sẽ không còn cháu trai nào khác nữa.
Nếu đứa cháu trai duy nhất lại bị đưa đi thì trong lòng Hoàng Ánh rất không đồng ý.
Đôi mắt Lâm Quân lại đỏ lên, lại chỉ có có thể đè nén lòng mình nói: “Mẹ, mẹ mau đưa đứa trẻ đi đi, nếu không con không thể đảm bảo mình sẽ làm gì đâu.”
Nếu Lê Nhật Linh bởi vì chuyện của Lâm Niệm Sơ mà xảy ra vấn đề gì, cho dù là khóc, thì Lâm Quân cũng sẽ không nhịn được muốn bóp chết Lâm Niệm Sơ mất Hoàng Ánh bị sự thù hận trong mắt của con trai mình dọa sợ, chỉ có thể cắn răng đồng ý, Mang theo Lâm Niệm Sơ rời đi, nhưng lại bị Lâm Quân gọi lại.
Chương 516: Đứa trẻ không có chuyện gì cả
“Mẹ, còn có một việc, mong có sự giúp đỡ của mẹ”
“Là việc gì?”
Lâm Quân khẽ lau trán, nặng nề mở miệng nói về kế hoạch của mình Hoàng Ánh nghe xong chỉ ngạc nhiên lắc đầu nói: “Con điên rồi”
“Từ lúc đứa trẻ mất đi, con đã sớm bị điên rồi, bây giờ con còn giữ vững lý trí như vậy, chính là để đảm bảo mẹ và Nhật Linh đều tốt” Lâm Quân nặng nề nói: “Nếu như chuyện lần này, mẹ còn để xảy ra bất kỳ sai lầm nào, con sẽ hận mẹ cả đời”
Chữ hận thù khiến trái tim Hoàng Ánh đau nhói Con trai mà bà tận tay nuôi lớn, vậy mà lại nói hận bà.
Khi Lê Nhật Linh tỉnh dậy đã là giữa trưa của ngày hôm sau, Rõ ràng hôm qua thời tiết vẫn là trời trong gió nhẹ, mà hôm nay ngoài cửa sổ mưa đã rơi tầm tã.
Lê Nhật Linh bảo y tá kéo màn cửa ra, cô trông thấy ngoài cửa sổ có nhánh cây bị mưa đánh gẫy, trong lòng không khỏi bức bối khó chịu.
Cô đã nhớ kỹ lời Lâm Quân nói rằng đứa trẻ không xảy ra chuyện gì cả.
“Đứa trẻ không xảy ra chuyện gì” Những chữ này là động lực để cô cố gắng giữ bản thân tỉnh táo, Cô muốn gặp đứa bé của mình, cô muốn ôm đứa bé.
Cô cũng đã hỏi từng y tá răng đứa bé đang ở đâu, đứa bé như thế nào rồi Nhưng tất cả y tá đều nói rằng đứa bé đã được chăm sóc cẩn thận rồi, hiện tại do cô quá yếu, lại thêm trên thân thể có thể có nhiều vị khuẩn, đợi khi nào cô khoẻ lại thì mới có thể gặp đứa bé.
Kỳ thật lúc Lâm Quân nói như vậy, cô cũng không quá tin tưởng.
Nhưng nếu y tá đã nói như vậy, thì trong lòng cô cũng phần nào yên tâm. Cô y tá này tên là Hà Vy, cô ấy đã từng chăm sóc cho cô trước đây, tính cách Hà Vy rất tốt, lại như một giáo viên, chắc chắn sẽ không lừa cô.
Lê Nhật Linh lại nghĩ có lẽ lúc đó tay chân đứa bé lạnh là bởi vì cảm lạnh, rồi sẽ tốt lên thôi….
Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô hỏi Hà Vy: “Lâm Quân đi đâu rồi?”
Hà Vy đang quay lưng về phía cô, đôi mắt cô ấy đã đỏ rực, nhưng sợ cô phát hiện ra, bèn kìm nén lại không cho nước mắt chảy xuống.
Chờ một lát Hà Vy bình tĩnh lại, mới quay đầu cười nói với cô rằng: “Cô chủ bây giờ vẫn còn yếu như vậy, vết mổ cũng chưa có liền lại nên không thể chăm sóc cậu chủ nhỏ, nhưng đã có chủ tịch Lâm ở đây, anh ấy sẽ thay cô chăm sóc đứa bé, cô chủ đừng lo lắng”
Nhật Linh nhẹ gật đầu, trong lòng cũng yên tâm.
Lâm Quân đích thân đến chăm sóc đứa bé, đứa bé nhất định sẽ tốt hơn.
Khi vẫn chưa nhìn thấy đứa bé, chỉ cần Lâm Quân vừa đến thăm cô, cô liền thúc giục Lâm Quân đi chăm sóc các con đi.
Cô có thể tự chăm sóc chính mình, nhưng đứa bé thì không thể.
Đứa bé vừa nhỏ vừa yếu ớt như vậy, nếu người khác chăm sóc không tốt thì biết làm sao.
Có Lâm Quân giám sát, những vị bác sĩ y tá khác mới có thể càng thêm cẩn thẩn, không thể để đứa bé lại bị cảm lạnh như lần trước được Đôi mắt lấp lánh nóng bỏng của Lê Nhật Linh làm trái tìm Lâm Quân đau như bị dao cắt, nhưng anh lại không thế nói nên lời, còn phải dùng khuôn mặt tươi cười nói với cô: “Được rồi, anh đi nhìn các con, các con đều rất tốt, em yên tâm đi Chờ thêm mấy ngày, miệng vết thương của em khép lại. Tình huống của các con cũng ổn định lại, anh sẽ mang các con tới cho em tự mình chăm sóc. Hai đứa bé đều mang đến cho em nhìn, chỉ cần em có đủ sức đế chăm sóc các con.”
Chương 517: Một đứa trẻ là giả
“Được, em muốn tự chăm sóc con của mình”
Có lời hứa hẹn của Lâm Quân, Lê Nhật Linh mới bình tĩnh lại.
“Sẽ ốn thôi. Tất cả mọi chuyện sẽ ổn thôi Đầu ngón tay Lâm Quân vuốt ve gương mặt cô, đem mấy sợi tóc hỗn độn của cô cài lại sau vành ai, nhẹ giọng thì thầm nói.
Câu nói mọi thứ sẽ ổn thôi này, vừa giống như để nói với cô, lại cũng để thuyết phục chính bản thân anh.
Cô dịu dàng ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực của anh, cất giấu đi sự nghỉ ngờ trong đôi mắt Bởi vì Lâm Quân đã lừa dối cô quá nhiều lần, cho dù hiện tại anh có cam đoan thề thốt son sắc với cô, thì trong lòng cô cũng không thể hoàn †oàn tin tưởng anh, cho dù trong lòng đã bình tĩnh lại, nhưng vấn có một chút suy nghĩ hoài nghỉ.
Thế nhưng, chỉ cần các con vấn tốt, thì bất cứ chuyện gì cô cũng có thể làm Tất cả các nhân viên y tá và Lâm Quân đều nói giống nhau, vì vậy Lê Nhật Linh cũng không có phát hiện ra bất kỳ sơ hở gì, trái tim luôn treo cao của cô, cuối cùng cũng đần dần yên tâm.
Cô rất phối hợp với phương pháp chăm sóc của bệnh viện, chỉ hi vọng thân thể của mình có thể nhanh chóng tốt hơn, sau đó nhanh chóng đem con đến đế có thể tự mình chăm sóc.
Đứa trẻ dù có ở đâu cô cũng không yên tâm.
Sự phối hợp của Lê Nhật Linh càng làm Lâm Quân thêm bối rối, nếu như cô biết chuyện đứa trẻ đã mất đi thì sẽ như thế nào? Nếu như cô biết, anh lại dùng đứa trẻ của người khác đến để lừa cô thì sẽ như thế nào?
Nhưng Lâm Quân không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, anh đã cố gắng kéo dài thời gian, trải qua bao khó khăn, rốt cuộc tìm được một đứa trẻ có tuổi tác tương đương, nhóm máu cũng giống nhau.
Lúc ôm đứa trẻ vào trong lòng, bàn tay Lâm Quân cũng run run.
Anh ôm đứa trẻ giống như đối xử với chính con trai mình, cẩn thận mà ôn nhu nhìn đứa bé trong ngực.
Chỉ cần đứa bé này có thể khiến cho Lê Nhật Linh vui vẻ, vậy thì đứa trẻ này chính là con của anh “Hoà Phong” Anh khẽ đọc cái tên này.
Trong thời điểm này, Lê Minh Nguyệt có đến thăm Lê Nhật Linh hai lần, những vần không có cơ hội ở lại chăm sóc cô.
Một phần là bởi vì Lâm Quân thường xuyên ngủ lại ở phòng bệnh qua đêm, cô cũng không tiện ở lại. Quan trọng chính là, cô đã chấp nhận lời đề nghị của Hà Dĩ Phong, sẽ kết hôn cùng với Hà Dĩ Phong Lê Minh Nguyệt nghĩ, dù sao cả đời này cô cũng sẽ như vậy, cho dù có giấy dụa như thế nào.
cũng không thể đi đến vị trí cao như thế. Cha mẹ hy vọng cô có thể sống ở thành phố lớn, đi khỏi thị trấn nhỏ đó để có cuộc sống tốt hơn.
Nhưng trong nội tâm cô cũng nghĩ, nếu như không phải là bởi vì quen biết Lê Nhật Linh, lại từ Lâm Quân cùng Hà Dĩ Phong kiếm được không ít tiền, thì có lẽ hiện tại cô cũng chỉ có thể gian nan ở trong một phòng trọ †ồi tàn giá thuê mấy trăm ngàn mà thôi.
Hà Dĩ Phong nói cũng không sai, nếu kết hôn với anh ta, cô sẽ có cuộc sống tốt hơn.
Mà Lê Minh Nguyệt cô ấy sợ nghèo.
Lê Nhật Linh có thể thuận lợi sinh con cũng là bởi vì có người chăm sóc quan tâm oô, còn nếu nghèo như trước đây thì có xảy ra chuyện, đến tiền truyền máu cho chính mình cô cũng không có.
Vì vậy kết hôn với Hà Dĩ Phong, cô ấy cũng không lỗ.
Lê Minh Nguyệt tự thuyết phục mình như vậy, nhưng ai có thể biết được, trong lòng cô ấy, rốt cuộc có một chút tình yêu nào không?
Lê Minh Nguyệt nói chuyện này cho Lê Nhật Linh, tiện thể cũng đem thời gian kết hôn nói cho.
Lê Nhật Linh biết Vẫn là địa điểm tổ chức ghi trên thiệp mời lần trước, nghỉ thức cũng không thay đổi, chỉ là cô dâu đã đổi. Từ đó nhìn ra, Hà Dĩ Phong cũng không có để tâm đến Lê Minh Nguyệt, cũng không quan tâm đến tâm tình của c Nhưng nếu đó là quyết định của Lê Minh Nguyệt, Lê Nhật Linh cũng không thể phản đối, chỉ có thể chúc cô ấy hạnh phúc.
Lúc Lê Minh Nguyệt tạm biệt Lê Nhật Linh, chuẩn bị rời đi thì bắt gặp Lâm Quân đang ôm đứa trẻ, mỗi tay anh ôm một đứa,vô cùng thuần thục, chính là bộ dạng tiêu chuẩn của một vú em.
Lê Minh Nguyệt nhịn không được nhìn hai đứa trẻ trong lòng anh vài lần, nhưng đứa trẻ còn rất nhỏ, đều là một bộ dạng nhăn nhăn nhúm nhúm, cũng không nhìn ra khác biệt quá nhiều.
Chương 518: Đứa trẻ không thân thiết với cô
Nhưng cả hai đứa trẻ này dường như đều được di truyền gen ưu tú của mẹ, đôi mắt to trong suốt sáng ngời rất có thần, khiến người ta yêu thích.
Lê Minh Nguyệt nhịn không được cảm thán: “Thật đáng yêu.”
Cô đưa tay muốn chạm vào hai chiếc má mềm mại của đám nhóc, nhưng đứa nhóc quá nhỏ, sợ làm bị thương da thịt non mềm của những đứa bé, nên sau khi chạm nhẹ vào, cô cũng vội rụt tay về.
Lâm Quân nhìn dáng vẻ của Lê Minh Nguyệt, đem Hạ Ly trong tay đưa cho cô, để cô hỗ trợ ôm tụi nhỏ: “Chúng ta ôm tụi nhỏ đến cho Nhật Linh nhìn xem, cô ấy đã nhớ thương từ lâu rồi.
Lê Minh Nguyệt sững sờ: “Nhật Linh đến bây giờ vẫn chưa nhìn qua tụi nhỏ sao?”
Anh cũng giải thích không một chút sơ hở: “Đã nhìn qua rồi. Nhưng thân thể cô ấy yếu ớt, đứa bé cũng rất yếu, lúc trước vẫn luôn được chăm sóc trong lồng giữ ấm, hôm nay mới được ôm ra”
Lê Minh Nguyệt cảm thấy có chút kì lạ, nhưng cũng rõ kì lạ ở chỗ nào, vì thế cô cũng mỉm cười ôm đứa trẻ cùng Lâm Quân đi vào phòng bệnh.
‘Vết mổ của Lê Nhật Linh đã hồi phục khá tốt, bác sĩ nói một tuần sau kiếm tra một chút nếu không có vấn đề gì, thì có thể xuất viện. Cho nên nếu không để cô nhìn thấy tụi nhỏ, chắc chắn cô sẽ nghỉ ngờ.
May mắn, đứa bé này xuất hiện đúng lúc.
Lê Minh Nguyệt vội vàng ôm tới, đi thắng về phía Nhật Linh, ôm Hạ Ly giống như hiến vật quý giá đến trước mặt cô: “Nhật Linh, em trở về rồi!
Chị mau đến nhìn xem hai tiểu bảo bối của chị này, vô cùng đáng yêu!”
Đôi mắt Lê Nhật Linh sáng rực, cô không chớp mắt nhìn đứa trẻ Lê Minh Nguyệt đang ôm.
Đứa trẻ nhỏ rất hoạt bát, dù là đang ngủ nhưng bên trong miệng vẫn vui sướng phun nước bọt bong bóng nhỏ.
Đây là con của cô……
Lê Nhật Linh sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé, mà đứa trẻ lại giống như cảm nhận được lời kêu gọi của mẹ, hai cánh môi nhỏ nhắn khẽ nhúc nhích, có vẻ đang rất vui sướng hưởng thụ.
Lê Minh Nguyệt cũng không nhịn được chạm chạm vào cái mũi nhỏ của đứa trẻ, nhưng đứa trẻ lại không có bất kỳ phản ứng nào.
“Chẳng lẽ đây là cảm ứng giữa mẹ con sao, thật thần kỳ!”
Lê Nhật Linh cười cười, đưa tay muốn đi ôm lấy đứa trẻ, nhưng lại có vẻ hơi khẩn trương.
Rõ ràng cô cũng trải qua mấy chương trình dạy nuôi dưỡng trẻ nhỏ, việc ôm con cho đúng cách cô cũng đã học qua nhiều lần, nhưng thời điểm đứa trẻ được đưa đến trước mặt cô, cô lại không dám ôm lấy.
“Đừng căng thắng, đứa nhỏ rất mềm mại, cũng không nặng, ôm rất nhẹ nhàng” Lê Minh Nguyệt cười tủm tỉm nói: “Dáng dấp hai đứa nhỏ đều rất giống nhau, đôi mắt nhỏ có thần sáng lấp lánh, thực sự rất giống chị”
Lời của Lê Minh Nguyệt làm trong lòng cô hơi căng thẳng: “Hoà Phong đâu rồi?”
Lê Minh Nguyệt không biết ai là Hoà Phong, vẻ mặt tò mò ngạc nhiên nhìn cô.
Chỉ trong nháy mắt, mắt cô đã lấp lánh ánh nước, nhưng nước mắt còn chưa rơi xuống, Lâm Quân đã chậm rãi đi đến: “Anh đang ôm Hoà Phong, để Minh Nguyệt ôm Hạ Ly đến cho em nhìn trước” Bộ dạng anh bình tĩnh, lời nói cũng không có chút sơ hở nào, nhưng chỉ có chính anh mới biết, trong lòng mình đang bất an như thế nào.
Nhìn trong lòng anh còn đang ôm một đứa trẻ, Lê Nhật Linh vui mừng đến phát khóc: “Thật tốt, Hoà Phong vẫn còn ở đây”
Không kịp chờ đợi, cô giang hai cánh tay muốn ôm lấy Hòa Phong.
Lâm Quân tiến lên phía trước, ôm Hoà Phong để vào khuỷu tay của cô: “Cẩn thận một chút”
“Vâng” Cô cẩn thận ôm đứa trẻ vào ngực, đôi mắt nhìn chăm chú gương mặt nhỏ của đứa trẻ.
Hoà Phong đã tỉnh dậy, mở đôi mắt to tròn nhìn cô, rồi lại lệch ra qua đầu nhìn về phía Lê Minh Nguyệt, dáng vẻ rất ngây thơ.
Lê Nhật Linh ôm đứa trẻ chắc chắn, rồi đưa †ay muốn đụng vào gương mặt nhỏ của đứa trẻ Nhưng đứa trẻ lại bỗng oà khóc.
Toàn thân Lê Nhật Linh bỗng cứng ngắc.
Lâm Quân vội vàng đem đứa trẻ bế lên, ôm vào trong ngực dỗ dành, chờ khi đứa trẻ không khóc mới thành thục xem xét tình huống, sau đó nói với Nhật Linh: “Là do dây kéo làm đứa nhỏ không thoải mái, đổi đi là được”
Chương 519: Trở về đúng hướng
Lê Nhật Linh vẫn giữ nguyên tư thế ôm đứa bé như lúc nấy, sống lưng cô cứng ngắc.
Ánh sáng trong mắt cô trở nên mờ dần, cô có thể cảm thấy được đứa bé này không thân với cô.
Lâm Hạ Ly là một đứa bé thật nhẫn tâm.
Con bé ngủ rất ngon, chiếc miệng trắng nõn cứ phát ra âm thanh chóp chép, thong thong nhổ ra bong bóng, tiếng anh trai khóc thút thít dường như cũng không ảnh hưởng gì đến giấc ngủ của con bé.
Lê Nhật Linh nhìn con gái, lại nhìn đứa bé trai mà Lâm Quân đang ôm, trong lòng thấp thoáng đã nhận ra điều gì đó Ánh mắt của cô dần dần trở nên trống rỗng……
Cho đến khi Lâm Quân chỉnh đốn đứa bé xong, lại bế đứa bé đến trước mặt Lê Nhật Linh một lần nữa, dùng đôi mắt sâu thắm ấy nhìn cô một cách bình tĩnh, nói rằng: “Được rồi, em lại bế đi”
Cô bây giờ mới hồi phục tinh thần, cẩn thận bế đứa bé vào trong lòng, lại sờ lên gương mặt mềm mại ấm áp của bé, bống nhiên lại nhớ về cái ngày mà toàn thân đứa bé lạnh buốt đó.
Cô rất hoảng sợ.
May mà Lâm Quân nhanh tay nhanh mắt, đỡ đứa bé.
Trong lúc Lâm Quân cho rằng cô sẽ kích động, thì lại nhận ra cô đang nhìn anh rất bình ĩnh, nói một cách lạnh nhạt: “Xem ra thì anh đã nói đúng, bây giờ em đến bản thân còn không nuôi nổi thì càng không thể nào nuôi được đứa bé”
“Nhật Linh..”
“Nhưng em sẽ cố gảng làm một người mẹ tốt, chăm sóc tốt cho hai đứa nhỏ này”
Lâm Quân lặng lẽ thở dài một hơi Lê Nhật Linh nhìn mọi thứ xung quanh một cách yếu ớt, nhưng lại không nói gì cả Sức khỏe của Lê Nhật Linh dần dần tốt hơn Lâm Quân mượn bà dì năm đó đã chăm sóc Hà Vi Nhiên khi Hà Vi Nhiên ở cữ từ chỗ của Hà Vi Nhiên, để bà ấy chăm sóc Lê Nhật Linh.
Để cho Lê Nhật Linh chăm sóc hai đứa bé, lại có thêm sự giúp đỡ của Lâm Quân và bà dì thì cũng coi như là đâu đã vào đấy.
Bọn nhóc đều rất khỏe mạnh, sức khỏe của Lê Nhật Linh cũng bình phục rất nhanh chắc Cô cũng không nhắc lại đến việc ly hôn, không tức giận, cũng không cãi nhau với Lâm Quân nữa, mà chỉ dốc lòng yêu thương hai đứa trẻ.
Lâm Quân cũng nhận ra, mọi khi Lê Nhật Linh ôm con thì đều ngơ ngấn cả người, nhìn hai đứa bé ngủ say, nhìn mấy tiếng liền cũng không chán.
Lâm Quân cảm thấy tình hình này của Lê Nhật Linh không bình thường một chút nào, nhưng mà cách cư xử của Lê Nhật Linh trông vẫn luôn rất bình thường như không có chuyện gì, chỉ vì quá căng thẳng nên Lâm Quân mới nghỉ ngờ như vậy.
Buổi sáng ngày hôm đó là do chính Hoàng Ánh đưa Lâm Niệm Sơ ra nước ngoài, vì sợ Lâm Niệm Sơ không quen với cuộc sống ở nước ngoài nên còn chuẩn bị sẽ lại đó một thời gian cùng với cậu Lê Nhật Linh ở lại bệnh viện điều dưỡng thân thể, tận tay chăm sóc hai đứa bé, trong lòng cũng yên ổn hơn chút.
Không có ai làm phiền, cuộc sống dường như tốt đẹp hơn, dần trở về đúng hướng.
‘Sau cái ngày mà Lê Nhật Linh ra viện cùng với đứa bé thì cũng là ngày Lê Minh Nguyệt kết hôn với Hà Dĩ Phong.
Lâm Quân nhìn Lê Nhật Linh đang chăm sóc đứa trẻ, hỏi xem cô có muốn đi hay không.
Lê Nhật Linh nhìn dáng vẻ ngủ say của hai đứa trẻ tồi ngẩng đầu nhìn Lâm Quân, cười vui nói rằng cô sẽ đi Nụ cười đột ngột của Lê Nhật Linh làm cho.
Lâm Quân đơ người một lúc: “Em có muốn bế theo con không?”
Anh biết rằng sau khi xảy ra chuyện đó ở bệnh viện thÌ Lê Nhật Linh không yên tâm để đứa bé ở bất cứ chỗ nào nữa, rất sợ đứa bé sẽ gặp chuyện xấu ngoài ý muốn Cô lại cúi đầu, mỉm cười nhìn đứa bé, hỏi lại “Có thể bế con theo sao?”
“Có thế chứ”. Chỉ cần cô đồng ý thì muốn làm thế nào cũng được.
Anh ôm một cái, cô ôm một cái là xong rồi Khóe môi của Lê Nhật Linh luôn nhếch lên trông cứ như đang cười, cũng giống như đang mỉa mai.
Cô nói: “Vậy thì bế con theo”
Chương 520: Dấu hiệu xin cứu mạng
Lê Nhật Linh và Lâm Quân dẫn theo đứa bé tới đám cưới, tạo nên sự chú ý với mọi người xung quanh Hoặc là sửng sốt, hoặc là ngạc nhiên.
Hai đứa bé này cũng rất ngoan, ngủ ngon lành trong vòng tay họ, không khóc, cũng không làm loạn, không làm âm chút nào.
Rất nhanh, sự chú ý mà mọi người dành cho cặp vợ chồng đã bị thay thế băng nghi lễ kết hôn của cô dâu chú rế trên sân khấu Mọi người đều cho rằng cô dâu là Lý Thanh Lộ, nhưng thật không ngờ rằng cô dâu lại là Lê Minh Nguyệt – người mà chẳng ai biết đến.
Trong lúc trao nhẫn, Lê Minh Nguyệt mặc dù đã nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của mọi người bên dưới nhưng cô không hề luống cuống mà vẫn giữ nguyên nét mặt, bình tính một cách kỳ lạ.
Ý định ban đầu của anh là muốn để cho sau khi Lâm Quân biết chuyện thì sẽ xót thương Nhật Linh, đối xử tốt với cô.
Nhưng Lâm Quân đã làm những gì đây, trói buộc Lê Nhật Linh ở bên mình, không những không buông tay mà còn khiến cho cô chịu uất ức.
Hạ Huy Thành biết răng Lê Nhật Linh sẽ tham gia đám cưới này nên anh mới đến. Anh muốn xem cô sống có tốt hay không, cho dù chỉ là lặng lẽ đứng nhìn từ xa.
Lê Nhật Linh nhìn quanh thì liền thấy Hạ Huy.
Thành đang đứng giữa một nhóm người, anh nhìn cô không chớp mắt, nén lại tất cả cảm xúc của mình, không hề tức giận chút nào.
Trong lòng cô hơi rung động, ánh mắt xinh đẹp ấy phát ra tín hiệu xin cứu mạng Từng yêu cô lâu như vậy, Hạ Huy Thành hiểu ý của Lê Nhật Linh, trong chốc lát liền hiểu được ý mà cô muốn nói Lâm Quân liếc nhìn cô, hỏi rằng: “Em đang nhìn gì đấy?”
Cô quay đầu lại, bình tính nhìn thẳng vào Lâm Quân: “Đang tìm xem nhà vệ sinh ở đâu, em muốn đi vệ sinh một chút”
Ánh mắt sâu thẩm của anh nhìn chằm chắm vào cô.
Mà cô thì thản nhiên mở miệng nói: “Anh có quen ai ở đây không? Nhờ người trông con giúp một lát để em đi vệ sinh”
Lê Nhật Linh vừa nói xong thì liền có một người phụ nữ đi đến bên cạnh, chủ động nói rằng muốn giúp cô trông con.
Người phụ nữ ấy mặc một chiếc váy lộ vai khoét cổ chữ “V”, dáng người rất đẹp, trên người còn xịt rất nhiều nước hoa, vừa đến gần đã ngửi thấy một mùi hương nồng nặc.
Lê Nhật Linh nhìn người phụ nữ trang điểm lòe loẹt này, ôm chặt đứa bé và nói răng cô không đồng ý.
Lâm Quân lặng lẽ liếc nhìn người phụ nữ đó, không kiên nhần mà đuổi cô ta đi, đặt Hạ Ly vào cánh tay trái, rồi lại đưa tay phải ra, nói với Lê Nhật Linh rằng: “Để anh bế cho.”
Lê Nhật Linh hỏi: “Anh bế được không?”
Anh trả lời: “Cũng không phải là chưa từng bế”
Lâm Quân quả là một người cha tốt, anh không hề thiên vị đứa con nào cả, đều yêu hai đứa bé như nhau.
Xương của trẻ sơ sinh còn mềm nên rất khó bế, nhưng anh lại chỉ cần dùng một tay mà cũng có thể bế chắc đứa nhỏ.
Lê Nhật Linh cẩn thận đặt con vào lòng Lâm Quân, sau đó mới xách váy đi vào nhà vệ sinh.
Lâm Quân ôm con, ngồi xuống, nhìn đứa bé bằng ánh mắt dịu dàng.
Lê Nhật Linh lặng lẽ đi ra xa.
Có rất nhiều người chưa từng được thấy dáng vẻ dịu dàng lúc ôm con của Lâm Quân Các nghỉ thức của đám cưới đã xong được một nửa, cô dâu và chú rể cũng vừa trao nhắn và hôn nhau. Cô dâu Lê Minh Nguyệt nhìn Lê Nhật Linh, bồng nhiên cảm thấy có lẽ sau khi kết hôn thì sinh con luôn cũng tốt.
Chương 521: Giúp tôi
Kể từ khi có thêm hai đứa nhỏ nà tàn bạo của Lâm Quân đã giảm đi rất nhiều, hình như tính cách cũng tốt hơn, sự dịu dàng giữa hai hàng lông mày dường như có thể khiến người ta chết đuối Lê Nhật Linh quay đầu nhìn lại, Lâm Quân vẫn ngồi ôm đứa bé ở chỗ đó.
Cứ như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh cũng quay đầu lại, họ cùng lúc nhìn nhau Cô cười với anh, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì mà tiếp tục bước đi.
Lê Nhật Linh đi vào trong hành lang, bống có người kéo cô vào một căn phòng.
Cửa phòng đóng lại, bàn tay rộng của người đó bịt chặt miệng cô, giọng nói dịu dàng mà quen thuộc: “Nhật Linh đừng sợ, là anh”
Cơ thế cứng ngắc căng thẳng của Lê Nhật Linh được thả lỏng ra nhưng vắn còn đang thở hơi gấp, lồng ngực của cô liên tục phập phồng, cô nắm lấy tay Hạ Huy Thành như bắt được gỗ trôi dạt trên biển: “Huy Thành có thể giúp em một chuyện được không?”
Hạ Huy Thành nhìn cô, ánh mắt vừa phức tạp vừa đau lòng.
Anh không nói gì nên cô nghĩ rằng anh muốn từ chối, cô cầu xin thiết tha: “Em biết rằng trong hoàn cảnh này thì không nên tìm anh, nhưng em thật sự là cũng hết cách rồi, mà em thì chẳng thế làm được gì. Đây là lần cuối cùng…cầu xin anh giúp em lần này nữa thôi”
Cô yếu ớt nhưng vẫn cố chấp cầu xin: “Xin anh đấy, giúp em có được không? Chỉ một lần này thôi, cũng là lần cuối cùng”
Hạ Huy Thành không nhịn được mà ôm lấy cô, nói rằng: “Anh không nói sẽ không giúp em, sao anh lại không giúp em được cơ chứ”
Cũng không biết rằng rốt cuộc thì những ngày qua đã xảy ra chuyện gì, Lê Nhật Linh vẫn luôn tràn đầy sức sống bồng trở thành một người yếu đuối nhợt nhạt, anh thắc mắc: “Nhật Linh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có phải là cuộc sống của em không vui đúng không? Lâm Quân lại bắt nạt em à?”
Lê Nhật Linh buông Hạ Huy Thành ra, giữ khoảng cách an toàn Hạ Huy Thành không hề ép buộc cô, thả tay ra, chỉ là càng thêm đau lòng mà thôi.
Bắt đầu từ khi nào, người mạnh mẽ như Lê Nhật Linh lại đần trở nên yếu đuối như thế này?
“Em yên tâm, anh không có ý khác, anh chỉ muốn biết rằng rốt cuộc thì em đã gặp phải chuyện gì?”
Hạ Huy Thành chỉ biết là Lê Nhật Linh sinh non một bé gái, Lâm Quân trông cô và con rất chặt. Sinh con đẻ cái vốn là chuyện vui nhưng anh lại không nhìn thấy được sự vui vẻ trong biểu cảm của Lê Nhật Linh.
Lê Nhật Linh nói qua về tình hình gần đây và sự nghỉ ngờ của mình: “Em không có nhiều thời gian để giải thích, cầu xin anh, nhất định phải điều tra rõ giúp em”
“Nhật Linh, em nghỉ ngờ đứa bé…”
“Đúng vậy, nhưng em chỉ nghỉ ngờ thôi, hoặc là do em nghĩ quá nhiều. Nhưng mỗi lần ôm Hòa Phong, em luôn cảm thấy có gì đó sai sai”
Nhắc đến việc mấy ngày qua ôm đứa bé chân tay lạnh cóng, dáng vẻ không động đậy ở phòng giữ nhiệt, trong lòng ớn lạnh một trận “Em biết, cho dù là chuyện gì thì Lâm Quân cũng không nói thật với em, anh ấy vẫn luôn có thói quen giấu em, và nghĩ rằng làm như thế là tốt cho em. Nhưng em nghĩ rằng em có quyền được biết”
Hốc mắt của cô hơi đỏ, cố gắng nuốt nước mắt ngược lại vào trong: “Anh ấy không nói với em thì em đành tự tìm cách tìm kiếm, em không muốn cả đời phải sống trong sự lừa gạt”
Hạ Huy Thành cảm thấy đau lòng, Lê Nhật Linh vốn từng như công chúa tỏa sáng lóa mắt, nhưng kể từ khi cô bị Lâm Quân trói buộc bên mình thì ánh sáng rực rỡ phát ra từ cô dần dần tối lại, cô như một chú chim bị nhốt trong lồng và chỉ có thể sống trong phạm vi mà Lâm Quân cho phép.
Hạ Huy Thành nói: “Anh chắc chắn sẽ giúp em.
Lê Nhật Linh nói: “Nếu như chúng ta liên hệ trực tiếp thì Lâm Quân chắc chắn sẽ nghỉ ngờ em.
Sau khi anh điều tra ra thì hãy nói với Minh Nguyệt, rồi Minh Nguyệt nói lại với tôi. Minh Nguyệt chính là cô dâu trong đám cưới này”
Chương 522: Nỗi hận nhà họ Lâm
Hạ Huy Thành gật đầu.
“Thật sự rất cảm ơn anh..| Ánh mắt của Hạ Huy Thành chân thành tha thiết: “Ba năm trước không giúp em nên bây giờ mới khiến em rơi vào hoàn cảnh này. Cho dù là bất cứ lúc nào, chỉ cần em cần đến anh thì anh đều sẽ đến bên em”
Lê Nhật Linh không dám nhìn thẳng vào mắt anh, sau khi điều chinh cảm xúc thì lập tức đi ra khỏi phòng.
Cô nhanh chóng trở lại, Lâm Quân đã đợi cô ở hội trường.
Anh bế hai đứa bé đứng lên, biểu cảm lạnh lùng, môi mỏng mím chặt.
Lê Nhật Linh đi về phía anh, ôm Hạ Ly vào lòng, thản nhiên cứ như thật sự vừa đi vệ sinh xong.
“Đợi sốt ruột rồi?”
“Sợ em lạc đường”“
Cô khế cười, nét mặt tinh tế không để lộ ra chút sơ hở nào: “Hội trường đám cưới này to quá, nhưng không đến mức lạc đường”
Anh không nhận ra được điều kỳ lạ, nghiêng người kề sát, nhẹ nhàng hôn lên má cô.
Cô đứng vững không cử động, dịu dàng nhận lấy.
Cứ như thể mọi chuyện đã trở nên tốt hơn.
Cuộc hôn nhân này cuối cùng thì cũng trở lại đúng quỹ đạo, Lê Nhật Linh hào phóng và điềm tĩnh như lúc đầu, ngoại trừ việc dành phần lớn suy nghĩ cho con nhỏ thì không có thay đổi nào cả.
Mỗi tối đều có thể ôm người vợ xinh đẹp thơm tho vào lòng, Lâm Quân cũng bắt đầu vui vẻ hơn.
Vui vẻ vì không để vợ biết được sự thật, may mắn vì gia đình có thêm thành viên là bé Hòa Phong.
Cuộc hôn nhân của Lê Minh Nguyệt và Hà Dĩ Phong dường như chỉ là nghỉ thức, ngoài điều này ra thì họ rất ít khi xuất hiện cùng lúc.
Khi Hà Dĩ Phong tham dự các bữa tiệc thì luôn dẫn theo “thư ký” và “bạn tốt” của anh ta, mà Lê Minh Nguyệt cũng chỉ là muốn lấy cái danh “vợ của Hà Dĩ Phong”.
Lê Minh Nguyệt thường mang theo đồ tới chơi cùng hai đứa bé, vui đùa với chúng.
Đứa bé ngày càng lớn, vào hôm tròn một trăm ngày đó.
Ông hai nhà họ Lâm cho rằng Lâm Quân sẽ dân theo con về nhà, chuẩn bị một bữa thật linh đình Nhưng kể từ khi Lê Nhật Linh và đứa bé ra viện, Lâm Quân giống như cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm, thậm chí còn chẳng để nhà họ Lâm nhìn mặt đứa bé. Cuối cùng thì trong bữa cơm đầy tháng của con cũng chỉ mời đến vài người bạn thân Hai ông bà Lâm gọi đến mấy cuộc điện thoại, Lâm Quân chỉ trả lời qua quýt vài câu rồi tắt máy.
Bà Lâm biết rằng Lâm Quân đã mang hận Lâm Quân thù hận nhà họ Lâm vì cái chết của đứa bé đó.
Lê Nhật Linh đã thu cả vào trong tâm mắt dáng vẻ lạnh lùng và giọng điệu mỉa mai của Lâm Quân lúc nghe điện thoại.
Cô suýt nữa đã bị cái gọi là “thật lòng” của anh làm cho cảm động, nếu như cô không biết được sự thật Sau khi Hạ Huy Thành điều tra ra kết quả, Lê Minh Nguyệt liền kể lại cho Lê Nhật Linh.
Lê Nhật Linh chỉ là giả bộ không biết, nhưng thật ra thì cô đã biết rồi, đứa bé đó… không phải là con của cô.
Mà bé Hòa Phong của cô sớm đã chết rồi Chính vào cái ngày mà cô phát hiên chân tay đứa bé lạnh cóng Mà cô cũng biết rằng kẻ đáng nghỉ đã gây ra cái chết của thăng bé là Lâm Niệm Sơ.
Chẳng trách Lâm Quân gấp gáp tiễn Lâm Niệm Sơ đi như vậy, cô còn thật sự nghĩ đó là vì lo lắng cho cô, nhưng thật không ngờ, trên thực tế lại chỉ là đang bao che.
Quả đúng là như vậy, Lâm Quân chẳng bao giờ kể cho cô chuyện gì.
Nếu như cô không nhờ Hạ Huy Thành điều tra giúp mình thì có lẽ cả đời này cô sế phải sống trong thế giới tốt đẹp mà Lâm Quân tạo nên, giống như một kẻ ngốc Nếu như Lâm Quân thật lòng yêu cô, thật lòng yêu đứa bé thì sao lại có thể làm như vậy được chứ, để Lâm Niệm Sơ ra nước ngoài một cách dễ dàng.
Giết người thì phải đền mạng.
Chương 523: Một mình bước tiếp
Mà Lâm Niệm Sơ lại tiếp tục hại con trai của cô, nhưng Lâm Quân vẫn luôn không đành lòng ra tay với đứa trẻ đó.
Lê Nhật Linh đau thương nhắm hai mắt lại, lúc mở ra, đã hạ quyết tâm triệt để.
Lâm Quân nghe điện thoại xong quay lại chỉ trông thấy gương mặt sạch sẽ trang nhã đó, anh nén lại sự biến đổi trong lòng, cố găng ra vẻ bình tĩnh: “Sao em lại chạy tới chỗ này? Con đâu rồi?”
Cô hỏi: “Lê Minh Nguyệt và Hà Dĩ Phong đang bế, anh không chuẩn bị đưa con về nhà họ Lâm, lấy danh nghĩa nhà họ Lâm làm tiệc tròn trăm ngày sao?”
“Con là của chúng mình, không nhất thiết phải đưa về cho ông bà nội quơ tay múa chân”
Anh cũng biết, trong lòng cô đang có trăn trở, về nhà họ Lâm cũng không vui vẻ gì.
Đôi mắt Lê Nhật Linh nhìn ánh sáng lấp lánh, cô ra vẻ như không biết gì hết, trong mắt là một mảnh trong vất: “Nhưng anh làm như vậy thì cha mẹ sẽ không vui đâu”
“Không quan trọng.”
Anh nói không hề do dự.
Ngoại trừ cô và con, mọi thứ đều không quan trọng, Lê Nhật Linh cười, trong mắt hiện lên tia lệ.
Cánh tay anh duỗi thẳng ra, ôm cô vào trong lòng: “Sau này chỉ có ba người chúng ta. Chuyện gì cũng không cần bận tâm…
Đối với nhà họ Lâm, anh đã hết lòng hiếu thuận rồi.
Nếu như cha mẹ lại tiếp tục ép anh vậy thì anh sẽ không thỏa hiệp nữa.
Lâm Quân âm thầm hạ quyết tâm, nếu như mẹ còn khiến Lê Nhật Linh phải khó xử thì anh sẽ bất chấp mà vạch trần chân tướng Nếu như nhất định phải có người bị thương, anh hi vọng người đó không phải là Lê Nhật Linh.
Cô chịu đựng đau thương vốn cô không nên chịu.
Mà những người nên chịu đựng tất cả thì vẫn dùng tư thái trưởng bối để khua tay múa chân.
Từ lúc Lê Nhật Linh mang thai tới nay, Lâm Quân cố gắng hết sức để giữ cô trong phạm vi anh có thể thấy được nghe được, không dám để cho cô rời khỏi anh dù chỉ một bước.
Mà con ngày một lớn hơn, cảm xúc của Lê Nhật Linh cuối cùng cũng bình tĩnh hơn, thái độ đối với anh cũng dần dần giống như trước, anh cũng từ từ thả lỏng hơn.
Cho nên khi James hẹn anh ăn cơm để trao đổi kế hoạch năm mới, anh yên tâm để Lê Nhật Linh và con ở nhà, hôn lên má vợ với con gái rồi rời đi.
Lâm Quân vừa đi, Lê Nhật Linh để con cho bảo mẫu và dì Nguyệt chăm sóc, rời khỏi Phong Linh Đàm Biệt thự nhà họ Lâm.
Ánh nắng buổi trưa mùa đông chiếu vào người tạo cảm giác ấm áp, cả biệt thự họ Lâm đầy tiếng cười nói.
Hoàng Ánh và cháu trai đang chơi máy bay điều khiển từ xa ở hoa viên đẳng sau, cười không ngậm được mồm.
Còn Lâm Thùy Ngọc thì đứng bên cạnh nhìn.
Lâm Hòa Phong chết rồi, Hoàng Ánh càng không thể đưa đứa cháu trai duy nhất đi được.
Lúc đó, bà đưa Lâm Niệm Sơ đi thật nhưng qua một thời gian bà lại dẫn Lâm Niệm Sơ về.
Hoàng Ánh biết Lâm Quân nuôi một đứa con hoang không biết ở chỗ nào ra như con trai mình, bà cũng đồng ý với Lâm Quân sẽ không nói tới chuyện này.
Nhưng nói hay không là một chuyện, còn có để tâm không thì là chuyện khác.
Hạ Ly là con cháu nhà họ Lâm thật nhưng con gái thì làm sao mà kế thừa gia nghiệp? Nếu sau này Lê Nhật Linh không đẻ được con trai, chẳng lẽ lại muốn để gia nghiệp to lớn nhà họ Lâm giao cho một đứa con hoang không biết tên họ kế thừa sao?
Mặc dù Lâm Quân đồng ý nhưng bà thì không.
Vì vậy Hoàng Ánh tự có kế hoạch, trước tiên bà sẽ giữ cháu trai bên cạnh để chăm sóc, không cho con trai biết là được.
Dù sao ngày nào con trai cũng dính lấy Lê Nhật Linh, cũng không đồng ý về nhà họ Lâm, vốn dĩ cũng không thể biết chuyện này.
Hoàng Ánh cảm nhận niềm vui nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới Lê Nhật Linh và con của cô vô tội thế nào.
Chương 524: Con người đều ích kỉ
Ban đầu Hoàng Ánh rất thích cô con dâu Lê Nhật Linh này, một là bởi vì Lê Nhật Linh là do chính bà chọn, thứ hai cũng bởi vì bà thấy được cái bóng của mình trên người Lê Nhật Linh.
Nhưng bà quên mất một chuyện, con người rồi sẽ thay đổi Lâm Quán là con trai bà, dĩ nhiên mọi chuyện bà đều sẽ coi con trai mình là quan trọng nhất.
Mà Lê Nhật Linh lại một lần nữa phá vỡ giới hạn của bà. Đầu tiên là dây dưa không rõ với Hạ Huy Thành, rồi lại khiến cho con trai mình vì cô mà trở mặt với nhà họ Lâm… con dâu như vậy, bà thật sự không thể thích nổi.
Hoàng Ánh vẫn cứ luôn cho rằng Lê Nhật Linh đang thay đổi nhưng lại không hề nhận ra rằng, bản thân cũng vô thức thay đổi rồi Vốn dĩ cả nhà bà hòa thuận gắn kết, tự nhiên lại quấy rối khiến cả nhà bà loạn lên.
Mà con người đều ích kỉ cả.
Hoàng Ánh sẽ không chấp nhận một người ngoài có được vị trí cậu chủ nhà họ Lâm, vị trí cậu chủ phải do dòng máu chính thống nhà họ Lâm nắm giữ. Vì vậy, Hoàng Ánh tuyệt đối không thể để Lâm Niệm Sơ đi thật.
Mặc dù đồng ý với Lâm Quân rồi nhưng bà vắn không thể làm được.
Mà bà cũng đã nhận ra con trai mình vì cái chết của Hòa Phong mà oán hận bà, vì vậy Hoàng Ánh bắt đầu thu liễm hơn.
Mặc dù trong lòng bà có nhiều điều bất mãn nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn, không thể thật sự để con trai vì người phụ nữ kia mà cắt đứt hắn với nhà họ Lâm.
Nuôi dưỡng Niệm Sơ ở bên cạnh mình, không cho con trai biết là được.
Đợi qua vài năm, sức khỏe Niệm Sơ tốt hơn, hai đứa con của Lê Nhật Linh cũng lớn rồi, thì ngả bài cũng không muộn.
Nhưng tính cách con trai có hơi ngang bướng, trong lòng Hoàng Ánh cũng hơi bất an Trông thấy chồng đứng cách đó không xa, bà không kìm được gọi một câu: “Ông xã, ông lại đây, chơi với Niệm Sơ của chúng ta một lát.”
Bà muốn chồng giúp cho mình, nếu như vậy thì trong lòng còn chắc chắn được chút ít.
Cha Lâm đã qua tuổi năm mươi nhưng không hề già nua như người đồng trang lứa. Vóc người ông duy trì rất tốt, trông ra cùng lắm chỉ tầm tuổi bốn mươi.
Hơn nữa những tích lũy của năm tháng khiến cả người đều mang dáng vẻ bất phàm.
Bị vợ gọi tới, ông nhìn một lát, thì quay đầu đi.
Ông Lâm có hơi không vừa ý: “Lâm Quân bảo bà đưa đứa trẻ đi, sao bà không nghe?”
Trong lòng Hoàng Ánh rất bức bối, không kìm được xả giận với chồng: “Sao ông lại máu lạnh như con trai mình vậy, Niệm Sơ nói sao cũng là cháu trai nhà họ Lâm chúng ta, chẳng lẽ chúng ta lại không quan tâm gì tới nó?”
“Nhưng dù sao bà cũng phải để tâm tới suy nghĩ của Lâm Quân chứ, nó mới là con chúng ta đấy”
“Con trai của Lâm Quân cũng là cháu chúng †a mà, sao chúng ta chỉ bận tâm tới suy nghĩ của con trai mà không thể cần cháu nữa?” Hoàng Ánh nhìn gương mặt nhỏ xinh xắn của Niệm Sơ, không.
kìm được mà cảm thán: “Ông nhìn qua đứa nhỏ này đi, trông giống hệt Lâm Quân vậy”
“Lâm Quân và Nhật Linh chẳng phải không đẻ được, bà làm thế này sẽ khiến Nhật Linh ngại.”
“Cô ta và Hạ Huy Thành ở với nhau, bị người †a chụp lại sao không để ý tới cảm nhận của chúng ta? Hoàng Ánh không kìm được thấp giọng bảo: “Ông không phải không biết, đứa bé Lê Nhật Linh sinh ra đã sớm..”
Cái chết bất ngờ của Hòa Phong cứ vậy trôi qua.
Một là vì không tìm ra bằng chứng, hai là vì bệnh viện đa khoa không chịu phối hợp.
Đứa bé còn quá nhỏ, lúc cấp cứu cơ thể đã lạnh ngắt rồi. Nếu đứa bé chết rồi, nhất định là có chuyện gì đó.
Ai cũng không dám nhận trách nhiệm, bác sĩ cũng không dám đưa ra nhận định chắc chắn là đứa bé vì sao lại chết.
Cho dù nói thì làm gì được? Đứa bé sơ sinh cho dù chỉ là sặc sữa, không kịp xử lý cũng dẫn tới tử vong.
Kẻ tình nghỉ chỉ có một là Lâm Niệm Sơ, người nhà họ Lâm lại luôn che chở cho đứa cháu trai lớn.
Chương 525: Tự hỏi lòng mình
Nhân viên y tế chắc chắn không dám nói một cách thẳng thắn là cháu trai lớn nhà mọi người bóp chết cháu trai nhỏ, vậy chẳng phải là tự tìm chết à?
Cháu trai nhỏ cũng chết rồi, vậy thì cháu trai lớn này chắc chắn nhà họ Lâm sẽ muốn bảo vệ.
Nhân viên y tế cũng biết không nên nhiều lời, kết quả của việc nhiều lời là sẽ giống như Hà Vy, chờ sau khi Lê Nhật Linh vừa xuất viện thì đã bị sa thải ngay Cái chết của bé Hòa Phong là bí mật, cũng là điều cấm kị Biết không nên nói nửa câu còn sót lại, Hoàng Ánh nén xuống.
Hôn nhân là chuyện của hai đứa Lâm Quân và Nhật Linh, bà nhúng tay vào như vậy thì thành kiểu gì, chẳng lẽ để ép bọn nó ly hôn à?”
Qua bao nhiêu năm chuyện gì ông cũng nghe theo bà hết nhưng chuyện lần này bà thật sự đã quá đáng.
Bị chồng quát lớn, Hoàng Ánh không kìm được mà chất vấn to tiếng: “Tôi làm gì rồi, chẳng phải tôi không đành để cho con cháu họ Lâm lang thang bên ngoài thôi sao? Tôi cũng đều vì tốt cho cái nhà này, ông nói tôi không nghĩ cho cảm nhận của Nhật Linh nhưng ông đừng quên, trước đây tôi thương cô ta thế nào! Là bản thân cô ta làm ra việc không muốn cho ai biết khiến tôi đau tái lòng!”
“Chuyện gì ra chuyện đó, chúng ta đang nói chuyện Niệm Sơ, rõ ràng là bà có lỗi với Nhật Linh và đứa trẻ kia”
“Sao tôi lại có lỗi với nó, nó không thể rộng lượng hơn à? Đứa trẻ này cũng không phải sinh ra trong lúc Lâm Quân đã kết hôn, sao lại không đồng ý cơ chứ? Ông biết Nhật Linh sinh non còn đổ hết tội lỗi cho Niệm Sơ không? Tâm địa cô ta ác độc như vậy, tôi bảo vệ cháu tôi thì sai sao?”
Cha Lâm không kìm được hỏi ngược lại “Được, vậy tôi hỏi bà, nếu như giờ tôi có một đứa con còn lớn tuổi hơn Lâm Quân một chút, bà có thể xem như chẳng có vấn đề gì rồi đón nó về nhà không?”
Hoàng Ánh ngây cả người Tự hỏi lòng mình, bà làm không được.
Hôn nhân của bà vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, chồng luôn che chở bảo vệ cho bà, cho nên bà mới không chịu được con trai mình lãng nhãng mãi với Lê Nhật Linh như vậy.
Nếu chuyện này xảy ra trên người bà, bà thật sự cũng không thể bình tĩnh không nói một câu.
Con người đều ích kỉ, Hoàng Ánh ngưng lời, giọng nói thấp xuống: “Nhưng mà, tất cả chuyện này chẳng phải chưa xảy ra sao? Đứa trẻ Niệm Sơ này đáng thương quá, tôi không đành lòng”
Cha Lâm tức giận chất vấn: “Vậy thì đứa con đã mất của Lâm Quân thì không đáng thương sao?”
Hoàng Ánh nói không ra lời, cúi đầu trào nước mắt: “Chúng ta kết hôn ba mươi năm, ông vẫn luôn chiều theo ý tôi. Bây giờ lại dữ với tôi chỉ vì Nhật Linh.”
Cha Lâm bị nước mắt của vợ làm cho tan giân, ông khoát tay nói: “Thôi vậy thôi vậy, chuyện này tôi không quản nữa, bà thích làm sao thì làm”
Ông chỉ sợ Lâm Quân nhãn nại tới cực điểm thì đến cuối cùng những gì vợ ông làm lại trả lại hết lên người bà mà thôi Hoàng Ánh nghe thấy chồng mình nói chuyện kiểu này, rong lòng càng bực bội hơn.
‘Sau khi Lê Nhật Linh về nước, cả nhà họ Lâm đều bị cô xáo trộn hết lên.
Bây giờ con trai vì cô mà chống đối bà khắp mọi chuyện, giờ này người chồng giống thiên lôi sai đâu đánh đó của bà cũng vì Lê Nhật Linh mà dạy dỗ bà. Trong lòng bà càng thêm vài phần căm ghét người con dâu này,
Ánh mắt Lâm Quân dần dần trở nên âm u, “Mẹ, tại sao mẹ lại đưa thẳng nhóc này tới đây chứ?”
“Đợi hôm nay trời vừa sáng, cô ta sẽ liền rời đi, mẹ đem thẳng bé tới thăm em trai em gái thì có gì sai sao? Buổi chiều hôm nay, mẹ tận mắt nhìn thấy thẳng bé đối xử vô cùng dịu dàng với em trai mình, thắng bé tuyệt đối không phải là đứa trẻ độc ác!” Hoàng Ánh trả lời chắc nịch: “Hơn nữa, Niệm Sơ cũng chỉ là một đứa trẻ, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy được cơ chứ!”
Đã nhiều năm như vậy, chưa từng có người dám cãi lời bà như thế, cho dù là Lâm Quân cũng phải khách sáo với bà vài phần.
Hôm nay đột nhiên bị một con nhóc giảng đạo như vậy, Hoàng Ánh nhịn không được phản bác lại: “Chính mắt cô nhìn thấy Niệm Sơ đi vào sao?”
Hà Vy nói: “Vâng!”
“Vậy cô cũng tận mắt nhìn thấy Niệm Sơ bóp cố giết chết em trai mình à?”
Hà Vy khựng lại, cô ấy thực sự không nhìn thấy.
“Tôi chỉ nhìn thấy cậu chủ Niệm Sơ đi về hướng phòng giữ nhiệt thôi, tôi không nhìn thấy những thứ khác”“
Hoàng Ánh cười mỉa mai: “nói như vậy, cô ngay cả việc Niệm Sơ của chúng tôi đi vào phòng giữ nhiệt cũng chưa từng thấy đúng không?”
Hà Vy cần chặt răng gật đầu.
“Còn ai khác nhìn thấy không hả?
Không một âm thanh, không một tiếng động “Chính là như vậy, không có chứng cứ gì mà cô cũng dám nghỉ ngờ Niệm Sơ của chúng tôi, tôi ngược lại còn nghỉ ngờ các người cơ đấy. Niệm Sơ mới chỉ là đứa trẻ lên năm, cho dù có không vừa lòng cũng sẽ không chạy đến phòng trẻ sơ sinh giết chết chính em trai ruột của mình như vậy, ngược lại chính là các người, ai biết được sau lưng chúng tôi có lén lút nhận tiền của ai đó đi làm những việc mờ ám hay không chứ?!” Hoàng Ánh lạnh giọng đáp: “Tất cả những ai từng tiếp.
xúc qua với đứa bé đó đều phải được kiểm tra kỹ càng, chứ không phải đem những việc làm đó đẩy lên đầu một đứa trẻ vô tội. Tất cả mọi người ở đây đều đáng nghỉ hết”
Hoàng Ánh không cho rằng Lâm Niệm Sơ có vấn đề.
Đứa trẻ này trước đó vần luôn được trị bệnh, thẳng bé và những đứa trẻ khác không giống nhau, nó ngủ không được ngon, thường không ngủ được vào nửa đêm.
Sau khi bà ngủ Lâm Niệm Sơ chạy ra ngoài chơi một mình cũng không phải là chuyện một hai lần gì đó, thậm chí có lần nó còn chạy xuống lâu đi hóng gió, suýt nữa thì đã bị cảm lạnh rồi.
Vì vây, ngay cả khi Hoàng Ánh biết Lâm Niêm Sơ tự mình chạy ra ngoài, hoặc thậm chí là chạy đi xem em trai mình, bà cũng không cho răng Lâm Niệm Sơ có gì đáng nghĩ.
Chương 512: Không có hại chết em trai
Cô không muốn nói thêm bất cứ điều gì cả và quan trọng hơn là cô không dám nói.
Vào thời điểm đó, mặc dù cô chắc chắn đã tận mắt nhìn thấy Lâm Niệm Sơ bước vào căn phòng giữ nhiệt đó , nhưng mà cô không nghĩ nhiều và cũng không hề ngăn cản, cứ thế mà đi bận việc của mình Trực đêm đã đủ khiến cô ta mệt mỏi, cô ta cũng không còn tâm trạng đi chơi đùa cùng một đứa trẻ.
Nhưng vì sao cô ta lại có thể yên tâm để Lâm Niệm Sơ đi vào phòng giữ nhiệt như vậy chứ? Tất cả là vì Hoàng Ánh.
Hoàng Ánh chiều hôm nay đưa Lâm Niệm Sơ đến gặp đứa bé, còn để Lâm Niệm Sơ chạm vào mặt đứa nhỏ, thậm chí còn bế đứa bé ra ngoài và đặt nó vào vòng tay của Lâm Niệm Sơ, để cậu bé bế đứa nhóc.
Bà chủ nhà họ Lâm đem cháu trai lớn đến thăm cháu trai nhỏ, đây không phải rõ ràng là muốn chống lưng cho đứa cháu trai lớn sao?
Nhà họ Lâm người ta còn không bận tâm, nếu mà cô ta chặn Lâm Niệm Sơ lại, bà chủ Ánh mà trách tội xuống , ngược lại sẽ cho rằng cô không biết thân biết phận.
Hơn nữa, Lâm Niệm Sơ cũng chỉ đi vào một lúc rồi rời đi ngay, cô ta nào biết được sẽ xảy ra chuyện như thế này.
Vả lại loại chuyện này càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, Lâm Niệm Sơ đứa trẻ này ngày thường đều mang bộ dạng u ám, đến việc làm hại cô chủ suýt phải sảy thai cũng làm được, thì việc hại chết em trai mình cũng không phải là không thể.
Lại nói, Hoàng Ánh bảo Lâm Niệm Sơ không đủ cao để chạm vào lồng giữ nhiệt, điều này đúng nhưng cũng không hẳn đúng Tối hôm đó, Hoàng Ánh đưa Lâm Niệm Sơ đến gặp đứa bé là bà đích thân đưa đi Lâm Niệm Sơ mới chỉ năm tuổi, dáng dấp cũng nhỏ bé, trừ khi có người lớn bế lên, nếu không cũng không nhìn thấy mặt đứa bé trong lồng giữ nhiệt.
Nhưng đắng sau cánh cửa phòng cách nhiệt có để một chiếc ghế đấu gấp, được dùng trong trường hợp khẩn cấp, là bà lấy chiếc ghế đẩu đó ra để Lâm Niệm Sơ giấm lên.
Lâm Niệm Sơ đứng trên chiếc ghế đấu gấp, chiều cao tương đối vừa phải, độ cao của vai thăng bé vừa tầm với lỗ thông hơi của lồng giữ nhiệt Đúng là Lâm Niệm Sơ chỉ là một đứa trẻ, nhưng cậu bé cũng không phải là một kẻ ngốc.
Lần thứ nhất chạm vào đứa bé như thế nào, thì lần thứ hai cũng có thể tiếp tục làm theo cách đó.
Càng nghĩ lại càng thấy sợ hãi, nhưng những lời này tuyệt đối không thể nói ra.
Một khi đã nói thì chắc chắn sẽ bị dính líu vào.
trong, chỉ cần bị dính líu đến thì cho dù chuyện Lâm Niệm Sơ giết chết cậu chủ nhỏ là thật đi chăng nữa, cô cũng khó trốn tránh trách nhiệm Chỉ có Hà Vy ngu ngốc đó, rõ ràng cái gì cũng không nhìn thấy mà cũng dám đứng ra làm chứng Hỏi không ra kết quả, sự tự tin của Hoàng.
Ánh càng mạnh mẽ hơn.
Lâm Quân vẫn bộ dạng cũ đứng một chỗ nhìn Lâm Niệm Sơ không rời mắt, nhìn đôi mắt lấp lánh của thăng bé, trái tìm của anh càng lạnh lẽo hơn.
Anh bước đến chỗ Hoàng Ánh một tay đem Lâm Niệm Sơ lôi ra ngoài Sức lực của anh quá lớn khiến Lâm Niệm Sơ khóc thét lên vì đau, nhưng Lâm Quân đã nắm chặt quai hàm thẳng bé để nó không khóc thành tiếng: “Cha hỏi con, hôm nay con có đến nhìn hai đứa bé không?”
Lâm Niệm Sơ bị nắm đến đau vô cùng, chỉ cần cúi đầu nước mắt liền không tự chủ mà rơi xuống “Trả lời” Lâm Quân gắn giọng quát.
Khuôn mặt Lâm Niệm Sơ lấm lem nước mắt và nước mũi, nhỏ giọng trả lời: “Có đi qua rồi…”
“Vậy cha hỏi con, cái chết của em trai, có liên quan đến con hay không hả?” Sức lực của Lâm Quân tăng thêm vài phần, khuôn mặt non nớt của đứa trẻ lập tức đỏ ửng, hẵn lên năm dấu ngón tay, như thể chỉ cần Lâm Niệm Sơ nói phải, thì cậu lấp tức sẽ bị bóp chết ngay tại chỗ.
Lâm Niệm Sơ toàn thân run rấy, vừa khóc vừa nói: “Con không có giết giết chết em trai, con không có giết chết em trai, con không có…..
“Được rồi, được rồi, đứa nhỏ cũng nói không có rồi, con còn muốn như thế nào nữa chứ?!” Hoàng Ánh không nỡ tiếp tục nhìn liền nói, vội vàng từ tay Lâm Quân kéo đứa cháu trai ra, bà không nhịn được mắng thêm đứa con trai mình vài câu: “Sao con có thể xuống tay không biết nặng nhẹ như thế chứ, con trai của Nhật Linh chết rồi, lẽ nào bây giờ con còn muốn chính tay bóp chết đứa con trai ruột duy nhất của mình hay sao hả?!”
Lòng bàn tay của Lâm Quân bỗng chốc trống rỗng, anh nhìn vào khuôn mặt của Lâm Niệm Sơ một cách kiên quyết: “Mẹ, nếu thật sự là Lâm Niệm Sơ làm thì con nhất định sẽ bóp chết nó….
Chương 513: Sau khi theo dõi camera giám sát
“Cứ thế nói làm Niệm Sơ làm có phải quá không có chứng cứ không?” Hoàng Ánh hít một hơi thật sâu nói: “Nếu có thế tìm thấy bằng chứng chứng minh chuyện này do Niệm Sơ động tay thì con có muốn làm gì mẹ cũng sẽ không có bất kỳ ý kiến gì”
“Con cũng hy vọng, những lời mà mẹ nói là sự thật” Lâm Quân âm u nói.
Toàn thân Lâm Niệm Sơ run lên, vùi mặt vào người Hoàng Ánh, không dám nhìn Lâm Quân.
Hoàng Ánh cũng rất đau lòng, thầm bực mình vì Lâm Quân ra tay không biết nặng nhẹ, đối xử nặng như vậy với con trai của chính mình cũng rất hiếm có, Hai cái bóp mặt vừa rồi của anh, trên mặt đứa trẻ cũng đã biến thành vệt hồng rồi Mọi người khác đều nín thở xem tình huống này, chỉ hi vọng nhanh chóng giải quyết được chuyện này.
Đội trưởng bảo vệ an ninh cũng đã chạy tới và nói một cách thận trọng với anh: “Chủ tịch Lâm, camera giám sát đã được mang ra rồi ạ’ Lâm Quân hai mắt đã đỏ lên, bước nhanh về phía phòng giám sát Hoàng Ánh suy nghĩ một chút, trong lòng cảm thấy không ổn, cũng mang theo Lâm Niệm Sơ đi cùng.
Trên màn hình của phòng giám sát, ghi lại rõ ràng hình ảnh một đứa trẻ nhỏ đang đi về phía phòng giữ ẩm ở góc vắng vẻ.
Bởi vì Lâm Niệm Sơ chỉ là một đứa trẻ và còn quá nhỏ, cậu bé lại đi sát vào tường nên camera chỉ quay được nửa thân người của cậu bé.
Chỉ khi Lâm Niệm Sơ chạy vào phòng giữ ấm, thì toàn bộ cơ thể cậu bé mới hoàn toàn được quay lại Camera giám sát được trực tiếp đặt đối diện với phòng giữ ấm, mà phòng giữ ấm được thiết kế †oàn bộ bằng kính, nên những gì xảy ra bên trong, camera giám sát này có thể quay lại rõ ràng.
Nếu Lâm Niệm Sơ thực sự chạm vào đứa trẻ, cảnh đó cũng sẽ được quay lại.
Lâm Quân nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát, đôi tay cường tráng nắm chặt thành nắm đấm, trên mu bàn tay đã nổi lên gân xanh.
Hoàng Ánh nhìn thấy cảnh Lâm Niệm Sơ đi đến phòng giữ ấm trên màn hình, trái tim bà cũng bị treo lên cổ họng.
Không thể không nhìn xuống Lâm Niệm Sơ đang co ro trong vòng tay của mình, bàn tay đang giữ vai đứa trẻ của bà không tự chủ siết chặt lại Nếu Lâm Niệm Sơ thực sự giết em trai mình . thì Hoàng Ánh cũng không có biện pháp tha thứ cho cậu bé Hoàng Ánh đối xử tốt với Lâm Niệm Sơ bởi vì đó là máu mủ ruột rà của bà, nhưng nếu Lâm Niệm Sơ động đến ranh giới cuối cùng của bà, thì chính bà cũng sẽ không khoan dung cho cậu nhóc nữa Chỉ thấy Lâm Niệm Sơ từng bước đi đến gần phòng giữ ấm, ngay sau khi cậu nhóc bước vào phòng giữ ấm, hình ảnh đột nhiên đen lại, sau đó lại hiện ra hình ảnh khi cậu nhóc đi ra Phần giữa của sự việc không được quay lại.
“Đoạn giữa đâu?”
Đội trưởng đội bảo vệ an ninh cho biết: “Bởi vì phòng giữ ấm thường không xảy ra vấn đề gì cả, nên các camera giám sát cũng là loại cũ. Các camera giám sát loại mới thì đều được kết nối với máy tính và đều có nguồn điện dự phòng UPS.
Để đảm báo khi có sự cố thì chúng vẫn có thể hoạt động bình thường nhờ hệ thống dự phòng.
Nhưng, nhưng… Bởi vì phòng giữ ấm luôn được đảm bảo an toàn, thường không có vấn đề nào xảy ra nên camera qiám sát loại mới của chúng tôi chưa được lắp ở đó. Camera giám sát ở đây là loại cũ, không có nguồn điện dự phòng…”
Lâm Quân lập tức cắt ngang: “Nói trọng điểm đi”
trưởng đội bảo vệ an ninh nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng không sợ chết nói: “Lúc đó đã mất điện. Đoạn giữa khoảng ba đến năm phút, camera giám sát đã không hoạt động nên không có quay lại được”
Nói cách khác, camera giám sát chỉ có thế chứng minh rằng Lâm Niệm Sơ đã đến phòng giữ ẩm chứ không thể chứng minh rằng Lâm Niệm Sơ thực sự đã làm gì đứa trẻ cả.
Hoàng Ánh thở phào nhẹ nhõm, bà ngồi xổm xuống, âu yếm hỏi Lâm Niệm Sơ: “Bà nội hỏi lại cháu, cháu không được nói dối. Lúc tối khi cháu vào phòng giữ ấm nhìn thấy em trai và em gái, cháu có chạm vào các em không?”
Lâm Niệm Sơ vẫn đang khóc, phải mất một lúc lâu mới nín lại và nói: “Cháu không có hại chết em trai”
Dù đó là câu trả lời không đến nơi đến chốn, nhưng những gì Lâm Niệm Sơ nói cũng đủ khiến Hoàng Ánh nhẹ lòng.
Chương 514: Lời nói dối
Bà thở dài nhẹ nhõm, nói: “Con cũng nhìn thấy đấy, trong phòng giữ ấm có nhiều lồng giữ ấm như vậy, mà lồng giữ ấm còn đặt ở cao như vậy, Niệm Sơ cho dù có đi vào phòng giữ ấm cũng không thể chạm vào đứa trẻ, căn bản sẽ không xảy ra vấn đề gì”
Đội trưởng đội bảo vệ an ninh cũng gật đầu phụ họa, nói: “Đúng vậy, vị trí đặt lồng giữ ấm cao như vậy, người lớn như chúng ta mới có thể chạm đến, cậu chủ Sơ còn nhỏ như vậy, không thể chạm vào được”
Toàn thân của Lâm Quân vẫn đang tản ra khí lạnh, con của anh chết, nhưng lại không tìm được một chứng bệnh nào cả.
Nếu như không phải Lâm Niệm Sơ giết đứa tr.
Như vậy chẳng lẽ thật sự do thân thể đứa trẻ mới sinh quá yếu ớt mà chết sao?
Anh không tin lý do này, mà cũng chỉ có Lâm Niệm Sơ đi vào phòng giữ ẩm.
Anh âm u đi về phía Lâm Niệm Sơ, Lâm Niệm Sơ bị doạ đến nỗi khóc lớn, mà Hoàng Ánh thực sự sợ con trai mình sẽ ra tay giết chết cháu trai mình, vội vàng đi lên che chở, tách hai người ra.
“Quân! Con tỉnh táo một chút đi! Đứa trẻ mất đi tất cả chúng ta đều rất đau lòng, nhưng con đừng quên, Niệm Sơ cũng là con của con mà!
Con không thể vì một đứa trẻ chết yểu mà muốn kéo Niệm Sơ chôn cùng!”
“Mẹ, nó vốn dĩ không phải…” Lâm Quân tức giận hét lớn, âm thanh của anh trầm thấp mà đau khổ.
Nhưng lời còn chưa dứt, các bác sĩ đã vội vã chạy tới “Chủ tịch Quân, cô chủ đã tỉnh, cô ấy la hét muốn nhìn cậu chủ nhỏ, chúng tôi không thể khống chế được, nếu muốn tiêm gây mê thì cần một lượng lớn, tiếp tục tiêm gây mê cho cô chủ sao ạ?”
Bác sĩ cũng chưa nói rằng, tình trạng thần kinh của cô chủ đang rất không ổn định, vừa nấy đã tiêm thuốc gây mê với liều lượng lớn gấp đôi rồi.
Nếu như bây giờ lại muốn dùng gây mê, khẳng định còn phải tăng thêm liều lượng.
Loại thuốc gây mê này, thỉnh thoảng dùng một hai lần thì không có ảnh hưởng gì lớn, nhưng nếu dùng quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến dây thần kinh não, cho nên vấn đề này cần phải hỏi ý kiến rõ ràng.
Lâm Quân cũng không thể lo đến việc khác nữa, lập tức vội vàng chạy theo bác sĩ: “Tuyệt đối không thế để vết mổ của cô ấy lại bị rách nữa”
Đôi mắt Lê Nhật Linh đỏ bừng, rõ ràng thân thể cô suy yếu đến như vậy, nhưng đến bốn y tá cũng không thế khống chế được cô.
Nhìn thấy Lâm Quân đi đến, cô lập tức oà khóc: “Con của em đâu? Con của em đâu? Tại sao bọn họ không nói chuyện với em? Không nói cho em nghe về tình hình của con? Rốt cuộc con của em sao rồi….”
‘Vết mổ trên người cô lại bắt đầu thấm máu ra bên ngoài, nhóm máu của Lê Nhật Linh rất đặc biệt, thân thể cô lại yếu ớt, thực sự không thể chịu được nếu bị chảy máu như này.
Mắt Lâm Quân đỏ bừng, anh đi đến, ôm cô thật chặt, để bác sĩ tiêm thuốc gây mê cho cô.
Khoảnh khắc cây kim đâm xuống, Lê Nhật Linh bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn anh.
Lâm Quân hôn lấy môi của cô, nhưng nước mắt lại chảy xuống môi hai người, không phân biệt được là nước mắt của anh, hay của cô.
Anh thực sự không dám tưởng tượng, Lê Nhật Linh có sống nổi không khi biết đứa trẻ đã chết yếu.
Đôi mắt xinh đẹp của cô phản chiếu gương mặt đau khổ của anh.
Anh nghẹn ngào, vuốt ve mặt của cô, lẩm bẩm nói: “Đứa trẻ không có việc gì cả… Con của chúng ta rất tốt, không xảy ra việc gì cả…”
Lê Nhật Linh còn không có hoàn toàn mất đi ý thức, anh biết cô có thể nghe thấy lời anh nói.
“Con của chúng ta rất tốt, con không có việc gì đâu….” Anh ôm lấy thân thể cô, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cô.
Ở giữa hai cánh môi là nước mắt, mặn chát.
Anh nói: “Em ngủ một giấc thật tốt, khi tỉnh dậy, mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi..”
Ánh mắt của cô dân mềm mại hơn, nằm trong ngực anh thiếp đi, cuối cùng cũng có thể yên tâm ngủ Đến khi cô hoàn toàn ngủ say, lúc này Lâm Quân mới buông cô nằm xuống, đắp lại chăn cẩn thận, đi ra ngoài.
Hoàng Ánh còn đang chờ ở bên ngoài, trong ngực bà còn ôm Lâm Niệm Sơ.
Nhìn thấy con trai mình còn đang khóc, bà cảm thấy có chút lạ lâm.
Chương 515: Không phải con của anh
Có lẽ chưa có ai nhìn thấy Lâm Quân khóc cả.
Từ khi anh có ký ức đến nay, anh cũng không nhớ rõ mình đã từng khóc chưa.
Mà Hoàng Ánh cũng nhớ rõ con trai của mình từ nhỏ đã không đáng yêu, thậm chí bộ dạng khóc thút thít của anh, bà cũng đã quên.
Nhưng bây giờ, vì chuyện của vợ và đứa trẻ, anh lại rơi lệ Hoàng Ánh nhịn không được vội quan tâm nói: “Nhật Linh không sao chứ?”
Lâm Quân siết chặt nắm đấm, bất lực tựa ở trên vách tường: “Tạm thời thì cô ấy không sao.”
Nếu như Lê Nhật Linh biết chuyện đứa trẻ đã chết yểu, thì chuyện không xảy ra cũng sẽ biến thành chuyện có xảy ra.
“Vừa rồi ở phòng quan sát con muốn nói cái gì, Niệm Sơ vốn dĩ không phải là gì?” Trong lòng Hoàng Ánh rối bời, bà còn băn khoăn chuyện mà con trái mới nói được một nửa đó, luôn cảm thấy có lẽ trong lời nói còn lại có bí mật gì đó.
Trong một khoảnh khắc Lâm Quân rất muốn liều lĩnh mà nói hết ra, thế nhưng khi anh trông thấy đôi mắt đã đỏ bừng của Hoàng Ánh, lại đem những lời đó nuốt xuống.
Lâm Niệm Sơ vốn dĩ không phải con của anh.
Điều anh muốn nói chính là câu nói này: Nhưng anh lại không thể nói Lâm Quân đột nhiên nắm chặt tay, quay người lại dùng sức đấm vào mặt tường trắng sau lưng.
Nắm đất cứng rắn cùng với mặt tường cứng, chính là cả hai đều chịu thiệt.
Trên mu bàn tay của Lâm Quân đã chảy máu, nhưng tựa hồ anh còn chưa cảm thấy đủ, anh không ngừng đấm vào vách tường để trút giậ Nếu như không phải là do anh mềm lòng, sợ sự thật về thân thế Lâm Niệm Sơ bị phát hiện sẽ khiến sự việc trở nên hỗn loạn, thì hiện tại có lẽ cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Cho dù không thể xác định chính xác đứa trẻ mất đi là do Lâm Niệm Sơ, nhưng anh vẫn hối hận.
Thực sự rất hối hận.
Nếu như anh biết trước vì đứa trẻ bởi vì sự mềm lòng của anh mà mất đi, thì thà rằng anh sẽ bóp chết Lâm Niệm Sơ ngay từ khi mới sinh ra.
Cho dù, cho dù thân phận của Lâm Niệm Sơ là..
Đôi mắt Hoàng Ánh đỏ bừng: “Lâm Quân! Con cố ý làm như vậy là để mẹ đau lòng đúng không, để mẹ hối hận đúng không!”
Anh dừng lại việc trút giận, lúc này bàn tay anh đã máu thịt lần lộn.
Lâm Quân bình tĩnh lại, anh không nhìn Hoàng Ánh, cũng không nhìn đứa trẻ đang run rẩy kia: “Vài giờ đồng hồ nữa là trời sáng rồi, mẹ, bây giờ mẹ dẫn đứa trẻ đi đi, chờ đến giờ máy bay cất cánh thì trực tiếp rời đi đi”
Hoàng Ánh đau lòng nhìn bàn tay của con trai, lại nhìn bộ dạng khóc không ra hơi của cháu trai, vẫn tiếp tục hỏi: “Vừa nấy con muốn nói Niệm Sơ không phải là gì?”
“Mẹ không cần biết đâu, mau dẫn đứa trẻ rời đi “ Nhất định phải vội vã rời đi như vậy sao?
Hiện tại con của con và Nhật Linh đã mất, bên cạnh con cũng chỉ có một đứa con trai là Niệm Sơ, chẳng lẽ con nhất định phải đưa đứa bé ra nước ngoài sao?” Hoàng Ánh vẫn rất tuân thủ theo quy tắc truyền thống, bà cảm thấy trong nhà nhất định phải có con trai Lần sinh đẻ này của Nhật Linh giống như là đi dạo cửa chết một lần, sau này Lâm Quân chắc chắn sẽ không để cho cô mạo hiểm sinh con một lần nữa, đồng thời, Lâm Quân đã nói điều này rồi.
Tính cách của con trai mình như thế nào bà hiểu rõ nhất, từ trước tới nay mỗi lời nói của Lâm Quân đều không phải nói đùa, mỗi một câu nói đều là nghiêm túc suy nghĩ rồi mới nói ra.
Nếu quả thật như vậy, trừ Lâm Niệm Sơ ra thì nhà họ Lâm sẽ không còn cháu trai nào khác nữa.
Nếu đứa cháu trai duy nhất lại bị đưa đi thì trong lòng Hoàng Ánh rất không đồng ý.
Đôi mắt Lâm Quân lại đỏ lên, lại chỉ có có thể đè nén lòng mình nói: “Mẹ, mẹ mau đưa đứa trẻ đi đi, nếu không con không thể đảm bảo mình sẽ làm gì đâu.”
Nếu Lê Nhật Linh bởi vì chuyện của Lâm Niệm Sơ mà xảy ra vấn đề gì, cho dù là khóc, thì Lâm Quân cũng sẽ không nhịn được muốn bóp chết Lâm Niệm Sơ mất Hoàng Ánh bị sự thù hận trong mắt của con trai mình dọa sợ, chỉ có thể cắn răng đồng ý, Mang theo Lâm Niệm Sơ rời đi, nhưng lại bị Lâm Quân gọi lại.
Chương 516: Đứa trẻ không có chuyện gì cả
“Mẹ, còn có một việc, mong có sự giúp đỡ của mẹ”
“Là việc gì?”
Lâm Quân khẽ lau trán, nặng nề mở miệng nói về kế hoạch của mình Hoàng Ánh nghe xong chỉ ngạc nhiên lắc đầu nói: “Con điên rồi”
“Từ lúc đứa trẻ mất đi, con đã sớm bị điên rồi, bây giờ con còn giữ vững lý trí như vậy, chính là để đảm bảo mẹ và Nhật Linh đều tốt” Lâm Quân nặng nề nói: “Nếu như chuyện lần này, mẹ còn để xảy ra bất kỳ sai lầm nào, con sẽ hận mẹ cả đời”
Chữ hận thù khiến trái tim Hoàng Ánh đau nhói Con trai mà bà tận tay nuôi lớn, vậy mà lại nói hận bà.
Khi Lê Nhật Linh tỉnh dậy đã là giữa trưa của ngày hôm sau, Rõ ràng hôm qua thời tiết vẫn là trời trong gió nhẹ, mà hôm nay ngoài cửa sổ mưa đã rơi tầm tã.
Lê Nhật Linh bảo y tá kéo màn cửa ra, cô trông thấy ngoài cửa sổ có nhánh cây bị mưa đánh gẫy, trong lòng không khỏi bức bối khó chịu.
Cô đã nhớ kỹ lời Lâm Quân nói rằng đứa trẻ không xảy ra chuyện gì cả.
“Đứa trẻ không xảy ra chuyện gì” Những chữ này là động lực để cô cố gắng giữ bản thân tỉnh táo, Cô muốn gặp đứa bé của mình, cô muốn ôm đứa bé.
Cô cũng đã hỏi từng y tá răng đứa bé đang ở đâu, đứa bé như thế nào rồi Nhưng tất cả y tá đều nói rằng đứa bé đã được chăm sóc cẩn thận rồi, hiện tại do cô quá yếu, lại thêm trên thân thể có thể có nhiều vị khuẩn, đợi khi nào cô khoẻ lại thì mới có thể gặp đứa bé.
Kỳ thật lúc Lâm Quân nói như vậy, cô cũng không quá tin tưởng.
Nhưng nếu y tá đã nói như vậy, thì trong lòng cô cũng phần nào yên tâm. Cô y tá này tên là Hà Vy, cô ấy đã từng chăm sóc cho cô trước đây, tính cách Hà Vy rất tốt, lại như một giáo viên, chắc chắn sẽ không lừa cô.
Lê Nhật Linh lại nghĩ có lẽ lúc đó tay chân đứa bé lạnh là bởi vì cảm lạnh, rồi sẽ tốt lên thôi….
Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô hỏi Hà Vy: “Lâm Quân đi đâu rồi?”
Hà Vy đang quay lưng về phía cô, đôi mắt cô ấy đã đỏ rực, nhưng sợ cô phát hiện ra, bèn kìm nén lại không cho nước mắt chảy xuống.
Chờ một lát Hà Vy bình tĩnh lại, mới quay đầu cười nói với cô rằng: “Cô chủ bây giờ vẫn còn yếu như vậy, vết mổ cũng chưa có liền lại nên không thể chăm sóc cậu chủ nhỏ, nhưng đã có chủ tịch Lâm ở đây, anh ấy sẽ thay cô chăm sóc đứa bé, cô chủ đừng lo lắng”
Nhật Linh nhẹ gật đầu, trong lòng cũng yên tâm.
Lâm Quân đích thân đến chăm sóc đứa bé, đứa bé nhất định sẽ tốt hơn.
Khi vẫn chưa nhìn thấy đứa bé, chỉ cần Lâm Quân vừa đến thăm cô, cô liền thúc giục Lâm Quân đi chăm sóc các con đi.
Cô có thể tự chăm sóc chính mình, nhưng đứa bé thì không thể.
Đứa bé vừa nhỏ vừa yếu ớt như vậy, nếu người khác chăm sóc không tốt thì biết làm sao.
Có Lâm Quân giám sát, những vị bác sĩ y tá khác mới có thể càng thêm cẩn thẩn, không thể để đứa bé lại bị cảm lạnh như lần trước được Đôi mắt lấp lánh nóng bỏng của Lê Nhật Linh làm trái tìm Lâm Quân đau như bị dao cắt, nhưng anh lại không thế nói nên lời, còn phải dùng khuôn mặt tươi cười nói với cô: “Được rồi, anh đi nhìn các con, các con đều rất tốt, em yên tâm đi Chờ thêm mấy ngày, miệng vết thương của em khép lại. Tình huống của các con cũng ổn định lại, anh sẽ mang các con tới cho em tự mình chăm sóc. Hai đứa bé đều mang đến cho em nhìn, chỉ cần em có đủ sức đế chăm sóc các con.”
Chương 517: Một đứa trẻ là giả
“Được, em muốn tự chăm sóc con của mình”
Có lời hứa hẹn của Lâm Quân, Lê Nhật Linh mới bình tĩnh lại.
“Sẽ ốn thôi. Tất cả mọi chuyện sẽ ổn thôi Đầu ngón tay Lâm Quân vuốt ve gương mặt cô, đem mấy sợi tóc hỗn độn của cô cài lại sau vành ai, nhẹ giọng thì thầm nói.
Câu nói mọi thứ sẽ ổn thôi này, vừa giống như để nói với cô, lại cũng để thuyết phục chính bản thân anh.
Cô dịu dàng ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực của anh, cất giấu đi sự nghỉ ngờ trong đôi mắt Bởi vì Lâm Quân đã lừa dối cô quá nhiều lần, cho dù hiện tại anh có cam đoan thề thốt son sắc với cô, thì trong lòng cô cũng không thể hoàn †oàn tin tưởng anh, cho dù trong lòng đã bình tĩnh lại, nhưng vấn có một chút suy nghĩ hoài nghỉ.
Thế nhưng, chỉ cần các con vấn tốt, thì bất cứ chuyện gì cô cũng có thể làm Tất cả các nhân viên y tá và Lâm Quân đều nói giống nhau, vì vậy Lê Nhật Linh cũng không có phát hiện ra bất kỳ sơ hở gì, trái tim luôn treo cao của cô, cuối cùng cũng đần dần yên tâm.
Cô rất phối hợp với phương pháp chăm sóc của bệnh viện, chỉ hi vọng thân thể của mình có thể nhanh chóng tốt hơn, sau đó nhanh chóng đem con đến đế có thể tự mình chăm sóc.
Đứa trẻ dù có ở đâu cô cũng không yên tâm.
Sự phối hợp của Lê Nhật Linh càng làm Lâm Quân thêm bối rối, nếu như cô biết chuyện đứa trẻ đã mất đi thì sẽ như thế nào? Nếu như cô biết, anh lại dùng đứa trẻ của người khác đến để lừa cô thì sẽ như thế nào?
Nhưng Lâm Quân không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, anh đã cố gắng kéo dài thời gian, trải qua bao khó khăn, rốt cuộc tìm được một đứa trẻ có tuổi tác tương đương, nhóm máu cũng giống nhau.
Lúc ôm đứa trẻ vào trong lòng, bàn tay Lâm Quân cũng run run.
Anh ôm đứa trẻ giống như đối xử với chính con trai mình, cẩn thận mà ôn nhu nhìn đứa bé trong ngực.
Chỉ cần đứa bé này có thể khiến cho Lê Nhật Linh vui vẻ, vậy thì đứa trẻ này chính là con của anh “Hoà Phong” Anh khẽ đọc cái tên này.
Trong thời điểm này, Lê Minh Nguyệt có đến thăm Lê Nhật Linh hai lần, những vần không có cơ hội ở lại chăm sóc cô.
Một phần là bởi vì Lâm Quân thường xuyên ngủ lại ở phòng bệnh qua đêm, cô cũng không tiện ở lại. Quan trọng chính là, cô đã chấp nhận lời đề nghị của Hà Dĩ Phong, sẽ kết hôn cùng với Hà Dĩ Phong Lê Minh Nguyệt nghĩ, dù sao cả đời này cô cũng sẽ như vậy, cho dù có giấy dụa như thế nào.
cũng không thể đi đến vị trí cao như thế. Cha mẹ hy vọng cô có thể sống ở thành phố lớn, đi khỏi thị trấn nhỏ đó để có cuộc sống tốt hơn.
Nhưng trong nội tâm cô cũng nghĩ, nếu như không phải là bởi vì quen biết Lê Nhật Linh, lại từ Lâm Quân cùng Hà Dĩ Phong kiếm được không ít tiền, thì có lẽ hiện tại cô cũng chỉ có thể gian nan ở trong một phòng trọ †ồi tàn giá thuê mấy trăm ngàn mà thôi.
Hà Dĩ Phong nói cũng không sai, nếu kết hôn với anh ta, cô sẽ có cuộc sống tốt hơn.
Mà Lê Minh Nguyệt cô ấy sợ nghèo.
Lê Nhật Linh có thể thuận lợi sinh con cũng là bởi vì có người chăm sóc quan tâm oô, còn nếu nghèo như trước đây thì có xảy ra chuyện, đến tiền truyền máu cho chính mình cô cũng không có.
Vì vậy kết hôn với Hà Dĩ Phong, cô ấy cũng không lỗ.
Lê Minh Nguyệt tự thuyết phục mình như vậy, nhưng ai có thể biết được, trong lòng cô ấy, rốt cuộc có một chút tình yêu nào không?
Lê Minh Nguyệt nói chuyện này cho Lê Nhật Linh, tiện thể cũng đem thời gian kết hôn nói cho.
Lê Nhật Linh biết Vẫn là địa điểm tổ chức ghi trên thiệp mời lần trước, nghỉ thức cũng không thay đổi, chỉ là cô dâu đã đổi. Từ đó nhìn ra, Hà Dĩ Phong cũng không có để tâm đến Lê Minh Nguyệt, cũng không quan tâm đến tâm tình của c Nhưng nếu đó là quyết định của Lê Minh Nguyệt, Lê Nhật Linh cũng không thể phản đối, chỉ có thể chúc cô ấy hạnh phúc.
Lúc Lê Minh Nguyệt tạm biệt Lê Nhật Linh, chuẩn bị rời đi thì bắt gặp Lâm Quân đang ôm đứa trẻ, mỗi tay anh ôm một đứa,vô cùng thuần thục, chính là bộ dạng tiêu chuẩn của một vú em.
Lê Minh Nguyệt nhịn không được nhìn hai đứa trẻ trong lòng anh vài lần, nhưng đứa trẻ còn rất nhỏ, đều là một bộ dạng nhăn nhăn nhúm nhúm, cũng không nhìn ra khác biệt quá nhiều.
Chương 518: Đứa trẻ không thân thiết với cô
Nhưng cả hai đứa trẻ này dường như đều được di truyền gen ưu tú của mẹ, đôi mắt to trong suốt sáng ngời rất có thần, khiến người ta yêu thích.
Lê Minh Nguyệt nhịn không được cảm thán: “Thật đáng yêu.”
Cô đưa tay muốn chạm vào hai chiếc má mềm mại của đám nhóc, nhưng đứa nhóc quá nhỏ, sợ làm bị thương da thịt non mềm của những đứa bé, nên sau khi chạm nhẹ vào, cô cũng vội rụt tay về.
Lâm Quân nhìn dáng vẻ của Lê Minh Nguyệt, đem Hạ Ly trong tay đưa cho cô, để cô hỗ trợ ôm tụi nhỏ: “Chúng ta ôm tụi nhỏ đến cho Nhật Linh nhìn xem, cô ấy đã nhớ thương từ lâu rồi.
Lê Minh Nguyệt sững sờ: “Nhật Linh đến bây giờ vẫn chưa nhìn qua tụi nhỏ sao?”
Anh cũng giải thích không một chút sơ hở: “Đã nhìn qua rồi. Nhưng thân thể cô ấy yếu ớt, đứa bé cũng rất yếu, lúc trước vẫn luôn được chăm sóc trong lồng giữ ấm, hôm nay mới được ôm ra”
Lê Minh Nguyệt cảm thấy có chút kì lạ, nhưng cũng rõ kì lạ ở chỗ nào, vì thế cô cũng mỉm cười ôm đứa trẻ cùng Lâm Quân đi vào phòng bệnh.
‘Vết mổ của Lê Nhật Linh đã hồi phục khá tốt, bác sĩ nói một tuần sau kiếm tra một chút nếu không có vấn đề gì, thì có thể xuất viện. Cho nên nếu không để cô nhìn thấy tụi nhỏ, chắc chắn cô sẽ nghỉ ngờ.
May mắn, đứa bé này xuất hiện đúng lúc.
Lê Minh Nguyệt vội vàng ôm tới, đi thắng về phía Nhật Linh, ôm Hạ Ly giống như hiến vật quý giá đến trước mặt cô: “Nhật Linh, em trở về rồi!
Chị mau đến nhìn xem hai tiểu bảo bối của chị này, vô cùng đáng yêu!”
Đôi mắt Lê Nhật Linh sáng rực, cô không chớp mắt nhìn đứa trẻ Lê Minh Nguyệt đang ôm.
Đứa trẻ nhỏ rất hoạt bát, dù là đang ngủ nhưng bên trong miệng vẫn vui sướng phun nước bọt bong bóng nhỏ.
Đây là con của cô……
Lê Nhật Linh sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé, mà đứa trẻ lại giống như cảm nhận được lời kêu gọi của mẹ, hai cánh môi nhỏ nhắn khẽ nhúc nhích, có vẻ đang rất vui sướng hưởng thụ.
Lê Minh Nguyệt cũng không nhịn được chạm chạm vào cái mũi nhỏ của đứa trẻ, nhưng đứa trẻ lại không có bất kỳ phản ứng nào.
“Chẳng lẽ đây là cảm ứng giữa mẹ con sao, thật thần kỳ!”
Lê Nhật Linh cười cười, đưa tay muốn đi ôm lấy đứa trẻ, nhưng lại có vẻ hơi khẩn trương.
Rõ ràng cô cũng trải qua mấy chương trình dạy nuôi dưỡng trẻ nhỏ, việc ôm con cho đúng cách cô cũng đã học qua nhiều lần, nhưng thời điểm đứa trẻ được đưa đến trước mặt cô, cô lại không dám ôm lấy.
“Đừng căng thắng, đứa nhỏ rất mềm mại, cũng không nặng, ôm rất nhẹ nhàng” Lê Minh Nguyệt cười tủm tỉm nói: “Dáng dấp hai đứa nhỏ đều rất giống nhau, đôi mắt nhỏ có thần sáng lấp lánh, thực sự rất giống chị”
Lời của Lê Minh Nguyệt làm trong lòng cô hơi căng thẳng: “Hoà Phong đâu rồi?”
Lê Minh Nguyệt không biết ai là Hoà Phong, vẻ mặt tò mò ngạc nhiên nhìn cô.
Chỉ trong nháy mắt, mắt cô đã lấp lánh ánh nước, nhưng nước mắt còn chưa rơi xuống, Lâm Quân đã chậm rãi đi đến: “Anh đang ôm Hoà Phong, để Minh Nguyệt ôm Hạ Ly đến cho em nhìn trước” Bộ dạng anh bình tĩnh, lời nói cũng không có chút sơ hở nào, nhưng chỉ có chính anh mới biết, trong lòng mình đang bất an như thế nào.
Nhìn trong lòng anh còn đang ôm một đứa trẻ, Lê Nhật Linh vui mừng đến phát khóc: “Thật tốt, Hoà Phong vẫn còn ở đây”
Không kịp chờ đợi, cô giang hai cánh tay muốn ôm lấy Hòa Phong.
Lâm Quân tiến lên phía trước, ôm Hoà Phong để vào khuỷu tay của cô: “Cẩn thận một chút”
“Vâng” Cô cẩn thận ôm đứa trẻ vào ngực, đôi mắt nhìn chăm chú gương mặt nhỏ của đứa trẻ.
Hoà Phong đã tỉnh dậy, mở đôi mắt to tròn nhìn cô, rồi lại lệch ra qua đầu nhìn về phía Lê Minh Nguyệt, dáng vẻ rất ngây thơ.
Lê Nhật Linh ôm đứa trẻ chắc chắn, rồi đưa †ay muốn đụng vào gương mặt nhỏ của đứa trẻ Nhưng đứa trẻ lại bỗng oà khóc.
Toàn thân Lê Nhật Linh bỗng cứng ngắc.
Lâm Quân vội vàng đem đứa trẻ bế lên, ôm vào trong ngực dỗ dành, chờ khi đứa trẻ không khóc mới thành thục xem xét tình huống, sau đó nói với Nhật Linh: “Là do dây kéo làm đứa nhỏ không thoải mái, đổi đi là được”
Chương 519: Trở về đúng hướng
Lê Nhật Linh vẫn giữ nguyên tư thế ôm đứa bé như lúc nấy, sống lưng cô cứng ngắc.
Ánh sáng trong mắt cô trở nên mờ dần, cô có thể cảm thấy được đứa bé này không thân với cô.
Lâm Hạ Ly là một đứa bé thật nhẫn tâm.
Con bé ngủ rất ngon, chiếc miệng trắng nõn cứ phát ra âm thanh chóp chép, thong thong nhổ ra bong bóng, tiếng anh trai khóc thút thít dường như cũng không ảnh hưởng gì đến giấc ngủ của con bé.
Lê Nhật Linh nhìn con gái, lại nhìn đứa bé trai mà Lâm Quân đang ôm, trong lòng thấp thoáng đã nhận ra điều gì đó Ánh mắt của cô dần dần trở nên trống rỗng……
Cho đến khi Lâm Quân chỉnh đốn đứa bé xong, lại bế đứa bé đến trước mặt Lê Nhật Linh một lần nữa, dùng đôi mắt sâu thắm ấy nhìn cô một cách bình tĩnh, nói rằng: “Được rồi, em lại bế đi”
Cô bây giờ mới hồi phục tinh thần, cẩn thận bế đứa bé vào trong lòng, lại sờ lên gương mặt mềm mại ấm áp của bé, bống nhiên lại nhớ về cái ngày mà toàn thân đứa bé lạnh buốt đó.
Cô rất hoảng sợ.
May mà Lâm Quân nhanh tay nhanh mắt, đỡ đứa bé.
Trong lúc Lâm Quân cho rằng cô sẽ kích động, thì lại nhận ra cô đang nhìn anh rất bình ĩnh, nói một cách lạnh nhạt: “Xem ra thì anh đã nói đúng, bây giờ em đến bản thân còn không nuôi nổi thì càng không thể nào nuôi được đứa bé”
“Nhật Linh..”
“Nhưng em sẽ cố gảng làm một người mẹ tốt, chăm sóc tốt cho hai đứa nhỏ này”
Lâm Quân lặng lẽ thở dài một hơi Lê Nhật Linh nhìn mọi thứ xung quanh một cách yếu ớt, nhưng lại không nói gì cả Sức khỏe của Lê Nhật Linh dần dần tốt hơn Lâm Quân mượn bà dì năm đó đã chăm sóc Hà Vi Nhiên khi Hà Vi Nhiên ở cữ từ chỗ của Hà Vi Nhiên, để bà ấy chăm sóc Lê Nhật Linh.
Để cho Lê Nhật Linh chăm sóc hai đứa bé, lại có thêm sự giúp đỡ của Lâm Quân và bà dì thì cũng coi như là đâu đã vào đấy.
Bọn nhóc đều rất khỏe mạnh, sức khỏe của Lê Nhật Linh cũng bình phục rất nhanh chắc Cô cũng không nhắc lại đến việc ly hôn, không tức giận, cũng không cãi nhau với Lâm Quân nữa, mà chỉ dốc lòng yêu thương hai đứa trẻ.
Lâm Quân cũng nhận ra, mọi khi Lê Nhật Linh ôm con thì đều ngơ ngấn cả người, nhìn hai đứa bé ngủ say, nhìn mấy tiếng liền cũng không chán.
Lâm Quân cảm thấy tình hình này của Lê Nhật Linh không bình thường một chút nào, nhưng mà cách cư xử của Lê Nhật Linh trông vẫn luôn rất bình thường như không có chuyện gì, chỉ vì quá căng thẳng nên Lâm Quân mới nghỉ ngờ như vậy.
Buổi sáng ngày hôm đó là do chính Hoàng Ánh đưa Lâm Niệm Sơ ra nước ngoài, vì sợ Lâm Niệm Sơ không quen với cuộc sống ở nước ngoài nên còn chuẩn bị sẽ lại đó một thời gian cùng với cậu Lê Nhật Linh ở lại bệnh viện điều dưỡng thân thể, tận tay chăm sóc hai đứa bé, trong lòng cũng yên ổn hơn chút.
Không có ai làm phiền, cuộc sống dường như tốt đẹp hơn, dần trở về đúng hướng.
‘Sau cái ngày mà Lê Nhật Linh ra viện cùng với đứa bé thì cũng là ngày Lê Minh Nguyệt kết hôn với Hà Dĩ Phong.
Lâm Quân nhìn Lê Nhật Linh đang chăm sóc đứa trẻ, hỏi xem cô có muốn đi hay không.
Lê Nhật Linh nhìn dáng vẻ ngủ say của hai đứa trẻ tồi ngẩng đầu nhìn Lâm Quân, cười vui nói rằng cô sẽ đi Nụ cười đột ngột của Lê Nhật Linh làm cho.
Lâm Quân đơ người một lúc: “Em có muốn bế theo con không?”
Anh biết rằng sau khi xảy ra chuyện đó ở bệnh viện thÌ Lê Nhật Linh không yên tâm để đứa bé ở bất cứ chỗ nào nữa, rất sợ đứa bé sẽ gặp chuyện xấu ngoài ý muốn Cô lại cúi đầu, mỉm cười nhìn đứa bé, hỏi lại “Có thể bế con theo sao?”
“Có thế chứ”. Chỉ cần cô đồng ý thì muốn làm thế nào cũng được.
Anh ôm một cái, cô ôm một cái là xong rồi Khóe môi của Lê Nhật Linh luôn nhếch lên trông cứ như đang cười, cũng giống như đang mỉa mai.
Cô nói: “Vậy thì bế con theo”
Chương 520: Dấu hiệu xin cứu mạng
Lê Nhật Linh và Lâm Quân dẫn theo đứa bé tới đám cưới, tạo nên sự chú ý với mọi người xung quanh Hoặc là sửng sốt, hoặc là ngạc nhiên.
Hai đứa bé này cũng rất ngoan, ngủ ngon lành trong vòng tay họ, không khóc, cũng không làm loạn, không làm âm chút nào.
Rất nhanh, sự chú ý mà mọi người dành cho cặp vợ chồng đã bị thay thế băng nghi lễ kết hôn của cô dâu chú rế trên sân khấu Mọi người đều cho rằng cô dâu là Lý Thanh Lộ, nhưng thật không ngờ rằng cô dâu lại là Lê Minh Nguyệt – người mà chẳng ai biết đến.
Trong lúc trao nhẫn, Lê Minh Nguyệt mặc dù đã nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của mọi người bên dưới nhưng cô không hề luống cuống mà vẫn giữ nguyên nét mặt, bình tính một cách kỳ lạ.
Ý định ban đầu của anh là muốn để cho sau khi Lâm Quân biết chuyện thì sẽ xót thương Nhật Linh, đối xử tốt với cô.
Nhưng Lâm Quân đã làm những gì đây, trói buộc Lê Nhật Linh ở bên mình, không những không buông tay mà còn khiến cho cô chịu uất ức.
Hạ Huy Thành biết răng Lê Nhật Linh sẽ tham gia đám cưới này nên anh mới đến. Anh muốn xem cô sống có tốt hay không, cho dù chỉ là lặng lẽ đứng nhìn từ xa.
Lê Nhật Linh nhìn quanh thì liền thấy Hạ Huy.
Thành đang đứng giữa một nhóm người, anh nhìn cô không chớp mắt, nén lại tất cả cảm xúc của mình, không hề tức giận chút nào.
Trong lòng cô hơi rung động, ánh mắt xinh đẹp ấy phát ra tín hiệu xin cứu mạng Từng yêu cô lâu như vậy, Hạ Huy Thành hiểu ý của Lê Nhật Linh, trong chốc lát liền hiểu được ý mà cô muốn nói Lâm Quân liếc nhìn cô, hỏi rằng: “Em đang nhìn gì đấy?”
Cô quay đầu lại, bình tính nhìn thẳng vào Lâm Quân: “Đang tìm xem nhà vệ sinh ở đâu, em muốn đi vệ sinh một chút”
Ánh mắt sâu thẩm của anh nhìn chằm chắm vào cô.
Mà cô thì thản nhiên mở miệng nói: “Anh có quen ai ở đây không? Nhờ người trông con giúp một lát để em đi vệ sinh”
Lê Nhật Linh vừa nói xong thì liền có một người phụ nữ đi đến bên cạnh, chủ động nói rằng muốn giúp cô trông con.
Người phụ nữ ấy mặc một chiếc váy lộ vai khoét cổ chữ “V”, dáng người rất đẹp, trên người còn xịt rất nhiều nước hoa, vừa đến gần đã ngửi thấy một mùi hương nồng nặc.
Lê Nhật Linh nhìn người phụ nữ trang điểm lòe loẹt này, ôm chặt đứa bé và nói răng cô không đồng ý.
Lâm Quân lặng lẽ liếc nhìn người phụ nữ đó, không kiên nhần mà đuổi cô ta đi, đặt Hạ Ly vào cánh tay trái, rồi lại đưa tay phải ra, nói với Lê Nhật Linh rằng: “Để anh bế cho.”
Lê Nhật Linh hỏi: “Anh bế được không?”
Anh trả lời: “Cũng không phải là chưa từng bế”
Lâm Quân quả là một người cha tốt, anh không hề thiên vị đứa con nào cả, đều yêu hai đứa bé như nhau.
Xương của trẻ sơ sinh còn mềm nên rất khó bế, nhưng anh lại chỉ cần dùng một tay mà cũng có thể bế chắc đứa nhỏ.
Lê Nhật Linh cẩn thận đặt con vào lòng Lâm Quân, sau đó mới xách váy đi vào nhà vệ sinh.
Lâm Quân ôm con, ngồi xuống, nhìn đứa bé bằng ánh mắt dịu dàng.
Lê Nhật Linh lặng lẽ đi ra xa.
Có rất nhiều người chưa từng được thấy dáng vẻ dịu dàng lúc ôm con của Lâm Quân Các nghỉ thức của đám cưới đã xong được một nửa, cô dâu và chú rể cũng vừa trao nhắn và hôn nhau. Cô dâu Lê Minh Nguyệt nhìn Lê Nhật Linh, bồng nhiên cảm thấy có lẽ sau khi kết hôn thì sinh con luôn cũng tốt.
Chương 521: Giúp tôi
Kể từ khi có thêm hai đứa nhỏ nà tàn bạo của Lâm Quân đã giảm đi rất nhiều, hình như tính cách cũng tốt hơn, sự dịu dàng giữa hai hàng lông mày dường như có thể khiến người ta chết đuối Lê Nhật Linh quay đầu nhìn lại, Lâm Quân vẫn ngồi ôm đứa bé ở chỗ đó.
Cứ như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh cũng quay đầu lại, họ cùng lúc nhìn nhau Cô cười với anh, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì mà tiếp tục bước đi.
Lê Nhật Linh đi vào trong hành lang, bống có người kéo cô vào một căn phòng.
Cửa phòng đóng lại, bàn tay rộng của người đó bịt chặt miệng cô, giọng nói dịu dàng mà quen thuộc: “Nhật Linh đừng sợ, là anh”
Cơ thế cứng ngắc căng thẳng của Lê Nhật Linh được thả lỏng ra nhưng vắn còn đang thở hơi gấp, lồng ngực của cô liên tục phập phồng, cô nắm lấy tay Hạ Huy Thành như bắt được gỗ trôi dạt trên biển: “Huy Thành có thể giúp em một chuyện được không?”
Hạ Huy Thành nhìn cô, ánh mắt vừa phức tạp vừa đau lòng.
Anh không nói gì nên cô nghĩ rằng anh muốn từ chối, cô cầu xin thiết tha: “Em biết rằng trong hoàn cảnh này thì không nên tìm anh, nhưng em thật sự là cũng hết cách rồi, mà em thì chẳng thế làm được gì. Đây là lần cuối cùng…cầu xin anh giúp em lần này nữa thôi”
Cô yếu ớt nhưng vẫn cố chấp cầu xin: “Xin anh đấy, giúp em có được không? Chỉ một lần này thôi, cũng là lần cuối cùng”
Hạ Huy Thành không nhịn được mà ôm lấy cô, nói rằng: “Anh không nói sẽ không giúp em, sao anh lại không giúp em được cơ chứ”
Cũng không biết rằng rốt cuộc thì những ngày qua đã xảy ra chuyện gì, Lê Nhật Linh vẫn luôn tràn đầy sức sống bồng trở thành một người yếu đuối nhợt nhạt, anh thắc mắc: “Nhật Linh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có phải là cuộc sống của em không vui đúng không? Lâm Quân lại bắt nạt em à?”
Lê Nhật Linh buông Hạ Huy Thành ra, giữ khoảng cách an toàn Hạ Huy Thành không hề ép buộc cô, thả tay ra, chỉ là càng thêm đau lòng mà thôi.
Bắt đầu từ khi nào, người mạnh mẽ như Lê Nhật Linh lại đần trở nên yếu đuối như thế này?
“Em yên tâm, anh không có ý khác, anh chỉ muốn biết rằng rốt cuộc thì em đã gặp phải chuyện gì?”
Hạ Huy Thành chỉ biết là Lê Nhật Linh sinh non một bé gái, Lâm Quân trông cô và con rất chặt. Sinh con đẻ cái vốn là chuyện vui nhưng anh lại không nhìn thấy được sự vui vẻ trong biểu cảm của Lê Nhật Linh.
Lê Nhật Linh nói qua về tình hình gần đây và sự nghỉ ngờ của mình: “Em không có nhiều thời gian để giải thích, cầu xin anh, nhất định phải điều tra rõ giúp em”
“Nhật Linh, em nghỉ ngờ đứa bé…”
“Đúng vậy, nhưng em chỉ nghỉ ngờ thôi, hoặc là do em nghĩ quá nhiều. Nhưng mỗi lần ôm Hòa Phong, em luôn cảm thấy có gì đó sai sai”
Nhắc đến việc mấy ngày qua ôm đứa bé chân tay lạnh cóng, dáng vẻ không động đậy ở phòng giữ nhiệt, trong lòng ớn lạnh một trận “Em biết, cho dù là chuyện gì thì Lâm Quân cũng không nói thật với em, anh ấy vẫn luôn có thói quen giấu em, và nghĩ rằng làm như thế là tốt cho em. Nhưng em nghĩ rằng em có quyền được biết”
Hốc mắt của cô hơi đỏ, cố gắng nuốt nước mắt ngược lại vào trong: “Anh ấy không nói với em thì em đành tự tìm cách tìm kiếm, em không muốn cả đời phải sống trong sự lừa gạt”
Hạ Huy Thành cảm thấy đau lòng, Lê Nhật Linh vốn từng như công chúa tỏa sáng lóa mắt, nhưng kể từ khi cô bị Lâm Quân trói buộc bên mình thì ánh sáng rực rỡ phát ra từ cô dần dần tối lại, cô như một chú chim bị nhốt trong lồng và chỉ có thể sống trong phạm vi mà Lâm Quân cho phép.
Hạ Huy Thành nói: “Anh chắc chắn sẽ giúp em.
Lê Nhật Linh nói: “Nếu như chúng ta liên hệ trực tiếp thì Lâm Quân chắc chắn sẽ nghỉ ngờ em.
Sau khi anh điều tra ra thì hãy nói với Minh Nguyệt, rồi Minh Nguyệt nói lại với tôi. Minh Nguyệt chính là cô dâu trong đám cưới này”
Chương 522: Nỗi hận nhà họ Lâm
Hạ Huy Thành gật đầu.
“Thật sự rất cảm ơn anh..| Ánh mắt của Hạ Huy Thành chân thành tha thiết: “Ba năm trước không giúp em nên bây giờ mới khiến em rơi vào hoàn cảnh này. Cho dù là bất cứ lúc nào, chỉ cần em cần đến anh thì anh đều sẽ đến bên em”
Lê Nhật Linh không dám nhìn thẳng vào mắt anh, sau khi điều chinh cảm xúc thì lập tức đi ra khỏi phòng.
Cô nhanh chóng trở lại, Lâm Quân đã đợi cô ở hội trường.
Anh bế hai đứa bé đứng lên, biểu cảm lạnh lùng, môi mỏng mím chặt.
Lê Nhật Linh đi về phía anh, ôm Hạ Ly vào lòng, thản nhiên cứ như thật sự vừa đi vệ sinh xong.
“Đợi sốt ruột rồi?”
“Sợ em lạc đường”“
Cô khế cười, nét mặt tinh tế không để lộ ra chút sơ hở nào: “Hội trường đám cưới này to quá, nhưng không đến mức lạc đường”
Anh không nhận ra được điều kỳ lạ, nghiêng người kề sát, nhẹ nhàng hôn lên má cô.
Cô đứng vững không cử động, dịu dàng nhận lấy.
Cứ như thể mọi chuyện đã trở nên tốt hơn.
Cuộc hôn nhân này cuối cùng thì cũng trở lại đúng quỹ đạo, Lê Nhật Linh hào phóng và điềm tĩnh như lúc đầu, ngoại trừ việc dành phần lớn suy nghĩ cho con nhỏ thì không có thay đổi nào cả.
Mỗi tối đều có thể ôm người vợ xinh đẹp thơm tho vào lòng, Lâm Quân cũng bắt đầu vui vẻ hơn.
Vui vẻ vì không để vợ biết được sự thật, may mắn vì gia đình có thêm thành viên là bé Hòa Phong.
Cuộc hôn nhân của Lê Minh Nguyệt và Hà Dĩ Phong dường như chỉ là nghỉ thức, ngoài điều này ra thì họ rất ít khi xuất hiện cùng lúc.
Khi Hà Dĩ Phong tham dự các bữa tiệc thì luôn dẫn theo “thư ký” và “bạn tốt” của anh ta, mà Lê Minh Nguyệt cũng chỉ là muốn lấy cái danh “vợ của Hà Dĩ Phong”.
Lê Minh Nguyệt thường mang theo đồ tới chơi cùng hai đứa bé, vui đùa với chúng.
Đứa bé ngày càng lớn, vào hôm tròn một trăm ngày đó.
Ông hai nhà họ Lâm cho rằng Lâm Quân sẽ dân theo con về nhà, chuẩn bị một bữa thật linh đình Nhưng kể từ khi Lê Nhật Linh và đứa bé ra viện, Lâm Quân giống như cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm, thậm chí còn chẳng để nhà họ Lâm nhìn mặt đứa bé. Cuối cùng thì trong bữa cơm đầy tháng của con cũng chỉ mời đến vài người bạn thân Hai ông bà Lâm gọi đến mấy cuộc điện thoại, Lâm Quân chỉ trả lời qua quýt vài câu rồi tắt máy.
Bà Lâm biết rằng Lâm Quân đã mang hận Lâm Quân thù hận nhà họ Lâm vì cái chết của đứa bé đó.
Lê Nhật Linh đã thu cả vào trong tâm mắt dáng vẻ lạnh lùng và giọng điệu mỉa mai của Lâm Quân lúc nghe điện thoại.
Cô suýt nữa đã bị cái gọi là “thật lòng” của anh làm cho cảm động, nếu như cô không biết được sự thật Sau khi Hạ Huy Thành điều tra ra kết quả, Lê Minh Nguyệt liền kể lại cho Lê Nhật Linh.
Lê Nhật Linh chỉ là giả bộ không biết, nhưng thật ra thì cô đã biết rồi, đứa bé đó… không phải là con của cô.
Mà bé Hòa Phong của cô sớm đã chết rồi Chính vào cái ngày mà cô phát hiên chân tay đứa bé lạnh cóng Mà cô cũng biết rằng kẻ đáng nghỉ đã gây ra cái chết của thăng bé là Lâm Niệm Sơ.
Chẳng trách Lâm Quân gấp gáp tiễn Lâm Niệm Sơ đi như vậy, cô còn thật sự nghĩ đó là vì lo lắng cho cô, nhưng thật không ngờ, trên thực tế lại chỉ là đang bao che.
Quả đúng là như vậy, Lâm Quân chẳng bao giờ kể cho cô chuyện gì.
Nếu như cô không nhờ Hạ Huy Thành điều tra giúp mình thì có lẽ cả đời này cô sế phải sống trong thế giới tốt đẹp mà Lâm Quân tạo nên, giống như một kẻ ngốc Nếu như Lâm Quân thật lòng yêu cô, thật lòng yêu đứa bé thì sao lại có thể làm như vậy được chứ, để Lâm Niệm Sơ ra nước ngoài một cách dễ dàng.
Giết người thì phải đền mạng.
Chương 523: Một mình bước tiếp
Mà Lâm Niệm Sơ lại tiếp tục hại con trai của cô, nhưng Lâm Quân vẫn luôn không đành lòng ra tay với đứa trẻ đó.
Lê Nhật Linh đau thương nhắm hai mắt lại, lúc mở ra, đã hạ quyết tâm triệt để.
Lâm Quân nghe điện thoại xong quay lại chỉ trông thấy gương mặt sạch sẽ trang nhã đó, anh nén lại sự biến đổi trong lòng, cố găng ra vẻ bình tĩnh: “Sao em lại chạy tới chỗ này? Con đâu rồi?”
Cô hỏi: “Lê Minh Nguyệt và Hà Dĩ Phong đang bế, anh không chuẩn bị đưa con về nhà họ Lâm, lấy danh nghĩa nhà họ Lâm làm tiệc tròn trăm ngày sao?”
“Con là của chúng mình, không nhất thiết phải đưa về cho ông bà nội quơ tay múa chân”
Anh cũng biết, trong lòng cô đang có trăn trở, về nhà họ Lâm cũng không vui vẻ gì.
Đôi mắt Lê Nhật Linh nhìn ánh sáng lấp lánh, cô ra vẻ như không biết gì hết, trong mắt là một mảnh trong vất: “Nhưng anh làm như vậy thì cha mẹ sẽ không vui đâu”
“Không quan trọng.”
Anh nói không hề do dự.
Ngoại trừ cô và con, mọi thứ đều không quan trọng, Lê Nhật Linh cười, trong mắt hiện lên tia lệ.
Cánh tay anh duỗi thẳng ra, ôm cô vào trong lòng: “Sau này chỉ có ba người chúng ta. Chuyện gì cũng không cần bận tâm…
Đối với nhà họ Lâm, anh đã hết lòng hiếu thuận rồi.
Nếu như cha mẹ lại tiếp tục ép anh vậy thì anh sẽ không thỏa hiệp nữa.
Lâm Quân âm thầm hạ quyết tâm, nếu như mẹ còn khiến Lê Nhật Linh phải khó xử thì anh sẽ bất chấp mà vạch trần chân tướng Nếu như nhất định phải có người bị thương, anh hi vọng người đó không phải là Lê Nhật Linh.
Cô chịu đựng đau thương vốn cô không nên chịu.
Mà những người nên chịu đựng tất cả thì vẫn dùng tư thái trưởng bối để khua tay múa chân.
Từ lúc Lê Nhật Linh mang thai tới nay, Lâm Quân cố gắng hết sức để giữ cô trong phạm vi anh có thể thấy được nghe được, không dám để cho cô rời khỏi anh dù chỉ một bước.
Mà con ngày một lớn hơn, cảm xúc của Lê Nhật Linh cuối cùng cũng bình tĩnh hơn, thái độ đối với anh cũng dần dần giống như trước, anh cũng từ từ thả lỏng hơn.
Cho nên khi James hẹn anh ăn cơm để trao đổi kế hoạch năm mới, anh yên tâm để Lê Nhật Linh và con ở nhà, hôn lên má vợ với con gái rồi rời đi.
Lâm Quân vừa đi, Lê Nhật Linh để con cho bảo mẫu và dì Nguyệt chăm sóc, rời khỏi Phong Linh Đàm Biệt thự nhà họ Lâm.
Ánh nắng buổi trưa mùa đông chiếu vào người tạo cảm giác ấm áp, cả biệt thự họ Lâm đầy tiếng cười nói.
Hoàng Ánh và cháu trai đang chơi máy bay điều khiển từ xa ở hoa viên đẳng sau, cười không ngậm được mồm.
Còn Lâm Thùy Ngọc thì đứng bên cạnh nhìn.
Lâm Hòa Phong chết rồi, Hoàng Ánh càng không thể đưa đứa cháu trai duy nhất đi được.
Lúc đó, bà đưa Lâm Niệm Sơ đi thật nhưng qua một thời gian bà lại dẫn Lâm Niệm Sơ về.
Hoàng Ánh biết Lâm Quân nuôi một đứa con hoang không biết ở chỗ nào ra như con trai mình, bà cũng đồng ý với Lâm Quân sẽ không nói tới chuyện này.
Nhưng nói hay không là một chuyện, còn có để tâm không thì là chuyện khác.
Hạ Ly là con cháu nhà họ Lâm thật nhưng con gái thì làm sao mà kế thừa gia nghiệp? Nếu sau này Lê Nhật Linh không đẻ được con trai, chẳng lẽ lại muốn để gia nghiệp to lớn nhà họ Lâm giao cho một đứa con hoang không biết tên họ kế thừa sao?
Mặc dù Lâm Quân đồng ý nhưng bà thì không.
Vì vậy Hoàng Ánh tự có kế hoạch, trước tiên bà sẽ giữ cháu trai bên cạnh để chăm sóc, không cho con trai biết là được.
Dù sao ngày nào con trai cũng dính lấy Lê Nhật Linh, cũng không đồng ý về nhà họ Lâm, vốn dĩ cũng không thể biết chuyện này.
Hoàng Ánh cảm nhận niềm vui nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới Lê Nhật Linh và con của cô vô tội thế nào.
Chương 524: Con người đều ích kỉ
Ban đầu Hoàng Ánh rất thích cô con dâu Lê Nhật Linh này, một là bởi vì Lê Nhật Linh là do chính bà chọn, thứ hai cũng bởi vì bà thấy được cái bóng của mình trên người Lê Nhật Linh.
Nhưng bà quên mất một chuyện, con người rồi sẽ thay đổi Lâm Quán là con trai bà, dĩ nhiên mọi chuyện bà đều sẽ coi con trai mình là quan trọng nhất.
Mà Lê Nhật Linh lại một lần nữa phá vỡ giới hạn của bà. Đầu tiên là dây dưa không rõ với Hạ Huy Thành, rồi lại khiến cho con trai mình vì cô mà trở mặt với nhà họ Lâm… con dâu như vậy, bà thật sự không thể thích nổi.
Hoàng Ánh vẫn cứ luôn cho rằng Lê Nhật Linh đang thay đổi nhưng lại không hề nhận ra rằng, bản thân cũng vô thức thay đổi rồi Vốn dĩ cả nhà bà hòa thuận gắn kết, tự nhiên lại quấy rối khiến cả nhà bà loạn lên.
Mà con người đều ích kỉ cả.
Hoàng Ánh sẽ không chấp nhận một người ngoài có được vị trí cậu chủ nhà họ Lâm, vị trí cậu chủ phải do dòng máu chính thống nhà họ Lâm nắm giữ. Vì vậy, Hoàng Ánh tuyệt đối không thể để Lâm Niệm Sơ đi thật.
Mặc dù đồng ý với Lâm Quân rồi nhưng bà vắn không thể làm được.
Mà bà cũng đã nhận ra con trai mình vì cái chết của Hòa Phong mà oán hận bà, vì vậy Hoàng Ánh bắt đầu thu liễm hơn.
Mặc dù trong lòng bà có nhiều điều bất mãn nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn, không thể thật sự để con trai vì người phụ nữ kia mà cắt đứt hắn với nhà họ Lâm.
Nuôi dưỡng Niệm Sơ ở bên cạnh mình, không cho con trai biết là được.
Đợi qua vài năm, sức khỏe Niệm Sơ tốt hơn, hai đứa con của Lê Nhật Linh cũng lớn rồi, thì ngả bài cũng không muộn.
Nhưng tính cách con trai có hơi ngang bướng, trong lòng Hoàng Ánh cũng hơi bất an Trông thấy chồng đứng cách đó không xa, bà không kìm được gọi một câu: “Ông xã, ông lại đây, chơi với Niệm Sơ của chúng ta một lát.”
Bà muốn chồng giúp cho mình, nếu như vậy thì trong lòng còn chắc chắn được chút ít.
Cha Lâm đã qua tuổi năm mươi nhưng không hề già nua như người đồng trang lứa. Vóc người ông duy trì rất tốt, trông ra cùng lắm chỉ tầm tuổi bốn mươi.
Hơn nữa những tích lũy của năm tháng khiến cả người đều mang dáng vẻ bất phàm.
Bị vợ gọi tới, ông nhìn một lát, thì quay đầu đi.
Ông Lâm có hơi không vừa ý: “Lâm Quân bảo bà đưa đứa trẻ đi, sao bà không nghe?”
Trong lòng Hoàng Ánh rất bức bối, không kìm được xả giận với chồng: “Sao ông lại máu lạnh như con trai mình vậy, Niệm Sơ nói sao cũng là cháu trai nhà họ Lâm chúng ta, chẳng lẽ chúng ta lại không quan tâm gì tới nó?”
“Nhưng dù sao bà cũng phải để tâm tới suy nghĩ của Lâm Quân chứ, nó mới là con chúng ta đấy”
“Con trai của Lâm Quân cũng là cháu chúng †a mà, sao chúng ta chỉ bận tâm tới suy nghĩ của con trai mà không thể cần cháu nữa?” Hoàng Ánh nhìn gương mặt nhỏ xinh xắn của Niệm Sơ, không.
kìm được mà cảm thán: “Ông nhìn qua đứa nhỏ này đi, trông giống hệt Lâm Quân vậy”
“Lâm Quân và Nhật Linh chẳng phải không đẻ được, bà làm thế này sẽ khiến Nhật Linh ngại.”
“Cô ta và Hạ Huy Thành ở với nhau, bị người †a chụp lại sao không để ý tới cảm nhận của chúng ta? Hoàng Ánh không kìm được thấp giọng bảo: “Ông không phải không biết, đứa bé Lê Nhật Linh sinh ra đã sớm..”
Cái chết bất ngờ của Hòa Phong cứ vậy trôi qua.
Một là vì không tìm ra bằng chứng, hai là vì bệnh viện đa khoa không chịu phối hợp.
Đứa bé còn quá nhỏ, lúc cấp cứu cơ thể đã lạnh ngắt rồi. Nếu đứa bé chết rồi, nhất định là có chuyện gì đó.
Ai cũng không dám nhận trách nhiệm, bác sĩ cũng không dám đưa ra nhận định chắc chắn là đứa bé vì sao lại chết.
Cho dù nói thì làm gì được? Đứa bé sơ sinh cho dù chỉ là sặc sữa, không kịp xử lý cũng dẫn tới tử vong.
Kẻ tình nghỉ chỉ có một là Lâm Niệm Sơ, người nhà họ Lâm lại luôn che chở cho đứa cháu trai lớn.
Chương 525: Tự hỏi lòng mình
Nhân viên y tế chắc chắn không dám nói một cách thẳng thắn là cháu trai lớn nhà mọi người bóp chết cháu trai nhỏ, vậy chẳng phải là tự tìm chết à?
Cháu trai nhỏ cũng chết rồi, vậy thì cháu trai lớn này chắc chắn nhà họ Lâm sẽ muốn bảo vệ.
Nhân viên y tế cũng biết không nên nhiều lời, kết quả của việc nhiều lời là sẽ giống như Hà Vy, chờ sau khi Lê Nhật Linh vừa xuất viện thì đã bị sa thải ngay Cái chết của bé Hòa Phong là bí mật, cũng là điều cấm kị Biết không nên nói nửa câu còn sót lại, Hoàng Ánh nén xuống.
Hôn nhân là chuyện của hai đứa Lâm Quân và Nhật Linh, bà nhúng tay vào như vậy thì thành kiểu gì, chẳng lẽ để ép bọn nó ly hôn à?”
Qua bao nhiêu năm chuyện gì ông cũng nghe theo bà hết nhưng chuyện lần này bà thật sự đã quá đáng.
Bị chồng quát lớn, Hoàng Ánh không kìm được mà chất vấn to tiếng: “Tôi làm gì rồi, chẳng phải tôi không đành để cho con cháu họ Lâm lang thang bên ngoài thôi sao? Tôi cũng đều vì tốt cho cái nhà này, ông nói tôi không nghĩ cho cảm nhận của Nhật Linh nhưng ông đừng quên, trước đây tôi thương cô ta thế nào! Là bản thân cô ta làm ra việc không muốn cho ai biết khiến tôi đau tái lòng!”
“Chuyện gì ra chuyện đó, chúng ta đang nói chuyện Niệm Sơ, rõ ràng là bà có lỗi với Nhật Linh và đứa trẻ kia”
“Sao tôi lại có lỗi với nó, nó không thể rộng lượng hơn à? Đứa trẻ này cũng không phải sinh ra trong lúc Lâm Quân đã kết hôn, sao lại không đồng ý cơ chứ? Ông biết Nhật Linh sinh non còn đổ hết tội lỗi cho Niệm Sơ không? Tâm địa cô ta ác độc như vậy, tôi bảo vệ cháu tôi thì sai sao?”
Cha Lâm không kìm được hỏi ngược lại “Được, vậy tôi hỏi bà, nếu như giờ tôi có một đứa con còn lớn tuổi hơn Lâm Quân một chút, bà có thể xem như chẳng có vấn đề gì rồi đón nó về nhà không?”
Hoàng Ánh ngây cả người Tự hỏi lòng mình, bà làm không được.
Hôn nhân của bà vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, chồng luôn che chở bảo vệ cho bà, cho nên bà mới không chịu được con trai mình lãng nhãng mãi với Lê Nhật Linh như vậy.
Nếu chuyện này xảy ra trên người bà, bà thật sự cũng không thể bình tĩnh không nói một câu.
Con người đều ích kỉ, Hoàng Ánh ngưng lời, giọng nói thấp xuống: “Nhưng mà, tất cả chuyện này chẳng phải chưa xảy ra sao? Đứa trẻ Niệm Sơ này đáng thương quá, tôi không đành lòng”
Cha Lâm tức giận chất vấn: “Vậy thì đứa con đã mất của Lâm Quân thì không đáng thương sao?”
Hoàng Ánh nói không ra lời, cúi đầu trào nước mắt: “Chúng ta kết hôn ba mươi năm, ông vẫn luôn chiều theo ý tôi. Bây giờ lại dữ với tôi chỉ vì Nhật Linh.”
Cha Lâm bị nước mắt của vợ làm cho tan giân, ông khoát tay nói: “Thôi vậy thôi vậy, chuyện này tôi không quản nữa, bà thích làm sao thì làm”
Ông chỉ sợ Lâm Quân nhãn nại tới cực điểm thì đến cuối cùng những gì vợ ông làm lại trả lại hết lên người bà mà thôi Hoàng Ánh nghe thấy chồng mình nói chuyện kiểu này, rong lòng càng bực bội hơn.
‘Sau khi Lê Nhật Linh về nước, cả nhà họ Lâm đều bị cô xáo trộn hết lên.
Bây giờ con trai vì cô mà chống đối bà khắp mọi chuyện, giờ này người chồng giống thiên lôi sai đâu đánh đó của bà cũng vì Lê Nhật Linh mà dạy dỗ bà. Trong lòng bà càng thêm vài phần căm ghét người con dâu này,