Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 526-540
Chương 526: Cô cũng biết đúng không
Lâm Thùy Ngọc nghe lời mẹ Lâm đi lấy quần áo, vừa xoay người thì nở nụ cười khểnh, quay về phòng khách rồi ngồi lên ghế sa lông. Cô ta tiện tay rót chén trà nóng để uống, cứ như thể mình là chủ nhân của chỗ này vậy.
Cô ta còn lâu mới đi lấy áo khoác gì cho Lâm Niệm Sơ. Ý định lúc mẹ Lâm xua cô ta đi quá là rõ ràng, nếu như cô ta cầm áo khoác chạy về luôn thì đúng là đồ ngu xuẩn.
Thật ra, mẹ Lâm mới là kẻ ngu ngốc thật sự, cứ nghĩ răng chuyện thăng nhóc Lâm Hòa Phong đó chết rồi là bí mật không bằng?
Nghĩ là cô ta không biết đã xảy ra việc gì sao?
À, cô ta còn biết nhiều hơn cả bọn họ đấy.
Huống kia, thẳng nhóc Lâm Hòa Phong kia phải cảm ơn cô ta mới đúng… Trong đôi mắt Lâm Thùy Ngọc lộ ra nét cười lạnh giá.
Không chờ khi sự lạnh giá trong mắt cô ta nhạt bớt, thì đã thấy Lê Nhật Linh vùng khỏi sự lôi kéo của người giúp việc, lao vào.
“Cô chủ, cô chủ, cô có việc gì mà gấp thế ạ?
Cô tìm bà chủ thì để chúng tôi gọi giúp, cô cứ ngồi đây chờ đã”
Người giúp việc đều kéo Lê Nhật Linh lại, không dám để cô tùy tiện xông vào.
Chuyện Lâm Niệm Sơ được nhà họ Lâm chăm sóc rốt cuộc là như thế nào, đám người giúp việc đều biết rố hết cả. Hoàng Ánh cũng đã dặn dò, chuyện này không được để cậu chủ và cô chủ biết, không ngờ cô chủ đột ngột quay về, khiến bọn họ chẳng biết ngăn lại như thế nào.
Đương nhiên Lê Nhật Linh một thân một mình tới nhà họ Lâm.
Lâm Thùy Ngọc đứng dậy khỏi ghế sa lông, đặt cốc xuống, chắn ở trước mặt Lê Nhật Linh.
“Thế mà cô lại tới một mình à, Lâm Quân đâu?” Lâm Thùy Ngọc nhìn về phía sau cô một chút, sau khi xác định không có ai đi cùng, lúc này mới nở nụ cười khiêu khích: “Đứa trẻ cũng không cần chăm sóc nữa à?” Trong lời cô ta có ẩn ý.
Lê Nhật Linh không ngờ Lâm Thùy Ngọc không những không rời khỏi thành phố Hà Nội mà còn sống ở nhà họ Lâm.
Cô không phải kẻ ngốc, nếu như Lâm Thùy Ngọc chưa đi, vậy thì Lâm Niệm Sơ, chắc chắn cũng sẽ không đi.
“Nhìn tôi chằm chằm làm gì? Nhìn quần áo của tôi, hay là trông thấy tôi nên sợ ngây người?”
Lâm Thùy Ngọc hất hai tay ra,dáng vẻ tự đắc nhìn quần áo ở trên người mình: “Bộ quần áo này là bác Lâm bảo tôi lấy, đều là đồ trước đây mua chuẩn bị đưa cho cô. Nhưng mà cô lại chẳng có cái phúc này, để đó cũng dư thừa nên bác Lâm bảo tôi mặc”
“Tại sao cô vẫn còn ở đây?”
“Lê Nhật Linh cô đâu có ngụ, tôi không tin là trong lòng cô không biết gì Lâm Thùy Ngọc phất tay, bảo người giúp việc đi xuống: “Cô muốn tìm bác Lâm thật sao? Tôi dẫn cô đi”
Cô ta đắc ý đưa Lê Nhật Linh tới hoa viên ở đẳng sau Lê Nhật Linh đi từng chữ từng câu: không?”
“Đúng vậy, vẫn luôn ở đấy, cô không biết sao?”
Lâm Thùy Ngọc hỏi xong, lại vờ như thể mình vừa hiểu ra: “Cô xem, là tôi nghĩ cô quan trọng quá.
Lâm Quân chăm bẩm cô như thể là thú cưng vậy, cô làm sao mà biết cái gì được? Anh ấy liệu có thể nói cho cô chuyện gì chứ?” Lâm Thùy Ngọc nói chậm lại, cố ý nhấn mạnh vào từ then chốt: “Chuyện cô không biết còn nhiều lắm”
Lê Nhật Linh hất tay tát ngay một cái lên mặt cô ta Không ngờ cô đột ngột ra tay, Lâm Thùy Ngọc.
không kịp phản ứng, chân hơi lảo đảo vài bước, nhiên nắm tay cô ta, hỏi âm Niệm Sơ cũng ở đó phải mặt bị đánh lệch sang một bên “Cô đánh tôi?!”
Hai mắt Lê Nhật Linh xanh đỏ lên: “Lời cô vừa nói nghĩa là thế nào, chuyện của Hòa Phong cô cũng biết phải không?”
Hóa ra Lê Nhật Linh bận tâm chuyện này, Lâm Thùy Ngọc che mặt, nhưng vẫn cười hả hê: “Cô cho rằng tôi là cô à? Đương nhiên là tôi biết rồi”
Một cái tát nặng nề lại giáng lên mặt cô ta: “Là cô xúi giục Lâm Niệm Sơ đi hại con của tôi, đúng không” Ánh mắt Lê Nhật Linh đầy vẻ khát máu, giống như một con báo mẹ, bất kì lúc nào cũng có thể liều mạng vì con
Chương 527: Sẽ không đối xử tệ với cô
Con người đều có xu hướng chỉ biết ức hiếp kẻ yếu. Lâm Thùy Ngọc sợ hãi nhìn đôi mắt khát máu của cô, khí thế cũng trở nên yếu ớt: “Cô đừng có mà ăn nói bậy bạ, chuyện này nếu không có chứng cứ thì những gì cô vừa nói chỉ là lời gièm pha”
“Nếu có bằng chứng, tôi chắc chắn sẽ bắt cô phải trả giá” Cô nằm chặt tay, móng tay đã được cắt tỉa cẩn thận cảm sâu vào lòng bàn tay.
Lâm Thùy Ngọc lấy tay che mặt, im lặng không lên tiếng Cô ta suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn cô: “Đừng nói là không có bằng chứng, cho dù có bằng chứng cho thấy Niệm Sơ thật sự bóp cổ con trai cô, thì Lâm Quân cũng sẽ không làm gì cậu ta cá, cô có tin không?”
Quân lại không làm gì cả..hơn nữa còn che giấu chuyện đó. Điều này có nghĩa là gì, cô không hiểu sao? Cô chẳng qua chỉ là người thay thế mà thôi, dĩ nhiên đứa trẻ mới là điều quan trọng nhất”
Lâm Thùy Ngọc nói: “Đừng ảo tưởng nữa Lê Nhật Linh. Cô chẳng qua chỉ là con chim hoàng yến bị Lâm Quân nuôi nhốt trong lồng, chỉ là phụ kiện của anh ấy, cô sẽ không bao giờ có tự do và lòng tự tôn đâu”
Lê Nhật Linh nắm chặt tay và tát vào mặt Lâm Thùy Ngọc một cái nữa.
Khóe miệng Lâm Thùy Ngọc chảy máu, nhưng trong mắt cô ta lại hiện rõ vẻ đắc ý.
Lê Nhật Linh nhìn cô ta chäm chằm: “Hoàng Ánh đang ở đâu?”
“Sao cô không gọi mẹ nữa?”
Lê Nhật Linh không muốn nói nhiều với cô ta, giơ tay ra hiệu muốn dạy cho cô ta một bài học.
Lâm Thùy Ngọc rụt cổ lại theo bản năng; sẽ đưa cô đến đó.”
Lê Nhật Linh nắm chặt tay, dao động trong ánh mắt dịu đi một chút. Cô hết lần này đến lần khác tự nói với mình, Lê Nhật Linh, những điều này bản thân đã sớm biết, không thể lại bị Lâm Thùy Ngọc làm cho hỗn loạn, đừng quên mục đích của mình là gì.
Hoàng Ánh cùng cha Lâm cãi nhau một trận không có kết quả.
Cha Lâm vừa rời đi, bà ấy liền nhìn thấy Lâm Thùy Ngọc với khuôn mặt sưng đỏ dẫn Lê Nhật Linh đi tới Hoàng Ánh ban đầu vốn đã bực bội trong lòng, sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lê Nhật Linh, bà lại càng không vui: “Cô đến làm gï?”
“Một năm trước, ở nhà hàng Trĩ Vị, bà đã hỏi tôi rằng tôi có muốn ly hôn không, bà còn nhớ không?”
“Không phải cô không muốn sao?” Hoàng Ánh vẫn ngồi yên trên bãi cỏ trêu chọc cháu trai, không hề ngẩng đầu lên Bà ước rằng Lê Nhật Linh chia tay với con trai bà, nếu không có Lê Nhật Linh thì không biết có bao nhiêu người phụ nữ nguyện ý làm mẹ kế cháu trai bà Không có Lê Nhật Linh, già trẻ trong nhà cũng không cãi nhau với bà.
Cô ta hiện tại được con trai bảo vệ rất tốt, bây giờ lại nói với mình những điều này, trong lòng Hoàng Ánh càng thêm khó chịu: “Cô đến đây để ra oai với tôi sao?”
Mà Lê Nhật Linh trong lòng nguội lạnh nói ba chữ: “Tôi đồng ý”
Hoàng Ánh sửng sốt “Tôi đồng ý ly hôn” Cuối cùng thì cũng phải ly hôn.
‘Cô vừa nói cái gì?”
Cô biết rõ vì sao con trai mình chết, thậm chí biết kẻ sát nhân là ai, nhưng bây giờ cô lại không thể trả thù cho con.
Có lẽ trong cuộc đời không còn điều gì đau khổ hơn chuyện này.
Chương 528: Giúp cô rời khỏi nơi này
Cô đã mất đi một đứa con trai.
Nếu cuộc sống cứ tiếp tục hỗn loạn như vậy, cô sợ rằng mình sẽ không thể giữ nỗi đứa con gái của mình.
Thấy cô không nói dối, Hoàng Ánh thở phào nhẹ nhõm, thái độ cũng dịu lại: “Trước đây tôi đã nói chỉ cần cô đồng ý ly hôn, tôi sẽ không đối xử tệ bạc với cô.
Lê Nhật Linh nhìn Lâm Niệm Sơ đang ngồi trên mặt đất chơi với chiếc máy bay điều khiển từ xa, trong mắt cô hiện lên tia sáng kỳ lạ: “Tôi không muốn gì cả, tôi chỉ có hai yêu cầu”
‘Vẻ mặt của Hoàng Ánh hơi trầm xuống: “Cô muốn gì?”
Lê Nhật Linh nhìn chăm chăm vào khuôn mặt của Lâm Niệm Sơ, nghiến răng nói: “Tôi muốn con gái của tôi”
Chỉ nói cần con gái, không có con trai.
Có thể người ngoài không hiểu những lời này có nghĩa là gì, nhưng Hoàng Ánh là người biết tất cả mọi thứ lại hiểu rõ.
Bà ngẩn ra, ngập ngừng nói: “Cô đều biết hết rồi?”
“Nếu không thì sao, thì tôi sẽ bị các người lừa dối cả đời?” Lê Nhật Linh đột nhiên ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Hoàng Ánh: “Bà cho rằng tôi đáng bị lừa dối, phải ôm con của người khác làm con mình và cưng chiều nó mãi mãi sao?”
Sau khi sự thật bị vạch trần, vẻ mặt của Hoàng Ánh hơi khó nhìn: “Lâm Quân là vì sức khỏe của cô mới làm tất cả những chuyện này. Nó coi đứa trẻ của người khác thành con ruột mà cưng chiều, thậm chí trong tương lai sẽ phải giao.
toàn bộ nhà họ Lâm cho đứa bé đó. Cô cho rằng Lâm Quân sống thoải mái hơn cô sao?”
“Nói vậy tôi đúng là người không biết tốt xấu rồi” Cô cười mia, ánh mắt đầy châm chọc.
Hoàng Ánh nặng nề nói: “Cô ly hôn xong muốn quyền nuôi con gái, việc này có thể, yêu cầu thứ hai thì sao?”
“Bà phải giúp tôi rời khỏi nơi này” Cô chỉ có thể tìm thấy tự do khi rời khỏi nơi này và đi thật xa.
Nhà họ Lâm không phải là gia đình của cô mà là nhà tù giam giữ cô.
Dù sao cô cũng không còn nhà nữa, nhưng chỉ cần các con cô sống tốt thì chẳng phải ở đâu cũng giống nhau sao?
“Cô muốn đi đâu?”
“Chuyện này bà không cần biết, bà cũng biết nếu anh ấy tìm được tôi, cuộc hôn nhân này sẽ mãi mãi không thể giải trừ” Lê Nhật Linh đã nghĩ đến mọi chuyện từ rất lâu rồi.
“Anh ấy không muốn buông tay, vì vậy chỉ cần chúng tôi sống ly thân ba năm… Sau ba năm, mọi chuyện tự nhiên sẽ kết thúc. Tôi chỉ có điều kiện này thôi, tôi phải dẫn đứa trẻ rời đi”
Nghe cô nói xong, Hoàng Ánh do dự vì bà biết con trai bà quan tâm đến Lê Nhật Linh như thế nào.
Cuối cùng bà vẫn từ chối: “Tôi chỉ có thể giúp cô lấy giấy chứng nhận ly hôn và quyền nuôi con gái. Ngoài ra, tôi không thể đảm bảo thêm điều gì khác”
Cho dù họ đã ly hôn, chỉ cần Lê Nhật Linh và Hạ Ly vẫn ở trước mặt Lâm Quân, bà vẫn có thể giải thích với Lâm Quân.
Để Lê Nhật Linh dẫn đứa bé đi mất?
Hoàng Ánh cuối cùng vần không dám làm.
Bị từ chối, Lê Nhật Linh không ngạc nhiên. Cô nhìn thấy Lâm Niệm Sơ được Hoàng Ánh nuôi đến tròn trịa, đột nhiên ngồi xổm xuống bóp cổ Lâm Niệm Sơ, Lâm Niệm Sơ vốn không quan tâm đến cô, đột nhiên bị bóp cổ, cậu cảm thấy khó thở, khuôn mặt căng đến đỏ bừng: “Bà nội..”
“Lê Nhật Linh! Cái đồ nữ nhân rẳn rết, cô muốn làm cái gì đấy!”
“Con trai của tôi đã chết, tôi muốn hung thủ chôn cùng bé thì không thể sao! Dù sao tôi cũng không có được tự do, vậy tôi chỉ còn cách kéo nó xuống địa ngục!”
Hoàng Ánh vội vàng đẩy Lê Nhật Linh ra, nhẹ nhàng dỗ dành đứa trẻ bị bóp cổ đến mặt đỏ bừng: “Cô điên rồi sao? Giết người là phạm pháp”
“Giết người là phạm pháp. Cũng không có ai chịu trách nhiệm cho cái chết của con trai tôi. Vậy thì tại sao tôi không thể kéo nó chết cùng?” Có một sự điên khùng bị kìm nén trong lòng Lê Nhật Linh.
“Bây giờ hi vọng duy nhất của tôi là Hạ Ly.
Nếu tôi tiếp tục ở lại đây, tôi sợ rằng Hạ Ly của tôi sẽ trở thành tù nhân cô độc giống như tôi. Chỉ cần tôi không được tự do một ngày, tôi sẽ bắt nó phải trả giá bằng mạng sống của mình.”
Chương 529: Muốn làm sao.
Trong mắt của Lê Nhật Linh là một mảnh hoang mạc, giống như không quan tâm đến điều gì Nếu như cô không được giải thoát, cô thật sự sẽ phát điên, nhất định sẽ phát điên.
Cô nhìn ánh mắt tràn đầy hận thù của Lâm Niệm Sơ, chỉ cần cho cô cơ hội, cô thật sự sẽ bóp.
chết Lâm Niệm Sơ, Không thể để cho đứa cháu trai thật vất vả mới cứu lại được này bị thương, Hoàng Ánh cản răng gật đầu: “Được, tôi đồng ý với cô. Tôi sẽ giúp cô rời đi!”
Lê Nhật Linh không vì vậy mà buông lỏng, cô chậm rãi đưa tay sờ lên tay của Lâm Niệm Sơ, âm trầm giống như cô hồn đến từ địa ngục: “Nếu như bà gạt tôi, hoặc là tôi không thể thuận lợi rời đi…hì tôi nhất định sẽ để cậu ta chôn cùng tôi và Hòa Phong”
“Nhất định”
Hoàng Ánh che chở Lâm Niệm Sơ, cần răng nhìn Lê Nhật Linh: “Tôi sẽ dùng hết toàn lực giúp cô và bảo vệ con của cô. Cô đi mau đi! Cô đang hù dọa thẳng bé đấy!
“Ít ra cậu ta còn có thể bị hù dọa… Nhưng tôi và Hòa Phong, đến cơ hội bị hù dọa cũng không có: Lâm Niệm Sơ, Lâm Thùy Ngọc, Hoàng Ánh..
Nhà họ Lâm, thậm chí toàn bộ thành phố Hà Nội đều khiến cô cảm thấy chán nản, cô nhất định phải đưa Hạ Ly rời đi.
Mà cô hiện tại, cũng chỉ còn có Hạ Ly.
Lê Nhật Linh nháy nháy mắt, cho là mình sẽ rơi nước mắt, nhưng sờ lên khóe mắt lại phát hiện một mảnh khô khốc.
Cô muốn khóc cũng không khóc được Dần dần, bóng dáng đìu hiu của Lê Nhật Linh từng bước đi đến, bỗng nhiên cô dừng bước, quay đầu nhìn thoáng qua những thứ khiến cô cảm thấy buồn nôn: “Đúng, anh ấy còn không biết tôi đã biết hết tất cả.”
Hoàng Ánh nói: “Hôm nay cô tới, tôi cũng sẽ không để cho nó biết”
Lê Nhật Linh cười cười, nhưng nụ cười kia không chạm đến đáy mắt, trống rỗng mà bất lực.
Rốt cuộc, cô cũng chỉ muốn được giải thoát.
Bầu trời trong xanh như mới được gột rửa, sạch sẽ không chút tì vết.
Nhưng lòng của cô làm thế nào cũng không thể trở về với bộ dáng ban đầu…
Cô mệt mỏi.
Nếu không buông tay, cô sẽ phát điên.
Lê Nhật Linh đứng ở cửa sổ sát đất bên cạnh, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời màu xanh lam, càng muốn hướng tới rộng rãi và tự do.
Cô chậm rãi nhắm mắt lại, tưởng tượng mình là một con chim nhỏ, vỗ cánh bay lượn.
Không phải đại bàng, không phải thiên nga, mà chỉ là một loài chim bình thường nhất, không bay cao cũng không bay nhanh.
Nhưng ít ra có thể được tự do.
Cô rong chơi trên bầu trời rộng lớn vô ngần, bỏ lại tất cả phiền não, tự do mà vui vẻ.
Nhưng đột nhiên có một sợi dây trói chặt lấy cơ thể cô, đôi cánh của cô bị gập lại và mắc kẹt ở phía sau, cô không thể di chuyển mà chỉ có thể rơi thẳng xuống từ trên không. Thịt nát xương tan…
Đột nhiên Lê Nhật Linh mở mắt, phát hiện trói buộc cô, căn bản không phải là dây thừng của thợ săn gì, mà là cái ôm của Lâm Quân Người đàn ông phía sau cảm nhận được cô đột nhiên kinh hãi, bỗng dưng hai tay nắm chặt, ôm cô chặt hơn: “Sao vậy, hù dọa em rồi?”
Cô nở một nụ cười nặng nề: “Đúng vậy, hù dọa em rồi!
“Anh chạm vào đáng sợ như vậy sao?” Âm thanh của anh nhẹ nhàng, nghe không ra cám xúc gì Lồng ngực rộng lớn của người đàn ông dán chặt lấy sống lưng của cô, ôm lấy thân hình gầy yếu của cô vào trong ngực: “Nhưng rõ ràng chúng †a là người yêu của nhau mà”
Cô cúi đầu, nhìn xem bàn tay của anh đang quấn ở trên hông mình, chậm rãi phủ bàn tay trắng nõn của mình lên.
Không nghĩ tới bổng nhiên cô sẽ lấy lòng, tròng mắt sâu sắc của Lâm Quân toát lên vẻ mừng rỡ.
Nhưng một giây sau, mừng rỡ đã bị tạt một gáo nước lạnh.
Cô hỏi anh: “Anh muốn sao?”
Anh cứng họng.
Làm sao lại không muốn chứ, ở cái tuổi này, Tình yêu vô cùng nóng bỏng, làm sao có thể không muốn chứ?
Nhưng anh không dám, rõ ràng là bọn họ đang đứng chung một chỗ, nhưng lại giống như cách rất xa.
Đã lạnh nhạt, ôm còn cảm thấy hù dọa huống chỉ là đột ngột ân ái.
Cô dùng sợi tóc cọ vào gương mặt của anh, nhe nhàng thướt tha trêu choc thân thể và trái tìm của anh: “Muốn làm sao?”
Chương 530: Đắm chìm trong nụ hôn
Ngược lại, cô cầm lấy tay của anh, đầu ngón tay mượt mà lướt qua mu bàn tay của anh.
Lê Nhật Linh nghiêng người sang, nửa tựa ở trong ngực của anh, ngửa mặt lên nhìn anh, môi đỏ khẽ mở, nói nhỏ: “Chồng, anh muốn làm sao?”
Tư thế mê người khó mà kháng cự, Lâm Quân cúi đầu hôn lên.
Dì Nguyệt chuẩn bị xong sữa bò, vội vàng kéo hai đứa nhóc: “Mấy đứa phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nhìn, cha mẹ có chuyện bận rộn rồi, tạm thời không rảnh chơi cùng các con, dì còn ở đây, đi, chúng ta uống sữa tươi nào”
Đám nhóc cũng không rõ cái gì gọi là phí lễ chớ nhìn, cũng nghe không hiểu người lớn đang nói huyên thuyên cái gì, chỉ cần được ôm bình sữa, bọn chúng đã rất vui vẻ.
Lâm Quân đá văng cửa phòng.
Vừa đi vào, cô đã chủ động phối hợp cởi nút áo của anh.
Chờ anh đặt cô lên giường, áo sơ mi của anh đã hoàn toàn được cởi ra, cơ bắp rằn chắc chặt chế lại không khoa trương như ấn như hiện lộ ra, khuôn mặt đẹp trai hoán đổi giữa cấm dục và túng dục Cô đưa tay cởi thắt lưng của anh, bị anh nắm chặt, bắt được hôn lên môi một cái.
Cố gắng kìm chế dục vọng trong lòng, nhưng con ngươi thâm thúy lại lộ ra ánh lửa như cũ: “Em thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng sao? Hửm?”
“Em không có, vấn là chính anh không chuẩn bị tốt” Lê Nhật Linh híp mắt, đuôi mắt thanh tú có chút giương lên, một biểu cảm nhỏ nhoi biến hóa, rơi vào trong mắt của Lâm Quân đều là hấp dẫn.
Đầu ngón tay trắng nõn không có chút ngăn trở nào chạm vào lồng ngực của anh, vuốt ve trên dưới: “Là quá lâu không làm, cho nên anh quên làm thế nào rồi sao? Vẫn là nói…”
Bàn tay thuận theo cơ bụng rẳn chắc đi xuống, cuối cùng cách một lớp quần chạm vào.
chỗ ngạo nghễ đang ưỡn lên kia. Mắt hạnh khế nháy, tỉnh nghịch mà hài lòng: “Chẳng lẽ… Anh không được?”
‘Vốn dĩ Lâm Quân không có cách nào kháng cự lại cơ thể của Lê Nhật Linh, cô trêu chọc anh, dụ hoặc anh khiến tự chủ của anh hóa thành tro tàn trong nháy mắt.
“Lập tức để em nhìn xem, đến cùng là anh có được hay không”
Mặt mày của cô tràn đầy ý xuân, dịu dàng cười với anh, nhưng đáy mắt lại cất giấu một ánh sáng tối tăm.
Cô nhắm mắt lại, phối hợp thuận theo anh, lại phát hiện sau khi người đàn ông cởi hết quần áo của cô ra, động tác dừng lại Cô mở to mắt mới phát hiện anh đang chăm chứ nhìn vào bụng cô, bởi vì mổ mà để lại vết sẹo, vẻ mặt đau đớn.
Lê Nhật Linh nhẹ nhàng nâng tay xoa lên gương mặt của anh an ủi: “Tất cả mọi chuyện đều đã qua… Tất cả đều đã qua…”
Anh cúi đầu, ngoan ngoãn hôn lên những điểm không hoàn hảo trên cơ thế trắng nõn như” ngọc của cô.
Không, đây không phải những điểm không hoàn hảo.
Đó là tình yêu tuyệt vời “Không sao, tất cả đã kết thúc” Đầu ngón tay trắng nõn lướt qua mái tóc đen của anh, cô cười nói: “Tất cả đã qua rồi, chúng ta đều sẽ quên”
Chương 531: Ừ, tha thứ cho anh đó
“Em tha thứ cho anh?”
“Ừ, tha thứ cho anh đó’“
Tha thứ và quên lãng mới là liều thuốc tốt nhất để chữa lành những vết sẹo. Điều mà ngay cả những nụ hôn cũng không làm được.
Nụ hôn của Lâm Quân đột nhiên trở nên mãnh liệt, khóe môi di chuyển xuống dần từ bụng dưới, anh hôn cô như thể đang tôn thờ, đang đắm chìm vào đó.
“Cảm ơn em… đã đến bên anh… đã mang đứa bé đến bên anh”
Lời nói mơ hồ giữa những nụ hôn, thế nhưng cô vẫn nghe thấy rất rõ ràng.
Đứa bé, đứa bé đã chết non từ lâu… Thật sự ở bên cạnh anh sao?
Anh không bao giờ muốn tự mình nói ra sự thật cho cô biết, anh chỉ muốn dùng cách của mình để giam cầm cuộc sống của cô, để cô sống “không lo nghĩ gì” như một con rối.
Nhưng cô thà đau khổ trong sự thật còn hơn có được hạnh phúc giả tạo trong sự lừa dối Những thâm trầm trong suốt một năm qua, dường như đã được bù đắp hết thảy vào ngày hôm nay.
Mơ hồ mở mắt ra, đã là buổi sáng hôm sau.
“Em đi thăm con nhé.” đối với em mà nói, con lúc nào cũng là trên hết: “Hóa ra… Anh cũng biết à.”
Mọi thứ dường như trở lại như lúc ban đầu.
Lâm Quân nhìn ba mẹ con chơi đùa cùng nhau, khóe môi bất giác cong lên.
Thật tuyệt, anh biết rằng, con cái có thể trói chặt bước chân của cô.
Chương 532: Đi sớm về sớm.
Lâm Quân không nhịn được, ôm lấy cô từ phía sau, mà trên đùi cô còn có hai cái bánh bao.
nhỏ mềm mại đang năm.
Nhìn thấy bố và mẹ đang ôm nhau, bánh bao nhỏ không hiểu gì, ngậm ngón tay cười cười.
Lâm Quân quen tay lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau sạch nước miếng trên khóe miệng của bé Hòa Phong, khế gõ cái mũi nhỏ của thăng bé: “Nhóc ngốc, sao nhìn mẹ mà chảy nước miếng đấy, mẹ đẹp thế luôn hả?”
Rõ ràng là không hiểu anh đang nói gì, nhưng bé Hòa Phong lại đột nhiên vui vẻ ngẩng đầu lên.
Lâm Quân không kìm được, bế bánh bao nhỏ lên, giơ lên cao rồi lại hạ xuống thấp, khanh khách cười đùa với con.
Lê Nhật Linh mỉm cười nhìn anh và con, mà lòng lại cảm thấy u sầu.
Phải thừa nhận rằng Lâm Quân là một người cha tốt.
Nói đến phương diện chăm sóc con cái, có nhiều lúc Lâm Quân còn làm tốt hơn oô.
Nhưng thế thì đã sao…
Lâm Quân và con đang chơi đùa thì bị cắt ngang bởi một cuộc gọi đột ngột.
Để con lại vào lòng cô, Lâm Quân đứng lên, vội vàng nghe điện thoại, Lê Nhật Linh xoa đầu bé Hòa Phong, quay lại liếc nhìn Lâm Quân.
Sau khi trả lời điện thoại, Lâm Quân lập tức quay lại, vẻ mặt nghiêm trọng: “Mẹ anh bệnh nặng, anh phải về xem thế nào:”
Cô che giấu tia sáng mong manh trong đáy mắt, ôn hòa cười, nói: “Được”
Anh hôn vào giữa hai hàng lông mày của cô, hôn lên khuôn mặt trắng nõn thơm mùi sữa của hai đứa nhỏ: “Anh sẽ nhanh chóng quay về với em và con”
“Không sao đâu, công việc quan trọng” Cô đã thành công sắm vai một người vợ hiền thục, chu đáo.
Sự chung sống hòa thuận trong khoảng thời gian này khiến Lâm Quân dân quên mất bộ dạng lúc trước của cô, anh vội vàng rời đi, không quay đầu nhìn lại ‘Sau khi Lâm Quân rời đi, cô ngồi trên ghế sô.pha và ôm con một lúc lâu mới quay trở lại phòng ngủ.
Mở ngăn kéo lấy giấy tờ tùy thân, lấy túi xách và cất đồ vào.
Không lấy theo gì cả, không mang theo gì cả, chỉ lấy một chồng giấy tờ giấu dưới tủ quần áo ra, đặt lên đầu giường ‘Sau khi nhìn kỹ nơi này một lần nữa, cô trở lại phòng khách, bế bé Hạ Ly bước nhanh ra ngoài.
‘Vú em cảm thấy kỳ lạ, ngăn cô lại: “Thưa mợ chủ, mợ đưa cô chủ nhỏ đi đâu vậy?”
Cô chớp chớp mắt, nhìn thẳng, nói: “Ra ngoài đi dạo một chứ “Cậu chủ nhỏ thì sao?”
Nhắc đến đứa trẻ mà cô đã chăm sóc bấy lâu nay, cô nhịn không được, dừng chân, quay đầu liếc nhìn.
Đứa nhỏ đó thật sự có nét giống cô, đặc biệt là lông mày, nếu không biết thật giả, chỉ e là cô sẽ thật sự cho rằng đứa trẻ này là của mình Nhưng.. thăng bé không phải.
Nuôi dưỡng, chăm sóc lâu như vậy rồi, cũng có tình cảm, cô xúc động nhìn đứa bé.
Mà thăng bé cũng cong mắt, mỉm cười với cô, từ sự thiếu gần gũi ban đầu cho đến sự ỷ lại lẫn nhau hiện tại, dù không phải là con ruột của mình, nhưng tình cảm cũng đủ sâu đậm.
Bỏ lại đứa bé này, cô cũng thấy luyến tiếc.
Nhưng thắng bé không phải Hòa Phong, cô cũng không thể một mình mang theo cả hai đứa.
Vú em thấy cô do dự, cho rắng cô đang khó xử, lập tức đề nghị: “Hay là để tôi bế cậu chủ nhỏ ra ngoài đi dạo với cô nhé.
“Không!” Cô bồng nhiên tỉnh táo lại và kháng cự kịch liệt ‘Vú em sửng sốt, không hiểu sao cô lại kích động như thế, mợ chủ hôm nay trông có vẻ rất kỳ lạ Cậu nhóc đang nằm trên thảm lông vẫy tay với cô, cười tủm tỉm, vú em cũng cười, khen: “Cậu chủ nhỏ thật là thông minh, đang bảo mợ đi sớm về sớm đấy”
Chương 533: Tạm biệt
Trong lòng Lê Nhật Linh đầy chua xót, cô bế bé Hạ Ly quay lại, đến gân đứa bé kia, ngồi xổm xuống Cứ tưởng mẹ bế em gái xong rồi đến bế mình, cậu bé múa may hai tay, muốn ôm lấy mẹ, nhưng Lê Nhật Linh vẫn tàn nhẫn hạ quyết tâm.
“Mẹ cũng muốn đưa con đi, nhưng mẹ thật sự không có khả năng đó. Cô hôn nhẹ lên trán cậu bé, bất đắc dĩ nhìn đứa trẻ này: “Ở đây sẽ hạnh phúc hơn là đi theo mẹ, anh ta sẽ không đối xử tệ với con.”
Tạm biệt, nhóc con.
Chúc con sống cả đời bình an khỏe mạnh, không phải chịu cực khổ.
Lê Nhật Linh nhắm mắt lại, cọ nhẹ vào trán và má cậu bé, bế Hạ Ly lên, xoay người rời đi Cô không cho bản thân quay đầu nhìn lại, cũng tuyệt đối không cho phép bản thân mình lưu luyến điều chỉ Bước chân Lê Nhật Linh rất nhanh, gần như đã biến mất không còn tung tích.
“Chờ đất Mợ chủ, mợ không mang theo điện thoại di động!” Khi vú em cầm điện thoại di động đuối theo, thì đã muộn, thang máy đang từ từ đi xuống.
Không yên tâm để cậu chủ nhỏ ở nhà một mình, vú em không đuối theo ra ngoài, cầm điện thoại di động quay lại.
Cậu chủ nhỏ vốn thường ngoan ngoãn bỗng dưng bật khóc.
Vú em vội vàng bỏ điện thoại di động xuống, ôm cậu bé vào lòng dỗ dành.
Khi Lê Nhật Linh ra khỏi thang máy, lấy ra một chiếc điện thoại cũ kỹ từ trong túi xách, bấm dấy số duy nhất được lưu trong đó.
Đầu dây bên kia nhanh chóng nhận máy, cô chua chát cầu cứu: “Em ra ngoài rồi, Thành, giúp em”
Lâm Quân vội vã đến bệnh viện, anh cứ tưởng rằng đã có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, nhưng chỉ thấy Hoàng Ánh nói răng mình bị té gấy chân, kêu gào đau đớn.
Chân của bà được bó bột, treo lên giá cao.
Thấy bà không có gì nghiêm trọng, lúc này Lâm Quân mới thở phào nhẹ nhõm, anh cứ tưởng mẹ mình đã gặp chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng.
Trong lòng Lâm Quân nhớ đến con trai, con cuộc gọi, anh Huy gái và vợ, ở bệnh viện một hồi thì không ở nổi nữa Nhưng Hoàng Ánh không buông tha cho anh, nói rắng bà và con trai dạo này lạnh nhạt đi nhiều, trong lòng bà rất buồn.
Lâm Quân chỉ có thể ở lại, nghe mẹ không ngừng kể những câu chuyện vui về anh khi còn nhỏ.
Có một số chuyện, nói vài tiếng là đủ rồi.
Nhưng Hoàng Ánh càng nói càng hăng say, kéo Lâm Quân ở lại gần như cả ngà Lâm Quân cảm thấy mẹ có chút kỳ quái, nhưng anh cảm thấy mẹ cũng chẳng có lý do gì để lôi kéo anh lại, mặc dù bất an trong lòng, nhưng bị mẹ kéo lại nên cũng chỉ có thể ở bệnh viện với mẹ.
Hoàng Ánh câu giờ càng lúc càng lâu, Lâm Quân không thể kiềm chế được tâm trạng bồn chồn, bất an của mình, nhất quyết rời đi bất kể mẹ anh có giữ lại Không biết tại sao, anh hoảng hốt kinh khủng.
Anh chỉ muốn nhanh chóng quay lại gặp Lê Nhật Linh và các con Anh phóng như bay về Phong Linh Đàm.
Mở khóa vân tay, lại chỉ thấy cả nhà trống rỗng, ngoại trừ tiếng khóc của bé Hòa Phong thì không còn gì nữa cả Mí mắt Lâm Quân giật mạnh, không thèm thay giày, xông thẳng vào phòng giữ trẻ.
Bé Hòa Phong cứ khóc không ngừng, cho dù vú em có dỗ thế nào cũng không chịu nín. Nhưng không có Lê Nhật Linh trong phòng, thậm chí cả bé Hạ Ly cũng đã biến mất.
Lâm Quân hoảng loạn lao vào phòng bếp, phòng ngủ, lầu hai, lầu ba… mở tất cả các cánh cửa, nhưng không nhìn thấy Lê Nhật Linh.
Cũng không biết rốt cuộc là cậu bé bị làm sao, vú em thật sự không thể dỗ được, chỉ có thể bạo gan đem Hòa Phong đưa đến cho Lâm Quân, để cha nó dỗ.
‘Sắc mặt Lâm Quân tái nhợt, ôm lấy cơ thể mềm mại của cậu bé, đứa nhỏ dường như đã tìm thấy cảm giác an toàn trong vòng tay của Lâm Quân, thực sự từ từ ngừng khóc.
Chương 534: Thỏa thuận ly hôn do hai người ký
Anh hết lần này đến lần khác tự nhủ không nên nghĩ nhiều về chuyện đó nữa, mấy ngày nay.
quan hệ của bọn họ rõ ràng đã trở nên tốt hơn, Lê Nhật Linh yêu anh nhiều như vậy chắc chắn cô sẽ không rời đi Nỗ lực đè nén tâm trạng luống cuống của mình, Lâm Quân miễn cưỡng giữ được bình tĩnh: “Bà chủ đâu?”
Thím Nguyệt nói: “Lúc nấy bà chủ nói ở trong nhà mãi cảm thấy hơi buồn, rồi dẫn cô chủ cùng nhau đi dạo. Đến bây giờ vẫn chưa thấy bà chủ và cô chủ quay trở lại”
Lâm Quân sắc mặt tái nhợt: “Cô ấy đi ra ngoài khi nào?”
“Ông chủ vừa rời khỏi chưa được bao lâu thì bà chủ mới ra ngoài” Thím Nguyệt sắc mặt hoảng sợ, không khỏi giải thích: “Bà chủ có thể gặp chuyện gì đó ở trên đường cho nên mới chưa trở về. Lúc đi ra ngoài, bà chủ cũng không mang theo gì khác mà chỉ mang theo một chiếc túi xách nhỏ.
Lâm Quân hít sâu một hơi, lấy điện thoại di động ra, tay cầm điện thoại run rẩy Trong một giây tiếp theo, một tiếng chuông quen thuộc vang lên trong phòng, khiến anh hoàn †oàn tuyệt vọng.
Thím Nguyệt nói: “Bà chủ đi rất vội cho nên chắc là để quên điện thoại ở nhà.”
Làm sao cô có thể quên điện thoại di động được chứ?
Rõ ràng là cô không muốn mang nó theo.
Điều này chứng †ỏ cái gì, không cần nói cũng biết Lâm Quân nắm chặt tay, vẻ mặt u ám đến đáng sợ Cô biết mọi thứ… cô đã biết tất cả mọi thứ Một tay ôm Hòa Phong, tay còn lại cầm chắc tờ thuận tình ly hôn,rồi đưa nó ra trước mặt.
Phần kí tên có cả chữ của 2 người Mà chữ kí này lại đúng là chữ kí của anh, anh nhận ra đây chính là nét chữ của mình Nhưng ngoài văn kiện của công ty ra, anh rõ ràng chưa ký bất cứ thứ gì, huống chỉ là ký tên cho Lê Nhật Linh, sao anh có thể lố tay ký vào bản thỏa thuận ly hôn này được?
Lâm Quân ngồi xuống và bình tĩnh nhớ lại tất cả, trong nháy mắt anh liền xâu chuỗi được mọi việc và biết kết quả Là mẹ…Chính là mẹ đã giúp cô rời đi Anh đã kí mất một lúc, chính mẹ đã đưa giấy.
tờ cho anh, nói muốn mua thêm một vài ngôi nhà để sau này đi lại thuận tiện.
Đống tài liệu quá dày, anh không có thời gian thẩm định từng cái một, thậm chí còn không nghĩ rằng mẹ anh sẽ làm gì trên đó nên anh đã ký tên vào từng tờ một.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có những tập tài liệu khác trong đó, chứ đừng nói đến bản thỏa thuận ly hôn được giấu trong đó.
Là mẹ…
Chính là mẹ!
Cô và mẹ đã hợp tác với nhau và mẹ đã giúp đỡ cô Chỉ sợ hôm nay mẹ anh không phải bị thương ở chân, mà là cố tình tìm một cái cớ để giúp cô thoát thân.
Tại sao mẹ lại can thiệp vào cuộc sống của anh, anh đã làm nhiều như vậy còn chưa đủ sao? !
Gân xanh trên tay nổi lên, Thiên Phong ngồi trong lòng anh vừa mới ngừng khóc thì lại khóc tiếp vì bị dọa sợ Lâm Quân ôm đứa nhỏ, hôn sâu lên trán cậu “Mẹ không cần chúng ta nữa, con đã sớm biết nên cứ khóc đúng không?”
Cậu bé không nói được, chỉ biết khóc.
Chương 535: Trốn một thời gian
“Cha sẽ đi tìm mẹ, sẽ không để mẹ rời khỏi chúng ta.” Lâm Quân ôm cậu bé, dùng bàn tay to vỗ nhẹ vào lưng cậu bé, nhẹ nhàng an ủi cậu bé, cũng như tự an ủi chính mình: “Chúng ta cùng nhau đi tìm mẹ về được không? “
Cậu bé nín khóc nhìn anh lờ mờ nước mắt, đôi mắt long lanh.
Nhà họ Lâm Hoàng Ánh dặn dò Lâm Thùy Ngọc thu dọn đồ đạc, bà định để Lâm Thùy Ngọc đưa Lâm Chí Linh rời đi, đợi mười ngày nửa tháng nữa thì quay trở về: “Đem hết những thứ cần thiết mang theo, nếu cần thêm thứ gì thì có thể mua thêm ở Thành phố Hồ Chí Minh. Chỉ cần cô chăm sóc cho cháu tôi thật tốt thì bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề ”.
Cô ta chưa từng nghĩ cấp trên đến đây gặp cô ta Vốn đĩ, cô ta cảm thấy mang theo đứa con của Lê Nhật Linh đi là được rồi Nhưng biểu hiện của cậu bé khi rời đi quá đáng sợ, thế nên cô ta bất chấp dáng vẻ bệnh nhân của mình, vội vã trở về và mang theo Lâm Ghí Linh tiếp tục đi trốn Lâm Thùy Ngọc sắp xếp những thứ cần thiết trong ba lô và kéo khóa balo lại.
Tuy nhiên, tay phải của cô ta bị gấy, cử động cũng không tiện,nếu xách balo lên thì sẽ không tiện mang theo cậu bé, Hoàng Ánh nghĩ đến đây liền cảm thấy bất an, bà gọi: “Tuyết Nhi, con mau đi cùng chúng ta đi”
“Con phải đi đâu vậy ạ?” Dương Tuyết Nhi nhỏ giọng nói với vẻ hơi tức giận, cô ta nghĩ rằng Hoàng Ánh muốn đuổi cô ta đi, nên giả vờ khóc.
“Con và Thùy Ngọc hãy đi đến Thành phố Hồ Chí Minh, giúp đỡ Thùy Ngọc chăm sóc cho Lâm Chí Linh.Đợi đợt sóng gió này qua đi thì hãy trở về. Tiền trong thẻ này chắc là đủ cho 2 người sống”
Hoàng Ánh trực tiếp đưa tấm thẻ cho Dương.
Tuyết Nhi, thẻ này là vốn định đưa cho Lâm Thùy Ngọc.
Lâm Thùy Ngọc ánh mắt tối sầm lại, bất đắc dĩ liếc nhìn Dương Tuyết Nhi Dương Tuyết Nhi nhận được khoản tiền này cũng cảm thấy không tồi, cô ta lại tươi cười trở lại “Lâm Chí Linh đang ở đâu?”
“Thằng bé đang chơi ở ngoài sảnh. Lát nữa chúng ta đi thì gọi nó theo là được.”
“Vậy là tốt rồi” Hoàng Ánh thở phào nhẹ nhõm, bà thúc giục nói: “Được rồi, các người đi nhanh đi?” Mong là sẽ không gặp phải Lâm Quân nếu không sẽ phiền phức to.
Lâm Thùy Ngọc và Dương Tuyết Nhi vừa định đi ra ngoài, nhưng họ đã bị cha Lâm Quân chặn lại Ông cả giận nói: ‘Mấy người đi đâu vậy?”
Hoàng Ánh nghẹn ngào nói: “Tôi không đi đâu cả.
“Bà thật sự coi tôi và con trai là đồ ngốc sao?
Hoàng Ánh, tại sao bây giờ bà lại trở thành như thế này?!” Ông Lâm mắng: “Sao bà có thế lừa con trai mình để trì hoãn thời gian cho Lê Nhật Linh rời đi?! Bà có biết con trai mình yêu con bé nhiều như: thế nào không?”
“Tôi biết, nhưng tôi không thể làm được”
Hoàng Ánh biết răng mình đã sai, giọng của bà cũng nhỏ lại.
“Tôi định đưa Lâm Chí Linh đến Thành phố Hồ Chí Minh một thời gian để đợi chuyện này qua đi. Thế nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Quân lúc rời đi, tôi cảm thấy hơi sợ hãi.”
“Đến bây giờ mà bà mới biết sợ hay sao? Lúc Lâm Quân bảo bà mang đứa trẻ đi thì bà lại chủ trương mang đứa trẻ quay trở lại mà không có một chút sợ hãi nào. Bà có ý giữ đứa trẻ lại đã đành, bây giờ bà lại đế cho vợ của Lâm Quân rời đi!
Ông Lâm giật lấy tấm thẻ trong tay Dương Tuyết Nhi, bẻ gấy rồi dẫm ở dưới chân: “Tôi sẽ cho cả thiên hạ thấy bà đã phá hủy cuộc hôn nhân của con trai bà như thế nào!”
Lần đầu tiên Hoàng Ánh nhìn thấy chồng mình tức giận đến như vậy, bà không khỏi rơi nước mắt: “Tại sao tôi phải để Lê Nhật Linh đi, và tại sao tôi phải đáp ứng sẽ giúp cô ta ly hôn, chính là vì bộ dạng hiện tại của ông đấy! Lâm Quân vì cô †a mà chống đối tôi ở khắp nơi, thậm chí còn vì cô †a mà ngay cả mạng của mình cũng không cần.
Lâm Quân là đứa con do tôi sinh ta, đương nhiên tôi cũng sẽ đau lòng chứ. Không chỉ nó mà ngay cả ông hiện tại cũng vì Lê Nhật Linh mà cãi nhau với tôi. Như vậy làm sao tôi có thể chịu đựng được chứ?”
Hoàng Ánh chưa kịp nói xong, bà đã bị tiếng kêu của Lâm Chí Linh đột nhiên vang lên ngoài cửa khiến bà sợ hãi.
Chương 536: Vạch trần thân phận
“Sao tự nhiên Niệm Sơ lại khóc vậy?” Trong lòng Hoàng Ánh có chút hoảng loạn không rõ nguyên nhân, định đi xem thế nào, Chưa đợi bà đi đến đã thấy Lâm Quân hằm hằm đi tới.
Một tay anh dịu dàng ôm lấy Hòa Phong, một †ay túm lấy cổ áo Niệm Sơ từ phía sau, xách cậu bé lên tiến về phía bà.
Khoảng cách càng gần, tiếng khóc của Lâm Niệm Sơ lại càng lớn hơn, Hoàng Ánh bị tiếng khóc của cậu bé làm cho choáng váng đầu óc.
Lâm Quân thấy mẹ mình vẫn bình thản đứng đó, càng thêm chắc chắn rằng bản thân đã bị lừa Anh nhìn chấm chẩm vào mẹ mình, lạnh lùng cười nói: “Mẹ-”
Hoàng Ánh không dám trả lời, bà lấy dũng khí tiến lên, muốn cứu Lâm Niệm Sơ đang bị xách trên không trung xuống.
Nhưng bà còn chưa kịp đi tới thì Lâm Quân đã trực tiếp buông tay khiến Lâm Niệm Sơ ngã nhoài trên mặt đất.
Lâm Niệm Sơ ngã xuống, tiếng khóc lại càng lớn hơn Hoàng Ánh đau lòng không thôi, nhưng lại không dám tiến đến, sợ rằng mong muốn bảo vệ của bà bị Lâm Quân hiểu nhầm thành ngược đãi Bà đứng tại chỗ, tức giận giậm chân: “Lâm Quân! Con đang làm cái gì vậy!”
“Mẹ, con cũng muốn hỏi mẹ, rốt cuộc mẹ muốn làm gì?” Hai mắt Lâm Quân đen nhánh, giọng nói vô cùng điềm tĩnh giống như dấu hiệu của bầu trời êm dịu báo hiệu sắp sửa có một cơn bão lớn.
Biết anh đã phát hiện ra tất cả, Hoàng Ánh không có cách nào biện minh, bà chỉ có thể nói thật lòng: “Mẹ chỉ muốn tốt cho nhà họ Lâm, để tất cả con cháu nhà họ Lâm có thể sống yên ổn”
“Một nhà ba người chúng ta trước giờ sống không tốt sao? Mẹ nhất định phải để vợ và con con đi sao? Nhật Linh mang theo Hạ Ly rời đi, Hạ Ly của con yên ổn không phải đã là tốt rồi sao?”
“Trong lòng con còn không rõ sao? Đứa trẻ con ôm trong lòng này không phải con của con!
Còn đứa bé bị con không chút thương hại đẩy ngã trên mặt đất kia mới chính là con của con!”
Hoàng Ánh sợ hãi nói: “Con đúng là ngu ngốc!
Biết rõ đứa bé kia không phải cốt nhục của mình mà lại coi nó như con ruột, còn con ruột của mình thì lại khinh thường như vậy. Chẳng lẽ hai mươi năm sau con muốn đem toàn bộ cơ nghiệp nhà họ Lâm giao cho người ngoài sao?”
“Mẹ, đừng nói đến việc Lâm Niệm Sơ không phải con của con, cho dù nó là con của con đi nữa thì nó cũng sẽ không được hưởng chút gia sản nào từ con đâu” Ánh mắt Lâm Quân thăm thắm như đáy hồ: “Tất cả mọi thứ của con chỉ để lại cho con của mình”
“Nhưng Hòa Phong thật sự đã chế “Chỉ cần Nhật Linh cho rằng nó là Hòa Phong thì nó sẽ là Hòa phong” Lâm Quân nặng nề nhảm hai mắt lại, hôn lên trán đứa bé: “Mẹ, tất cả đều do mẹ hại con”
“Tất cả do mẹ hại con? Mẹ chỉ là cảm thấy tiếc cho đưa đứa con bị thất lạc bên ngoài của con, cuối cùng lại để tất cả mọi thứ của nhà họ.
Lâm vào tay một đứa bé không rõ danh tính!”
“Lâm Niệm Sơ không phải con của con”
Hoàng Ánh ngây người: “Con nói cái gì?”
Lê Nhật Linh bỏ đi khiến Lâm Quân không thể bình tĩnh nổi, anh vô cùng hối hận: “Lâm Niệm Sơ mang dòng máu của nhà họ Lâm đúng là không sai, nhưng nó không phải con của con!”
Lâm Quân lấy một tờ báo cáo giám định từ trong ba lô ra, lạnh lùng ném trước mặt Hoàng Ánh: “Độ tương tự của mã gen chỉ chiếm một phần tư, nó là con cháu nhà họ Lâm nhưng không nhải con của con”
“Cái gì, ý của con là gì?”
“Cho nên người nên đau khổ phải là mẹ mới đúng, nhưng mẹ lại khiến Nhật Linh gánh chịu tất cả đến nỗi phải bỏ đi”
Hoàng Ánh mở to mắt nhìn, trong lòng có một dự cảm không tốt.
Chương 537: Tôi không tin
“Độ tương tự mã gen là một phần tư, điều này nghĩa là gì, chắc hẳn mẹ phải rõ chứ” Lâm Quân dịu dàng ôm cậu bé, nhưng biếu cảm lại vô cùng lạnh lùng: “Lâm Niệm Sơ không phải con trai mà là em trai của con”
Việc Lâm Quân phát hiện ra thân thế của Lâm Niệm Sơ còn phải cảm ơn Lâm Thùy Ngọc vì lỡ lời, nhưng khi biết sự thật rồi anh lại chọn cách giấu giếm.
Bởi vì lúc đó Nhật Linh đã chấp nhận thân phân của Lâm Niệm Sơ rồi, nếu anh còn làm lớn chuyện sẽ chỉ khiến cha mẹ cãi nhau.
Anh lựa chọn giấu giếm vì muốn chuyện này sớm lắng xuống. Cha và mẹ đã lớn tuổi rồi, anh không muốn mẹ bị chuyện này làm cho khó xử.
Không ngờ sự nhẫn nhịn của ai lại trở thành vũ khí sắc bén để mẹ làm tổn thương Nhật Linh và con Nói cho cùng, người thật sự khiến Nhật Linh, buộc cô phải rời đi chính là mẹ và bản thân anh.
Là anh vô cớ khiến cô phải chịu đựng những chuyện này, thậm chí khiến cô mất đi đứa con yêu quý của mình.
Hoàng Ánh rên rỉ: “Mẹ không tin, chắc chắn là kết quả giám định sai rồi, lúc trước mẹ đã làm xét nghiệm cho con và Lâm Niệm Sơ, kết quả mã gen đã trùng khớp rồi, Lâm Niệm Sơ chính là con của co “Con và Lâm Niệm Sơ lấy mẫu làm xét nghiệm hoàn toàn không có vấn đề gì, cò me chắc chắn là mẫu tóc mẹ mang ệ giám định hoàn toàn không có vấn đề gì sao?
Lâm Quân nhìn chăm mẹ mình: “Thật sự là tóc của con và Lâm Niệm Sơ? Mang đến bệnh viện tống cộng đã qua tay mấy người rồi?”
“Tuyết Nhi, Tuyết Nhi con nói xem, rốt cuộc.
sao lại thế này!”
Dương Tuyết Nhi bị Hoàng Ánh bắt nói, cô cũng thấy có chỗ không hợp lý, run rẩy giải thích “Dì, đì không biết…con cũng không biết..”
“Sao lại không biết! Dì bảo con lấy tóc của Lâm Quân, tóc của Niệm Sơ cũng là dì đưa cho con, để con tự mình đến bệnh viện làm kiểm tra DNA! Sao con có thể không biết?”
Dương Tuyết Nhi bị dọa đến nỗi chảy nước mắt “Tổng giám đốc Quân… Thật ra con không thể lấy được tóc của anh ấy”
Lâm Quân và Lê Nhật Linh không thích cô ta, cô ta vào phòng mấy lần cũng không tìm được tóc. Còn không có cơ hội vào được phòng tắm nên không thể lấy được tóc của Lâm Quân.
Hoàng Ánh mở to hai mắt chất vấn: mang đi kiểm tra kia là của ai?”
“Là..là…là của ông chủ”
Dương Tuyết Nhi khóc thút thít, nức nở giải thích: “Con cứ tưởng là cha con thì sẽ có DNA.
giống nhau, lấy tóc của ông chủ đi kiểm tra vẫn giống với tóc của tổng giám đốc Quân, con không ngờ…Con không ngờ sẽ thành ra thế này..”
Dương Tuyết Nhi bỏ học sớm, không hề có chút kiến thức gì về khoa học.
Cô ta chỉ biết Hoàng Ánh cho cô rất nhiều tiền để cô lấy tóc của Lâm Quân đi giám định DNA, nếu cô ta không lấy được thì sẽ không được chút tiền nào. Vì thế cô ta mới nghĩ ra chiêu quái quỷ là lấy tóc của ông chủ đi kiểm tra. Dương Tuyết Nhi không ngờ mọi chuyện lại trở nên nghiêm trọng như vậy.
Biết được sự thật khiến cả người Hoàng Ánh như mất hết sức lực, ngã xuống mặt đất.
“Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy chứ…”
Lâm Quân nhìn bộ dạng yếu ớt đầy hối hận của mẹ, không có một chút sức lực nào, anh chậm rãi nhắm hai mắt lại: “Cha, đồng ý chuyện của cha, con đã cố gắng để làm nhưng con không còn cách nào để tiếp tục nữa. Con biết, cha cũng cũng nếu chuyện này không nói rõ cho mẹ biết thì chuyện này càng về sau càng trở nên rắc rối thêm thôi. Cha lo cho mẹ, đau lòng vì mẹ, nhưng cha đã quên, con cũng thương vợ con, Nhật Linh của con.”
Chương 538: Năm đó
Lâm Quân nói xong, cả người cha anh căng cứng rồi bổng nhiên thả lỏng.
“Đúng vậy, những việc này lẽ ra nên nói sớm.
Là cha quá ích kỷ, để con phải gánh vác tất cả những chuyện này. Là cha quá nhát gan, không dám để bà ấy biết, đã lớn tuổi như vậy rồi cha không dám nghĩ đến chuyện sẽ làm ầm ÿ lên để ly hôn như những người trẻ tuổi…Đã sống cùng mẹ con hơn nửa cuộc đời, cha không muốn để mẹ con phải khổ sở vì chuyện này nhưng lại quên mất hạnh phúc của con và Nhật Linh chỉ mới bắt đầu”
Có thể sử dụng thẻ của Lâm Quân mà thần không biết quỷ không hay để hối lộ cho Lâm Thùy.
Vân, hơn nữa còn khiến gen của Lâm Niệm Sơ trùng khớp với Lâm Quân, ngoài cha anh ra thì không còn ai khác.
‘Sau khi Lâm Quân phát hiện ra thân phận của Lâm Niệm Sơ, việc đầu tiên anh làm là đi tìm cha anh.
Thế nhưng cha lại xin anh, đừng nói những chuyện này ra Hơn nữa chu Vân cũng chỉ là ngoài Năm đó, Lâm Quân cũng có một khoảng thời gian chơi bời cùng Hà Dĩ Phong, đêm đầu tiên của Lâm Thùy Vân cũng là cùng với anh.
Lâm Quân đương nhiên sẽ không tùy thích một người con gái, cùng anh lên giường không có nghĩa là anh sẽ phải kết hôn với cô ta hay cho cô †a danh phận của cha anh và Lâm Thùy muốn.
Lâm Quân không thể cho Lâm Thùy Vân một †ình yêu lâu dài nên chỉ có thể dùng tiền để bồi thường cho cô.
Lâm Thùy Vân không bao giờ tùy tiện trao.
thân cho người mà cô ta không yêu, đơn giản vì cô ta luôn mong chờ bạch mã hoàng tử tới đón mình. Cô ta cho rằng bản thân mình có thể vụt sáng thành phượng hoàng, không ngờ Lâm Quân lại trở mặt chỉ cho một cái thẻ để bồi thường, Lòng dạ Lâm Thùy Vân tham lam, tính khí cô †a cũng vô cùng cao ngạo.
Cô ta không tin, vô cùng vất vả mới có thể tìm được người đàn ông vứt bỏ mình.
Cô ta nghĩ trăm ngàn cách để có thể tìm ra Lâm Quân, muốn cùng Lâm Quân nói rõ mọi chuyện, Lâm Thùy Vân muốn nói cô ta không cần tiền, cô ta chỉ cần anh. Nhưng Lâm Thùy Vân đi khắp nơi vẫn không có cách nào gặp được Lâm Quân.
Cho đến hai tháng sau, cô ta nghe nói Tổng giám đốc nhà họ Lâm họp ở khách sạn Gia An bàn chuyện làm ăn, uống không ít rượu Lâm Thùy Vân nhân cơ hội đó tìm cách lẻn vào.
Nhưng cô ta tính toán sai một bước, khi đó tống giám đốc vẫn còn là cha Lâm Quân, Lâm Quân vẫn chưa hoàn toàn tiếp quản tập đoàn Lâm Thị, cùng lắm mới chỉ có thể xem là giám đốc.
Ngày hôm đó, cha Lâm Quân bị người ta chuốc say, còn bỏ thuốc kích dục vào rượu, sau đó chuẩn bị sẵn mỹ nữ kéo ông lên giường phục vụ Không ngờ giữa đường lại xuất hiện Lâm Thùy Vân, thuận nước đẩy thuyền chuốc say Lâm Thùy Vân rồi ném lên giường của cha Lâm Quân.
‘Sáng hôm sau, cha Lâm Quân tỉnh dậy vô cùng hoảng hốt chạy đi.
Đêm hôm qua quá tối cho nên Lâm Thùy Vân không hề hay biết người đàn ông mình ngủ cùng là ai, cô ta vẫn tưởng là Lâm Quân nên càng không muốn để tuột mất anh.
Cô ta nghĩ mọi cách, cuối cùng cũng có thể gặp được Lâm Quân đang uống rượu cùng Hà Dĩ Phong ở hộp đêm.
Lâm Quân đưa tiền cho Lâm Thùy Vân rồi không thèm để ý đến cô ta, nhìn thấy Lâm Thùy Vân khiến Lâm Quân mất hứng, anh và Hà Dĩ Phong rời đi, Lâm Thùy Vân không thể đuổi theo kịp Hộp đêm là nơi tụ tập đủ thể loại người vô cùng phức tạp, không ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra Lâm Thùy Vân bực bội không cam lòng uống một chén rượu do người đàn ông bên cạnh đưa cho, đột nhiên cô ta không còn chút sức lực, ý thức vẫn còn rất tỉnh táo nhưng nhưng chân tay lại mềm nhũn không thể cử động.
Lâm Thùy Vân nhớ rõ, tối hôm đó có rất nhiều tên đàn ông thay nhau làm nhục cô.
Sự cao ngạo của Lâm Thùy Vân không thể chấp nhận nổi chuyện này, cô ta gần như suy sụp hoàn toàn.
Cô ta không còn ý định đi tìm Lâm Quân nữa, thậm chí còn trốn học rồi bỏ học…ngày nào cũng ở trong ký túc xá không chịu gặp một ai.
Cơn ác mộng vẫn chưa kết thúc thì hai tháng sau, Lâm Thùy Vân phát hiện mình có thai
Chương 539: Hối hận không kịp
Dựa theo tính toán thì chắc chắn không thể là mang thai ở lần đầu tiên.
Chỉ có thể là lần ở khách sạn kia hoặc là lần bị những người ở trong quán bar cưỡng bức.
Lâm Thùy Vân cảm thấy mình giống như tìm được một tia hy vọng.
Mong là mang thai vào lúc ở khách sạn.
Nếu thật sự như vậy thì cô có thể đi tìm Lâm Quân, nói cho anh rằng cô ta mang thai để anh phải cưới cô ta.
Lâm Thùy Vân ôm theo một tia hy vọng cuối cùng trở về quê, cô ta tính sinh quan trước sau đó mới mang con đến gặp Lâm Quân. Đến lúc đó, cho dù Lâm Quân hối hận cũng không thể không cần con của mình…
Nhưng sau khi Lâm Thùy Vân sinh con xong thì tỉnh thần lại càng ngày càng kém, cô ta ở bên con, nhìn con lớn lên từng ngày, nhưng lại không có dũng khí đi tìm Lâm Quân.
Ngộ nhỡ đứa bé này không phải con của Lâm Quân… Vậy chẳng phải cô ta tự tìm đường chết sao?
Ít nhất bây giờ, anh còn chu cấp tiền cho cho cô ta hàng tháng.
Cha Lâm Quân biết được quan hệ của anh với Lâm Thùy Vân cũng vì Lâm Thùy Vân đến đứng dưới tòa nhà của tập đoàn Lâm Thị một ngày trước khi rời khỏi thành phổ Hà Nội.
Cô ta chỉ muốn nhìn trộm Lâm Quân một chút, không ngờ lại bị cha Lâm Quân nhìn thấy.
Cha Lâm Quân thấy ánh mắt ngây dại của Lâm Thùy Vân thì trong lòng càng thêm bất an, cho người theo dõi mới biết Lâm Thùy Vân đang mang thai.
Cha Lâm Quân cho rằng Lâm Thùy Vân vì mang thai nên chịu tổn thương phải rời khỏi Hà Nội để không quấy rầy cuộc sống của họ, trong lòng ông vô cùng hổ thẹn nên đã cho người gửi thẻ cho Lâm Thùy Vân để cô ta cung cấp tiền sinh hoạt cho cô ta.
Lâm Thùy Vân thấy chuyện càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, ý định mang con trở về nhà họ Lâm cũng dần lắng xuống.
Lâm Niệm Sơ ngày một lớn dần, đầu óc Lâm Thùy Vân cũng ngày càng trở nên mơ hồ.
‘Sau khi Lâm Thùy Ngọc trở về.
Ngày hôm đó cô ta thấy tin tức giải trí ở thành phố Hà Nội nói đến chuyện con gái thứ hai nhà họ Lý bị hỏng tử cung do phá thai ngoài ý muốn, cô †a muốn dùng chuyện này để uy hiếp Lâm Quân, nhân cơ hội chiếm đoạt luôn Lâm Thùy Ngọc xem xong nghĩ tới bản thân mình, cô ta cũng muốn chiếm đoạt, Lâm Thùy Vân bị kích động đến phát điên, chạy ra ngoài thì bị tai nạn xe.
‘Sau khi Lâm Thùy Ngọc biết chuyện của chị gái mình và Lâm Quân năm đó, ngay lập tức đưa Lâm Thùy Vân trở về nhà họ Lâm.
Lâm Thùy Ngọc đã tính toán cong xuôi mọi chuyện, duy nhất một điều Lâm Thùy Ngọc không nghĩ tới đó là Lâm Quân không phải cha đứa bé.
Cha Lâm Quân cười khố, cuối cùng cũng phải thừa nhận tất cả: “Lâm Niệm Sơ là con của tôi”
Hoàng Ánh ngã gục trên mặt đất, không thể †in nổi: “Tôi không tin…tôi không tin…tại sao lại như vậy?”
Lâm Quân rũ mắt, lạnh lùng nhìn mẹ: “Mẹ, con sẽ làm như mẹ mong muốn”
“Lâm Quân, ý con là.” Hoàng Ánh nhìn vào mắt Lâm Quân, nói với giọng run rẩy.
“Mẹ, mẹ luôn đòi nuôi dưỡng Lâm Niệm Sơ, không muốn để nó ra nước ngoài. Việc gia sản nhà họ Lâm để cho Lâm Niệm Sơ thừa kế con cũng đồng ý” Lâm Quân lạnh lùng nhìn vẻ mặt kinh ngac của me mình, vững vàng nói: “Nhà ho Lâm để lại cho mẹ, mẹ muốn làm gì con cũng không có ý kiến”
Hoàng Ánh đột nhiên trở nên căng thẳng: “Lâm Quân, ý của con là gì đây?”
“Chờ con tìm được Nhật Linh, bọn con sẽ rời đi, vừa hay mẹ không muốn con và Hòa Phong thừa kế gia sản nhà họ Lâm, con cũng không muốn để Nhật Linh và con con phải chịu những tốn thương không đáng có.
“Lâm Quân, con không cần mẹ nữa sao?”Hoàng Ánh sau khi biết được sự t cùng hối hận nói “Tôi sai rồi, tôi sai rồi…Cháu của tôi, cháu gái ơi.
Chương 540: Hòa Phong chưa chết.
Bà muốn nắm lấy tay Lâm Quần, muốn ôm lấy đứa bé anh đang ôm trong lòng.
Lâm Quân ôm đứa bé tránh đi, ánh mắt thâm thúy: “Mẹ, mẹ cũng biết nó không phải Hòa Phong, Hòa Phong đã chết rồi, bởi vì mẹ…Hòa Phong mới phải chết”
Hoàng Ánh đau nhói ngực, vì đứa con ngoài giá thú của chồng mà khiến vợ chồng con cái của con trai phải ly tán.
Bà rất hối hận, vô cùng hối hận!
“Mẹ sai rồi, mẹ biết mình sai rồi…Mẹ tình nguyện bù đắp, mẹ sẽ bù đắp tất cả, Lâm Quân!
Mẹ biết sai rồi, con tha thứ cho mẹ đi, Lâm Quân!”
Hoàng Ánh khóc lóc nói: “Mẹ sẽ coi đứa bé này như cháu của mình, con muốn mẹ làm gì cũng được, chỉ cần con chịu tha thứ cho mẹ..
“Nhưng nó không phải Hòa Phong, Hòa Phong thật sự đã chết rồi. Nhật Linh biết Hòa Phong đã chết nên nó có phải Hòa Phong hay không cũng không quan trọng” Lâm Quân nói Hoàng Ánh nhưng ánh mắt lạnh nhạt lại nhìn về phía Lâm Thùy Ngọc.
Là Lâm Thùy Ngọc đưa Lâm Niệm Sơ tới nhà họ Lâm, tất cả mọi chuyện đều do cô ta dựng lên.
Khi Lê Nhật Linh còn ở bên cạnh anh, anh cảm thấy mọi chuyện đều không quan trọng, có thể chịu đựng tất cả.
Nhưng bây giờ anh không thể chịu đựng nữa rồi Bởi vì anh quá dung túng nhường nhịn nên mới khiến Lê Nhật Linh tổn thương mang theo Hạ Ly rời đi, anh cần phải làm gì đó.
Lâm Quân nhìn chằm chằm Lâm Thùy Ngọc, lạnh lùng nói: “Đã làm sai thì phải chịu trách nhiệm”
Lâm Thùy Ngọc đột nhiên rùng mình, lúc này cô ta mới cảm thấy sợ hãi, cô ta làm tất cả mọi chuyện đều vi tưởng Lâm Niệm Sơ là con của Lâm Quân, nếu Lâm Niệm Sơ không phải con của Lâm Quân, vậy không phải cô ta sẽ chết thảm rồi sao?
Lâm Quân vẫn bình tĩnh nhìn cô ta: “Hòa Phong đã chết rồi, cô đền mạng đi”
“Không! Tôi có thể lấy công chuộc tội, tôi có thể nói cho anh một bí mật! Dùng việc này trao đổi, anh không thể giết tôi, nếu anh giết tôi thì anh vĩnh viễn sẽ không biết được bí mật này!” Trong mắt Lâm Quân tràn đầy thù hận, cô ta có thể thấy tất cả, những điều anh nói không phải đùa giỡn, Lâm Quân thật sự muốn lấy mạng cô ta vì Lê Nhật Linh đã bỏ đi!
Cô ta không muốn chết!
May mắn thay, Lâm Thùy Ngọc vẫn giữ lại con át chủ bài: “Thật đó, tôi không lừa anh, nếu anh giết tôi chắc chắn sẽ phải hối hận!”
Biểu cảm của Lâm Quân không hề thay đổi, anh không hề muốn hỏi cô ta rốt cuộc là bí mật gì.
Anh ôm đứa bé tới trước mặt cô ta, Lâm Thùy Ngọc rụt cổ lại, nghe anh nói: “Cô biết bí mật, vậy thì tôi lại càng muốn cô phải câm miệng, tôi sẽ không cho cô bất kỳ cơ hội nào để gây chuyện nữa. Lâm Thùy Ngọc, cô mang theo bí mật đó xuống mộ đi”
“Không! Lâm Quân, anh không thể giết tôi!
Nếu tôi chị ¡ thì anh cả đời sẽ không tìm được con của mình!” Lâm Thùy Ngọc không dám úp úp mở mở nữa, cô ta lật ra con át chủ bài mình đã giấu từ lâu để giữ lại cái mạng mình: “Hòa Phong chưa chết, con của anh chưa chết! Tôi cũng không phải đền mạng nữa!”
“Tôi thật sự không lừa anh! Tất cả những gì tôi nói đều là thật” Sợ anh không tin, Lâm Thùy Ngọc vội vàng nói: “Chỉ cần anh đồng ý để cho tôi một con đường sống, tôi sẽ cho cho anh biết con của anh đang ở đâu. Đứa bé còn đang sống rất tốt, nó vân chưa chết!”
Cánh tay đang ôm con của Lâm Quân đột nhiên trở nên cứng đờ, nhìn chăm chăm vào mặt Lâm Thùy Ngọc: “Nếu cô dám lừa tôi..
“Nếu tôi lừa anh, tôi sẽ không được chết tử tế!” Lâm Thùy Ngọc nuốt nước miếng: “Hòa Phong thật sự chưa chết, anh cho tôi một con đường sống, tôi sẽ nói cho anh biết đứa bé đang ở đâu.
Lâm Quân gật đầu: “Nếu con tôi không có chuyện gì, tôi sẽ để lại cái mạng cho cô. Bây giờ, đưa tôi đi gặp con ngay.
Lâm Thùy Ngọc thở phào một hơi nhẹ nhõm ngã gục xuống mặt đất, sau đó ngay lập tức đưa Lâm Quân đi tìm Hòa Phong.
Lâm Thùy Ngọc nghe lời mẹ Lâm đi lấy quần áo, vừa xoay người thì nở nụ cười khểnh, quay về phòng khách rồi ngồi lên ghế sa lông. Cô ta tiện tay rót chén trà nóng để uống, cứ như thể mình là chủ nhân của chỗ này vậy.
Cô ta còn lâu mới đi lấy áo khoác gì cho Lâm Niệm Sơ. Ý định lúc mẹ Lâm xua cô ta đi quá là rõ ràng, nếu như cô ta cầm áo khoác chạy về luôn thì đúng là đồ ngu xuẩn.
Thật ra, mẹ Lâm mới là kẻ ngu ngốc thật sự, cứ nghĩ răng chuyện thăng nhóc Lâm Hòa Phong đó chết rồi là bí mật không bằng?
Nghĩ là cô ta không biết đã xảy ra việc gì sao?
À, cô ta còn biết nhiều hơn cả bọn họ đấy.
Huống kia, thẳng nhóc Lâm Hòa Phong kia phải cảm ơn cô ta mới đúng… Trong đôi mắt Lâm Thùy Ngọc lộ ra nét cười lạnh giá.
Không chờ khi sự lạnh giá trong mắt cô ta nhạt bớt, thì đã thấy Lê Nhật Linh vùng khỏi sự lôi kéo của người giúp việc, lao vào.
“Cô chủ, cô chủ, cô có việc gì mà gấp thế ạ?
Cô tìm bà chủ thì để chúng tôi gọi giúp, cô cứ ngồi đây chờ đã”
Người giúp việc đều kéo Lê Nhật Linh lại, không dám để cô tùy tiện xông vào.
Chuyện Lâm Niệm Sơ được nhà họ Lâm chăm sóc rốt cuộc là như thế nào, đám người giúp việc đều biết rố hết cả. Hoàng Ánh cũng đã dặn dò, chuyện này không được để cậu chủ và cô chủ biết, không ngờ cô chủ đột ngột quay về, khiến bọn họ chẳng biết ngăn lại như thế nào.
Đương nhiên Lê Nhật Linh một thân một mình tới nhà họ Lâm.
Lâm Thùy Ngọc đứng dậy khỏi ghế sa lông, đặt cốc xuống, chắn ở trước mặt Lê Nhật Linh.
“Thế mà cô lại tới một mình à, Lâm Quân đâu?” Lâm Thùy Ngọc nhìn về phía sau cô một chút, sau khi xác định không có ai đi cùng, lúc này mới nở nụ cười khiêu khích: “Đứa trẻ cũng không cần chăm sóc nữa à?” Trong lời cô ta có ẩn ý.
Lê Nhật Linh không ngờ Lâm Thùy Ngọc không những không rời khỏi thành phố Hà Nội mà còn sống ở nhà họ Lâm.
Cô không phải kẻ ngốc, nếu như Lâm Thùy Ngọc chưa đi, vậy thì Lâm Niệm Sơ, chắc chắn cũng sẽ không đi.
“Nhìn tôi chằm chằm làm gì? Nhìn quần áo của tôi, hay là trông thấy tôi nên sợ ngây người?”
Lâm Thùy Ngọc hất hai tay ra,dáng vẻ tự đắc nhìn quần áo ở trên người mình: “Bộ quần áo này là bác Lâm bảo tôi lấy, đều là đồ trước đây mua chuẩn bị đưa cho cô. Nhưng mà cô lại chẳng có cái phúc này, để đó cũng dư thừa nên bác Lâm bảo tôi mặc”
“Tại sao cô vẫn còn ở đây?”
“Lê Nhật Linh cô đâu có ngụ, tôi không tin là trong lòng cô không biết gì Lâm Thùy Ngọc phất tay, bảo người giúp việc đi xuống: “Cô muốn tìm bác Lâm thật sao? Tôi dẫn cô đi”
Cô ta đắc ý đưa Lê Nhật Linh tới hoa viên ở đẳng sau Lê Nhật Linh đi từng chữ từng câu: không?”
“Đúng vậy, vẫn luôn ở đấy, cô không biết sao?”
Lâm Thùy Ngọc hỏi xong, lại vờ như thể mình vừa hiểu ra: “Cô xem, là tôi nghĩ cô quan trọng quá.
Lâm Quân chăm bẩm cô như thể là thú cưng vậy, cô làm sao mà biết cái gì được? Anh ấy liệu có thể nói cho cô chuyện gì chứ?” Lâm Thùy Ngọc nói chậm lại, cố ý nhấn mạnh vào từ then chốt: “Chuyện cô không biết còn nhiều lắm”
Lê Nhật Linh hất tay tát ngay một cái lên mặt cô ta Không ngờ cô đột ngột ra tay, Lâm Thùy Ngọc.
không kịp phản ứng, chân hơi lảo đảo vài bước, nhiên nắm tay cô ta, hỏi âm Niệm Sơ cũng ở đó phải mặt bị đánh lệch sang một bên “Cô đánh tôi?!”
Hai mắt Lê Nhật Linh xanh đỏ lên: “Lời cô vừa nói nghĩa là thế nào, chuyện của Hòa Phong cô cũng biết phải không?”
Hóa ra Lê Nhật Linh bận tâm chuyện này, Lâm Thùy Ngọc che mặt, nhưng vẫn cười hả hê: “Cô cho rằng tôi là cô à? Đương nhiên là tôi biết rồi”
Một cái tát nặng nề lại giáng lên mặt cô ta: “Là cô xúi giục Lâm Niệm Sơ đi hại con của tôi, đúng không” Ánh mắt Lê Nhật Linh đầy vẻ khát máu, giống như một con báo mẹ, bất kì lúc nào cũng có thể liều mạng vì con
Chương 527: Sẽ không đối xử tệ với cô
Con người đều có xu hướng chỉ biết ức hiếp kẻ yếu. Lâm Thùy Ngọc sợ hãi nhìn đôi mắt khát máu của cô, khí thế cũng trở nên yếu ớt: “Cô đừng có mà ăn nói bậy bạ, chuyện này nếu không có chứng cứ thì những gì cô vừa nói chỉ là lời gièm pha”
“Nếu có bằng chứng, tôi chắc chắn sẽ bắt cô phải trả giá” Cô nằm chặt tay, móng tay đã được cắt tỉa cẩn thận cảm sâu vào lòng bàn tay.
Lâm Thùy Ngọc lấy tay che mặt, im lặng không lên tiếng Cô ta suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn cô: “Đừng nói là không có bằng chứng, cho dù có bằng chứng cho thấy Niệm Sơ thật sự bóp cổ con trai cô, thì Lâm Quân cũng sẽ không làm gì cậu ta cá, cô có tin không?”
Quân lại không làm gì cả..hơn nữa còn che giấu chuyện đó. Điều này có nghĩa là gì, cô không hiểu sao? Cô chẳng qua chỉ là người thay thế mà thôi, dĩ nhiên đứa trẻ mới là điều quan trọng nhất”
Lâm Thùy Ngọc nói: “Đừng ảo tưởng nữa Lê Nhật Linh. Cô chẳng qua chỉ là con chim hoàng yến bị Lâm Quân nuôi nhốt trong lồng, chỉ là phụ kiện của anh ấy, cô sẽ không bao giờ có tự do và lòng tự tôn đâu”
Lê Nhật Linh nắm chặt tay và tát vào mặt Lâm Thùy Ngọc một cái nữa.
Khóe miệng Lâm Thùy Ngọc chảy máu, nhưng trong mắt cô ta lại hiện rõ vẻ đắc ý.
Lê Nhật Linh nhìn cô ta chäm chằm: “Hoàng Ánh đang ở đâu?”
“Sao cô không gọi mẹ nữa?”
Lê Nhật Linh không muốn nói nhiều với cô ta, giơ tay ra hiệu muốn dạy cho cô ta một bài học.
Lâm Thùy Ngọc rụt cổ lại theo bản năng; sẽ đưa cô đến đó.”
Lê Nhật Linh nắm chặt tay, dao động trong ánh mắt dịu đi một chút. Cô hết lần này đến lần khác tự nói với mình, Lê Nhật Linh, những điều này bản thân đã sớm biết, không thể lại bị Lâm Thùy Ngọc làm cho hỗn loạn, đừng quên mục đích của mình là gì.
Hoàng Ánh cùng cha Lâm cãi nhau một trận không có kết quả.
Cha Lâm vừa rời đi, bà ấy liền nhìn thấy Lâm Thùy Ngọc với khuôn mặt sưng đỏ dẫn Lê Nhật Linh đi tới Hoàng Ánh ban đầu vốn đã bực bội trong lòng, sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lê Nhật Linh, bà lại càng không vui: “Cô đến làm gï?”
“Một năm trước, ở nhà hàng Trĩ Vị, bà đã hỏi tôi rằng tôi có muốn ly hôn không, bà còn nhớ không?”
“Không phải cô không muốn sao?” Hoàng Ánh vẫn ngồi yên trên bãi cỏ trêu chọc cháu trai, không hề ngẩng đầu lên Bà ước rằng Lê Nhật Linh chia tay với con trai bà, nếu không có Lê Nhật Linh thì không biết có bao nhiêu người phụ nữ nguyện ý làm mẹ kế cháu trai bà Không có Lê Nhật Linh, già trẻ trong nhà cũng không cãi nhau với bà.
Cô ta hiện tại được con trai bảo vệ rất tốt, bây giờ lại nói với mình những điều này, trong lòng Hoàng Ánh càng thêm khó chịu: “Cô đến đây để ra oai với tôi sao?”
Mà Lê Nhật Linh trong lòng nguội lạnh nói ba chữ: “Tôi đồng ý”
Hoàng Ánh sửng sốt “Tôi đồng ý ly hôn” Cuối cùng thì cũng phải ly hôn.
‘Cô vừa nói cái gì?”
Cô biết rõ vì sao con trai mình chết, thậm chí biết kẻ sát nhân là ai, nhưng bây giờ cô lại không thể trả thù cho con.
Có lẽ trong cuộc đời không còn điều gì đau khổ hơn chuyện này.
Chương 528: Giúp cô rời khỏi nơi này
Cô đã mất đi một đứa con trai.
Nếu cuộc sống cứ tiếp tục hỗn loạn như vậy, cô sợ rằng mình sẽ không thể giữ nỗi đứa con gái của mình.
Thấy cô không nói dối, Hoàng Ánh thở phào nhẹ nhõm, thái độ cũng dịu lại: “Trước đây tôi đã nói chỉ cần cô đồng ý ly hôn, tôi sẽ không đối xử tệ bạc với cô.
Lê Nhật Linh nhìn Lâm Niệm Sơ đang ngồi trên mặt đất chơi với chiếc máy bay điều khiển từ xa, trong mắt cô hiện lên tia sáng kỳ lạ: “Tôi không muốn gì cả, tôi chỉ có hai yêu cầu”
‘Vẻ mặt của Hoàng Ánh hơi trầm xuống: “Cô muốn gì?”
Lê Nhật Linh nhìn chăm chăm vào khuôn mặt của Lâm Niệm Sơ, nghiến răng nói: “Tôi muốn con gái của tôi”
Chỉ nói cần con gái, không có con trai.
Có thể người ngoài không hiểu những lời này có nghĩa là gì, nhưng Hoàng Ánh là người biết tất cả mọi thứ lại hiểu rõ.
Bà ngẩn ra, ngập ngừng nói: “Cô đều biết hết rồi?”
“Nếu không thì sao, thì tôi sẽ bị các người lừa dối cả đời?” Lê Nhật Linh đột nhiên ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Hoàng Ánh: “Bà cho rằng tôi đáng bị lừa dối, phải ôm con của người khác làm con mình và cưng chiều nó mãi mãi sao?”
Sau khi sự thật bị vạch trần, vẻ mặt của Hoàng Ánh hơi khó nhìn: “Lâm Quân là vì sức khỏe của cô mới làm tất cả những chuyện này. Nó coi đứa trẻ của người khác thành con ruột mà cưng chiều, thậm chí trong tương lai sẽ phải giao.
toàn bộ nhà họ Lâm cho đứa bé đó. Cô cho rằng Lâm Quân sống thoải mái hơn cô sao?”
“Nói vậy tôi đúng là người không biết tốt xấu rồi” Cô cười mia, ánh mắt đầy châm chọc.
Hoàng Ánh nặng nề nói: “Cô ly hôn xong muốn quyền nuôi con gái, việc này có thể, yêu cầu thứ hai thì sao?”
“Bà phải giúp tôi rời khỏi nơi này” Cô chỉ có thể tìm thấy tự do khi rời khỏi nơi này và đi thật xa.
Nhà họ Lâm không phải là gia đình của cô mà là nhà tù giam giữ cô.
Dù sao cô cũng không còn nhà nữa, nhưng chỉ cần các con cô sống tốt thì chẳng phải ở đâu cũng giống nhau sao?
“Cô muốn đi đâu?”
“Chuyện này bà không cần biết, bà cũng biết nếu anh ấy tìm được tôi, cuộc hôn nhân này sẽ mãi mãi không thể giải trừ” Lê Nhật Linh đã nghĩ đến mọi chuyện từ rất lâu rồi.
“Anh ấy không muốn buông tay, vì vậy chỉ cần chúng tôi sống ly thân ba năm… Sau ba năm, mọi chuyện tự nhiên sẽ kết thúc. Tôi chỉ có điều kiện này thôi, tôi phải dẫn đứa trẻ rời đi”
Nghe cô nói xong, Hoàng Ánh do dự vì bà biết con trai bà quan tâm đến Lê Nhật Linh như thế nào.
Cuối cùng bà vẫn từ chối: “Tôi chỉ có thể giúp cô lấy giấy chứng nhận ly hôn và quyền nuôi con gái. Ngoài ra, tôi không thể đảm bảo thêm điều gì khác”
Cho dù họ đã ly hôn, chỉ cần Lê Nhật Linh và Hạ Ly vẫn ở trước mặt Lâm Quân, bà vẫn có thể giải thích với Lâm Quân.
Để Lê Nhật Linh dẫn đứa bé đi mất?
Hoàng Ánh cuối cùng vần không dám làm.
Bị từ chối, Lê Nhật Linh không ngạc nhiên. Cô nhìn thấy Lâm Niệm Sơ được Hoàng Ánh nuôi đến tròn trịa, đột nhiên ngồi xổm xuống bóp cổ Lâm Niệm Sơ, Lâm Niệm Sơ vốn không quan tâm đến cô, đột nhiên bị bóp cổ, cậu cảm thấy khó thở, khuôn mặt căng đến đỏ bừng: “Bà nội..”
“Lê Nhật Linh! Cái đồ nữ nhân rẳn rết, cô muốn làm cái gì đấy!”
“Con trai của tôi đã chết, tôi muốn hung thủ chôn cùng bé thì không thể sao! Dù sao tôi cũng không có được tự do, vậy tôi chỉ còn cách kéo nó xuống địa ngục!”
Hoàng Ánh vội vàng đẩy Lê Nhật Linh ra, nhẹ nhàng dỗ dành đứa trẻ bị bóp cổ đến mặt đỏ bừng: “Cô điên rồi sao? Giết người là phạm pháp”
“Giết người là phạm pháp. Cũng không có ai chịu trách nhiệm cho cái chết của con trai tôi. Vậy thì tại sao tôi không thể kéo nó chết cùng?” Có một sự điên khùng bị kìm nén trong lòng Lê Nhật Linh.
“Bây giờ hi vọng duy nhất của tôi là Hạ Ly.
Nếu tôi tiếp tục ở lại đây, tôi sợ rằng Hạ Ly của tôi sẽ trở thành tù nhân cô độc giống như tôi. Chỉ cần tôi không được tự do một ngày, tôi sẽ bắt nó phải trả giá bằng mạng sống của mình.”
Chương 529: Muốn làm sao.
Trong mắt của Lê Nhật Linh là một mảnh hoang mạc, giống như không quan tâm đến điều gì Nếu như cô không được giải thoát, cô thật sự sẽ phát điên, nhất định sẽ phát điên.
Cô nhìn ánh mắt tràn đầy hận thù của Lâm Niệm Sơ, chỉ cần cho cô cơ hội, cô thật sự sẽ bóp.
chết Lâm Niệm Sơ, Không thể để cho đứa cháu trai thật vất vả mới cứu lại được này bị thương, Hoàng Ánh cản răng gật đầu: “Được, tôi đồng ý với cô. Tôi sẽ giúp cô rời đi!”
Lê Nhật Linh không vì vậy mà buông lỏng, cô chậm rãi đưa tay sờ lên tay của Lâm Niệm Sơ, âm trầm giống như cô hồn đến từ địa ngục: “Nếu như bà gạt tôi, hoặc là tôi không thể thuận lợi rời đi…hì tôi nhất định sẽ để cậu ta chôn cùng tôi và Hòa Phong”
“Nhất định”
Hoàng Ánh che chở Lâm Niệm Sơ, cần răng nhìn Lê Nhật Linh: “Tôi sẽ dùng hết toàn lực giúp cô và bảo vệ con của cô. Cô đi mau đi! Cô đang hù dọa thẳng bé đấy!
“Ít ra cậu ta còn có thể bị hù dọa… Nhưng tôi và Hòa Phong, đến cơ hội bị hù dọa cũng không có: Lâm Niệm Sơ, Lâm Thùy Ngọc, Hoàng Ánh..
Nhà họ Lâm, thậm chí toàn bộ thành phố Hà Nội đều khiến cô cảm thấy chán nản, cô nhất định phải đưa Hạ Ly rời đi.
Mà cô hiện tại, cũng chỉ còn có Hạ Ly.
Lê Nhật Linh nháy nháy mắt, cho là mình sẽ rơi nước mắt, nhưng sờ lên khóe mắt lại phát hiện một mảnh khô khốc.
Cô muốn khóc cũng không khóc được Dần dần, bóng dáng đìu hiu của Lê Nhật Linh từng bước đi đến, bỗng nhiên cô dừng bước, quay đầu nhìn thoáng qua những thứ khiến cô cảm thấy buồn nôn: “Đúng, anh ấy còn không biết tôi đã biết hết tất cả.”
Hoàng Ánh nói: “Hôm nay cô tới, tôi cũng sẽ không để cho nó biết”
Lê Nhật Linh cười cười, nhưng nụ cười kia không chạm đến đáy mắt, trống rỗng mà bất lực.
Rốt cuộc, cô cũng chỉ muốn được giải thoát.
Bầu trời trong xanh như mới được gột rửa, sạch sẽ không chút tì vết.
Nhưng lòng của cô làm thế nào cũng không thể trở về với bộ dáng ban đầu…
Cô mệt mỏi.
Nếu không buông tay, cô sẽ phát điên.
Lê Nhật Linh đứng ở cửa sổ sát đất bên cạnh, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời màu xanh lam, càng muốn hướng tới rộng rãi và tự do.
Cô chậm rãi nhắm mắt lại, tưởng tượng mình là một con chim nhỏ, vỗ cánh bay lượn.
Không phải đại bàng, không phải thiên nga, mà chỉ là một loài chim bình thường nhất, không bay cao cũng không bay nhanh.
Nhưng ít ra có thể được tự do.
Cô rong chơi trên bầu trời rộng lớn vô ngần, bỏ lại tất cả phiền não, tự do mà vui vẻ.
Nhưng đột nhiên có một sợi dây trói chặt lấy cơ thể cô, đôi cánh của cô bị gập lại và mắc kẹt ở phía sau, cô không thể di chuyển mà chỉ có thể rơi thẳng xuống từ trên không. Thịt nát xương tan…
Đột nhiên Lê Nhật Linh mở mắt, phát hiện trói buộc cô, căn bản không phải là dây thừng của thợ săn gì, mà là cái ôm của Lâm Quân Người đàn ông phía sau cảm nhận được cô đột nhiên kinh hãi, bỗng dưng hai tay nắm chặt, ôm cô chặt hơn: “Sao vậy, hù dọa em rồi?”
Cô nở một nụ cười nặng nề: “Đúng vậy, hù dọa em rồi!
“Anh chạm vào đáng sợ như vậy sao?” Âm thanh của anh nhẹ nhàng, nghe không ra cám xúc gì Lồng ngực rộng lớn của người đàn ông dán chặt lấy sống lưng của cô, ôm lấy thân hình gầy yếu của cô vào trong ngực: “Nhưng rõ ràng chúng †a là người yêu của nhau mà”
Cô cúi đầu, nhìn xem bàn tay của anh đang quấn ở trên hông mình, chậm rãi phủ bàn tay trắng nõn của mình lên.
Không nghĩ tới bổng nhiên cô sẽ lấy lòng, tròng mắt sâu sắc của Lâm Quân toát lên vẻ mừng rỡ.
Nhưng một giây sau, mừng rỡ đã bị tạt một gáo nước lạnh.
Cô hỏi anh: “Anh muốn sao?”
Anh cứng họng.
Làm sao lại không muốn chứ, ở cái tuổi này, Tình yêu vô cùng nóng bỏng, làm sao có thể không muốn chứ?
Nhưng anh không dám, rõ ràng là bọn họ đang đứng chung một chỗ, nhưng lại giống như cách rất xa.
Đã lạnh nhạt, ôm còn cảm thấy hù dọa huống chỉ là đột ngột ân ái.
Cô dùng sợi tóc cọ vào gương mặt của anh, nhe nhàng thướt tha trêu choc thân thể và trái tìm của anh: “Muốn làm sao?”
Chương 530: Đắm chìm trong nụ hôn
Ngược lại, cô cầm lấy tay của anh, đầu ngón tay mượt mà lướt qua mu bàn tay của anh.
Lê Nhật Linh nghiêng người sang, nửa tựa ở trong ngực của anh, ngửa mặt lên nhìn anh, môi đỏ khẽ mở, nói nhỏ: “Chồng, anh muốn làm sao?”
Tư thế mê người khó mà kháng cự, Lâm Quân cúi đầu hôn lên.
Dì Nguyệt chuẩn bị xong sữa bò, vội vàng kéo hai đứa nhóc: “Mấy đứa phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nhìn, cha mẹ có chuyện bận rộn rồi, tạm thời không rảnh chơi cùng các con, dì còn ở đây, đi, chúng ta uống sữa tươi nào”
Đám nhóc cũng không rõ cái gì gọi là phí lễ chớ nhìn, cũng nghe không hiểu người lớn đang nói huyên thuyên cái gì, chỉ cần được ôm bình sữa, bọn chúng đã rất vui vẻ.
Lâm Quân đá văng cửa phòng.
Vừa đi vào, cô đã chủ động phối hợp cởi nút áo của anh.
Chờ anh đặt cô lên giường, áo sơ mi của anh đã hoàn toàn được cởi ra, cơ bắp rằn chắc chặt chế lại không khoa trương như ấn như hiện lộ ra, khuôn mặt đẹp trai hoán đổi giữa cấm dục và túng dục Cô đưa tay cởi thắt lưng của anh, bị anh nắm chặt, bắt được hôn lên môi một cái.
Cố gắng kìm chế dục vọng trong lòng, nhưng con ngươi thâm thúy lại lộ ra ánh lửa như cũ: “Em thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng sao? Hửm?”
“Em không có, vấn là chính anh không chuẩn bị tốt” Lê Nhật Linh híp mắt, đuôi mắt thanh tú có chút giương lên, một biểu cảm nhỏ nhoi biến hóa, rơi vào trong mắt của Lâm Quân đều là hấp dẫn.
Đầu ngón tay trắng nõn không có chút ngăn trở nào chạm vào lồng ngực của anh, vuốt ve trên dưới: “Là quá lâu không làm, cho nên anh quên làm thế nào rồi sao? Vẫn là nói…”
Bàn tay thuận theo cơ bụng rẳn chắc đi xuống, cuối cùng cách một lớp quần chạm vào.
chỗ ngạo nghễ đang ưỡn lên kia. Mắt hạnh khế nháy, tỉnh nghịch mà hài lòng: “Chẳng lẽ… Anh không được?”
‘Vốn dĩ Lâm Quân không có cách nào kháng cự lại cơ thể của Lê Nhật Linh, cô trêu chọc anh, dụ hoặc anh khiến tự chủ của anh hóa thành tro tàn trong nháy mắt.
“Lập tức để em nhìn xem, đến cùng là anh có được hay không”
Mặt mày của cô tràn đầy ý xuân, dịu dàng cười với anh, nhưng đáy mắt lại cất giấu một ánh sáng tối tăm.
Cô nhắm mắt lại, phối hợp thuận theo anh, lại phát hiện sau khi người đàn ông cởi hết quần áo của cô ra, động tác dừng lại Cô mở to mắt mới phát hiện anh đang chăm chứ nhìn vào bụng cô, bởi vì mổ mà để lại vết sẹo, vẻ mặt đau đớn.
Lê Nhật Linh nhẹ nhàng nâng tay xoa lên gương mặt của anh an ủi: “Tất cả mọi chuyện đều đã qua… Tất cả đều đã qua…”
Anh cúi đầu, ngoan ngoãn hôn lên những điểm không hoàn hảo trên cơ thế trắng nõn như” ngọc của cô.
Không, đây không phải những điểm không hoàn hảo.
Đó là tình yêu tuyệt vời “Không sao, tất cả đã kết thúc” Đầu ngón tay trắng nõn lướt qua mái tóc đen của anh, cô cười nói: “Tất cả đã qua rồi, chúng ta đều sẽ quên”
Chương 531: Ừ, tha thứ cho anh đó
“Em tha thứ cho anh?”
“Ừ, tha thứ cho anh đó’“
Tha thứ và quên lãng mới là liều thuốc tốt nhất để chữa lành những vết sẹo. Điều mà ngay cả những nụ hôn cũng không làm được.
Nụ hôn của Lâm Quân đột nhiên trở nên mãnh liệt, khóe môi di chuyển xuống dần từ bụng dưới, anh hôn cô như thể đang tôn thờ, đang đắm chìm vào đó.
“Cảm ơn em… đã đến bên anh… đã mang đứa bé đến bên anh”
Lời nói mơ hồ giữa những nụ hôn, thế nhưng cô vẫn nghe thấy rất rõ ràng.
Đứa bé, đứa bé đã chết non từ lâu… Thật sự ở bên cạnh anh sao?
Anh không bao giờ muốn tự mình nói ra sự thật cho cô biết, anh chỉ muốn dùng cách của mình để giam cầm cuộc sống của cô, để cô sống “không lo nghĩ gì” như một con rối.
Nhưng cô thà đau khổ trong sự thật còn hơn có được hạnh phúc giả tạo trong sự lừa dối Những thâm trầm trong suốt một năm qua, dường như đã được bù đắp hết thảy vào ngày hôm nay.
Mơ hồ mở mắt ra, đã là buổi sáng hôm sau.
“Em đi thăm con nhé.” đối với em mà nói, con lúc nào cũng là trên hết: “Hóa ra… Anh cũng biết à.”
Mọi thứ dường như trở lại như lúc ban đầu.
Lâm Quân nhìn ba mẹ con chơi đùa cùng nhau, khóe môi bất giác cong lên.
Thật tuyệt, anh biết rằng, con cái có thể trói chặt bước chân của cô.
Chương 532: Đi sớm về sớm.
Lâm Quân không nhịn được, ôm lấy cô từ phía sau, mà trên đùi cô còn có hai cái bánh bao.
nhỏ mềm mại đang năm.
Nhìn thấy bố và mẹ đang ôm nhau, bánh bao nhỏ không hiểu gì, ngậm ngón tay cười cười.
Lâm Quân quen tay lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau sạch nước miếng trên khóe miệng của bé Hòa Phong, khế gõ cái mũi nhỏ của thăng bé: “Nhóc ngốc, sao nhìn mẹ mà chảy nước miếng đấy, mẹ đẹp thế luôn hả?”
Rõ ràng là không hiểu anh đang nói gì, nhưng bé Hòa Phong lại đột nhiên vui vẻ ngẩng đầu lên.
Lâm Quân không kìm được, bế bánh bao nhỏ lên, giơ lên cao rồi lại hạ xuống thấp, khanh khách cười đùa với con.
Lê Nhật Linh mỉm cười nhìn anh và con, mà lòng lại cảm thấy u sầu.
Phải thừa nhận rằng Lâm Quân là một người cha tốt.
Nói đến phương diện chăm sóc con cái, có nhiều lúc Lâm Quân còn làm tốt hơn oô.
Nhưng thế thì đã sao…
Lâm Quân và con đang chơi đùa thì bị cắt ngang bởi một cuộc gọi đột ngột.
Để con lại vào lòng cô, Lâm Quân đứng lên, vội vàng nghe điện thoại, Lê Nhật Linh xoa đầu bé Hòa Phong, quay lại liếc nhìn Lâm Quân.
Sau khi trả lời điện thoại, Lâm Quân lập tức quay lại, vẻ mặt nghiêm trọng: “Mẹ anh bệnh nặng, anh phải về xem thế nào:”
Cô che giấu tia sáng mong manh trong đáy mắt, ôn hòa cười, nói: “Được”
Anh hôn vào giữa hai hàng lông mày của cô, hôn lên khuôn mặt trắng nõn thơm mùi sữa của hai đứa nhỏ: “Anh sẽ nhanh chóng quay về với em và con”
“Không sao đâu, công việc quan trọng” Cô đã thành công sắm vai một người vợ hiền thục, chu đáo.
Sự chung sống hòa thuận trong khoảng thời gian này khiến Lâm Quân dân quên mất bộ dạng lúc trước của cô, anh vội vàng rời đi, không quay đầu nhìn lại ‘Sau khi Lâm Quân rời đi, cô ngồi trên ghế sô.pha và ôm con một lúc lâu mới quay trở lại phòng ngủ.
Mở ngăn kéo lấy giấy tờ tùy thân, lấy túi xách và cất đồ vào.
Không lấy theo gì cả, không mang theo gì cả, chỉ lấy một chồng giấy tờ giấu dưới tủ quần áo ra, đặt lên đầu giường ‘Sau khi nhìn kỹ nơi này một lần nữa, cô trở lại phòng khách, bế bé Hạ Ly bước nhanh ra ngoài.
‘Vú em cảm thấy kỳ lạ, ngăn cô lại: “Thưa mợ chủ, mợ đưa cô chủ nhỏ đi đâu vậy?”
Cô chớp chớp mắt, nhìn thẳng, nói: “Ra ngoài đi dạo một chứ “Cậu chủ nhỏ thì sao?”
Nhắc đến đứa trẻ mà cô đã chăm sóc bấy lâu nay, cô nhịn không được, dừng chân, quay đầu liếc nhìn.
Đứa nhỏ đó thật sự có nét giống cô, đặc biệt là lông mày, nếu không biết thật giả, chỉ e là cô sẽ thật sự cho rằng đứa trẻ này là của mình Nhưng.. thăng bé không phải.
Nuôi dưỡng, chăm sóc lâu như vậy rồi, cũng có tình cảm, cô xúc động nhìn đứa bé.
Mà thăng bé cũng cong mắt, mỉm cười với cô, từ sự thiếu gần gũi ban đầu cho đến sự ỷ lại lẫn nhau hiện tại, dù không phải là con ruột của mình, nhưng tình cảm cũng đủ sâu đậm.
Bỏ lại đứa bé này, cô cũng thấy luyến tiếc.
Nhưng thắng bé không phải Hòa Phong, cô cũng không thể một mình mang theo cả hai đứa.
Vú em thấy cô do dự, cho rắng cô đang khó xử, lập tức đề nghị: “Hay là để tôi bế cậu chủ nhỏ ra ngoài đi dạo với cô nhé.
“Không!” Cô bồng nhiên tỉnh táo lại và kháng cự kịch liệt ‘Vú em sửng sốt, không hiểu sao cô lại kích động như thế, mợ chủ hôm nay trông có vẻ rất kỳ lạ Cậu nhóc đang nằm trên thảm lông vẫy tay với cô, cười tủm tỉm, vú em cũng cười, khen: “Cậu chủ nhỏ thật là thông minh, đang bảo mợ đi sớm về sớm đấy”
Chương 533: Tạm biệt
Trong lòng Lê Nhật Linh đầy chua xót, cô bế bé Hạ Ly quay lại, đến gân đứa bé kia, ngồi xổm xuống Cứ tưởng mẹ bế em gái xong rồi đến bế mình, cậu bé múa may hai tay, muốn ôm lấy mẹ, nhưng Lê Nhật Linh vẫn tàn nhẫn hạ quyết tâm.
“Mẹ cũng muốn đưa con đi, nhưng mẹ thật sự không có khả năng đó. Cô hôn nhẹ lên trán cậu bé, bất đắc dĩ nhìn đứa trẻ này: “Ở đây sẽ hạnh phúc hơn là đi theo mẹ, anh ta sẽ không đối xử tệ với con.”
Tạm biệt, nhóc con.
Chúc con sống cả đời bình an khỏe mạnh, không phải chịu cực khổ.
Lê Nhật Linh nhắm mắt lại, cọ nhẹ vào trán và má cậu bé, bế Hạ Ly lên, xoay người rời đi Cô không cho bản thân quay đầu nhìn lại, cũng tuyệt đối không cho phép bản thân mình lưu luyến điều chỉ Bước chân Lê Nhật Linh rất nhanh, gần như đã biến mất không còn tung tích.
“Chờ đất Mợ chủ, mợ không mang theo điện thoại di động!” Khi vú em cầm điện thoại di động đuối theo, thì đã muộn, thang máy đang từ từ đi xuống.
Không yên tâm để cậu chủ nhỏ ở nhà một mình, vú em không đuối theo ra ngoài, cầm điện thoại di động quay lại.
Cậu chủ nhỏ vốn thường ngoan ngoãn bỗng dưng bật khóc.
Vú em vội vàng bỏ điện thoại di động xuống, ôm cậu bé vào lòng dỗ dành.
Khi Lê Nhật Linh ra khỏi thang máy, lấy ra một chiếc điện thoại cũ kỹ từ trong túi xách, bấm dấy số duy nhất được lưu trong đó.
Đầu dây bên kia nhanh chóng nhận máy, cô chua chát cầu cứu: “Em ra ngoài rồi, Thành, giúp em”
Lâm Quân vội vã đến bệnh viện, anh cứ tưởng rằng đã có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, nhưng chỉ thấy Hoàng Ánh nói răng mình bị té gấy chân, kêu gào đau đớn.
Chân của bà được bó bột, treo lên giá cao.
Thấy bà không có gì nghiêm trọng, lúc này Lâm Quân mới thở phào nhẹ nhõm, anh cứ tưởng mẹ mình đã gặp chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng.
Trong lòng Lâm Quân nhớ đến con trai, con cuộc gọi, anh Huy gái và vợ, ở bệnh viện một hồi thì không ở nổi nữa Nhưng Hoàng Ánh không buông tha cho anh, nói rắng bà và con trai dạo này lạnh nhạt đi nhiều, trong lòng bà rất buồn.
Lâm Quân chỉ có thể ở lại, nghe mẹ không ngừng kể những câu chuyện vui về anh khi còn nhỏ.
Có một số chuyện, nói vài tiếng là đủ rồi.
Nhưng Hoàng Ánh càng nói càng hăng say, kéo Lâm Quân ở lại gần như cả ngà Lâm Quân cảm thấy mẹ có chút kỳ quái, nhưng anh cảm thấy mẹ cũng chẳng có lý do gì để lôi kéo anh lại, mặc dù bất an trong lòng, nhưng bị mẹ kéo lại nên cũng chỉ có thể ở bệnh viện với mẹ.
Hoàng Ánh câu giờ càng lúc càng lâu, Lâm Quân không thể kiềm chế được tâm trạng bồn chồn, bất an của mình, nhất quyết rời đi bất kể mẹ anh có giữ lại Không biết tại sao, anh hoảng hốt kinh khủng.
Anh chỉ muốn nhanh chóng quay lại gặp Lê Nhật Linh và các con Anh phóng như bay về Phong Linh Đàm.
Mở khóa vân tay, lại chỉ thấy cả nhà trống rỗng, ngoại trừ tiếng khóc của bé Hòa Phong thì không còn gì nữa cả Mí mắt Lâm Quân giật mạnh, không thèm thay giày, xông thẳng vào phòng giữ trẻ.
Bé Hòa Phong cứ khóc không ngừng, cho dù vú em có dỗ thế nào cũng không chịu nín. Nhưng không có Lê Nhật Linh trong phòng, thậm chí cả bé Hạ Ly cũng đã biến mất.
Lâm Quân hoảng loạn lao vào phòng bếp, phòng ngủ, lầu hai, lầu ba… mở tất cả các cánh cửa, nhưng không nhìn thấy Lê Nhật Linh.
Cũng không biết rốt cuộc là cậu bé bị làm sao, vú em thật sự không thể dỗ được, chỉ có thể bạo gan đem Hòa Phong đưa đến cho Lâm Quân, để cha nó dỗ.
‘Sắc mặt Lâm Quân tái nhợt, ôm lấy cơ thể mềm mại của cậu bé, đứa nhỏ dường như đã tìm thấy cảm giác an toàn trong vòng tay của Lâm Quân, thực sự từ từ ngừng khóc.
Chương 534: Thỏa thuận ly hôn do hai người ký
Anh hết lần này đến lần khác tự nhủ không nên nghĩ nhiều về chuyện đó nữa, mấy ngày nay.
quan hệ của bọn họ rõ ràng đã trở nên tốt hơn, Lê Nhật Linh yêu anh nhiều như vậy chắc chắn cô sẽ không rời đi Nỗ lực đè nén tâm trạng luống cuống của mình, Lâm Quân miễn cưỡng giữ được bình tĩnh: “Bà chủ đâu?”
Thím Nguyệt nói: “Lúc nấy bà chủ nói ở trong nhà mãi cảm thấy hơi buồn, rồi dẫn cô chủ cùng nhau đi dạo. Đến bây giờ vẫn chưa thấy bà chủ và cô chủ quay trở lại”
Lâm Quân sắc mặt tái nhợt: “Cô ấy đi ra ngoài khi nào?”
“Ông chủ vừa rời khỏi chưa được bao lâu thì bà chủ mới ra ngoài” Thím Nguyệt sắc mặt hoảng sợ, không khỏi giải thích: “Bà chủ có thể gặp chuyện gì đó ở trên đường cho nên mới chưa trở về. Lúc đi ra ngoài, bà chủ cũng không mang theo gì khác mà chỉ mang theo một chiếc túi xách nhỏ.
Lâm Quân hít sâu một hơi, lấy điện thoại di động ra, tay cầm điện thoại run rẩy Trong một giây tiếp theo, một tiếng chuông quen thuộc vang lên trong phòng, khiến anh hoàn †oàn tuyệt vọng.
Thím Nguyệt nói: “Bà chủ đi rất vội cho nên chắc là để quên điện thoại ở nhà.”
Làm sao cô có thể quên điện thoại di động được chứ?
Rõ ràng là cô không muốn mang nó theo.
Điều này chứng †ỏ cái gì, không cần nói cũng biết Lâm Quân nắm chặt tay, vẻ mặt u ám đến đáng sợ Cô biết mọi thứ… cô đã biết tất cả mọi thứ Một tay ôm Hòa Phong, tay còn lại cầm chắc tờ thuận tình ly hôn,rồi đưa nó ra trước mặt.
Phần kí tên có cả chữ của 2 người Mà chữ kí này lại đúng là chữ kí của anh, anh nhận ra đây chính là nét chữ của mình Nhưng ngoài văn kiện của công ty ra, anh rõ ràng chưa ký bất cứ thứ gì, huống chỉ là ký tên cho Lê Nhật Linh, sao anh có thể lố tay ký vào bản thỏa thuận ly hôn này được?
Lâm Quân ngồi xuống và bình tĩnh nhớ lại tất cả, trong nháy mắt anh liền xâu chuỗi được mọi việc và biết kết quả Là mẹ…Chính là mẹ đã giúp cô rời đi Anh đã kí mất một lúc, chính mẹ đã đưa giấy.
tờ cho anh, nói muốn mua thêm một vài ngôi nhà để sau này đi lại thuận tiện.
Đống tài liệu quá dày, anh không có thời gian thẩm định từng cái một, thậm chí còn không nghĩ rằng mẹ anh sẽ làm gì trên đó nên anh đã ký tên vào từng tờ một.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có những tập tài liệu khác trong đó, chứ đừng nói đến bản thỏa thuận ly hôn được giấu trong đó.
Là mẹ…
Chính là mẹ!
Cô và mẹ đã hợp tác với nhau và mẹ đã giúp đỡ cô Chỉ sợ hôm nay mẹ anh không phải bị thương ở chân, mà là cố tình tìm một cái cớ để giúp cô thoát thân.
Tại sao mẹ lại can thiệp vào cuộc sống của anh, anh đã làm nhiều như vậy còn chưa đủ sao? !
Gân xanh trên tay nổi lên, Thiên Phong ngồi trong lòng anh vừa mới ngừng khóc thì lại khóc tiếp vì bị dọa sợ Lâm Quân ôm đứa nhỏ, hôn sâu lên trán cậu “Mẹ không cần chúng ta nữa, con đã sớm biết nên cứ khóc đúng không?”
Cậu bé không nói được, chỉ biết khóc.
Chương 535: Trốn một thời gian
“Cha sẽ đi tìm mẹ, sẽ không để mẹ rời khỏi chúng ta.” Lâm Quân ôm cậu bé, dùng bàn tay to vỗ nhẹ vào lưng cậu bé, nhẹ nhàng an ủi cậu bé, cũng như tự an ủi chính mình: “Chúng ta cùng nhau đi tìm mẹ về được không? “
Cậu bé nín khóc nhìn anh lờ mờ nước mắt, đôi mắt long lanh.
Nhà họ Lâm Hoàng Ánh dặn dò Lâm Thùy Ngọc thu dọn đồ đạc, bà định để Lâm Thùy Ngọc đưa Lâm Chí Linh rời đi, đợi mười ngày nửa tháng nữa thì quay trở về: “Đem hết những thứ cần thiết mang theo, nếu cần thêm thứ gì thì có thể mua thêm ở Thành phố Hồ Chí Minh. Chỉ cần cô chăm sóc cho cháu tôi thật tốt thì bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề ”.
Cô ta chưa từng nghĩ cấp trên đến đây gặp cô ta Vốn đĩ, cô ta cảm thấy mang theo đứa con của Lê Nhật Linh đi là được rồi Nhưng biểu hiện của cậu bé khi rời đi quá đáng sợ, thế nên cô ta bất chấp dáng vẻ bệnh nhân của mình, vội vã trở về và mang theo Lâm Ghí Linh tiếp tục đi trốn Lâm Thùy Ngọc sắp xếp những thứ cần thiết trong ba lô và kéo khóa balo lại.
Tuy nhiên, tay phải của cô ta bị gấy, cử động cũng không tiện,nếu xách balo lên thì sẽ không tiện mang theo cậu bé, Hoàng Ánh nghĩ đến đây liền cảm thấy bất an, bà gọi: “Tuyết Nhi, con mau đi cùng chúng ta đi”
“Con phải đi đâu vậy ạ?” Dương Tuyết Nhi nhỏ giọng nói với vẻ hơi tức giận, cô ta nghĩ rằng Hoàng Ánh muốn đuổi cô ta đi, nên giả vờ khóc.
“Con và Thùy Ngọc hãy đi đến Thành phố Hồ Chí Minh, giúp đỡ Thùy Ngọc chăm sóc cho Lâm Chí Linh.Đợi đợt sóng gió này qua đi thì hãy trở về. Tiền trong thẻ này chắc là đủ cho 2 người sống”
Hoàng Ánh trực tiếp đưa tấm thẻ cho Dương.
Tuyết Nhi, thẻ này là vốn định đưa cho Lâm Thùy Ngọc.
Lâm Thùy Ngọc ánh mắt tối sầm lại, bất đắc dĩ liếc nhìn Dương Tuyết Nhi Dương Tuyết Nhi nhận được khoản tiền này cũng cảm thấy không tồi, cô ta lại tươi cười trở lại “Lâm Chí Linh đang ở đâu?”
“Thằng bé đang chơi ở ngoài sảnh. Lát nữa chúng ta đi thì gọi nó theo là được.”
“Vậy là tốt rồi” Hoàng Ánh thở phào nhẹ nhõm, bà thúc giục nói: “Được rồi, các người đi nhanh đi?” Mong là sẽ không gặp phải Lâm Quân nếu không sẽ phiền phức to.
Lâm Thùy Ngọc và Dương Tuyết Nhi vừa định đi ra ngoài, nhưng họ đã bị cha Lâm Quân chặn lại Ông cả giận nói: ‘Mấy người đi đâu vậy?”
Hoàng Ánh nghẹn ngào nói: “Tôi không đi đâu cả.
“Bà thật sự coi tôi và con trai là đồ ngốc sao?
Hoàng Ánh, tại sao bây giờ bà lại trở thành như thế này?!” Ông Lâm mắng: “Sao bà có thế lừa con trai mình để trì hoãn thời gian cho Lê Nhật Linh rời đi?! Bà có biết con trai mình yêu con bé nhiều như: thế nào không?”
“Tôi biết, nhưng tôi không thể làm được”
Hoàng Ánh biết răng mình đã sai, giọng của bà cũng nhỏ lại.
“Tôi định đưa Lâm Chí Linh đến Thành phố Hồ Chí Minh một thời gian để đợi chuyện này qua đi. Thế nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Quân lúc rời đi, tôi cảm thấy hơi sợ hãi.”
“Đến bây giờ mà bà mới biết sợ hay sao? Lúc Lâm Quân bảo bà mang đứa trẻ đi thì bà lại chủ trương mang đứa trẻ quay trở lại mà không có một chút sợ hãi nào. Bà có ý giữ đứa trẻ lại đã đành, bây giờ bà lại đế cho vợ của Lâm Quân rời đi!
Ông Lâm giật lấy tấm thẻ trong tay Dương Tuyết Nhi, bẻ gấy rồi dẫm ở dưới chân: “Tôi sẽ cho cả thiên hạ thấy bà đã phá hủy cuộc hôn nhân của con trai bà như thế nào!”
Lần đầu tiên Hoàng Ánh nhìn thấy chồng mình tức giận đến như vậy, bà không khỏi rơi nước mắt: “Tại sao tôi phải để Lê Nhật Linh đi, và tại sao tôi phải đáp ứng sẽ giúp cô ta ly hôn, chính là vì bộ dạng hiện tại của ông đấy! Lâm Quân vì cô †a mà chống đối tôi ở khắp nơi, thậm chí còn vì cô †a mà ngay cả mạng của mình cũng không cần.
Lâm Quân là đứa con do tôi sinh ta, đương nhiên tôi cũng sẽ đau lòng chứ. Không chỉ nó mà ngay cả ông hiện tại cũng vì Lê Nhật Linh mà cãi nhau với tôi. Như vậy làm sao tôi có thể chịu đựng được chứ?”
Hoàng Ánh chưa kịp nói xong, bà đã bị tiếng kêu của Lâm Chí Linh đột nhiên vang lên ngoài cửa khiến bà sợ hãi.
Chương 536: Vạch trần thân phận
“Sao tự nhiên Niệm Sơ lại khóc vậy?” Trong lòng Hoàng Ánh có chút hoảng loạn không rõ nguyên nhân, định đi xem thế nào, Chưa đợi bà đi đến đã thấy Lâm Quân hằm hằm đi tới.
Một tay anh dịu dàng ôm lấy Hòa Phong, một †ay túm lấy cổ áo Niệm Sơ từ phía sau, xách cậu bé lên tiến về phía bà.
Khoảng cách càng gần, tiếng khóc của Lâm Niệm Sơ lại càng lớn hơn, Hoàng Ánh bị tiếng khóc của cậu bé làm cho choáng váng đầu óc.
Lâm Quân thấy mẹ mình vẫn bình thản đứng đó, càng thêm chắc chắn rằng bản thân đã bị lừa Anh nhìn chấm chẩm vào mẹ mình, lạnh lùng cười nói: “Mẹ-”
Hoàng Ánh không dám trả lời, bà lấy dũng khí tiến lên, muốn cứu Lâm Niệm Sơ đang bị xách trên không trung xuống.
Nhưng bà còn chưa kịp đi tới thì Lâm Quân đã trực tiếp buông tay khiến Lâm Niệm Sơ ngã nhoài trên mặt đất.
Lâm Niệm Sơ ngã xuống, tiếng khóc lại càng lớn hơn Hoàng Ánh đau lòng không thôi, nhưng lại không dám tiến đến, sợ rằng mong muốn bảo vệ của bà bị Lâm Quân hiểu nhầm thành ngược đãi Bà đứng tại chỗ, tức giận giậm chân: “Lâm Quân! Con đang làm cái gì vậy!”
“Mẹ, con cũng muốn hỏi mẹ, rốt cuộc mẹ muốn làm gì?” Hai mắt Lâm Quân đen nhánh, giọng nói vô cùng điềm tĩnh giống như dấu hiệu của bầu trời êm dịu báo hiệu sắp sửa có một cơn bão lớn.
Biết anh đã phát hiện ra tất cả, Hoàng Ánh không có cách nào biện minh, bà chỉ có thể nói thật lòng: “Mẹ chỉ muốn tốt cho nhà họ Lâm, để tất cả con cháu nhà họ Lâm có thể sống yên ổn”
“Một nhà ba người chúng ta trước giờ sống không tốt sao? Mẹ nhất định phải để vợ và con con đi sao? Nhật Linh mang theo Hạ Ly rời đi, Hạ Ly của con yên ổn không phải đã là tốt rồi sao?”
“Trong lòng con còn không rõ sao? Đứa trẻ con ôm trong lòng này không phải con của con!
Còn đứa bé bị con không chút thương hại đẩy ngã trên mặt đất kia mới chính là con của con!”
Hoàng Ánh sợ hãi nói: “Con đúng là ngu ngốc!
Biết rõ đứa bé kia không phải cốt nhục của mình mà lại coi nó như con ruột, còn con ruột của mình thì lại khinh thường như vậy. Chẳng lẽ hai mươi năm sau con muốn đem toàn bộ cơ nghiệp nhà họ Lâm giao cho người ngoài sao?”
“Mẹ, đừng nói đến việc Lâm Niệm Sơ không phải con của con, cho dù nó là con của con đi nữa thì nó cũng sẽ không được hưởng chút gia sản nào từ con đâu” Ánh mắt Lâm Quân thăm thắm như đáy hồ: “Tất cả mọi thứ của con chỉ để lại cho con của mình”
“Nhưng Hòa Phong thật sự đã chế “Chỉ cần Nhật Linh cho rằng nó là Hòa Phong thì nó sẽ là Hòa phong” Lâm Quân nặng nề nhảm hai mắt lại, hôn lên trán đứa bé: “Mẹ, tất cả đều do mẹ hại con”
“Tất cả do mẹ hại con? Mẹ chỉ là cảm thấy tiếc cho đưa đứa con bị thất lạc bên ngoài của con, cuối cùng lại để tất cả mọi thứ của nhà họ.
Lâm vào tay một đứa bé không rõ danh tính!”
“Lâm Niệm Sơ không phải con của con”
Hoàng Ánh ngây người: “Con nói cái gì?”
Lê Nhật Linh bỏ đi khiến Lâm Quân không thể bình tĩnh nổi, anh vô cùng hối hận: “Lâm Niệm Sơ mang dòng máu của nhà họ Lâm đúng là không sai, nhưng nó không phải con của con!”
Lâm Quân lấy một tờ báo cáo giám định từ trong ba lô ra, lạnh lùng ném trước mặt Hoàng Ánh: “Độ tương tự của mã gen chỉ chiếm một phần tư, nó là con cháu nhà họ Lâm nhưng không nhải con của con”
“Cái gì, ý của con là gì?”
“Cho nên người nên đau khổ phải là mẹ mới đúng, nhưng mẹ lại khiến Nhật Linh gánh chịu tất cả đến nỗi phải bỏ đi”
Hoàng Ánh mở to mắt nhìn, trong lòng có một dự cảm không tốt.
Chương 537: Tôi không tin
“Độ tương tự mã gen là một phần tư, điều này nghĩa là gì, chắc hẳn mẹ phải rõ chứ” Lâm Quân dịu dàng ôm cậu bé, nhưng biếu cảm lại vô cùng lạnh lùng: “Lâm Niệm Sơ không phải con trai mà là em trai của con”
Việc Lâm Quân phát hiện ra thân thế của Lâm Niệm Sơ còn phải cảm ơn Lâm Thùy Ngọc vì lỡ lời, nhưng khi biết sự thật rồi anh lại chọn cách giấu giếm.
Bởi vì lúc đó Nhật Linh đã chấp nhận thân phân của Lâm Niệm Sơ rồi, nếu anh còn làm lớn chuyện sẽ chỉ khiến cha mẹ cãi nhau.
Anh lựa chọn giấu giếm vì muốn chuyện này sớm lắng xuống. Cha và mẹ đã lớn tuổi rồi, anh không muốn mẹ bị chuyện này làm cho khó xử.
Không ngờ sự nhẫn nhịn của ai lại trở thành vũ khí sắc bén để mẹ làm tổn thương Nhật Linh và con Nói cho cùng, người thật sự khiến Nhật Linh, buộc cô phải rời đi chính là mẹ và bản thân anh.
Là anh vô cớ khiến cô phải chịu đựng những chuyện này, thậm chí khiến cô mất đi đứa con yêu quý của mình.
Hoàng Ánh rên rỉ: “Mẹ không tin, chắc chắn là kết quả giám định sai rồi, lúc trước mẹ đã làm xét nghiệm cho con và Lâm Niệm Sơ, kết quả mã gen đã trùng khớp rồi, Lâm Niệm Sơ chính là con của co “Con và Lâm Niệm Sơ lấy mẫu làm xét nghiệm hoàn toàn không có vấn đề gì, cò me chắc chắn là mẫu tóc mẹ mang ệ giám định hoàn toàn không có vấn đề gì sao?
Lâm Quân nhìn chăm mẹ mình: “Thật sự là tóc của con và Lâm Niệm Sơ? Mang đến bệnh viện tống cộng đã qua tay mấy người rồi?”
“Tuyết Nhi, Tuyết Nhi con nói xem, rốt cuộc.
sao lại thế này!”
Dương Tuyết Nhi bị Hoàng Ánh bắt nói, cô cũng thấy có chỗ không hợp lý, run rẩy giải thích “Dì, đì không biết…con cũng không biết..”
“Sao lại không biết! Dì bảo con lấy tóc của Lâm Quân, tóc của Niệm Sơ cũng là dì đưa cho con, để con tự mình đến bệnh viện làm kiểm tra DNA! Sao con có thể không biết?”
Dương Tuyết Nhi bị dọa đến nỗi chảy nước mắt “Tổng giám đốc Quân… Thật ra con không thể lấy được tóc của anh ấy”
Lâm Quân và Lê Nhật Linh không thích cô ta, cô ta vào phòng mấy lần cũng không tìm được tóc. Còn không có cơ hội vào được phòng tắm nên không thể lấy được tóc của Lâm Quân.
Hoàng Ánh mở to hai mắt chất vấn: mang đi kiểm tra kia là của ai?”
“Là..là…là của ông chủ”
Dương Tuyết Nhi khóc thút thít, nức nở giải thích: “Con cứ tưởng là cha con thì sẽ có DNA.
giống nhau, lấy tóc của ông chủ đi kiểm tra vẫn giống với tóc của tổng giám đốc Quân, con không ngờ…Con không ngờ sẽ thành ra thế này..”
Dương Tuyết Nhi bỏ học sớm, không hề có chút kiến thức gì về khoa học.
Cô ta chỉ biết Hoàng Ánh cho cô rất nhiều tiền để cô lấy tóc của Lâm Quân đi giám định DNA, nếu cô ta không lấy được thì sẽ không được chút tiền nào. Vì thế cô ta mới nghĩ ra chiêu quái quỷ là lấy tóc của ông chủ đi kiểm tra. Dương Tuyết Nhi không ngờ mọi chuyện lại trở nên nghiêm trọng như vậy.
Biết được sự thật khiến cả người Hoàng Ánh như mất hết sức lực, ngã xuống mặt đất.
“Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy chứ…”
Lâm Quân nhìn bộ dạng yếu ớt đầy hối hận của mẹ, không có một chút sức lực nào, anh chậm rãi nhắm hai mắt lại: “Cha, đồng ý chuyện của cha, con đã cố gắng để làm nhưng con không còn cách nào để tiếp tục nữa. Con biết, cha cũng cũng nếu chuyện này không nói rõ cho mẹ biết thì chuyện này càng về sau càng trở nên rắc rối thêm thôi. Cha lo cho mẹ, đau lòng vì mẹ, nhưng cha đã quên, con cũng thương vợ con, Nhật Linh của con.”
Chương 538: Năm đó
Lâm Quân nói xong, cả người cha anh căng cứng rồi bổng nhiên thả lỏng.
“Đúng vậy, những việc này lẽ ra nên nói sớm.
Là cha quá ích kỷ, để con phải gánh vác tất cả những chuyện này. Là cha quá nhát gan, không dám để bà ấy biết, đã lớn tuổi như vậy rồi cha không dám nghĩ đến chuyện sẽ làm ầm ÿ lên để ly hôn như những người trẻ tuổi…Đã sống cùng mẹ con hơn nửa cuộc đời, cha không muốn để mẹ con phải khổ sở vì chuyện này nhưng lại quên mất hạnh phúc của con và Nhật Linh chỉ mới bắt đầu”
Có thể sử dụng thẻ của Lâm Quân mà thần không biết quỷ không hay để hối lộ cho Lâm Thùy.
Vân, hơn nữa còn khiến gen của Lâm Niệm Sơ trùng khớp với Lâm Quân, ngoài cha anh ra thì không còn ai khác.
‘Sau khi Lâm Quân phát hiện ra thân phận của Lâm Niệm Sơ, việc đầu tiên anh làm là đi tìm cha anh.
Thế nhưng cha lại xin anh, đừng nói những chuyện này ra Hơn nữa chu Vân cũng chỉ là ngoài Năm đó, Lâm Quân cũng có một khoảng thời gian chơi bời cùng Hà Dĩ Phong, đêm đầu tiên của Lâm Thùy Vân cũng là cùng với anh.
Lâm Quân đương nhiên sẽ không tùy thích một người con gái, cùng anh lên giường không có nghĩa là anh sẽ phải kết hôn với cô ta hay cho cô †a danh phận của cha anh và Lâm Thùy muốn.
Lâm Quân không thể cho Lâm Thùy Vân một †ình yêu lâu dài nên chỉ có thể dùng tiền để bồi thường cho cô.
Lâm Thùy Vân không bao giờ tùy tiện trao.
thân cho người mà cô ta không yêu, đơn giản vì cô ta luôn mong chờ bạch mã hoàng tử tới đón mình. Cô ta cho rằng bản thân mình có thể vụt sáng thành phượng hoàng, không ngờ Lâm Quân lại trở mặt chỉ cho một cái thẻ để bồi thường, Lòng dạ Lâm Thùy Vân tham lam, tính khí cô †a cũng vô cùng cao ngạo.
Cô ta không tin, vô cùng vất vả mới có thể tìm được người đàn ông vứt bỏ mình.
Cô ta nghĩ trăm ngàn cách để có thể tìm ra Lâm Quân, muốn cùng Lâm Quân nói rõ mọi chuyện, Lâm Thùy Vân muốn nói cô ta không cần tiền, cô ta chỉ cần anh. Nhưng Lâm Thùy Vân đi khắp nơi vẫn không có cách nào gặp được Lâm Quân.
Cho đến hai tháng sau, cô ta nghe nói Tổng giám đốc nhà họ Lâm họp ở khách sạn Gia An bàn chuyện làm ăn, uống không ít rượu Lâm Thùy Vân nhân cơ hội đó tìm cách lẻn vào.
Nhưng cô ta tính toán sai một bước, khi đó tống giám đốc vẫn còn là cha Lâm Quân, Lâm Quân vẫn chưa hoàn toàn tiếp quản tập đoàn Lâm Thị, cùng lắm mới chỉ có thể xem là giám đốc.
Ngày hôm đó, cha Lâm Quân bị người ta chuốc say, còn bỏ thuốc kích dục vào rượu, sau đó chuẩn bị sẵn mỹ nữ kéo ông lên giường phục vụ Không ngờ giữa đường lại xuất hiện Lâm Thùy Vân, thuận nước đẩy thuyền chuốc say Lâm Thùy Vân rồi ném lên giường của cha Lâm Quân.
‘Sáng hôm sau, cha Lâm Quân tỉnh dậy vô cùng hoảng hốt chạy đi.
Đêm hôm qua quá tối cho nên Lâm Thùy Vân không hề hay biết người đàn ông mình ngủ cùng là ai, cô ta vẫn tưởng là Lâm Quân nên càng không muốn để tuột mất anh.
Cô ta nghĩ mọi cách, cuối cùng cũng có thể gặp được Lâm Quân đang uống rượu cùng Hà Dĩ Phong ở hộp đêm.
Lâm Quân đưa tiền cho Lâm Thùy Vân rồi không thèm để ý đến cô ta, nhìn thấy Lâm Thùy Vân khiến Lâm Quân mất hứng, anh và Hà Dĩ Phong rời đi, Lâm Thùy Vân không thể đuổi theo kịp Hộp đêm là nơi tụ tập đủ thể loại người vô cùng phức tạp, không ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra Lâm Thùy Vân bực bội không cam lòng uống một chén rượu do người đàn ông bên cạnh đưa cho, đột nhiên cô ta không còn chút sức lực, ý thức vẫn còn rất tỉnh táo nhưng nhưng chân tay lại mềm nhũn không thể cử động.
Lâm Thùy Vân nhớ rõ, tối hôm đó có rất nhiều tên đàn ông thay nhau làm nhục cô.
Sự cao ngạo của Lâm Thùy Vân không thể chấp nhận nổi chuyện này, cô ta gần như suy sụp hoàn toàn.
Cô ta không còn ý định đi tìm Lâm Quân nữa, thậm chí còn trốn học rồi bỏ học…ngày nào cũng ở trong ký túc xá không chịu gặp một ai.
Cơn ác mộng vẫn chưa kết thúc thì hai tháng sau, Lâm Thùy Vân phát hiện mình có thai
Chương 539: Hối hận không kịp
Dựa theo tính toán thì chắc chắn không thể là mang thai ở lần đầu tiên.
Chỉ có thể là lần ở khách sạn kia hoặc là lần bị những người ở trong quán bar cưỡng bức.
Lâm Thùy Vân cảm thấy mình giống như tìm được một tia hy vọng.
Mong là mang thai vào lúc ở khách sạn.
Nếu thật sự như vậy thì cô có thể đi tìm Lâm Quân, nói cho anh rằng cô ta mang thai để anh phải cưới cô ta.
Lâm Thùy Vân ôm theo một tia hy vọng cuối cùng trở về quê, cô ta tính sinh quan trước sau đó mới mang con đến gặp Lâm Quân. Đến lúc đó, cho dù Lâm Quân hối hận cũng không thể không cần con của mình…
Nhưng sau khi Lâm Thùy Vân sinh con xong thì tỉnh thần lại càng ngày càng kém, cô ta ở bên con, nhìn con lớn lên từng ngày, nhưng lại không có dũng khí đi tìm Lâm Quân.
Ngộ nhỡ đứa bé này không phải con của Lâm Quân… Vậy chẳng phải cô ta tự tìm đường chết sao?
Ít nhất bây giờ, anh còn chu cấp tiền cho cho cô ta hàng tháng.
Cha Lâm Quân biết được quan hệ của anh với Lâm Thùy Vân cũng vì Lâm Thùy Vân đến đứng dưới tòa nhà của tập đoàn Lâm Thị một ngày trước khi rời khỏi thành phổ Hà Nội.
Cô ta chỉ muốn nhìn trộm Lâm Quân một chút, không ngờ lại bị cha Lâm Quân nhìn thấy.
Cha Lâm Quân thấy ánh mắt ngây dại của Lâm Thùy Vân thì trong lòng càng thêm bất an, cho người theo dõi mới biết Lâm Thùy Vân đang mang thai.
Cha Lâm Quân cho rằng Lâm Thùy Vân vì mang thai nên chịu tổn thương phải rời khỏi Hà Nội để không quấy rầy cuộc sống của họ, trong lòng ông vô cùng hổ thẹn nên đã cho người gửi thẻ cho Lâm Thùy Vân để cô ta cung cấp tiền sinh hoạt cho cô ta.
Lâm Thùy Vân thấy chuyện càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, ý định mang con trở về nhà họ Lâm cũng dần lắng xuống.
Lâm Niệm Sơ ngày một lớn dần, đầu óc Lâm Thùy Vân cũng ngày càng trở nên mơ hồ.
‘Sau khi Lâm Thùy Ngọc trở về.
Ngày hôm đó cô ta thấy tin tức giải trí ở thành phố Hà Nội nói đến chuyện con gái thứ hai nhà họ Lý bị hỏng tử cung do phá thai ngoài ý muốn, cô †a muốn dùng chuyện này để uy hiếp Lâm Quân, nhân cơ hội chiếm đoạt luôn Lâm Thùy Ngọc xem xong nghĩ tới bản thân mình, cô ta cũng muốn chiếm đoạt, Lâm Thùy Vân bị kích động đến phát điên, chạy ra ngoài thì bị tai nạn xe.
‘Sau khi Lâm Thùy Ngọc biết chuyện của chị gái mình và Lâm Quân năm đó, ngay lập tức đưa Lâm Thùy Vân trở về nhà họ Lâm.
Lâm Thùy Ngọc đã tính toán cong xuôi mọi chuyện, duy nhất một điều Lâm Thùy Ngọc không nghĩ tới đó là Lâm Quân không phải cha đứa bé.
Cha Lâm Quân cười khố, cuối cùng cũng phải thừa nhận tất cả: “Lâm Niệm Sơ là con của tôi”
Hoàng Ánh ngã gục trên mặt đất, không thể †in nổi: “Tôi không tin…tôi không tin…tại sao lại như vậy?”
Lâm Quân rũ mắt, lạnh lùng nhìn mẹ: “Mẹ, con sẽ làm như mẹ mong muốn”
“Lâm Quân, ý con là.” Hoàng Ánh nhìn vào mắt Lâm Quân, nói với giọng run rẩy.
“Mẹ, mẹ luôn đòi nuôi dưỡng Lâm Niệm Sơ, không muốn để nó ra nước ngoài. Việc gia sản nhà họ Lâm để cho Lâm Niệm Sơ thừa kế con cũng đồng ý” Lâm Quân lạnh lùng nhìn vẻ mặt kinh ngac của me mình, vững vàng nói: “Nhà ho Lâm để lại cho mẹ, mẹ muốn làm gì con cũng không có ý kiến”
Hoàng Ánh đột nhiên trở nên căng thẳng: “Lâm Quân, ý của con là gì đây?”
“Chờ con tìm được Nhật Linh, bọn con sẽ rời đi, vừa hay mẹ không muốn con và Hòa Phong thừa kế gia sản nhà họ Lâm, con cũng không muốn để Nhật Linh và con con phải chịu những tốn thương không đáng có.
“Lâm Quân, con không cần mẹ nữa sao?”Hoàng Ánh sau khi biết được sự t cùng hối hận nói “Tôi sai rồi, tôi sai rồi…Cháu của tôi, cháu gái ơi.
Chương 540: Hòa Phong chưa chết.
Bà muốn nắm lấy tay Lâm Quần, muốn ôm lấy đứa bé anh đang ôm trong lòng.
Lâm Quân ôm đứa bé tránh đi, ánh mắt thâm thúy: “Mẹ, mẹ cũng biết nó không phải Hòa Phong, Hòa Phong đã chết rồi, bởi vì mẹ…Hòa Phong mới phải chết”
Hoàng Ánh đau nhói ngực, vì đứa con ngoài giá thú của chồng mà khiến vợ chồng con cái của con trai phải ly tán.
Bà rất hối hận, vô cùng hối hận!
“Mẹ sai rồi, mẹ biết mình sai rồi…Mẹ tình nguyện bù đắp, mẹ sẽ bù đắp tất cả, Lâm Quân!
Mẹ biết sai rồi, con tha thứ cho mẹ đi, Lâm Quân!”
Hoàng Ánh khóc lóc nói: “Mẹ sẽ coi đứa bé này như cháu của mình, con muốn mẹ làm gì cũng được, chỉ cần con chịu tha thứ cho mẹ..
“Nhưng nó không phải Hòa Phong, Hòa Phong thật sự đã chết rồi. Nhật Linh biết Hòa Phong đã chết nên nó có phải Hòa Phong hay không cũng không quan trọng” Lâm Quân nói Hoàng Ánh nhưng ánh mắt lạnh nhạt lại nhìn về phía Lâm Thùy Ngọc.
Là Lâm Thùy Ngọc đưa Lâm Niệm Sơ tới nhà họ Lâm, tất cả mọi chuyện đều do cô ta dựng lên.
Khi Lê Nhật Linh còn ở bên cạnh anh, anh cảm thấy mọi chuyện đều không quan trọng, có thể chịu đựng tất cả.
Nhưng bây giờ anh không thể chịu đựng nữa rồi Bởi vì anh quá dung túng nhường nhịn nên mới khiến Lê Nhật Linh tổn thương mang theo Hạ Ly rời đi, anh cần phải làm gì đó.
Lâm Quân nhìn chằm chằm Lâm Thùy Ngọc, lạnh lùng nói: “Đã làm sai thì phải chịu trách nhiệm”
Lâm Thùy Ngọc đột nhiên rùng mình, lúc này cô ta mới cảm thấy sợ hãi, cô ta làm tất cả mọi chuyện đều vi tưởng Lâm Niệm Sơ là con của Lâm Quân, nếu Lâm Niệm Sơ không phải con của Lâm Quân, vậy không phải cô ta sẽ chết thảm rồi sao?
Lâm Quân vẫn bình tĩnh nhìn cô ta: “Hòa Phong đã chết rồi, cô đền mạng đi”
“Không! Tôi có thể lấy công chuộc tội, tôi có thể nói cho anh một bí mật! Dùng việc này trao đổi, anh không thể giết tôi, nếu anh giết tôi thì anh vĩnh viễn sẽ không biết được bí mật này!” Trong mắt Lâm Quân tràn đầy thù hận, cô ta có thể thấy tất cả, những điều anh nói không phải đùa giỡn, Lâm Quân thật sự muốn lấy mạng cô ta vì Lê Nhật Linh đã bỏ đi!
Cô ta không muốn chết!
May mắn thay, Lâm Thùy Ngọc vẫn giữ lại con át chủ bài: “Thật đó, tôi không lừa anh, nếu anh giết tôi chắc chắn sẽ phải hối hận!”
Biểu cảm của Lâm Quân không hề thay đổi, anh không hề muốn hỏi cô ta rốt cuộc là bí mật gì.
Anh ôm đứa bé tới trước mặt cô ta, Lâm Thùy Ngọc rụt cổ lại, nghe anh nói: “Cô biết bí mật, vậy thì tôi lại càng muốn cô phải câm miệng, tôi sẽ không cho cô bất kỳ cơ hội nào để gây chuyện nữa. Lâm Thùy Ngọc, cô mang theo bí mật đó xuống mộ đi”
“Không! Lâm Quân, anh không thể giết tôi!
Nếu tôi chị ¡ thì anh cả đời sẽ không tìm được con của mình!” Lâm Thùy Ngọc không dám úp úp mở mở nữa, cô ta lật ra con át chủ bài mình đã giấu từ lâu để giữ lại cái mạng mình: “Hòa Phong chưa chết, con của anh chưa chết! Tôi cũng không phải đền mạng nữa!”
“Tôi thật sự không lừa anh! Tất cả những gì tôi nói đều là thật” Sợ anh không tin, Lâm Thùy Ngọc vội vàng nói: “Chỉ cần anh đồng ý để cho tôi một con đường sống, tôi sẽ cho cho anh biết con của anh đang ở đâu. Đứa bé còn đang sống rất tốt, nó vân chưa chết!”
Cánh tay đang ôm con của Lâm Quân đột nhiên trở nên cứng đờ, nhìn chăm chăm vào mặt Lâm Thùy Ngọc: “Nếu cô dám lừa tôi..
“Nếu tôi lừa anh, tôi sẽ không được chết tử tế!” Lâm Thùy Ngọc nuốt nước miếng: “Hòa Phong thật sự chưa chết, anh cho tôi một con đường sống, tôi sẽ nói cho anh biết đứa bé đang ở đâu.
Lâm Quân gật đầu: “Nếu con tôi không có chuyện gì, tôi sẽ để lại cái mạng cho cô. Bây giờ, đưa tôi đi gặp con ngay.
Lâm Thùy Ngọc thở phào một hơi nhẹ nhõm ngã gục xuống mặt đất, sau đó ngay lập tức đưa Lâm Quân đi tìm Hòa Phong.
Bình luận facebook