Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 561-580
Chương 561: Cuối cùng cô cũng về rồi
Hai đứa bé rất nghe lời cha mình, hai cậu bé cùng nói: “Cháu cảm ơn cô Kiều Như ạ!”
Chí Linh thắc mắc: “Cha ơi, tại sao chỉ cảm ơn cô Kiều Như thôi vậy, chẳng lẽ không cần cảm ơn dì Minh Nguyệt sao?”
Ánh mắt Lâm Quân bình tĩnh, giọng nói bình thản, vô ý tiết lộ ra điều gì đó: “Dì Minh Nguyệt là người một nhà với chúng ta, không cần khách sáo như vậy”
Hai cậu bé còn nhỏ, nhất định sẽ không bị bỏ ra ngoài đường, nhất định Lê Minh Nguyệt và Phan Kiều Như vẫn chăm sóc hai đứa nó. Hai cậu bé có thể nói cùng một lúc, cũng đã bắt đầu một chủ đề mới. Cả Lê Minh Nguyệt và Phan Kiều Như đều có thể nghe thấy lời anh nói.
Lời này của anh nghe thì có vẻ vừa khách sáo vừa lịch sự nhưng thực tế lại là đẩy Phan Kiều Như ra bằng một câu cảm ơn.
Quả nhiên, bên kia điện thoại im lặng một lát, rồi sau đó một giọng nói lành lạnh của một người phụ nữ vang lên: “Anh Lâm Quân, bây giờ bọn em đang ở dưới tầng, anh có thể xuống dưới đón bọn em được không?”
Lâm Quân suy tư một lát vấn chưa trả lời, Phan Kiều Như nói tiếp: “Nếu anh không rảnh thì để em đưa Hòa Phong và Chí Linh về nhà trước vậy”
Lâm Quân ngừng một lúc rồi nói: “Anh xuống đón bọn em” Không phải anh sợ hai đứa bé xảy ra chuyện gì, cũng không sợ Phan Kiều Như bắt cóc hai đứa bé đi. Anh chỉ sợ Phan Kiều Như đưa hai đứa về nhà xong rồi lại ở nhà với hai đứa bé không chịu đi Phan Kiều Như không kiềm chế được sự mừng rỡ của mình: “Được, vậy em chờ anh.”
Lâm Quân cúp điện thoại, anh hơi nhức đầu.
Anh thật sự không biết phải làm sao với Phan Kiều Như.
Phan Kiều Như là em họ không có quan hệ huyết thống với Lâm Quân, mẹ anh nuôi Phan Kiều Như từ nhỏ, cũng có thể coi Phan Kiều Như là thanh mai trúc mã với Lâm Quân.
Từ trước đến nay, người cô ấy thích vẫn luôn là Lâm Quân, cô ấy cũng chưa từng giấu giếm suy nghĩ của mình.
Nhưng Lâm Quân thật sự không có ý gì với cô ấy cả, lúc nào anh cũng ra vẻ bình thường với cô ấy.
Dù sao giữa anh và cô ấy có quan hệ như vậy, hành động quá tuyệt tình cũng không được.
Sau đó anh và Lê Nhật Linh kết hôn, đến nước này Phan Kiều Như không thể chịu được nữa, cô ấy tan nát cối lòng, ra nước ngoài du học.
Nhưng năm thứ hai sau khi Lê Nhật Linh rời đi, Phan Kiều Như đã quay về rồi, cô ấy luôn tìm cơ hội ở xung quanh anh, thậm chí còn cố gắng dụ dỗ hai đứa bé, hỏi cho cô ấy làm mẹ của hai đứa bé được không.
Cũng may hai đứa bé rất kiên định, ăn viên đạn bọc đường rồi nhưng vẫn kiên quyết không chịu mở miệng gọi mẹ.
Vừa nhắc tới Phan Kiều Như, Lâm Quân đã đau đầu.
Nhưng đau đầu thì đau đầu, anh vẫn phải đi đón hai đứa bé.
Anh không dạy nhân viên nữa mà đi thẳng xuống tầng tìm con.
Phan Kiều Như vừa nhìn thấy Lâm Quân, ánh mắt cô ấy sáng lên, vẫy vy tay với anh: “Anh Lâm Quân, em ở đây n¡ Lê Minh Nguyệt bế Hòa Phong, Phan Kiều Như nấm tay Chí Linh.
Lâm Quân vừa mới đi đến trước mặt mọi người, Phan Kiều Như đã nói cô ấy đã đặt nhà hàng rồi, muốn ăn bữa tối với anh và đứa bé.
Lâm Quân không biết phải làm sao, chỉ đành gật đầu đồng ý rồi bảo Lê Minh Nguyệt gọi điện thoại cho Hà Dĩ Phong gọi anh ta đi cùng.
Đến nhà hàng Phan Kiều Như đã đặt bàn trước, Lâm Quân để xe vào ga ra rồi bế hai đứa bé đi vào sảnh lớn Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ ngồi vào bàn, Lâm Quân vừa cho hai đứa bé ngồi sang hai bên trái phải của mình thì nhìn thấy đứa bé mình gặp ở sân bay đang ở đẳng xa.
Trần Hi Lam nằm tay trái của đứa bé kia, còn bóng dáng người phụ nữ năm tay phải của đứa bé rất tao nhã, bỗng người phụ nữ đó ngồi xuống chỉnh áo cho đứa bé đó.
Người phụ nữ đó chỉ lộ ra một bên mặt nhưng đã đủ để Lâm Quân nhận ra đó chính là Lê Nhật Linh.
Anh đứng phắt dậy, bước nhanh đuổi theo cô, nhưng khi anh chạy đến nơi thì muộn rồi.
Lê Nhật Linh đã dắt đứa bé vào thang máy đi xuống tầng.
Nhìn thấy Lâm Quân bỗng đuổi theo một người phụ nữ, Phan Kiều Như khó chịu nhưng vẫn chạy theo anh, nhìn dáng vẻ hơi giật mình nhìn thang máy của anh, cô ấy tò mò hỏi: “Anh vừa đuổi theo ai vậy?”
Lâm Quân nhếch môi, đôi mắt sâu xa khó đoán: “Cô ấy về rồi”
Cuối cùng cô cũng về rồi.
Chương 562: Anh không nhìn thấy sao?
“Ai vê?” Phan Kiều Như hỏi.
Đôi mắt sâu thắm của Lâm Quân thoáng qua vẻ âm u, giọng của Phan Kiều Như làm anh tỉnh táo hơn chút Anh không trả lời câu hỏi Phan Kiều Như mà cầm điện thoại di động lên, ngón tay dài vừa bấm số vừa đi vào trong nhà hàng Trợ lý Lưu đáng thương mới vừa kết thúc bôn ba ở nước ngoài, thuận lợi giành được hạng mục trong tình huống cậu chủ không có ở đây. Máy bay vừa đáp đất đã nhận được cuộc gọi thúc giục của cậu chủ, trợ lý Lưu cảm thấy mình sắp biến thành cải thìa đáng thương rồi.
Kể từ sau khi cô chủ rời đi, ba năm nay trợ lý Lưu luôn bị bóc lột.
Lúc cô chủ còn ở đây, hơn một nửa tâm tư của tổng giám đốc đều đặt ở nhà, nửa còn lại mới dùng vào việc ở công ty.
Cô chủ vừa đi là tổng giám đốc lại chỉ dồn hết tâm sức cho công ty, tất cả nhân viên của Lâm Thị đều phải mệt mỏi theo.
Nhưng hiệu quả vẫn rất rõ rệt, hiển nhiên Lâm Thị nâng cấp hơn ba năm trước đây nhiều.
Mới vừa bấm nhận điện thoại, trợ lý Lưu còn tưởng tống giám đốc muốn hỏi hạng mục tiến triển thế nào, không ngờ anh lại ban bố nhiệm vụ mới cho anh ta.
“Tra giúp tôi Lê Nhật Linh đang ở đâu, tôi cần kết quả chính xác trong vòng ba tiếng.”
Trợ lý Lưu lơ mơ gật đầu, ghi nhớ tất cá yêu cầu của cậu chủ muốn một cách máy móc.
Đến lúc ngắt điện thoại anh ta mới chợt hiểu ra tổng giám đốc đang nói cái gì?
Lê Nhật Linh… cô chủ đã về!
Trợ lý Lưu còn đang ở sân bay sửng sốt đến mức làm rơi điện thoại di động, sau đó vui vẻ cười phá lên. Nhân viên chẳng hiểu chuyện gì nhìn Trợ lý Lưu, không hiểu sao anh ta lại vui như thế.
Cô chủ đã về, cuối cùng những ngày khổ cực ba năm qua cũng sắp chấm dứt rồi Có thể không vui được sao?
Năng lực làm việc của trợ lý Lưu luôn thuộc.
hàng ưu tú, cho nên Lâm Quân luôn yên tâm trăm phần trăm với những chuyện mình giao cho anh †a.
Lâm Quân thấy đôi mắt tròn căng của hai cậu bé nhìn chăm chăm mình, không nhịn được cong môi lên.
Thật rất giống mẹ chúng.
“Cha, hôm nay cha thật kỳ lạ, đột nhiên chạy đi, rồi giờ lại nhìn con và em trai cười” Hòa Phong nói xong nhìn qua Chí Linh, sau đó cũng cười tít mắt: ‘Không trách cha cười được, khóe miệng em trai bị dính dơ, còn chưa ăn cơm đã để dơ, em trai là con mèo tham ăn.”
Hòa Phong vươn tay lau miệng cho Chí Linh, Chí Linh cũng cười ha ha, cậu bé bập bẹ nói: “Bụng Chí Linh rất đói.”
Lâm Quân sờ cái đầu nhỏ của hai cậu bé: “Muốn ăn gì thì cứ chọn, nhưng cổ họng Chí Linh bị viêm không thể ăn lung tung”
“Dạ, Chí Linh là bé ngoan, cha cho ăn cái gì Chí Linh ăn cái đó.”
Lâm Quân nhận lấy thực đơn phục vụ đưa đến, còn chưa chọn món cho hai cậu bé thì thực đơn đang cầm đã bị Phan Kiều Như rút đi: “Lú em đặt chỗ thì đã đặt món cho bọn nhỏ, bây giờ đang lần lượt dọn thức ăn lên anh không thấy à?”
Phan Kiều Như nắm chặt tay, tức giận bất bình Lâm Quân bình tĩnh nhìn cô ấy rồi thản nhiên hỏi ngược lại: “Chắc em chỉ đặt phần ăn cho bốn người đúng không?”
Phan Kiều Như nghẹn họng nói không ra lời
Chương 563: Cần mẹ ruột, không cần mẹ ghẻ
Không sai, cô ấy đã đặt phần ăn cho cặp đôi cộng thêm hai phần ăn trẻ em hoàn toàn giống nhau cho hai cậu bé, hoàn toàn không đủ để nhiều người thế này ăn.
Bởi vì cô ấy không nghĩ tới Lâm Quân đồng ý ăn cơm với cô ấy mà lại gọi luôn cả Lê Minh Nguyệt và Hà Dĩ Phong đến, biến thành một bữa liên hoan “Anh Quân, anh biết rất rõ tấm lòng của em mà, sao anh cứ đối xử với em lạnh lùng như vậy?
Phan Kiều Như uất ức muốn khóc, nếu như Lâm Quân không nhận ra tâm tư của cô ấy mà gọi Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt tới cùng ăn cơm thì cô ấy còn có thể tự an ủi chính mình rằng anh thích náo nhiệt. Nhưng rõ ràng anh đã nhận ra mà vẫn gọi bọn họ tới, rõ ràng là có ý từ chối cô ấy.
Tại sao anh cứ không quan tâm đến mình, từ nhỏ là vậy, bây giờ vẫn là vậy, rốt cuộc cô ấy có chỗ nào không tốt?
Trước đây bên cạnh anh có người phụ nữ khác nên cô ấy vẫn không dám vượt quá giới hạn, không cầu mong thứ gì xa vời Nhưng anh đã ly hôn ba năm, bây giờ cô ấy ra sức giành lấy cơ hội cho mình là sai sao?
“Anh Quân, anh lại không để ý tới em rồi, anh có thể tôn trọng em một chút khôn: han Kiều Như giậm chân, cô ấy nói chuyện với anh thì anh lạnh lùng, nhưng vừa rồi chỉ một bóng lưng của một phụ nữ lại có thể khiến anh vội vàng chạy đi, chẳng lẽ cô ấy còn không bằng một người phụ nữ xa lạ?
Lâm Quân gọi cho hai cậu bé hai phần đồ ăn cho trẻ con khác nhau, lúc này mới ngước lên nhìn cô ấy rồi lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc em muốn nói cái gì?”
“Người phụ nữ kia là ai2 Rốt cuộc là ai vẽ?”
Lâm Quân chỉ nói một nửa khiến Phan Kiều Như không đoán ra được, cô ấy cứ cảm thấy khó chịu cạnh anh nhiều năm qua cũng cho anh có phản ứng lớn như vậy, rốt cuộc người phụ nữ kia là ai?
Lâm Quân hơi khựng lại nhưng vẫn không trả Phan Kiều Như không hiểu ý trong lời anh nói, nhưng Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt hiểu.
Lê Minh Nguyệt đứng phắt dậy, mắt sáng lên: “Là Nhật Linh trở về sao?”
Lâm Quân gật đầu.
Hai tay Lê Minh Nguyệt nắm chặt, làm động tác vô cùng hăng hái, không chú ý đụng cùi chỏ vào xương sườn Hà Dĩ Phong: “Quá tuyệt! Tôi biết nhất định Nhật Linh sẽ trở về mà.”
Hà Dĩ Phong ôm xương sườn hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi mảng: “Em kích động thì cứ kích động đi, đánh anh làm gì, anh nợ em à?”
Khuôn mặt Lê Minh Nguyệt vô cùng vui vẻ, còn tốt bụng xoa nhẹ hai cái cho Hà Dĩ Phong.
Nhật Linh?
Phan Kiều Như nhíu mày, cảm thấy cái tên này có chút quen tai.
Chí Linh bập bẹ hỏi: “Cha ơi, Nhật Linh là ai vậy? Giống tên của Chí Linh”
“Không phải là Nhật Linh” Lâm Quân nói.
Chí Linh rũ đầu xuống, cảm thấy mình bị lừa: “Nhưng vừa rồi dì Lê Minh Nguyệt hỏi Nhật Linh cha còn gật đầu mà, rõ ràng chính là Nhật Linh.”
Hòa Phong cũng nói giúp: “Cha đừng lừa em.”
“Cha, dì Minh Nguyệt và chú Hướng có thể gọi là Nhật Linh, nhưng các con phải gọi là mẹ” Giọng Lâm Quân hiền lành, bàn tay nhẹ nhàng sờ cái đầu nhỏ mềm mại của con trai, nhẹ giọng nói: “Là mẹ trở về”
Hai cậu bé mở to mắt nhìn cha, không hẹn mà cùng òa khóc.
Lê Minh Nguyệt không muốn thấy trẻ con khóc, đặc biệt là hai hoàng tử bé nhỏ của Lê Nhật Linh nên vội vàng dỗ dành Dỗ nửa ngày cũng không nín mới phát hiện là do hai cậu bé vui quá mà khóc.
“Cuối cùng mẹ cũng về, con sẽ không còn là đứa bé không có mẹ nữa! Cô Kiều Như cũng có thể không cần phải luôn miệng nói sẽ làm mẹ ghẻ của bọn con. Bọn con vui lắm. Bọn con cần mẹ ruột, không cần mẹ ghẻ!”
Phan Kiều Như năm không cũng trúng đạn, khóe môi giật giật: ”..
Chương 564: Vẫn không quên được anh
Trong một căn phòng ở khách sạn năm sao có hai người phụ nữ đang năm trên ghế sô pha, họ vừa đắp mặt nạ vừa nói chuyện với nhau.
Trần Hi Lam đang cầm điện thoại nghiên cứu phần mềm hẹn hò vừa được tung ra trong nước, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Lê Nhật Linh: “Nếu chân mấy người đàn ông này mà dài như trên hình thì tốt rồi. Nhưng đáng tiếc, dù chụp có đẹp bao nhiêu thì cũng không đẹp bằng anh của tôi”
Trần Hi Lam còn nhân cơ hội khen anh mình mấy câu Ba năm qua, tình cảm giữa Lê Nhật Linh và Trần Hi Tuấn ngày càng tốt, ngày càng hòa hợp với nhau, ngay cả người ngoài khi nhìn vào cũng cho răng hai người này rất xứng đôi.
Với tư cách là người trong cuộc, Trần Hi Lam có thế cảm nhận một cách trực quan chuyện này.
Hai người này á hả… ba năm qua cứ như mây khói bay qua, ngay cả một chút cảm giác yêu đương cũng không tìm thấy, ngược lại càng lúc càng giống người thân.
Trần Hi Tuấn vốn nhỏ hơn Lê Nhật Linh hai tuổi, lại mang gương mặt baby, tính cách lại dịu dàng và tỏa sáng như ánh mặt trời. Cũng may Lê Nhật Linh không lớn tuổi lắm, nếu không thì chắc dừng bước tại đây luôn, không thể nào phát triển thêm mối quan hệ này được nữa.
Trần Hi Lam tự thấy rằng, với tư cách là một cô em gái tốt thì cô ta nên giúp đỡ anh trai mình một chúi Thế là cô ta giơ điện thoại lên trước mặt Lê Nhật Linh, nói: “À ờ, chị Nhật Linh, chị xem này, ảnh đại diện của người này có hơi giống anh trai tôi đấy. Nhưng mà tôi cá với chị, dáng vẻ bên ngoài của người này không bảng một cái móng tay của anh trai tôi, chị tin không?”
Lê Nhật Linh không có tâm tư xem những thứ này, cô đẩy cái điện thoại mà Trần Hi Lam đang giơ trước mặt mình ra, nói: “Cô cũng biết mấy hình này là giả mà, sao lại thích thú với cái phần mềm hẹn hò đó như thế?”
Trần Hi Lam bắt chước nụ cười khanh khách của Hạ Ly: “Do tôi rảnh rỗi, nhàm chán quá đó”
Hạ Ly nghe thấy Trần Hi Lam bắt chước điệu cười của mình thì quay sang làm cái mặt quỷ với cô ta, sau đó tiếp tục vùi đầu vào đống đồ ăn vặt của mình.
Lê Nhật Linh trầm giọng nói: “Hi Lam à, sáng nay khi thức dậy mí mắt phải của tôi cứ giật hoài”
“Chị yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra đâu” Trần Hi Lam an ủi cô: “Chị xem, chị về nước cũng ba ngày rồi. Ngày đầu chúng ta thu xếp cho bản thân, ngày hôm sau thì mua đồ dùng hắng ngày cho Hạ Ly, hôm nay còn đến tìm cha mẹ nuôi của chị để tìm hiểu xem chị được nhận từ cô nhỉ viện nào. Tuy không tìm được cha mẹ nuôi của chị nhưng tiến triển thế này cũng xem như thuận lợi, không phải không xảy ra chuyện gì hết ư?”
“Cái gì mà mí mắt giật cơ chứ, mê tín, toàn là phong kiến mê tín không à, chị không tin thì sẽ không xảy ra chuyện gì hết” Trần Hi Lam phẩy tay, muốn đả thông đầu óc cho Lê Nhật Linh.
Lê Nhật Linh hơi trầm ngâm: “Thế nhưng, hôm trước nhân viên lễ tân khách sạn nói răng có người đến tìm tôi, còn hỏi xem tôi ở phòng nào nữa”
Khách sạn này có cổ phần của James, Trần Hi Lam là cô hai, Lê Nhật Linh đến cùng cô ta nên được sắp xếp ở đây, cũng không cần chứng minh nhân dân hay mấy loại giấy tờ khác, lại càng không dễ bị người khác thăm dò số phòng, Trần Hi Lam thay đổi tư thế ngồi, không thèm đếm xia hỏi: “Có phải đó là một người cao lớn, đẹp trai lại còn anh tuấn bức người phải không?”
Nhân viên lễ tân có nói như vậy thật, nhưng những lời này qua miệng của Trần Hi Lam lại hoàn toàn thay đối ý nghĩa của nó.
Lê Nhật Linh bật cười: “Đúng vậy”
“Chuyện này không phải rất tốt à, có diễm phúc như thế chị còn lo gì nữa?” Trần Hi Lam cười tủm tỉm, cô ta chợt nghĩ tới điều gì đó nên bình tĩnh hỏi cô: “Chị lo anh ta đang đi tìm chị à?”
Cô gật đầu.
Trực giác nói cho cô biết, đó là Lâm Quân.
Trần Hi Lam thở dài, bỗng cảm thấy đáng thương thay anh trai mình: “Vậy sao cảm giác đầu tiên của chị là anh ta, mà không phải là anh trai tôi.
Lê Nhật Linh buồn cười, Trần Hi Lam nói: “Chị Nhật Linh à, đã hơn ba năm rồi mà chị vẫn không quên được anh ta ư?”
Chương 565: Là cha của con
Lê Nhật Linh có chút thất thần, may nhờ có miếng mặt nạ che lại nên cô mới không bị nhìn ra.
Cô vẫn không quên được anh sao?
Đúng vậy.
Cô vẫn không thể nào quên được.
Cô không quên được thuở ban đầu yêu nhau, không quên được những điều tốt đẹp mà Lâm Quân đã dành cho cô, không quên được sự kiểm soát và lừa dối của anh, càng không quên được đứa con đã chết đó.
Dù đã ba năm trôi qua rồi nhưng nửa đêm lúc nằm mơ cô vẫn thỉnh thoảng mơ thấy những ngày đầu đó.
Những cảnh tượng đó rõ ràng đều rất ấm áp nhưng nó lại có thể làm cô giật mình tỉnh giấc như gặp phải ác mộng.
Hôm nay lễ tân nói có người đến hỏi thăm phòng cô và tình hình của cô, trực giáo đầu tiên của cô mách bảo đó là Lâm Quân, cô căn bản không nghĩ đến việc người đó cũng có khả năng là Trần Hi Tuấn.
Suy cho cùng thì cũng bởi vì cô vẫn chưa quên được quá khứ.
“Ba năm mà chị vẫn không quên được cũng không sao, chỉ sợ cho chị thêm ba năm nữa thì chị vẫn cứ không quên được”Trần Hi Lam hạ giọng nói: “Nhìn từ góc độ cá nhân, tôi vẫn hi vọng chị có thể cho anh tôi thêm một cơ hội. Nếu chị quay về và hòa hợp lại với anh ta một cách dê dàng như vậy thì chị xem ba năm mà chị ra đi là gì và xem anh tôi là gì chứ?”
Lê Nhật Linh cố mở miệng nhưng vẫn không nói nên lời, Trần Hi Lam lại nói: “Nhưng tôi cũng hi vọng bản thân chị được vui vẻ. Miễn cưỡng không hạnh phúc, nếu chị thật sự không quên được thì đừng quên nữa”
“James thật sự là cha ruột của cô và Trần Hi Tuấn sao?”
“Sao chị lại hỏi như vậy?”
“James coi trọng lợi ích còn hai anh em nhà cô thì lại trọng tình cảm” Lê Nhật Linh nói.
“Hahaha, chị Nhật Linh, cách chị khen người khác thật sự rất thú vị, vừa đấm vừa xoa, tôi cũng phải học hỏi mới được” Trần Hi Lam không nhịn được, gỡ mặt nạ ra và cười phá lên: “Vì vậy nên lúc đầu tôi cũng muốn hỏi anh tôi rằng với tính cách của anh ấy thì sao lại có thể phát triển công ty mà không bị lỗ vốn được hay vậy.”
“Có ai lại nói anh trai của mình như cô vậy không?” Lê Nhật Linh khế cười “Chị dâu đã bắt đầu bảo vệ cho anh tôi rồi, xem ra anh tôi có hi vọng rồi” Trần Hi Lam cười tít mắt: “Nhưng ban nấy tôi mới chỉ nói một nửa, vì anh tôi có chị nên anh ấy mới nỗ lực để bản thân lớn mạnh, vậy mới làm hậu thuẫn cho chị được, anh ấy cũng luôn nắm lấy tay chị, dắt chị cùng tiến về trước, chị có cảm nhận được không?”
Nụ cười của Lê Nhật Linh nhạt dần, cô nhớ đến Trần Hi Tuấn, dù trong lòng cô thấy ấm áp nhưng thật sự không hề có tình yêu.
“Anh tôi không giống với người đó, anh ấy rất tôn trọng chị, càng không lừa dối chị”
Trần Hi Lam vẫn chưa nói xong thì cái đầu tóc nhỏ rậm rì của Hạ Ly đã ngoi lên từ dưới nền nhà, cặp mắt tròn xoe của cô bé cứ chớp chớp: “Dì Lam, mẹ, anh ta mà hai người nói là ai vậy?”
Lê Nhật Linh sợ viên thịt nhỏ bị cảm lạnh nên mới kéo nó từ dưới sàn lên rồi ôm vào lòng mình.
Viên thịt nhỏ đang trong độ tuổi có nhiều câu.
hỏi nhất, cô bé ngước đầu, gạn hỏi cho bằng được: “Mẹ, mẹ vẫn chưa nói cho con biết, anh ta là ai vậy ạ?”
Lê Nhật Linh vuốt nhẹ chỏm tóc trên đỉnh đầu viên thịt nhỏ, đang suy nghĩ làm sao đế trả lời thì Trần Hi Lam đã nói ra: “Anh ta là cha của con”
Lê Nhật Linh ngây người ra, Trần Hi Lam nói với cô: “Bây giờ nó vẫn còn nhỏ, có thế nói dối nó, nhưng sau này nó lớn lên thì sớm muộn gì nó cũng biết, chỉ bằng sớm tiết lộ cho Hạ Ly biết, như vậy thì sau này nó cũng dễ dàng tiếp nhận hơn”
Hạ Ly ở nước ngoài, thấy tất cả các đứa trẻ đều có cha mẹ, kiểu gia đình nào cũng có nên khái niệm cha mẹ với cô bé cũng không cụ thế lắm.
Cô bé chỉ biết Lê Nhật Linh là mẹ, Trần Hi Tuấn là bố nuôi mà bố nuôi thì cũng là cha Còn có dì Lam và vú nuôi cùng chơi với mình, mặc dù ông nội James rất hung dữ nhưng ông ta lại thường xuyên mua quà cho cô bé.
Ở nước ngoài không có bao nhiêu người hỏi cha ruột của cô bé là ai, có được sự che chở của James thì cũng không có ai dám cười chê cô bé là một đứa con hoang, thậm chí đa phần đều tưởng rằng Hạ Ly là con của Trần Hi Tuấn.
Trong đầu của Hạ Ly thì một gia đình như vậy cũng đã là hoàn chỉnh rồi.
Chương 566: Tìm đến tận cửa
Nhưng ở trong nước thì sự cân bằng đó rất khó duy trì được.
“Hạ Ly, người gọi là anh ta đó là cha của con”
Đột nhiên lại nhắc đến cha, viên thịt nhỏ ôm đầu: “Là cha không giống với bố sao ạ?”
“Đúng vậy” Trần Hi Lam trả lời.
“Vậy hai người cha này có chỗ nào không giống nhau không?”
“Đều là cha, một người có quan hệ huyết thống với con, còn bố Trần Hi Tuấn thì lại là người cùng con lớn lên”
Viên thịt nhỏ bông thấy hụt hãng: “Rõ ràng là không giống nhau mà, người cha đó đâu có thích Hạ Ly, ông ấy chưa từng chơi cùng với Hạ Ly, thậm chí Hạ Ly còn chưa từng gặp mặt ông ấy”
Lê Nhật Linh nhìn vẻ mặt thất vọng của con gái, không kiềm được nên nói: “Không phải cha không thích Hạ Ly, chỉ là vì mẹ quá yêu Hạ Ly, cứ giữ Hạ Ly ở bên cạnh mình nên cha không gặp được Hạ Ly, vì vậy mới không chơi cùng với Hạ Ly được.
“Là vậy sao ạ?”
“Đúng vậy”
“Vậy cha đó vẫn thích Hạ Ly đúng không mẹ?”
Lê Nhật Linh nghĩ đến thái độ của Lâm Quân đối với con gái thì cô đột nhiên không cách nào gật đầu được.
Năm đó, nếu kết quả phù hợp thì Hạ Ly đã phải rút máu cho Lâm Niệm Sơ, nếu như vậy thì cô đã phải phẫu thuật sớm để lấy cô bé ra, hiến máu cho Lâm Niệm Sơ rồi.
Thậm chí sau đó, con trai của cô chết yểu, Lâm Quân cũng giấu cô, lừa gạt cô.
Lâm Quân thật sự thích con của họ sao?
Cô không biết.
Cô bé thấy mẹ mình do dự thì càng chắc chắn hơn là người cha xấu đó không thích mình. Cục thịt nhỏ chống tay lên hông, khuôn mặt nhỏ non nớt tỏ ra rất giận dữ.
Trần Hi Lam bế cô bé lên từ trong lòng Lê Nhật Linh, rồi đặt lên đùi mình, để cho cô bé ngồi đối diện với mình: “Mặc dù cả hai người cha đều là cha nhưng Hạ Ly của chúng ta nhất định phải thích cha nuôi hơn mới được, nếu không thì cha Trần Hi Tuấn sẽ rất buồn đấy”
Hạ Ly bé nhỏ nghe Trần Hi Lam nói mà nửa hiểu nửa không: “Ông ấy vất vả nuôi Hạ Ly lớn chừng này, nếu Hạ Ly chỉ đơn giản vì gặp người cha kia mấy lần mà thích người cha kia hơn thì bố nuôi có thể vui được không nhỉ?” Trần Hi Lam cố ý làm ra vẻ buồn khổ để lừa cô bé: “Mấy ngày chúng ta xa nhau, nếu Vera vì quen được bạn mới mà không thích chơi cùng với Hạ Ly nữa, vậy thì Hạ Ly của chúng ta có bưồn không nào?”
Viên thịt nhỏ lắc đầu mạnh, sau đó lớn tiếng đáp: “Hạ Ly thích bố Trần Hi Tuấn nhất”
Cô bé không muốn để bố Trần Hi Tuấn buồn.
Trần Hi Lam vui vẻ, hôn cô bé một cái, in đầy nước bọt lên mặt cô bé.
Lê Nhật Linh biết những lời nói của Trần Hi Lam không chỉ để nói với Hạ Ly không thôi mà còn là đang nhắc nhở cô, nhắc cô đừng quên ba năm nay Trần Hi Tuấn đã vì cô mà hi sinh biết bao nhiêu.
Chuông cửa đột nhiên reo lên, tiếng chuông đồn dập không dứt.
Nghe tiếng chuông thì biết người ngoài cửa đang gấp đến thế nào.
“Tối như vậy rồi, ai còn đột nhiên đến vậy chứ?” Trần Hi Lam lầm bầm, chuẩn bị ra mở cửa.
Bọn họ vừa mới về nước, vốn dĩ không thông báo với ai, không thể nào là bạn bè đến tìm cô được.
Mà đã trễ vậy rồi, dù là đến quét dọn thì cũng không thể nào đến vào lúc này. Hơn nữa, lúc họ dọn vào sống thì đã từng dặn rằng không cần quét dọn phòng, khi nào cần thì cô sẽ nhắc.
Tim Lê Nhật Linh đột nhiên co thắt lại, cô vịn chặt lấy Trần Hi Lam Trần Hi Lam nhìn cô: “Hay là chị ra mở cửa đi?
Lê Nhật Linh gật đầu: “Để tôi ra mở cửa cho, cô đưa Hạ Ly về phòng, cho nó đánh răng rồi đi ngủ sớm đi”
Dù cho người tìm đến là Lâm Quân thì cô cũng nên tự mình đối mặt.
Nếu đã trở về rồi thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này.
Cô gỡ tấm mặt nạ trên mặt xuống, mang dép lê vào và đi ra mở cửa.
Mặt sàn được trải một tấm thảm lông dê dày, dép lê đế mềm đi lên trên vốn dĩ không gây ra tiếng động gì, cô im lặng đi qua và kéo cửa ra.
Chương 567: Để cho em ôm một chút
Nghênh đón cô không phải là người khiến cô đang rối rằm, mà là một cái ôm nhiệt tình. Vòng tay của người kia thật ấm áp và mùi trên cơ thể cậu ta cũng vô cùng quen thuộc. Người đó mỉm cười và nói: “Hôm nay em đến đây, chị có vui hay không? Có phải rất bất ngờ không?”
“Trần Hi Tuấn.” Lê Nhật Linh khẽ gọi tên cậu †a, cô thở phào nhẹ nhõm nhưng lại cảm thấy mất mát không thể giải thích được.
“Đúng vậy, là em” Buông lỏng Lê Nhật Linh ra, cậu ta ung dung xách va li hành lý của mình vào phòng, tiện tay đặt nó sang một bên.
‘Vẻ mặt của Lê Nhật Linh như trút được gánh nặng, Trần Hi Tuấn nhíu mày nhưng không có vẻ tức .. Thay vào đó, cậu ta cố ý làm cho cô cười bằng cách nhíu chặt lông mày: “Nhìn vẻ mặt của chị kìa, giống như chị không ngờ tới đó là em.
Chị nghĩ là ai vậy: Nói cô tưởng rằng Lâm Quân là người đã tìm đến đây? Cho dù Trần Hi Tuấn có tốt đến đâu, cô cũng không thể làm tổn thương cậu ta như vậy.
Cô chỉ có thể tùy ý kiếm một cái cớ: “Tôi nghĩ đã muộn như vậy mà phục vụ phòng còn đến làm phiền tôi.”
Trần Hi Tuấn nói: “Như vậy à, đợi lát nữa gọi điện thoại vào đường dây nội bộ nói bọn họ sau này đừng tới đây quấy rầy nữa là được rồi”
Lê Nhật Linh nhìn dáng vẻ mệt mỏi, bụi bặm của cậu ta, cô nhịn không được kéo thắng tay áo sơ mi lại cho cậu ta: “Tại sao đột nhiên cậu lại chạy đến đây?”
“Em đã nói muốn ở cùng chị nhưng chị không đợi em. Lẽ ra em phải hỏi chị tại sao không đợi em rồi cùng nhau trở về mới đún: “Tôi biết cậu có chuyện phải làm, tôi trở về nước cũng không phải vấn đề gì lớn. Nếu không †ìm được, tôi sẽ từ bỏ, không muốn làm chậm trễ thời gian của cậu.”
Trần Hi Tuấn nắm lấy vai cô, ánh mắt sâu thẳm, chân thành nói: “Em biết chị muốn tìm cha mẹ, việc này đối với em mà nói cũng là việc lớn.
Hơn nữa, chị biết rõ muốn tiến vào thị trường trong nước, vậy nên dù thế nào em cũng phải đến đây: Đôi mắt cậu ta rất đẹp nhưng lại mơ hồ che giấu sự mệt mỏi.
Lê Nhật Linh có chút đau lòng, cô kéo cậu ta ngồi xuống sô pha rồi rót cho cậu ta một ly nước ấm: “Không phải hôm qua cậu đã thức trắng đêm đọc hết tài liệu rồi vội vàng chạy tới đây đấy chứ?
Tôi chính là không muốn cậu vội vàng như vậy nên mới trở về trước.”
Trần Hi Tuấn cầm lấy cốc nước nhưng không chịu buông tay cô. Bốn mắt nhìn nhau, một phần tình cảm đã quá rõ ràng, căn bản không cần che giấu. Cô muốn tút tay lại nhưng không rút ra được, ngược lại còn khiến cho nước ấm trong cốc tràn đầy ra ngoài và bắn lên tay của hai người.
“Trần Hi Tuấn.” Vừa gọi tên cậu ta thì cô đã bị kéo vào trong vòng tay, cuối cùng nước trong cốc tràn ra không thể kiếm soát được, một nửa rơi trên ngực cô, nửa còn lại rơi trên áo sơ mi của.
Trần Hi Tuấn Cậu ta vùi đầu vào bả vai cô, giọng nói vô cùng mệt mỏi: “Để em ôm một lát, một lúc sẽ ổn.”
€ô về nước trước thời hạn khiến cậu ta vô cùng lo lẳng.
Ba năm qua liên tục nhìn thấy ác mộng của cô, từ lúc ban đầu cho đến bây giờ, vẻ ngoài bình Tĩnh của cô, cậu ta vẫn luôn để ý tới. Cậu ta biết Lâm Quân đã lưu lại trong trái tim Lê Nhật Linh sâu đậm như thế nào.
‘Sau khi trở về nước, cô nhất định sẽ gặp lại Lâm Quân. Vậy nên cậu ta cũng sẽ sợ, sợ niềm vui đoàn tụ sẽ gột rửa hết những vết sẹo của quá khứ và cô sẽ cứ như vậy mà tha thứ cho đối phương. Cho dù cô nói không để ý tới nhưng trong lòng vẫn luôn có một chút chờ đợi. Cậu ta cũng hy vọng răng cô có thể cho mình một cơ hội.
Nếu như ban đầu chỉ là chấp niệm, chỉ là cái tính khí nhất thời không muốn buông cô ra thì tình bạn ba năm qua đã in sâu cái tính khí năm đó vào trong lòng Trần Hi Tuấn và nó đã trở thành một điều chắc chắn.
Cậu ta không muốn mất đi Lê Nhật Linh, một chút cũng không muốn Trần Hi Tuấn ôm chặt lấy cô, tiếng thở dốc gấp gáp truyền đến bên tai cô.
Vốn đĩ Lê Nhật Linh muốn vùng vấy thoát ra nhưng nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của cậu ta thì bỗng nhiên cô lại mềm lòng.
Cô chậm rãi đưa tay lên võ nhẹ lưng cậu ta: “Tôi biết cậu rất mệt”
Chương 568: Âm thanh quen thuộc
Trần Hi Tuấn cọ cọ vào hõm vai cô, giống như là một con chó bự thích làm nũng: “Để em ôm một lát thì sẽ không mệt nữa” Lê Nhật Linh tựa nhẹ lưng về phía cậu ta, yên lặng để cho cậu ta ôm.
Trần Hi Lam thật sự không trị được bé Hạ Ly, cô ta càng hi vọng cô nhóc ngủ ngon thì cô nhóc.
càng làm theo cách trái ngược.
Cuối cùng Trần Hi Lam dùng cách thức vừa dụ dỗ vừa đe dọa lừa cô nhóc lên giường, không cho cô bé xuống giường, rồi cô ta lén lút chạy ra ngoài.
Không ngờ rằng lại nhìn thấy anh trai nhà mình xuất hiện ở đây, lại còn ôm chặt Lê Nhật Linh.
Cô ta cười cười, không muốn quấy rầy bọn họ, rón ra rón rén đi ra ngoài, nhưng cuối cùng cũng vẫn làm phiền Trần Hi Tuấn không ngờ rằng em gái mình cũng ở đây, cuối cùng cũng thả Lê Nhật Linh ra, gọi em gái đến: “Em làm trộm hay sao vậy?”
“Không phải là do em không muốn làm bóng đèn sao?” Trần Hi Lam nhếch miệng cười: “Chà, em làm bóng đèn lớn như vậy, anh không chê em chói quá à?
“Bé Hạ Ly nhanh mồm nhanh miệng cũng là do học em đó”
“Vậy không phải rất tốt sao, học tính thông minh của em sẽ không dễ bị lừa.”
“Em là nữ vương à? Mèo khen mèo dài đuôi đến nghiện rồi š?” Trần Hi Tuấn nói Trần Hi Lam vẫy tay, cầm thẻ phòng của mình nghênh ngang đi ra ngoài: “Đừng để ý đến em, em biết anh còn rất nhiều lời muốn nói với chị Nhật Linh, em rất biết điều, sẽ không làm phiền đâu.
Hai người cứ nói chuyện, em đi trước đây”
Phòng của Trần Hi Lam nắm đối diện với phòng Lê Nhật Linh, vừa mở cửa đã đến, rất tiện.
Cô ta vừa mới ra ngoài lập tức quay đầu lại: “Đúng rồi, anh muốn thuê phòng không? Em nói nhân viên đưa thẻ phòng đến, lát nữa anh lấy, đặt phòng chúng ta kề nhau được không?”
“Biết rồi, em đi nhanh đi”
“Ngoài miệng nói không chê, thế nhưng đuổi em đi thì nhanh lắm” Trần Hi Lam làm mặt quỷ, nghênh ngang bỏ đi Đuối em gái đi rồi, Trần Hi Tuấn và Lê Nhật Linh nhìn nhau một cái, nhịn không được mà bật cười.
Ý cười trên môi hai người còn chưa tan, tiếng chuông cửa lại vang lên.
Tiếng chuông đồn dập, tiếng vang còn chưa kết thúc thì người nọ lại ấn thêm lần nữa, tiếng chuông cửa reo vang không ngừng.
Lê Nhật Linh nhíu mày: “Nhân viên đưa khóa phòng đến nhanh vậy sao?”
Bây giờ còn chưa đến một phút mà?
Trần Hi Tuấn nói: “Nhất định là Trần Hi Lam vứt đồ bừa bãi, phát hiện mình bỏ quên thứ gì đó, chị về phòng xem Hạ Ly ngủ chưa, em ra mở cửa xem sao”
Lê Nhật Linh gật đầu, “Ừ” một tiếng, nghe tiếng chuông cửa cứ vang lên, lòng cô giống như bị móng vuốt cào nhẹ.
Cô nhìn bóng dáng Trần Hi Tuấn chạy đi mở cửa, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà đứng yên tại chỗ.
Then cài cửa làm bằng kim loại hơi lành lạnh, Trần Hi Tuấn nảm then cài mở cửa: “Trần Hi Lam, tật xấu vứt đồ bừa bãi của em đến khi nào mời chịu sửa đây, nếu em dám dạy hư con gái của anh, anh sẽ không tha cho em” Tuy lời nói mang tính uy hiếp thế nhưng không có chút cứng rằn nào, lại còn để lộ sự yêu chiều và thỏa mãn.
“Trần Hi Lam” ngoài cửa mãi không đáp lại, lúc này Trần Hi Tuấn mới ngước lên nhìn thoáng qua.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, hai người đều ngây người tại chỗ Ánh mắt Lâm Quân đầy thâm thúy, ánh mắt Trần Hi Tuấn lại trong veo.
Hai người không ai ngờ được rằng, giây phút cửa mở ra, người mình nhìn thấy sẽ là đối phương.
Giây phút ánh mắt của hai người đàn ông giao nhau, Lâm Quân nhìn Trần Hi Tuấn, lại nhìn thấy mấy vali vẫn còn chưa mở ra: “Xin lỗi, có lẽ tôi đi nhầm phòng.”
Trần Hi Tuấn khẽ gật đầu, cậu ta biết Lâm Quân không đi nhầm phòng, nhưng cậu ta lại không thể nào hào phóng nói cho anh.
Lâm Quân xoay người, mới vừa đi một bước đã nghe thấy giọng nữ đầy quen thuộc vang lên từ sau lưng: “Trần Hi Tuấn, cậu đứng ở cửa làm gì mà lâu thế? Hi Lam quên gì cậu để cô ấy vào lấy là được, cậu đừng mảng cô ấy mãi thế, Hi Lam là con gái, cần phải khen nhiều mới được.”
Âm thanh dịu dàng đầy quen thuộc, từng chữ từng chữ vọng vào tai anh.
Chương 569: Đã không đúng từ ba năm trước
Hai người đàn ông đứng ngoài cửa lập tức cứng cả người.
Bàn tay Trần Hi Tuấn vẫn còn nắm chặt lấy then cửa tinh xảo bằng kim loại, cậu ta nhìn Lâm Quân quay đầu lại, một lần nữa đối diện với anh.
Giọng nói của Lê Nhật Linh ngừng lại, đến nhanh mà đi cũng nhanh, vừa phát ra thì đã biến mất không tung tích.
Nhưng Lâm Quân không hề nghi ngờ rằng mình nghe lầm, giọng nói của Lê Nhật Linh là thứ mà anh vô cùng quen thuộc.
‘Vẻ mặt Lâm Quân căng chặt, muốn lướt qua người Trần Hi Tuấn để vào trong Trần Hi Tuấn giơ cánh tay ra, ngăn cánh cửa lại, chặn không cho anh đi vào.
Ánh mắt Lâm Quân càng thêm thăm thắm, sâu hút như là một cái động không đáy, ức chế trong lòng anh tuôn trào thành sự tức giận. Anh hung tợn nhìn Trần Hi Tuấn, nghiến răng nghiến lợi thốt ra hai chữ: “Tránh ra”
Trần Hi Tuấn không dao động, trải qua rèn luyện ba năm, Trần Hi Tuấn ngây ngô lúc ba năm trước đã sớm trầm ổn hơn rất nhiều: “Muốn và cũng được, nhưng cần có sự đồng ý của cô Quyết định trở về là đã chấp nhận một ngày nào đó sẽ gặp nhau, nhưng, cho dù là gặp mặt cũng cần được Lê Nhật Linh gật đầu Cuộc đời của cô nhất định phải do chính cô quyết định, mà không phải dùng danh nghĩa yêu để trói buộc.
Lâm Quân hung ác nắm lấy cổ áo Trần Hi Tuấn, lạnh lùng nói: “Tôi bảo cậu tránh ra, cậu điếc à?”
Trần Hi Tuấn đẩy tay anh ra, nhíu mày nói: “Lâm Quân, đến giờ anh vẫn còn chưa học được cách tôn trọng cô ấy sao?”
“Tôn trọng cái khi” Lâm Quân không thể nhịn được nữa, đấm một quyền lên khóe môi Trần Hi Tuấn Thế mà anh còn từng cười nhạo Trần Hi Tuấn, cho rắng Trần Hi Tuấn vừa đảo mắt đã quên Lê Nhật Linh, cậu ta chỉ nhất thời thích cô mà thôi.
Bây giờ xem ra, thật ra người đáng cười nhất lại là anh.
Chiếc vali tiện tay đặt ở cửa cũng giống như là đang châm chọc anh, Trần Hi Tuấn văn luôn ở cạnh Lê Nhật Linh, thậm chí còn có thể vào phòng của cô.
Còn anh thì sao?
Trong ba năm qua, mỗi lần nhìn cô đều từ một khoảng cách rất xa.
Thế mà bây giờ Trần Hi Tuấn lại nói ra từ tôn trọng với anh?
Đây vốn là điều đáng buồn cười nhất đời này, đưa vợ của anh đi, còn muốn anh phải tôn trọng bọn họ?
Ha, đúng là nực cười “Đúng vậy, tôn trọng cái khi, vậy nên, sau khi cô ấy rời khỏi anh, cô ấy đã trưởng thành bên cạnh tôi suốt ba năm” Trần Hi Tuấn xoa xoa khóe môi sưng đỏ, chỉnh sửa lại cổ áo bị anh kéo nhăn nhúm, cho dù trong lòng bão táp mưa sa vẫn không chút để ý, làm bộ nói năng nhẹ nhàng bâng quơ: “Anh còn chưa gặp Lê Nhật Linh đúng không, nhất định anh sẽ không biết dáng vẻ tự tin rung động lòng người của cô ấy hiện tại thế nào.
Là chính anh vứt bỏ cô ấy, bây giờ chẳng thể nào trách cứ người khác được”
“Trần Hi Tuấn, cậu dựa vào cái gì chứ, c‹ vợ tôi” Gân xanh trên thái dương hiện rõ, Lâm Quân cảm thấy bản thân mình quá ư là ngu xuẩn.
Trần Hi Tuấn bình tĩnh nói với anh: “Không đúng, Lâm Quân, anh còn chưa tỉnh lại sao? Ba năm trước đây, từ lúc cô ấy rời khỏi anh, cô ấy đã không còn là vợ anh nữa rồi”
“Cô ấy vẫn còn” Anh nghiến răng nhấn mạnh bốn chữ này.
Trần Hi Tuấn không muốn dây dưa với anh, ngược lại còn nở nụ cười khinh miệt.
Lâm Quân không thể nhịn được nữa, lần thứ hai giơ nắm đấm lên, nhưng lại thấy Lê Nhật Linh xuất hiện sau lưng Trần Hi Tuấn, trên khuỷu tay cô còn đang vắt áo khoác của cậu ta.
Giọng nói của cô vẫn dịu dàng như cũ, trên mặt còn vương ý cười điềm đạm: “Trần Hi Tuấn, sao mà cậu hơn nửa ngày..” Lời còn chưa dứt, nhưng lại không thể nói ra hết.
‘Vẻ mặt Lê Nhật Linh hơi ngưng trệ, khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Quân, giống như là đi khắp ngàn núi nghìn sông gặp nhau.
Nhưng tâm lý lại không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ có sự kinh hoàng lo lắng ngập tràn Cô cố nén hoảng loạn, ra vẻ bình tĩnh: “Làm sao anh tìm được chỗ này?”
Lời cô nói với Lâm Quân vừa xa cách vừa lạnh nhạt.
Chương 570: Ghen ty, đố ky
Chẳng phải là lời hỏi thăm rằng đã lâu không gặp, mà là lời chất vấn tại sao anh có thể tìm đến được nơi này.
Lâm Quân nhìn chäm chẳm vào cô, anh đang rất muốn đưa hai cánh tay thon dài của mình ra đế ôm lấy cô vào trong lòng, thế nhưng bàn tay anh chỉ cuộn chặt thành nắm đấm rồi lại từ bỏ.
Trước giờ anh chưa từng nghĩ đến rằng ba năm nay cô lại sống tốt đến như vậy.
Anh có thể nhìn thấy được rằng ba năm nay, thật sự cô đã sống rất tốt.
‘Vẻ mặt của cô tỏ ra rất rạng rỡ, trông vô cùng tự tin và bình thản. Điều anh thích nhất ở cô đó chính là mái tóc đen dài mềm mượt, thế nhưng, giờ đây nó đã trở thành một mái tóc xoăn nhẹ đầy sự tao nhã, ngay cả màu tóc cũng không còn như trước nữa.
Rõ ràng vẫn là Lê Nhật Linh, thế nhưng lại giống như cô đã bước từ một thế giới khác đến vậy.
Cách xa cô ba năm, cô sống một cuộc sống rất tốt, nhận ra được điều này càng khiến trong lòng của Lâm Quân cảm thấy hết sức khó chịu.
Ba năm nay, cuộc sống của anh không có cô, anh sống không hề dễ dàng một chút nào cả, ngược lại cô chính là người gây ra mọi sự việc, cô vứt bỏ lại anh và đứa con rồi biến mất không dấu vết vậy thì dựa vào điều gì mà cô lại sống thoải mái thản nhiên như vậy cơ chứ? Thậm chí, bên cạnh cô còn có thêm một người đàn ông khác nữa…
Ba năm nay, cô và Trần Hi Tuấn vẫn luôn ở bên nhau ư?
Cô và Trần Hi Tuấn đã yêu nhau rồi sao, họ đã nắm tay, đã hôn nhau chưa?
Những câu hỏi cứ liên tiếp được đặt ra trong đầu, dường như đã đánh tan hết tất cả ý chí trong anh.
Lâm Quân hít lấy một hơi thật dài, cố gắng kìm nén lại nỗi nhớ nhung tích tụ lại từ ba năm nay cùng với nỗi tức giận không cam lòng của mình, anh gọi tên cô bằng giọng trầm trầm: “Nhật Linh.
Ừ, tôi quay về rồi” Lê Nhật Linh cởi áo khoác ngoài ra rồi đưa cho Trần Hi Tuấn, lúc cô nhìn thắng vào mặt của Trần Hi Tuấn mới phát hiện ra Trần Hi Tuấn đã bị thương.
Ánh mắt của cô tỏ ra đau xót: “Trần Hi Tuấn, cậu bị thương sao?”
Trần Hi Tuấn nắm lấy bàn tay của cô, cậu ta cố ý không buông ra sau đó khẽ lắc đầu nói: “Không sao, không đau đâu”
Lê Nhật Linh ngập ngừng một lúc rồi mới nói Thôi qua bên đó ngồi trước đi, để tôi bôi thuốc cho cậu”
Cô cầm lấy áo của Trần Hi Tuấn ra, vốn dĩ định để Trần Hi Tuấn và Trần Hi Lam cùng nhau đi về.
Tuy rằng bây giờ không phải là nửa đêm, thế nhưng cũng đã hơn chín giờ tối rồi, Hạ Ly còn phải thích nghỉ với việc lệch múi giờ nữa, Trần Hi Tuấn thì cũng quá mệt rồi, cô mong rằng tất cả mọi người đều sớm được nghỉ ngơi. Nhưng Trần Hi Tuấn thì không thể ở trong phòng của cô được.
“Vâng” Trần Hi Tuấn mỉm cười một cách mơ màng.
Lâm Quân cảm thấy đứng giữa hai người họ anh cứ như là người vô hình vậy, hoàn toàn bị lơ không ai để ý đế “Đứng lại đó” Nhìn thấy cô và Trần Hi Tuấn vai kề vai bước đi như vậy khiến anh không kiềm chế được, anh nghiến răng nghiến lợi rồi nói: “Lê Nhật Linh, em đứng lại cho anh.”
Lê Nhật Linh dừng bước chân của mình lại, sau đó liếc nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng, thế nhưng cô không hề có ý định sẽ tiến lại gần anh.
Giọng nói của cô vẫn thản nhiên như vậy: “Hôm nay trễ quá rồi, có chuyện gì thì đế ngày mai nói đi. Tôi sẽ ở đây đợi anh, tôi biết rằng có một số chuyện chúng ta nhất định phải nói rõ ràng với nhau”
“Lê Nhật Linh.” Lâm Quân vẫn tỏ ra vô cùng giận dữ, tại sao cô lại bình thản đến như vậy? Sao cô có thể bình thản như vậy cơ chứ?
Cô nhìn chăm chăm vào đôi mắt của anh, từ trong đôi mắt ấy có thể nhận ra được anh sẽ không chịu để yên. Cuối cùng cô chầm chậm bước đến chỗ anh rồi đứng trước cửa, giữa hai người dường như đã có một cánh cửa vô hình ngăn cách lại Lâm Quân đưa tay ra định kéo lấy cô thế nhưng cô đã kéo cánh cửa và chuẩn bị đóng cửa lại: “Tôi đã quay về và dĩ nhiên cũng đã chuẩn bị Kĩ lưỡng, anh yên tâm, tôi sẽ không trốn chạy nữa đâu: Thì ra không phải cô muốn đến gần anh, mà là muốn hoàn toàn rời bỏ anh Nhận ra được điều này khiến Lâm Quân càng trở nên vô cùng tức giận, anh đưa tay ra giữ lấy cánh cửa, ngăn không cho cô đóng cửa lại Đôi chân dài ấy tiến về phía trước vài bước và đứng ngay trước mặt của cô.
Trong phút chốc, ngực của hai người suýt chút nữa đã dính chặt vào nhau.
Anh cúi đầu xuống nhìn cô, hơi thở của anh đều phả hết lên đỉnh đầu của cô, từ ấm nóng đến nguội lạnh, cô đều cảm nhận rõ mồn một.
Lê Nhật Linh bất giác lùi về phía sau, thế nhưng lại bị anh đưa tay vòng qua eo để giữ lại, không cho cô có cơ hội trốn tránh nữa.
Chương 571: Em sẽ phải hối hận
Dù đã cách một lớp áo ngủ mỏng nhưng lòng bàn tay nóng hổi của anh dường như vần làm da thịt cô nóng ran lên.
Sự đụng chạm lâu ngày mới có lại đã làm dấy lên những ký ức đẹp đế nhưng cũng đầy đau khổ trong lòng Lê Nhật Linh, ánh mắt cô thoáng qua chút hoang mang nhưng cô đã trấn tĩnh lại ngay sau đó Cô bình tính kéo tay anh ra và đứng cách xa ra.
Cô nói: “Trễ lắm rồi, anh về đi. Tôi sẽ không chạy đâu, có chuyện gì thì chúng ta đế sáng mai hãy nói”
Lâm Quân thì lại không chịu lùi bước, cứ ép sát lại gần, ánh mắt anh hằm hãm, bước đi kiên định.
Cô càng kháng cự việc anh tiến gần lại thì anh lại càng muốn tiến đến gần hơn.
Cô lùi lại một bước nhỏ thì anh lại tiến lên một bước lớn, hai người vẫn luôn giữ nguyên một khoảng cách không đổi.
Lê Nhật Linh hoảng loạn lùi về sau, bị thảm vướng vào chân, lúc đó tay anh liền chuẩn xác ôm chặt lấy hông cô, kéo mạnh cô vào lòng.
Gò má cô áp sát vào ngực anh, anh ôm chặt lấy cô, dường như sợ cô lại bỏ trốn khỏi thế giới của mình một lần nữa, hận không thể nhét cô vào trong cơ thể mình.
Cô bị đau nên cựa quậy: “Thả tôi ra”
“Anh không buông” Ngược lại anh càng ôm cô chặt hơn.
“Lâm Quân, anh trở nên vô lại và vô liêm sỉ từ lúc nào vậy hả?”
“Anh vào phòng em, ôm em thì là vô lại, vô liêm sỉ sao?” Người đàn ông chất vấn với giọng điệu ngang tàn và tức giận: “Lê Nhật Linh, Trần Hi Tuấn có thể vào phòng em, thậm chí em còn chủ động nắm lấy cổ tay cậu ta, tại sao anh thì không thế?”
Nhắc đến Trần Hi Tuấn, Lê Nhật Linh càng thấy tức giận thêm: “Đã ba năm rồi, anh đúng là không thay đổi một chút nào. Đúng, anh lợi hại, anh cao quý, nhưng anh dựa vào đâu mà luôn có thể tùy tiện mạt sát người khác chứ? Tôi cần phải bôi thuốc cho Trần Hi Tuấn”
“Không được!” Cô chưa từng bôi thuốc cho anh.
Cô cười lạnh lùng: “Đừng quên, Trần Hi Tuấn bị thương là chuyện tốt do anh gây ra”
Sự đau buồn thoáng qua trong ánh mắt anh làm tim Lê Nhật Linh như run lên, cánh tay cô bị anh nằm chặt trong lòng bàn tay, da cô hơi lạnh, nhưng nhiệt độ lòng bàn tay của anh thì lại nóng như ánh mắt của anh.
Cô hít một hơi thật sâu: “Lâm Quân, có việc gì thì để ngày mai hãy nói. Hạ Ly vẫn đang ở trong phòng, nó sẽ sợ khi phải ngủ một mình”
Anh không đồng ý, lạnh lùng liếc nhìn Trần Hi Tuấn đang đứng sau lưng cô rồi bặm môi nói: “Em bảo Trần Hi Tuấn rời đi đi, anh có chuyện.
muốn nói với em.”
“Có việc gì thì chúng ta để ngày mai hẵng nói” Cô vẫn cố chấp như vậy.
Bây giờ cô không có quá nhiều thời gian dành cho anh, Hạ Ly sẽ sợ khi ngủ một mình trong phòng ác không muốn anh gặp được Hạ Ly, con người của Lâm Quân này luôn không từ thủ đoạn, Hạ Ly cũng là con gái anh.
Lâm Quân không nhắn nại thêm được nữa, giọng điệu anh cũng trở nên lạnh lùng: “Lê Nhật Linh, anh nói thêm một lần cuối cùng, bảo Trần Hi Tuấn rời đi, anh có chuyện muốn nói với em”
Lê Nhật Linh vốn dĩ không định giữ Trần Hi Tuấn ở lại qua đêm, ba năm nay bọn họ vẫn luôn giữ khoảng cách rõ ràng, trước giờ chưa từng làm ra chuyện gì vượt quá giới hạn.
Nhưng giọng điệu của Lâm Quân vẫn như trước đây, giống như ba năm về trước, muốn kiểm soát cuộc đời của cô.
Anh càng như thế thì cô càng không thể thỏa hiệp.
Nếu không thì, ba năm rời đi của cô sẽ không còn chút ý nghĩa gì nữa.
Lê Nhật Linh lắc đầu với ánh mắt kiên định.
‘Vẻ mặt của Lâm Quân còn kiên định hơn cả cô: “Nếu em không nghe thì em sẽ phải hối hận”
Chương 572: Phép thuật của bố
Bộ dạng của anh không giống như đang gạt cô, tính anh cũng không phải là người thích bịa chuyện.
Nếu anh đã nói như vậy thì nhất định là anh có chuyện gì đó muốn nói với cô.
Lê Nhật Linh do dự nhưng cô chưa kịp mở lời thì đã bị viên thịt nhỏ dịu dàng đang đứng ở cửa phòng ngủ cắt ngang.
“Mẹ ơil Mẹ ơi!” Cô nhóc đứng ở cửa phòng, khẽ gọi hai tiếng.
Cô bé thấy người lớn mãi nói chuyện say sưa, căn bản không để ý gì đến mình nên cảm thấy hơi tủi thân, cái miệng nhỏ mếu máo rồi chạy thật nhanh ra.
Lê Nhật Linh vừa định thần viên thịt nhỏ dịu dàng chạy đi nhanh như một cơn lốc nhỏ rồi gọi: ơi!”với giọng non nớt.
Hạ Ly mặc bộ đồ ngủ gấu trúc con, mảnh vải lớn màu trắng càng làm tôn lên làn da trắng nốn như tuyết của cô bé, cặp mắt to tròn xoe có hồn ï thì đã nhìn thấy.
trước mặt mình Mẹ ơi! Mẹ hơn nhiều so với cặp mắt gấu trúc trên bộ đồ ngủ: “Mẹ ơi! Hạ Ly ở một mình trong phòng rất sợ, mẹ chỉ ở bên cha, mẹ không cần Hạ Ly nữa sao ạ?”
Cô nhóc dịu dàng, cứ ôm chặt lấy chân cô, khuôn mặt nhỏ thì cứ cà qua cà lại trên chân cô, nũng nịu: “Mẹ phải đi ngủ với Hạ Ly, Hạ Ly sợ”
Viên thịt nhỏ lại xuất hiện trước mặt Lâm Quân một lần nữa, tim của Lâm Quân như bị thứ gì đó đập mạnh vào.
Đó là con của anh… Hạ Ly, Hạ Ly, vậy mà anh còn tưởng là công chúa nhà a Ánh mắt Lâm Quân trở nên dịu dàng đi rất nhiều, anh nhìn viên thịt nhỏ có đôi mắt cực kì giống với Lê Nhật Linh mà không chớp mắt, lòng anh như thắt lại.
Lê Nhật Linh căng thẳng, nhìn con gái và hạ giọng nói: “Hạ Ly ngủ không được sao?”
Cô bất giác giấu Hạ Ly ra sau lưng mình, không muốn để Lâm Quân lại quá gần con.
Nhưng việc Lê Nhật Linh giữ khoảng cách giữa con gái với Lâm Quân làm ánh mắt khó khăn lắm mới dịu xuống của anh lại trở nên lạnh lùng trở lại.
Anh là cha của đứa trẻ nhưng cô lại không dám để con gái đến gần anh.
Hai tay của Lâm Quân nằm chặt thành nắm đấm, anh nhìn chăm chăm viên thịt nhỏ non nớt, đáng yêu đó “Không ạ, mấy câu chuyện mà dì Lam kể đều rất kì quặc, Hạ Ly nghe không hiểu nên không ngủ được” Viên thịt nhỏ lắc đầu mạnh, không có chút gì bưồn ngủ: “Bố! Bố thật lợi hại! Bố thật sự có phép thuật à? Sáng sớm bố mới chào buổi sáng với Hạ Ly thì buổi tối đã đến trước mặt Hạ Ly, dỗ dành Hạ Ly ngủ rồi! Hạ Ly thích nhất là được nghe bố kể chuyện.”
Trần Hi Tuấn đưa một tay lên che vết bầm ở khóe miệng lại rồi dịu dàng nói với cô nhóc: “Hạ Ly thích thứ gì thì bố còn có thể giúp con biến ra thứ đó nữa”
Viên thịt nhỏ vừa nghe xong thì đôi chân nhỏ nhanh nhẹn của cô bé đã ton ton chạy đến trước mặt Trần Hi Tuấn, cô bé ôm chặt lấy chân cậu ta: “Hạ Ly thích bố nhất, bố tự biến ra bố thì Hạ Ly vui nhất rí Trần Hi Tuấn ngồi xổm xuống, hôn một cái lên trán cô bé Viên thịt nhỏ sẵn tiện ôm lấy cố Trần Hi Tuấn, chui vào trong lòng cậu ta, động tác vừa tự nhiên vừa thân thuộc Ngón tay nhỏ non nớt nhẹ nhàng sờ lên vết bầm trên khóe miệng cậu ta, mắt cô bé đột nhiên đỏ lên: “Bố bị thương rồi”
Trần Hi Tuấn rất kiên nhẫn dỗ dành viên thịt nhỏ: “Chỉ là một phép thuật thôi, sáng mai thức dậy thì Hạ Ly sẽ phát hiện ra vết tích lớn này sẽ không còn nữa”
‘Viên thịt nhỏ cũng rất tin tưởng cậu ta, dù cho là những lời nói khó tin, miễn là Trần Hi Tuấn nói thì Hạ Ly đều sẽ tin.
Lê Nhật Linh đã phát hiện ra chuyện này từ rất lâu trước đây, có rất nhiều lúc, đến lời của cô Hạ Ly cũng không nghe mà chỉ nghe mỗi mình Trần Hi Tuấn Có thế thấy câu nói “Có đánh thì con mới nghe lời” chưa chắc đã đúng, bởi vì trước giờ Trần Hi Tuấn chưa từng răn dạy Hạ Ly, thậm chí đến việc nói lớn tiếng cậu ta cũng không nỡ. Nhưng Hạ Ly thì lại tự nhiên tin tưởng Trần Hi Tuấn, ngoan ngoãn nghe theo lời của cậu ta.
Chương 573: Cha và bố giống nhau mà
Có đôi khi, Lê Nhật Linh cảnh thấy ghen tuông với cảm tình giữa Trần Hi Tuấn và Hạ Ly.
“Dép nhỏ đâu rồi? Sao Hạ Ly lại đi chân không như thế?”
“Hạ Ly chuẩn bị đi ngủ cho nên không mang”
Nhóc con còn chuẩn bị đầy đủ lý do.
Lê Nhật Linh thở dài, cô nhặt đôi dép rơi trên đất rồi giúp cô bé mang lại, nhưng cô bé bị Trần Hi Tuấn ôm nên không mang được.
Trần Hi Tuấn đành để Hạ Ly xuống đất để cô bé mang dép vào: “Bố dẫn con về phòng nghe kế chuyện nhé, sau đó đi ngủ có được không?”
“Dạ được ạ!” Cô bé phấn khởi đáp, bàn tay mềm nhũn nằm chặt mấy ngón tay của Trần Hi Tuấn, ngẩng đầu lên chuẩn bị bước về phòng.
Rốt cuộc Lâm Quân không nhịn được nữa, ba người này thân thuộc đến mức ngay cả động tác và ngôn ngữ trao đổi với nhau cũng vô cùng tự nhiên. Ba năm qua bọn họ luôn ở cùng nhau, hơn nữa còn giúp đỡ và là chỗ dựa tin cậy của nhau nữa.
Hạ Ly là con gái anh, vậy mà lại kêu Trần Hi Tuấn bắng bố.
“Đứng lại!” Lâm Quân trầm giọng nói.
Trần Hi Tuấn nghe vậy thì chỉ khựng lại một chút chứ không dừng bước, thấy vậy thì anh bước nhanh qua, ngăn cản đường đi của Trần Hi Tuấn và Hạ Ly lại.
Hai mắt Hạ Ly sáng rực lên, cô bé cười tủm tìm nhìn Lâm Quân, không cảm thấy sợ chút nào hết: “Chú ơi!”
Lâm Quân nhịn không được gọi tên cô bé: “Hạ Ly”
Cô bé càng vui mừng hơn, đôi mắt tròn cười đến mức cong thành hình mặt trăng: “Chú ơi, rốt cuộc chú cũng gọi tên Hạ Ly rồi, cháu tên là Hạ Ly, không phải Hủ Hủ đâu nha”
Lâm Quân hết sức căng thẳng, anh muốn cười với con gái mình một cái, nhưng lại cười không nổi Rõ ràng Hạ Ly là con gái anh, vậy mà lại gọi Trần Hi Tuấn là bố, còn gọi anh là… chú nữa chứ.
Anh hẳng giọng, nhìn chăm chú vào đứa bé trước mặt: “Hạ Ly, cha là cha của con”
Tâm trạng của Hạ Ly cũng không kích động, cô bé bụm má suy tư một chốc rồi mới cất giọng non nớt: “Cha và bố giống nhau mà, Hạ Ly có bố Trần Hi Tuấn lớn lên cùng Hạ Ly, còn có một người cha có quan hệ huyết thống với Hạ Ly nữa đấy, cháu biết hết”
Lâm Quân bồng ngẩng đầu lên nhìn chấm chằm Lê Nhật Linh: “Em dạy con bé như vậy à?”
Một người bố Trần Hi Tuấn cùng lớn lên với cô bé, còn anh thì chỉ là quan hệ máu mủ mà thôi.
Ngực Lê Nhật Linh nhói lên: “Không phải.. Là Trần Hi Lam đã dạy Hạ Ly, cô chỉ chưa kịp giải thích cho con bé mà thôi. Hạ Ly còn quá nhỏ, không thể tiếp thu được nhiều tin tức như vậy.
“Lê Nhật Linh, em giỏi thật!” Lâm Quân nghiến răng nghiến lợi, anh tuyệt đối không ngờ mình đợi ba năm sẽ được kết quả như bây giờ.
Lê Nhật Linh không muốn cãi nhau với anh trước mặt con gái, rồi thốt ra những lời không dễ nghe kia. Cô liếc mắt nhìn Hạ Ly, sau đó bảo Trần Hi Tuấn mang cô bé về phòng ngủ, rồi mới quay sang hỏi Lâm Quân: “Anh muốn nói với tôi cái gì?
Anh đã không muốn đi thì chúng ta ra ngoài rồi nói”
Lâm Quân không đồng ý với cô, anh cười lạnh cản Trần Hi Tuấn lại, không cho cô bé biến mất.
Trước mặt mình.
Bồng nhiên anh không muốn nói cho Lê Nhật Linh biết chuyện của Lâm Niệm Sơ, anh giận quá hóa cười nhìn Lê Nhật Linh, lại chỉ vào Trần Hi Tuấn đang nắm tay Hạ Ly nãy giờ, lạnh giọng chất: vấn: “Em dạy cho con gái chúng ta như thế, bảo con bé gọi người khác là cha suốt ba năm qua sao?”
Lê Nhật Linh giật mình, đúng là cô đã xử lý không thỏa đáng chuyện này. Cô đã cố gắng uốn nản cách gọi của Hạ Ly, thế nhưng đôi khi cô bé hỏi quá nhiều, đến mức cô không thể ứng đối được.
Thấy cô im lặng không nói gì, lòng Lâm Quân dần dần nguội lạnh.
Chương 574: Em yêu cậu ta?
Lâm Quân cười lạnh lùng: “Lê Nhật Linh, tại sao?” Tại sao lại cố phân chia quyền lợi thuộc về anh cho Trần Hi Tuấn Trái tìm Lê Nhật Linh không ngừng đập loạn, cô không ngờ Trần Hi Tuấn, Hạ Ly và Lâm Quân sẽ đụng mặt nhau, trong đầu cô rất hỗn loạn.
Cô không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn cô bé.
“Được, ngay cả một câu em cũng không chịu nói phải không?” Nụ cười của Lâm Quân càng lạnh lẽo hơn, bất chợt ngồi xổm xuống ôm lấy con từ trong tay Trần Hi Tuấn.
Lê Nhật Linh giật mình vội vàng ôm con vào lòng, không chịu buông tay.
Bây giờ cô chẳng sợ gì cả, chỉ sợ Hạ Ly rời xa cô, sợ Lâm Quân giành con với cô: “Lâm Quân, anh đừng như vậy, Hạ Ly là đứa con duy nhất tôi còn lại, tôi không thể không có nó. Sao ngay từ ban đầu anh không có ý định cần nó mà bây giờ anh lại giành con bé với tôi. Hạ Ly là con gái của tôi, anh không thể như vậy”
Lâm Quân vẫn giữ tư thế nửa ngồi, anh nhìn chäm chẳm vào cô bé nhưng lời nói ra lại là nói với Lê Nhật Linh: “Em đừng quên Hạ Ly cũng là con gái anh”
Thân thể Lê Nhật Linh hơi cứng lại, viên thịt nhỏ ở trong ngực cảm thấy không thở nổi, lén nhô cái đầu nhỏ ra, đôi mắt đen lúng liếng nhìn chảm chảm Lâm Quân.
Người lớn tranh chấp với nhau khiến cho cô bé thiếu đi cảm giác an toàn, cô bé chỉ mở to mắt nhìn chứ không dám nói lời nào.
Lâm Quân đau lòng khi đột nhiên thấy trong mắt cô bé có sự sợ hãi, anh kiềm chế bất mãn trong lòng, mỉm cười nhìn viên thịt nhỏ.
Anh chậm rãi dang hai cánh tay ra với cô bé, dịu dàng tự giới thiệu mình như một người xa lạ.
Anh nói: “Hạ Ly, cha là cha con”
“Cha” Hạ Ly ngoan ngoãn gọi, cô bé không sợ người lạ nhưng lúc nói ra lại thấy không quen lắm.
Dù sao từ trước tới nay cô bé cũng chưa từng có cơ hội gọi cha Gọi cha xong, cô bé lại buồn buồn nói: “Mẹ, mẹ thả lỏng một chút, Hạ Ly không có thể thở”
Lúc này Lê Nhật Linh mới chậm rãi buông tay, mà Hạ Ly không sợ Lâm Quân, cô bé đặt những ngón tay nhỏ trắng như sữa vào bàn tay to lớn của Lâm Quân. “Hạ Ly, cha là cha con”
Lâm Quân sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của viên thịt nhỏ, viên thịt nhỏ cũng học theo sờ lên mặt anh: “Mặt cha và bố không giống nhau, Hạ Ly giống bố như đúc, bố biết chọc cho Hạ Ly cười nhưng cha thì không biết cười, cha không vui sao?”
Lời nói non nớt của trẻ con lại có thế đâm vào điểm yếu của người khác, Lâm Quân ôm thân thể bé nhỏ của cô bé, thừa nhận từ tận đáy lòng: “Đúng, không có các con sao cha vui được”
Lê Nhật Linh lại không yên tâm để cho Hạ Ly và Lâm Quân ở cùng nhau quá lâu, hiển nhiên viên thịt nhỏ thích mẹ hơn người cha xa lạ này.
Cuối cùng viên thịt nhỏ vẫn chui ra khỏi lòng Lâm Quân, kéo tay Trần Hi Tuấn vào phòng ngủ nghe kể chuyện rồi ngủ Sau khi Hạ Ly đi, Lâm Quân vẫn cứ mãi nhìn cô.
Cô mím môi: “Anh muốn nói gì với tôi?”
Lâm Quân cười lạnh läc đầu, lại không muốn nhắc lại: “Lê Nhật Linh, em quá tàn nhãn”
“Không phải những gì anh đối với tôi năm đó cũng tàn nhẫn sao?”
“Cho nên em đang trả thù anh sao?”
“Không, tôi chỉ muốn đế cho mình vào con sống hạnh phúc hơn một chút mà thôi”
“Không yêu cũng sẽ hạnh phúc sao?” Lâm Quân chế nhạo: “Hay là em đã yêu Trần Hi Tuấn, muốn ở bên cạnh cậu ta?”
Lê Nhật Linh siết chặt nắm tay: “Chúng ta đã Iyhôn, tôi thích ai cũng không liên quan gì đến anh”
Lâm Quân lại cười mỉa mai: “Vậy sao? Em chắc chứ?”
Bất chợt cô ngẩng đầu: ‘Anh nói vậy là có ý gì.”
Chương 575: Lấy con ra đánh bạc
“Em sẽ sớm biết thôi” Màu mắt Lâm Quân sâu thẩm, khẽ nhếch môi làm cho người ta không nghĩ ra rốt cuộc là đang châm chọc hay là cảnh cáo.
Lê Nhật Linh ngẩng mặt lên nhìn chăm chăm vào anh, muốn tìm ra được một chút đầu mối từ trong vẻ mặt rất ít thay đổi của anh, nhưng anh chẳng tỏ vẻ gì.
“Muốn thoát khỏi anh không dễ đâu, những gì em thiếu anh, anh sẽ lấy cả lãi” Trần Hi Tuấn đã dẫn Hạ Ly về phòng ngủ, nhưng anh vẫn nhìn chăm chắm về hướng phòng ngủ, trầm giọng cảnh cáo: “Em biết ranh giới cuối cùng của anh là gì, tốt nhất đừng làm chuyện khiến anh không thế nhịn được. Nếu không anh cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu”
“Chúng ta đã ly hôn ba năm trước rồi, bây giờ tôi đã độc thân, tôi muốn ở cùng ai, muốn làm cái gì thì anh cũng không có quyền can thiệp”
“Khi nói chuyện đừng nói quá vẹn toàn.”
“Tôi vẫn còn giữ một phần hợp đồng ly hôn”
Lâm Quân khế cười: “Anh cho là em ở cùng với Trần Hi Tuấn thì sẽ thay đổi thế nào, hóa ra vẫn ngây thơ như thế”
Hợp đồng ly hôn?
Chỉ cần anh không đồng ý thì nó chỉ là tờ giấy vụn.
Cô cần môi làm cho mình tỉnh táo hơn: “Anh nghĩ sao cũng được”
Lâm Quân chậm rãi đi tới trước mặt cô, đôi mắt đen nhánh xa xăm nhìn thẳng vào mặt có, ngón tay nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh trên trán cô.
Động tác thân mật như thế khiến cho cô thấy sợ đến nối da gà: “Xem ra tối nay thật không thích hợp để nói chuyện, trưa mai chúng ta cùng ăn một bữa cơm, anh chờ em”
Quá ngây thơ.
Từ trước đến nay anh chỉ cần cô, sau đó mới là con Mà cô lại sợ anh giành con với cô như vậy, chẳng lẽ từ trước tới nay cô chưa từng nghĩ tới việc cùng con trở về bên cạnh anh?
Nếu đã chống cự đến gần anh như thế, sao trốn tránh ba năm lại trở về nước, vì công ty của Trần Hi Tuấn sao?
Lê Nhật Linh, trái tim em đong đưa không định vậy sao?
Lâm Quân nhìn cô thật sâu, sờ sờ khóe môi mình rồi quay đầu rời đi: “Ba năm đã hao hết sự kiên nhẫn của anh, Lê Nhật Linh, tốt nhất là em nên biết nghe l Lê Nhật Linh ngạc nhiên đứng tại chỗ, cô cho là mình có thể thản nhiên đối mặt với Lâm Quân, lớn tiếng nói ra chữ không thì tình cảnh sẽ khác.
Nhưng Lâm Quần vẫn bá đạo cố chấp giống như năm đó.
Lời của anh nói cũng hàm hồ, giống như chứa rất nhiều chuyện, cô cố gắng suy đoán hàm nghĩa trong đó lại phát hiện trong đầu cứ hỗn loạn Mặc dù tối nay Lâm Quân đi dứt khoát, nhưng cô có thể cảm thấy anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình như thế.
Bây giờ không giống ngày xưa, bọn họ đã không còn là vợ chồng, anh không có lý do gì can thiệp vào cuộc sống của mình nữa, Lê Nhật Linh siết chặt tay tự nhủ như thế.
Chợt một bàn tay to lớn đặt lên vai cô khiến.
cô sợ hết hồn, ngẩng đầu mới phát hiện là Trần Hi Tuấn.
“Sao chị lại đứng bất động ra thế, anh ta đã nói gì với chị?”
Hạ Ly rất dễ dỗ, Trần Hi Tuấn ôm vào trong lòng vỗ chưa được mấy phút đã ngủ mất, cậu ta rón rén đi ra ngoài lại nhìn thấy cô cứ đứng ngẩn người, chân mày xoắn lại rất chặt.
“Ngoài mặt anh ấy không nói gì nhưng trong lời anh ấy nói lại có ý, tôi không nghĩ ra là có ý gì cả” Lê Nhật Linh bị Trần Hi Tuấn kéo ngồi xuống ghế sa lon, cảm thấy lo”
Trần Hi Tuấn mỉm cười trấn an: “Không sao, hai người đã không còn là vợ chồng, nếu chị đã không muốn ở cùng anh ta thì anh ta cũng không đến mức ép chị ở bên cạnh anh ta đúng không?”
Cô xoa trán: “Nhưng tôi lo anh ấy sẽ giành Hạ Ly với tôi, hoặc là lấy Hạ Ly ra để đánh bạc…”
Chương 576: Lý lịch thân thế
Lâm Quân nói mơ hồ không rõ, chỉ có ánh mắt lạnh lùng quyết tuyệt âm thầm nói cho cô biết giữa bọn họ sẽ không dễ dàng kết thúc.
“Mặc dù anh ta muốn giành Hạ Ly với chị cũng phải có quá trình, không thể nào nháy mắt dùng ma pháp bắt Hạ Ly đi đúng không?” Trần Hi Tuấn vỗ vỗ vai cô: “Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, nhất định sẽ tìm được phương án giải quyết thích hợp nhất. Yên tâm đi, không sao cả. Chị còn có em và Trần Hi Lam giúp chị mà”
Cô cố nặn ra nụ cười, khẽ cười với cậu ta.
Nhưng thật sự sẽ không có chuyện gì sao.
Cô cảm thấy với tính tình của Lâm Quân thì anh sẽ làm ra những chuyện ép cô thỏa hiệp.
“Đừng suy nghĩ nhiều, Hạ Ly ngủ rồi, chị cũng vào ngủ với con bé đi” Trần Hi Tuấn biết chừng mực, mặc dù trong lòng mơ hồ cảm thấy không yên vẫn không tạo áp lực cho Lê Nhật Linh.
Cậu ta thích Lê Nhật Linh, cũng muốn ở cùng với Lê Nhật Linh, nhưng cậu ta không muốn ép cô.
Trần Hi Tuấn không ở lại trong phòng Lê Nhật Linh mà kéo va li của mình đi lấy thêm một phòng nữa.
Lê Nhật Linh xoa trán nhìn Hạ Ly ngủ say, hôn một cái lên trán cô bé.
Viên thịt nhỏ quen sống tự do không bị ép.
buộc, từ trước tới nay không có chuyện gì có thể quấy rối đến cô bé. Dù ngủ cũng nở nụ cười ngọt ngào.
Lê Nhật Linh dịch góc chăn cho cô bé xong mới nằm xuống bên cạnh cô bé, cô chỉ cần cô bé là có thể tìm được một chút cảm giác an toàn.
Bởi vì bây giờ cô bé Hạ Ly này chính là cả thế giới của cô.
Trần Hi Tuấn bận rộn nhưng sáng sớm hôm sau vẫn cùng Lê Nhật Linh đi ra ngoài tìm hai vợ chồng nhà họ Lê hỏi thăm về thân thế của cô.
Năm đó Lê Gia phá sản, lưng đeo quá nhiều món nợ, căn nhà của nhà họ Lê đã sớm bị bán đi để trả nợ rồi. Bây giờ đã cách quá lâu, dĩ nhiên Lê Nhật Linh cố gắng đến nhà họ Lê tìm hai người bọn họ cũng không tìm được.
Mặc dù người của Trần Hi Tuấn không về nước, nhưng đã chuẩn bị xong hết mọi thứ.
Bây giờ Lê Hải Thiên và vợ sống đơn sơ trong một căn nhà cho thuê nhỏ hẹp.
Chỉ ba năm ngắn ngủi hai vợ chồng nhà họ Lê như đã già đi mười ba tuổi.
Lê Nhật Linh nhìn thấy người cha vênh váo rơi vào tình cảnh bây giờ, cảm xúc trong lòng đúng là không thể tả.
Người hiếu thẳng mà không đủ năng lực, liều mạng liều lĩnh trèo lên trong khi năng lực chưa đủ, mặc dù đi càng cao nhưng cfing sẽ ngã càng đau.
Làm người phải biết đủ, Lê Hải Thiên ngã đau mới hiểu ra đạo lý này.
Nhìn thấy Lê Nhật Linh tới, Lê Hải Thiên không còn vẻ khí phách trước kia, ông ta thân thiện chào hỏi Lê Nhật Linh rồi rót ly nước cho cô.
Ba năm nay ông ta làm việc nặng kiếm sống khiến tay nổi lên vết chai, lúc đưa ly nước cho Lê Nhật Linh ông ta còn vô thức giấu bàn tay ra sau lưng: “Sao con lại chạy tới tìm cha mẹ?”
“Tới thăm hai người một chút, trừ việc đó ra tôi cũng còn có một số việc muốn hỏi thăm.”
Nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của hai vợ chồng nhà họ Lê, Lê Nhật Linh lại mềm lòng, cô cho hai vợ chồng nhà họ Lê chút tiền.
Lê Hải Thiên đẩy tấm thẻ trở lại: “Con có chuyện gì thì cứ hỏi đi, không cần trả tiền, cha biết chuyện gì thì sẽ nói cho con biết chuyện nấy”
Trước đây nhà họ Lê và Lâm Quân gây ra ồn ào khó coi như thế mà Lê Nhật Linh còn có thể bình tĩnh nói chuyện với ông ta, không đuổi tận giết tuyệt thì Lê Hải Thiên đã cảm thấy trời cao quan tâm lắm rồi.
“Trước đây hai người nhận nuôi tôi ở trại mồ côi nào, trại mồ côi đó còn hoạt động không? Tại sao tôi phải ở trong trại mồ côi, hai người còn nhớ rõ những chuyện này không?”
Lê Hải Thiên lắc đầu: “Đó là trại mồ côi ở một làng quê nhỏ, mấy năm trước đã xây dựng lại rồi Khi con còn bé mẹ con luôn dẫn con đến trại mồ côi tặng quà từ thiện cũng bởi vì nhận nuôi con từ trại mồ côi đó, hy vọng có thể xin chút phúc đức”
Chương 577: Không thấy
Hạ Ly Sau đó vợ chồng bọn họ sinh được con gái của mình nên Lê Nhật Linh mới bị quăng qua một bên.
“Sao trại mồ côi có nhiều đứa trẻ như thế mà hai người lại chọn nuôi tôi?”
“Thật ra thì cha mẹ nuôi dưỡng con là bởi vì bị tên của con hấp dẫn” Nhớ lại cảnh tượng hơn hai mươi năm trước, sắc mặt mẹ Lê cũng dịu dàng hơn rất nhiều: “Con tên là Lê Nhật Linh, tên rất dễ nghe, còn cùng họ với cha mẹ, vẻ ngoài lại đáng yêu, mẹ vừa nhìn đã thấy thích con”
“Nói cách khác, tên của tôi không phải do hai “Con không giống những đứa trẻ khác, người lãnh đạo trại trẻ mồ côi nói từ lúc con bị bỏ quên ở trước cửa trại mồ côi thì con đã có tên rồi, trên người con được dán một tờ giấy viết hai cái tên.”
Nói ra cũng có hơi ngại, mẹ Lê ngượng ngùng cười cười: “Lê Nhật Linh và Lê Nhã Tuyết, Nhật Linh là tên của con, mà cái tên Nhã Tuyết thì cha mẹ giữ lại cho Nhã Tuyết dùng”
Lê Nhật Linh không thể ngờ được tình huống năm đó sẽ như thế.
Sau khi vạch trần thân thế trước đây, Lê Nhật Linh cũng từng muốn hỏi thăm hai vợ chồng nhà họ Lê về tình huống năm đó.
Nhưng Lê Nhã Tuyết mất khiến cảm xúc người nhà họ Lê kích động, Lâm Quân cũng chết sống không cho người nhà họ Lê tiếp cận cô nên cô cũng không có cơ hội hỏi thăm Việc tra hỏi về thân thế vẫn luôn kéo dài tới hôm nay mới có thể thực hiện.
Lê Nhật Linh hỏi hai vợ chồng nhà họ Lê về địa chỉ trước đây của trại mồ côi rồi rời đi, lúc đi cô vẫn để tấm thẻ lại.
Mặc dù thân tình không còn nữa, cô cũng hi vọng thấy hai vợ chồng bọn họ có thể sống tốt hơn một chút, dù sao cũng lớn tuổi rồi. Tất nhiên khi còn bé, bọn họ cũng từng thật sự thương yêu cô.
Nhìn bóng lưng Lê Nhật Linh rời đi, mẹ Lê chợt nghĩ ra điều gì đó, hô lên với cô: “Đúng rồi, sợi dây chuyền mẹ đưa cho con chính là cái con đeo trên người từ nhỏ, nếu như con muốn tìm được cha mẹ ruột thịt thì sợi dây chuyền kia có thể giúp được cho con.”
Lê Nhật Linh nghe vậy dừng bước, sợi dây chuyền đó ở chỗ Lâm Quân Nếu như không nhờ dây chuyền thì hôm nay cô cũng không nhớ ra Lâm Quân. Càng không nhớ chuyện Lâm Quân nói trưa sẽ tìm mình ăn cơm nói chuyện.
‘Sáng sớm đã cùng Trần Hi Tuấn đi tìm hai vợ chồng nhà họ Lê, lại đến thị trấn nhỏ hai vợ chồng họ Lê chỉ để xem sao, lúc trở về đã gần chạng vạng tối Đến lúc bọn họ quay về khách sạn thì thành phố đã lên đèn rực rỡ.
Trần Hi Lam vội vã chạy ra ngoài, đầu cô ta đầy mồ hôi, sắc mặt cũng trắng bệch.
Cô ta nôn nóng giống như kiến bò trên chảo nóng, đụng vào Lê Nhật Linh và Trần Hi Tuấn cũng không nhận ra hai người bọn họ.
Trần Hi Tuấn phải kéo cô ta lại thì Trần Hi Lam mới đột nhiên nhận ra: “Anh, chị Nhật Linh.”
Trần Hi Tuấn hỏi em gái mình: “Em sao vậy?
Hẹn hò thất bại, đối phương cho em leo cây sao?”
Thường ngày nhất định Trần Hi Lam sẽ mạnh miệng đáp trả, nhưng lần này cô ta chấp nhận để anh chửi mình thêm mấy câu.
Thấy vẻ mặt Trần Hi Lam không đúng lắm, Lê Nhật Linh kéo Trần Hi Tuấn lại: “Cậu đừng mắng cô ấy”
Lê Nhật Linh càng nhẹ nhàng, Trần Hi Lam càng áy náy, cô ta gần như sắp khóc: “Thật xin lỗi chị Nhật Linh”
“Cô làm sao vậy, đừng khóc, có lời gì thì từ từ nói”
“Thật xin lỗi… tôi làm lạc Hạ Ly rễ Sắc mặt Lê Nhật Linh trắng bệch, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất, thật may là Trần Hi Tuấn giữ người cô lại.
Mặt Trần Hi Tuấn cũng lạnh lẽo: ‘Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Sáng sớm hôm nay hai người đi thì em luôn ở trong nhà trông Hạ Ly, buổi trưa… buổi trưa có người hẹn em ra ngoài ăn cơm. Em mới… em mới dẫn Hạ Ly đi cùng” Trần Hi Lam không chịu nổi áp lực quá lớn trong lòng, khóc lên: “Nhưng em không nghĩ tới em chỉ đi vệ sinh một lát mà đã không thấy bóng dáng Hạ Ly nữa rồi”
Chương 578: Lâm Quân ôm cô bé đi
“Người hẹn em ăn cơm đâu?”
“Anh ta vẫn còn ở đó, nhưng anh ta nói Hạ Ly vào phòng vệ sinh tìm em nên không đi cùng. Em cũng không biết Hạ Ly chạy đi đâu. Em còn tưởng Hạ Ly tự tìm về khách sạn, nhưng… nhưng em chạy tới chạy lui mấy lần cũng không tìm được bóng người.”
Trần Hi Lam càng nói càng sợ, Hạ Ly trông có vẻ là cô bé được nuông chiều từ bé, vẻ ngoài trắng bóc, tính tình ngoan ngoãn. Đáng sợ nhất chính là cô bé chỉ mới ba tuổi rưỡi… cô bé có thể chạy đi đâu được chứ?
“Em đang tính đi báo cảnh sát là các anh về rồi” Trần Hi Lam khóc nói: “Anh, em sai rồi, sau này em tuyệt đối sẽ không hẹn hò bậy bạ nữa”
“Báo cảnh sát, báo cảnh sát… tôi muốn tìm Hạ Ly” Lê Nhật Linh lấy điện thoại di động ra, run rẩy gọi điện thoại báo cảnh sát.
Không đợi Lê Nhật Linh nói xong thì cảnh sát iếng, có lẽ là ham chơi, đợi lát nữa sẽ về thôi. Nếu như đủ hai mươi bốn tiếng vẫn không tìm được thì hấy báo cảnh sát Lê Nhật Linh tức giận đập vỡ điện thoại di động, Mấy tiếng cũng đủ để xảy ra rất nhiều chuyện.
“Hạ Ly… Hạ Ly…” Lê Nhật Linh hốt hoảng đi dọc theo đường phố tìm kiếm khắp nơi, mặc dù không có mục đích, mặc dù hi vọng mong manh cô cũng không từ bỏ.
Trần Hi Tuấn vẫn đi theo Lê Nhật Linh, nhìn cô mất khống chế vô cùng không yên lòng.
Cậu ta biết bây giờ Lê Nhật Linh không thế tỉnh táo được, tất cả lời khuyên đều vô dụng, cậu ta chỉ có thể ở bên cạnh cố hết sức giúp cô.
Lê Nhật Linh vừa khóc vừa chạy dọc theo đường phố, vừa gọi tên Hạ Ly.
Cô rất hi vọng Hạ Ly có thể nghe thấy mình gọi, lao ra từ trong tiệm bánh góc đường, ngửa khuôn mặt dính bơ như con mèo nhỏ ôm chân mình rồi nói với mình: ‘Mẹ, con lạc đường, có người tốt bụng dẫn con đi ăn bánh”
Nhưng không…
Cô đi từ nơi ánh đèn rực rỡ đến nơi tối tăm vắng người, lại từ đêm khuya vắng người tìm kiếm đến khi trời chập choạng sáng.
Văn không có bóng dáng của cô bé.
Trần Hi Tuấn đã cho người tìm kiếm, chỉ có thể tra được một chút đầu mối là Hạ Ly bị một người đàn ông cao lớn ôm đi.
Camera đều ở đây, chứng cớ đều có, duy chỉ có một việc là đồn cảnh sát không chịu lập án giống như đang có người điều khiển phía sau.
Trong lòng cậu ta có suy đoán mơ hồ, nhưng khi chưa có căn cứ hoàn toàn chính xác cũng không dám tùy tiện nói là Lâm Quân dẫn cô bé đi.
Nhưng nhìn Lê Nhật Linh hồn vía lên mây, cậu †a suy nghĩ một chút rồi quyết định cho cô một chút hi vọng.
Đi cá đêm khiến bắp chân Lê Nhật Linh sưng †ấy, mắt cá chân cũng bị mài đến mức sưng bọng nước.
Trần Hi Tuấn kéo tay cô để cô dựa vào ngực mình, không cho phép cô chạy loạn nữa: “Em nhất định sẽ giúp chị tìm được Hạ Ly, chị nghỉ ngơi một lát rồi tự mình bình tĩnh lại đi”
“Tôi không bình tĩnh nổi, Trần Hi Tuấn, cậu biết mà, Hạ Ly là mạng sống của tôi” Sắc mặt Lê Nhật Linh tái nhợt, cô siết chặt quần áo Trần Hi Tuấn: “Tất cả động lực của tôi đều xuất phát từ Hạ Ly, tôi không thể không có Hạ Ly”
“Hạ Ly không sao, chị hãy tin em, Hạ Ly sẽ không sao” Cô cứ mãi không thể tỉnh táo đến mức gần như sắp điên dại.
Trần Hi Tuấn biết cô quan tâm cô bé thế nào nên mới do dự một lát rồi chậm rãi mở miệng: “Có lẽ con bé không đi lạc.
“Là sao?”
“Cảnh sát vẫn không chịu lập án hẳn là vì có người ra lệnh ở phía sau. Con bé bị một người đàn ông với thân hình cao lớn ôm đi, dù Hạ Ly ngoan ngoãn thì nhìn thấy người lạ vẫn sẽ khóc, trên camera chiếu rõ Hạ Ly tự đi về phía người kia Có lẽ là Lâm Quân dẫn cô bé đi Lê Nhật Linh lập tức hiểu ra.
Cô hốt hoảng lấy điện thoại di động ra gọi hỏi Lâm Quân ngay tức khắc.
Chương 579: Sự trả thù của anh
Cô đối điện thoại không biết bao nhiêu lần rồi, rõ ràng trong danh bạ của cô không có số của Lâm Quân nhưng dấy số của anh vẫn khắc sâu trong trí óe cô như một lời nguyền.
Mấy năm qua Lâm Quân có thay số hay không thì cô không biết nhưng thứ duy nhất cô còn giữ lại là dãy số này.
Trước đây Lâm Quân đã từng nói, anh cho cô một đặc quyền, đó là anh sẽ nhấc máy ngay khi cô vừa gọi đến.
Cách xa ba năm, Lê Nhật Linh không biết liệu anh có thật sự đổi số không?
Cô chỉ đành được ăn cả ngã về không.
Tút…tút.
Tút…
Âm thanh “tút” vừa vang lên lần thứ ba đã có người bắt máy.
Lê Nhật Linh nắm chặt tay, từng móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay, như vậy cô mới có thể cố gắng duy trì sự bình tĩnh. Cô hỏi anh: “Hạ Ly đâu?”
“Nó đang ở chỗ anh” Lâm Quân không có ý giấu giếm, giọng nói anh bình tĩnh, lạnh nhạt, thậm chí còn có vẻ như đây là điều đương nhiên.
Quả nhiên là anh, quả nhiên là anh!
Lê Nhật Linh không khống chế được tâm trạng, điên cuồng gào lên với anh qua điện thoại: “Lâm Quân, anh đừng có quá đáng! Hạ Ly là con gái tôi, là con gái của tôi! Anh là cái thá gì mà dám đưa nó đi”
Nhưng Lâm Quân lại cười khẩy một tiếng: “Hạ Ly cũng là con gái của anh, anh là cha của con bé”
“Tôi chưa bao giờ phủ nhận điều đó, tôi cũng.
không bắt Hạ Ly không được nhận anh nhưng trước khi anh dẫn Hạ Ly đi anh có thể nói cho tôi biết một tiếng được không, có thể được sự đồng ý của tôi rồi mới dẫn con bé đi được không?”
“Nếu anh dẫn Hạ Ly đi khiến em cảm thấy hoang mang sợ hãi, vậy trước đây em dẫn con bỏ đi em có từng nghĩ đến anh không?” Lâm Quân thờ ơ hỏi ngược lại cô.
Cô á khẩu không trả lời được.
“Anh đang ở Phong Linh Đàm, muốn gặp con cứ đến đây” Nói xong, anh không đợi cô trả lời mà cúp điện thoại ngay.
Lê Nhật Linh nắm điện thoại di động thật chặt, bỗng nhiên cô nhận ra Lâm Quân đang trả thù cô, trả thù chuyện trước đây cô dắn con đi không nói với anh một lời nào.
Cô cất điện thoại di động đi, chỉnh trang lại quần áo: “Trần Hi Tuấn, Hạ Ly không sao cả, tôi muốn đến Phong Linh Đàm”
Trần Hi Tuấn hơi nhíu mày: “Để em đưa chị đi”
Lâm Quân là một con sói hoang, Lê Nhật Linh hoàn toàn không phải đối thủ của anh.
Nhưng cô lại lắc đầu từ chối: “Không được, Lâm Quân thấy cậu đi cùng tôi, tôi sẽ rất khó dần Hạ Ly về”
“Vậy em đưa chị đi đến đó rồi đợi dưới “Cảm ơn cậu”
Trần Hi Tuấn nói không cần cảm ơn nhưng trong lòng lại hơi chua chát.
Lê Nhật Linh lập tức chạy tới Phong Linh Đàm, hình như sau ba năm không quay lại nơi này tất cả mọi thứ từ cây cỏ đến cách bài trí chưa từng thay đổi.
Cô thử mở cửa bằng vân tay của mình, thế mà lại mở được.
€ô bước vào nơi vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này, trang trí trong nhà vẫn như trước, không hề có bất cứ sự thay đổi nào.
Lê Nhật Linh kìm nén sự ngạc nhiên trong lòng mình lại, cởi giày đi vào trong. Cô gọi tên anh: “Lâm Quân.”
Chỉ một lát, anh đã xuất hiện cạnh cầu thang từ trên tầng xuống, nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén, lạnh lùng.
Cô cản răng: “Hạ Ly đâu? Trả con bé lại cho tôi!”
Lê Nhật Linh không ngủ cả đêm, vội vội vàng vàng chạy đến nơi này, tóc cô rối tán loạn, sắc mặt khó chịu, đôi chân nhỏ nhắn thẳng tắp cũng sưng phù lên Cô không quan tâm đến thứ gì khác chạy đến trước mặt anh, lôi cổ áo anh, lớn tiếng chất vấn: “Lâm Quân, anh trả lời tôi! Hạ Ly của tôi đâu? Trả con bé lại cho tôi.”
Lâm Quân không chút hoang mang, chậm rãi tránh ra một bên, tay Lê Nhật Linh đã tuột khỏi cổ áo anh.
Cô vốn đã đứng không vững mà anh tránh ra rất mạnh, bất chợt cơ thể cô mất trọng tâm, ngã về phía sau.
Anh không nhanh không chậm giơ tay ra, đột nhiên dùng sức, kéo cô vào gần mình, ôm cô thật chặt.
Cơ thể mềm mại và lòng ngực rắn chắc dính chặt vào nhau, sự kết hợp không hiểu này rõ ràng chính là một đôi trời đất tạo nên.
Chương 580: Nếu Hòa Phong chưa chết thì sao?
Lâm Quân muốn tìm lại một chút dịu dàng và kỷ niệm trong cái ôm này, nhưng trong đầu Lê Nhật Linh chỉ có con của cô: “Hạ Ly đâu?”
“Ở chỗ anh”
“Tôi muốn gặp Hạ Ly, anh trả con bé lại cho tôi”
Nhưng dù cô có vùng vẫy thế nào, có muốn gặp Hạ Ly thế nào cũng vẫn bị anh ôm chặt trong lòng, không thể nhúc nhích được.
“Lâm Quân, rốt cuộc anh muốn làm gì? Hạ Ly là bảo bối trân quý nhất của tôi, anh không được động đến một sợi tóc của con bé”
Chóp mũi cô hơi chua xót: “Hòa Phong đã chết rồi, tôi hận anh cả đời này! Lâm Quân, nếu anh dám cướp Hạ Ly đi, dám để Hạ Ly xảy ra chuyện gì, tôi sẽ giết anh đấy!”
Ba năm trước vì không có bất cứ năng lực nào nên cô mới khiến Hòa Phong chết một cách ấm ức như vậy.
Nếu lần này Lâm Quân muốn cướp Hạ Ly của cô đi, cô sẽ không ngồi yên chịu chết đâu Cô sẽ báo thù, cộng thêm cả những món nợ của ba năm trước nữa.
Giọng nói của Lê Nhật Linh rất bình thản, nhưng trong đó lại có một sự sắc bén đâm thẳng vào trái tim khiến người khác đau đớn.
Cánh tay đang ôm cô của Lâm Quân hơi thả lỏng một chút, cho cô một chút không gian nghỉ ngơi. Anh hơi trầm tư, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chấm vào hai gò má cô: “Nếu Hòa Phong chưa chết thì sao?”
“Anh vấn coi tôi là đồ ngốc sao?” Lê Nhật Linh bị Lâm Quân làm cho tức cười: “Ba năm rồi, đến bây giờ anh vẫn không muốn nói cho tôi biết chân tướng của năm đó. Lâm Quân, lừa tôi có thú vị không? Tôi không phải con chó mà anh nuôi, mọi sự cưng chiều của anh chỉ là ném cho tôi một khúc xương. Anh đã từng tôn trọng tôi chưa? Nếu anh dành cho tôi một phần trăm sự tôn trọng như Trần Hi Tuấn dành cho tôi thì chúng ta cũng sẽ không đến mức như này”
Lê Nhật Linh lắc đầu, cuối cùng cô thoát ra khỏi vòng tay của Lâm Quân: “Hạ Ly đâu? Tôi muốn đưa Hạ Ly về nhà, con bé sẽ sợ hãi khi phải trải qua một đêm ở một nơi xa lạ.”
Cô đứng dưới Lâm Quân một bục khiến chênh lệch về chiều cao của hai người lớn hơn một chút.
Chỉ cần anh chặn trước mặt cô là cô hoàn toàn không thể bước lên được.
“Nơi xa lạ ứ? Có phải em muốn nói, đối với Hạ Ly, anh chỉ là người lạ?”
“Đúng, từ lúc anh lựa chọn để tôi phẫu thuật trước khi sinh để phối ghép với Lâm Niệm Sơ, anh đã không xứng làm cha của con bé rồi. Hòa Phong đã mất, anh càng không xứng đụng vào Hạ Ly nữa”
Trong mắt Lâm Quân hiện lên một tia phần nộ: “Anh không thể, còn thẳng nhãi thối Trần Hi Tuấn kia có thể ư? Cái được gọi là sự tôn trọng mà cậu ta dành cho em khiến em để Hạ Ly gọi cậu ta là bố sao? Ba năm nay, em luôn ở cạnh cậu ta, đúng không?”
Lê Nhật Linh ngẩng thẳng cổ lên, ánh mắt vô cùng sắc bén: “Vậy thì đã làm sao?”
Ánh mắt Lâm Quân càng trở nên lạnh lẽo: “Em thản nhiên như thế ư?”
Anh bóp chặt cảm Lê Nhật Linh, bất ngờ áp sát má cô, hơi thở nóng rực phun lên mặt cô: Nhật Linh, em nhẫn tâm như vậy sao?”
“Anh mới là người nhẫn tâm!” Cô tức giận trừng mắt: “Trả Hạ Ly lại cho tôi, tôi chỉ cần Hạ Ly thôi”
Lâm Quân trầm giọng cự tuyệt: “Không thể”
Lê Nhật Linh không muốn tranh cãi với anh, cô chỉ muốn đưa con bé đi Cô vòng qua người anh, bước nhanh lên tầng.
Cánh tay dài của Lâm Quân giữ chặt eo cô lại khiến cô không thể bước lên trước. Lê Nhật Linh vừa đá vừa vùng vẫy nhưng anh vẫn dửng dưng như không.
Cô bất ngờ cúi đầu cần vào tay anh một cái, vết răng in đậm trên da thịt anh, cô tức giận phát tiết, trong miệng đầy mùi mặn và tanh của máu nhưng cô vẫn không chịu buông tha.
Lâm Quân để mặc cho cô cản, chỉ ôm chặt lấy cô, cảm nhận mùi hương vừa xa lạ vừa quen thuộc trên người cô.
Cuối cùng Lê Nhật Linh mất sức, há miệng ra buông tha cho anh. Bên môi cô vẫn còn sót lại máu trên tay anh “Lâm Quân, anh dựa vào đâu mà đưa Hạ Ly đi, anh không có tư cách!”
Lâm Quân trầm giọng đáp: “Dựa vào việc anh là cha của con bé”
Hai đứa bé rất nghe lời cha mình, hai cậu bé cùng nói: “Cháu cảm ơn cô Kiều Như ạ!”
Chí Linh thắc mắc: “Cha ơi, tại sao chỉ cảm ơn cô Kiều Như thôi vậy, chẳng lẽ không cần cảm ơn dì Minh Nguyệt sao?”
Ánh mắt Lâm Quân bình tĩnh, giọng nói bình thản, vô ý tiết lộ ra điều gì đó: “Dì Minh Nguyệt là người một nhà với chúng ta, không cần khách sáo như vậy”
Hai cậu bé còn nhỏ, nhất định sẽ không bị bỏ ra ngoài đường, nhất định Lê Minh Nguyệt và Phan Kiều Như vẫn chăm sóc hai đứa nó. Hai cậu bé có thể nói cùng một lúc, cũng đã bắt đầu một chủ đề mới. Cả Lê Minh Nguyệt và Phan Kiều Như đều có thể nghe thấy lời anh nói.
Lời này của anh nghe thì có vẻ vừa khách sáo vừa lịch sự nhưng thực tế lại là đẩy Phan Kiều Như ra bằng một câu cảm ơn.
Quả nhiên, bên kia điện thoại im lặng một lát, rồi sau đó một giọng nói lành lạnh của một người phụ nữ vang lên: “Anh Lâm Quân, bây giờ bọn em đang ở dưới tầng, anh có thể xuống dưới đón bọn em được không?”
Lâm Quân suy tư một lát vấn chưa trả lời, Phan Kiều Như nói tiếp: “Nếu anh không rảnh thì để em đưa Hòa Phong và Chí Linh về nhà trước vậy”
Lâm Quân ngừng một lúc rồi nói: “Anh xuống đón bọn em” Không phải anh sợ hai đứa bé xảy ra chuyện gì, cũng không sợ Phan Kiều Như bắt cóc hai đứa bé đi. Anh chỉ sợ Phan Kiều Như đưa hai đứa về nhà xong rồi lại ở nhà với hai đứa bé không chịu đi Phan Kiều Như không kiềm chế được sự mừng rỡ của mình: “Được, vậy em chờ anh.”
Lâm Quân cúp điện thoại, anh hơi nhức đầu.
Anh thật sự không biết phải làm sao với Phan Kiều Như.
Phan Kiều Như là em họ không có quan hệ huyết thống với Lâm Quân, mẹ anh nuôi Phan Kiều Như từ nhỏ, cũng có thể coi Phan Kiều Như là thanh mai trúc mã với Lâm Quân.
Từ trước đến nay, người cô ấy thích vẫn luôn là Lâm Quân, cô ấy cũng chưa từng giấu giếm suy nghĩ của mình.
Nhưng Lâm Quân thật sự không có ý gì với cô ấy cả, lúc nào anh cũng ra vẻ bình thường với cô ấy.
Dù sao giữa anh và cô ấy có quan hệ như vậy, hành động quá tuyệt tình cũng không được.
Sau đó anh và Lê Nhật Linh kết hôn, đến nước này Phan Kiều Như không thể chịu được nữa, cô ấy tan nát cối lòng, ra nước ngoài du học.
Nhưng năm thứ hai sau khi Lê Nhật Linh rời đi, Phan Kiều Như đã quay về rồi, cô ấy luôn tìm cơ hội ở xung quanh anh, thậm chí còn cố gắng dụ dỗ hai đứa bé, hỏi cho cô ấy làm mẹ của hai đứa bé được không.
Cũng may hai đứa bé rất kiên định, ăn viên đạn bọc đường rồi nhưng vẫn kiên quyết không chịu mở miệng gọi mẹ.
Vừa nhắc tới Phan Kiều Như, Lâm Quân đã đau đầu.
Nhưng đau đầu thì đau đầu, anh vẫn phải đi đón hai đứa bé.
Anh không dạy nhân viên nữa mà đi thẳng xuống tầng tìm con.
Phan Kiều Như vừa nhìn thấy Lâm Quân, ánh mắt cô ấy sáng lên, vẫy vy tay với anh: “Anh Lâm Quân, em ở đây n¡ Lê Minh Nguyệt bế Hòa Phong, Phan Kiều Như nấm tay Chí Linh.
Lâm Quân vừa mới đi đến trước mặt mọi người, Phan Kiều Như đã nói cô ấy đã đặt nhà hàng rồi, muốn ăn bữa tối với anh và đứa bé.
Lâm Quân không biết phải làm sao, chỉ đành gật đầu đồng ý rồi bảo Lê Minh Nguyệt gọi điện thoại cho Hà Dĩ Phong gọi anh ta đi cùng.
Đến nhà hàng Phan Kiều Như đã đặt bàn trước, Lâm Quân để xe vào ga ra rồi bế hai đứa bé đi vào sảnh lớn Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ ngồi vào bàn, Lâm Quân vừa cho hai đứa bé ngồi sang hai bên trái phải của mình thì nhìn thấy đứa bé mình gặp ở sân bay đang ở đẳng xa.
Trần Hi Lam nằm tay trái của đứa bé kia, còn bóng dáng người phụ nữ năm tay phải của đứa bé rất tao nhã, bỗng người phụ nữ đó ngồi xuống chỉnh áo cho đứa bé đó.
Người phụ nữ đó chỉ lộ ra một bên mặt nhưng đã đủ để Lâm Quân nhận ra đó chính là Lê Nhật Linh.
Anh đứng phắt dậy, bước nhanh đuổi theo cô, nhưng khi anh chạy đến nơi thì muộn rồi.
Lê Nhật Linh đã dắt đứa bé vào thang máy đi xuống tầng.
Nhìn thấy Lâm Quân bỗng đuổi theo một người phụ nữ, Phan Kiều Như khó chịu nhưng vẫn chạy theo anh, nhìn dáng vẻ hơi giật mình nhìn thang máy của anh, cô ấy tò mò hỏi: “Anh vừa đuổi theo ai vậy?”
Lâm Quân nhếch môi, đôi mắt sâu xa khó đoán: “Cô ấy về rồi”
Cuối cùng cô cũng về rồi.
Chương 562: Anh không nhìn thấy sao?
“Ai vê?” Phan Kiều Như hỏi.
Đôi mắt sâu thắm của Lâm Quân thoáng qua vẻ âm u, giọng của Phan Kiều Như làm anh tỉnh táo hơn chút Anh không trả lời câu hỏi Phan Kiều Như mà cầm điện thoại di động lên, ngón tay dài vừa bấm số vừa đi vào trong nhà hàng Trợ lý Lưu đáng thương mới vừa kết thúc bôn ba ở nước ngoài, thuận lợi giành được hạng mục trong tình huống cậu chủ không có ở đây. Máy bay vừa đáp đất đã nhận được cuộc gọi thúc giục của cậu chủ, trợ lý Lưu cảm thấy mình sắp biến thành cải thìa đáng thương rồi.
Kể từ sau khi cô chủ rời đi, ba năm nay trợ lý Lưu luôn bị bóc lột.
Lúc cô chủ còn ở đây, hơn một nửa tâm tư của tổng giám đốc đều đặt ở nhà, nửa còn lại mới dùng vào việc ở công ty.
Cô chủ vừa đi là tổng giám đốc lại chỉ dồn hết tâm sức cho công ty, tất cả nhân viên của Lâm Thị đều phải mệt mỏi theo.
Nhưng hiệu quả vẫn rất rõ rệt, hiển nhiên Lâm Thị nâng cấp hơn ba năm trước đây nhiều.
Mới vừa bấm nhận điện thoại, trợ lý Lưu còn tưởng tống giám đốc muốn hỏi hạng mục tiến triển thế nào, không ngờ anh lại ban bố nhiệm vụ mới cho anh ta.
“Tra giúp tôi Lê Nhật Linh đang ở đâu, tôi cần kết quả chính xác trong vòng ba tiếng.”
Trợ lý Lưu lơ mơ gật đầu, ghi nhớ tất cá yêu cầu của cậu chủ muốn một cách máy móc.
Đến lúc ngắt điện thoại anh ta mới chợt hiểu ra tổng giám đốc đang nói cái gì?
Lê Nhật Linh… cô chủ đã về!
Trợ lý Lưu còn đang ở sân bay sửng sốt đến mức làm rơi điện thoại di động, sau đó vui vẻ cười phá lên. Nhân viên chẳng hiểu chuyện gì nhìn Trợ lý Lưu, không hiểu sao anh ta lại vui như thế.
Cô chủ đã về, cuối cùng những ngày khổ cực ba năm qua cũng sắp chấm dứt rồi Có thể không vui được sao?
Năng lực làm việc của trợ lý Lưu luôn thuộc.
hàng ưu tú, cho nên Lâm Quân luôn yên tâm trăm phần trăm với những chuyện mình giao cho anh †a.
Lâm Quân thấy đôi mắt tròn căng của hai cậu bé nhìn chăm chăm mình, không nhịn được cong môi lên.
Thật rất giống mẹ chúng.
“Cha, hôm nay cha thật kỳ lạ, đột nhiên chạy đi, rồi giờ lại nhìn con và em trai cười” Hòa Phong nói xong nhìn qua Chí Linh, sau đó cũng cười tít mắt: ‘Không trách cha cười được, khóe miệng em trai bị dính dơ, còn chưa ăn cơm đã để dơ, em trai là con mèo tham ăn.”
Hòa Phong vươn tay lau miệng cho Chí Linh, Chí Linh cũng cười ha ha, cậu bé bập bẹ nói: “Bụng Chí Linh rất đói.”
Lâm Quân sờ cái đầu nhỏ của hai cậu bé: “Muốn ăn gì thì cứ chọn, nhưng cổ họng Chí Linh bị viêm không thể ăn lung tung”
“Dạ, Chí Linh là bé ngoan, cha cho ăn cái gì Chí Linh ăn cái đó.”
Lâm Quân nhận lấy thực đơn phục vụ đưa đến, còn chưa chọn món cho hai cậu bé thì thực đơn đang cầm đã bị Phan Kiều Như rút đi: “Lú em đặt chỗ thì đã đặt món cho bọn nhỏ, bây giờ đang lần lượt dọn thức ăn lên anh không thấy à?”
Phan Kiều Như nắm chặt tay, tức giận bất bình Lâm Quân bình tĩnh nhìn cô ấy rồi thản nhiên hỏi ngược lại: “Chắc em chỉ đặt phần ăn cho bốn người đúng không?”
Phan Kiều Như nghẹn họng nói không ra lời
Chương 563: Cần mẹ ruột, không cần mẹ ghẻ
Không sai, cô ấy đã đặt phần ăn cho cặp đôi cộng thêm hai phần ăn trẻ em hoàn toàn giống nhau cho hai cậu bé, hoàn toàn không đủ để nhiều người thế này ăn.
Bởi vì cô ấy không nghĩ tới Lâm Quân đồng ý ăn cơm với cô ấy mà lại gọi luôn cả Lê Minh Nguyệt và Hà Dĩ Phong đến, biến thành một bữa liên hoan “Anh Quân, anh biết rất rõ tấm lòng của em mà, sao anh cứ đối xử với em lạnh lùng như vậy?
Phan Kiều Như uất ức muốn khóc, nếu như Lâm Quân không nhận ra tâm tư của cô ấy mà gọi Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt tới cùng ăn cơm thì cô ấy còn có thể tự an ủi chính mình rằng anh thích náo nhiệt. Nhưng rõ ràng anh đã nhận ra mà vẫn gọi bọn họ tới, rõ ràng là có ý từ chối cô ấy.
Tại sao anh cứ không quan tâm đến mình, từ nhỏ là vậy, bây giờ vẫn là vậy, rốt cuộc cô ấy có chỗ nào không tốt?
Trước đây bên cạnh anh có người phụ nữ khác nên cô ấy vẫn không dám vượt quá giới hạn, không cầu mong thứ gì xa vời Nhưng anh đã ly hôn ba năm, bây giờ cô ấy ra sức giành lấy cơ hội cho mình là sai sao?
“Anh Quân, anh lại không để ý tới em rồi, anh có thể tôn trọng em một chút khôn: han Kiều Như giậm chân, cô ấy nói chuyện với anh thì anh lạnh lùng, nhưng vừa rồi chỉ một bóng lưng của một phụ nữ lại có thể khiến anh vội vàng chạy đi, chẳng lẽ cô ấy còn không bằng một người phụ nữ xa lạ?
Lâm Quân gọi cho hai cậu bé hai phần đồ ăn cho trẻ con khác nhau, lúc này mới ngước lên nhìn cô ấy rồi lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc em muốn nói cái gì?”
“Người phụ nữ kia là ai2 Rốt cuộc là ai vẽ?”
Lâm Quân chỉ nói một nửa khiến Phan Kiều Như không đoán ra được, cô ấy cứ cảm thấy khó chịu cạnh anh nhiều năm qua cũng cho anh có phản ứng lớn như vậy, rốt cuộc người phụ nữ kia là ai?
Lâm Quân hơi khựng lại nhưng vẫn không trả Phan Kiều Như không hiểu ý trong lời anh nói, nhưng Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt hiểu.
Lê Minh Nguyệt đứng phắt dậy, mắt sáng lên: “Là Nhật Linh trở về sao?”
Lâm Quân gật đầu.
Hai tay Lê Minh Nguyệt nắm chặt, làm động tác vô cùng hăng hái, không chú ý đụng cùi chỏ vào xương sườn Hà Dĩ Phong: “Quá tuyệt! Tôi biết nhất định Nhật Linh sẽ trở về mà.”
Hà Dĩ Phong ôm xương sườn hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi mảng: “Em kích động thì cứ kích động đi, đánh anh làm gì, anh nợ em à?”
Khuôn mặt Lê Minh Nguyệt vô cùng vui vẻ, còn tốt bụng xoa nhẹ hai cái cho Hà Dĩ Phong.
Nhật Linh?
Phan Kiều Như nhíu mày, cảm thấy cái tên này có chút quen tai.
Chí Linh bập bẹ hỏi: “Cha ơi, Nhật Linh là ai vậy? Giống tên của Chí Linh”
“Không phải là Nhật Linh” Lâm Quân nói.
Chí Linh rũ đầu xuống, cảm thấy mình bị lừa: “Nhưng vừa rồi dì Lê Minh Nguyệt hỏi Nhật Linh cha còn gật đầu mà, rõ ràng chính là Nhật Linh.”
Hòa Phong cũng nói giúp: “Cha đừng lừa em.”
“Cha, dì Minh Nguyệt và chú Hướng có thể gọi là Nhật Linh, nhưng các con phải gọi là mẹ” Giọng Lâm Quân hiền lành, bàn tay nhẹ nhàng sờ cái đầu nhỏ mềm mại của con trai, nhẹ giọng nói: “Là mẹ trở về”
Hai cậu bé mở to mắt nhìn cha, không hẹn mà cùng òa khóc.
Lê Minh Nguyệt không muốn thấy trẻ con khóc, đặc biệt là hai hoàng tử bé nhỏ của Lê Nhật Linh nên vội vàng dỗ dành Dỗ nửa ngày cũng không nín mới phát hiện là do hai cậu bé vui quá mà khóc.
“Cuối cùng mẹ cũng về, con sẽ không còn là đứa bé không có mẹ nữa! Cô Kiều Như cũng có thể không cần phải luôn miệng nói sẽ làm mẹ ghẻ của bọn con. Bọn con vui lắm. Bọn con cần mẹ ruột, không cần mẹ ghẻ!”
Phan Kiều Như năm không cũng trúng đạn, khóe môi giật giật: ”..
Chương 564: Vẫn không quên được anh
Trong một căn phòng ở khách sạn năm sao có hai người phụ nữ đang năm trên ghế sô pha, họ vừa đắp mặt nạ vừa nói chuyện với nhau.
Trần Hi Lam đang cầm điện thoại nghiên cứu phần mềm hẹn hò vừa được tung ra trong nước, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Lê Nhật Linh: “Nếu chân mấy người đàn ông này mà dài như trên hình thì tốt rồi. Nhưng đáng tiếc, dù chụp có đẹp bao nhiêu thì cũng không đẹp bằng anh của tôi”
Trần Hi Lam còn nhân cơ hội khen anh mình mấy câu Ba năm qua, tình cảm giữa Lê Nhật Linh và Trần Hi Tuấn ngày càng tốt, ngày càng hòa hợp với nhau, ngay cả người ngoài khi nhìn vào cũng cho răng hai người này rất xứng đôi.
Với tư cách là người trong cuộc, Trần Hi Lam có thế cảm nhận một cách trực quan chuyện này.
Hai người này á hả… ba năm qua cứ như mây khói bay qua, ngay cả một chút cảm giác yêu đương cũng không tìm thấy, ngược lại càng lúc càng giống người thân.
Trần Hi Tuấn vốn nhỏ hơn Lê Nhật Linh hai tuổi, lại mang gương mặt baby, tính cách lại dịu dàng và tỏa sáng như ánh mặt trời. Cũng may Lê Nhật Linh không lớn tuổi lắm, nếu không thì chắc dừng bước tại đây luôn, không thể nào phát triển thêm mối quan hệ này được nữa.
Trần Hi Lam tự thấy rằng, với tư cách là một cô em gái tốt thì cô ta nên giúp đỡ anh trai mình một chúi Thế là cô ta giơ điện thoại lên trước mặt Lê Nhật Linh, nói: “À ờ, chị Nhật Linh, chị xem này, ảnh đại diện của người này có hơi giống anh trai tôi đấy. Nhưng mà tôi cá với chị, dáng vẻ bên ngoài của người này không bảng một cái móng tay của anh trai tôi, chị tin không?”
Lê Nhật Linh không có tâm tư xem những thứ này, cô đẩy cái điện thoại mà Trần Hi Lam đang giơ trước mặt mình ra, nói: “Cô cũng biết mấy hình này là giả mà, sao lại thích thú với cái phần mềm hẹn hò đó như thế?”
Trần Hi Lam bắt chước nụ cười khanh khách của Hạ Ly: “Do tôi rảnh rỗi, nhàm chán quá đó”
Hạ Ly nghe thấy Trần Hi Lam bắt chước điệu cười của mình thì quay sang làm cái mặt quỷ với cô ta, sau đó tiếp tục vùi đầu vào đống đồ ăn vặt của mình.
Lê Nhật Linh trầm giọng nói: “Hi Lam à, sáng nay khi thức dậy mí mắt phải của tôi cứ giật hoài”
“Chị yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra đâu” Trần Hi Lam an ủi cô: “Chị xem, chị về nước cũng ba ngày rồi. Ngày đầu chúng ta thu xếp cho bản thân, ngày hôm sau thì mua đồ dùng hắng ngày cho Hạ Ly, hôm nay còn đến tìm cha mẹ nuôi của chị để tìm hiểu xem chị được nhận từ cô nhỉ viện nào. Tuy không tìm được cha mẹ nuôi của chị nhưng tiến triển thế này cũng xem như thuận lợi, không phải không xảy ra chuyện gì hết ư?”
“Cái gì mà mí mắt giật cơ chứ, mê tín, toàn là phong kiến mê tín không à, chị không tin thì sẽ không xảy ra chuyện gì hết” Trần Hi Lam phẩy tay, muốn đả thông đầu óc cho Lê Nhật Linh.
Lê Nhật Linh hơi trầm ngâm: “Thế nhưng, hôm trước nhân viên lễ tân khách sạn nói răng có người đến tìm tôi, còn hỏi xem tôi ở phòng nào nữa”
Khách sạn này có cổ phần của James, Trần Hi Lam là cô hai, Lê Nhật Linh đến cùng cô ta nên được sắp xếp ở đây, cũng không cần chứng minh nhân dân hay mấy loại giấy tờ khác, lại càng không dễ bị người khác thăm dò số phòng, Trần Hi Lam thay đổi tư thế ngồi, không thèm đếm xia hỏi: “Có phải đó là một người cao lớn, đẹp trai lại còn anh tuấn bức người phải không?”
Nhân viên lễ tân có nói như vậy thật, nhưng những lời này qua miệng của Trần Hi Lam lại hoàn toàn thay đối ý nghĩa của nó.
Lê Nhật Linh bật cười: “Đúng vậy”
“Chuyện này không phải rất tốt à, có diễm phúc như thế chị còn lo gì nữa?” Trần Hi Lam cười tủm tỉm, cô ta chợt nghĩ tới điều gì đó nên bình tĩnh hỏi cô: “Chị lo anh ta đang đi tìm chị à?”
Cô gật đầu.
Trực giác nói cho cô biết, đó là Lâm Quân.
Trần Hi Lam thở dài, bỗng cảm thấy đáng thương thay anh trai mình: “Vậy sao cảm giác đầu tiên của chị là anh ta, mà không phải là anh trai tôi.
Lê Nhật Linh buồn cười, Trần Hi Lam nói: “Chị Nhật Linh à, đã hơn ba năm rồi mà chị vẫn không quên được anh ta ư?”
Chương 565: Là cha của con
Lê Nhật Linh có chút thất thần, may nhờ có miếng mặt nạ che lại nên cô mới không bị nhìn ra.
Cô vẫn không quên được anh sao?
Đúng vậy.
Cô vẫn không thể nào quên được.
Cô không quên được thuở ban đầu yêu nhau, không quên được những điều tốt đẹp mà Lâm Quân đã dành cho cô, không quên được sự kiểm soát và lừa dối của anh, càng không quên được đứa con đã chết đó.
Dù đã ba năm trôi qua rồi nhưng nửa đêm lúc nằm mơ cô vẫn thỉnh thoảng mơ thấy những ngày đầu đó.
Những cảnh tượng đó rõ ràng đều rất ấm áp nhưng nó lại có thể làm cô giật mình tỉnh giấc như gặp phải ác mộng.
Hôm nay lễ tân nói có người đến hỏi thăm phòng cô và tình hình của cô, trực giáo đầu tiên của cô mách bảo đó là Lâm Quân, cô căn bản không nghĩ đến việc người đó cũng có khả năng là Trần Hi Tuấn.
Suy cho cùng thì cũng bởi vì cô vẫn chưa quên được quá khứ.
“Ba năm mà chị vẫn không quên được cũng không sao, chỉ sợ cho chị thêm ba năm nữa thì chị vẫn cứ không quên được”Trần Hi Lam hạ giọng nói: “Nhìn từ góc độ cá nhân, tôi vẫn hi vọng chị có thể cho anh tôi thêm một cơ hội. Nếu chị quay về và hòa hợp lại với anh ta một cách dê dàng như vậy thì chị xem ba năm mà chị ra đi là gì và xem anh tôi là gì chứ?”
Lê Nhật Linh cố mở miệng nhưng vẫn không nói nên lời, Trần Hi Lam lại nói: “Nhưng tôi cũng hi vọng bản thân chị được vui vẻ. Miễn cưỡng không hạnh phúc, nếu chị thật sự không quên được thì đừng quên nữa”
“James thật sự là cha ruột của cô và Trần Hi Tuấn sao?”
“Sao chị lại hỏi như vậy?”
“James coi trọng lợi ích còn hai anh em nhà cô thì lại trọng tình cảm” Lê Nhật Linh nói.
“Hahaha, chị Nhật Linh, cách chị khen người khác thật sự rất thú vị, vừa đấm vừa xoa, tôi cũng phải học hỏi mới được” Trần Hi Lam không nhịn được, gỡ mặt nạ ra và cười phá lên: “Vì vậy nên lúc đầu tôi cũng muốn hỏi anh tôi rằng với tính cách của anh ấy thì sao lại có thể phát triển công ty mà không bị lỗ vốn được hay vậy.”
“Có ai lại nói anh trai của mình như cô vậy không?” Lê Nhật Linh khế cười “Chị dâu đã bắt đầu bảo vệ cho anh tôi rồi, xem ra anh tôi có hi vọng rồi” Trần Hi Lam cười tít mắt: “Nhưng ban nấy tôi mới chỉ nói một nửa, vì anh tôi có chị nên anh ấy mới nỗ lực để bản thân lớn mạnh, vậy mới làm hậu thuẫn cho chị được, anh ấy cũng luôn nắm lấy tay chị, dắt chị cùng tiến về trước, chị có cảm nhận được không?”
Nụ cười của Lê Nhật Linh nhạt dần, cô nhớ đến Trần Hi Tuấn, dù trong lòng cô thấy ấm áp nhưng thật sự không hề có tình yêu.
“Anh tôi không giống với người đó, anh ấy rất tôn trọng chị, càng không lừa dối chị”
Trần Hi Lam vẫn chưa nói xong thì cái đầu tóc nhỏ rậm rì của Hạ Ly đã ngoi lên từ dưới nền nhà, cặp mắt tròn xoe của cô bé cứ chớp chớp: “Dì Lam, mẹ, anh ta mà hai người nói là ai vậy?”
Lê Nhật Linh sợ viên thịt nhỏ bị cảm lạnh nên mới kéo nó từ dưới sàn lên rồi ôm vào lòng mình.
Viên thịt nhỏ đang trong độ tuổi có nhiều câu.
hỏi nhất, cô bé ngước đầu, gạn hỏi cho bằng được: “Mẹ, mẹ vẫn chưa nói cho con biết, anh ta là ai vậy ạ?”
Lê Nhật Linh vuốt nhẹ chỏm tóc trên đỉnh đầu viên thịt nhỏ, đang suy nghĩ làm sao đế trả lời thì Trần Hi Lam đã nói ra: “Anh ta là cha của con”
Lê Nhật Linh ngây người ra, Trần Hi Lam nói với cô: “Bây giờ nó vẫn còn nhỏ, có thế nói dối nó, nhưng sau này nó lớn lên thì sớm muộn gì nó cũng biết, chỉ bằng sớm tiết lộ cho Hạ Ly biết, như vậy thì sau này nó cũng dễ dàng tiếp nhận hơn”
Hạ Ly ở nước ngoài, thấy tất cả các đứa trẻ đều có cha mẹ, kiểu gia đình nào cũng có nên khái niệm cha mẹ với cô bé cũng không cụ thế lắm.
Cô bé chỉ biết Lê Nhật Linh là mẹ, Trần Hi Tuấn là bố nuôi mà bố nuôi thì cũng là cha Còn có dì Lam và vú nuôi cùng chơi với mình, mặc dù ông nội James rất hung dữ nhưng ông ta lại thường xuyên mua quà cho cô bé.
Ở nước ngoài không có bao nhiêu người hỏi cha ruột của cô bé là ai, có được sự che chở của James thì cũng không có ai dám cười chê cô bé là một đứa con hoang, thậm chí đa phần đều tưởng rằng Hạ Ly là con của Trần Hi Tuấn.
Trong đầu của Hạ Ly thì một gia đình như vậy cũng đã là hoàn chỉnh rồi.
Chương 566: Tìm đến tận cửa
Nhưng ở trong nước thì sự cân bằng đó rất khó duy trì được.
“Hạ Ly, người gọi là anh ta đó là cha của con”
Đột nhiên lại nhắc đến cha, viên thịt nhỏ ôm đầu: “Là cha không giống với bố sao ạ?”
“Đúng vậy” Trần Hi Lam trả lời.
“Vậy hai người cha này có chỗ nào không giống nhau không?”
“Đều là cha, một người có quan hệ huyết thống với con, còn bố Trần Hi Tuấn thì lại là người cùng con lớn lên”
Viên thịt nhỏ bông thấy hụt hãng: “Rõ ràng là không giống nhau mà, người cha đó đâu có thích Hạ Ly, ông ấy chưa từng chơi cùng với Hạ Ly, thậm chí Hạ Ly còn chưa từng gặp mặt ông ấy”
Lê Nhật Linh nhìn vẻ mặt thất vọng của con gái, không kiềm được nên nói: “Không phải cha không thích Hạ Ly, chỉ là vì mẹ quá yêu Hạ Ly, cứ giữ Hạ Ly ở bên cạnh mình nên cha không gặp được Hạ Ly, vì vậy mới không chơi cùng với Hạ Ly được.
“Là vậy sao ạ?”
“Đúng vậy”
“Vậy cha đó vẫn thích Hạ Ly đúng không mẹ?”
Lê Nhật Linh nghĩ đến thái độ của Lâm Quân đối với con gái thì cô đột nhiên không cách nào gật đầu được.
Năm đó, nếu kết quả phù hợp thì Hạ Ly đã phải rút máu cho Lâm Niệm Sơ, nếu như vậy thì cô đã phải phẫu thuật sớm để lấy cô bé ra, hiến máu cho Lâm Niệm Sơ rồi.
Thậm chí sau đó, con trai của cô chết yểu, Lâm Quân cũng giấu cô, lừa gạt cô.
Lâm Quân thật sự thích con của họ sao?
Cô không biết.
Cô bé thấy mẹ mình do dự thì càng chắc chắn hơn là người cha xấu đó không thích mình. Cục thịt nhỏ chống tay lên hông, khuôn mặt nhỏ non nớt tỏ ra rất giận dữ.
Trần Hi Lam bế cô bé lên từ trong lòng Lê Nhật Linh, rồi đặt lên đùi mình, để cho cô bé ngồi đối diện với mình: “Mặc dù cả hai người cha đều là cha nhưng Hạ Ly của chúng ta nhất định phải thích cha nuôi hơn mới được, nếu không thì cha Trần Hi Tuấn sẽ rất buồn đấy”
Hạ Ly bé nhỏ nghe Trần Hi Lam nói mà nửa hiểu nửa không: “Ông ấy vất vả nuôi Hạ Ly lớn chừng này, nếu Hạ Ly chỉ đơn giản vì gặp người cha kia mấy lần mà thích người cha kia hơn thì bố nuôi có thể vui được không nhỉ?” Trần Hi Lam cố ý làm ra vẻ buồn khổ để lừa cô bé: “Mấy ngày chúng ta xa nhau, nếu Vera vì quen được bạn mới mà không thích chơi cùng với Hạ Ly nữa, vậy thì Hạ Ly của chúng ta có bưồn không nào?”
Viên thịt nhỏ lắc đầu mạnh, sau đó lớn tiếng đáp: “Hạ Ly thích bố Trần Hi Tuấn nhất”
Cô bé không muốn để bố Trần Hi Tuấn buồn.
Trần Hi Lam vui vẻ, hôn cô bé một cái, in đầy nước bọt lên mặt cô bé.
Lê Nhật Linh biết những lời nói của Trần Hi Lam không chỉ để nói với Hạ Ly không thôi mà còn là đang nhắc nhở cô, nhắc cô đừng quên ba năm nay Trần Hi Tuấn đã vì cô mà hi sinh biết bao nhiêu.
Chuông cửa đột nhiên reo lên, tiếng chuông đồn dập không dứt.
Nghe tiếng chuông thì biết người ngoài cửa đang gấp đến thế nào.
“Tối như vậy rồi, ai còn đột nhiên đến vậy chứ?” Trần Hi Lam lầm bầm, chuẩn bị ra mở cửa.
Bọn họ vừa mới về nước, vốn dĩ không thông báo với ai, không thể nào là bạn bè đến tìm cô được.
Mà đã trễ vậy rồi, dù là đến quét dọn thì cũng không thể nào đến vào lúc này. Hơn nữa, lúc họ dọn vào sống thì đã từng dặn rằng không cần quét dọn phòng, khi nào cần thì cô sẽ nhắc.
Tim Lê Nhật Linh đột nhiên co thắt lại, cô vịn chặt lấy Trần Hi Lam Trần Hi Lam nhìn cô: “Hay là chị ra mở cửa đi?
Lê Nhật Linh gật đầu: “Để tôi ra mở cửa cho, cô đưa Hạ Ly về phòng, cho nó đánh răng rồi đi ngủ sớm đi”
Dù cho người tìm đến là Lâm Quân thì cô cũng nên tự mình đối mặt.
Nếu đã trở về rồi thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này.
Cô gỡ tấm mặt nạ trên mặt xuống, mang dép lê vào và đi ra mở cửa.
Mặt sàn được trải một tấm thảm lông dê dày, dép lê đế mềm đi lên trên vốn dĩ không gây ra tiếng động gì, cô im lặng đi qua và kéo cửa ra.
Chương 567: Để cho em ôm một chút
Nghênh đón cô không phải là người khiến cô đang rối rằm, mà là một cái ôm nhiệt tình. Vòng tay của người kia thật ấm áp và mùi trên cơ thể cậu ta cũng vô cùng quen thuộc. Người đó mỉm cười và nói: “Hôm nay em đến đây, chị có vui hay không? Có phải rất bất ngờ không?”
“Trần Hi Tuấn.” Lê Nhật Linh khẽ gọi tên cậu †a, cô thở phào nhẹ nhõm nhưng lại cảm thấy mất mát không thể giải thích được.
“Đúng vậy, là em” Buông lỏng Lê Nhật Linh ra, cậu ta ung dung xách va li hành lý của mình vào phòng, tiện tay đặt nó sang một bên.
‘Vẻ mặt của Lê Nhật Linh như trút được gánh nặng, Trần Hi Tuấn nhíu mày nhưng không có vẻ tức .. Thay vào đó, cậu ta cố ý làm cho cô cười bằng cách nhíu chặt lông mày: “Nhìn vẻ mặt của chị kìa, giống như chị không ngờ tới đó là em.
Chị nghĩ là ai vậy: Nói cô tưởng rằng Lâm Quân là người đã tìm đến đây? Cho dù Trần Hi Tuấn có tốt đến đâu, cô cũng không thể làm tổn thương cậu ta như vậy.
Cô chỉ có thể tùy ý kiếm một cái cớ: “Tôi nghĩ đã muộn như vậy mà phục vụ phòng còn đến làm phiền tôi.”
Trần Hi Tuấn nói: “Như vậy à, đợi lát nữa gọi điện thoại vào đường dây nội bộ nói bọn họ sau này đừng tới đây quấy rầy nữa là được rồi”
Lê Nhật Linh nhìn dáng vẻ mệt mỏi, bụi bặm của cậu ta, cô nhịn không được kéo thắng tay áo sơ mi lại cho cậu ta: “Tại sao đột nhiên cậu lại chạy đến đây?”
“Em đã nói muốn ở cùng chị nhưng chị không đợi em. Lẽ ra em phải hỏi chị tại sao không đợi em rồi cùng nhau trở về mới đún: “Tôi biết cậu có chuyện phải làm, tôi trở về nước cũng không phải vấn đề gì lớn. Nếu không †ìm được, tôi sẽ từ bỏ, không muốn làm chậm trễ thời gian của cậu.”
Trần Hi Tuấn nắm lấy vai cô, ánh mắt sâu thẳm, chân thành nói: “Em biết chị muốn tìm cha mẹ, việc này đối với em mà nói cũng là việc lớn.
Hơn nữa, chị biết rõ muốn tiến vào thị trường trong nước, vậy nên dù thế nào em cũng phải đến đây: Đôi mắt cậu ta rất đẹp nhưng lại mơ hồ che giấu sự mệt mỏi.
Lê Nhật Linh có chút đau lòng, cô kéo cậu ta ngồi xuống sô pha rồi rót cho cậu ta một ly nước ấm: “Không phải hôm qua cậu đã thức trắng đêm đọc hết tài liệu rồi vội vàng chạy tới đây đấy chứ?
Tôi chính là không muốn cậu vội vàng như vậy nên mới trở về trước.”
Trần Hi Tuấn cầm lấy cốc nước nhưng không chịu buông tay cô. Bốn mắt nhìn nhau, một phần tình cảm đã quá rõ ràng, căn bản không cần che giấu. Cô muốn tút tay lại nhưng không rút ra được, ngược lại còn khiến cho nước ấm trong cốc tràn đầy ra ngoài và bắn lên tay của hai người.
“Trần Hi Tuấn.” Vừa gọi tên cậu ta thì cô đã bị kéo vào trong vòng tay, cuối cùng nước trong cốc tràn ra không thể kiếm soát được, một nửa rơi trên ngực cô, nửa còn lại rơi trên áo sơ mi của.
Trần Hi Tuấn Cậu ta vùi đầu vào bả vai cô, giọng nói vô cùng mệt mỏi: “Để em ôm một lát, một lúc sẽ ổn.”
€ô về nước trước thời hạn khiến cậu ta vô cùng lo lẳng.
Ba năm qua liên tục nhìn thấy ác mộng của cô, từ lúc ban đầu cho đến bây giờ, vẻ ngoài bình Tĩnh của cô, cậu ta vẫn luôn để ý tới. Cậu ta biết Lâm Quân đã lưu lại trong trái tim Lê Nhật Linh sâu đậm như thế nào.
‘Sau khi trở về nước, cô nhất định sẽ gặp lại Lâm Quân. Vậy nên cậu ta cũng sẽ sợ, sợ niềm vui đoàn tụ sẽ gột rửa hết những vết sẹo của quá khứ và cô sẽ cứ như vậy mà tha thứ cho đối phương. Cho dù cô nói không để ý tới nhưng trong lòng vẫn luôn có một chút chờ đợi. Cậu ta cũng hy vọng răng cô có thể cho mình một cơ hội.
Nếu như ban đầu chỉ là chấp niệm, chỉ là cái tính khí nhất thời không muốn buông cô ra thì tình bạn ba năm qua đã in sâu cái tính khí năm đó vào trong lòng Trần Hi Tuấn và nó đã trở thành một điều chắc chắn.
Cậu ta không muốn mất đi Lê Nhật Linh, một chút cũng không muốn Trần Hi Tuấn ôm chặt lấy cô, tiếng thở dốc gấp gáp truyền đến bên tai cô.
Vốn đĩ Lê Nhật Linh muốn vùng vấy thoát ra nhưng nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của cậu ta thì bỗng nhiên cô lại mềm lòng.
Cô chậm rãi đưa tay lên võ nhẹ lưng cậu ta: “Tôi biết cậu rất mệt”
Chương 568: Âm thanh quen thuộc
Trần Hi Tuấn cọ cọ vào hõm vai cô, giống như là một con chó bự thích làm nũng: “Để em ôm một lát thì sẽ không mệt nữa” Lê Nhật Linh tựa nhẹ lưng về phía cậu ta, yên lặng để cho cậu ta ôm.
Trần Hi Lam thật sự không trị được bé Hạ Ly, cô ta càng hi vọng cô nhóc ngủ ngon thì cô nhóc.
càng làm theo cách trái ngược.
Cuối cùng Trần Hi Lam dùng cách thức vừa dụ dỗ vừa đe dọa lừa cô nhóc lên giường, không cho cô bé xuống giường, rồi cô ta lén lút chạy ra ngoài.
Không ngờ rằng lại nhìn thấy anh trai nhà mình xuất hiện ở đây, lại còn ôm chặt Lê Nhật Linh.
Cô ta cười cười, không muốn quấy rầy bọn họ, rón ra rón rén đi ra ngoài, nhưng cuối cùng cũng vẫn làm phiền Trần Hi Tuấn không ngờ rằng em gái mình cũng ở đây, cuối cùng cũng thả Lê Nhật Linh ra, gọi em gái đến: “Em làm trộm hay sao vậy?”
“Không phải là do em không muốn làm bóng đèn sao?” Trần Hi Lam nhếch miệng cười: “Chà, em làm bóng đèn lớn như vậy, anh không chê em chói quá à?
“Bé Hạ Ly nhanh mồm nhanh miệng cũng là do học em đó”
“Vậy không phải rất tốt sao, học tính thông minh của em sẽ không dễ bị lừa.”
“Em là nữ vương à? Mèo khen mèo dài đuôi đến nghiện rồi š?” Trần Hi Tuấn nói Trần Hi Lam vẫy tay, cầm thẻ phòng của mình nghênh ngang đi ra ngoài: “Đừng để ý đến em, em biết anh còn rất nhiều lời muốn nói với chị Nhật Linh, em rất biết điều, sẽ không làm phiền đâu.
Hai người cứ nói chuyện, em đi trước đây”
Phòng của Trần Hi Lam nắm đối diện với phòng Lê Nhật Linh, vừa mở cửa đã đến, rất tiện.
Cô ta vừa mới ra ngoài lập tức quay đầu lại: “Đúng rồi, anh muốn thuê phòng không? Em nói nhân viên đưa thẻ phòng đến, lát nữa anh lấy, đặt phòng chúng ta kề nhau được không?”
“Biết rồi, em đi nhanh đi”
“Ngoài miệng nói không chê, thế nhưng đuổi em đi thì nhanh lắm” Trần Hi Lam làm mặt quỷ, nghênh ngang bỏ đi Đuối em gái đi rồi, Trần Hi Tuấn và Lê Nhật Linh nhìn nhau một cái, nhịn không được mà bật cười.
Ý cười trên môi hai người còn chưa tan, tiếng chuông cửa lại vang lên.
Tiếng chuông đồn dập, tiếng vang còn chưa kết thúc thì người nọ lại ấn thêm lần nữa, tiếng chuông cửa reo vang không ngừng.
Lê Nhật Linh nhíu mày: “Nhân viên đưa khóa phòng đến nhanh vậy sao?”
Bây giờ còn chưa đến một phút mà?
Trần Hi Tuấn nói: “Nhất định là Trần Hi Lam vứt đồ bừa bãi, phát hiện mình bỏ quên thứ gì đó, chị về phòng xem Hạ Ly ngủ chưa, em ra mở cửa xem sao”
Lê Nhật Linh gật đầu, “Ừ” một tiếng, nghe tiếng chuông cửa cứ vang lên, lòng cô giống như bị móng vuốt cào nhẹ.
Cô nhìn bóng dáng Trần Hi Tuấn chạy đi mở cửa, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà đứng yên tại chỗ.
Then cài cửa làm bằng kim loại hơi lành lạnh, Trần Hi Tuấn nảm then cài mở cửa: “Trần Hi Lam, tật xấu vứt đồ bừa bãi của em đến khi nào mời chịu sửa đây, nếu em dám dạy hư con gái của anh, anh sẽ không tha cho em” Tuy lời nói mang tính uy hiếp thế nhưng không có chút cứng rằn nào, lại còn để lộ sự yêu chiều và thỏa mãn.
“Trần Hi Lam” ngoài cửa mãi không đáp lại, lúc này Trần Hi Tuấn mới ngước lên nhìn thoáng qua.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, hai người đều ngây người tại chỗ Ánh mắt Lâm Quân đầy thâm thúy, ánh mắt Trần Hi Tuấn lại trong veo.
Hai người không ai ngờ được rằng, giây phút cửa mở ra, người mình nhìn thấy sẽ là đối phương.
Giây phút ánh mắt của hai người đàn ông giao nhau, Lâm Quân nhìn Trần Hi Tuấn, lại nhìn thấy mấy vali vẫn còn chưa mở ra: “Xin lỗi, có lẽ tôi đi nhầm phòng.”
Trần Hi Tuấn khẽ gật đầu, cậu ta biết Lâm Quân không đi nhầm phòng, nhưng cậu ta lại không thể nào hào phóng nói cho anh.
Lâm Quân xoay người, mới vừa đi một bước đã nghe thấy giọng nữ đầy quen thuộc vang lên từ sau lưng: “Trần Hi Tuấn, cậu đứng ở cửa làm gì mà lâu thế? Hi Lam quên gì cậu để cô ấy vào lấy là được, cậu đừng mảng cô ấy mãi thế, Hi Lam là con gái, cần phải khen nhiều mới được.”
Âm thanh dịu dàng đầy quen thuộc, từng chữ từng chữ vọng vào tai anh.
Chương 569: Đã không đúng từ ba năm trước
Hai người đàn ông đứng ngoài cửa lập tức cứng cả người.
Bàn tay Trần Hi Tuấn vẫn còn nắm chặt lấy then cửa tinh xảo bằng kim loại, cậu ta nhìn Lâm Quân quay đầu lại, một lần nữa đối diện với anh.
Giọng nói của Lê Nhật Linh ngừng lại, đến nhanh mà đi cũng nhanh, vừa phát ra thì đã biến mất không tung tích.
Nhưng Lâm Quân không hề nghi ngờ rằng mình nghe lầm, giọng nói của Lê Nhật Linh là thứ mà anh vô cùng quen thuộc.
‘Vẻ mặt Lâm Quân căng chặt, muốn lướt qua người Trần Hi Tuấn để vào trong Trần Hi Tuấn giơ cánh tay ra, ngăn cánh cửa lại, chặn không cho anh đi vào.
Ánh mắt Lâm Quân càng thêm thăm thắm, sâu hút như là một cái động không đáy, ức chế trong lòng anh tuôn trào thành sự tức giận. Anh hung tợn nhìn Trần Hi Tuấn, nghiến răng nghiến lợi thốt ra hai chữ: “Tránh ra”
Trần Hi Tuấn không dao động, trải qua rèn luyện ba năm, Trần Hi Tuấn ngây ngô lúc ba năm trước đã sớm trầm ổn hơn rất nhiều: “Muốn và cũng được, nhưng cần có sự đồng ý của cô Quyết định trở về là đã chấp nhận một ngày nào đó sẽ gặp nhau, nhưng, cho dù là gặp mặt cũng cần được Lê Nhật Linh gật đầu Cuộc đời của cô nhất định phải do chính cô quyết định, mà không phải dùng danh nghĩa yêu để trói buộc.
Lâm Quân hung ác nắm lấy cổ áo Trần Hi Tuấn, lạnh lùng nói: “Tôi bảo cậu tránh ra, cậu điếc à?”
Trần Hi Tuấn đẩy tay anh ra, nhíu mày nói: “Lâm Quân, đến giờ anh vẫn còn chưa học được cách tôn trọng cô ấy sao?”
“Tôn trọng cái khi” Lâm Quân không thể nhịn được nữa, đấm một quyền lên khóe môi Trần Hi Tuấn Thế mà anh còn từng cười nhạo Trần Hi Tuấn, cho rắng Trần Hi Tuấn vừa đảo mắt đã quên Lê Nhật Linh, cậu ta chỉ nhất thời thích cô mà thôi.
Bây giờ xem ra, thật ra người đáng cười nhất lại là anh.
Chiếc vali tiện tay đặt ở cửa cũng giống như là đang châm chọc anh, Trần Hi Tuấn văn luôn ở cạnh Lê Nhật Linh, thậm chí còn có thể vào phòng của cô.
Còn anh thì sao?
Trong ba năm qua, mỗi lần nhìn cô đều từ một khoảng cách rất xa.
Thế mà bây giờ Trần Hi Tuấn lại nói ra từ tôn trọng với anh?
Đây vốn là điều đáng buồn cười nhất đời này, đưa vợ của anh đi, còn muốn anh phải tôn trọng bọn họ?
Ha, đúng là nực cười “Đúng vậy, tôn trọng cái khi, vậy nên, sau khi cô ấy rời khỏi anh, cô ấy đã trưởng thành bên cạnh tôi suốt ba năm” Trần Hi Tuấn xoa xoa khóe môi sưng đỏ, chỉnh sửa lại cổ áo bị anh kéo nhăn nhúm, cho dù trong lòng bão táp mưa sa vẫn không chút để ý, làm bộ nói năng nhẹ nhàng bâng quơ: “Anh còn chưa gặp Lê Nhật Linh đúng không, nhất định anh sẽ không biết dáng vẻ tự tin rung động lòng người của cô ấy hiện tại thế nào.
Là chính anh vứt bỏ cô ấy, bây giờ chẳng thể nào trách cứ người khác được”
“Trần Hi Tuấn, cậu dựa vào cái gì chứ, c‹ vợ tôi” Gân xanh trên thái dương hiện rõ, Lâm Quân cảm thấy bản thân mình quá ư là ngu xuẩn.
Trần Hi Tuấn bình tĩnh nói với anh: “Không đúng, Lâm Quân, anh còn chưa tỉnh lại sao? Ba năm trước đây, từ lúc cô ấy rời khỏi anh, cô ấy đã không còn là vợ anh nữa rồi”
“Cô ấy vẫn còn” Anh nghiến răng nhấn mạnh bốn chữ này.
Trần Hi Tuấn không muốn dây dưa với anh, ngược lại còn nở nụ cười khinh miệt.
Lâm Quân không thể nhịn được nữa, lần thứ hai giơ nắm đấm lên, nhưng lại thấy Lê Nhật Linh xuất hiện sau lưng Trần Hi Tuấn, trên khuỷu tay cô còn đang vắt áo khoác của cậu ta.
Giọng nói của cô vẫn dịu dàng như cũ, trên mặt còn vương ý cười điềm đạm: “Trần Hi Tuấn, sao mà cậu hơn nửa ngày..” Lời còn chưa dứt, nhưng lại không thể nói ra hết.
‘Vẻ mặt Lê Nhật Linh hơi ngưng trệ, khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Quân, giống như là đi khắp ngàn núi nghìn sông gặp nhau.
Nhưng tâm lý lại không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ có sự kinh hoàng lo lắng ngập tràn Cô cố nén hoảng loạn, ra vẻ bình tĩnh: “Làm sao anh tìm được chỗ này?”
Lời cô nói với Lâm Quân vừa xa cách vừa lạnh nhạt.
Chương 570: Ghen ty, đố ky
Chẳng phải là lời hỏi thăm rằng đã lâu không gặp, mà là lời chất vấn tại sao anh có thể tìm đến được nơi này.
Lâm Quân nhìn chäm chẳm vào cô, anh đang rất muốn đưa hai cánh tay thon dài của mình ra đế ôm lấy cô vào trong lòng, thế nhưng bàn tay anh chỉ cuộn chặt thành nắm đấm rồi lại từ bỏ.
Trước giờ anh chưa từng nghĩ đến rằng ba năm nay cô lại sống tốt đến như vậy.
Anh có thể nhìn thấy được rằng ba năm nay, thật sự cô đã sống rất tốt.
‘Vẻ mặt của cô tỏ ra rất rạng rỡ, trông vô cùng tự tin và bình thản. Điều anh thích nhất ở cô đó chính là mái tóc đen dài mềm mượt, thế nhưng, giờ đây nó đã trở thành một mái tóc xoăn nhẹ đầy sự tao nhã, ngay cả màu tóc cũng không còn như trước nữa.
Rõ ràng vẫn là Lê Nhật Linh, thế nhưng lại giống như cô đã bước từ một thế giới khác đến vậy.
Cách xa cô ba năm, cô sống một cuộc sống rất tốt, nhận ra được điều này càng khiến trong lòng của Lâm Quân cảm thấy hết sức khó chịu.
Ba năm nay, cuộc sống của anh không có cô, anh sống không hề dễ dàng một chút nào cả, ngược lại cô chính là người gây ra mọi sự việc, cô vứt bỏ lại anh và đứa con rồi biến mất không dấu vết vậy thì dựa vào điều gì mà cô lại sống thoải mái thản nhiên như vậy cơ chứ? Thậm chí, bên cạnh cô còn có thêm một người đàn ông khác nữa…
Ba năm nay, cô và Trần Hi Tuấn vẫn luôn ở bên nhau ư?
Cô và Trần Hi Tuấn đã yêu nhau rồi sao, họ đã nắm tay, đã hôn nhau chưa?
Những câu hỏi cứ liên tiếp được đặt ra trong đầu, dường như đã đánh tan hết tất cả ý chí trong anh.
Lâm Quân hít lấy một hơi thật dài, cố gắng kìm nén lại nỗi nhớ nhung tích tụ lại từ ba năm nay cùng với nỗi tức giận không cam lòng của mình, anh gọi tên cô bằng giọng trầm trầm: “Nhật Linh.
Ừ, tôi quay về rồi” Lê Nhật Linh cởi áo khoác ngoài ra rồi đưa cho Trần Hi Tuấn, lúc cô nhìn thắng vào mặt của Trần Hi Tuấn mới phát hiện ra Trần Hi Tuấn đã bị thương.
Ánh mắt của cô tỏ ra đau xót: “Trần Hi Tuấn, cậu bị thương sao?”
Trần Hi Tuấn nắm lấy bàn tay của cô, cậu ta cố ý không buông ra sau đó khẽ lắc đầu nói: “Không sao, không đau đâu”
Lê Nhật Linh ngập ngừng một lúc rồi mới nói Thôi qua bên đó ngồi trước đi, để tôi bôi thuốc cho cậu”
Cô cầm lấy áo của Trần Hi Tuấn ra, vốn dĩ định để Trần Hi Tuấn và Trần Hi Lam cùng nhau đi về.
Tuy rằng bây giờ không phải là nửa đêm, thế nhưng cũng đã hơn chín giờ tối rồi, Hạ Ly còn phải thích nghỉ với việc lệch múi giờ nữa, Trần Hi Tuấn thì cũng quá mệt rồi, cô mong rằng tất cả mọi người đều sớm được nghỉ ngơi. Nhưng Trần Hi Tuấn thì không thể ở trong phòng của cô được.
“Vâng” Trần Hi Tuấn mỉm cười một cách mơ màng.
Lâm Quân cảm thấy đứng giữa hai người họ anh cứ như là người vô hình vậy, hoàn toàn bị lơ không ai để ý đế “Đứng lại đó” Nhìn thấy cô và Trần Hi Tuấn vai kề vai bước đi như vậy khiến anh không kiềm chế được, anh nghiến răng nghiến lợi rồi nói: “Lê Nhật Linh, em đứng lại cho anh.”
Lê Nhật Linh dừng bước chân của mình lại, sau đó liếc nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng, thế nhưng cô không hề có ý định sẽ tiến lại gần anh.
Giọng nói của cô vẫn thản nhiên như vậy: “Hôm nay trễ quá rồi, có chuyện gì thì đế ngày mai nói đi. Tôi sẽ ở đây đợi anh, tôi biết rằng có một số chuyện chúng ta nhất định phải nói rõ ràng với nhau”
“Lê Nhật Linh.” Lâm Quân vẫn tỏ ra vô cùng giận dữ, tại sao cô lại bình thản đến như vậy? Sao cô có thể bình thản như vậy cơ chứ?
Cô nhìn chăm chăm vào đôi mắt của anh, từ trong đôi mắt ấy có thể nhận ra được anh sẽ không chịu để yên. Cuối cùng cô chầm chậm bước đến chỗ anh rồi đứng trước cửa, giữa hai người dường như đã có một cánh cửa vô hình ngăn cách lại Lâm Quân đưa tay ra định kéo lấy cô thế nhưng cô đã kéo cánh cửa và chuẩn bị đóng cửa lại: “Tôi đã quay về và dĩ nhiên cũng đã chuẩn bị Kĩ lưỡng, anh yên tâm, tôi sẽ không trốn chạy nữa đâu: Thì ra không phải cô muốn đến gần anh, mà là muốn hoàn toàn rời bỏ anh Nhận ra được điều này khiến Lâm Quân càng trở nên vô cùng tức giận, anh đưa tay ra giữ lấy cánh cửa, ngăn không cho cô đóng cửa lại Đôi chân dài ấy tiến về phía trước vài bước và đứng ngay trước mặt của cô.
Trong phút chốc, ngực của hai người suýt chút nữa đã dính chặt vào nhau.
Anh cúi đầu xuống nhìn cô, hơi thở của anh đều phả hết lên đỉnh đầu của cô, từ ấm nóng đến nguội lạnh, cô đều cảm nhận rõ mồn một.
Lê Nhật Linh bất giác lùi về phía sau, thế nhưng lại bị anh đưa tay vòng qua eo để giữ lại, không cho cô có cơ hội trốn tránh nữa.
Chương 571: Em sẽ phải hối hận
Dù đã cách một lớp áo ngủ mỏng nhưng lòng bàn tay nóng hổi của anh dường như vần làm da thịt cô nóng ran lên.
Sự đụng chạm lâu ngày mới có lại đã làm dấy lên những ký ức đẹp đế nhưng cũng đầy đau khổ trong lòng Lê Nhật Linh, ánh mắt cô thoáng qua chút hoang mang nhưng cô đã trấn tĩnh lại ngay sau đó Cô bình tính kéo tay anh ra và đứng cách xa ra.
Cô nói: “Trễ lắm rồi, anh về đi. Tôi sẽ không chạy đâu, có chuyện gì thì chúng ta đế sáng mai hãy nói”
Lâm Quân thì lại không chịu lùi bước, cứ ép sát lại gần, ánh mắt anh hằm hãm, bước đi kiên định.
Cô càng kháng cự việc anh tiến gần lại thì anh lại càng muốn tiến đến gần hơn.
Cô lùi lại một bước nhỏ thì anh lại tiến lên một bước lớn, hai người vẫn luôn giữ nguyên một khoảng cách không đổi.
Lê Nhật Linh hoảng loạn lùi về sau, bị thảm vướng vào chân, lúc đó tay anh liền chuẩn xác ôm chặt lấy hông cô, kéo mạnh cô vào lòng.
Gò má cô áp sát vào ngực anh, anh ôm chặt lấy cô, dường như sợ cô lại bỏ trốn khỏi thế giới của mình một lần nữa, hận không thể nhét cô vào trong cơ thể mình.
Cô bị đau nên cựa quậy: “Thả tôi ra”
“Anh không buông” Ngược lại anh càng ôm cô chặt hơn.
“Lâm Quân, anh trở nên vô lại và vô liêm sỉ từ lúc nào vậy hả?”
“Anh vào phòng em, ôm em thì là vô lại, vô liêm sỉ sao?” Người đàn ông chất vấn với giọng điệu ngang tàn và tức giận: “Lê Nhật Linh, Trần Hi Tuấn có thể vào phòng em, thậm chí em còn chủ động nắm lấy cổ tay cậu ta, tại sao anh thì không thế?”
Nhắc đến Trần Hi Tuấn, Lê Nhật Linh càng thấy tức giận thêm: “Đã ba năm rồi, anh đúng là không thay đổi một chút nào. Đúng, anh lợi hại, anh cao quý, nhưng anh dựa vào đâu mà luôn có thể tùy tiện mạt sát người khác chứ? Tôi cần phải bôi thuốc cho Trần Hi Tuấn”
“Không được!” Cô chưa từng bôi thuốc cho anh.
Cô cười lạnh lùng: “Đừng quên, Trần Hi Tuấn bị thương là chuyện tốt do anh gây ra”
Sự đau buồn thoáng qua trong ánh mắt anh làm tim Lê Nhật Linh như run lên, cánh tay cô bị anh nằm chặt trong lòng bàn tay, da cô hơi lạnh, nhưng nhiệt độ lòng bàn tay của anh thì lại nóng như ánh mắt của anh.
Cô hít một hơi thật sâu: “Lâm Quân, có việc gì thì để ngày mai hãy nói. Hạ Ly vẫn đang ở trong phòng, nó sẽ sợ khi phải ngủ một mình”
Anh không đồng ý, lạnh lùng liếc nhìn Trần Hi Tuấn đang đứng sau lưng cô rồi bặm môi nói: “Em bảo Trần Hi Tuấn rời đi đi, anh có chuyện.
muốn nói với em.”
“Có việc gì thì chúng ta để ngày mai hẵng nói” Cô vẫn cố chấp như vậy.
Bây giờ cô không có quá nhiều thời gian dành cho anh, Hạ Ly sẽ sợ khi ngủ một mình trong phòng ác không muốn anh gặp được Hạ Ly, con người của Lâm Quân này luôn không từ thủ đoạn, Hạ Ly cũng là con gái anh.
Lâm Quân không nhắn nại thêm được nữa, giọng điệu anh cũng trở nên lạnh lùng: “Lê Nhật Linh, anh nói thêm một lần cuối cùng, bảo Trần Hi Tuấn rời đi, anh có chuyện muốn nói với em”
Lê Nhật Linh vốn dĩ không định giữ Trần Hi Tuấn ở lại qua đêm, ba năm nay bọn họ vẫn luôn giữ khoảng cách rõ ràng, trước giờ chưa từng làm ra chuyện gì vượt quá giới hạn.
Nhưng giọng điệu của Lâm Quân vẫn như trước đây, giống như ba năm về trước, muốn kiểm soát cuộc đời của cô.
Anh càng như thế thì cô càng không thể thỏa hiệp.
Nếu không thì, ba năm rời đi của cô sẽ không còn chút ý nghĩa gì nữa.
Lê Nhật Linh lắc đầu với ánh mắt kiên định.
‘Vẻ mặt của Lâm Quân còn kiên định hơn cả cô: “Nếu em không nghe thì em sẽ phải hối hận”
Chương 572: Phép thuật của bố
Bộ dạng của anh không giống như đang gạt cô, tính anh cũng không phải là người thích bịa chuyện.
Nếu anh đã nói như vậy thì nhất định là anh có chuyện gì đó muốn nói với cô.
Lê Nhật Linh do dự nhưng cô chưa kịp mở lời thì đã bị viên thịt nhỏ dịu dàng đang đứng ở cửa phòng ngủ cắt ngang.
“Mẹ ơil Mẹ ơi!” Cô nhóc đứng ở cửa phòng, khẽ gọi hai tiếng.
Cô bé thấy người lớn mãi nói chuyện say sưa, căn bản không để ý gì đến mình nên cảm thấy hơi tủi thân, cái miệng nhỏ mếu máo rồi chạy thật nhanh ra.
Lê Nhật Linh vừa định thần viên thịt nhỏ dịu dàng chạy đi nhanh như một cơn lốc nhỏ rồi gọi: ơi!”với giọng non nớt.
Hạ Ly mặc bộ đồ ngủ gấu trúc con, mảnh vải lớn màu trắng càng làm tôn lên làn da trắng nốn như tuyết của cô bé, cặp mắt to tròn xoe có hồn ï thì đã nhìn thấy.
trước mặt mình Mẹ ơi! Mẹ hơn nhiều so với cặp mắt gấu trúc trên bộ đồ ngủ: “Mẹ ơi! Hạ Ly ở một mình trong phòng rất sợ, mẹ chỉ ở bên cha, mẹ không cần Hạ Ly nữa sao ạ?”
Cô nhóc dịu dàng, cứ ôm chặt lấy chân cô, khuôn mặt nhỏ thì cứ cà qua cà lại trên chân cô, nũng nịu: “Mẹ phải đi ngủ với Hạ Ly, Hạ Ly sợ”
Viên thịt nhỏ lại xuất hiện trước mặt Lâm Quân một lần nữa, tim của Lâm Quân như bị thứ gì đó đập mạnh vào.
Đó là con của anh… Hạ Ly, Hạ Ly, vậy mà anh còn tưởng là công chúa nhà a Ánh mắt Lâm Quân trở nên dịu dàng đi rất nhiều, anh nhìn viên thịt nhỏ có đôi mắt cực kì giống với Lê Nhật Linh mà không chớp mắt, lòng anh như thắt lại.
Lê Nhật Linh căng thẳng, nhìn con gái và hạ giọng nói: “Hạ Ly ngủ không được sao?”
Cô bất giác giấu Hạ Ly ra sau lưng mình, không muốn để Lâm Quân lại quá gần con.
Nhưng việc Lê Nhật Linh giữ khoảng cách giữa con gái với Lâm Quân làm ánh mắt khó khăn lắm mới dịu xuống của anh lại trở nên lạnh lùng trở lại.
Anh là cha của đứa trẻ nhưng cô lại không dám để con gái đến gần anh.
Hai tay của Lâm Quân nằm chặt thành nắm đấm, anh nhìn chăm chăm viên thịt nhỏ non nớt, đáng yêu đó “Không ạ, mấy câu chuyện mà dì Lam kể đều rất kì quặc, Hạ Ly nghe không hiểu nên không ngủ được” Viên thịt nhỏ lắc đầu mạnh, không có chút gì bưồn ngủ: “Bố! Bố thật lợi hại! Bố thật sự có phép thuật à? Sáng sớm bố mới chào buổi sáng với Hạ Ly thì buổi tối đã đến trước mặt Hạ Ly, dỗ dành Hạ Ly ngủ rồi! Hạ Ly thích nhất là được nghe bố kể chuyện.”
Trần Hi Tuấn đưa một tay lên che vết bầm ở khóe miệng lại rồi dịu dàng nói với cô nhóc: “Hạ Ly thích thứ gì thì bố còn có thể giúp con biến ra thứ đó nữa”
Viên thịt nhỏ vừa nghe xong thì đôi chân nhỏ nhanh nhẹn của cô bé đã ton ton chạy đến trước mặt Trần Hi Tuấn, cô bé ôm chặt lấy chân cậu ta: “Hạ Ly thích bố nhất, bố tự biến ra bố thì Hạ Ly vui nhất rí Trần Hi Tuấn ngồi xổm xuống, hôn một cái lên trán cô bé Viên thịt nhỏ sẵn tiện ôm lấy cố Trần Hi Tuấn, chui vào trong lòng cậu ta, động tác vừa tự nhiên vừa thân thuộc Ngón tay nhỏ non nớt nhẹ nhàng sờ lên vết bầm trên khóe miệng cậu ta, mắt cô bé đột nhiên đỏ lên: “Bố bị thương rồi”
Trần Hi Tuấn rất kiên nhẫn dỗ dành viên thịt nhỏ: “Chỉ là một phép thuật thôi, sáng mai thức dậy thì Hạ Ly sẽ phát hiện ra vết tích lớn này sẽ không còn nữa”
‘Viên thịt nhỏ cũng rất tin tưởng cậu ta, dù cho là những lời nói khó tin, miễn là Trần Hi Tuấn nói thì Hạ Ly đều sẽ tin.
Lê Nhật Linh đã phát hiện ra chuyện này từ rất lâu trước đây, có rất nhiều lúc, đến lời của cô Hạ Ly cũng không nghe mà chỉ nghe mỗi mình Trần Hi Tuấn Có thế thấy câu nói “Có đánh thì con mới nghe lời” chưa chắc đã đúng, bởi vì trước giờ Trần Hi Tuấn chưa từng răn dạy Hạ Ly, thậm chí đến việc nói lớn tiếng cậu ta cũng không nỡ. Nhưng Hạ Ly thì lại tự nhiên tin tưởng Trần Hi Tuấn, ngoan ngoãn nghe theo lời của cậu ta.
Chương 573: Cha và bố giống nhau mà
Có đôi khi, Lê Nhật Linh cảnh thấy ghen tuông với cảm tình giữa Trần Hi Tuấn và Hạ Ly.
“Dép nhỏ đâu rồi? Sao Hạ Ly lại đi chân không như thế?”
“Hạ Ly chuẩn bị đi ngủ cho nên không mang”
Nhóc con còn chuẩn bị đầy đủ lý do.
Lê Nhật Linh thở dài, cô nhặt đôi dép rơi trên đất rồi giúp cô bé mang lại, nhưng cô bé bị Trần Hi Tuấn ôm nên không mang được.
Trần Hi Tuấn đành để Hạ Ly xuống đất để cô bé mang dép vào: “Bố dẫn con về phòng nghe kế chuyện nhé, sau đó đi ngủ có được không?”
“Dạ được ạ!” Cô bé phấn khởi đáp, bàn tay mềm nhũn nằm chặt mấy ngón tay của Trần Hi Tuấn, ngẩng đầu lên chuẩn bị bước về phòng.
Rốt cuộc Lâm Quân không nhịn được nữa, ba người này thân thuộc đến mức ngay cả động tác và ngôn ngữ trao đổi với nhau cũng vô cùng tự nhiên. Ba năm qua bọn họ luôn ở cùng nhau, hơn nữa còn giúp đỡ và là chỗ dựa tin cậy của nhau nữa.
Hạ Ly là con gái anh, vậy mà lại kêu Trần Hi Tuấn bắng bố.
“Đứng lại!” Lâm Quân trầm giọng nói.
Trần Hi Tuấn nghe vậy thì chỉ khựng lại một chút chứ không dừng bước, thấy vậy thì anh bước nhanh qua, ngăn cản đường đi của Trần Hi Tuấn và Hạ Ly lại.
Hai mắt Hạ Ly sáng rực lên, cô bé cười tủm tìm nhìn Lâm Quân, không cảm thấy sợ chút nào hết: “Chú ơi!”
Lâm Quân nhịn không được gọi tên cô bé: “Hạ Ly”
Cô bé càng vui mừng hơn, đôi mắt tròn cười đến mức cong thành hình mặt trăng: “Chú ơi, rốt cuộc chú cũng gọi tên Hạ Ly rồi, cháu tên là Hạ Ly, không phải Hủ Hủ đâu nha”
Lâm Quân hết sức căng thẳng, anh muốn cười với con gái mình một cái, nhưng lại cười không nổi Rõ ràng Hạ Ly là con gái anh, vậy mà lại gọi Trần Hi Tuấn là bố, còn gọi anh là… chú nữa chứ.
Anh hẳng giọng, nhìn chăm chú vào đứa bé trước mặt: “Hạ Ly, cha là cha của con”
Tâm trạng của Hạ Ly cũng không kích động, cô bé bụm má suy tư một chốc rồi mới cất giọng non nớt: “Cha và bố giống nhau mà, Hạ Ly có bố Trần Hi Tuấn lớn lên cùng Hạ Ly, còn có một người cha có quan hệ huyết thống với Hạ Ly nữa đấy, cháu biết hết”
Lâm Quân bồng ngẩng đầu lên nhìn chấm chằm Lê Nhật Linh: “Em dạy con bé như vậy à?”
Một người bố Trần Hi Tuấn cùng lớn lên với cô bé, còn anh thì chỉ là quan hệ máu mủ mà thôi.
Ngực Lê Nhật Linh nhói lên: “Không phải.. Là Trần Hi Lam đã dạy Hạ Ly, cô chỉ chưa kịp giải thích cho con bé mà thôi. Hạ Ly còn quá nhỏ, không thể tiếp thu được nhiều tin tức như vậy.
“Lê Nhật Linh, em giỏi thật!” Lâm Quân nghiến răng nghiến lợi, anh tuyệt đối không ngờ mình đợi ba năm sẽ được kết quả như bây giờ.
Lê Nhật Linh không muốn cãi nhau với anh trước mặt con gái, rồi thốt ra những lời không dễ nghe kia. Cô liếc mắt nhìn Hạ Ly, sau đó bảo Trần Hi Tuấn mang cô bé về phòng ngủ, rồi mới quay sang hỏi Lâm Quân: “Anh muốn nói với tôi cái gì?
Anh đã không muốn đi thì chúng ta ra ngoài rồi nói”
Lâm Quân không đồng ý với cô, anh cười lạnh cản Trần Hi Tuấn lại, không cho cô bé biến mất.
Trước mặt mình.
Bồng nhiên anh không muốn nói cho Lê Nhật Linh biết chuyện của Lâm Niệm Sơ, anh giận quá hóa cười nhìn Lê Nhật Linh, lại chỉ vào Trần Hi Tuấn đang nắm tay Hạ Ly nãy giờ, lạnh giọng chất: vấn: “Em dạy cho con gái chúng ta như thế, bảo con bé gọi người khác là cha suốt ba năm qua sao?”
Lê Nhật Linh giật mình, đúng là cô đã xử lý không thỏa đáng chuyện này. Cô đã cố gắng uốn nản cách gọi của Hạ Ly, thế nhưng đôi khi cô bé hỏi quá nhiều, đến mức cô không thể ứng đối được.
Thấy cô im lặng không nói gì, lòng Lâm Quân dần dần nguội lạnh.
Chương 574: Em yêu cậu ta?
Lâm Quân cười lạnh lùng: “Lê Nhật Linh, tại sao?” Tại sao lại cố phân chia quyền lợi thuộc về anh cho Trần Hi Tuấn Trái tìm Lê Nhật Linh không ngừng đập loạn, cô không ngờ Trần Hi Tuấn, Hạ Ly và Lâm Quân sẽ đụng mặt nhau, trong đầu cô rất hỗn loạn.
Cô không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn cô bé.
“Được, ngay cả một câu em cũng không chịu nói phải không?” Nụ cười của Lâm Quân càng lạnh lẽo hơn, bất chợt ngồi xổm xuống ôm lấy con từ trong tay Trần Hi Tuấn.
Lê Nhật Linh giật mình vội vàng ôm con vào lòng, không chịu buông tay.
Bây giờ cô chẳng sợ gì cả, chỉ sợ Hạ Ly rời xa cô, sợ Lâm Quân giành con với cô: “Lâm Quân, anh đừng như vậy, Hạ Ly là đứa con duy nhất tôi còn lại, tôi không thể không có nó. Sao ngay từ ban đầu anh không có ý định cần nó mà bây giờ anh lại giành con bé với tôi. Hạ Ly là con gái của tôi, anh không thể như vậy”
Lâm Quân vẫn giữ tư thế nửa ngồi, anh nhìn chäm chẳm vào cô bé nhưng lời nói ra lại là nói với Lê Nhật Linh: “Em đừng quên Hạ Ly cũng là con gái anh”
Thân thể Lê Nhật Linh hơi cứng lại, viên thịt nhỏ ở trong ngực cảm thấy không thở nổi, lén nhô cái đầu nhỏ ra, đôi mắt đen lúng liếng nhìn chảm chảm Lâm Quân.
Người lớn tranh chấp với nhau khiến cho cô bé thiếu đi cảm giác an toàn, cô bé chỉ mở to mắt nhìn chứ không dám nói lời nào.
Lâm Quân đau lòng khi đột nhiên thấy trong mắt cô bé có sự sợ hãi, anh kiềm chế bất mãn trong lòng, mỉm cười nhìn viên thịt nhỏ.
Anh chậm rãi dang hai cánh tay ra với cô bé, dịu dàng tự giới thiệu mình như một người xa lạ.
Anh nói: “Hạ Ly, cha là cha con”
“Cha” Hạ Ly ngoan ngoãn gọi, cô bé không sợ người lạ nhưng lúc nói ra lại thấy không quen lắm.
Dù sao từ trước tới nay cô bé cũng chưa từng có cơ hội gọi cha Gọi cha xong, cô bé lại buồn buồn nói: “Mẹ, mẹ thả lỏng một chút, Hạ Ly không có thể thở”
Lúc này Lê Nhật Linh mới chậm rãi buông tay, mà Hạ Ly không sợ Lâm Quân, cô bé đặt những ngón tay nhỏ trắng như sữa vào bàn tay to lớn của Lâm Quân. “Hạ Ly, cha là cha con”
Lâm Quân sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của viên thịt nhỏ, viên thịt nhỏ cũng học theo sờ lên mặt anh: “Mặt cha và bố không giống nhau, Hạ Ly giống bố như đúc, bố biết chọc cho Hạ Ly cười nhưng cha thì không biết cười, cha không vui sao?”
Lời nói non nớt của trẻ con lại có thế đâm vào điểm yếu của người khác, Lâm Quân ôm thân thể bé nhỏ của cô bé, thừa nhận từ tận đáy lòng: “Đúng, không có các con sao cha vui được”
Lê Nhật Linh lại không yên tâm để cho Hạ Ly và Lâm Quân ở cùng nhau quá lâu, hiển nhiên viên thịt nhỏ thích mẹ hơn người cha xa lạ này.
Cuối cùng viên thịt nhỏ vẫn chui ra khỏi lòng Lâm Quân, kéo tay Trần Hi Tuấn vào phòng ngủ nghe kể chuyện rồi ngủ Sau khi Hạ Ly đi, Lâm Quân vẫn cứ mãi nhìn cô.
Cô mím môi: “Anh muốn nói gì với tôi?”
Lâm Quân cười lạnh läc đầu, lại không muốn nhắc lại: “Lê Nhật Linh, em quá tàn nhãn”
“Không phải những gì anh đối với tôi năm đó cũng tàn nhẫn sao?”
“Cho nên em đang trả thù anh sao?”
“Không, tôi chỉ muốn đế cho mình vào con sống hạnh phúc hơn một chút mà thôi”
“Không yêu cũng sẽ hạnh phúc sao?” Lâm Quân chế nhạo: “Hay là em đã yêu Trần Hi Tuấn, muốn ở bên cạnh cậu ta?”
Lê Nhật Linh siết chặt nắm tay: “Chúng ta đã Iyhôn, tôi thích ai cũng không liên quan gì đến anh”
Lâm Quân lại cười mỉa mai: “Vậy sao? Em chắc chứ?”
Bất chợt cô ngẩng đầu: ‘Anh nói vậy là có ý gì.”
Chương 575: Lấy con ra đánh bạc
“Em sẽ sớm biết thôi” Màu mắt Lâm Quân sâu thẩm, khẽ nhếch môi làm cho người ta không nghĩ ra rốt cuộc là đang châm chọc hay là cảnh cáo.
Lê Nhật Linh ngẩng mặt lên nhìn chăm chăm vào anh, muốn tìm ra được một chút đầu mối từ trong vẻ mặt rất ít thay đổi của anh, nhưng anh chẳng tỏ vẻ gì.
“Muốn thoát khỏi anh không dễ đâu, những gì em thiếu anh, anh sẽ lấy cả lãi” Trần Hi Tuấn đã dẫn Hạ Ly về phòng ngủ, nhưng anh vẫn nhìn chăm chắm về hướng phòng ngủ, trầm giọng cảnh cáo: “Em biết ranh giới cuối cùng của anh là gì, tốt nhất đừng làm chuyện khiến anh không thế nhịn được. Nếu không anh cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu”
“Chúng ta đã ly hôn ba năm trước rồi, bây giờ tôi đã độc thân, tôi muốn ở cùng ai, muốn làm cái gì thì anh cũng không có quyền can thiệp”
“Khi nói chuyện đừng nói quá vẹn toàn.”
“Tôi vẫn còn giữ một phần hợp đồng ly hôn”
Lâm Quân khế cười: “Anh cho là em ở cùng với Trần Hi Tuấn thì sẽ thay đổi thế nào, hóa ra vẫn ngây thơ như thế”
Hợp đồng ly hôn?
Chỉ cần anh không đồng ý thì nó chỉ là tờ giấy vụn.
Cô cần môi làm cho mình tỉnh táo hơn: “Anh nghĩ sao cũng được”
Lâm Quân chậm rãi đi tới trước mặt cô, đôi mắt đen nhánh xa xăm nhìn thẳng vào mặt có, ngón tay nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh trên trán cô.
Động tác thân mật như thế khiến cho cô thấy sợ đến nối da gà: “Xem ra tối nay thật không thích hợp để nói chuyện, trưa mai chúng ta cùng ăn một bữa cơm, anh chờ em”
Quá ngây thơ.
Từ trước đến nay anh chỉ cần cô, sau đó mới là con Mà cô lại sợ anh giành con với cô như vậy, chẳng lẽ từ trước tới nay cô chưa từng nghĩ tới việc cùng con trở về bên cạnh anh?
Nếu đã chống cự đến gần anh như thế, sao trốn tránh ba năm lại trở về nước, vì công ty của Trần Hi Tuấn sao?
Lê Nhật Linh, trái tim em đong đưa không định vậy sao?
Lâm Quân nhìn cô thật sâu, sờ sờ khóe môi mình rồi quay đầu rời đi: “Ba năm đã hao hết sự kiên nhẫn của anh, Lê Nhật Linh, tốt nhất là em nên biết nghe l Lê Nhật Linh ngạc nhiên đứng tại chỗ, cô cho là mình có thể thản nhiên đối mặt với Lâm Quân, lớn tiếng nói ra chữ không thì tình cảnh sẽ khác.
Nhưng Lâm Quần vẫn bá đạo cố chấp giống như năm đó.
Lời của anh nói cũng hàm hồ, giống như chứa rất nhiều chuyện, cô cố gắng suy đoán hàm nghĩa trong đó lại phát hiện trong đầu cứ hỗn loạn Mặc dù tối nay Lâm Quân đi dứt khoát, nhưng cô có thể cảm thấy anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình như thế.
Bây giờ không giống ngày xưa, bọn họ đã không còn là vợ chồng, anh không có lý do gì can thiệp vào cuộc sống của mình nữa, Lê Nhật Linh siết chặt tay tự nhủ như thế.
Chợt một bàn tay to lớn đặt lên vai cô khiến.
cô sợ hết hồn, ngẩng đầu mới phát hiện là Trần Hi Tuấn.
“Sao chị lại đứng bất động ra thế, anh ta đã nói gì với chị?”
Hạ Ly rất dễ dỗ, Trần Hi Tuấn ôm vào trong lòng vỗ chưa được mấy phút đã ngủ mất, cậu ta rón rén đi ra ngoài lại nhìn thấy cô cứ đứng ngẩn người, chân mày xoắn lại rất chặt.
“Ngoài mặt anh ấy không nói gì nhưng trong lời anh ấy nói lại có ý, tôi không nghĩ ra là có ý gì cả” Lê Nhật Linh bị Trần Hi Tuấn kéo ngồi xuống ghế sa lon, cảm thấy lo”
Trần Hi Tuấn mỉm cười trấn an: “Không sao, hai người đã không còn là vợ chồng, nếu chị đã không muốn ở cùng anh ta thì anh ta cũng không đến mức ép chị ở bên cạnh anh ta đúng không?”
Cô xoa trán: “Nhưng tôi lo anh ấy sẽ giành Hạ Ly với tôi, hoặc là lấy Hạ Ly ra để đánh bạc…”
Chương 576: Lý lịch thân thế
Lâm Quân nói mơ hồ không rõ, chỉ có ánh mắt lạnh lùng quyết tuyệt âm thầm nói cho cô biết giữa bọn họ sẽ không dễ dàng kết thúc.
“Mặc dù anh ta muốn giành Hạ Ly với chị cũng phải có quá trình, không thể nào nháy mắt dùng ma pháp bắt Hạ Ly đi đúng không?” Trần Hi Tuấn vỗ vỗ vai cô: “Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, nhất định sẽ tìm được phương án giải quyết thích hợp nhất. Yên tâm đi, không sao cả. Chị còn có em và Trần Hi Lam giúp chị mà”
Cô cố nặn ra nụ cười, khẽ cười với cậu ta.
Nhưng thật sự sẽ không có chuyện gì sao.
Cô cảm thấy với tính tình của Lâm Quân thì anh sẽ làm ra những chuyện ép cô thỏa hiệp.
“Đừng suy nghĩ nhiều, Hạ Ly ngủ rồi, chị cũng vào ngủ với con bé đi” Trần Hi Tuấn biết chừng mực, mặc dù trong lòng mơ hồ cảm thấy không yên vẫn không tạo áp lực cho Lê Nhật Linh.
Cậu ta thích Lê Nhật Linh, cũng muốn ở cùng với Lê Nhật Linh, nhưng cậu ta không muốn ép cô.
Trần Hi Tuấn không ở lại trong phòng Lê Nhật Linh mà kéo va li của mình đi lấy thêm một phòng nữa.
Lê Nhật Linh xoa trán nhìn Hạ Ly ngủ say, hôn một cái lên trán cô bé.
Viên thịt nhỏ quen sống tự do không bị ép.
buộc, từ trước tới nay không có chuyện gì có thể quấy rối đến cô bé. Dù ngủ cũng nở nụ cười ngọt ngào.
Lê Nhật Linh dịch góc chăn cho cô bé xong mới nằm xuống bên cạnh cô bé, cô chỉ cần cô bé là có thể tìm được một chút cảm giác an toàn.
Bởi vì bây giờ cô bé Hạ Ly này chính là cả thế giới của cô.
Trần Hi Tuấn bận rộn nhưng sáng sớm hôm sau vẫn cùng Lê Nhật Linh đi ra ngoài tìm hai vợ chồng nhà họ Lê hỏi thăm về thân thế của cô.
Năm đó Lê Gia phá sản, lưng đeo quá nhiều món nợ, căn nhà của nhà họ Lê đã sớm bị bán đi để trả nợ rồi. Bây giờ đã cách quá lâu, dĩ nhiên Lê Nhật Linh cố gắng đến nhà họ Lê tìm hai người bọn họ cũng không tìm được.
Mặc dù người của Trần Hi Tuấn không về nước, nhưng đã chuẩn bị xong hết mọi thứ.
Bây giờ Lê Hải Thiên và vợ sống đơn sơ trong một căn nhà cho thuê nhỏ hẹp.
Chỉ ba năm ngắn ngủi hai vợ chồng nhà họ Lê như đã già đi mười ba tuổi.
Lê Nhật Linh nhìn thấy người cha vênh váo rơi vào tình cảnh bây giờ, cảm xúc trong lòng đúng là không thể tả.
Người hiếu thẳng mà không đủ năng lực, liều mạng liều lĩnh trèo lên trong khi năng lực chưa đủ, mặc dù đi càng cao nhưng cfing sẽ ngã càng đau.
Làm người phải biết đủ, Lê Hải Thiên ngã đau mới hiểu ra đạo lý này.
Nhìn thấy Lê Nhật Linh tới, Lê Hải Thiên không còn vẻ khí phách trước kia, ông ta thân thiện chào hỏi Lê Nhật Linh rồi rót ly nước cho cô.
Ba năm nay ông ta làm việc nặng kiếm sống khiến tay nổi lên vết chai, lúc đưa ly nước cho Lê Nhật Linh ông ta còn vô thức giấu bàn tay ra sau lưng: “Sao con lại chạy tới tìm cha mẹ?”
“Tới thăm hai người một chút, trừ việc đó ra tôi cũng còn có một số việc muốn hỏi thăm.”
Nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của hai vợ chồng nhà họ Lê, Lê Nhật Linh lại mềm lòng, cô cho hai vợ chồng nhà họ Lê chút tiền.
Lê Hải Thiên đẩy tấm thẻ trở lại: “Con có chuyện gì thì cứ hỏi đi, không cần trả tiền, cha biết chuyện gì thì sẽ nói cho con biết chuyện nấy”
Trước đây nhà họ Lê và Lâm Quân gây ra ồn ào khó coi như thế mà Lê Nhật Linh còn có thể bình tĩnh nói chuyện với ông ta, không đuổi tận giết tuyệt thì Lê Hải Thiên đã cảm thấy trời cao quan tâm lắm rồi.
“Trước đây hai người nhận nuôi tôi ở trại mồ côi nào, trại mồ côi đó còn hoạt động không? Tại sao tôi phải ở trong trại mồ côi, hai người còn nhớ rõ những chuyện này không?”
Lê Hải Thiên lắc đầu: “Đó là trại mồ côi ở một làng quê nhỏ, mấy năm trước đã xây dựng lại rồi Khi con còn bé mẹ con luôn dẫn con đến trại mồ côi tặng quà từ thiện cũng bởi vì nhận nuôi con từ trại mồ côi đó, hy vọng có thể xin chút phúc đức”
Chương 577: Không thấy
Hạ Ly Sau đó vợ chồng bọn họ sinh được con gái của mình nên Lê Nhật Linh mới bị quăng qua một bên.
“Sao trại mồ côi có nhiều đứa trẻ như thế mà hai người lại chọn nuôi tôi?”
“Thật ra thì cha mẹ nuôi dưỡng con là bởi vì bị tên của con hấp dẫn” Nhớ lại cảnh tượng hơn hai mươi năm trước, sắc mặt mẹ Lê cũng dịu dàng hơn rất nhiều: “Con tên là Lê Nhật Linh, tên rất dễ nghe, còn cùng họ với cha mẹ, vẻ ngoài lại đáng yêu, mẹ vừa nhìn đã thấy thích con”
“Nói cách khác, tên của tôi không phải do hai “Con không giống những đứa trẻ khác, người lãnh đạo trại trẻ mồ côi nói từ lúc con bị bỏ quên ở trước cửa trại mồ côi thì con đã có tên rồi, trên người con được dán một tờ giấy viết hai cái tên.”
Nói ra cũng có hơi ngại, mẹ Lê ngượng ngùng cười cười: “Lê Nhật Linh và Lê Nhã Tuyết, Nhật Linh là tên của con, mà cái tên Nhã Tuyết thì cha mẹ giữ lại cho Nhã Tuyết dùng”
Lê Nhật Linh không thể ngờ được tình huống năm đó sẽ như thế.
Sau khi vạch trần thân thế trước đây, Lê Nhật Linh cũng từng muốn hỏi thăm hai vợ chồng nhà họ Lê về tình huống năm đó.
Nhưng Lê Nhã Tuyết mất khiến cảm xúc người nhà họ Lê kích động, Lâm Quân cũng chết sống không cho người nhà họ Lê tiếp cận cô nên cô cũng không có cơ hội hỏi thăm Việc tra hỏi về thân thế vẫn luôn kéo dài tới hôm nay mới có thể thực hiện.
Lê Nhật Linh hỏi hai vợ chồng nhà họ Lê về địa chỉ trước đây của trại mồ côi rồi rời đi, lúc đi cô vẫn để tấm thẻ lại.
Mặc dù thân tình không còn nữa, cô cũng hi vọng thấy hai vợ chồng bọn họ có thể sống tốt hơn một chút, dù sao cũng lớn tuổi rồi. Tất nhiên khi còn bé, bọn họ cũng từng thật sự thương yêu cô.
Nhìn bóng lưng Lê Nhật Linh rời đi, mẹ Lê chợt nghĩ ra điều gì đó, hô lên với cô: “Đúng rồi, sợi dây chuyền mẹ đưa cho con chính là cái con đeo trên người từ nhỏ, nếu như con muốn tìm được cha mẹ ruột thịt thì sợi dây chuyền kia có thể giúp được cho con.”
Lê Nhật Linh nghe vậy dừng bước, sợi dây chuyền đó ở chỗ Lâm Quân Nếu như không nhờ dây chuyền thì hôm nay cô cũng không nhớ ra Lâm Quân. Càng không nhớ chuyện Lâm Quân nói trưa sẽ tìm mình ăn cơm nói chuyện.
‘Sáng sớm đã cùng Trần Hi Tuấn đi tìm hai vợ chồng nhà họ Lê, lại đến thị trấn nhỏ hai vợ chồng họ Lê chỉ để xem sao, lúc trở về đã gần chạng vạng tối Đến lúc bọn họ quay về khách sạn thì thành phố đã lên đèn rực rỡ.
Trần Hi Lam vội vã chạy ra ngoài, đầu cô ta đầy mồ hôi, sắc mặt cũng trắng bệch.
Cô ta nôn nóng giống như kiến bò trên chảo nóng, đụng vào Lê Nhật Linh và Trần Hi Tuấn cũng không nhận ra hai người bọn họ.
Trần Hi Tuấn phải kéo cô ta lại thì Trần Hi Lam mới đột nhiên nhận ra: “Anh, chị Nhật Linh.”
Trần Hi Tuấn hỏi em gái mình: “Em sao vậy?
Hẹn hò thất bại, đối phương cho em leo cây sao?”
Thường ngày nhất định Trần Hi Lam sẽ mạnh miệng đáp trả, nhưng lần này cô ta chấp nhận để anh chửi mình thêm mấy câu.
Thấy vẻ mặt Trần Hi Lam không đúng lắm, Lê Nhật Linh kéo Trần Hi Tuấn lại: “Cậu đừng mắng cô ấy”
Lê Nhật Linh càng nhẹ nhàng, Trần Hi Lam càng áy náy, cô ta gần như sắp khóc: “Thật xin lỗi chị Nhật Linh”
“Cô làm sao vậy, đừng khóc, có lời gì thì từ từ nói”
“Thật xin lỗi… tôi làm lạc Hạ Ly rễ Sắc mặt Lê Nhật Linh trắng bệch, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất, thật may là Trần Hi Tuấn giữ người cô lại.
Mặt Trần Hi Tuấn cũng lạnh lẽo: ‘Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Sáng sớm hôm nay hai người đi thì em luôn ở trong nhà trông Hạ Ly, buổi trưa… buổi trưa có người hẹn em ra ngoài ăn cơm. Em mới… em mới dẫn Hạ Ly đi cùng” Trần Hi Lam không chịu nổi áp lực quá lớn trong lòng, khóc lên: “Nhưng em không nghĩ tới em chỉ đi vệ sinh một lát mà đã không thấy bóng dáng Hạ Ly nữa rồi”
Chương 578: Lâm Quân ôm cô bé đi
“Người hẹn em ăn cơm đâu?”
“Anh ta vẫn còn ở đó, nhưng anh ta nói Hạ Ly vào phòng vệ sinh tìm em nên không đi cùng. Em cũng không biết Hạ Ly chạy đi đâu. Em còn tưởng Hạ Ly tự tìm về khách sạn, nhưng… nhưng em chạy tới chạy lui mấy lần cũng không tìm được bóng người.”
Trần Hi Lam càng nói càng sợ, Hạ Ly trông có vẻ là cô bé được nuông chiều từ bé, vẻ ngoài trắng bóc, tính tình ngoan ngoãn. Đáng sợ nhất chính là cô bé chỉ mới ba tuổi rưỡi… cô bé có thể chạy đi đâu được chứ?
“Em đang tính đi báo cảnh sát là các anh về rồi” Trần Hi Lam khóc nói: “Anh, em sai rồi, sau này em tuyệt đối sẽ không hẹn hò bậy bạ nữa”
“Báo cảnh sát, báo cảnh sát… tôi muốn tìm Hạ Ly” Lê Nhật Linh lấy điện thoại di động ra, run rẩy gọi điện thoại báo cảnh sát.
Không đợi Lê Nhật Linh nói xong thì cảnh sát iếng, có lẽ là ham chơi, đợi lát nữa sẽ về thôi. Nếu như đủ hai mươi bốn tiếng vẫn không tìm được thì hấy báo cảnh sát Lê Nhật Linh tức giận đập vỡ điện thoại di động, Mấy tiếng cũng đủ để xảy ra rất nhiều chuyện.
“Hạ Ly… Hạ Ly…” Lê Nhật Linh hốt hoảng đi dọc theo đường phố tìm kiếm khắp nơi, mặc dù không có mục đích, mặc dù hi vọng mong manh cô cũng không từ bỏ.
Trần Hi Tuấn vẫn đi theo Lê Nhật Linh, nhìn cô mất khống chế vô cùng không yên lòng.
Cậu ta biết bây giờ Lê Nhật Linh không thế tỉnh táo được, tất cả lời khuyên đều vô dụng, cậu ta chỉ có thể ở bên cạnh cố hết sức giúp cô.
Lê Nhật Linh vừa khóc vừa chạy dọc theo đường phố, vừa gọi tên Hạ Ly.
Cô rất hi vọng Hạ Ly có thể nghe thấy mình gọi, lao ra từ trong tiệm bánh góc đường, ngửa khuôn mặt dính bơ như con mèo nhỏ ôm chân mình rồi nói với mình: ‘Mẹ, con lạc đường, có người tốt bụng dẫn con đi ăn bánh”
Nhưng không…
Cô đi từ nơi ánh đèn rực rỡ đến nơi tối tăm vắng người, lại từ đêm khuya vắng người tìm kiếm đến khi trời chập choạng sáng.
Văn không có bóng dáng của cô bé.
Trần Hi Tuấn đã cho người tìm kiếm, chỉ có thể tra được một chút đầu mối là Hạ Ly bị một người đàn ông cao lớn ôm đi.
Camera đều ở đây, chứng cớ đều có, duy chỉ có một việc là đồn cảnh sát không chịu lập án giống như đang có người điều khiển phía sau.
Trong lòng cậu ta có suy đoán mơ hồ, nhưng khi chưa có căn cứ hoàn toàn chính xác cũng không dám tùy tiện nói là Lâm Quân dẫn cô bé đi.
Nhưng nhìn Lê Nhật Linh hồn vía lên mây, cậu †a suy nghĩ một chút rồi quyết định cho cô một chút hi vọng.
Đi cá đêm khiến bắp chân Lê Nhật Linh sưng †ấy, mắt cá chân cũng bị mài đến mức sưng bọng nước.
Trần Hi Tuấn kéo tay cô để cô dựa vào ngực mình, không cho phép cô chạy loạn nữa: “Em nhất định sẽ giúp chị tìm được Hạ Ly, chị nghỉ ngơi một lát rồi tự mình bình tĩnh lại đi”
“Tôi không bình tĩnh nổi, Trần Hi Tuấn, cậu biết mà, Hạ Ly là mạng sống của tôi” Sắc mặt Lê Nhật Linh tái nhợt, cô siết chặt quần áo Trần Hi Tuấn: “Tất cả động lực của tôi đều xuất phát từ Hạ Ly, tôi không thể không có Hạ Ly”
“Hạ Ly không sao, chị hãy tin em, Hạ Ly sẽ không sao” Cô cứ mãi không thể tỉnh táo đến mức gần như sắp điên dại.
Trần Hi Tuấn biết cô quan tâm cô bé thế nào nên mới do dự một lát rồi chậm rãi mở miệng: “Có lẽ con bé không đi lạc.
“Là sao?”
“Cảnh sát vẫn không chịu lập án hẳn là vì có người ra lệnh ở phía sau. Con bé bị một người đàn ông với thân hình cao lớn ôm đi, dù Hạ Ly ngoan ngoãn thì nhìn thấy người lạ vẫn sẽ khóc, trên camera chiếu rõ Hạ Ly tự đi về phía người kia Có lẽ là Lâm Quân dẫn cô bé đi Lê Nhật Linh lập tức hiểu ra.
Cô hốt hoảng lấy điện thoại di động ra gọi hỏi Lâm Quân ngay tức khắc.
Chương 579: Sự trả thù của anh
Cô đối điện thoại không biết bao nhiêu lần rồi, rõ ràng trong danh bạ của cô không có số của Lâm Quân nhưng dấy số của anh vẫn khắc sâu trong trí óe cô như một lời nguyền.
Mấy năm qua Lâm Quân có thay số hay không thì cô không biết nhưng thứ duy nhất cô còn giữ lại là dãy số này.
Trước đây Lâm Quân đã từng nói, anh cho cô một đặc quyền, đó là anh sẽ nhấc máy ngay khi cô vừa gọi đến.
Cách xa ba năm, Lê Nhật Linh không biết liệu anh có thật sự đổi số không?
Cô chỉ đành được ăn cả ngã về không.
Tút…tút.
Tút…
Âm thanh “tút” vừa vang lên lần thứ ba đã có người bắt máy.
Lê Nhật Linh nắm chặt tay, từng móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay, như vậy cô mới có thể cố gắng duy trì sự bình tĩnh. Cô hỏi anh: “Hạ Ly đâu?”
“Nó đang ở chỗ anh” Lâm Quân không có ý giấu giếm, giọng nói anh bình tĩnh, lạnh nhạt, thậm chí còn có vẻ như đây là điều đương nhiên.
Quả nhiên là anh, quả nhiên là anh!
Lê Nhật Linh không khống chế được tâm trạng, điên cuồng gào lên với anh qua điện thoại: “Lâm Quân, anh đừng có quá đáng! Hạ Ly là con gái tôi, là con gái của tôi! Anh là cái thá gì mà dám đưa nó đi”
Nhưng Lâm Quân lại cười khẩy một tiếng: “Hạ Ly cũng là con gái của anh, anh là cha của con bé”
“Tôi chưa bao giờ phủ nhận điều đó, tôi cũng.
không bắt Hạ Ly không được nhận anh nhưng trước khi anh dẫn Hạ Ly đi anh có thể nói cho tôi biết một tiếng được không, có thể được sự đồng ý của tôi rồi mới dẫn con bé đi được không?”
“Nếu anh dẫn Hạ Ly đi khiến em cảm thấy hoang mang sợ hãi, vậy trước đây em dẫn con bỏ đi em có từng nghĩ đến anh không?” Lâm Quân thờ ơ hỏi ngược lại cô.
Cô á khẩu không trả lời được.
“Anh đang ở Phong Linh Đàm, muốn gặp con cứ đến đây” Nói xong, anh không đợi cô trả lời mà cúp điện thoại ngay.
Lê Nhật Linh nắm điện thoại di động thật chặt, bỗng nhiên cô nhận ra Lâm Quân đang trả thù cô, trả thù chuyện trước đây cô dắn con đi không nói với anh một lời nào.
Cô cất điện thoại di động đi, chỉnh trang lại quần áo: “Trần Hi Tuấn, Hạ Ly không sao cả, tôi muốn đến Phong Linh Đàm”
Trần Hi Tuấn hơi nhíu mày: “Để em đưa chị đi”
Lâm Quân là một con sói hoang, Lê Nhật Linh hoàn toàn không phải đối thủ của anh.
Nhưng cô lại lắc đầu từ chối: “Không được, Lâm Quân thấy cậu đi cùng tôi, tôi sẽ rất khó dần Hạ Ly về”
“Vậy em đưa chị đi đến đó rồi đợi dưới “Cảm ơn cậu”
Trần Hi Tuấn nói không cần cảm ơn nhưng trong lòng lại hơi chua chát.
Lê Nhật Linh lập tức chạy tới Phong Linh Đàm, hình như sau ba năm không quay lại nơi này tất cả mọi thứ từ cây cỏ đến cách bài trí chưa từng thay đổi.
Cô thử mở cửa bằng vân tay của mình, thế mà lại mở được.
€ô bước vào nơi vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này, trang trí trong nhà vẫn như trước, không hề có bất cứ sự thay đổi nào.
Lê Nhật Linh kìm nén sự ngạc nhiên trong lòng mình lại, cởi giày đi vào trong. Cô gọi tên anh: “Lâm Quân.”
Chỉ một lát, anh đã xuất hiện cạnh cầu thang từ trên tầng xuống, nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén, lạnh lùng.
Cô cản răng: “Hạ Ly đâu? Trả con bé lại cho tôi!”
Lê Nhật Linh không ngủ cả đêm, vội vội vàng vàng chạy đến nơi này, tóc cô rối tán loạn, sắc mặt khó chịu, đôi chân nhỏ nhắn thẳng tắp cũng sưng phù lên Cô không quan tâm đến thứ gì khác chạy đến trước mặt anh, lôi cổ áo anh, lớn tiếng chất vấn: “Lâm Quân, anh trả lời tôi! Hạ Ly của tôi đâu? Trả con bé lại cho tôi.”
Lâm Quân không chút hoang mang, chậm rãi tránh ra một bên, tay Lê Nhật Linh đã tuột khỏi cổ áo anh.
Cô vốn đã đứng không vững mà anh tránh ra rất mạnh, bất chợt cơ thể cô mất trọng tâm, ngã về phía sau.
Anh không nhanh không chậm giơ tay ra, đột nhiên dùng sức, kéo cô vào gần mình, ôm cô thật chặt.
Cơ thể mềm mại và lòng ngực rắn chắc dính chặt vào nhau, sự kết hợp không hiểu này rõ ràng chính là một đôi trời đất tạo nên.
Chương 580: Nếu Hòa Phong chưa chết thì sao?
Lâm Quân muốn tìm lại một chút dịu dàng và kỷ niệm trong cái ôm này, nhưng trong đầu Lê Nhật Linh chỉ có con của cô: “Hạ Ly đâu?”
“Ở chỗ anh”
“Tôi muốn gặp Hạ Ly, anh trả con bé lại cho tôi”
Nhưng dù cô có vùng vẫy thế nào, có muốn gặp Hạ Ly thế nào cũng vẫn bị anh ôm chặt trong lòng, không thể nhúc nhích được.
“Lâm Quân, rốt cuộc anh muốn làm gì? Hạ Ly là bảo bối trân quý nhất của tôi, anh không được động đến một sợi tóc của con bé”
Chóp mũi cô hơi chua xót: “Hòa Phong đã chết rồi, tôi hận anh cả đời này! Lâm Quân, nếu anh dám cướp Hạ Ly đi, dám để Hạ Ly xảy ra chuyện gì, tôi sẽ giết anh đấy!”
Ba năm trước vì không có bất cứ năng lực nào nên cô mới khiến Hòa Phong chết một cách ấm ức như vậy.
Nếu lần này Lâm Quân muốn cướp Hạ Ly của cô đi, cô sẽ không ngồi yên chịu chết đâu Cô sẽ báo thù, cộng thêm cả những món nợ của ba năm trước nữa.
Giọng nói của Lê Nhật Linh rất bình thản, nhưng trong đó lại có một sự sắc bén đâm thẳng vào trái tim khiến người khác đau đớn.
Cánh tay đang ôm cô của Lâm Quân hơi thả lỏng một chút, cho cô một chút không gian nghỉ ngơi. Anh hơi trầm tư, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chấm vào hai gò má cô: “Nếu Hòa Phong chưa chết thì sao?”
“Anh vấn coi tôi là đồ ngốc sao?” Lê Nhật Linh bị Lâm Quân làm cho tức cười: “Ba năm rồi, đến bây giờ anh vẫn không muốn nói cho tôi biết chân tướng của năm đó. Lâm Quân, lừa tôi có thú vị không? Tôi không phải con chó mà anh nuôi, mọi sự cưng chiều của anh chỉ là ném cho tôi một khúc xương. Anh đã từng tôn trọng tôi chưa? Nếu anh dành cho tôi một phần trăm sự tôn trọng như Trần Hi Tuấn dành cho tôi thì chúng ta cũng sẽ không đến mức như này”
Lê Nhật Linh lắc đầu, cuối cùng cô thoát ra khỏi vòng tay của Lâm Quân: “Hạ Ly đâu? Tôi muốn đưa Hạ Ly về nhà, con bé sẽ sợ hãi khi phải trải qua một đêm ở một nơi xa lạ.”
Cô đứng dưới Lâm Quân một bục khiến chênh lệch về chiều cao của hai người lớn hơn một chút.
Chỉ cần anh chặn trước mặt cô là cô hoàn toàn không thể bước lên được.
“Nơi xa lạ ứ? Có phải em muốn nói, đối với Hạ Ly, anh chỉ là người lạ?”
“Đúng, từ lúc anh lựa chọn để tôi phẫu thuật trước khi sinh để phối ghép với Lâm Niệm Sơ, anh đã không xứng làm cha của con bé rồi. Hòa Phong đã mất, anh càng không xứng đụng vào Hạ Ly nữa”
Trong mắt Lâm Quân hiện lên một tia phần nộ: “Anh không thể, còn thẳng nhãi thối Trần Hi Tuấn kia có thể ư? Cái được gọi là sự tôn trọng mà cậu ta dành cho em khiến em để Hạ Ly gọi cậu ta là bố sao? Ba năm nay, em luôn ở cạnh cậu ta, đúng không?”
Lê Nhật Linh ngẩng thẳng cổ lên, ánh mắt vô cùng sắc bén: “Vậy thì đã làm sao?”
Ánh mắt Lâm Quân càng trở nên lạnh lẽo: “Em thản nhiên như thế ư?”
Anh bóp chặt cảm Lê Nhật Linh, bất ngờ áp sát má cô, hơi thở nóng rực phun lên mặt cô: Nhật Linh, em nhẫn tâm như vậy sao?”
“Anh mới là người nhẫn tâm!” Cô tức giận trừng mắt: “Trả Hạ Ly lại cho tôi, tôi chỉ cần Hạ Ly thôi”
Lâm Quân trầm giọng cự tuyệt: “Không thể”
Lê Nhật Linh không muốn tranh cãi với anh, cô chỉ muốn đưa con bé đi Cô vòng qua người anh, bước nhanh lên tầng.
Cánh tay dài của Lâm Quân giữ chặt eo cô lại khiến cô không thể bước lên trước. Lê Nhật Linh vừa đá vừa vùng vẫy nhưng anh vẫn dửng dưng như không.
Cô bất ngờ cúi đầu cần vào tay anh một cái, vết răng in đậm trên da thịt anh, cô tức giận phát tiết, trong miệng đầy mùi mặn và tanh của máu nhưng cô vẫn không chịu buông tha.
Lâm Quân để mặc cho cô cản, chỉ ôm chặt lấy cô, cảm nhận mùi hương vừa xa lạ vừa quen thuộc trên người cô.
Cuối cùng Lê Nhật Linh mất sức, há miệng ra buông tha cho anh. Bên môi cô vẫn còn sót lại máu trên tay anh “Lâm Quân, anh dựa vào đâu mà đưa Hạ Ly đi, anh không có tư cách!”
Lâm Quân trầm giọng đáp: “Dựa vào việc anh là cha của con bé”
Bình luận facebook