Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 621-624
Chương 621: Kem của em gái
“Mẹ! Mẹ vẫn chưa trả lời con đói” Cục thịt nhỏ chu cái miệng nhỏ lên, đưa tay lên kháng nghị, vậy mà cha và mẹ lại gạt mình sang một bên!
Cả ôm một cái cũng không cho mình.
Tâm trạng Trần Hi Tuấn tốt dữ lảm, cũng không cảm nhận được sự chua xót chói tai trong lời của nhóc Hạ Ly, mỉm cười mà nhìn cục thịt nhỏ tròn vo: “Bây giờ Hạ Ly có cha có mẹ, còn cả dì Lam, chưa biết chừng sau này còn có thể có một em trai rất đáng yêu, không phải vậy sẽ tốt lắm sao? Hay là Hạ Ly ghét cha?”
Nói đến đây, Trần Hi Tuấn còn cố ý liếc sang Lê Nhật Linh một cái. Thấy cô không phản bác, lại càng không nổi giận, không kìm được mà nhếch môi lên.
“Hạ Ly không ghét cha Hạ Ly thích cha nhất!”
Đầu của cục thịt nhỏ đong đưa hệt như cái trống lắc “Vậy nếu sau này Hạ Ly vẫn còn nhớ anh trai, đợi sau này con lớn lên rồi, có thể về thăm anh trai nha!”
Đây mới là cái khác biệt nhất của Trần Hi Tuấn và Lâm Quân. Ham muốn kiểm soát của Lâm Quân quá mạnh mẽ, chỉ là Trần Hi Tuấn hiểu rằng mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình.
Hạ Ly cái hiểu cái không mà gật đầu, chớp chớp mắt, cảm thấy từng đợt mệt mỏi đánh úp lại, chỉ chốc lát sau đã ngủ mất.
Trần Hi Tuấn ân cần đắp một cái chăn nhỏ cho Hạ Ly, kéo tay của Lê Nhật Linh qua, đặt bên trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng mà nảm, thỏa mãn mà nở nụ cười.
Ở bên này, Lâm Quân lái xe như bay trên đường cao tốc, dọa đến mức các xe trên đường cao tốc đều phải nhường, vuốt mồ hôi nhỏ xuống từ đầu, giận dữ mắng: “Mẹ kiếp, thằng nào đó!
Không muốn sống nữa à!”
Nhưng xe chạy quá nhanh, ngay cả biển số xe của Lâm Quân cũng chưa kịp nhìn rõ, chỉ cảm thấy một bóng dáng màu trắng nhanh chóng xẹt qua.
Hệ thống dẫn đường trong xe ồn ào phát ra cảnh báo: “Ngài đã quá tốc! Ngài đã quá tốc!”
Lâm Quân cảm thấy phiền lòng, vừa định tắt cảnh báo đi, nhưng lại vô tình nhấn vào nút nhận di động kết nối với xe.
“Ba ba!” Giọng nói trẻ con của Tiểu Cảnh và Hòa Phong truyền từ đầu bên kia đến, Lâm Quân đột nhiên giật mình một cái, đạp thẳng lại, quán tính khiến anh xoay tay lái, may mà anh đã thắt dây an toàn.
Lâm Quân đột ngột hồi hồn lại, ngừng lại ở bên đường với hai đèn nhấp nháy, miệng lớn thở hổn hển.
“Ba ba!” Hai người con trai thấy Lâm Quân không trả lời, lại gọi lần nữa, Lâm Quân điều chỉnh lại hô hấp của mình, lên tiếng: “Ba ba đây”
“Ba ba, vì sao em gái không có ở nhà? Con đã mua kem cho em ấy! Nếu em không về kem sẽ chảy mất Lòng Lâm Quân đau xót, như bị nghẹn ở họng: “Mẹ đưa em gái ra ngoài rồi, phải qua một thời gian nữa mới về, kem đó con và Tiểu Cảnh ăn chung đi.”
“Dạ…” Tuy là hai người con trai rất tin tưởng lời của Lâm Quân, không nghỉ ngờ gì, nhưng vẫn vô cùng tổn thương. Tiểu Cảnh lại nép vào bên tai Hòa Phong, không biết nói gì đó, hai mắt của Hòa Phong lại sáng lên, trở nên vui vẻ: “Vậy chúng con xin má Trương bỏ kem vào tủ lạnh, giữ thật tốt cho em gái!”
“Ừ, các con ngoan nhé, ba sẽ về nhanh thôi.”
Lâm Quân xoa xoa ấn đường, giọng nói cũng trở nên dịu dàng.
Lâm Quân cúp điện thoại, ổn định lại tâm tình, lúc này mới phát động xe một lần nữa, chỉ là thả chậm tốc độ lại, dường như sự nóng nảy trong lòng đã bị lời của hai người con trai võ về làm dịu.
Đúng vậy, con của anh và Nhật Linh vẫn còn đợi anh ở nhà. Nếu bọn chúng lại xảy ra chuyện gì, chỉ sợ Lê Nhật Linh sẽ càng không thể tha thứ cho anh.
Chương 622: Grandfather
Bên ngoài sân bay của nước M.
James mặc một cái áo khoác màu trắng, người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh giơ tay che ô giúp ông ta “Ông chủ, bọn họ đến rồi”
James xoay người lại, bình tính mà nhìn Trần Hi Tuấn đi theo ra từ sân bay.
Trần Hi Tuấn một tay ôm em bé, tay kia thì nắm lấy tay của Lê Nhật Linh, một nụ cười tràn ngập khắp khuôn mặt cậu ta.
Thoạt nhìn đúng là rất giống người một nhà vô cùng hòa thuận.
Tất nhiên Trần Hi Tuấn không biết vì sao James xuất hiện ở đây, theo bản năng mà ngừng bước lại, đẩy Lê Nhật Linh ra sau lưng.
Dù sao ba năm trước đây, .James cũng phản đối cô ấy ở bên cạnh cậu ta. Tuy là James đã được “khai sáng”, cũng rất dễ dàng tha thứ cho Trần Hi Tuấn và Trần Hi Lam, nhưng thân phận của Lê Nhật Linh rất đặc thù Cho dù những lời nhận xét của ông ta chỉ để khiến Trần Hi Tuấn dấn thân vào việc kinh doanh, nhưng ông ta cũng đã từng nói, Lê Nhật Linh là thứ ngáng chân cậu ta, cô ấy không xứng với cậu La Nhưng Lê Nhật Linh rút tay mình ra. Cô đứng bên cạnh Trần Hi Tuấn, cơ thế sừng sững bất động, trên mặt nở nụ cười yếu ớt như cũ. Ba năm trước đây, lúc cô chỉ có hai bàn tay trắng, cô vẫn có thể đủ bình tĩnh tự nhiên mà đối mặt với James, huống chỉ là hiện tại?
Nếu cô đã hạ quyết tâm muốn ở bên cạnh Trần Hi Tuấn, sẽ không giống như lúc ở bên cạnh Lâm Quân năm đó nữa, là một con đà điểu chỉ biết trốn tránh, cần bảo vệ.
Lê Nhật Linh đối mặt với ánh mắt lo lẳng của Lê Nhật Linh, trái lại mở lời trấn an cậu ta: “Không sao đâu, chúng ta có thể cùng nhau đối mặt”
Hạ Ly là cô bé lớn lên ở nước M, lưu loát nói được một tràng tiếng Anh còn thông thạo hơn cả tiếng quốc ngữ. Cô bé mỉm cười, không dám vươn tay đến chỗ James đòi ôm một cái. Ở trong mắt cô bé, ông nội James vẫn vô cùng nghiêm khắc.
James lại đón lấy Hạ Ly, ôm vào trong ngực, dùng khuôn mặt lún phún râu của mình cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Ly.
“Đã về rồi à” James nhìn đôi tay lường vào nhau của Trần Hi Tuấn và Lê Nhật Linh, nói lời sâu xa xong, lại không sao hiểu được mà nở một nụ cười.
“Hôm nay trời mưa, ba cố tình đến đây đón các con” James ôm Hạ Ly vào xe, nhấn hạ cửa sổ xong thì nói, lại ra hiệu người đàn ông cầm ô bên cạnh chuyển ô qua cho Trần Hi Tuấn Trần Hi Tuấn vui vẻ, ánh mắt nóng bỏng mà nhìn Lê Nhật Linh. James đã như thế, chắc là đã biết cậu ta và Nhật Linh ở bên nhau, hơn nữa, James vậy mà không phản đối “Cảm ơn bai” Trần Hi Tuấn nhận lấy ô trong tay người đàn ông, che cho Lê Nhật Linh rồi mở cửa xe ra, hai người ngồi vào trong xe.
Nhóc Hạ Ly chọt tay vào cắm của James, nghỉ ngờ mà mở miệng: “Vì sao cha và mẹ đều không có râu ạ? Sau này Hạ Ly có thể cũng mọc râu không?”
Suy nghĩ của cô nhóc đơn giản đáng yêu, tràn ngập tò mò với tất cả của thế giới này.
James làm một cái mặt quỷ với Hạ Ly, một chút cũng không giống bộ dạng nghiêm túc lúc trước: “Nếu Hạ Ly mà mọc râu thì sẽ biến thành người quái dị!”
“Người quái dị thì trông như thế nào? Mọc râu thì đều là người quái dị sao? Chẳng trách mẹ và cha đều không mọc râu, Hạ Ly cũng không mọc nha!”
Hạ Ly nghiêng đầu nhỏ, như thể đã phát hiện được bí mật gì lớn lắm.
“Khụ khụ khụ!” James xấu hổ mà ho lên, phát hiện hình như mình bị một cô nhóc làm rối loạn?
Trần Hi Tuấn cũng không kìm được, bật cười, bị James liếc một cái thì sợ đến mức im bặt, cậu †a nhìn ra ngoài cửa, xoa xoa mũi của mình.
Chỉ có Lê Nhật Linh thản nhiên mà nhìn mọi người, trong lòng dấy lên một chút ấm áp, nếu cứ tiếp tục như thế thì tốt rồi.
“Ba, sao ba biết hôm nay chúng con về nước?” Trần Hi Tuấn bỗng nhiên nhớ đến vấn đề này. Dù sao hôm nay bọn họ về nước cũng là do Nhật Linh đột ngột nói với cậu ta, cậu ta mới đi mua vé máy bay ngay, cũng không nói cho bất cứ ai.
Chương 623: Kết hôn
“Hi Tuấn, ba năm nay thành tích con làm ra thật sự không tồi. Con đã chứng minh với ba rằng con không còn là đứa trẻ nữa, ba sẽ không can thiệp vào sự lựa chọn của con nữa”
James biết Trần Hi Tuấn tiếp nhận công ty đều là do cô gái này, huống hồ gì nếu Lê Nhật Linh đã trở thành động lực để Trần Hi Tuấn tiến tới, vậy chúng nó ở bên nhau cũng không phải không thể, với ông ta là trăm lợi mà không một hại. Nếu phải nói là có vấn đề gì đó, thì cùng lắm cũng là Lâm Quân kia, nhưng đã ở trong nước M, Lâm Quân cũng không thể trở thành chướng ngại của ông ta.
Chẳng trách hôm nay ba mình nhìn thấy Lê Nhật Linh và mình cũng không nói thêm gì nữa, trái lại còn thay bọn họ ôm nhóc Hạ Ly, thì ra là đã công nhận cậu ta rồi.
Trần Hi Tuấn rất vui vẻ, ước muốn ban đầu của cậu ta cũng chỉ là khiến bản thân mình trở nên mạnh mẽ, cho bản thân một cơ hội, lại cho Lê Nhật Linh một cơ hội. Cậu ta phải trở nên mạnh mẽ, mới có thể bảo vệ Lê Nhật Linh và nhóc Hạ Ly, mà lúc này, cậu ta đã làm được.
“Ba, cảm ơn ba” Trần Hi Tuấn nói ra những lời này là từ tận đáy lòng. Cậu ta nhận ra là James cố ý tránh lời của mình, cố ý không nói với mình vì sao ông lại xuất hiện ở sân bay, nhưng cậu ta không để ý. Bây giờ dường như cậu ta có thế hiểu được khổ tâm của James, một người đàn ông, ít nhất cũng phải đủ bản lĩnh, mới có thể bảo vệ người mà mình yêu mến.
Trước kia cậu ta thích nghệ thuật, yêu nhiếp ảnh, không muốn nhận công ty gia đình là vì cậu †a vẫn chưa gặp người kia- người có thể khiến cậu †a buông bỏ tất cả, đối mặt với sự thật.
Nhưng hiện tại, Lê Nhật Linh chính là người đó, cậu ta nguyện vì cô mà buông bỏ tất cả Hai mắt Lê Nhật Linh có phần rưng rưng, bàn †ay nắm lấy tay Trần Hi Tuấn cũng không kìm được mà tăng thêm cường độ. Cô cảm kích Trần Hi Tuấn, cũng có thể vì sự cảm kích này, cô mới ở bên cậu ấy. Cô có thể thử thích cậu ấy, không chỉ là vì cô, mà còn là vì Hạ Ly, con bé rất thích người cha này.
Huống hồ gì, trước đó dù Trần Hi Tuấn biết rõ không nhất định sẽ có kết quả, vẫn không nề hà gì mà giúp đỡ cô. Phần tình nghĩa này, cả đời cô cũng không thể quên được.
Bây giờ cô không thể phụ lòng cậu ấy một lần nữa.
Trần Hi Tuấn cảm nhận được cái siết tay của cô, bèn trở tay nắm lại, trong đôi mắt xanh thẳm lộ vẻ kích động, mặt rõ nét bừng sáng.
Qua lớp kính, James thấy một màn như thế, cũng vui vẻ mà khẽ gật đầu. Con ông ta quá nhiên không phụ sự kỳ vọng của ông ta.
Hạ Ly nằm trong lòng James, cọ cọ, tìm một: chỗ thoải mái mà vùi đầu, một khối nho nhỏ khiến James lòng vẫn luôn cứng rắn cũng trở nên mềm mại, rối tỉnh rối mù. Tuy Hạ Ly không phải cháu gái ruột của ông ta, nhưng ông ta vấn rất thích đứa trẻ còn bé, đáng yêu này.
“Hạ Ly, con có muốn để cha và mẹ con… cho con thêm một em trai không?” James quay người, cất lời hỏi nhóc Hạ Ly.
Hạ Ly vội vã gật đầu, vui mừng mà đồng ý.
“Hai người các con, nếu đã xác định ở bên nhau, cũng đã dây dưa nhiều năm như vậy rồi, chỉ bằng chọn một ngày tốt rồi định hôn kỳ đi” James nghĩ nghĩ, nói.
“Chuyện này…’ Lê Nhật Linh lộ ra vẻ mặt với chút khó xử. Tuy chuyện này có hơi đột ngột, nhưng cô cũng không thấy không ổn hay muốn chống lại. Dù sao ba năm nay, tuy ở cách Trần Hi Tuấn một căn phòng, nhưng họ cũng không khác những người yêu nhau là bao. Đã quyết định ở bên cạnh Trần Hi Tuấn, kết hôn cùng lắm cũng chỉ là hình thức.
Vấn đề ở chỗ, tuy là Lâm Quân đã đồng ý ký giấy ly hôn với cô, nhưng nó vẫn chưa được công chứng, với tính cách của anh ta thì càng không dễ nhả ra. Nếu bây giờ cô muốn kết hôn với Trần Hi Tuấn, thì khó tránh phải quay về đối mặt Lâm Quân.
Chương 624: Yêu ai yêu cả đường đi
Trần Hi Tuấn lại nhạy cảm mà hiểu được vẻ mặt của Lê Nhật Linh, không muốn ép buộc cô, lại càng không mong khiến cô khó xử, tuy là cậu ta còn muốn được lấy cô hơn bất kỳ ai: “Ba, nhanh quá rồi, con và Nhật Linh chỉ mới bên nhau thôi, chuyện kết hôn còn chưa gấp”
“Chỉ sợ là con không có cách khiến Nhật Linh cam tâm tình nguyện lấy con đi?” James tất nhiên cũng nhận ra, không để lại cho Trần Hi Tuấn chút mặt mũi nào, nói một câu huych toẹt ‘ý trời”, thật ra là vì xem ý Lê Nhật Linh.
“Bai” Trần Hi Tuấn có phần không vui.
“Trung Quốc chúng con có một câu thơ cũ, không biết bác đã từng nghe chưa – lưỡng tình nhược thị trường cửu thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ. Huống hồ gì kết hôn cùng lắm cũng chỉ là hình thức, bác cứ yên tâm, con ở bên cạnh Hi Tuấn là sự thật, chỉ là tạm thời con còn chút chuyện của mình” Lê Nhật Linh cũng không căng thẳng, lời nói ra cũng không khom không kiêu, cô.
hiểu được tấm lòng của mình.
(Dịch tạm thơ: Đôi tình nếu thật dài lâu, há đâu cứ phải bên nhau đêm ngày. – Thước kiều tiên) Chuyện này trái lại khiến James nhìn cô với ánh mắt khác xưa. Thay đối của Lê Nhật Linh mấy năm nay, ông nhìn, sau này cô trở thành mẹ sẽ có một sự mềm dẻo độc đáo. Cô gái Lê Nhật Linh này, quá giống bà ấy…
James lắc lắc đầu, lại hạnh phúc mà nở nụ cười, hệt như nhớ đến chuyện gì vui vẻ lắm Nhưng Trần Hi Tuấn biết, James lộ ra biểu cảm này, bình thường đều là do nhớ đến mẹ cậu ta Cũng chẳng trách .James muốn giục cậu ta và Nhật Linh sinh con. Mẹ của Trần Hi Tuấn là người Trung Quốc, James rất yêu mẹ cậu ta, cũng yêu ai yêu cả đường đi mà yêu văn hóa Trung Quốc, Lê Nhật Linh lại là người Trung Quốc, chẳng trách có thể nói vài câu đã khiến James nhớ đến mẹ mình Nhưng mà, ba thích phụ nữ Trung Quốc, cậu †a cũng yêu mến Lê Nhật Linh, chẳng nhẽ chuyện này cũng là di truyền?
Lâm Quân ở nhà chơi với hai con trai mấy ngày, đưa chúng đi ăn cơm, giải trí, cũng không muốn ra khỏi cửa, lại thường xuyên đi ra ngoài lang thang không lý do. Lâm Quân cảm thấy mình như bị ma nhập rồi.
Ngay cả hai cậu con trai cũng nhìn ra sự không đúng của cha mình, ngoan ngoãn hơn nhiều, cũng không nhắc về nhóc Hạ Ly và mẹ trước mặt Lâm Quân nữa.
Lâm Quân vẫn xoản xuýt như cũ. Anh từ nhỏ đến lớn ngậm chìa khóa vàng sinh ra, muốn gì mà không được? Chỉ sợ anh còn chưa gặp chuyện nào rối rằm như vậy, anh lại có thể thật sự bắt đầu hoài nghị, rằng liệu có phải mình đã làm sai không, mới khiến Lê Nhật Linh không chịu nổi, bảng không sao cô vô tình như vậy, cả con trai cũng có thể bỏ lại?
Mặt mũi Hòa Phong rất giống Lê Nhật Linh, Lâm Quân sẽ thường xuyên nhìn đến thất thần, nhớ đến Lê Nhật Linh, nỗi nhớ lan tràn như cỏ dại.
Thư ký Lưu mệt mỏi đến mức nghĩ chuyện từ chức. Trước kia Lâm Quân nghỉ việc còn có Hà Dĩ Phong để ý giúp cô ta, nhưng bây giờ không biết lúc đó chủ tịch nhà mình và Hà Dĩ Phong đã xảy ra chuyện gì, mà đến cả Hà Dĩ Phong cũng bỏ việc.
Cô ta quả thực là mệt không nói nên lời. Lâm Phong cả ngày u ám, cứ tới gần người là đầy áp suất thấp, khiến thư ký Lưu dù oán giận cũng không nói được.
May mà lương Lâm Phong trả cao, bằng không ngay cả tiền chữa rụng tóc thôi cũng sẽ nhanh không đủ dùng, Lê Minh Nguyệt cũng cảm thấy kỳ lạ, vì sao từ ngày Hà Dĩ Phong gọi điện cho Lâm Quân xong thì không đi đâu nữa, khóe môi nhếch lên không nói gì, còn ở nhà cả ngày để chơi với con, ngay cả lúc đấu võ mồm với cô cũng có vẻ bất mãn, khiến cô không thấy vui vẻ chút nào cả, lại không nói cô nghe đã xảy ra chuyện gì.
Lê Minh Nguyệt bèn giật lấy khối rubik trong †ay Hà Dĩ Phong một phen, nhét dĩa trái cây mình đã cắt xong từ lâu vào trong tay Hà Dĩ Phong. Cô đặt mông ngồi xuống sô pha, trừng mắt, giận dữ nhìn Hà Dĩ Phong.
“Mẹ! Mẹ vẫn chưa trả lời con đói” Cục thịt nhỏ chu cái miệng nhỏ lên, đưa tay lên kháng nghị, vậy mà cha và mẹ lại gạt mình sang một bên!
Cả ôm một cái cũng không cho mình.
Tâm trạng Trần Hi Tuấn tốt dữ lảm, cũng không cảm nhận được sự chua xót chói tai trong lời của nhóc Hạ Ly, mỉm cười mà nhìn cục thịt nhỏ tròn vo: “Bây giờ Hạ Ly có cha có mẹ, còn cả dì Lam, chưa biết chừng sau này còn có thể có một em trai rất đáng yêu, không phải vậy sẽ tốt lắm sao? Hay là Hạ Ly ghét cha?”
Nói đến đây, Trần Hi Tuấn còn cố ý liếc sang Lê Nhật Linh một cái. Thấy cô không phản bác, lại càng không nổi giận, không kìm được mà nhếch môi lên.
“Hạ Ly không ghét cha Hạ Ly thích cha nhất!”
Đầu của cục thịt nhỏ đong đưa hệt như cái trống lắc “Vậy nếu sau này Hạ Ly vẫn còn nhớ anh trai, đợi sau này con lớn lên rồi, có thể về thăm anh trai nha!”
Đây mới là cái khác biệt nhất của Trần Hi Tuấn và Lâm Quân. Ham muốn kiểm soát của Lâm Quân quá mạnh mẽ, chỉ là Trần Hi Tuấn hiểu rằng mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình.
Hạ Ly cái hiểu cái không mà gật đầu, chớp chớp mắt, cảm thấy từng đợt mệt mỏi đánh úp lại, chỉ chốc lát sau đã ngủ mất.
Trần Hi Tuấn ân cần đắp một cái chăn nhỏ cho Hạ Ly, kéo tay của Lê Nhật Linh qua, đặt bên trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng mà nảm, thỏa mãn mà nở nụ cười.
Ở bên này, Lâm Quân lái xe như bay trên đường cao tốc, dọa đến mức các xe trên đường cao tốc đều phải nhường, vuốt mồ hôi nhỏ xuống từ đầu, giận dữ mắng: “Mẹ kiếp, thằng nào đó!
Không muốn sống nữa à!”
Nhưng xe chạy quá nhanh, ngay cả biển số xe của Lâm Quân cũng chưa kịp nhìn rõ, chỉ cảm thấy một bóng dáng màu trắng nhanh chóng xẹt qua.
Hệ thống dẫn đường trong xe ồn ào phát ra cảnh báo: “Ngài đã quá tốc! Ngài đã quá tốc!”
Lâm Quân cảm thấy phiền lòng, vừa định tắt cảnh báo đi, nhưng lại vô tình nhấn vào nút nhận di động kết nối với xe.
“Ba ba!” Giọng nói trẻ con của Tiểu Cảnh và Hòa Phong truyền từ đầu bên kia đến, Lâm Quân đột nhiên giật mình một cái, đạp thẳng lại, quán tính khiến anh xoay tay lái, may mà anh đã thắt dây an toàn.
Lâm Quân đột ngột hồi hồn lại, ngừng lại ở bên đường với hai đèn nhấp nháy, miệng lớn thở hổn hển.
“Ba ba!” Hai người con trai thấy Lâm Quân không trả lời, lại gọi lần nữa, Lâm Quân điều chỉnh lại hô hấp của mình, lên tiếng: “Ba ba đây”
“Ba ba, vì sao em gái không có ở nhà? Con đã mua kem cho em ấy! Nếu em không về kem sẽ chảy mất Lòng Lâm Quân đau xót, như bị nghẹn ở họng: “Mẹ đưa em gái ra ngoài rồi, phải qua một thời gian nữa mới về, kem đó con và Tiểu Cảnh ăn chung đi.”
“Dạ…” Tuy là hai người con trai rất tin tưởng lời của Lâm Quân, không nghỉ ngờ gì, nhưng vẫn vô cùng tổn thương. Tiểu Cảnh lại nép vào bên tai Hòa Phong, không biết nói gì đó, hai mắt của Hòa Phong lại sáng lên, trở nên vui vẻ: “Vậy chúng con xin má Trương bỏ kem vào tủ lạnh, giữ thật tốt cho em gái!”
“Ừ, các con ngoan nhé, ba sẽ về nhanh thôi.”
Lâm Quân xoa xoa ấn đường, giọng nói cũng trở nên dịu dàng.
Lâm Quân cúp điện thoại, ổn định lại tâm tình, lúc này mới phát động xe một lần nữa, chỉ là thả chậm tốc độ lại, dường như sự nóng nảy trong lòng đã bị lời của hai người con trai võ về làm dịu.
Đúng vậy, con của anh và Nhật Linh vẫn còn đợi anh ở nhà. Nếu bọn chúng lại xảy ra chuyện gì, chỉ sợ Lê Nhật Linh sẽ càng không thể tha thứ cho anh.
Chương 622: Grandfather
Bên ngoài sân bay của nước M.
James mặc một cái áo khoác màu trắng, người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh giơ tay che ô giúp ông ta “Ông chủ, bọn họ đến rồi”
James xoay người lại, bình tính mà nhìn Trần Hi Tuấn đi theo ra từ sân bay.
Trần Hi Tuấn một tay ôm em bé, tay kia thì nắm lấy tay của Lê Nhật Linh, một nụ cười tràn ngập khắp khuôn mặt cậu ta.
Thoạt nhìn đúng là rất giống người một nhà vô cùng hòa thuận.
Tất nhiên Trần Hi Tuấn không biết vì sao James xuất hiện ở đây, theo bản năng mà ngừng bước lại, đẩy Lê Nhật Linh ra sau lưng.
Dù sao ba năm trước đây, .James cũng phản đối cô ấy ở bên cạnh cậu ta. Tuy là James đã được “khai sáng”, cũng rất dễ dàng tha thứ cho Trần Hi Tuấn và Trần Hi Lam, nhưng thân phận của Lê Nhật Linh rất đặc thù Cho dù những lời nhận xét của ông ta chỉ để khiến Trần Hi Tuấn dấn thân vào việc kinh doanh, nhưng ông ta cũng đã từng nói, Lê Nhật Linh là thứ ngáng chân cậu ta, cô ấy không xứng với cậu La Nhưng Lê Nhật Linh rút tay mình ra. Cô đứng bên cạnh Trần Hi Tuấn, cơ thế sừng sững bất động, trên mặt nở nụ cười yếu ớt như cũ. Ba năm trước đây, lúc cô chỉ có hai bàn tay trắng, cô vẫn có thể đủ bình tĩnh tự nhiên mà đối mặt với James, huống chỉ là hiện tại?
Nếu cô đã hạ quyết tâm muốn ở bên cạnh Trần Hi Tuấn, sẽ không giống như lúc ở bên cạnh Lâm Quân năm đó nữa, là một con đà điểu chỉ biết trốn tránh, cần bảo vệ.
Lê Nhật Linh đối mặt với ánh mắt lo lẳng của Lê Nhật Linh, trái lại mở lời trấn an cậu ta: “Không sao đâu, chúng ta có thể cùng nhau đối mặt”
Hạ Ly là cô bé lớn lên ở nước M, lưu loát nói được một tràng tiếng Anh còn thông thạo hơn cả tiếng quốc ngữ. Cô bé mỉm cười, không dám vươn tay đến chỗ James đòi ôm một cái. Ở trong mắt cô bé, ông nội James vẫn vô cùng nghiêm khắc.
James lại đón lấy Hạ Ly, ôm vào trong ngực, dùng khuôn mặt lún phún râu của mình cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Ly.
“Đã về rồi à” James nhìn đôi tay lường vào nhau của Trần Hi Tuấn và Lê Nhật Linh, nói lời sâu xa xong, lại không sao hiểu được mà nở một nụ cười.
“Hôm nay trời mưa, ba cố tình đến đây đón các con” James ôm Hạ Ly vào xe, nhấn hạ cửa sổ xong thì nói, lại ra hiệu người đàn ông cầm ô bên cạnh chuyển ô qua cho Trần Hi Tuấn Trần Hi Tuấn vui vẻ, ánh mắt nóng bỏng mà nhìn Lê Nhật Linh. James đã như thế, chắc là đã biết cậu ta và Nhật Linh ở bên nhau, hơn nữa, James vậy mà không phản đối “Cảm ơn bai” Trần Hi Tuấn nhận lấy ô trong tay người đàn ông, che cho Lê Nhật Linh rồi mở cửa xe ra, hai người ngồi vào trong xe.
Nhóc Hạ Ly chọt tay vào cắm của James, nghỉ ngờ mà mở miệng: “Vì sao cha và mẹ đều không có râu ạ? Sau này Hạ Ly có thể cũng mọc râu không?”
Suy nghĩ của cô nhóc đơn giản đáng yêu, tràn ngập tò mò với tất cả của thế giới này.
James làm một cái mặt quỷ với Hạ Ly, một chút cũng không giống bộ dạng nghiêm túc lúc trước: “Nếu Hạ Ly mà mọc râu thì sẽ biến thành người quái dị!”
“Người quái dị thì trông như thế nào? Mọc râu thì đều là người quái dị sao? Chẳng trách mẹ và cha đều không mọc râu, Hạ Ly cũng không mọc nha!”
Hạ Ly nghiêng đầu nhỏ, như thể đã phát hiện được bí mật gì lớn lắm.
“Khụ khụ khụ!” James xấu hổ mà ho lên, phát hiện hình như mình bị một cô nhóc làm rối loạn?
Trần Hi Tuấn cũng không kìm được, bật cười, bị James liếc một cái thì sợ đến mức im bặt, cậu †a nhìn ra ngoài cửa, xoa xoa mũi của mình.
Chỉ có Lê Nhật Linh thản nhiên mà nhìn mọi người, trong lòng dấy lên một chút ấm áp, nếu cứ tiếp tục như thế thì tốt rồi.
“Ba, sao ba biết hôm nay chúng con về nước?” Trần Hi Tuấn bỗng nhiên nhớ đến vấn đề này. Dù sao hôm nay bọn họ về nước cũng là do Nhật Linh đột ngột nói với cậu ta, cậu ta mới đi mua vé máy bay ngay, cũng không nói cho bất cứ ai.
Chương 623: Kết hôn
“Hi Tuấn, ba năm nay thành tích con làm ra thật sự không tồi. Con đã chứng minh với ba rằng con không còn là đứa trẻ nữa, ba sẽ không can thiệp vào sự lựa chọn của con nữa”
James biết Trần Hi Tuấn tiếp nhận công ty đều là do cô gái này, huống hồ gì nếu Lê Nhật Linh đã trở thành động lực để Trần Hi Tuấn tiến tới, vậy chúng nó ở bên nhau cũng không phải không thể, với ông ta là trăm lợi mà không một hại. Nếu phải nói là có vấn đề gì đó, thì cùng lắm cũng là Lâm Quân kia, nhưng đã ở trong nước M, Lâm Quân cũng không thể trở thành chướng ngại của ông ta.
Chẳng trách hôm nay ba mình nhìn thấy Lê Nhật Linh và mình cũng không nói thêm gì nữa, trái lại còn thay bọn họ ôm nhóc Hạ Ly, thì ra là đã công nhận cậu ta rồi.
Trần Hi Tuấn rất vui vẻ, ước muốn ban đầu của cậu ta cũng chỉ là khiến bản thân mình trở nên mạnh mẽ, cho bản thân một cơ hội, lại cho Lê Nhật Linh một cơ hội. Cậu ta phải trở nên mạnh mẽ, mới có thể bảo vệ Lê Nhật Linh và nhóc Hạ Ly, mà lúc này, cậu ta đã làm được.
“Ba, cảm ơn ba” Trần Hi Tuấn nói ra những lời này là từ tận đáy lòng. Cậu ta nhận ra là James cố ý tránh lời của mình, cố ý không nói với mình vì sao ông lại xuất hiện ở sân bay, nhưng cậu ta không để ý. Bây giờ dường như cậu ta có thế hiểu được khổ tâm của James, một người đàn ông, ít nhất cũng phải đủ bản lĩnh, mới có thể bảo vệ người mà mình yêu mến.
Trước kia cậu ta thích nghệ thuật, yêu nhiếp ảnh, không muốn nhận công ty gia đình là vì cậu †a vẫn chưa gặp người kia- người có thể khiến cậu †a buông bỏ tất cả, đối mặt với sự thật.
Nhưng hiện tại, Lê Nhật Linh chính là người đó, cậu ta nguyện vì cô mà buông bỏ tất cả Hai mắt Lê Nhật Linh có phần rưng rưng, bàn †ay nắm lấy tay Trần Hi Tuấn cũng không kìm được mà tăng thêm cường độ. Cô cảm kích Trần Hi Tuấn, cũng có thể vì sự cảm kích này, cô mới ở bên cậu ấy. Cô có thể thử thích cậu ấy, không chỉ là vì cô, mà còn là vì Hạ Ly, con bé rất thích người cha này.
Huống hồ gì, trước đó dù Trần Hi Tuấn biết rõ không nhất định sẽ có kết quả, vẫn không nề hà gì mà giúp đỡ cô. Phần tình nghĩa này, cả đời cô cũng không thể quên được.
Bây giờ cô không thể phụ lòng cậu ấy một lần nữa.
Trần Hi Tuấn cảm nhận được cái siết tay của cô, bèn trở tay nắm lại, trong đôi mắt xanh thẳm lộ vẻ kích động, mặt rõ nét bừng sáng.
Qua lớp kính, James thấy một màn như thế, cũng vui vẻ mà khẽ gật đầu. Con ông ta quá nhiên không phụ sự kỳ vọng của ông ta.
Hạ Ly nằm trong lòng James, cọ cọ, tìm một: chỗ thoải mái mà vùi đầu, một khối nho nhỏ khiến James lòng vẫn luôn cứng rắn cũng trở nên mềm mại, rối tỉnh rối mù. Tuy Hạ Ly không phải cháu gái ruột của ông ta, nhưng ông ta vấn rất thích đứa trẻ còn bé, đáng yêu này.
“Hạ Ly, con có muốn để cha và mẹ con… cho con thêm một em trai không?” James quay người, cất lời hỏi nhóc Hạ Ly.
Hạ Ly vội vã gật đầu, vui mừng mà đồng ý.
“Hai người các con, nếu đã xác định ở bên nhau, cũng đã dây dưa nhiều năm như vậy rồi, chỉ bằng chọn một ngày tốt rồi định hôn kỳ đi” James nghĩ nghĩ, nói.
“Chuyện này…’ Lê Nhật Linh lộ ra vẻ mặt với chút khó xử. Tuy chuyện này có hơi đột ngột, nhưng cô cũng không thấy không ổn hay muốn chống lại. Dù sao ba năm nay, tuy ở cách Trần Hi Tuấn một căn phòng, nhưng họ cũng không khác những người yêu nhau là bao. Đã quyết định ở bên cạnh Trần Hi Tuấn, kết hôn cùng lắm cũng chỉ là hình thức.
Vấn đề ở chỗ, tuy là Lâm Quân đã đồng ý ký giấy ly hôn với cô, nhưng nó vẫn chưa được công chứng, với tính cách của anh ta thì càng không dễ nhả ra. Nếu bây giờ cô muốn kết hôn với Trần Hi Tuấn, thì khó tránh phải quay về đối mặt Lâm Quân.
Chương 624: Yêu ai yêu cả đường đi
Trần Hi Tuấn lại nhạy cảm mà hiểu được vẻ mặt của Lê Nhật Linh, không muốn ép buộc cô, lại càng không mong khiến cô khó xử, tuy là cậu ta còn muốn được lấy cô hơn bất kỳ ai: “Ba, nhanh quá rồi, con và Nhật Linh chỉ mới bên nhau thôi, chuyện kết hôn còn chưa gấp”
“Chỉ sợ là con không có cách khiến Nhật Linh cam tâm tình nguyện lấy con đi?” James tất nhiên cũng nhận ra, không để lại cho Trần Hi Tuấn chút mặt mũi nào, nói một câu huych toẹt ‘ý trời”, thật ra là vì xem ý Lê Nhật Linh.
“Bai” Trần Hi Tuấn có phần không vui.
“Trung Quốc chúng con có một câu thơ cũ, không biết bác đã từng nghe chưa – lưỡng tình nhược thị trường cửu thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ. Huống hồ gì kết hôn cùng lắm cũng chỉ là hình thức, bác cứ yên tâm, con ở bên cạnh Hi Tuấn là sự thật, chỉ là tạm thời con còn chút chuyện của mình” Lê Nhật Linh cũng không căng thẳng, lời nói ra cũng không khom không kiêu, cô.
hiểu được tấm lòng của mình.
(Dịch tạm thơ: Đôi tình nếu thật dài lâu, há đâu cứ phải bên nhau đêm ngày. – Thước kiều tiên) Chuyện này trái lại khiến James nhìn cô với ánh mắt khác xưa. Thay đối của Lê Nhật Linh mấy năm nay, ông nhìn, sau này cô trở thành mẹ sẽ có một sự mềm dẻo độc đáo. Cô gái Lê Nhật Linh này, quá giống bà ấy…
James lắc lắc đầu, lại hạnh phúc mà nở nụ cười, hệt như nhớ đến chuyện gì vui vẻ lắm Nhưng Trần Hi Tuấn biết, James lộ ra biểu cảm này, bình thường đều là do nhớ đến mẹ cậu ta Cũng chẳng trách .James muốn giục cậu ta và Nhật Linh sinh con. Mẹ của Trần Hi Tuấn là người Trung Quốc, James rất yêu mẹ cậu ta, cũng yêu ai yêu cả đường đi mà yêu văn hóa Trung Quốc, Lê Nhật Linh lại là người Trung Quốc, chẳng trách có thể nói vài câu đã khiến James nhớ đến mẹ mình Nhưng mà, ba thích phụ nữ Trung Quốc, cậu †a cũng yêu mến Lê Nhật Linh, chẳng nhẽ chuyện này cũng là di truyền?
Lâm Quân ở nhà chơi với hai con trai mấy ngày, đưa chúng đi ăn cơm, giải trí, cũng không muốn ra khỏi cửa, lại thường xuyên đi ra ngoài lang thang không lý do. Lâm Quân cảm thấy mình như bị ma nhập rồi.
Ngay cả hai cậu con trai cũng nhìn ra sự không đúng của cha mình, ngoan ngoãn hơn nhiều, cũng không nhắc về nhóc Hạ Ly và mẹ trước mặt Lâm Quân nữa.
Lâm Quân vẫn xoản xuýt như cũ. Anh từ nhỏ đến lớn ngậm chìa khóa vàng sinh ra, muốn gì mà không được? Chỉ sợ anh còn chưa gặp chuyện nào rối rằm như vậy, anh lại có thể thật sự bắt đầu hoài nghị, rằng liệu có phải mình đã làm sai không, mới khiến Lê Nhật Linh không chịu nổi, bảng không sao cô vô tình như vậy, cả con trai cũng có thể bỏ lại?
Mặt mũi Hòa Phong rất giống Lê Nhật Linh, Lâm Quân sẽ thường xuyên nhìn đến thất thần, nhớ đến Lê Nhật Linh, nỗi nhớ lan tràn như cỏ dại.
Thư ký Lưu mệt mỏi đến mức nghĩ chuyện từ chức. Trước kia Lâm Quân nghỉ việc còn có Hà Dĩ Phong để ý giúp cô ta, nhưng bây giờ không biết lúc đó chủ tịch nhà mình và Hà Dĩ Phong đã xảy ra chuyện gì, mà đến cả Hà Dĩ Phong cũng bỏ việc.
Cô ta quả thực là mệt không nói nên lời. Lâm Phong cả ngày u ám, cứ tới gần người là đầy áp suất thấp, khiến thư ký Lưu dù oán giận cũng không nói được.
May mà lương Lâm Phong trả cao, bằng không ngay cả tiền chữa rụng tóc thôi cũng sẽ nhanh không đủ dùng, Lê Minh Nguyệt cũng cảm thấy kỳ lạ, vì sao từ ngày Hà Dĩ Phong gọi điện cho Lâm Quân xong thì không đi đâu nữa, khóe môi nhếch lên không nói gì, còn ở nhà cả ngày để chơi với con, ngay cả lúc đấu võ mồm với cô cũng có vẻ bất mãn, khiến cô không thấy vui vẻ chút nào cả, lại không nói cô nghe đã xảy ra chuyện gì.
Lê Minh Nguyệt bèn giật lấy khối rubik trong †ay Hà Dĩ Phong một phen, nhét dĩa trái cây mình đã cắt xong từ lâu vào trong tay Hà Dĩ Phong. Cô đặt mông ngồi xuống sô pha, trừng mắt, giận dữ nhìn Hà Dĩ Phong.
Bình luận facebook