Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 793
Chương 793: Vô tình hay có người cố ý tạo ra?
“Tại sao anh lại xin lỗi?”
Lê Nhật Linh quấn nó quanh eo anh “Là do anh không bảo vệ được em” Lâm Quân có chút tự trách, quả nhiên ở chỗ này vẫn là không thể để cô rời khỏi tầm mắt của anh, dù sao địa hình ở đây cũng không quen thuộc, rất nguy hiểm.
“Không đâu, anh xem không phải là em vẫn tốt đấy thôi. Nhưng thật ra khi đó, anh có biết nó nguy hiểm như thế nào không?
Lê Nhật Linh đẩy Lâm Quân ra rồi nhìn vào mắt anh, mặc dù lúc đó cô đang gặp nguy hiếm nhưng cô vẫn thấy rõ Lâm Quân đang tuyệt vọng bơi về phía mình. Sóng đánh anh mấy lần nhưng anh vẫn không hề lùi bước.
“Vì em, dù có chết, anh cũng không sợ”
Lâm Quân lại ôm cô vào lòng, mặc dù đang nói những lời yêu đương nhưng cũng không chút nghỉ ngờ, có lẽ sống chết mới hiểu được sức nặng trong lời nói của anh, Lê Nhật Linh cứng đờ người, Lâm Quân đối xử với cô là tình cảm sâu nặng, không ai có thể nghỉ ngờ điều này.
“Ai nói, em không muốn anh phải bỏ mạng vì em, em muốn anh sống tốt”
“Vậy thì em phải hứa với anh sống thật tốt, nếu như có chuyện gì không hay xảy ra, anh sợ rằng anh sẽ không sống nổi”
Lâm Quân đột nhiên nói những lời này với Lê Nhật Linh, nhìn chãm chăm vào mắt cô, tựa hồ như muốn nhận được một lời cam đoan.
“Được được được, chúng ta đều sống lâu trăm tuổi, anh trở thành ông ngoại, em trở thành bà ngoại, sau đó nhìn ba đứa nhỏ của chúng ta lớn lên, sau đó nhìn bọn chúng dựng vợ gả chồng” Lê Nhật Linh đồng ý, đột nhiên nghĩ đến tương lai lại là một tương lai tươi sáng, hai người họ đều nở nụ cười.
“Thế nào? Hạnh phúc không?” Lê Nhật Linh vỗ vỗ lưng anh.
“Ừm, hứa với anh sau này sẽ không mạo hiểm nữa” Lâm Quân gật đầu, nhưng không thể không giải thích, anh cảm thấy mình sắp trở thành một ông già hay cần nhãn rồi.
“Lúc đầu còn tưởng rãng mình là vịt đất nhưng có phao bơi nên cũng không nghĩ nhiều, ai biết phao bơi sẽ bị rò hơi, thật là xui xẻo” Cô nhẹ giọng than thở, nhưng cũng có chút bất mãn.
Lê Nhật Linh nghĩ đến chuyện này, cũng có chút sợ hãi, thật sự chỉ thiếu một chút nữa cô và anh sẽ âm dương xa cách.
Lâm Quân cau mày, nghĩ đến người đàn ông thiểu chút nữa sẽ gây ra tai nạn xe, nhớ rắng anh đã nghe Hà Dĩ Phong nói rằng người bán phao bơi đã mất tích khi anh chuẩn bị ra nhảy xuống cứu Lê Nhật Linh.
Tất cả những điều này không thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên, rốt cuộc là ai đang nhắm vào bọn họ, hay chính xác là nhảm vào Nhật Linh, còn có mục đích gì khác.
Nếu ai đó cố tình làm như vậy, chẳng phải Lê Nhật Linh sẽ nguy hiểm sao?
Lâm Quân xiết chặt tay, gân cốt trên mu bàn tay kịch liệt hiện lên.
“Không sao đâu, chắc chỉ là tai nạn thôi, em ngủ lâu như vậy chắc đói lắm rồi. Anh ra ngoài nói với Dĩ Phong mua đồ ăn cho em, cơ thể em còn rất yếu, nằm xuống nghỉ ngơi một lát”
Anh đẩy cô ra, dùng hai tay ôm lấy vai cô, trên mặt đổi thành nụ cười ấm áp.
“Ừ, được”
Lê Nhật Linh ngoan ngoãn nãm xuống, mới vừa trải qua sinh tử chia lia, bây giờ nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng cô cảm thấy rất nhẹ nhõm, cô cũng biết trong lòng anh đang cảm thấy khó chịu, lại càng không muốn khiến anh cảm thấy ngột ngạt Lâm Quân đắp chăn cho cô, hôn lên trán cô rồi bước ra khỏi phòng.
Nhìn thấy Lâm Quân đi ra, Hà Dĩ Phong đang ngồi chờ ở bên ngoài thấy anh bèn đứng lên “Đến đây? Tôi đã suy nghĩ một chút, nhưng tôi luôn cảm thấy lần này…”
Không đợi Hà Dĩ Phong nói xong, Lâm Quân đã ra hiệu cho anh ta dừng lại, sau đó lại chỉ về phía phòng bệnh của Lê Nhật Linh. Hà Dĩ Phong cũng ngoan ngoãn im lặng.
Dù sao cũng không thể để cho Lê Nhật Linh biết chuyện này, cô sẽ lo lắng, chưa kể, hiện tại tình huống không rõ ràng, nếu chuyện này liên quan đến chủ tịch bí ẩn của công ty LX, thật sự sẽ có vấn đề.
Nếu là anh ta, không biết Lê Nhật Linh sẽ thất vọng như thế nào.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng, trước khi sự tình sáng tỏ, anh cũng không muốn làm cho cô gái nhỏ của mình lo lắng, phiền muộn.
“Tại sao anh lại xin lỗi?”
Lê Nhật Linh quấn nó quanh eo anh “Là do anh không bảo vệ được em” Lâm Quân có chút tự trách, quả nhiên ở chỗ này vẫn là không thể để cô rời khỏi tầm mắt của anh, dù sao địa hình ở đây cũng không quen thuộc, rất nguy hiểm.
“Không đâu, anh xem không phải là em vẫn tốt đấy thôi. Nhưng thật ra khi đó, anh có biết nó nguy hiểm như thế nào không?
Lê Nhật Linh đẩy Lâm Quân ra rồi nhìn vào mắt anh, mặc dù lúc đó cô đang gặp nguy hiếm nhưng cô vẫn thấy rõ Lâm Quân đang tuyệt vọng bơi về phía mình. Sóng đánh anh mấy lần nhưng anh vẫn không hề lùi bước.
“Vì em, dù có chết, anh cũng không sợ”
Lâm Quân lại ôm cô vào lòng, mặc dù đang nói những lời yêu đương nhưng cũng không chút nghỉ ngờ, có lẽ sống chết mới hiểu được sức nặng trong lời nói của anh, Lê Nhật Linh cứng đờ người, Lâm Quân đối xử với cô là tình cảm sâu nặng, không ai có thể nghỉ ngờ điều này.
“Ai nói, em không muốn anh phải bỏ mạng vì em, em muốn anh sống tốt”
“Vậy thì em phải hứa với anh sống thật tốt, nếu như có chuyện gì không hay xảy ra, anh sợ rằng anh sẽ không sống nổi”
Lâm Quân đột nhiên nói những lời này với Lê Nhật Linh, nhìn chãm chăm vào mắt cô, tựa hồ như muốn nhận được một lời cam đoan.
“Được được được, chúng ta đều sống lâu trăm tuổi, anh trở thành ông ngoại, em trở thành bà ngoại, sau đó nhìn ba đứa nhỏ của chúng ta lớn lên, sau đó nhìn bọn chúng dựng vợ gả chồng” Lê Nhật Linh đồng ý, đột nhiên nghĩ đến tương lai lại là một tương lai tươi sáng, hai người họ đều nở nụ cười.
“Thế nào? Hạnh phúc không?” Lê Nhật Linh vỗ vỗ lưng anh.
“Ừm, hứa với anh sau này sẽ không mạo hiểm nữa” Lâm Quân gật đầu, nhưng không thể không giải thích, anh cảm thấy mình sắp trở thành một ông già hay cần nhãn rồi.
“Lúc đầu còn tưởng rãng mình là vịt đất nhưng có phao bơi nên cũng không nghĩ nhiều, ai biết phao bơi sẽ bị rò hơi, thật là xui xẻo” Cô nhẹ giọng than thở, nhưng cũng có chút bất mãn.
Lê Nhật Linh nghĩ đến chuyện này, cũng có chút sợ hãi, thật sự chỉ thiếu một chút nữa cô và anh sẽ âm dương xa cách.
Lâm Quân cau mày, nghĩ đến người đàn ông thiểu chút nữa sẽ gây ra tai nạn xe, nhớ rắng anh đã nghe Hà Dĩ Phong nói rằng người bán phao bơi đã mất tích khi anh chuẩn bị ra nhảy xuống cứu Lê Nhật Linh.
Tất cả những điều này không thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên, rốt cuộc là ai đang nhắm vào bọn họ, hay chính xác là nhảm vào Nhật Linh, còn có mục đích gì khác.
Nếu ai đó cố tình làm như vậy, chẳng phải Lê Nhật Linh sẽ nguy hiểm sao?
Lâm Quân xiết chặt tay, gân cốt trên mu bàn tay kịch liệt hiện lên.
“Không sao đâu, chắc chỉ là tai nạn thôi, em ngủ lâu như vậy chắc đói lắm rồi. Anh ra ngoài nói với Dĩ Phong mua đồ ăn cho em, cơ thể em còn rất yếu, nằm xuống nghỉ ngơi một lát”
Anh đẩy cô ra, dùng hai tay ôm lấy vai cô, trên mặt đổi thành nụ cười ấm áp.
“Ừ, được”
Lê Nhật Linh ngoan ngoãn nãm xuống, mới vừa trải qua sinh tử chia lia, bây giờ nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng cô cảm thấy rất nhẹ nhõm, cô cũng biết trong lòng anh đang cảm thấy khó chịu, lại càng không muốn khiến anh cảm thấy ngột ngạt Lâm Quân đắp chăn cho cô, hôn lên trán cô rồi bước ra khỏi phòng.
Nhìn thấy Lâm Quân đi ra, Hà Dĩ Phong đang ngồi chờ ở bên ngoài thấy anh bèn đứng lên “Đến đây? Tôi đã suy nghĩ một chút, nhưng tôi luôn cảm thấy lần này…”
Không đợi Hà Dĩ Phong nói xong, Lâm Quân đã ra hiệu cho anh ta dừng lại, sau đó lại chỉ về phía phòng bệnh của Lê Nhật Linh. Hà Dĩ Phong cũng ngoan ngoãn im lặng.
Dù sao cũng không thể để cho Lê Nhật Linh biết chuyện này, cô sẽ lo lắng, chưa kể, hiện tại tình huống không rõ ràng, nếu chuyện này liên quan đến chủ tịch bí ẩn của công ty LX, thật sự sẽ có vấn đề.
Nếu là anh ta, không biết Lê Nhật Linh sẽ thất vọng như thế nào.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng, trước khi sự tình sáng tỏ, anh cũng không muốn làm cho cô gái nhỏ của mình lo lắng, phiền muộn.
Bình luận facebook