Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 888-892
Chương 888: Cùng Lê Minh Nguyệt đi Pháp
Tắt điện thoại, Hà Dĩ Phong như có suy nghĩ mà nhìn về phía Lê Minh Nguyệt, nội dung trong cuộc điện thoại vừa rồi hẳn Lê Minh Nguyệt cũng đã nghe rõ.
Cho dù Hà Dĩ Phong không nói gì, cô cũng biết Hà Dĩ Phong sẽ đi Pháp, mà bản thân mình cũng sẽ đồng ý vô điều kiện.
“Em cũng đi” Không chờ Hà Dĩ Phong mở miệng, Lê Minh Nguyệt đã tranh nói lên suy nghĩ của mình trước.
“Không được”
Hà Dĩ Phong trước đây từng tận mắt thấy Lê Nhật Linh gặp phải vô vàn nguy hiểm, anh thực sự không dám dẫn Lê Minh Nguyệt cùng đi mạo hiểm.
“Vì sao?”
“Em không biết ở Pháp nguy hiểm đến thế nào đâu, hơn nữa còn ba đứa trẻ cần em chăm sóc.”
“Em không quan tâm, lần này em nhất định sẽ đi cùng anh”
Lê Minh Nguyệt bĩu môi không định nhượng bộ, vừa rồi nghe giọng điệu của Lâm Quân cô liền biết Nhật Linh đã gặp phải chuyện phiền phức to rồi, bản thân cô cực kỳ lo cho Nhật Linh, hi vọng mình có thể giúp đỡ chút gì đó.
Bên cạnh đó, tình hình nguy hiểm thế này, cô càng không muốn để Hà Dĩ Phong đơn thân độc mã xông vào nguy hiểm, lần trước cô đã miễn cưỡng đồng ý, kết quả là mỗi ngày cô đều lo lắng đến mức ăn không ngon, ngủ không yên, cả ngày trong đầu chỉ lo lắng cho anh. Nếu đã như vậy, lần này không có lí nào cô lại không ở bên cạnh anh.
“Không được, Lê Minh Nguyệt em đừng có tuỳ hứng lên như thế” Hà Dĩ Phong chau mày, không hề do dự từ chối cô.
“Em không tuỳ hứng, vừa nãy Lâm Quân cũng nói rồi, để anh sang đó chăm sóc cho Nhật Linh, Nhật Linh đường đường là một cô gái, đàn ông con trai như anh chăm sóc thế nào được. Em ở đấy sẽ càng tiện hơn, mà em chỉ giúp anh chăm sóc Nhật Linh mà thôi, sao có thể có nguy hiểm gì chứ? So ra còn tốt hơn ngày nào em cũng ở nhà lo lắng sầu não vì anh!”
Lê Minh Nguyệt nói một tràng dài xong vành mắt liền hồng cả lên, bộ dạng tủi thân khiến Hà Dĩ Phong rất đau lòng.
Lê Minh Nguyệt nói cũng đúng, vì Nhật Linh là con gái của Lê Vân Hàng nên mới bị người ta hãm hại, đằng này Lê Minh Nguyệt và Lê Vân Hàng cùng LX không có một chút quan hệ lợi ích nào. Jackson chắc sẽ không ra tay với cô đâu, hơn nữa câu nói sau cùng của Lê Minh Nguyệt đúng là đã khiến anh bó tay đầu hàng.
“Được, vậy chúng ta cùng đi! Nhưng bọn trẻ…”
“Gửi cho mẹ Trương?”
Lê Minh Nguyệt tựa như đứa trẻ vừa khóc vừa cười đòi ăn kẹo, giờ kẹo đã đến tay liền lập tức cười tươi rói, đến mức Hà Dĩ Phong còn phải ngao ngán lắc đầu, khả năng thay đổi sắc mặt của phụ nữ quả là nhanh.
Hà Dĩ Phong thở dài trong lòng, chút nữa đành gọi điện thoại cho Lâm Quân bàn lại là được, mẹ Trương tuy đáng tin nhưng anh vẫn không thể thực sự yên tâm về bọn trẻ.
Lê Minh Nguyệt đã bắt đầu tích cực thu dọn hành lý, nghĩ cũng lâu rồi không gặp Nhật Linh, tâm trạng cô vui lên rất nhiều.
Ở nước Pháp, một tiếng trước.
Mà nhìn dáng vẻ hiện tại của ông, Hạ Linh dám chắc chắn là tâm trạng thứ hai.
Một lát sau Lâm Quân từ trong phòng Nhật Linh đi ra ngồi xuống trước mặt Lê Vân Hàng và trao đổi.
Lê Vân Hàng và Lâm Quân nói chuyện cực kỳ nghiêm túc, do đang ở nhà họ Lê nên hai người họ nói chuyện cũng không cần cố ý hạ thấp giọng, vì thế Hạ Linh cũng nghe được rõ ràng nội dung cuộc trò chuyện.
Hạ Linh nắm chặt nắm tay, nghe xong mà nhất thời ngây người, cô không ngờ người chú mình luôn tin tưởng, người chú ở bên mình từ bé đến lớn – Jackson – thực ra chỉ vì bảo vệ bản thân mình mà lợi dụng cô.
Hạ Linh chạy ra ngoài, ngồi ở vệ cỏ bên đường, mặt trời lúc này đã dần lặn, trong ánh hoàng hôn còn mang theo chút gió se se lạnh xâm nhập vào thân thể cô.
Nếu .Jackson từ trước đến giờ vẫn luôn lợi dụng mình, vậy báo cáo kết quả DNA đó rất có khả năng là nhờ người khác làm giả, cố tình phủ nhận mối quan hệ giữa mình và cha để làm bước đệm cho tham vọng chiếm đoạt LX của lão ta.
Nghĩ đến hàng ngày Jackson vẫn mang chiếc mặt nạ từ ái để ẩn giấu đi nội tâm đầy âm mưu quỷ quyệt của mình, Hạ Linh liền cảm thấy ác cảm. Một phần cũng vì nghĩ đến chuyện bản thân suýt nữa đã rơi vào bãy của lão ta.
Nhìn thấy cha và Lâm Quân như vậy, Hạ Linh biết hẳn họ đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, mà độc trong người Nhật Linh ngày nào còn chưa giải được thì ngày đó Lâm Quân sẽ không thể an lòng, cha mình cũng không thể yên tâm được.
Chương 889: Ngươi lừa ta dối
“Sao vậy Hạ Linh?”
Nhật Linh bệnh tình trở nặng là do bản thân mình khi đó suýt chút nữa đã phạm phải sai lầm mà tạo nên, bây giờ dù có ra sao đi nữa thì mình cũng phải bù đắp cho cô ấy, nếu không Nhật Linh mà xảy ra chuyện gì thì bản thân mình cũng không thể an lòng.
Nếu Jackson đã bất nhân với mình, thì đừng trách mình bất nghĩa.
Nghĩ đến đây khoé miệng Hạ Linh liền nhếch lên, trong mắt là ý cười ranh mãnh.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Jackson: “A lô, chú Jackson”
Hạ Linh cố ý giả vờ nức nở, giọng điệu tủi thân. Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, tuy Jackson không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng phản ứng này của Hạ Linh khiến lão ta không khỏi mong đợi.
Chỉ cần Hạ Linh vẫn còn ăn vạ với mình thì sớm muộn cũng sẽ bị mình thuyết phục.
“Cháu chịu không nổi rồi”
“Không chịu nổi cái gì?”
“Chú có biết không? Cháu chẳng hiểu Lê Nhật Linh kia có gì tốt, lần trước cháu nhân từ không phải không đồng ý đưa tờ kết quả giả cho cha ư? Vậy mà sáng hôm sau đã có một tờ kết quả khác gửi đến nhà cháu, thế nhưng cha vẫn nhận cô ta làm con gái, mà mấy hôm nay cô ta bệnh cứ ở nhà suốt, cha tốt với cô ta không gì bằng, hoàn toàn lơ đẹp cháu, hôm nay cháu còn cãi nhau với cha”
“Cái gì? Sao lại như vậy?”
Jackson vẫn luôn hi vọng mối quan hệ giữa Lê Vân Hàng và Hạ Linh trở nên xấu đi, nhưng mấy năm nay Lê Vân Hàng vân luôn không tìm được con gái lớn nên luôn ân cần bảo bọc Hạ Linh như viên trân châu quý báu, vẫn luôn yêu thương Hạ Linh hết mực, người ngoài cũng có thể cảm nhận được tình thương của ông dành cho Hạ Linh.
Giờ thì tốt rồi, sự xuất hiện của Lê Nhật Linh đã khiến hai người họ cãi nhau, thật thú vị, mọi chuyện càng ngày càng trở nên hay ho. Khoé miệng .Jackson nhếch lên, tay nhè nhẹ gõ lên mặt bàn.
“Sao cha cháu lại mắng cháu?”
“Hôm nay lúc Lâm Quân quay về không biết tại sao đột nhiên muốn dọn ra ngoài, nhưng cha không cho.
Cha nói rằng sức khoẻ của Lê Nhật Linh không tốt, cần được yên tĩnh, trong nhà còn có bác sĩ tư nhân tuỳ thời chăm sóc, sẽ tốt cho sức khoẻ của cô ta. Cháu bèn thuận miệng nói một câu cũng chẳng phải người trong gia đình với nhau, người ta muốn đi thi cứ để họ đi đi.
Thế là cha cực kì không vui. Chú nói xem cháu đã nói sai cái gì? Trước đây cha luôn cưng nhiều cháu như châu như báu. Tuy bây giờ không có nhiều thời gian ở bên cháu nữa, nhưng trước giờ cha chưa bao giờ tức giận cháu cái gì. Thế mà bây giờ lại vì cô ta mà đối xử với cháu như vậy. Cô ta rõ ràng chỉ là một người ngoài mà thôi!”
Hạ Linh càng nói càng nhập tâm, giọng mũi nức nở cũng càng ngày càng đậm hơn, ngay đến chính bản thân cô cũng suýt chút nữa tin là thật.
Nhưng điều mà cô nghĩ đến lúc này không phải cảnh cha đang mắng mình, mà là việc bao nhiêu năm nay Jackson luôn chăm sóc quan tâm cô, nghe cô than van kể lể, giải quyết mọi vấn đề từ những chuyện lông gà vỏ tỏi đến những chuyện lớn quan trọng cho cô. Mà giờ đây cô lại đang diễn kịch để lấy được lòng tin của chú, vạch trần chiếc mặt nạ đạo đức giả của lão ta.
“Hạ Linh, cháu đừng vội buồn. Nhật Linh lớn lên trông giống hệt mẹ của cháu, à không, phải nói là giống hệt mẹ của nó. Tuy không có kết quả xác nhận DNA, nhưng chỉ dựa vào.
điều này thì cháu cũng không bằng người ta rồi. Nên cha cháu Lê Vân Hàng có phản ứng như vậy cũng là điều bình thường”
Jackson an ủi Hạ Linh nhưng thực chất chỉ đang nhắc nhở cô và Lê Vân Hàng không cùng huyết thống, cảm giác thân thiết giữa những người chung dòng máu hẳn phải lớn hơn tình cảm cha con nuôi bao nhiêu năm tiếp xúc.
Mà Hạ Linh vừa mới nói Lâm Quân đã chuyển ra ngoài, nên chắc hản những lời cô đang nói lúc này không phải nói dối.
Thế là Lâm Quân đã thực sự đứng về phía mình, tuy là do mình đã giở chút thủ đoạn nhỏ ra, nhưng dù sao cũng không thể phủ nhận hiện thực lúc này.
Jackson không cảm thấy những gì mình làm có chỗ nào là sai trai, trên thương trường ngươi lừa ta dối, Lâm Quân và Lê Vân Hàng thua dưới tay mình là vì họ quá ngây thơ, lão hiện tại đã mơ hồ cảm nhận được ánh sáng của sự chiến thắng rồi.
Chương 890: Hạ Linh thăm dò
“Chú Jackson? Chú Jackson?”
Jackson nghĩ nhập tâm đến mức Hạ Linh ở đầu dây bên kia nói gì cũng không nghe rõ.
“Ä? Sao vậy Hạ Linh?”
Hạ Linh giả vờ không vui, giọng nói ra cũng có chút tủi thân: “Cha đã không cần cháu nữa rồi, chú .Jackson cũng thế, thà cháu đi khỏi nước Pháp này cho rồi! Dù sao cháu cũng chỉ là người thừa ở đây”
“Hạ Linh sao cháu lại có thể nghĩ thế được? Không phải chú vẫn luôn đứng về phía cháu sao?” – Jackson vội vàng an ủi, Hạ Linh là con cờ tốt nhất để đối phó với Lê Vân Hàng, ông đương nhiên phải nắm chắc trong tay, không thể để cô rời khỏi thành phố Marseille.
Hạ Linh tủi thân sụt sịt mũi: “Chỉ có chú Jackson mới là tốt với cháu nhất, nhưng cháu chẳng muốn ở lại một giây phút nào trong cái nhà này”
“Hạ Linh à cháu chịu khó một chút, không phải Lâm Quân sắp chuyển ra ngoài rồi ư? Khi đó cháu sẽ không phải gặp bọn họ nữa rồi” – Jackson đương nhiên sẽ muốn để Hạ Linh ở bên cạnh Lê Vân Hàng, vì như vậy tất cả mọi hành động bước đi của Lê Vân Hàng đều sẽ bị lão nắm rõ.
Hạ Linh nghĩ vậy, trong lòng bỗng thấy vui trở lại.
Ở bên kia, Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt gọi điện cho Lâm Quân nhưng không ai bắt máy. Nghĩ một lúc, Hà Dĩ Phong gọi cho chị mình là Hà Dĩ Phong, nhờ chị thường xuyên chú ý đến thăm bọn trẻ, rồi lại dặn dò mẹ Trương cẩn thận một lúc mới đi ra ngoài.
Hà Dĩ Phong suốt quãng đường đều lo lắng không thôi, không biết Lâm Quân và Nhật Linh ở thành phố Marseille đã gặp phải chuyện gì, lại còn tự mình gọi điện xin giúp đỡ, nếu không phải gặp chuyện lớn thì với tính cách của Lâm Quân chắc chắn anh sẽ tự mình giải quyết tốt.
Nhưng Lê Minh Nguyệt thì không bị tâm trạng của Hà Dĩ Phong ảnh hưởng, cả một đường cứ hết nhìn cái nọ lại nhìn cái kia, tâm trạng cực kỳ tốt.
Lâu lắm rồi cô không gặp Nhật Linh, trong lòng thấy rất nhớ. Tuy cô cũng có một chút lo lắng, nhưng chút lo lắng đó cũng bị sự vui vẻ thổi bay.
Lê Minh Nguyệt liếc mắt nhìn Hà Dĩ Phong ngồi bên cạnh, cặp mày chau lại của anh khiến cô không nhịn được mà giơ tay xoa xoa cho giãn ra: “Sao vậy?”
Hà Dĩ Phong hoàn hồn quay sang nhìn cô, cười với Lê Minh Nguyệt, dùng tay mình bao gọn lấy tay của c hông sao cả”
Lê Minh Nguyệt chẳng nói chẳng rằng: “Hừm”
“Em sao vậy?”
“Anh có chuyện gì cũng không nói với em!”
Hà Dĩ Phong nhìn Lê Minh Nguyệt chỉ cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, khoé miệng khẽ giương lên một góc độ dễ nhìn.
“Không phải anh không nói với em, mà là nhiều khi anh không muốn để em tiếp xúc quá nhiều với mặt tối của thế giới này, em cứ trốn phía sau anh là được rồi” Hà Dĩ Phong nhàn nhạt nói, lời mật ngọt cứ vậy mà tự nhiên tuôn ra, Lê Minh Nguyệt đỏ hồng cả vành mắt, nghĩ đến những chuyện mà những năm trước đây Nhật Linh từng trải qua, cô bèn nhìn Hà Dĩ Phong vùi đầu mình vào lòng anh.
Chương 891: Anh và vợ anh
Ngày mới bắt đầu, Lâm Quân đã chuẩn bị thu dọn xong hành lý, dưới sự giúp đỡ âm thầm của Lê Vân Hàng, anh rất nhanh tìm được một căn hộ thích hợp để Nhật Linh dưỡng bệnh ở giữa trung tâm thành phố.
Lê Nhật Linh mở to mắt, nhìn bóng dáng bận bịu của Lâm Quân.
“Sao vậy?” Anh bước lại gần, xoa xoa đầu cô, đôi mày cười ấm áp như ánh mặt trời.
Lê Nhật Linh không nói gì, chỉ nhìn va li hành lí rồi lại nhìn anh, dường như đang muốn nghe một lời giải thích.
“Chúng ta ở đây quá lâu rồi, bây giờ đã xác nhận được em không phải con ruột của chú Hàng, bất kể thế nào thì chúng ta cũng nên tìm chỗ ở mới, dù chú không thấy phiền nhưng anh biết em cũng sẽ ngại đúng không? Hơn nữa chúng ta cũng không thể làm phiền người ta mãi được”
Giọng nói dịu dàng từ tính thốt lên như đang an ủi một đứa trẻ, khiến Lê Nhật Linh bất giác mím môi cười một cái, gật gật đầu.
“Uống thuốc đi” Lâm Quân lấy ra lọ thuốc mà Jackson đưa cho anh, đổ ra một viên thuốc nho nhỏ đưa cho Lê Nhật Linh.
Lê Nhật Linh nghỉ hoặc nhìn viên thuốc rồi nhìn lọ thuốc chưa uống hết đặt trên tủ.
“Loại thuốc cũ không có hiệu quả với tình trạng của em, nên anh bảo bác sĩ kê lại thuốc khác. Không phải em sợ đắng sao? Em xem thuốc này nhỏ như vậy, sẽ không đắng lắm đâu”
Lê Nhật Linh nghe vậy mắt liền cong cong, cười như vầng trăng non, ngoan ngoãn uống thuốc.
“Anh chị định đi ư?” Hạ Linh đứng ở cửa nhìn va li trong phòng.
“Ừm”
Lâm Quân và Lê Nhật Linh cùng quay ra nhìn cô.
“Nhưng công ty của cha em vẫn cần anh giúp đỡ”
“Anh chỉ chuyển ra khỏi nhà, không rời khỏi nước Pháp”
“Vậy chị Nhật Linh?” Hạ Linh mím môi, nhìn người đàn ông trước mặt.
“Anh sẽ thu xếp được!”
“Lâm Quân” Lúc này Lê Vân Hàng sắc mặt trầm trọng bước vào.
Lâm Quân và ông nhìn nhau là biết lại xảy ra chuyện rồi.
“Có chuyện gì vậy chú?”
“Cháu ra đây một lúc.”
Lâm Quân đi theo sau Lê Vân Hàng đi ra khỏi phòng, còn không quên ngoảnh lại dặn dò Hạ Linh: “Giúp anh để ý đến chị Nhật Linh”
“Vâng, em biết rồi” Hạ Linh gật đầu.
Lúc này trong phòng bỗng có tiếng chuông điện thoại của ai vang lên, Hạ Linh tìm một lúc thì thấy là điện thoại của Lâm Quân dưới đống quần áo. Tên người gọi đến là Hà Dĩ Phong, trái tim cô khế nhói lên.
€ô nhìn Lê Nhật Linh rồi đưa điện thoại cho chị. Nhật Linh chỉ chỉ vào họng mình, rồi chỉ chỉ ra phía ngoài.
“Để em nghe giúp chị nhé, cha và Lâm Quân đang bàn chuyện công việc.”
Lê Nhật Linh gật đầu, thấy cô đồng ý, Hạ Linh liền ấn vào nút nghe.
“Lâm Quân, chúng tôi đến rồi”
“Đến rồi?” Hạ Linh ngây người, nghe Hà Dĩ Phong nói mà cô ngờ ngợ, Lâm Quân hiện đang ở Pháp, nếu họ nói đến rồi, lẽ nào là đến đây rồi?
“Hạ Linh? Sao lại là em?” Hà Dĩ Phong nhìn Lê Minh Nguyệt ở bên cạnh, có chút chột dạ.
“Anh đừng có hiểu nhầm, anh Lâm Quân và cha đang bàn chuyện công việc, điện thoại ở trong phòng chị Nhật Linh, cổ họng chị ấy không tiện nói chuyện, em thấy là điện thoại của anh gọi đến nên em mới mở lên nghe hộ thôi” Hạ Linh vội xua xua tay, cứ như đang giải thích điều gì cho bản thân.
“Anh vừa bảo anh đến rồi?”
“Đúng vậy, bọn anh vừa xuống máy bay liền lập tức đến đây”
“Bọn anh?”
“Anh và vợ anh” Hà Dĩ Phong nhìn Lê Minh Nguyệt, nghiêm túc trả lời.
“À, vậy em sẽ chuyển lời, anh chị chú ý an toàn”
Gác máy xong, câu “anh và vợ anh của Hà Dĩ Phong xoay mòng mòng trong đầu cô, mãi không biến mất, cảm giác mất mát trong lòng bỗng chốc dâng lên.
Nhật Linh thấy cô ngây người bèn kéo kéo cô nghi hoặc.
Hạ Linh hoàn hồn lại, mỉm cười một cái rồi kiềm chế cảm xúc dâng trào, nói: “Hà Dĩ Phong muốn đến đây, chắc là anh Lâm Quân bảo họ đến với chị”
“Họ?” Lê Nhật Linh không hiểu hỏi lại, giọng nói có chút khàn khàn.
“Có cả Lê Minh Nguyệt” Hạ Linh rũ mắt xuống, cố gắng giấu đi sự mất mát trong lòng mình.
Lê Nhật Linh không biết cô và Hà Dĩ Phong trước kia từng dây dưa với nhau, nên không nhìn ra được cảm xúc của cô, nghĩ đến mình cũng lâu rồi không nhìn thấy Lê Minh Nguyệt, trong lòng có một chút vui vẻ.
Chương 892: Vị khách không mời mà tới
Một lúc sau, Lâm Quân và Lê Vân Hàng cùng đi vào.
“Cha”
“Ừm” Lê Vân Hàng đáp lời Hạ Linh, nhưng ánh nhìn lại rơi trên người Nhật Linh.
Lê Nhật Linh hơi mỉm cười đáp lại ông.
“Bây giờ liền dọn đi sao?” Lê Vân Hàng hướng ánh nhìn về phía Lâm Quân “Đúng vậy thưa cha”
“Cha tiễn các con!” Lê Vân Hàng mở miệng.
“Vâng” Lâm Quân cũng gật đầu, không từ chối Lê Vân Hàng giúp đỡ.
“Tiễn chị sao có thể thiếu con được chứ” Hạ Linh đứng lên, Lâm Quân và Lê Vân Hàng cùng quay sang nhìn về phía Lê Nhật Linh, cũng không chờ Lê Vân Hàng có đồng ý hay không, cô liền vừa cười vừa kéo vali ra phía ngoài, một phần cũng vì muốn nhìn xem vợ của Hà Dĩ Phong trông thế nào.
€ô có một chút hiếu kỳ, rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể khiến người như Hà Dĩ Phong vì cô ấy mà trở nên một lòng một dạ, thực ra sâu thẳm trong lòng mình, Hạ Linh cũng có không ít sự đố kị và không cam lòng.
“Đúng rồi, vừa nãy Dĩ Phong có gọi điện thoại tới nói là họ đã đến sân bay rồi, em đã nói cho họ địa chỉ ở đây, chắc họ.
đang trên đường đến”
“Ừm” Lâm Quân gật gật đầu, sau đó giúp Nhật Linh mặc đồ hẳn hoi, nắm tay cô dìu ra khỏi phòng.
Nhật Linh bèn gạt tay anh ra: “Em tự đi được”
Giọng nói khàn khàn khiến Lâm Quân khó chịu, tuy anh không nói ra, nhưng Nhật Linh nhìn ra được điều đó.
Lâm Quân cũng nhận ra hôm nay sau khi uống thuốc xong, sắc mặt Nhật Linh đã tốt lên rất nhiều, xem ra Jackson quả thật không lừa mình.
“Được” Lâm Quân cười cười, không miễn cưỡng bắt cô để mình dìu.
“Anh chị như vậy thật khiến người ta phải ngưỡng mộ” Hạ Linh thở dài một hơi.
Lê Nhật Linh bước đến gần nắm lấy vai Hạ Linh nói: “Rồi em cũng sẽ được như vậy thôi”
Lê Nhật Linh ngoài miệng an ủi Hạ Linh, nhưng trong lòng lại cảm thấy chua xót, giữa cô và Lâm Quân thực sự đã xảy ra quá nhiều quá nhiều chuyện, có thể đi đến ngày hôm nay quả thật không dễ dàng, nhưng người ngoài làm sao nhìn ra được nhiều như thế?
Nhìn Lê Nhật Linh cố gắng nói chuyện an ủi mình, trong lòng Hạ Linh cảm thấy thật ấm áp, người con gái như vậy ai mà không yêu quý được chứ, vậy mà mình suýt chút nữa đã làm hại chị ấy.
Lê Vân Hàng nhìn chị em hai người hoà thuận tương thân tương ái cũng coi như được an ủi phần nào, tuy Jackson giống như một khối u ác tính luôn tồn tại trong lòng ông và Lâm Quân, nhưng chỉ cần nhìn thấy cảnh hoà thuận trước mặt này đây thì trong lòng ông lại cảm thấy thế là đủ rồi “Ông chủ, có khách đến” Quản gia vội vàng chạy từ ngoài vào thông báo.
“Aj2”
“Ông Jackson”
Lâm Quân và Lê Vân Hàng liếc mắc nhìn nhau, mà Hạ Linh trong lòng khẽ bộp một tiếng.
“Giờ này lão ta đến để làm gì? Hạ Linh, con đưa Nhật Linh về phòng trước đi”
Lê Vân Hàng chau mày bước đến sô pha ngồi xuống, Lâm Quân cũng đi theo ông đến chỗ sô pha.
Lê Nhật Linh nhìn sắc mặt hai người, tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cô cũng đoán ra người đến không có ý tốt.
Nếu Lê Vân Hàng đã bảo hai chị em bọn họ về phòng trước thì ắt ông có lí của mình, bởi vậy hai chị em liền ngoan ngoãn đi vào phòng.
Sau khi hai chị em rời đi, một người xuất hiện ở cửa, cái bóng phản chiếu ra giữa phòng khách, .Jackson bước chân nặng nề đi vào.
“Chủ tịch Hàng, anh Lâm Quân”
Vừa thấy hai người họ, vẻ mặt u ám của Jackson liền lộ ra một nụ cười bằng mặt không bằng lòng.
“Phó chủ tịch Jackson sao lại có thời gian rảnh đến chỗ tôi thế này?”
Lê Vân Hàng sớm đã nhìn ra dã tâm của lão ta, bao nhiêu năm kinh nghiệm thương trường khiến ông đã học được cách che giấu cảm xúc dù cho có không ưa đối phương đến mức.
nào, lúc này tất nhiên ông cũng đã sớm treo lên chiếc mặt nạ hiền từ hoà ái.
“Vốn dĩ tôi không định đến quấy rầy chủ tịch, nhưng mà tôi nghĩ đến việc bạn tôi hôm nay phải chuyển nhà, nên tôi đến giúp đỡ, đúng không, anh Quân?”
ackson nhìn về phía Lâm Quân, trong mắt là ý cười hiền hoà và thân thiện.
Nghĩ đến thủ đoạn lão ta đã dùng với Nhật Linh, bầu không khí trong phòng trở nên u ám khi lão xuất hiện và nghĩ đến cả nội tâm vặn vẹo của lão, trong lòng Lâm Quân cảm thấy buồn nôn, nhưng anh tất nhiên sẽ không thể hiện ra ngoài.
“Đúng vậy” Lâm Quân gật đầu, tỏ vẻ không sao cả đáp lại lão ta.
Ai mà chẳng nhìn ra bây giờ Jackson đamg muốn Lâm Quân tỏ rõ lập trường ở trước mặt Lê Vân Hàng.
“Bạn ư?” Lê Vân Hàng đương nhiên biết rõ, nhưng lại giả vờ hồ đồ.
“Đúng thế, chủ tịch chắc vẫn chưa biết! Thuốc của anh Lâm Quân đưa cho cô Nhật Linh chính là lấy từ chỗ tôi, cũng trùng hợp, bạn tôi trước đây bị trúng loại độc tình trạng y hệt như của Nhật Linh. Không biết thuốc giải này có tác dụng với Nhật Linh không?”
Đúng là một con cáo già, một chuyện không thể nói trắng trợn ra như vậy mà thốt ra từ miệng lão ta lại trở nên thanh cao đường hoàng đến thế, nhưng những người ở đây có ai à không rõ thực hư sự việc “Cũng may là có sự giúp đỡ của ông .Jackson”
Rõ ràng biết độc là lão ta hạ, nhưng lời nói ra lại phải biến thành khen ngợi dễ nghe, Lâm Quân trong lòng không nhịn được mà cười khẩy.
Tắt điện thoại, Hà Dĩ Phong như có suy nghĩ mà nhìn về phía Lê Minh Nguyệt, nội dung trong cuộc điện thoại vừa rồi hẳn Lê Minh Nguyệt cũng đã nghe rõ.
Cho dù Hà Dĩ Phong không nói gì, cô cũng biết Hà Dĩ Phong sẽ đi Pháp, mà bản thân mình cũng sẽ đồng ý vô điều kiện.
“Em cũng đi” Không chờ Hà Dĩ Phong mở miệng, Lê Minh Nguyệt đã tranh nói lên suy nghĩ của mình trước.
“Không được”
Hà Dĩ Phong trước đây từng tận mắt thấy Lê Nhật Linh gặp phải vô vàn nguy hiểm, anh thực sự không dám dẫn Lê Minh Nguyệt cùng đi mạo hiểm.
“Vì sao?”
“Em không biết ở Pháp nguy hiểm đến thế nào đâu, hơn nữa còn ba đứa trẻ cần em chăm sóc.”
“Em không quan tâm, lần này em nhất định sẽ đi cùng anh”
Lê Minh Nguyệt bĩu môi không định nhượng bộ, vừa rồi nghe giọng điệu của Lâm Quân cô liền biết Nhật Linh đã gặp phải chuyện phiền phức to rồi, bản thân cô cực kỳ lo cho Nhật Linh, hi vọng mình có thể giúp đỡ chút gì đó.
Bên cạnh đó, tình hình nguy hiểm thế này, cô càng không muốn để Hà Dĩ Phong đơn thân độc mã xông vào nguy hiểm, lần trước cô đã miễn cưỡng đồng ý, kết quả là mỗi ngày cô đều lo lắng đến mức ăn không ngon, ngủ không yên, cả ngày trong đầu chỉ lo lắng cho anh. Nếu đã như vậy, lần này không có lí nào cô lại không ở bên cạnh anh.
“Không được, Lê Minh Nguyệt em đừng có tuỳ hứng lên như thế” Hà Dĩ Phong chau mày, không hề do dự từ chối cô.
“Em không tuỳ hứng, vừa nãy Lâm Quân cũng nói rồi, để anh sang đó chăm sóc cho Nhật Linh, Nhật Linh đường đường là một cô gái, đàn ông con trai như anh chăm sóc thế nào được. Em ở đấy sẽ càng tiện hơn, mà em chỉ giúp anh chăm sóc Nhật Linh mà thôi, sao có thể có nguy hiểm gì chứ? So ra còn tốt hơn ngày nào em cũng ở nhà lo lắng sầu não vì anh!”
Lê Minh Nguyệt nói một tràng dài xong vành mắt liền hồng cả lên, bộ dạng tủi thân khiến Hà Dĩ Phong rất đau lòng.
Lê Minh Nguyệt nói cũng đúng, vì Nhật Linh là con gái của Lê Vân Hàng nên mới bị người ta hãm hại, đằng này Lê Minh Nguyệt và Lê Vân Hàng cùng LX không có một chút quan hệ lợi ích nào. Jackson chắc sẽ không ra tay với cô đâu, hơn nữa câu nói sau cùng của Lê Minh Nguyệt đúng là đã khiến anh bó tay đầu hàng.
“Được, vậy chúng ta cùng đi! Nhưng bọn trẻ…”
“Gửi cho mẹ Trương?”
Lê Minh Nguyệt tựa như đứa trẻ vừa khóc vừa cười đòi ăn kẹo, giờ kẹo đã đến tay liền lập tức cười tươi rói, đến mức Hà Dĩ Phong còn phải ngao ngán lắc đầu, khả năng thay đổi sắc mặt của phụ nữ quả là nhanh.
Hà Dĩ Phong thở dài trong lòng, chút nữa đành gọi điện thoại cho Lâm Quân bàn lại là được, mẹ Trương tuy đáng tin nhưng anh vẫn không thể thực sự yên tâm về bọn trẻ.
Lê Minh Nguyệt đã bắt đầu tích cực thu dọn hành lý, nghĩ cũng lâu rồi không gặp Nhật Linh, tâm trạng cô vui lên rất nhiều.
Ở nước Pháp, một tiếng trước.
Mà nhìn dáng vẻ hiện tại của ông, Hạ Linh dám chắc chắn là tâm trạng thứ hai.
Một lát sau Lâm Quân từ trong phòng Nhật Linh đi ra ngồi xuống trước mặt Lê Vân Hàng và trao đổi.
Lê Vân Hàng và Lâm Quân nói chuyện cực kỳ nghiêm túc, do đang ở nhà họ Lê nên hai người họ nói chuyện cũng không cần cố ý hạ thấp giọng, vì thế Hạ Linh cũng nghe được rõ ràng nội dung cuộc trò chuyện.
Hạ Linh nắm chặt nắm tay, nghe xong mà nhất thời ngây người, cô không ngờ người chú mình luôn tin tưởng, người chú ở bên mình từ bé đến lớn – Jackson – thực ra chỉ vì bảo vệ bản thân mình mà lợi dụng cô.
Hạ Linh chạy ra ngoài, ngồi ở vệ cỏ bên đường, mặt trời lúc này đã dần lặn, trong ánh hoàng hôn còn mang theo chút gió se se lạnh xâm nhập vào thân thể cô.
Nếu .Jackson từ trước đến giờ vẫn luôn lợi dụng mình, vậy báo cáo kết quả DNA đó rất có khả năng là nhờ người khác làm giả, cố tình phủ nhận mối quan hệ giữa mình và cha để làm bước đệm cho tham vọng chiếm đoạt LX của lão ta.
Nghĩ đến hàng ngày Jackson vẫn mang chiếc mặt nạ từ ái để ẩn giấu đi nội tâm đầy âm mưu quỷ quyệt của mình, Hạ Linh liền cảm thấy ác cảm. Một phần cũng vì nghĩ đến chuyện bản thân suýt nữa đã rơi vào bãy của lão ta.
Nhìn thấy cha và Lâm Quân như vậy, Hạ Linh biết hẳn họ đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, mà độc trong người Nhật Linh ngày nào còn chưa giải được thì ngày đó Lâm Quân sẽ không thể an lòng, cha mình cũng không thể yên tâm được.
Chương 889: Ngươi lừa ta dối
“Sao vậy Hạ Linh?”
Nhật Linh bệnh tình trở nặng là do bản thân mình khi đó suýt chút nữa đã phạm phải sai lầm mà tạo nên, bây giờ dù có ra sao đi nữa thì mình cũng phải bù đắp cho cô ấy, nếu không Nhật Linh mà xảy ra chuyện gì thì bản thân mình cũng không thể an lòng.
Nếu Jackson đã bất nhân với mình, thì đừng trách mình bất nghĩa.
Nghĩ đến đây khoé miệng Hạ Linh liền nhếch lên, trong mắt là ý cười ranh mãnh.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Jackson: “A lô, chú Jackson”
Hạ Linh cố ý giả vờ nức nở, giọng điệu tủi thân. Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, tuy Jackson không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng phản ứng này của Hạ Linh khiến lão ta không khỏi mong đợi.
Chỉ cần Hạ Linh vẫn còn ăn vạ với mình thì sớm muộn cũng sẽ bị mình thuyết phục.
“Cháu chịu không nổi rồi”
“Không chịu nổi cái gì?”
“Chú có biết không? Cháu chẳng hiểu Lê Nhật Linh kia có gì tốt, lần trước cháu nhân từ không phải không đồng ý đưa tờ kết quả giả cho cha ư? Vậy mà sáng hôm sau đã có một tờ kết quả khác gửi đến nhà cháu, thế nhưng cha vẫn nhận cô ta làm con gái, mà mấy hôm nay cô ta bệnh cứ ở nhà suốt, cha tốt với cô ta không gì bằng, hoàn toàn lơ đẹp cháu, hôm nay cháu còn cãi nhau với cha”
“Cái gì? Sao lại như vậy?”
Jackson vẫn luôn hi vọng mối quan hệ giữa Lê Vân Hàng và Hạ Linh trở nên xấu đi, nhưng mấy năm nay Lê Vân Hàng vân luôn không tìm được con gái lớn nên luôn ân cần bảo bọc Hạ Linh như viên trân châu quý báu, vẫn luôn yêu thương Hạ Linh hết mực, người ngoài cũng có thể cảm nhận được tình thương của ông dành cho Hạ Linh.
Giờ thì tốt rồi, sự xuất hiện của Lê Nhật Linh đã khiến hai người họ cãi nhau, thật thú vị, mọi chuyện càng ngày càng trở nên hay ho. Khoé miệng .Jackson nhếch lên, tay nhè nhẹ gõ lên mặt bàn.
“Sao cha cháu lại mắng cháu?”
“Hôm nay lúc Lâm Quân quay về không biết tại sao đột nhiên muốn dọn ra ngoài, nhưng cha không cho.
Cha nói rằng sức khoẻ của Lê Nhật Linh không tốt, cần được yên tĩnh, trong nhà còn có bác sĩ tư nhân tuỳ thời chăm sóc, sẽ tốt cho sức khoẻ của cô ta. Cháu bèn thuận miệng nói một câu cũng chẳng phải người trong gia đình với nhau, người ta muốn đi thi cứ để họ đi đi.
Thế là cha cực kì không vui. Chú nói xem cháu đã nói sai cái gì? Trước đây cha luôn cưng nhiều cháu như châu như báu. Tuy bây giờ không có nhiều thời gian ở bên cháu nữa, nhưng trước giờ cha chưa bao giờ tức giận cháu cái gì. Thế mà bây giờ lại vì cô ta mà đối xử với cháu như vậy. Cô ta rõ ràng chỉ là một người ngoài mà thôi!”
Hạ Linh càng nói càng nhập tâm, giọng mũi nức nở cũng càng ngày càng đậm hơn, ngay đến chính bản thân cô cũng suýt chút nữa tin là thật.
Nhưng điều mà cô nghĩ đến lúc này không phải cảnh cha đang mắng mình, mà là việc bao nhiêu năm nay Jackson luôn chăm sóc quan tâm cô, nghe cô than van kể lể, giải quyết mọi vấn đề từ những chuyện lông gà vỏ tỏi đến những chuyện lớn quan trọng cho cô. Mà giờ đây cô lại đang diễn kịch để lấy được lòng tin của chú, vạch trần chiếc mặt nạ đạo đức giả của lão ta.
“Hạ Linh, cháu đừng vội buồn. Nhật Linh lớn lên trông giống hệt mẹ của cháu, à không, phải nói là giống hệt mẹ của nó. Tuy không có kết quả xác nhận DNA, nhưng chỉ dựa vào.
điều này thì cháu cũng không bằng người ta rồi. Nên cha cháu Lê Vân Hàng có phản ứng như vậy cũng là điều bình thường”
Jackson an ủi Hạ Linh nhưng thực chất chỉ đang nhắc nhở cô và Lê Vân Hàng không cùng huyết thống, cảm giác thân thiết giữa những người chung dòng máu hẳn phải lớn hơn tình cảm cha con nuôi bao nhiêu năm tiếp xúc.
Mà Hạ Linh vừa mới nói Lâm Quân đã chuyển ra ngoài, nên chắc hản những lời cô đang nói lúc này không phải nói dối.
Thế là Lâm Quân đã thực sự đứng về phía mình, tuy là do mình đã giở chút thủ đoạn nhỏ ra, nhưng dù sao cũng không thể phủ nhận hiện thực lúc này.
Jackson không cảm thấy những gì mình làm có chỗ nào là sai trai, trên thương trường ngươi lừa ta dối, Lâm Quân và Lê Vân Hàng thua dưới tay mình là vì họ quá ngây thơ, lão hiện tại đã mơ hồ cảm nhận được ánh sáng của sự chiến thắng rồi.
Chương 890: Hạ Linh thăm dò
“Chú Jackson? Chú Jackson?”
Jackson nghĩ nhập tâm đến mức Hạ Linh ở đầu dây bên kia nói gì cũng không nghe rõ.
“Ä? Sao vậy Hạ Linh?”
Hạ Linh giả vờ không vui, giọng nói ra cũng có chút tủi thân: “Cha đã không cần cháu nữa rồi, chú .Jackson cũng thế, thà cháu đi khỏi nước Pháp này cho rồi! Dù sao cháu cũng chỉ là người thừa ở đây”
“Hạ Linh sao cháu lại có thể nghĩ thế được? Không phải chú vẫn luôn đứng về phía cháu sao?” – Jackson vội vàng an ủi, Hạ Linh là con cờ tốt nhất để đối phó với Lê Vân Hàng, ông đương nhiên phải nắm chắc trong tay, không thể để cô rời khỏi thành phố Marseille.
Hạ Linh tủi thân sụt sịt mũi: “Chỉ có chú Jackson mới là tốt với cháu nhất, nhưng cháu chẳng muốn ở lại một giây phút nào trong cái nhà này”
“Hạ Linh à cháu chịu khó một chút, không phải Lâm Quân sắp chuyển ra ngoài rồi ư? Khi đó cháu sẽ không phải gặp bọn họ nữa rồi” – Jackson đương nhiên sẽ muốn để Hạ Linh ở bên cạnh Lê Vân Hàng, vì như vậy tất cả mọi hành động bước đi của Lê Vân Hàng đều sẽ bị lão nắm rõ.
Hạ Linh nghĩ vậy, trong lòng bỗng thấy vui trở lại.
Ở bên kia, Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt gọi điện cho Lâm Quân nhưng không ai bắt máy. Nghĩ một lúc, Hà Dĩ Phong gọi cho chị mình là Hà Dĩ Phong, nhờ chị thường xuyên chú ý đến thăm bọn trẻ, rồi lại dặn dò mẹ Trương cẩn thận một lúc mới đi ra ngoài.
Hà Dĩ Phong suốt quãng đường đều lo lắng không thôi, không biết Lâm Quân và Nhật Linh ở thành phố Marseille đã gặp phải chuyện gì, lại còn tự mình gọi điện xin giúp đỡ, nếu không phải gặp chuyện lớn thì với tính cách của Lâm Quân chắc chắn anh sẽ tự mình giải quyết tốt.
Nhưng Lê Minh Nguyệt thì không bị tâm trạng của Hà Dĩ Phong ảnh hưởng, cả một đường cứ hết nhìn cái nọ lại nhìn cái kia, tâm trạng cực kỳ tốt.
Lâu lắm rồi cô không gặp Nhật Linh, trong lòng thấy rất nhớ. Tuy cô cũng có một chút lo lắng, nhưng chút lo lắng đó cũng bị sự vui vẻ thổi bay.
Lê Minh Nguyệt liếc mắt nhìn Hà Dĩ Phong ngồi bên cạnh, cặp mày chau lại của anh khiến cô không nhịn được mà giơ tay xoa xoa cho giãn ra: “Sao vậy?”
Hà Dĩ Phong hoàn hồn quay sang nhìn cô, cười với Lê Minh Nguyệt, dùng tay mình bao gọn lấy tay của c hông sao cả”
Lê Minh Nguyệt chẳng nói chẳng rằng: “Hừm”
“Em sao vậy?”
“Anh có chuyện gì cũng không nói với em!”
Hà Dĩ Phong nhìn Lê Minh Nguyệt chỉ cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, khoé miệng khẽ giương lên một góc độ dễ nhìn.
“Không phải anh không nói với em, mà là nhiều khi anh không muốn để em tiếp xúc quá nhiều với mặt tối của thế giới này, em cứ trốn phía sau anh là được rồi” Hà Dĩ Phong nhàn nhạt nói, lời mật ngọt cứ vậy mà tự nhiên tuôn ra, Lê Minh Nguyệt đỏ hồng cả vành mắt, nghĩ đến những chuyện mà những năm trước đây Nhật Linh từng trải qua, cô bèn nhìn Hà Dĩ Phong vùi đầu mình vào lòng anh.
Chương 891: Anh và vợ anh
Ngày mới bắt đầu, Lâm Quân đã chuẩn bị thu dọn xong hành lý, dưới sự giúp đỡ âm thầm của Lê Vân Hàng, anh rất nhanh tìm được một căn hộ thích hợp để Nhật Linh dưỡng bệnh ở giữa trung tâm thành phố.
Lê Nhật Linh mở to mắt, nhìn bóng dáng bận bịu của Lâm Quân.
“Sao vậy?” Anh bước lại gần, xoa xoa đầu cô, đôi mày cười ấm áp như ánh mặt trời.
Lê Nhật Linh không nói gì, chỉ nhìn va li hành lí rồi lại nhìn anh, dường như đang muốn nghe một lời giải thích.
“Chúng ta ở đây quá lâu rồi, bây giờ đã xác nhận được em không phải con ruột của chú Hàng, bất kể thế nào thì chúng ta cũng nên tìm chỗ ở mới, dù chú không thấy phiền nhưng anh biết em cũng sẽ ngại đúng không? Hơn nữa chúng ta cũng không thể làm phiền người ta mãi được”
Giọng nói dịu dàng từ tính thốt lên như đang an ủi một đứa trẻ, khiến Lê Nhật Linh bất giác mím môi cười một cái, gật gật đầu.
“Uống thuốc đi” Lâm Quân lấy ra lọ thuốc mà Jackson đưa cho anh, đổ ra một viên thuốc nho nhỏ đưa cho Lê Nhật Linh.
Lê Nhật Linh nghỉ hoặc nhìn viên thuốc rồi nhìn lọ thuốc chưa uống hết đặt trên tủ.
“Loại thuốc cũ không có hiệu quả với tình trạng của em, nên anh bảo bác sĩ kê lại thuốc khác. Không phải em sợ đắng sao? Em xem thuốc này nhỏ như vậy, sẽ không đắng lắm đâu”
Lê Nhật Linh nghe vậy mắt liền cong cong, cười như vầng trăng non, ngoan ngoãn uống thuốc.
“Anh chị định đi ư?” Hạ Linh đứng ở cửa nhìn va li trong phòng.
“Ừm”
Lâm Quân và Lê Nhật Linh cùng quay ra nhìn cô.
“Nhưng công ty của cha em vẫn cần anh giúp đỡ”
“Anh chỉ chuyển ra khỏi nhà, không rời khỏi nước Pháp”
“Vậy chị Nhật Linh?” Hạ Linh mím môi, nhìn người đàn ông trước mặt.
“Anh sẽ thu xếp được!”
“Lâm Quân” Lúc này Lê Vân Hàng sắc mặt trầm trọng bước vào.
Lâm Quân và ông nhìn nhau là biết lại xảy ra chuyện rồi.
“Có chuyện gì vậy chú?”
“Cháu ra đây một lúc.”
Lâm Quân đi theo sau Lê Vân Hàng đi ra khỏi phòng, còn không quên ngoảnh lại dặn dò Hạ Linh: “Giúp anh để ý đến chị Nhật Linh”
“Vâng, em biết rồi” Hạ Linh gật đầu.
Lúc này trong phòng bỗng có tiếng chuông điện thoại của ai vang lên, Hạ Linh tìm một lúc thì thấy là điện thoại của Lâm Quân dưới đống quần áo. Tên người gọi đến là Hà Dĩ Phong, trái tim cô khế nhói lên.
€ô nhìn Lê Nhật Linh rồi đưa điện thoại cho chị. Nhật Linh chỉ chỉ vào họng mình, rồi chỉ chỉ ra phía ngoài.
“Để em nghe giúp chị nhé, cha và Lâm Quân đang bàn chuyện công việc.”
Lê Nhật Linh gật đầu, thấy cô đồng ý, Hạ Linh liền ấn vào nút nghe.
“Lâm Quân, chúng tôi đến rồi”
“Đến rồi?” Hạ Linh ngây người, nghe Hà Dĩ Phong nói mà cô ngờ ngợ, Lâm Quân hiện đang ở Pháp, nếu họ nói đến rồi, lẽ nào là đến đây rồi?
“Hạ Linh? Sao lại là em?” Hà Dĩ Phong nhìn Lê Minh Nguyệt ở bên cạnh, có chút chột dạ.
“Anh đừng có hiểu nhầm, anh Lâm Quân và cha đang bàn chuyện công việc, điện thoại ở trong phòng chị Nhật Linh, cổ họng chị ấy không tiện nói chuyện, em thấy là điện thoại của anh gọi đến nên em mới mở lên nghe hộ thôi” Hạ Linh vội xua xua tay, cứ như đang giải thích điều gì cho bản thân.
“Anh vừa bảo anh đến rồi?”
“Đúng vậy, bọn anh vừa xuống máy bay liền lập tức đến đây”
“Bọn anh?”
“Anh và vợ anh” Hà Dĩ Phong nhìn Lê Minh Nguyệt, nghiêm túc trả lời.
“À, vậy em sẽ chuyển lời, anh chị chú ý an toàn”
Gác máy xong, câu “anh và vợ anh của Hà Dĩ Phong xoay mòng mòng trong đầu cô, mãi không biến mất, cảm giác mất mát trong lòng bỗng chốc dâng lên.
Nhật Linh thấy cô ngây người bèn kéo kéo cô nghi hoặc.
Hạ Linh hoàn hồn lại, mỉm cười một cái rồi kiềm chế cảm xúc dâng trào, nói: “Hà Dĩ Phong muốn đến đây, chắc là anh Lâm Quân bảo họ đến với chị”
“Họ?” Lê Nhật Linh không hiểu hỏi lại, giọng nói có chút khàn khàn.
“Có cả Lê Minh Nguyệt” Hạ Linh rũ mắt xuống, cố gắng giấu đi sự mất mát trong lòng mình.
Lê Nhật Linh không biết cô và Hà Dĩ Phong trước kia từng dây dưa với nhau, nên không nhìn ra được cảm xúc của cô, nghĩ đến mình cũng lâu rồi không nhìn thấy Lê Minh Nguyệt, trong lòng có một chút vui vẻ.
Chương 892: Vị khách không mời mà tới
Một lúc sau, Lâm Quân và Lê Vân Hàng cùng đi vào.
“Cha”
“Ừm” Lê Vân Hàng đáp lời Hạ Linh, nhưng ánh nhìn lại rơi trên người Nhật Linh.
Lê Nhật Linh hơi mỉm cười đáp lại ông.
“Bây giờ liền dọn đi sao?” Lê Vân Hàng hướng ánh nhìn về phía Lâm Quân “Đúng vậy thưa cha”
“Cha tiễn các con!” Lê Vân Hàng mở miệng.
“Vâng” Lâm Quân cũng gật đầu, không từ chối Lê Vân Hàng giúp đỡ.
“Tiễn chị sao có thể thiếu con được chứ” Hạ Linh đứng lên, Lâm Quân và Lê Vân Hàng cùng quay sang nhìn về phía Lê Nhật Linh, cũng không chờ Lê Vân Hàng có đồng ý hay không, cô liền vừa cười vừa kéo vali ra phía ngoài, một phần cũng vì muốn nhìn xem vợ của Hà Dĩ Phong trông thế nào.
€ô có một chút hiếu kỳ, rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể khiến người như Hà Dĩ Phong vì cô ấy mà trở nên một lòng một dạ, thực ra sâu thẳm trong lòng mình, Hạ Linh cũng có không ít sự đố kị và không cam lòng.
“Đúng rồi, vừa nãy Dĩ Phong có gọi điện thoại tới nói là họ đã đến sân bay rồi, em đã nói cho họ địa chỉ ở đây, chắc họ.
đang trên đường đến”
“Ừm” Lâm Quân gật gật đầu, sau đó giúp Nhật Linh mặc đồ hẳn hoi, nắm tay cô dìu ra khỏi phòng.
Nhật Linh bèn gạt tay anh ra: “Em tự đi được”
Giọng nói khàn khàn khiến Lâm Quân khó chịu, tuy anh không nói ra, nhưng Nhật Linh nhìn ra được điều đó.
Lâm Quân cũng nhận ra hôm nay sau khi uống thuốc xong, sắc mặt Nhật Linh đã tốt lên rất nhiều, xem ra Jackson quả thật không lừa mình.
“Được” Lâm Quân cười cười, không miễn cưỡng bắt cô để mình dìu.
“Anh chị như vậy thật khiến người ta phải ngưỡng mộ” Hạ Linh thở dài một hơi.
Lê Nhật Linh bước đến gần nắm lấy vai Hạ Linh nói: “Rồi em cũng sẽ được như vậy thôi”
Lê Nhật Linh ngoài miệng an ủi Hạ Linh, nhưng trong lòng lại cảm thấy chua xót, giữa cô và Lâm Quân thực sự đã xảy ra quá nhiều quá nhiều chuyện, có thể đi đến ngày hôm nay quả thật không dễ dàng, nhưng người ngoài làm sao nhìn ra được nhiều như thế?
Nhìn Lê Nhật Linh cố gắng nói chuyện an ủi mình, trong lòng Hạ Linh cảm thấy thật ấm áp, người con gái như vậy ai mà không yêu quý được chứ, vậy mà mình suýt chút nữa đã làm hại chị ấy.
Lê Vân Hàng nhìn chị em hai người hoà thuận tương thân tương ái cũng coi như được an ủi phần nào, tuy Jackson giống như một khối u ác tính luôn tồn tại trong lòng ông và Lâm Quân, nhưng chỉ cần nhìn thấy cảnh hoà thuận trước mặt này đây thì trong lòng ông lại cảm thấy thế là đủ rồi “Ông chủ, có khách đến” Quản gia vội vàng chạy từ ngoài vào thông báo.
“Aj2”
“Ông Jackson”
Lâm Quân và Lê Vân Hàng liếc mắc nhìn nhau, mà Hạ Linh trong lòng khẽ bộp một tiếng.
“Giờ này lão ta đến để làm gì? Hạ Linh, con đưa Nhật Linh về phòng trước đi”
Lê Vân Hàng chau mày bước đến sô pha ngồi xuống, Lâm Quân cũng đi theo ông đến chỗ sô pha.
Lê Nhật Linh nhìn sắc mặt hai người, tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cô cũng đoán ra người đến không có ý tốt.
Nếu Lê Vân Hàng đã bảo hai chị em bọn họ về phòng trước thì ắt ông có lí của mình, bởi vậy hai chị em liền ngoan ngoãn đi vào phòng.
Sau khi hai chị em rời đi, một người xuất hiện ở cửa, cái bóng phản chiếu ra giữa phòng khách, .Jackson bước chân nặng nề đi vào.
“Chủ tịch Hàng, anh Lâm Quân”
Vừa thấy hai người họ, vẻ mặt u ám của Jackson liền lộ ra một nụ cười bằng mặt không bằng lòng.
“Phó chủ tịch Jackson sao lại có thời gian rảnh đến chỗ tôi thế này?”
Lê Vân Hàng sớm đã nhìn ra dã tâm của lão ta, bao nhiêu năm kinh nghiệm thương trường khiến ông đã học được cách che giấu cảm xúc dù cho có không ưa đối phương đến mức.
nào, lúc này tất nhiên ông cũng đã sớm treo lên chiếc mặt nạ hiền từ hoà ái.
“Vốn dĩ tôi không định đến quấy rầy chủ tịch, nhưng mà tôi nghĩ đến việc bạn tôi hôm nay phải chuyển nhà, nên tôi đến giúp đỡ, đúng không, anh Quân?”
ackson nhìn về phía Lâm Quân, trong mắt là ý cười hiền hoà và thân thiện.
Nghĩ đến thủ đoạn lão ta đã dùng với Nhật Linh, bầu không khí trong phòng trở nên u ám khi lão xuất hiện và nghĩ đến cả nội tâm vặn vẹo của lão, trong lòng Lâm Quân cảm thấy buồn nôn, nhưng anh tất nhiên sẽ không thể hiện ra ngoài.
“Đúng vậy” Lâm Quân gật đầu, tỏ vẻ không sao cả đáp lại lão ta.
Ai mà chẳng nhìn ra bây giờ Jackson đamg muốn Lâm Quân tỏ rõ lập trường ở trước mặt Lê Vân Hàng.
“Bạn ư?” Lê Vân Hàng đương nhiên biết rõ, nhưng lại giả vờ hồ đồ.
“Đúng thế, chủ tịch chắc vẫn chưa biết! Thuốc của anh Lâm Quân đưa cho cô Nhật Linh chính là lấy từ chỗ tôi, cũng trùng hợp, bạn tôi trước đây bị trúng loại độc tình trạng y hệt như của Nhật Linh. Không biết thuốc giải này có tác dụng với Nhật Linh không?”
Đúng là một con cáo già, một chuyện không thể nói trắng trợn ra như vậy mà thốt ra từ miệng lão ta lại trở nên thanh cao đường hoàng đến thế, nhưng những người ở đây có ai à không rõ thực hư sự việc “Cũng may là có sự giúp đỡ của ông .Jackson”
Rõ ràng biết độc là lão ta hạ, nhưng lời nói ra lại phải biến thành khen ngợi dễ nghe, Lâm Quân trong lòng không nhịn được mà cười khẩy.