Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 894-896
Chương 894: Con mồi của thợ săn
“Gọi luật sư bảo soạn lại một bản hợp đồng theo như yêu cầu của anh Lâm, phải nhanh, lập tức đưa tới đây” Tuy biểu cảm không thay đổi nhưng sức uy hiếp trong giọng nói của Jackson không hề giảm sút.
“Vâng”
Jackson phẩy tay ra hiệu cho cấp dưới đi cùng, cấp dưới cuống quýt chạy vội đi. Xem ra cấp dưới của lão ta đã quen với việc đó.
“Ông cần gì phải sốt sắng thế”
“Xưa nay, thợ săn chỉ cảm thấy yên tâm khi con mồi đã nằm gọn trong tay thôi, người làm ăn kinh doanh cũng thế”
Không ngoài dự đoán của Lâm Quân và Lê Vân Hàng, Jackson cũng sợ đêm dài lắm mộng nên đã tập trung toàn bộ vào bản hợp đồng này mà chểnh mảng chuyện khác.
“Xem ra mấy năm nay ông đã học thêm được không ít văn hóa Việt Nam nhỉ”
Lê Vân Hàng rót ba chén trà, đưa tới trước mặt hai người, bản thân ông cũng ung dung thưởng thức môt chén. Nhớ lại năm xưa, chính ông là người đã đưa lão ta bước vào cánh cửa văn hóa Việt Nam.
“Tất nhiên rồi, văn hóa Việt Nam sâu rộng, thầy đưa vào cửa, học tập lại tùy người, tôi cũng đã học được không ít: Jackson thờ ơ đáp lời, xem ra cũng không kiêng nể gì Lê Vân Hàng, hiện tại lão ta giữ quân át chủ bài trong tay, cần gì phải nhãn nhục chịu đựng như trước đây nữa?
“Tôi muốn biết là tôi phải thành khẩn đến mức độ nào thì bạn của ông mới chịu điều chế ra thuốc giải thực sự?” Lâm Quân thay đổi chủ đề câu chuyện, cắt ngang cuộc đối thoại của hai người.
“Anh Lâm không cần phải lo, đã làm bạn với nhau thì chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Vả lại thời gian sớm hay muộn.
không phải do tôi mà là do anh Lâm cả”
Lâm Quân im lặng không nói.
“Chú Jackson.”
Hạ Linh hớn hở xuất hiện phá vỡ bầu không khí căng thẳng, giọng nói ngọt ngào nũng nịu khiến ai nấy không khỏi ngỡ ngàng.
“Kìa Linhl”
Nhìn thấy Hạ Linh, mặt Lê Vân Hàng biến sắc, ông không muốn những mánh khóe bẩn thỉu chốn thương trường vấy bẩn con gái mình.
“Sao vậy cha? Chú .Jackson đến mà sao cha không gọi con?”
Hạ Linh vờ như không hề hay biết, nở nụ cười hồn nhiên vô tư lự.
“Cha đang bàn chuyện kinh doanh với chú, con không được mất lịch sự như thế” Lê Vân Hàng chau mày.
“Không sao hết, Linh, cháu qua đây”
Jackson lại tỏ ra bình thản, hiển nhiên lão ta lờ mờ đoán được Lê Vân Hàng đang nghĩ gì trong đầu, xem ra ông không hề hay biết chuyện Hạ Linh đã âm thầm phản bội mình.
“Sao mãi mà chú Jackson không qua nhà chơi với cháu?”
Hạ Linh bĩu môi nhõng nhẽo.
“Chú bận công việc, nếu như có thời gian chắc chắn chú sẽ sang chơi với cháu chứ, chú đang ở đây rồi còn gì?”
Ông không hề biết rằng Hạ Linh đã biết hết mọi chuyện, lúc này chỉ đang diễn kịch, nên thấy con gái mình thân thiết với Jackson, Lê Vân Hàng cảm thấy mắc ói.
Nhưng lại không thể vạch trần lão ta trước mặt con gái, ông thấy bực bội trong lòng.
€òn Jackson để ý thấy Lê Vân Hàng khó chịu thì lại càng khoái chí.
“Cháu biết mà, chú Jackson là tốt nhất”
“Thưa ông, đã soạn xong hợp đồng”
Tay cấp dưới ban nãy lại rối rít chạy vào.
“Hợp đồng?”
“Linh, không được nói leo.”
Bình thường không khi nào Hạ Linh lại hư như thế nên hành động bất thường ngày hôm nay khiến Lê Vân Hàng lấy làm lạ.
Hạ Linh bĩu môi đi tới ngồi xuống cạnh Lê Vân Hàng.
“Anh Lâm, bây giờ thì có thể ký được rồi”
Jackson đưa hợp đồng đến trước mặt Lâm Quân, anh lập giở xem lại bản hợp đồng. Tuy Jackson dùng thủ đoạn không hề vẻ vang để có được mối hợp tác này, nhưng nội dung bản hợp đồng thì không có vấn đề gì, cũng đã gia hạn theo thời gian theo như anh yêu cầu.
Lâm Quân cũng không nói gì thêm, anh đặt bút ký tên mình vào bản hợp đồng.
Nhìn thấy dòng chữ ký rõ ràng, Jackson vô cùng thỏa mãn.
Bây giờ đã có giấy trắng mực đen, mặc cho họ có kéo dài thời gian thế nào cũng chẳng giở trò gì ra được.
“Đúng là anh Lâm rất có thành ý, tôi tin chắc rằng chúng ta sẽ ngày càng hợp tác vui vẻ.”
Chương 895: Hà Dĩ Phong đến
Jackson thu lại bản hợp đồng, đưa cho thư ký bên cạnh, nhỏ giọng căn dặn phải giữ gìn cẩn thận.
“Nghe nói hôm nay anh sẽ chuyển đi, tôi tiễn anh nhé!”
“Nghe ai nói thế?”
“Ai nói không quan trọng” Hạ Linh lén liếc nhìn Jackson, điều này chính cô ta cho .Jackson biết, muốn có được lòng tin của Jackson, cô ta buộc phải làm điều gì đó.
“Không cần, trước đây tôi từng nói với ông là sẽ tìm một nơi ở khác ở Marseille, nhưng tôi không mong hai người nhúng tay vào, tôi cho rằng vợ tôi cũng nghĩ như vậy. Mong ông hiểu cho”
“Quả là hiếm thấy người nào yêu thương vợ như anh Lâm đây. Đã vậy thì tôi xin phép về trước. Có yêu cầu gì anh cứ lên tiếng” Jackson nhìn Lâm Quân đăm đăm, anh đã nói sẽ đứng về phía lão ta mà lúc này lại từ chối sự giúp đỡ của lão, rõ ràng là vẫn chưa tin tưởng lão.
Nhưng không sao hết, lão còn rất nhiều thời gian, nay bản hợp đồng đã về tay, người nên sốt sắng là Lê Vân Hàng mới phải.
“Cảm ơn ông”
“Chú ơi, chú định về à?” Hạ Linh tỏ vẻ ngây thơ, cất giọng hỏi còn làm bộ hụt hãng và lưu luyến.
“Linh, công việc của chú bận rộn lắm, cháu phải ngoan, nhớ chăm sóc cho cha cháu nhé”
Lới mời mang ý ngầm ra hiệu cho Hạ Linh hãy theo dõi Lê Vân Hàng.
“Dạ, cháu chào chú” Hạ Linh gật đầu, vẫy tay chào Jackson.
Cuối cùng đã đợi được .Jackson đi khỏi, áp suất không khí trong căn phòng giảm đi rõ rệt.
“Linh, hôm nay con rất hư nhé”
“Cha ơi, sao thế ạ?” Hiện tại, Hạ Linh không thể thành thực cho Lê Vân Hàng biết mình đã biết hết tất cả, mà ngược lại, để màn kịch phía sau diễn cho giống thật, cô ta đành phải tỏ thái độ ngang bướng với cha mình, tuy rằng cô ta cũng cảm thấy khó chịu khi phải tranh cãi với cha mình vì Jackson.
“Con…
Lê Vân Hàng còn định nói gì đó nhưng Lâm Quân đã lắc đầu can ngăn ông.
Lúc này Lê Vân Hàng mới sực tỉnh và nhận ra thái độ của mình đã hơi quá quắt.
“Ô, chuyện gì đây thế này? Sao sôi động thế?”
Hà Dĩ Phong bước vào, Lê Minh Nguyệt ở phía sau vẫn còn bỡ ngỡ. Bởi ngoài Lâm Quân và Hà Dĩ Phong ra thì còn có hai người không quen biết có mặt ở đó. Nhưng cô ấy thấy Lê Vân Hàng khá quen.
Ba người trong phòng khách đồng loạt quay ra nhìn về phía hai người. Trông thấy Hà Dĩ Phong, Hạ Linh điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Còn cô gái phía sau lưng anh ta trông có vẻ khôn ngoan lanh lợi.
Thì ra cô ấy chính là người mà Hà Dĩ Phong thích. Không biết vì sao mà nhìn vào cô ấy lại có cảm giác cả đời này mình đã bỏ lỡ mất Hà Dĩ Phong.
Không phải vì mình không xinh đẹp, dễ thương bằng cô ấy.
Mà là vì ở cô ấy toát lên cảm giác khiến người ta yên lòng mà lâu nay Hà Dĩ Phong vẫn hằng mong muốn.
“HelloI”
Lê Minh Nguyệt đứng sau Hà Dĩ Phong ra dấu tay với Lâm Quân, giống như được tiếp sức cũng hoạt bát hẳn lên.
“Sao cô cũng đến đây, ba đứa giặc giời ở nhà làm thế nào?”
Lâm Quân bước tới đấm vào ngực Hà Dĩ Phong, hai người nhìn nhau cười rồi cùng nhìn Lê Minh Nguyệt.
“Ê êê, sao tôi lại không đến được hả, đã có má Trương rồi còn gì? Mà anh nhẹ tay chút được không hả?”
Lê Minh Nguyệt xót xa xoa dịu chỗ Lâm Quân vừa đấm lên Hà Dĩ Phong.
“Chỉ có vợ thương anh thôi” Hà Dĩ Phong toét miệng cười với Lê Minh Nguyệt, lọt vào trong mắt Hạ Linh lại trở thành cảnh tượng chướng tai gai mắt.
Chương 896: Rời khỏi nhà họ Lê
“Tới là tốt rồi” Lâm Quân cười cười, nhìn thấy Hà Dĩ Phong tới, anh thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm xúc dồn nén mấy ngày qua nhẹ bớt đi không ít.
Hà Dĩ Phong có vẻ vô cùng nghiêm túc, nhíu mày nói với Lâm Quân: “Vừa rồi tôi nghe nói mấy người muốn dọn đi sao?”
“Đúng vậy, quấy rầy chú Hàng cũng lâu rồi, nếu còn không dọn đi thì ngại lắm”
Chú Hàng? Hà Dĩ Phong nghe thấy từ này hơi khó hiểu, kết quả xét nghiệm đã có từ lâu mà Lâm Quân vẫn gọi Lê Vân Hàng là chú cứ như không biết ông chính là cha ruột của Lê Nhật Linh vậy.
Có điều nếu như ông ấy đã không phải cha Lê Nhật Linh rồi, Lâm Quân còn ở lại nước Pháp làm gì cơ chứ?
Thành phố Hà Nội vẫn còn đống việc chờ anh xử lý, Lâm Quân rời đi đã lâu khiến cho nhân viên của Tập đoàn Lâm Thị đều lo lắng, cha Lâm Quân cũng không thể không đích thân tới để xử lý công việc của công ty.
€ó điều dù sao cũng rất kỳ lạ, Lâm Quân đi lâu như vậy bác Hoàng Ánh và cha Lâm Quân cũng không hề chất vấn Hà Dĩ Phong cái gì, chỉ đơn giản hỏi anh ta là Lâm Quân đi đâu.
Mà Hà Dĩ Phong bất đắc dĩ cũng chỉ có thể nói với họ rằng Lâm Quân đưa Lê Nhật Linh tới nước Pháp có chuyện phải làm, hai người họ cũng không dò hỏi thêm anh ta thêm bất kỳ điều gì nữa.
€ó lẽ là họ cảm thấy vị trí của bản thân mình trong lòng Lâm Quân không thể nào so sánh với Lê Nhật Linh đi.
Hà Dĩ Phong lắc lắc đầu, vứt hết những suy nghĩ linh tinh này ra khỏi đầu, anh ta thở dài nhìn Lâm Quân và Lê Vân Hàng, võ võ bả vai Lâm Quân: “Duyên phận là thứ không phải cầu mà có được”
Lâm Quân liếc mắt nhìn Hà Dĩ Phong một cái sau đó hất tay anh ta ra: “Cậu còn ở đây nói mấy lời vô nghĩa nữa, thà răng giúp tôi thu dọn đồ đạc đi”
“Cậu chủ Lâm Quân cậu mà cũng phải tự mình thu dọn đồ đạc á?” Hà Dĩ Phong không thể tin nổi nhìn Lâm Quân, bày ra bộ mặt ghen ty.
“Nói phí lời!” Lâm Quân giật giật khóe miệng, không biết phải nói gì với Hà Dĩ Phong nữa.
Thế nhưng không thể không nói, Hà Dĩ Phong cũng khiến không khí dịu đi rất nhiều.
“Lê Nhật Linh đâu? Sao tôi không nhìn thấy cô ấy?”
“Vừa rồi chị ấy bị mấy anh bắt đi, trở về phòng lại cảm thấy mệt mỏi, giờ này chắc đã ngủ rồi” Hạ Linh cẩn thận nhìn Lâm Quân, dè dặt mở miệng.
Mà Lâm Quân cũng không nghĩ nhiều như vậy, đôi tay đang kéo hành lý của anh ngừng lại một chút sau đó nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường.
Lê Minh Nguyệt lại chú ý tới động tác của anh, cô ấy có chút không hiểu Lê Nhật Linh làm sao, sao không khí lại trở nên yên lặng như vậy, tuy cảm thấy rất khó hiểu nhưng Lê Minh Nguyệt cũng không tiện lên tiếng truy hỏi.
“Lê Nhật Linh ở đâu, tôi muốn đi gặp cô ấy”
Hạ Linh thử liếc nhìn Lâm Quân, Lâm Quân không nghiêng đầu nhìn vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt Hạ Linh đang liếc nhìn anh, anh khẽ nói: “Đưa cô ấy đi đi”
“Vâng” Hạ Linh gật đầu, cố gắng kiềm chế cảm xúc ghét bỏ của bản thân đối với Lê Minh Nguyệt.
Cô ấy không muốn làm Hà Dĩ Phong không vui cũng cảm thấy Lê Minh Nguyệt cũng chẳng có tội tình gì, lúc trước Hạ Linh tự mình đi đính hôn nên cũng chẳng thể trách ai, Hà Dĩ Phong tìm một người phụ nữ khác để kết hôn cũng là chuyện bình thường, có lẽ bọn họ thật sự không có duyên phận.
“Đi theo tôi đi”
“Được” Lê Minh Nguyệt mỉm cười với Hạ Linh, Hạ Linh lại luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, giống như bị nghẹn trong cổ họng, cô ấy nhanh chóng đưa Lê Minh Nguyệt lên phòng gặp Lê Nhật Linh.
Ba người đàn ông dưới lầu im lặng nhìn nhau, cuối cùng vân là Lê Vân Hàng lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
“Nếu cậu ấy cũng tới đây thì chú yên tâm rồi, mấy người chăm sóc Lê Nhật Linh cho tốt nhé”
“Cháu biết, có điều hiện tại ai cũng đã biết lòng dạ của Jackson, ở công ty chú chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm chỉ trích, nhất định phải thật cẩn thận” Lâm Quân nhịn không được nói thêm vài câu, rốt cũng cũng coi như vì anh mà Lê Vân Hàng phải rơi vào hoàn cảnh này.
“Chú biết rồi, cháu không cần phải lo lắng cho chú đâu” Lê Vân Hàng cười cười với Lâm Quân, tỏ ý bảo anh yên tâm.
“Gọi luật sư bảo soạn lại một bản hợp đồng theo như yêu cầu của anh Lâm, phải nhanh, lập tức đưa tới đây” Tuy biểu cảm không thay đổi nhưng sức uy hiếp trong giọng nói của Jackson không hề giảm sút.
“Vâng”
Jackson phẩy tay ra hiệu cho cấp dưới đi cùng, cấp dưới cuống quýt chạy vội đi. Xem ra cấp dưới của lão ta đã quen với việc đó.
“Ông cần gì phải sốt sắng thế”
“Xưa nay, thợ săn chỉ cảm thấy yên tâm khi con mồi đã nằm gọn trong tay thôi, người làm ăn kinh doanh cũng thế”
Không ngoài dự đoán của Lâm Quân và Lê Vân Hàng, Jackson cũng sợ đêm dài lắm mộng nên đã tập trung toàn bộ vào bản hợp đồng này mà chểnh mảng chuyện khác.
“Xem ra mấy năm nay ông đã học thêm được không ít văn hóa Việt Nam nhỉ”
Lê Vân Hàng rót ba chén trà, đưa tới trước mặt hai người, bản thân ông cũng ung dung thưởng thức môt chén. Nhớ lại năm xưa, chính ông là người đã đưa lão ta bước vào cánh cửa văn hóa Việt Nam.
“Tất nhiên rồi, văn hóa Việt Nam sâu rộng, thầy đưa vào cửa, học tập lại tùy người, tôi cũng đã học được không ít: Jackson thờ ơ đáp lời, xem ra cũng không kiêng nể gì Lê Vân Hàng, hiện tại lão ta giữ quân át chủ bài trong tay, cần gì phải nhãn nhục chịu đựng như trước đây nữa?
“Tôi muốn biết là tôi phải thành khẩn đến mức độ nào thì bạn của ông mới chịu điều chế ra thuốc giải thực sự?” Lâm Quân thay đổi chủ đề câu chuyện, cắt ngang cuộc đối thoại của hai người.
“Anh Lâm không cần phải lo, đã làm bạn với nhau thì chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Vả lại thời gian sớm hay muộn.
không phải do tôi mà là do anh Lâm cả”
Lâm Quân im lặng không nói.
“Chú Jackson.”
Hạ Linh hớn hở xuất hiện phá vỡ bầu không khí căng thẳng, giọng nói ngọt ngào nũng nịu khiến ai nấy không khỏi ngỡ ngàng.
“Kìa Linhl”
Nhìn thấy Hạ Linh, mặt Lê Vân Hàng biến sắc, ông không muốn những mánh khóe bẩn thỉu chốn thương trường vấy bẩn con gái mình.
“Sao vậy cha? Chú .Jackson đến mà sao cha không gọi con?”
Hạ Linh vờ như không hề hay biết, nở nụ cười hồn nhiên vô tư lự.
“Cha đang bàn chuyện kinh doanh với chú, con không được mất lịch sự như thế” Lê Vân Hàng chau mày.
“Không sao hết, Linh, cháu qua đây”
Jackson lại tỏ ra bình thản, hiển nhiên lão ta lờ mờ đoán được Lê Vân Hàng đang nghĩ gì trong đầu, xem ra ông không hề hay biết chuyện Hạ Linh đã âm thầm phản bội mình.
“Sao mãi mà chú Jackson không qua nhà chơi với cháu?”
Hạ Linh bĩu môi nhõng nhẽo.
“Chú bận công việc, nếu như có thời gian chắc chắn chú sẽ sang chơi với cháu chứ, chú đang ở đây rồi còn gì?”
Ông không hề biết rằng Hạ Linh đã biết hết mọi chuyện, lúc này chỉ đang diễn kịch, nên thấy con gái mình thân thiết với Jackson, Lê Vân Hàng cảm thấy mắc ói.
Nhưng lại không thể vạch trần lão ta trước mặt con gái, ông thấy bực bội trong lòng.
€òn Jackson để ý thấy Lê Vân Hàng khó chịu thì lại càng khoái chí.
“Cháu biết mà, chú Jackson là tốt nhất”
“Thưa ông, đã soạn xong hợp đồng”
Tay cấp dưới ban nãy lại rối rít chạy vào.
“Hợp đồng?”
“Linh, không được nói leo.”
Bình thường không khi nào Hạ Linh lại hư như thế nên hành động bất thường ngày hôm nay khiến Lê Vân Hàng lấy làm lạ.
Hạ Linh bĩu môi đi tới ngồi xuống cạnh Lê Vân Hàng.
“Anh Lâm, bây giờ thì có thể ký được rồi”
Jackson đưa hợp đồng đến trước mặt Lâm Quân, anh lập giở xem lại bản hợp đồng. Tuy Jackson dùng thủ đoạn không hề vẻ vang để có được mối hợp tác này, nhưng nội dung bản hợp đồng thì không có vấn đề gì, cũng đã gia hạn theo thời gian theo như anh yêu cầu.
Lâm Quân cũng không nói gì thêm, anh đặt bút ký tên mình vào bản hợp đồng.
Nhìn thấy dòng chữ ký rõ ràng, Jackson vô cùng thỏa mãn.
Bây giờ đã có giấy trắng mực đen, mặc cho họ có kéo dài thời gian thế nào cũng chẳng giở trò gì ra được.
“Đúng là anh Lâm rất có thành ý, tôi tin chắc rằng chúng ta sẽ ngày càng hợp tác vui vẻ.”
Chương 895: Hà Dĩ Phong đến
Jackson thu lại bản hợp đồng, đưa cho thư ký bên cạnh, nhỏ giọng căn dặn phải giữ gìn cẩn thận.
“Nghe nói hôm nay anh sẽ chuyển đi, tôi tiễn anh nhé!”
“Nghe ai nói thế?”
“Ai nói không quan trọng” Hạ Linh lén liếc nhìn Jackson, điều này chính cô ta cho .Jackson biết, muốn có được lòng tin của Jackson, cô ta buộc phải làm điều gì đó.
“Không cần, trước đây tôi từng nói với ông là sẽ tìm một nơi ở khác ở Marseille, nhưng tôi không mong hai người nhúng tay vào, tôi cho rằng vợ tôi cũng nghĩ như vậy. Mong ông hiểu cho”
“Quả là hiếm thấy người nào yêu thương vợ như anh Lâm đây. Đã vậy thì tôi xin phép về trước. Có yêu cầu gì anh cứ lên tiếng” Jackson nhìn Lâm Quân đăm đăm, anh đã nói sẽ đứng về phía lão ta mà lúc này lại từ chối sự giúp đỡ của lão, rõ ràng là vẫn chưa tin tưởng lão.
Nhưng không sao hết, lão còn rất nhiều thời gian, nay bản hợp đồng đã về tay, người nên sốt sắng là Lê Vân Hàng mới phải.
“Cảm ơn ông”
“Chú ơi, chú định về à?” Hạ Linh tỏ vẻ ngây thơ, cất giọng hỏi còn làm bộ hụt hãng và lưu luyến.
“Linh, công việc của chú bận rộn lắm, cháu phải ngoan, nhớ chăm sóc cho cha cháu nhé”
Lới mời mang ý ngầm ra hiệu cho Hạ Linh hãy theo dõi Lê Vân Hàng.
“Dạ, cháu chào chú” Hạ Linh gật đầu, vẫy tay chào Jackson.
Cuối cùng đã đợi được .Jackson đi khỏi, áp suất không khí trong căn phòng giảm đi rõ rệt.
“Linh, hôm nay con rất hư nhé”
“Cha ơi, sao thế ạ?” Hiện tại, Hạ Linh không thể thành thực cho Lê Vân Hàng biết mình đã biết hết tất cả, mà ngược lại, để màn kịch phía sau diễn cho giống thật, cô ta đành phải tỏ thái độ ngang bướng với cha mình, tuy rằng cô ta cũng cảm thấy khó chịu khi phải tranh cãi với cha mình vì Jackson.
“Con…
Lê Vân Hàng còn định nói gì đó nhưng Lâm Quân đã lắc đầu can ngăn ông.
Lúc này Lê Vân Hàng mới sực tỉnh và nhận ra thái độ của mình đã hơi quá quắt.
“Ô, chuyện gì đây thế này? Sao sôi động thế?”
Hà Dĩ Phong bước vào, Lê Minh Nguyệt ở phía sau vẫn còn bỡ ngỡ. Bởi ngoài Lâm Quân và Hà Dĩ Phong ra thì còn có hai người không quen biết có mặt ở đó. Nhưng cô ấy thấy Lê Vân Hàng khá quen.
Ba người trong phòng khách đồng loạt quay ra nhìn về phía hai người. Trông thấy Hà Dĩ Phong, Hạ Linh điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Còn cô gái phía sau lưng anh ta trông có vẻ khôn ngoan lanh lợi.
Thì ra cô ấy chính là người mà Hà Dĩ Phong thích. Không biết vì sao mà nhìn vào cô ấy lại có cảm giác cả đời này mình đã bỏ lỡ mất Hà Dĩ Phong.
Không phải vì mình không xinh đẹp, dễ thương bằng cô ấy.
Mà là vì ở cô ấy toát lên cảm giác khiến người ta yên lòng mà lâu nay Hà Dĩ Phong vẫn hằng mong muốn.
“HelloI”
Lê Minh Nguyệt đứng sau Hà Dĩ Phong ra dấu tay với Lâm Quân, giống như được tiếp sức cũng hoạt bát hẳn lên.
“Sao cô cũng đến đây, ba đứa giặc giời ở nhà làm thế nào?”
Lâm Quân bước tới đấm vào ngực Hà Dĩ Phong, hai người nhìn nhau cười rồi cùng nhìn Lê Minh Nguyệt.
“Ê êê, sao tôi lại không đến được hả, đã có má Trương rồi còn gì? Mà anh nhẹ tay chút được không hả?”
Lê Minh Nguyệt xót xa xoa dịu chỗ Lâm Quân vừa đấm lên Hà Dĩ Phong.
“Chỉ có vợ thương anh thôi” Hà Dĩ Phong toét miệng cười với Lê Minh Nguyệt, lọt vào trong mắt Hạ Linh lại trở thành cảnh tượng chướng tai gai mắt.
Chương 896: Rời khỏi nhà họ Lê
“Tới là tốt rồi” Lâm Quân cười cười, nhìn thấy Hà Dĩ Phong tới, anh thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm xúc dồn nén mấy ngày qua nhẹ bớt đi không ít.
Hà Dĩ Phong có vẻ vô cùng nghiêm túc, nhíu mày nói với Lâm Quân: “Vừa rồi tôi nghe nói mấy người muốn dọn đi sao?”
“Đúng vậy, quấy rầy chú Hàng cũng lâu rồi, nếu còn không dọn đi thì ngại lắm”
Chú Hàng? Hà Dĩ Phong nghe thấy từ này hơi khó hiểu, kết quả xét nghiệm đã có từ lâu mà Lâm Quân vẫn gọi Lê Vân Hàng là chú cứ như không biết ông chính là cha ruột của Lê Nhật Linh vậy.
Có điều nếu như ông ấy đã không phải cha Lê Nhật Linh rồi, Lâm Quân còn ở lại nước Pháp làm gì cơ chứ?
Thành phố Hà Nội vẫn còn đống việc chờ anh xử lý, Lâm Quân rời đi đã lâu khiến cho nhân viên của Tập đoàn Lâm Thị đều lo lắng, cha Lâm Quân cũng không thể không đích thân tới để xử lý công việc của công ty.
€ó điều dù sao cũng rất kỳ lạ, Lâm Quân đi lâu như vậy bác Hoàng Ánh và cha Lâm Quân cũng không hề chất vấn Hà Dĩ Phong cái gì, chỉ đơn giản hỏi anh ta là Lâm Quân đi đâu.
Mà Hà Dĩ Phong bất đắc dĩ cũng chỉ có thể nói với họ rằng Lâm Quân đưa Lê Nhật Linh tới nước Pháp có chuyện phải làm, hai người họ cũng không dò hỏi thêm anh ta thêm bất kỳ điều gì nữa.
€ó lẽ là họ cảm thấy vị trí của bản thân mình trong lòng Lâm Quân không thể nào so sánh với Lê Nhật Linh đi.
Hà Dĩ Phong lắc lắc đầu, vứt hết những suy nghĩ linh tinh này ra khỏi đầu, anh ta thở dài nhìn Lâm Quân và Lê Vân Hàng, võ võ bả vai Lâm Quân: “Duyên phận là thứ không phải cầu mà có được”
Lâm Quân liếc mắt nhìn Hà Dĩ Phong một cái sau đó hất tay anh ta ra: “Cậu còn ở đây nói mấy lời vô nghĩa nữa, thà răng giúp tôi thu dọn đồ đạc đi”
“Cậu chủ Lâm Quân cậu mà cũng phải tự mình thu dọn đồ đạc á?” Hà Dĩ Phong không thể tin nổi nhìn Lâm Quân, bày ra bộ mặt ghen ty.
“Nói phí lời!” Lâm Quân giật giật khóe miệng, không biết phải nói gì với Hà Dĩ Phong nữa.
Thế nhưng không thể không nói, Hà Dĩ Phong cũng khiến không khí dịu đi rất nhiều.
“Lê Nhật Linh đâu? Sao tôi không nhìn thấy cô ấy?”
“Vừa rồi chị ấy bị mấy anh bắt đi, trở về phòng lại cảm thấy mệt mỏi, giờ này chắc đã ngủ rồi” Hạ Linh cẩn thận nhìn Lâm Quân, dè dặt mở miệng.
Mà Lâm Quân cũng không nghĩ nhiều như vậy, đôi tay đang kéo hành lý của anh ngừng lại một chút sau đó nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường.
Lê Minh Nguyệt lại chú ý tới động tác của anh, cô ấy có chút không hiểu Lê Nhật Linh làm sao, sao không khí lại trở nên yên lặng như vậy, tuy cảm thấy rất khó hiểu nhưng Lê Minh Nguyệt cũng không tiện lên tiếng truy hỏi.
“Lê Nhật Linh ở đâu, tôi muốn đi gặp cô ấy”
Hạ Linh thử liếc nhìn Lâm Quân, Lâm Quân không nghiêng đầu nhìn vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt Hạ Linh đang liếc nhìn anh, anh khẽ nói: “Đưa cô ấy đi đi”
“Vâng” Hạ Linh gật đầu, cố gắng kiềm chế cảm xúc ghét bỏ của bản thân đối với Lê Minh Nguyệt.
Cô ấy không muốn làm Hà Dĩ Phong không vui cũng cảm thấy Lê Minh Nguyệt cũng chẳng có tội tình gì, lúc trước Hạ Linh tự mình đi đính hôn nên cũng chẳng thể trách ai, Hà Dĩ Phong tìm một người phụ nữ khác để kết hôn cũng là chuyện bình thường, có lẽ bọn họ thật sự không có duyên phận.
“Đi theo tôi đi”
“Được” Lê Minh Nguyệt mỉm cười với Hạ Linh, Hạ Linh lại luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, giống như bị nghẹn trong cổ họng, cô ấy nhanh chóng đưa Lê Minh Nguyệt lên phòng gặp Lê Nhật Linh.
Ba người đàn ông dưới lầu im lặng nhìn nhau, cuối cùng vân là Lê Vân Hàng lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
“Nếu cậu ấy cũng tới đây thì chú yên tâm rồi, mấy người chăm sóc Lê Nhật Linh cho tốt nhé”
“Cháu biết, có điều hiện tại ai cũng đã biết lòng dạ của Jackson, ở công ty chú chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm chỉ trích, nhất định phải thật cẩn thận” Lâm Quân nhịn không được nói thêm vài câu, rốt cũng cũng coi như vì anh mà Lê Vân Hàng phải rơi vào hoàn cảnh này.
“Chú biết rồi, cháu không cần phải lo lắng cho chú đâu” Lê Vân Hàng cười cười với Lâm Quân, tỏ ý bảo anh yên tâm.
Bình luận facebook