Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 953-960
"Chị ơi, hôm nay chị đẹp lắm."
Chuyên viên trang điểm trong phòng đang trang điểm tinh xảo cho Lê Nhật Linh, khuôn mặt của cô vốn đã thanh tú, dưới bàn tay của chuyên viên trang điểm lại càng thêm xinh đẹp và cuốn hút hơn.
Khiến Hạ Linh ngưỡng mộ không thôi.
"Làm gì có, em cũng đẹp mà."
Những cuộc trò chuyện sôi nổi của khách khứa từ dưới lầu vang lên, đằng sau tiếng ồn ào tiếng nhạc êm đềm như nước chảy róc rách, Nhật Linh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay vô thức đan vào nhau.
Hạ Linh nhìn ra suy nghĩ của cô liền nhanh chóng an ủi: "Chị, chị đừng căng thẳng, hôm nay chị là nhân vật chính, cha đã mời tất cả quan chức, quý tộc nổi tiếng trong lĩnh vực kinh doanh tới, ánh sáng cũng được sắp xếp rất hợp lý. Bây giờ chị chỉ cần xuất hiện thật đẹp điên đảo chúng sinh là được rồi,."
"Không phải hồi hộp đâu, Linh à, em có biết không? Chị đã mơ tưởng đến ngày được gặp cha không biết bao nhiêu lần, thật đấy, thế nên giờ đây không rõ trong lòng đang mang cảm xúc gì nữa. Có lẽ nó đúng với câu nói của ông bà ta ngày xưa, một giọt máu đào hơn ao nước lã em ạ. ”Đôi mắt cô sáng ngời nhìn Hạ Linh, rồi rất nhanh sau đó trở lại trạng thái ban đầu.
"Xin lỗi chị..." Nếu không phải vì cô ấy, Lê Nhật Linh đã nhận cha từ lâu rồi, trong lòng cô ấy không khỏi cảm thấy xấu hổ.
“Cái đồ ngốc này, xin lỗi gì chứ?” cô cười cười, hiển nhiên không hiểu gì trong chuyện này, Lê Vân Hàng đương nhiên sẽ không nói cho Lê Nhật Linh những chuyện ấy.
“Nhật Linh em xong chưa? Chú Hàng kêu chị đưa em ra ngoài.” Lê Minh Nguyệt thò đầu vào, nhìn thấy Lê Nhật Linh thì mặt cũng đơ luôn.
"Sao thế?"
"Không sao, Nhật Linh nhà chúng ta đẹp lắm. Đi thôi, bọn chị đi cùng em, mọi người đang chờ đấy."
“Vâng.” Lê Nhật Linh mím môi.
Ánh đèn chuyển sang màu sắc mờ ảo mê hoặc, hội trường bỗng im bặt, chỉ còn lại tiếng nhạc xập xình, Lê Nhật Linh bước xuống cầu thang trong chiếc váy dài màu tím thướt tha. Chiếc váy được thiết kế với phần vạt sau dài quét đất, vạt trước chỉ dài đến đầu gối, vừa vặn khoe được đôi chân dài, phần eo được chiết gọn tinh tế giúp khoe khéo được vòng eo nhỏ xíu của cô.
Tóc dài như thác đổ, điểm trang mỹ lệ.
Ánh mắt của mọi người trên khán đài đều bị thu hút chăm chú nhìn cô.
Lúc này khó có ai có thể nhìn ra cô đã là mẹ của ba đứa trẻ, mà cô giống như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm nay.
"Tựa như thiên tiên, trần ai khó cầu"
Đứng ở bậc thang cuối cùng, Lâm Quân yên lặng nhìn người phụ nữ được cả đàn ông thèm muốn, phụ nữ khát khao này, cô đang nhẹ nhàng dùng hai tay vén váy lên, chậm rãi đi về phía anh, người ấy chính là vợ anh.
"Hôm nay rất đẹp."
Nhật Linh khoác tay Lâm Quân, những lời thì thầm yêu thương của anh khiến tai cô đỏ bừng.
“Ồ, chỉ có hôm nay đẹp thôi sao?” Lê Nhật Linh nhướng mi, cau mày cười vô cùng quyến rũ.
"Làm gì có chứ, vợ anh ngày nào cũng đẹp."
Cô mỉm cười hài lòng, và bởi vì có Lâm Quân ở đó nên những căng thẳng ban đầu của cô đã vơi đi hơn một nửa.
Các phóng viên tại hiện trường lần lượt quay máy ảnh về họ, bữa tiệc tối nay thật giống như đang tái hiện lại cảnh đám cưới của hai người họ.
Lê Vân Hàng ngắm nhìn con gái từ xa bước trên thảm đỏ, trong ánh mắt ông ngập tràn niềm tự hào và mãn nguyện.
Ông đã đợi ngày này quá lâu rồi, từng cử chỉ của Lê Nhật Linh dường như còn phảng phất hình bóng của mẹ cô hồi đó, ký ức ùa về khiến vành mắt Lê Vân Hàng hơi ươn ướt. Nếu như bà ấy trên trời có linh thiêng thì hiện tại cũng yên tâm an nghỉ rồi.
"Cha."
Lâm Quân buông tay Nhật Linh ra, đứng sang một bên nhường vị trí cho hai cha con bọn họ, để cho Lê Nhật Linh đi về phía cha cô.
"Mọi người ở đây đều nói rằng tôi nhiều năm trên thương trường tôi đã kết giao được rất nhiều bạn hữu, trong đó có những gia đình danh gia vọng tộc ở Marseille, còn có cả các phóng viên của các tờ báo có tên tuổi. Thật sự vô cùng vinh dự khi được đón tiếp các vị đến tham dự buổi tiệc tối nay của Lê Vân Hàng tôi.
Hôm nay tôi tập hợp mọi người tại đây, thật ra là xuất phát từ sự ích kỷ của tôi, những năm qua tôi lăn lộn trên trên thương trường,một doanh nhân đến từ Việt Nam vậy mà lại có thể thành lập ra một công ty như LX tại nơi đây. Tuy rằng sự nghiệp ngày càng phát triển nhưng nhiều năm như vậy tôi vẫn không khỏi canh cánh trong lòng một nỗi niềm, bởi vì năm đó khi tôi còn ở Việt Nam đã thất lạc mất đứa con gái yêu quý. Bằng ấy năm tôi vẫn không từ bỏ, vẫn một lòng tìm kiếm con bé."
Nói đến đây, giọng nói trầm ấm của Lê Vân Hàng dừng lại, ông nhìn Nhật Linh và mỉm cười.
"Đúng lúc tôi nghĩ mình sẽ không tìm thấy con bé nữa, cả đời này sẽ sống trong dằn vặt và khổ đau thì con bé đã xuất hiện. Con bé thậm chí đã giúp tôi và LX vượt qua giai đoạn khó khăn, điều đó khiến người cha như tôi tự hào và thậm chí còn vô cùng hạnh phúc. Có vẻ như qua bao nhiêu, con bé đã dần dần trở nên ưu tú như vậy đấy.”
"Bây giờ tôi muốn giới thiệu con bé với mọi người. Đây cũng là mục đích chính của đêm nay, xin giới thiệu cô con gái thất lạc từ lâu của tôi, Lê Nhật Linh."
Lê Vân Hàng tự hào vẫy tay, mỉm cười nhìn nghiêng về phía Lê Nhật Linh, khóe mắt long lanh như chất chứa giọt lệ nhưng trên môi lại hiện hữu nụ cười hạnh phúc, phía dưới khách mời đồng loạt vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
"Cô Lê, cô có gì muốn nói không?"
Một phóng viên đứng dưới sân khấu hỏi.
“Giờ phút này tôi cũng vô cùng xúc động, bởi vì tôi đã chờ đợi ngày này rất nhiều năm. Khi còn nhỏ tôi luôn nghĩ rằng cuộc đời mình sẽ không bao giờ có được tình yêu thương của người thân, nhưng bây giờ tôi đã thực sự cảm nhận được điều đó. Những năm tháng ấy cuộc đời tôi đã trải qua rất nhiều éo le, nhưng đến lúc này tôi hiểu rằng mọi thứ đều xứng đáng, vì cuối cùng tôi đã có thể đoàn tụ với cha tôi.”
Lê Nhật Linh nắm lấy cánh tay của Lê Vân Hàng như một cô gái nhỏ đang làm nũng.
"Trong khoảng thời gian này, tôi rất biết ơn những người đã cùng tôi đồng cam cộng khổ, đó là chồng tôi Lâm Quân, còn có những người bạn của tôi là Hà Dĩ Phong, Lê Minh Nguyệt cùng Hạ Linh em gái tôi."
Lê Minh Nguyệt và Hà Dĩ Phong nở nụ cười rạng rỡ, Lâm Quân nhướng mày với cô nở một nụ cười khích lệ.
Lúc ấy Hạ Linh kinh ngạc nhìn Nhật Linh, cô không ngờ chị lại cảm ơn chính mình, trong lòng thấy vô cùng xấu hổ.
Lê Nhật Linh giữ chặt cánh tay của Lê Vân Hàng rồi nghiêng đầu nhìn về phía ông.
"Và người tôi muốn cảm ơn nhất là cha tôi, cảm ơn ông ấy đã không bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm tôi, cho tôi biết rằng tôi không cô đơn trong biết nhiêu ngày tháng tôi kiên trì không bỏ cuộc ấy."
Giọng cô trầm thấp nhẹ nhàng như dòng nước, ánh mắt ngập tràn sự kiên định.
Lê Vân Hàng thở dài, âu yếm ôm lấy Lê Nhật Linh, bàn tay lớn vỗ vỗ lưng cô, người đàn ông luôn kiêu ngạo quyết đoán trên thương trường giờ đây không khỏi đỏ hồng đôi mắt, dưới khán đài lại có thêm một tràng pháo tay vang dội.
"Bữa tiệc tôi nay xin phép được tiếp tục, mong rằng mọi người ở đây cũng sẽ thật vui vẻ và hạnh phúc như tôi đang cảm thấy lúc này đây."
Lê Vân Hàng nói lớn, âm nhạc trở nên vui tươi, bên dưới lại khôi phục vẻ sôi động náo nhiệt.
Lê Nhật Linh cùng cha bước xuống sân khấu, người phục vụ đưa sâm panh cho hai người.
"Tương lai con sẽ tiếp quản LX, vậy hôm nay cha sẽ dẫn con đi gặp những người kỳ cựu trong ngành ở thành phố Marseille."
Lê Vân Hàng liếc nhìn ly sâm panh trong tay Lê Nhật Linh, sốt sắng nói.
"Nhưng mà Lâm Quân..."
Nhật Linh liếc nhìn Lâm Quân đang ứng phó với đám đông, đúng lúc anh cũng đang nhìn về phía cô mỉm cười.
"Không sao, chúng ta cùng nghĩ cách để vẹn cả đôi đường."
"Tại sao không để em gái con tiếp quản công ty?"
Lê Nhật Linh lại liếc nhìn xung quanh một lượt không hề thấy bóng dáng của Hạ Linh, trong lòng cảm thấy có chút áy náy, nếu không phải do mình xuất hiện, tất cả những thứ này bây giờ đều thuộc về cô ấy.
"Mặc dù Hạ Linh không phải là con gái ruột của cha, nhưng cha luôn coi con bé như con gái ruột của mình. Cách đây một thời gian, vụ việc của Jackson xảy ra cha mới nhận ra rằng Hạ Linh bây giờ hoàn toàn không có năng lực đó.”
"Nhưng……"
"Chủ tịch Lê, chúc mừng ông! Cuối cùng cũng tìm được con gái rồi." Việc Lê Vân Hàng tìm con gái ruột không phải là bí mật nên ai có quan tâm cũng sẽ đều biết một chút
"Ôi, chào chủ tịch Trương"
Lê Vân Hàng nâng sâm panh trong tay lên chạm vào ly của người đàn ông họ Trương, nụ cười nịnh nọt trên mặt ông ta vẫn luôn hướng về phía Lê Nhật Linh khiến người ta rất khó chịu.
Lê Vân Hàng nhìn ra điểm lạ, nghiêng người hỏi cô: "Lâm Quân đâu con?"
"Bên kia ạ."
"Được rồi, ở đây để cha nói chuyện. Con đi tìm nó đi." Lê Vân Hàng cười đẩy Nhật Linh ra.
“Sao lại qua đây rồi?” Lâm Quân nhìn thấy Nhật Linh đi về phía mình liền vội vàng bước tới đứng bên cạnh, anh choàng tay qua eo cô giống như đang tuyên cha chủ quyền.
Lê Nhật Linh vốn đã xinh đẹp rồi, nhưng đêm nay sau khi ăn vận chỉnh tề cô còn diễm lệ hơn, dù ở bên cô đã lâu nhưng anh vẫn không khỏi rung động, huống chi là người đàn ông khác?
“Cha kêu em qua đây trước, không phải em muốn đến đâu nhé.” Cô nhẹ nhàng lắc đầu, giống như đang cố ý kích thích Lâm Quân.
"Em còn muốn đi chỗ nào nữa? Anh chiều em quá nên em hư đúng không?" Lâm Quân thấp giọng, cúi đầu đặt môi lên bên tai cô, tư thế và lời nói đều vô cùng mờ ám..
Hai má của cô đỏ lên không thể giải thích được vì sự tiếp cận đột ngột của Lâm Quân, cả hai tai cũng đỏ dần lên giống như người thiếu nữ chưa trải sự đời, dáng vẻ e ấp thẹn thùng khiến môi Lâm Quân cong lên một đường thỏa mãn.
Người phụ nữ nhỏ bé này, cử chỉ của cô đẹp như một bức tranh vẽ, khiến anh không khỏi muốn giấu ngay cô đi không cho kẻ khác dòm ngó.
Lâm Quân nắm tay Nhật Linh, chỉnh lại cà vạt rồi đưa cô qua chỗ khác chào khách, hai người đi bên nhau rất hợp, không khỏi khiến người ta cảm thán quả là một cặp trời sinh.
Về phía Lê Minh Nguyệt và Hà Dĩ Phong, Lê Minh Nguyệt chẳng mấy khi đi tiệc, bàn tiệc đầy ắp thức ăn khiến cô vui đến nỗi không thể rời bước, Hà Dĩ Phong đứng bên cô ấy nâng ly sâm panh một cách lịch lãm nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi cô.
Phong cách ăn uống của Lê Minh Nguyệt rất dễ thương khiến người ta nhìn một cái là lên cơn thèm ăn ngay được, Hà Dĩ Phong khẽ nhếch môi trong vô thức.
"Dĩ Phong! Dĩ Phong! Mau giúp em cầm miếng bánh này với!" Lê Minh Nguyệt miệng đầy thức ăn, hai má phồng lên, đến nói cũng còn không rõ lời.
Hà Dĩ Phong không khỏi cong môi, nhưng vẫn cầm lấy miếng bánh trong tay cô, giả bộ chán ghét: "Minh Nguyệt, em nhìn em xem, bụng lòi cả mỡ rồi vẫn còn ăn được!"
“Ớ?!” Lê Minh Nguyệt giật mình đặt chiếc bánh xuống, đưa tay sờ bụng, bĩu môi phản bác lại anh: “Mỡ đâu mà mỡ!
Nói xong cô liền nhận ra Hà Dĩ Phong đang trêu chọc mình, cô mở to mắt: "Anh dám chê tôi béo à!"
“Tôi có chê em đâu thưa bà cô của tôi?” Hà Dĩ Phong nhanh chóng giơ tay đầu hàng cô.
“Anh bảo em bụng mỡ!” Minh Nguyệt không chịu thua, nhìn chằm chằm anh với bộ dạng thề không chịu từ bỏ.
"Đúng thế, nhưng đấy không phải là chê."
"Không chê thì là cái gì?"
Hà Dĩ Phong đưa chiếc bánh vừa cầm lên môi Minh Nguyệt: "Ý anh là, em có thể ăn nhiều một chút."
"Hả? Béo quá không ai thèm thì phải làm sao?" Khi nhìn thấy cái bánh tức giận trong cô đã bay đi một nửa, nhưng lại không dám ăn nữa, đột nhiên do dự, mắt chăm chăm nhìn cái bánh.
Hà Dĩ Phong mỉm cười, tính tình của Minh Nguyệt vẫn như một đứa trẻ, cảm xúc đến rồi đi nhanh chóng, vô lo vô nghĩ khiến người ta cảm thấy thư thái và an toàn khi ở bên.
"Không sao, em chưa từng nghe câu này sao?"
"Câu gì?"
"Em ăn nhiều hơn thì những chỗ mà anh thích nơi em sẽ có nhiều hơn. Và dù em có như thế nào thì anh vẫn luôn thích em." Hà Dĩ Phong nghiêm túc nói, làm cho trái tim của Lê Minh Nguyệt như chệch đi một nhịp.
Sau khi hồi hồn cô xua tay tỏ vẻ kiêu ngạo: "Ai cần anh thích!"
Bữa tiệc tối kết thúc bằng tiếng hát, Lê Vân Hàng vì vui vẻ nên uống hơi nhiều, ông nắm tay Lâm Quân liên tục nói rằng rằng anh phải chăm sóc Lê Nhật Linh thật tốt, Nhật Linh che miệng ngồi sang một bên, bởi vì cảm động mà hai mắt ửng đỏ.
Cô chưa bao giờ trải qua chuyện như thế này kể từ khi cưới Lâm Quân và rời xa Lê Khải Thiên, ông ta chỉ luôn coi cô như một con tốt để có thể trèo lên cây đại thụ nhà họ Lâm mà thôi. Đến một lời yêu thương ông ấy còn không có huống hồ là nhắn nhủ dặn dò.
Lê Minh Nguyệt dựa vào lồng ngực của Hà Dĩ Phong, trong lòng có chút xúc động, đột nhiên cô nhớ tới cha mẹ mình, hình như hai người họ đã lâu rồi không đến tìm cô. Còn cô, trước khi ra nước ngoài, bận chăm sóc cho ba đứa nhỏ nhà Lê Nhật Linh, sau khi ra nước ngoài thì đã thay đổi toàn bộ phương thức liên lạc rồi.
“Làm sao vậy?” Thấy Lê Minh Nguyệt nhìn mình chằm chằm, Hà Dĩ Phong quan tâm, mở miệng hỏi, còn tưởng là Lê Minh Nguyệt muốn về nhà ngủ.
"Hà Dĩ Phong, anh nói thật cho em biết, ba mẹ em đâu rồi?"
"Làm sao anh biết được?"
“Nếu không phải vì anh, thì làm sao bọn họ lại an phận như thế được?” Mẹ cô từ trước đến nay luôn luôn trọng nam khinh nữ, không thể nào quay về tay trắng mà không bòn chút tiền của mình để giúp cho Lê Minh Dương.
Hà Dĩ Phong mím môi, Lê Minh Nguyệt đã lâu không nhắc tới, tưởng cô đã quên rồi, sao lại đột nhiên nhớ tới chuyện này mà hỏi thế?
"Bọn họ lại đến tìm em sao?"
"Không có." Lê Minh Nguyệt lắc đầu, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại: "Em chỉ nghĩ rằng anh nhất định đã giấu em làm chuyện gì đó, hoặc là đưa tiền cho bọn họ. Em không muốn vì chuyện trong nhà mà nợ anh bất cứ thứ gì."
Bối cảnh xuất thân của cô và Hà Dĩ Phong khác nhau một trời một vực. Cô đang nỗ lực kéo khoảng cách này gần lại. Từ khi đến nước Pháp đến nay, cô vẫn luôn cố gắng chăm chỉ học tiếng Anh.
Hơn nữa, nếu ai không biết đầu đuôi câu chuyện, họ nhất định sẽ nghĩ rằng cô chỉ quan tâm đến tiền của Hà Dĩ Phong. Nếu cô cứ vô tư mà nhận hết thứ này đến thứ kia của Hà Dĩ Phong, thì đừng nói gì đến những người khác, ngay cả bản thân cô cũng sẽ coi thường chính mình.
“Đừng suy nghĩ vớ vẩn.” Hà Dĩ Phong cau mày, xoa đầu Lê Minh Nguyệt.
"Vậy chuyện đó cuối cùng là như thế nào?"
"Anh chỉ sắp xếp một vị trí không quan trọng cho anh trai em trong tập đoàn Hà Gia. Có một công việc cố định rồi thì mẹ em đương nhiên sẽ không làm phiền đến em nữa."
“Thật sao?” Lê Minh Nguyệt vẫn không tin lắm.
“Thật mà.” Hà Dĩ Phong mỉm cười và ôm Lê Minh Nguyệt vào lòng.
Còn bên kia, thật lâu sau, Lê Vân Hàng mới buông tay Lâm Quân ra, môi hơi khô, Hạ Linh cũng gãi trúng chỗ ngứa, đưa qua một ly nước, nhìn Lê Nhật Linh, có hơi mệt mỏi rã rời, nói: “Em sẽ đưa cha về nhà, anh chị cứ về trước đi."
"Không sao đâu, chúng ta cùng nhau đi, một mình em cũng không lo hết được mà."
Hạ Linh lắc đầu từ chối: "Không phải, anh rể hình như cũng uống nhiều..."
Không chỉ có Lê Vân Hàng chiêu đãi quan khách khắp nơi mà Lê Nhật Linh khi xuất hiện trên sân khấu cũng gây kinh ngạc, hơn nữa cũng là nhân vật chính của ngày hôm nay, hiển nhiên sẽ có rất nhiều người muốn làm quen, Lâm Quân cũng khó mà từ chối, đành phải chắn rượu giúp Lê Nhật Linh.
"Một mình em được không đó?"
"Còn có tài xế và có bảo mẫu ở nhà, em không sao."
Trời đã về đêm, Lâm Quân nồng nặc mùi rượu, khó khăn lắm mới xiêu vẹo mơ màng về dược đến nhà, nằm la liệt trên ghế sofa, không muốn nhúc nhích.
Uống vào kha khá champagne, ban đầu cứ nghĩ sẽ không có chuyện gì, đến giờ mới thấy tác dụng chậm có tính sát thương không hề nhỏ chút nào.
Lê Nhật Linh để Lâm Quân nằm đó, đắp cho anh một tấm chăn mỏng và đi vào bếp nấu canh giải rượu cho Lâm Quân, vừa làm vừa rủa thầm Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt, đúng là hai đứa bạn oan nghiệt.
Đặc biệt là Hà Dĩ Phong, vừa mới ra khỏi hội trường là đã lấy lý do cuộc sống về đêm để kéo Lê Minh Nguyệt đi, chạy mất hút không thấy tăm hơi đâu.
Lê Nhật Linh xoa xoa thái dương, may mà Lâm Quân không nôn, nếu không đêm nay cô tiêu là cái chắc.
Một đôi tay ôm lấy eo cô, hai bàn tay ôm nhẹ bụng dưới, đầu của người đàn ông ấy đặt trên vai cô, Lê Nhật Linh nắm lấy đôi tay to lớn kia, không hề kinh ngạc chút nào.
"Anh không đi nằm đi, vào đây làm gì?"
Cô nhớ rõ Lâm Quân vừa về là đã ngủ thiếp đi trên ghế sofa rồi mà?
"Ừm..." Hơi thở của Lâm Quân quấn lấy cổ cô, giọng nói làm nũng truyền đến màng nhĩ của Lê Nhật Linh: "Anh vừa mới tỉnh dậy, đột nhiên không thấy em đâu, trong lòng trống rỗng."
Khóe môi Lê Nhật Linh hơi nhếch lên: "Đừng quậy, nhanh ra ngoài nằm đi, canh giải rượu sắp xong rồi đây."
Lâm Quân nghiêng đầu dựa vào vai cô, híp mắt nhìn cô, nói: "Hôn chút đi."
Lê Nhật Linh dở khóc dở cười, cúi đầu mổ nhẹ lên môi anh, lúc này Lâm Quân mới cười, mãn nguyện đi ra khỏi phòng bếp.
“Lâm Quân? Lâm Quân?” Lê Nhật Linh bưng bát canh giải rượu đi ra, nhưng không thấy Lâm Quân ở trên ghế sofa, may mà lúc tìm nhà cũng không tìm nhà lớn, Lê Nhật Linh nghe thấy tiếng nước truyền ra từ phòng tắm.
Chẳng lẽ Lâm Quân say đến thế rồi mà vẫn còn chạy đi tắm.
Lê Nhật Linh đi vào phòng thăm dò thử, rèm cửa đóng kín, cả phòng tối đen như mực, ánh đèn trong phòng tắm lờ mờ lọt qua khe cửa, tỏa ra một màu sắc nhẹ nhàng.
Lê Nhật Linh đặt bát canh giải rượu xuống, vừa ngồi xuống cái giường mềm mại là cơn buồn ngủ ập đến ngay. Từ sáng sớm nay đã bị Hạ Linh kéo đi làm tóc, quần đi quần lại đến tận bây giờ, cũng coi như là một ngày mệt mỏi rồi.
Lâm Quân vẫn ở trong phòng tắm, Lê Nhật Linh cố gắng mở mắt ra, nhưng không thắng nổi sức mạnh của mi mắt, tự đầu vào gối, lập tức ngủ say.
Khi Lê Nhật Linh tỉnh lại là do Lâm Quân làm loạn, giày của cô đã bị Lâm Quân cởi ra, bộ lễ phục cao cổ đã kéo xuống tận eo rồi: “cảnh xuân” lộ ra hơn phân nửa,
Lê Nhật Linh sửng sốt, nhanh chóng dùng chăn bông che người lại.
“Hả?” Lâm Quân hiển nhiên không hài lòng với phản ứng của Lê Nhật Linh, tìm kiếm ánh mắt cô, nhìn thẳng vào, khuôn mặt tuấn tú nghiêng về phía cô, phóng đại vô hạn trong con ngươi của Lê Nhật Linh.
"Anh đang làm gì đấy?"
“Giúp em tắm rửa.” Lâm Quân nhướng mày, cười thâm thúy, không đợi Lê Nhật Linh kịp mở miệng đã chặn môi cô lại, Lâm Quân vừa mới tắm xong, trên người chỉ quấn một cái khăn tắm, hơi thở hormone tràn ngập bao bọc lấy cô.
Lâm Quân đột nhiên rời khỏi môi cô.
“Hả?” Hai mắtLê Nhật Linh mờ mịt, dẩu dẩu môi, cực kỳ đáng yêu.
“Em vẫn còn chưa tắm.” Lâm Quân tươi cười đầy ám muội, cắn lên vành tai Lê Nhật Linh, nhẹ nhàng liếm láp.
Lúc này Lê Nhật Linh mới hiểu ra, cơn buồn ngủ tan biến sạch sẽ, Lâm Quân đã tỉnh rượu từ lâu rồi!
“Em đi tắm đây.” Lê Nhật Linh cắn môi, hất tay Lâm Quân ra rồi đứng thẳng dậy, không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy không vui.
Nhưng đã bị bàn tay to lớn của Lâm Quân chặn lại, ánh mắt Lâm Quân sâu thẳm, trong con ngươi toàn là gương mặt Lê Nhật Linh: "Anh giúp em nhé?"
“Không cần!” Lê Nhật Linh từ chối theo bàn năng.
“Cái này không phải do em quyết định.” Lâm Quân đột nhiên đẩy Lê Nhật Linh xuống, khóe miệng nở nụ cười xấu xa, duỗi cánh tay dài ra, trực tiếp kéo khóa bộ lễ phục của cô sát xuống dưới.
Lâm Quân bế Lê Cảnh Trí lên, quần áo lập tức rơi xuống, Lâm Quân biết thói quen của, mặc lễ phục thì cũng chỉ dùng miếng dán ngực, thân thể trắng nõn lộ ra trước mặt anh, con ngươi đen láy của Lâm Quân càng sâu hơn..
Cảm thấy miệng mình hơi khô khốc, đầu lưỡi đảo qua đảo lại.
Lê Nhật Linh vùi đầu vào trong vòng tay của Lâm Quân, hai má đỏ bừng.
Vào đến phòng tắm, Lâm Quân tất nhiên là đã ủ mưu từ trước, nước trong bồn tắm sớm đã đầy, bế cô thả vào, nhiệt độ cũng vừa phải.
Lê Nhật Linh mím môi, một số hình ảnh không thể miêu tả của mình ở nhà riêng của anh tại thành phố Hà Nội hiện lên trong đầu cô, mở to hai mắt nhìn Lâm Quân.
Lâm Quân mỉm cười, như có thể nhìn ra được Lê Nhật Linh đang nghĩ gì, nhẹ nhàng dùng tay vén tóc cho cô, tựa như có chút tiếc nuối, lắc đầu nói: “Đừng sợ, bồn tắm này không lớn bằng cái ở nhà. "
Mặt Lê Nhật Linh càng đỏ hơn nữa, lại khiến trái tim của Lâm Quân run lên, con cũng đã có rồi, vậy mà nhất cử nhất động trong vô thức của Lê Nhật Linh vẫn có thể khiến lòng anh rung động bất cứ lúc nào.
Lâm Quân ngoan ngoãn tắm rửa cẩn thận cho Lê Nhật Linh, giống như thợ săn ăn thịt dê non béo, đã không đợi nổi nữa rồi, nhưng lại chậm rãi làm việc.
Nhưng dù sao kết quả cuối cùng thì tất nhiên không cần nói cũng biết, thể lực của Lâm Quân vô cùng tốt, cuối cùng vẫn là Lê Nhật Linh mệt mỏi nằm liệt trên giường, thậm chí còn không mở mắt ra được, chỉ có thể để Lâm Quân tùy ý lăn lộn.
Cũng may, Lâm Quân vẫn còn chút nhân tính, xong xuôi lại đưa cô vào phòng tắm rửa sạch sẽ.
Nhóm Lâm Quân, Hạ Dĩ Phong ở thành phố Marseille mấy ngày nay cũng không làm gì, nhàn rỗi thì đi dạo lòng vòng, cũng coi như là chán nản.
Ban đầu, Lê Nhật Linh nóng lòng muốn trở về Việt Nam đề chăm con, nhưng vừa mới nhận cha con với Lê Vân Hàng, phán quyết cho Jackson vẫn còn chưa được đưa ra, điều này đã thuyết phục Lê Nhật Linh một thời gian sau mới rời Marseille.
Tuy nhiên, công ty có rất nhiều việc phải giải quyết, Lê Vân Hàng cũng không dư quá nhiều thời gian rảnh để đến chơi với bọn họ, đành phải để Hạ Linh dẫn bọn họ đi dạo khắp nơi.
Lê Minh Nguyệt lần này không bất cẩn nữa, lúc nào cũng kè kè bên cạnh Hà Dĩ Phong, không để anh một mình tiếp xúc với Hạ Linh dù chỉ là nửa giây.
Dù rằng bây giờ cô ấy đã biết Hạ Linh không phải là người xấu, nhưng cô không thể để một người phụ nữ có ý với Hà Dĩ Phong suốt ngày đi lang thang bên cạnh Hà Dĩ Phong.
Hạ Linh dường như cũng đã suy nghĩ rõ ràng hơn, nếu không thể ở bên nhau, cô cũng muốn giữ lại cho bản thân mình một chút tự tôn, ít nhất cũng khiến chính mình nhìn có vẻ hào sảng hơn một tí.
Cố ý giữ khoảng cách với Hà Dĩ Phong, đưa mọi người đi tham quan, cứ thế, ngược lại là mối quan hệ với Lê Nhật Linh đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
“Lâm Quân, điện thoại đang reo kìa.” Lê Nhật Linh lấy điện thoại từ trong túi xách ra, đưa cho Lâm Quân, Hà Dĩ Phong thò đầu qua, nháy mắt vài cái với Lê Nhật Linh: “Ô kìa, ô kìa kìa? Điện thoại của Lâm Quân cũng đưa cho em giữ luôn rồi, nhìn như kiểu giao hết cả đời cho em luôn á."
“Cha gọi đến.” Lâm Quân bật màn hình lên, giải thích ngắn gọn.
Lê Nhật Linh gật đầu, không thèm để ý, tiếp tục nói chuyện phiếm với Hạ Linh.
Lâm Quân cúp điện thoại, nhưng sắc mặt lại trở nên nặng nề.
“Có chuyện gì vậy?” Hà Dĩ Phong là người đầu tiên phát hiện ra vẻ mặt của Lâm Quân không ổn, vội hỏi.
"Jackson bỏ trốn."
"Trốn?! Không phải ông ta đang ở Cục cảnh sát sao?"
“Tôi không biết, chắc là đã có ai đấy nhúng tay vào rồi.” Lâm Quân lắc đầu, cau mày.
“Mợ nó, Jackson lợi hại đấy, ông ta làm thế là vượt ngục rồi còn gì!” Hà Dĩ Phong nhảy dựng lên, vẻ mặt kinh ngạc.
Mà sắc mặt của Hạ Linh và Lê Nhật Linh không được tốt lắm, tay của Lâm Quân đặt ở trên vai Lê Nhật Linh: "Từ từ, về nhà rồi tính."
“Được.” Bọn họ cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà đi tham quan nữa, gật đầu đồng ý.
Tại nhà họ Lê, Lê Vân Hàng cau mày vân vê dụng cụ pha trà, có chút thất thần.
“Cha!” Lê Nhật Linh và Hạ Linh vừa mở cửa bước vào đã thấy.
Lê Vân Hàng gật đầu: "Về rồi hả, Lâm Quân đâu?"
"Ở đằng sau."
"Chuyện gì vậy? Jackson sao lại có khả năng vượt ngục được?" Lâm Quân bước vào phòng, hỏi.
Jackson bây giờ không nơi nương tựa, mất hết tất cả. Chứng cứ phạm tội của ông ta như tiếng xấu đồn xa, ai ai cũng căm ghét, làm sao còn có người bằng lòng giúp đỡ ông ta?
"Cha cũng chưa rõ lắm. Lúc nãy có người bên cục cảnh sát gọi đến hỏi thăm tình hình thì cha mới biết, ngày mai phiên tòa sẽ diễn ra, bây giờ Jackson đã bỏ trốn, nhưng thật ra cũng là gãi đúng chỗ ngứa, ngồi xuống trước đã rồi nói."
"Vâng."
Lê Vân Hàng cau mày, Jackson đương nhiên sẽ không lộ diện ngay lúc này, nhưng ai biết được liệu ông ta có âm thầm động tay động chân gì đó hay không, trải qua chuyện vừa rồi, Lê Vân Hàng và Jackson cũng coi như là đã xé xác nhau, Jackson là người không từ thủ đoạn, không biết liệu sau này sẽ còn làm gì hại đến bọn họ nữa.
"Tạm thời các con đừng đi ra ngoài, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
“Nhưng Jackson nhất định không dám ra mặt lúc này.” Lê Minh Nguyệt cong môi, cô ở nhà cả ngày, chịu không nổi nữa rồi.
“Phải đề phòng trước chứ.” Hà Dĩ Phong nắm lấy tay Lê Minh Nguyệt, nhìn Lê Vân Hàng.
"Lâm Quân, chiều nay đi với cha đến đồn cảnh sát để tìm hiểu tình hình."
"Vâng, trong trường hợp này, có vẻ như phải thay đổi lịch trình một lần nữa."
Họ đã lên kế hoạch để giải quyết mọi việc và trở về nhà vào ngày mốt, cứ nghĩ là xong xuôi hết rồi, ai ngờ lại xảy ra chuyện này.
"Nhưng mà..." Lê Nhật Linh nhịn không được đã mở miệng, có chút muốn nói lại thôi.
“Gì thế?” Lâm Quân nhìn ra sự lúng túng của Lê Nhật Linh.
"Tối hôm qua mẹ gọi điện cho em."
"Mẹ?”
“Ừ.” Lê Nhật Linh gật đầu, là Hoàng Ánh gọi đến, đại khái là không biết phải nói với Lâm Quân như thế nào, nên đành phải gọi cho Lê Nhật Linh.
"Mẹ bảo chúng ta về nhà ăn Tết. Rời thành phố Hà Nội lâu như thế rồi, chuyện ở công ty toàn đề cha xử lý, em không thể từ chối bà ấy được."
Lâm Quân thở dài, hiểu được sự khó xử của Lê Nhật Linh bọn họ đi lâu như thế rồi Hoàng Ánh mới gọi đến, xem như là cho người con dâu này đủ thể diện rồi, thật sự nếu không trở về thì đúng là không thể nào nói nổi.
“Không sao đâu, chúng ta nhanh chóng giải quyết xong rồi về.” Lâm Quân an ủi.
“Được, vậy mau tranh thủ thời gian thôi.” Lê Vân Hàng đứng dậy, cầm áo khoác lên, gật đầu với Lâm Quân.
"Ngài Lâm, ngài Lê."
Trong đồn cảnh sát, nhìn thấy Lâm Quân và Lê Vân Hàng vừa đi qua, đội trưởng dẫn đầu đội thực hiện nhiệm vụ quay lại với vẻ mặt nghiêm nghị.
"Ừ, có tin tức gì của Jackson chưa?"
"Không có, xem xét tình hình thì có lẽ là trốn đi trong đêm qua."
"Đêm qua?"
Lâm Quân cau mày, người này tối hôm qua được giải cứu khỏi đồn cảnh sát, đến hôm nay mới bị phát hiện, trong lòng không khỏi buồn bực, ngữ khí cũng theo đó mà nặng nề hơn.
"Đúng vậy, đêm qua, ai đó đã giả làm cảnh sát nội bộ của chúng tôi, sau đó đánh thuốc mê cán bộ trực đêm. Jackson lấy cảnh phục của người đó mặc vào, trốn đi rồi."
"Đội trưởng, hệ thống an ninh của các anh cần được tăng cường đấy."
Lê Vân Hàng nhíu chặt lông mày, có chút không vui, mấy năm nay, ông dốc sức làm việc ở thành phố Marseille, ngoài việc xử lý những kẻ khôn lỏi trên thương trường, những quan chức chính phủ này cũng nhận được rất nhiều phúc lợi.
Nhưng bây giờ chuyện của Jackson, vất vả lắm mới giải quyết được, giờ lại thất bại ngay phút cuối, dựa vào tình trạng hiện tại của Jackson, ông ta rất có thể sẽ bất chấp tất cả, những người từng tham gia tấn công trước đó đều lâm vào nguy hiểm.
Đổi lại thì ai sẽ vui đây?
"Ngài Lê nói rất đúng, chúng tôi sẽ dần dần cải tiến."
Đội trưởng cúi đầu, vô cùng xin lỗi.
Nhưng cũng không còn cách nào nữa, Jackson không phải ngồi tù mà chỉ đang chờ tuyên án, tạm giam mà thôi, trông coi cũng thoáng hơn một tí, ai mà ngờ lại xảy ra chuyện như thế này?
"Ông ta có thể đi đâu được?"
Đội trưởng lộ vẻ khó xử, mở miệng nói: "Chúng tôi đã kiểm tra hồ sơ lộ trình đêm qua tại bến xe, ga tàu, sân bay,... Không có Jackson, không tìm thấy bất kỳ tung tích nào của ông ta trong thành phố. Chúng tôi nghi ngờ rằng rất có thể ông ta đã nhập cư trái phép sang nước khác.”
"Nhập cư trái phép sang nước khác!"
"Sir!"
Một cảnh sát trẻ chạy đến và thì thầm gì đó vào tai của đội trưởng, hai mắt đội trưởng sáng rực lên.
Phất tay, viên cảnh sát trẻ chạy ra ngoài.
"Tôi vừa nhận được tin, Jackson đúng là đã nhập cư trái phép sang nước khác. Có người ở biên giới đã nhìn thấy ông ta. Nếu đúng như vậy, công tác sắp tới của chúng ta sẽ tương đối khó khăn hơn. Nếu ông ta đi sang nước khác, chúng ta cần phải liên hệ với tổ chức Liên hiệp quốc để cùng phá án."
Lê Vân Hàng xoay ly nước trong tay, vẻ mặt trầm tư.
"Vậy hiện tại chúng ta có thể làm gì đây?"
Lâm Quân nhìn thoáng qua Lê Vân Hàng rồi đưa mắt nhìn xuống đất, như đang suy tư gì đó.
"Hiện tại chỉ có thể mong hai vị trở về chờ tin tức, tạm thời tốt nhất không nên ra ngoài một mình. Người đã cứu Jackson lần này rất thần bí, có thể sẽ làm hại các vị."
"Đây là đương nhiên!"
Lê Vân Hàng nắm chặt lấy cạnh bàn.
"Cha, chúng ta về trước đi!"
Lâm Quân thấy Lê Vân Hàng không vui, đành phải ra mặt giảng hòa, tuy rằng trong lòng anh cũng rất hụt hẫng.
"Chuyện của Jackson lần này quá kỳ lạ."
Chiếc xe chậm rãi tiến về phía trước, thần sắc của Lê Vân Hàng từ khi ra khỏi đồn cảnh sát đến bây giờ vẫn luôn rất nặng nề, khiến Lâm Quân cũng cảm thấy bất an.
"Mấy hôm nữa, con đưa Nhật Linh về Việt Nam trước đi!"
Suy nghĩ hồi lâu, Lê Vân Hàng mới chậm rãi nói, chuyện lần này khiến sự nghi ngờ trong lòng ông càng thêm bành trướng, cảm giác bất an, lo sợ tương tự như rất nhiều năm về trước.
Điều quan trọng nhất là cuối cùng thì ai đã cứu Jackson. Bây giờ ông ta hai bàn tay trắng, chẳng thể trục lợi được gì.
"Bây giờ tụi con mà đi thì không ổn, rốt cuộc thì…”
Lâm Quân khó hiểu, Lê Vân Hàng là người lưu luyến, không muốn Lê Nhật Linh đi nhất, lần này đột nhiên buông tay, chắc chắn là có lý do riêng của ông ấy, chẳng lẽ là phát hiện ra điều gì?
Lần trước lúc ở trong phòng giam, Jackson đã nói rằng ngay cả khi ông ta có chết đi, bọn họ cũng sẽ không được yên thân, vì vậy có lẽ điều đầu tiên ông ta làm khi ra ngoài lần này chính là trả thù. Vậy ý của Lê Vân Hàng là gì đây?
"Lâm Quân, mặc kệ tình huống có như thế nào. bảo vệ tốt cho Nhật Linh là điều quan trọng nhất."
Lê Vân Hàng nghiêm nghị. Mặc dù Lâm Quân có nghi ngờ trong lòng, nhưng tâm tứ của Lê Vân Hàng rất kín đáo, nói chuyện luôn có đạo lý riêng, cũng không nên hỏi thêm gì nhiều.
Ngoài cửa sổ là lúc mặt trời ngả về phía tây, ánh hoàng hôn lười biếng nằm dài trên sàn nhà, cả một đại lộ rộng lớn, ai nấy đều được ánh mặt trời bao phủ…
Người đến rồi đi, trong lòng ai cũng chất chứa những nỗi niềm riêng, bước đi trên con đường dẫn đến mục tiêu của chính mình, bọn họ cười nói ồn ào, mọi thứ vốn bình thường đến không thể bình thường hơn.
Chỉ là, đằng sau tất cả những thứ bình dị này, bên cạnh họ, có không biết bao nhiêu câu chuyện khiến con người ta kinh sợ đang xảy ra.
Tựa như lúc này đây, Lê Vân Hàng mang tâm sự nặng nề, còn Lâm Quân đang lo lắng, bất an.
Trên một chuyến tàu chở hàng ngoài khơi, một cái đầu quấn băng gạc, lộ ra một đôi mắt, người đàn ông mặt mũi hung tợn đang ngồi sụp trên boong tàu, ánh mắt nhìn về phía nước Pháp, hít sâu một hơi điếu thuốc trên tay.
Mà lúc này, tàn thuốc đã rơi vương vãi khắp cả boong tàu, rõ ràng là vừa mới rơi xuống.
“Cộp cộp cộp…”
Âm thanh giày da đạp lên mặt boong tàu vang lên bên tai lão ta, không cần nhìn lại lão ta cũng biết người đến là ai, lời chế nhạo truyền đến sau đó cũng xác nhận suy đoán của lão ta.
“Phó chủ tịch Jackson cũng có lúc dùng tới khói thuốc để giải sầu sao!”
Tiếng cười của người đàn ông sắc lạnh, dọa đám mòng biển đang tìm kiếm thức ăn trên biển bay mất, sải rộng đôi cánh, bay đi thật xa.
Jackson liếc ông ta một cái, nhổ một bãi nước bọt xuống đất, sau đó ném đầu thuốc lá sắp cháy hết lên boong tàu, xỏ chân vào đôi giày da, dùng sức đạp mạnh lên.
“Mày là cái thá gì chứ, trước đây mày chẳng qua chỉ là một con chó trong công ty, chỉ biết xu nịnh ông chủ, mày chẳng biết cái mẹ gì hết!”
Giọng nói trầm thấp có phần khản đặc giống hệt như ma quỷ vừa chui ra từ địa ngục khiến người ta khiếp sợ.
“Tao là cái thá gì chứ, nhưng mà so với con chó nhà có tang như mày thì đỡ hơn nhiều. Với lại chuyện tao biết làm không chỉ có xu nịnh ông chủ thôi đâu.”
Sau khi nói xong, lại thêm một tràng cười đắc thắng vang lên.
“Robert, mày có biết câu gà néo đứt dây không? Rồi sẽ có một này mày cảm nhận được những đau đớn mà tao phải gánh chịu ngày hôm nay?”
“Thôi đi! Jackson, mày nghĩ rằng mày vẫn là phó chủ tịch của ngày xưa sao? Bây giờ mày chỉ là một kẻ thất bại, nếu như không có ông chủ của bọn tao, chắc hẳn bây giờ mày đang đợi tòa án xét xử, sau đó chỉ cần nghe ‘bằng’ một tiếng…”
Robert tỏ vẻ phóng đại duỗi tay ra tạo hình giống khẩu súng rồi đưa lên miệng thổi một cái, động tác quỷ dị, dọa Jackson sợ đến co rúm cả người lại.
“Bùm! Sau đó đầu của mày sẽ nổ tung, ha ha ha ha ha….”
Giọng của Robert như muốn nổ tung khắp trời, đâu còn bộ dạng kiên cường chính trực giống như lúc trợ giúp cho Lâm Quân ngày nào, đôi mắt dưới cặp kính cọng vào tao nhã giống hệt con rắn độc.
Đại loại như một kẻ hai mặt vậy, lúc này nội tâm của ông ta đầy méo mó và u ám.
Ông ta cúi người trợn to hai mắt nhìn vào Jackson nói: “Tao nói cho mày biết, tao tuyệt đối sẽ không làm một kẻ thất bại giống như mày đâu.”
Jackson ngước mắt lên, giống như bị kích thích, vung tay kéo chặt cà vạt của Robert.
Robert bị bóp cổ có hơi nghẹt thở.
“Tao nói cho mày biết, mày dám động đến tao, tao sẽ không để người nhà mày được yên đâu.”
Mặt mày Robert vì thiếu dưỡng khí mà đỏ bừng, khó khăn lắm mới nói xong hết một câu, Jackson liền buông tay ra.
Ông ta loạng choạng lùi lại sau đó ngồi bệt xuống đất.
Ông ta chống một tay xuống đất rồi chậm rãi đứng lên, còn tay kia thì dùng lực nới lỏng cà vạt của mình.
“Bọn họ sao rồi?”
Jackson dừng lại một chút, nhìn Robert hỏi.
“Sao rồi? Nhờ mày ban tặng, tất cả những gì mày chiếm đoạt đều đã bị tịch thu, bọn họ bây giờ không một xu dính túi.”
Robert cười lạnh một tiếng, Jackson lại hướng mắt nhìn về phía nước Pháp, phẫn hận nơi đáy mắt càng sâu.
“Nhưng mà coi như mày may mắn.”
Jackson nhìn lại. Lão ta nhất thời không hiểu ý Robert là gì.
“Ông chủ thương hại bọn chúng, ông chủ nói, chỉ cần lần này mày giúp ông chủ làm tốt mọi chuyện, ông chủ tất nhiên sẽ giúp thu xếp cho người nhà của mày.”
“Muốn tao làm gì?”
“Chuyện đó sau này mày sẽ biết!”
“Tao muốn gặp ông chủ!”
“Gặp ông chủ, hừ, ông chủ bây giờ không muốn gặp mày, mày nên ra nước ngoài tự ngẫm nghĩ lại cho kỹ đi!”
“Mẹ kiếp, tao biết làm thế nào để đối phó với Lê Vân Hàng và Lâm Quân.”
“Ồ, nghe có vẻ hay ho đấy! Nhưng mà rốt cuộc tao có nên giúp mày chuyển lời hay không?”
Khóe miệng Robert nhếch lên thành hình vòng cung gian xảo.
Chuyên viên trang điểm trong phòng đang trang điểm tinh xảo cho Lê Nhật Linh, khuôn mặt của cô vốn đã thanh tú, dưới bàn tay của chuyên viên trang điểm lại càng thêm xinh đẹp và cuốn hút hơn.
Khiến Hạ Linh ngưỡng mộ không thôi.
"Làm gì có, em cũng đẹp mà."
Những cuộc trò chuyện sôi nổi của khách khứa từ dưới lầu vang lên, đằng sau tiếng ồn ào tiếng nhạc êm đềm như nước chảy róc rách, Nhật Linh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay vô thức đan vào nhau.
Hạ Linh nhìn ra suy nghĩ của cô liền nhanh chóng an ủi: "Chị, chị đừng căng thẳng, hôm nay chị là nhân vật chính, cha đã mời tất cả quan chức, quý tộc nổi tiếng trong lĩnh vực kinh doanh tới, ánh sáng cũng được sắp xếp rất hợp lý. Bây giờ chị chỉ cần xuất hiện thật đẹp điên đảo chúng sinh là được rồi,."
"Không phải hồi hộp đâu, Linh à, em có biết không? Chị đã mơ tưởng đến ngày được gặp cha không biết bao nhiêu lần, thật đấy, thế nên giờ đây không rõ trong lòng đang mang cảm xúc gì nữa. Có lẽ nó đúng với câu nói của ông bà ta ngày xưa, một giọt máu đào hơn ao nước lã em ạ. ”Đôi mắt cô sáng ngời nhìn Hạ Linh, rồi rất nhanh sau đó trở lại trạng thái ban đầu.
"Xin lỗi chị..." Nếu không phải vì cô ấy, Lê Nhật Linh đã nhận cha từ lâu rồi, trong lòng cô ấy không khỏi cảm thấy xấu hổ.
“Cái đồ ngốc này, xin lỗi gì chứ?” cô cười cười, hiển nhiên không hiểu gì trong chuyện này, Lê Vân Hàng đương nhiên sẽ không nói cho Lê Nhật Linh những chuyện ấy.
“Nhật Linh em xong chưa? Chú Hàng kêu chị đưa em ra ngoài.” Lê Minh Nguyệt thò đầu vào, nhìn thấy Lê Nhật Linh thì mặt cũng đơ luôn.
"Sao thế?"
"Không sao, Nhật Linh nhà chúng ta đẹp lắm. Đi thôi, bọn chị đi cùng em, mọi người đang chờ đấy."
“Vâng.” Lê Nhật Linh mím môi.
Ánh đèn chuyển sang màu sắc mờ ảo mê hoặc, hội trường bỗng im bặt, chỉ còn lại tiếng nhạc xập xình, Lê Nhật Linh bước xuống cầu thang trong chiếc váy dài màu tím thướt tha. Chiếc váy được thiết kế với phần vạt sau dài quét đất, vạt trước chỉ dài đến đầu gối, vừa vặn khoe được đôi chân dài, phần eo được chiết gọn tinh tế giúp khoe khéo được vòng eo nhỏ xíu của cô.
Tóc dài như thác đổ, điểm trang mỹ lệ.
Ánh mắt của mọi người trên khán đài đều bị thu hút chăm chú nhìn cô.
Lúc này khó có ai có thể nhìn ra cô đã là mẹ của ba đứa trẻ, mà cô giống như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm nay.
"Tựa như thiên tiên, trần ai khó cầu"
Đứng ở bậc thang cuối cùng, Lâm Quân yên lặng nhìn người phụ nữ được cả đàn ông thèm muốn, phụ nữ khát khao này, cô đang nhẹ nhàng dùng hai tay vén váy lên, chậm rãi đi về phía anh, người ấy chính là vợ anh.
"Hôm nay rất đẹp."
Nhật Linh khoác tay Lâm Quân, những lời thì thầm yêu thương của anh khiến tai cô đỏ bừng.
“Ồ, chỉ có hôm nay đẹp thôi sao?” Lê Nhật Linh nhướng mi, cau mày cười vô cùng quyến rũ.
"Làm gì có chứ, vợ anh ngày nào cũng đẹp."
Cô mỉm cười hài lòng, và bởi vì có Lâm Quân ở đó nên những căng thẳng ban đầu của cô đã vơi đi hơn một nửa.
Các phóng viên tại hiện trường lần lượt quay máy ảnh về họ, bữa tiệc tối nay thật giống như đang tái hiện lại cảnh đám cưới của hai người họ.
Lê Vân Hàng ngắm nhìn con gái từ xa bước trên thảm đỏ, trong ánh mắt ông ngập tràn niềm tự hào và mãn nguyện.
Ông đã đợi ngày này quá lâu rồi, từng cử chỉ của Lê Nhật Linh dường như còn phảng phất hình bóng của mẹ cô hồi đó, ký ức ùa về khiến vành mắt Lê Vân Hàng hơi ươn ướt. Nếu như bà ấy trên trời có linh thiêng thì hiện tại cũng yên tâm an nghỉ rồi.
"Cha."
Lâm Quân buông tay Nhật Linh ra, đứng sang một bên nhường vị trí cho hai cha con bọn họ, để cho Lê Nhật Linh đi về phía cha cô.
"Mọi người ở đây đều nói rằng tôi nhiều năm trên thương trường tôi đã kết giao được rất nhiều bạn hữu, trong đó có những gia đình danh gia vọng tộc ở Marseille, còn có cả các phóng viên của các tờ báo có tên tuổi. Thật sự vô cùng vinh dự khi được đón tiếp các vị đến tham dự buổi tiệc tối nay của Lê Vân Hàng tôi.
Hôm nay tôi tập hợp mọi người tại đây, thật ra là xuất phát từ sự ích kỷ của tôi, những năm qua tôi lăn lộn trên trên thương trường,một doanh nhân đến từ Việt Nam vậy mà lại có thể thành lập ra một công ty như LX tại nơi đây. Tuy rằng sự nghiệp ngày càng phát triển nhưng nhiều năm như vậy tôi vẫn không khỏi canh cánh trong lòng một nỗi niềm, bởi vì năm đó khi tôi còn ở Việt Nam đã thất lạc mất đứa con gái yêu quý. Bằng ấy năm tôi vẫn không từ bỏ, vẫn một lòng tìm kiếm con bé."
Nói đến đây, giọng nói trầm ấm của Lê Vân Hàng dừng lại, ông nhìn Nhật Linh và mỉm cười.
"Đúng lúc tôi nghĩ mình sẽ không tìm thấy con bé nữa, cả đời này sẽ sống trong dằn vặt và khổ đau thì con bé đã xuất hiện. Con bé thậm chí đã giúp tôi và LX vượt qua giai đoạn khó khăn, điều đó khiến người cha như tôi tự hào và thậm chí còn vô cùng hạnh phúc. Có vẻ như qua bao nhiêu, con bé đã dần dần trở nên ưu tú như vậy đấy.”
"Bây giờ tôi muốn giới thiệu con bé với mọi người. Đây cũng là mục đích chính của đêm nay, xin giới thiệu cô con gái thất lạc từ lâu của tôi, Lê Nhật Linh."
Lê Vân Hàng tự hào vẫy tay, mỉm cười nhìn nghiêng về phía Lê Nhật Linh, khóe mắt long lanh như chất chứa giọt lệ nhưng trên môi lại hiện hữu nụ cười hạnh phúc, phía dưới khách mời đồng loạt vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
"Cô Lê, cô có gì muốn nói không?"
Một phóng viên đứng dưới sân khấu hỏi.
“Giờ phút này tôi cũng vô cùng xúc động, bởi vì tôi đã chờ đợi ngày này rất nhiều năm. Khi còn nhỏ tôi luôn nghĩ rằng cuộc đời mình sẽ không bao giờ có được tình yêu thương của người thân, nhưng bây giờ tôi đã thực sự cảm nhận được điều đó. Những năm tháng ấy cuộc đời tôi đã trải qua rất nhiều éo le, nhưng đến lúc này tôi hiểu rằng mọi thứ đều xứng đáng, vì cuối cùng tôi đã có thể đoàn tụ với cha tôi.”
Lê Nhật Linh nắm lấy cánh tay của Lê Vân Hàng như một cô gái nhỏ đang làm nũng.
"Trong khoảng thời gian này, tôi rất biết ơn những người đã cùng tôi đồng cam cộng khổ, đó là chồng tôi Lâm Quân, còn có những người bạn của tôi là Hà Dĩ Phong, Lê Minh Nguyệt cùng Hạ Linh em gái tôi."
Lê Minh Nguyệt và Hà Dĩ Phong nở nụ cười rạng rỡ, Lâm Quân nhướng mày với cô nở một nụ cười khích lệ.
Lúc ấy Hạ Linh kinh ngạc nhìn Nhật Linh, cô không ngờ chị lại cảm ơn chính mình, trong lòng thấy vô cùng xấu hổ.
Lê Nhật Linh giữ chặt cánh tay của Lê Vân Hàng rồi nghiêng đầu nhìn về phía ông.
"Và người tôi muốn cảm ơn nhất là cha tôi, cảm ơn ông ấy đã không bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm tôi, cho tôi biết rằng tôi không cô đơn trong biết nhiêu ngày tháng tôi kiên trì không bỏ cuộc ấy."
Giọng cô trầm thấp nhẹ nhàng như dòng nước, ánh mắt ngập tràn sự kiên định.
Lê Vân Hàng thở dài, âu yếm ôm lấy Lê Nhật Linh, bàn tay lớn vỗ vỗ lưng cô, người đàn ông luôn kiêu ngạo quyết đoán trên thương trường giờ đây không khỏi đỏ hồng đôi mắt, dưới khán đài lại có thêm một tràng pháo tay vang dội.
"Bữa tiệc tôi nay xin phép được tiếp tục, mong rằng mọi người ở đây cũng sẽ thật vui vẻ và hạnh phúc như tôi đang cảm thấy lúc này đây."
Lê Vân Hàng nói lớn, âm nhạc trở nên vui tươi, bên dưới lại khôi phục vẻ sôi động náo nhiệt.
Lê Nhật Linh cùng cha bước xuống sân khấu, người phục vụ đưa sâm panh cho hai người.
"Tương lai con sẽ tiếp quản LX, vậy hôm nay cha sẽ dẫn con đi gặp những người kỳ cựu trong ngành ở thành phố Marseille."
Lê Vân Hàng liếc nhìn ly sâm panh trong tay Lê Nhật Linh, sốt sắng nói.
"Nhưng mà Lâm Quân..."
Nhật Linh liếc nhìn Lâm Quân đang ứng phó với đám đông, đúng lúc anh cũng đang nhìn về phía cô mỉm cười.
"Không sao, chúng ta cùng nghĩ cách để vẹn cả đôi đường."
"Tại sao không để em gái con tiếp quản công ty?"
Lê Nhật Linh lại liếc nhìn xung quanh một lượt không hề thấy bóng dáng của Hạ Linh, trong lòng cảm thấy có chút áy náy, nếu không phải do mình xuất hiện, tất cả những thứ này bây giờ đều thuộc về cô ấy.
"Mặc dù Hạ Linh không phải là con gái ruột của cha, nhưng cha luôn coi con bé như con gái ruột của mình. Cách đây một thời gian, vụ việc của Jackson xảy ra cha mới nhận ra rằng Hạ Linh bây giờ hoàn toàn không có năng lực đó.”
"Nhưng……"
"Chủ tịch Lê, chúc mừng ông! Cuối cùng cũng tìm được con gái rồi." Việc Lê Vân Hàng tìm con gái ruột không phải là bí mật nên ai có quan tâm cũng sẽ đều biết một chút
"Ôi, chào chủ tịch Trương"
Lê Vân Hàng nâng sâm panh trong tay lên chạm vào ly của người đàn ông họ Trương, nụ cười nịnh nọt trên mặt ông ta vẫn luôn hướng về phía Lê Nhật Linh khiến người ta rất khó chịu.
Lê Vân Hàng nhìn ra điểm lạ, nghiêng người hỏi cô: "Lâm Quân đâu con?"
"Bên kia ạ."
"Được rồi, ở đây để cha nói chuyện. Con đi tìm nó đi." Lê Vân Hàng cười đẩy Nhật Linh ra.
“Sao lại qua đây rồi?” Lâm Quân nhìn thấy Nhật Linh đi về phía mình liền vội vàng bước tới đứng bên cạnh, anh choàng tay qua eo cô giống như đang tuyên cha chủ quyền.
Lê Nhật Linh vốn đã xinh đẹp rồi, nhưng đêm nay sau khi ăn vận chỉnh tề cô còn diễm lệ hơn, dù ở bên cô đã lâu nhưng anh vẫn không khỏi rung động, huống chi là người đàn ông khác?
“Cha kêu em qua đây trước, không phải em muốn đến đâu nhé.” Cô nhẹ nhàng lắc đầu, giống như đang cố ý kích thích Lâm Quân.
"Em còn muốn đi chỗ nào nữa? Anh chiều em quá nên em hư đúng không?" Lâm Quân thấp giọng, cúi đầu đặt môi lên bên tai cô, tư thế và lời nói đều vô cùng mờ ám..
Hai má của cô đỏ lên không thể giải thích được vì sự tiếp cận đột ngột của Lâm Quân, cả hai tai cũng đỏ dần lên giống như người thiếu nữ chưa trải sự đời, dáng vẻ e ấp thẹn thùng khiến môi Lâm Quân cong lên một đường thỏa mãn.
Người phụ nữ nhỏ bé này, cử chỉ của cô đẹp như một bức tranh vẽ, khiến anh không khỏi muốn giấu ngay cô đi không cho kẻ khác dòm ngó.
Lâm Quân nắm tay Nhật Linh, chỉnh lại cà vạt rồi đưa cô qua chỗ khác chào khách, hai người đi bên nhau rất hợp, không khỏi khiến người ta cảm thán quả là một cặp trời sinh.
Về phía Lê Minh Nguyệt và Hà Dĩ Phong, Lê Minh Nguyệt chẳng mấy khi đi tiệc, bàn tiệc đầy ắp thức ăn khiến cô vui đến nỗi không thể rời bước, Hà Dĩ Phong đứng bên cô ấy nâng ly sâm panh một cách lịch lãm nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi cô.
Phong cách ăn uống của Lê Minh Nguyệt rất dễ thương khiến người ta nhìn một cái là lên cơn thèm ăn ngay được, Hà Dĩ Phong khẽ nhếch môi trong vô thức.
"Dĩ Phong! Dĩ Phong! Mau giúp em cầm miếng bánh này với!" Lê Minh Nguyệt miệng đầy thức ăn, hai má phồng lên, đến nói cũng còn không rõ lời.
Hà Dĩ Phong không khỏi cong môi, nhưng vẫn cầm lấy miếng bánh trong tay cô, giả bộ chán ghét: "Minh Nguyệt, em nhìn em xem, bụng lòi cả mỡ rồi vẫn còn ăn được!"
“Ớ?!” Lê Minh Nguyệt giật mình đặt chiếc bánh xuống, đưa tay sờ bụng, bĩu môi phản bác lại anh: “Mỡ đâu mà mỡ!
Nói xong cô liền nhận ra Hà Dĩ Phong đang trêu chọc mình, cô mở to mắt: "Anh dám chê tôi béo à!"
“Tôi có chê em đâu thưa bà cô của tôi?” Hà Dĩ Phong nhanh chóng giơ tay đầu hàng cô.
“Anh bảo em bụng mỡ!” Minh Nguyệt không chịu thua, nhìn chằm chằm anh với bộ dạng thề không chịu từ bỏ.
"Đúng thế, nhưng đấy không phải là chê."
"Không chê thì là cái gì?"
Hà Dĩ Phong đưa chiếc bánh vừa cầm lên môi Minh Nguyệt: "Ý anh là, em có thể ăn nhiều một chút."
"Hả? Béo quá không ai thèm thì phải làm sao?" Khi nhìn thấy cái bánh tức giận trong cô đã bay đi một nửa, nhưng lại không dám ăn nữa, đột nhiên do dự, mắt chăm chăm nhìn cái bánh.
Hà Dĩ Phong mỉm cười, tính tình của Minh Nguyệt vẫn như một đứa trẻ, cảm xúc đến rồi đi nhanh chóng, vô lo vô nghĩ khiến người ta cảm thấy thư thái và an toàn khi ở bên.
"Không sao, em chưa từng nghe câu này sao?"
"Câu gì?"
"Em ăn nhiều hơn thì những chỗ mà anh thích nơi em sẽ có nhiều hơn. Và dù em có như thế nào thì anh vẫn luôn thích em." Hà Dĩ Phong nghiêm túc nói, làm cho trái tim của Lê Minh Nguyệt như chệch đi một nhịp.
Sau khi hồi hồn cô xua tay tỏ vẻ kiêu ngạo: "Ai cần anh thích!"
Bữa tiệc tối kết thúc bằng tiếng hát, Lê Vân Hàng vì vui vẻ nên uống hơi nhiều, ông nắm tay Lâm Quân liên tục nói rằng rằng anh phải chăm sóc Lê Nhật Linh thật tốt, Nhật Linh che miệng ngồi sang một bên, bởi vì cảm động mà hai mắt ửng đỏ.
Cô chưa bao giờ trải qua chuyện như thế này kể từ khi cưới Lâm Quân và rời xa Lê Khải Thiên, ông ta chỉ luôn coi cô như một con tốt để có thể trèo lên cây đại thụ nhà họ Lâm mà thôi. Đến một lời yêu thương ông ấy còn không có huống hồ là nhắn nhủ dặn dò.
Lê Minh Nguyệt dựa vào lồng ngực của Hà Dĩ Phong, trong lòng có chút xúc động, đột nhiên cô nhớ tới cha mẹ mình, hình như hai người họ đã lâu rồi không đến tìm cô. Còn cô, trước khi ra nước ngoài, bận chăm sóc cho ba đứa nhỏ nhà Lê Nhật Linh, sau khi ra nước ngoài thì đã thay đổi toàn bộ phương thức liên lạc rồi.
“Làm sao vậy?” Thấy Lê Minh Nguyệt nhìn mình chằm chằm, Hà Dĩ Phong quan tâm, mở miệng hỏi, còn tưởng là Lê Minh Nguyệt muốn về nhà ngủ.
"Hà Dĩ Phong, anh nói thật cho em biết, ba mẹ em đâu rồi?"
"Làm sao anh biết được?"
“Nếu không phải vì anh, thì làm sao bọn họ lại an phận như thế được?” Mẹ cô từ trước đến nay luôn luôn trọng nam khinh nữ, không thể nào quay về tay trắng mà không bòn chút tiền của mình để giúp cho Lê Minh Dương.
Hà Dĩ Phong mím môi, Lê Minh Nguyệt đã lâu không nhắc tới, tưởng cô đã quên rồi, sao lại đột nhiên nhớ tới chuyện này mà hỏi thế?
"Bọn họ lại đến tìm em sao?"
"Không có." Lê Minh Nguyệt lắc đầu, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại: "Em chỉ nghĩ rằng anh nhất định đã giấu em làm chuyện gì đó, hoặc là đưa tiền cho bọn họ. Em không muốn vì chuyện trong nhà mà nợ anh bất cứ thứ gì."
Bối cảnh xuất thân của cô và Hà Dĩ Phong khác nhau một trời một vực. Cô đang nỗ lực kéo khoảng cách này gần lại. Từ khi đến nước Pháp đến nay, cô vẫn luôn cố gắng chăm chỉ học tiếng Anh.
Hơn nữa, nếu ai không biết đầu đuôi câu chuyện, họ nhất định sẽ nghĩ rằng cô chỉ quan tâm đến tiền của Hà Dĩ Phong. Nếu cô cứ vô tư mà nhận hết thứ này đến thứ kia của Hà Dĩ Phong, thì đừng nói gì đến những người khác, ngay cả bản thân cô cũng sẽ coi thường chính mình.
“Đừng suy nghĩ vớ vẩn.” Hà Dĩ Phong cau mày, xoa đầu Lê Minh Nguyệt.
"Vậy chuyện đó cuối cùng là như thế nào?"
"Anh chỉ sắp xếp một vị trí không quan trọng cho anh trai em trong tập đoàn Hà Gia. Có một công việc cố định rồi thì mẹ em đương nhiên sẽ không làm phiền đến em nữa."
“Thật sao?” Lê Minh Nguyệt vẫn không tin lắm.
“Thật mà.” Hà Dĩ Phong mỉm cười và ôm Lê Minh Nguyệt vào lòng.
Còn bên kia, thật lâu sau, Lê Vân Hàng mới buông tay Lâm Quân ra, môi hơi khô, Hạ Linh cũng gãi trúng chỗ ngứa, đưa qua một ly nước, nhìn Lê Nhật Linh, có hơi mệt mỏi rã rời, nói: “Em sẽ đưa cha về nhà, anh chị cứ về trước đi."
"Không sao đâu, chúng ta cùng nhau đi, một mình em cũng không lo hết được mà."
Hạ Linh lắc đầu từ chối: "Không phải, anh rể hình như cũng uống nhiều..."
Không chỉ có Lê Vân Hàng chiêu đãi quan khách khắp nơi mà Lê Nhật Linh khi xuất hiện trên sân khấu cũng gây kinh ngạc, hơn nữa cũng là nhân vật chính của ngày hôm nay, hiển nhiên sẽ có rất nhiều người muốn làm quen, Lâm Quân cũng khó mà từ chối, đành phải chắn rượu giúp Lê Nhật Linh.
"Một mình em được không đó?"
"Còn có tài xế và có bảo mẫu ở nhà, em không sao."
Trời đã về đêm, Lâm Quân nồng nặc mùi rượu, khó khăn lắm mới xiêu vẹo mơ màng về dược đến nhà, nằm la liệt trên ghế sofa, không muốn nhúc nhích.
Uống vào kha khá champagne, ban đầu cứ nghĩ sẽ không có chuyện gì, đến giờ mới thấy tác dụng chậm có tính sát thương không hề nhỏ chút nào.
Lê Nhật Linh để Lâm Quân nằm đó, đắp cho anh một tấm chăn mỏng và đi vào bếp nấu canh giải rượu cho Lâm Quân, vừa làm vừa rủa thầm Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt, đúng là hai đứa bạn oan nghiệt.
Đặc biệt là Hà Dĩ Phong, vừa mới ra khỏi hội trường là đã lấy lý do cuộc sống về đêm để kéo Lê Minh Nguyệt đi, chạy mất hút không thấy tăm hơi đâu.
Lê Nhật Linh xoa xoa thái dương, may mà Lâm Quân không nôn, nếu không đêm nay cô tiêu là cái chắc.
Một đôi tay ôm lấy eo cô, hai bàn tay ôm nhẹ bụng dưới, đầu của người đàn ông ấy đặt trên vai cô, Lê Nhật Linh nắm lấy đôi tay to lớn kia, không hề kinh ngạc chút nào.
"Anh không đi nằm đi, vào đây làm gì?"
Cô nhớ rõ Lâm Quân vừa về là đã ngủ thiếp đi trên ghế sofa rồi mà?
"Ừm..." Hơi thở của Lâm Quân quấn lấy cổ cô, giọng nói làm nũng truyền đến màng nhĩ của Lê Nhật Linh: "Anh vừa mới tỉnh dậy, đột nhiên không thấy em đâu, trong lòng trống rỗng."
Khóe môi Lê Nhật Linh hơi nhếch lên: "Đừng quậy, nhanh ra ngoài nằm đi, canh giải rượu sắp xong rồi đây."
Lâm Quân nghiêng đầu dựa vào vai cô, híp mắt nhìn cô, nói: "Hôn chút đi."
Lê Nhật Linh dở khóc dở cười, cúi đầu mổ nhẹ lên môi anh, lúc này Lâm Quân mới cười, mãn nguyện đi ra khỏi phòng bếp.
“Lâm Quân? Lâm Quân?” Lê Nhật Linh bưng bát canh giải rượu đi ra, nhưng không thấy Lâm Quân ở trên ghế sofa, may mà lúc tìm nhà cũng không tìm nhà lớn, Lê Nhật Linh nghe thấy tiếng nước truyền ra từ phòng tắm.
Chẳng lẽ Lâm Quân say đến thế rồi mà vẫn còn chạy đi tắm.
Lê Nhật Linh đi vào phòng thăm dò thử, rèm cửa đóng kín, cả phòng tối đen như mực, ánh đèn trong phòng tắm lờ mờ lọt qua khe cửa, tỏa ra một màu sắc nhẹ nhàng.
Lê Nhật Linh đặt bát canh giải rượu xuống, vừa ngồi xuống cái giường mềm mại là cơn buồn ngủ ập đến ngay. Từ sáng sớm nay đã bị Hạ Linh kéo đi làm tóc, quần đi quần lại đến tận bây giờ, cũng coi như là một ngày mệt mỏi rồi.
Lâm Quân vẫn ở trong phòng tắm, Lê Nhật Linh cố gắng mở mắt ra, nhưng không thắng nổi sức mạnh của mi mắt, tự đầu vào gối, lập tức ngủ say.
Khi Lê Nhật Linh tỉnh lại là do Lâm Quân làm loạn, giày của cô đã bị Lâm Quân cởi ra, bộ lễ phục cao cổ đã kéo xuống tận eo rồi: “cảnh xuân” lộ ra hơn phân nửa,
Lê Nhật Linh sửng sốt, nhanh chóng dùng chăn bông che người lại.
“Hả?” Lâm Quân hiển nhiên không hài lòng với phản ứng của Lê Nhật Linh, tìm kiếm ánh mắt cô, nhìn thẳng vào, khuôn mặt tuấn tú nghiêng về phía cô, phóng đại vô hạn trong con ngươi của Lê Nhật Linh.
"Anh đang làm gì đấy?"
“Giúp em tắm rửa.” Lâm Quân nhướng mày, cười thâm thúy, không đợi Lê Nhật Linh kịp mở miệng đã chặn môi cô lại, Lâm Quân vừa mới tắm xong, trên người chỉ quấn một cái khăn tắm, hơi thở hormone tràn ngập bao bọc lấy cô.
Lâm Quân đột nhiên rời khỏi môi cô.
“Hả?” Hai mắtLê Nhật Linh mờ mịt, dẩu dẩu môi, cực kỳ đáng yêu.
“Em vẫn còn chưa tắm.” Lâm Quân tươi cười đầy ám muội, cắn lên vành tai Lê Nhật Linh, nhẹ nhàng liếm láp.
Lúc này Lê Nhật Linh mới hiểu ra, cơn buồn ngủ tan biến sạch sẽ, Lâm Quân đã tỉnh rượu từ lâu rồi!
“Em đi tắm đây.” Lê Nhật Linh cắn môi, hất tay Lâm Quân ra rồi đứng thẳng dậy, không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy không vui.
Nhưng đã bị bàn tay to lớn của Lâm Quân chặn lại, ánh mắt Lâm Quân sâu thẳm, trong con ngươi toàn là gương mặt Lê Nhật Linh: "Anh giúp em nhé?"
“Không cần!” Lê Nhật Linh từ chối theo bàn năng.
“Cái này không phải do em quyết định.” Lâm Quân đột nhiên đẩy Lê Nhật Linh xuống, khóe miệng nở nụ cười xấu xa, duỗi cánh tay dài ra, trực tiếp kéo khóa bộ lễ phục của cô sát xuống dưới.
Lâm Quân bế Lê Cảnh Trí lên, quần áo lập tức rơi xuống, Lâm Quân biết thói quen của, mặc lễ phục thì cũng chỉ dùng miếng dán ngực, thân thể trắng nõn lộ ra trước mặt anh, con ngươi đen láy của Lâm Quân càng sâu hơn..
Cảm thấy miệng mình hơi khô khốc, đầu lưỡi đảo qua đảo lại.
Lê Nhật Linh vùi đầu vào trong vòng tay của Lâm Quân, hai má đỏ bừng.
Vào đến phòng tắm, Lâm Quân tất nhiên là đã ủ mưu từ trước, nước trong bồn tắm sớm đã đầy, bế cô thả vào, nhiệt độ cũng vừa phải.
Lê Nhật Linh mím môi, một số hình ảnh không thể miêu tả của mình ở nhà riêng của anh tại thành phố Hà Nội hiện lên trong đầu cô, mở to hai mắt nhìn Lâm Quân.
Lâm Quân mỉm cười, như có thể nhìn ra được Lê Nhật Linh đang nghĩ gì, nhẹ nhàng dùng tay vén tóc cho cô, tựa như có chút tiếc nuối, lắc đầu nói: “Đừng sợ, bồn tắm này không lớn bằng cái ở nhà. "
Mặt Lê Nhật Linh càng đỏ hơn nữa, lại khiến trái tim của Lâm Quân run lên, con cũng đã có rồi, vậy mà nhất cử nhất động trong vô thức của Lê Nhật Linh vẫn có thể khiến lòng anh rung động bất cứ lúc nào.
Lâm Quân ngoan ngoãn tắm rửa cẩn thận cho Lê Nhật Linh, giống như thợ săn ăn thịt dê non béo, đã không đợi nổi nữa rồi, nhưng lại chậm rãi làm việc.
Nhưng dù sao kết quả cuối cùng thì tất nhiên không cần nói cũng biết, thể lực của Lâm Quân vô cùng tốt, cuối cùng vẫn là Lê Nhật Linh mệt mỏi nằm liệt trên giường, thậm chí còn không mở mắt ra được, chỉ có thể để Lâm Quân tùy ý lăn lộn.
Cũng may, Lâm Quân vẫn còn chút nhân tính, xong xuôi lại đưa cô vào phòng tắm rửa sạch sẽ.
Nhóm Lâm Quân, Hạ Dĩ Phong ở thành phố Marseille mấy ngày nay cũng không làm gì, nhàn rỗi thì đi dạo lòng vòng, cũng coi như là chán nản.
Ban đầu, Lê Nhật Linh nóng lòng muốn trở về Việt Nam đề chăm con, nhưng vừa mới nhận cha con với Lê Vân Hàng, phán quyết cho Jackson vẫn còn chưa được đưa ra, điều này đã thuyết phục Lê Nhật Linh một thời gian sau mới rời Marseille.
Tuy nhiên, công ty có rất nhiều việc phải giải quyết, Lê Vân Hàng cũng không dư quá nhiều thời gian rảnh để đến chơi với bọn họ, đành phải để Hạ Linh dẫn bọn họ đi dạo khắp nơi.
Lê Minh Nguyệt lần này không bất cẩn nữa, lúc nào cũng kè kè bên cạnh Hà Dĩ Phong, không để anh một mình tiếp xúc với Hạ Linh dù chỉ là nửa giây.
Dù rằng bây giờ cô ấy đã biết Hạ Linh không phải là người xấu, nhưng cô không thể để một người phụ nữ có ý với Hà Dĩ Phong suốt ngày đi lang thang bên cạnh Hà Dĩ Phong.
Hạ Linh dường như cũng đã suy nghĩ rõ ràng hơn, nếu không thể ở bên nhau, cô cũng muốn giữ lại cho bản thân mình một chút tự tôn, ít nhất cũng khiến chính mình nhìn có vẻ hào sảng hơn một tí.
Cố ý giữ khoảng cách với Hà Dĩ Phong, đưa mọi người đi tham quan, cứ thế, ngược lại là mối quan hệ với Lê Nhật Linh đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
“Lâm Quân, điện thoại đang reo kìa.” Lê Nhật Linh lấy điện thoại từ trong túi xách ra, đưa cho Lâm Quân, Hà Dĩ Phong thò đầu qua, nháy mắt vài cái với Lê Nhật Linh: “Ô kìa, ô kìa kìa? Điện thoại của Lâm Quân cũng đưa cho em giữ luôn rồi, nhìn như kiểu giao hết cả đời cho em luôn á."
“Cha gọi đến.” Lâm Quân bật màn hình lên, giải thích ngắn gọn.
Lê Nhật Linh gật đầu, không thèm để ý, tiếp tục nói chuyện phiếm với Hạ Linh.
Lâm Quân cúp điện thoại, nhưng sắc mặt lại trở nên nặng nề.
“Có chuyện gì vậy?” Hà Dĩ Phong là người đầu tiên phát hiện ra vẻ mặt của Lâm Quân không ổn, vội hỏi.
"Jackson bỏ trốn."
"Trốn?! Không phải ông ta đang ở Cục cảnh sát sao?"
“Tôi không biết, chắc là đã có ai đấy nhúng tay vào rồi.” Lâm Quân lắc đầu, cau mày.
“Mợ nó, Jackson lợi hại đấy, ông ta làm thế là vượt ngục rồi còn gì!” Hà Dĩ Phong nhảy dựng lên, vẻ mặt kinh ngạc.
Mà sắc mặt của Hạ Linh và Lê Nhật Linh không được tốt lắm, tay của Lâm Quân đặt ở trên vai Lê Nhật Linh: "Từ từ, về nhà rồi tính."
“Được.” Bọn họ cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà đi tham quan nữa, gật đầu đồng ý.
Tại nhà họ Lê, Lê Vân Hàng cau mày vân vê dụng cụ pha trà, có chút thất thần.
“Cha!” Lê Nhật Linh và Hạ Linh vừa mở cửa bước vào đã thấy.
Lê Vân Hàng gật đầu: "Về rồi hả, Lâm Quân đâu?"
"Ở đằng sau."
"Chuyện gì vậy? Jackson sao lại có khả năng vượt ngục được?" Lâm Quân bước vào phòng, hỏi.
Jackson bây giờ không nơi nương tựa, mất hết tất cả. Chứng cứ phạm tội của ông ta như tiếng xấu đồn xa, ai ai cũng căm ghét, làm sao còn có người bằng lòng giúp đỡ ông ta?
"Cha cũng chưa rõ lắm. Lúc nãy có người bên cục cảnh sát gọi đến hỏi thăm tình hình thì cha mới biết, ngày mai phiên tòa sẽ diễn ra, bây giờ Jackson đã bỏ trốn, nhưng thật ra cũng là gãi đúng chỗ ngứa, ngồi xuống trước đã rồi nói."
"Vâng."
Lê Vân Hàng cau mày, Jackson đương nhiên sẽ không lộ diện ngay lúc này, nhưng ai biết được liệu ông ta có âm thầm động tay động chân gì đó hay không, trải qua chuyện vừa rồi, Lê Vân Hàng và Jackson cũng coi như là đã xé xác nhau, Jackson là người không từ thủ đoạn, không biết liệu sau này sẽ còn làm gì hại đến bọn họ nữa.
"Tạm thời các con đừng đi ra ngoài, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
“Nhưng Jackson nhất định không dám ra mặt lúc này.” Lê Minh Nguyệt cong môi, cô ở nhà cả ngày, chịu không nổi nữa rồi.
“Phải đề phòng trước chứ.” Hà Dĩ Phong nắm lấy tay Lê Minh Nguyệt, nhìn Lê Vân Hàng.
"Lâm Quân, chiều nay đi với cha đến đồn cảnh sát để tìm hiểu tình hình."
"Vâng, trong trường hợp này, có vẻ như phải thay đổi lịch trình một lần nữa."
Họ đã lên kế hoạch để giải quyết mọi việc và trở về nhà vào ngày mốt, cứ nghĩ là xong xuôi hết rồi, ai ngờ lại xảy ra chuyện này.
"Nhưng mà..." Lê Nhật Linh nhịn không được đã mở miệng, có chút muốn nói lại thôi.
“Gì thế?” Lâm Quân nhìn ra sự lúng túng của Lê Nhật Linh.
"Tối hôm qua mẹ gọi điện cho em."
"Mẹ?”
“Ừ.” Lê Nhật Linh gật đầu, là Hoàng Ánh gọi đến, đại khái là không biết phải nói với Lâm Quân như thế nào, nên đành phải gọi cho Lê Nhật Linh.
"Mẹ bảo chúng ta về nhà ăn Tết. Rời thành phố Hà Nội lâu như thế rồi, chuyện ở công ty toàn đề cha xử lý, em không thể từ chối bà ấy được."
Lâm Quân thở dài, hiểu được sự khó xử của Lê Nhật Linh bọn họ đi lâu như thế rồi Hoàng Ánh mới gọi đến, xem như là cho người con dâu này đủ thể diện rồi, thật sự nếu không trở về thì đúng là không thể nào nói nổi.
“Không sao đâu, chúng ta nhanh chóng giải quyết xong rồi về.” Lâm Quân an ủi.
“Được, vậy mau tranh thủ thời gian thôi.” Lê Vân Hàng đứng dậy, cầm áo khoác lên, gật đầu với Lâm Quân.
"Ngài Lâm, ngài Lê."
Trong đồn cảnh sát, nhìn thấy Lâm Quân và Lê Vân Hàng vừa đi qua, đội trưởng dẫn đầu đội thực hiện nhiệm vụ quay lại với vẻ mặt nghiêm nghị.
"Ừ, có tin tức gì của Jackson chưa?"
"Không có, xem xét tình hình thì có lẽ là trốn đi trong đêm qua."
"Đêm qua?"
Lâm Quân cau mày, người này tối hôm qua được giải cứu khỏi đồn cảnh sát, đến hôm nay mới bị phát hiện, trong lòng không khỏi buồn bực, ngữ khí cũng theo đó mà nặng nề hơn.
"Đúng vậy, đêm qua, ai đó đã giả làm cảnh sát nội bộ của chúng tôi, sau đó đánh thuốc mê cán bộ trực đêm. Jackson lấy cảnh phục của người đó mặc vào, trốn đi rồi."
"Đội trưởng, hệ thống an ninh của các anh cần được tăng cường đấy."
Lê Vân Hàng nhíu chặt lông mày, có chút không vui, mấy năm nay, ông dốc sức làm việc ở thành phố Marseille, ngoài việc xử lý những kẻ khôn lỏi trên thương trường, những quan chức chính phủ này cũng nhận được rất nhiều phúc lợi.
Nhưng bây giờ chuyện của Jackson, vất vả lắm mới giải quyết được, giờ lại thất bại ngay phút cuối, dựa vào tình trạng hiện tại của Jackson, ông ta rất có thể sẽ bất chấp tất cả, những người từng tham gia tấn công trước đó đều lâm vào nguy hiểm.
Đổi lại thì ai sẽ vui đây?
"Ngài Lê nói rất đúng, chúng tôi sẽ dần dần cải tiến."
Đội trưởng cúi đầu, vô cùng xin lỗi.
Nhưng cũng không còn cách nào nữa, Jackson không phải ngồi tù mà chỉ đang chờ tuyên án, tạm giam mà thôi, trông coi cũng thoáng hơn một tí, ai mà ngờ lại xảy ra chuyện như thế này?
"Ông ta có thể đi đâu được?"
Đội trưởng lộ vẻ khó xử, mở miệng nói: "Chúng tôi đã kiểm tra hồ sơ lộ trình đêm qua tại bến xe, ga tàu, sân bay,... Không có Jackson, không tìm thấy bất kỳ tung tích nào của ông ta trong thành phố. Chúng tôi nghi ngờ rằng rất có thể ông ta đã nhập cư trái phép sang nước khác.”
"Nhập cư trái phép sang nước khác!"
"Sir!"
Một cảnh sát trẻ chạy đến và thì thầm gì đó vào tai của đội trưởng, hai mắt đội trưởng sáng rực lên.
Phất tay, viên cảnh sát trẻ chạy ra ngoài.
"Tôi vừa nhận được tin, Jackson đúng là đã nhập cư trái phép sang nước khác. Có người ở biên giới đã nhìn thấy ông ta. Nếu đúng như vậy, công tác sắp tới của chúng ta sẽ tương đối khó khăn hơn. Nếu ông ta đi sang nước khác, chúng ta cần phải liên hệ với tổ chức Liên hiệp quốc để cùng phá án."
Lê Vân Hàng xoay ly nước trong tay, vẻ mặt trầm tư.
"Vậy hiện tại chúng ta có thể làm gì đây?"
Lâm Quân nhìn thoáng qua Lê Vân Hàng rồi đưa mắt nhìn xuống đất, như đang suy tư gì đó.
"Hiện tại chỉ có thể mong hai vị trở về chờ tin tức, tạm thời tốt nhất không nên ra ngoài một mình. Người đã cứu Jackson lần này rất thần bí, có thể sẽ làm hại các vị."
"Đây là đương nhiên!"
Lê Vân Hàng nắm chặt lấy cạnh bàn.
"Cha, chúng ta về trước đi!"
Lâm Quân thấy Lê Vân Hàng không vui, đành phải ra mặt giảng hòa, tuy rằng trong lòng anh cũng rất hụt hẫng.
"Chuyện của Jackson lần này quá kỳ lạ."
Chiếc xe chậm rãi tiến về phía trước, thần sắc của Lê Vân Hàng từ khi ra khỏi đồn cảnh sát đến bây giờ vẫn luôn rất nặng nề, khiến Lâm Quân cũng cảm thấy bất an.
"Mấy hôm nữa, con đưa Nhật Linh về Việt Nam trước đi!"
Suy nghĩ hồi lâu, Lê Vân Hàng mới chậm rãi nói, chuyện lần này khiến sự nghi ngờ trong lòng ông càng thêm bành trướng, cảm giác bất an, lo sợ tương tự như rất nhiều năm về trước.
Điều quan trọng nhất là cuối cùng thì ai đã cứu Jackson. Bây giờ ông ta hai bàn tay trắng, chẳng thể trục lợi được gì.
"Bây giờ tụi con mà đi thì không ổn, rốt cuộc thì…”
Lâm Quân khó hiểu, Lê Vân Hàng là người lưu luyến, không muốn Lê Nhật Linh đi nhất, lần này đột nhiên buông tay, chắc chắn là có lý do riêng của ông ấy, chẳng lẽ là phát hiện ra điều gì?
Lần trước lúc ở trong phòng giam, Jackson đã nói rằng ngay cả khi ông ta có chết đi, bọn họ cũng sẽ không được yên thân, vì vậy có lẽ điều đầu tiên ông ta làm khi ra ngoài lần này chính là trả thù. Vậy ý của Lê Vân Hàng là gì đây?
"Lâm Quân, mặc kệ tình huống có như thế nào. bảo vệ tốt cho Nhật Linh là điều quan trọng nhất."
Lê Vân Hàng nghiêm nghị. Mặc dù Lâm Quân có nghi ngờ trong lòng, nhưng tâm tứ của Lê Vân Hàng rất kín đáo, nói chuyện luôn có đạo lý riêng, cũng không nên hỏi thêm gì nhiều.
Ngoài cửa sổ là lúc mặt trời ngả về phía tây, ánh hoàng hôn lười biếng nằm dài trên sàn nhà, cả một đại lộ rộng lớn, ai nấy đều được ánh mặt trời bao phủ…
Người đến rồi đi, trong lòng ai cũng chất chứa những nỗi niềm riêng, bước đi trên con đường dẫn đến mục tiêu của chính mình, bọn họ cười nói ồn ào, mọi thứ vốn bình thường đến không thể bình thường hơn.
Chỉ là, đằng sau tất cả những thứ bình dị này, bên cạnh họ, có không biết bao nhiêu câu chuyện khiến con người ta kinh sợ đang xảy ra.
Tựa như lúc này đây, Lê Vân Hàng mang tâm sự nặng nề, còn Lâm Quân đang lo lắng, bất an.
Trên một chuyến tàu chở hàng ngoài khơi, một cái đầu quấn băng gạc, lộ ra một đôi mắt, người đàn ông mặt mũi hung tợn đang ngồi sụp trên boong tàu, ánh mắt nhìn về phía nước Pháp, hít sâu một hơi điếu thuốc trên tay.
Mà lúc này, tàn thuốc đã rơi vương vãi khắp cả boong tàu, rõ ràng là vừa mới rơi xuống.
“Cộp cộp cộp…”
Âm thanh giày da đạp lên mặt boong tàu vang lên bên tai lão ta, không cần nhìn lại lão ta cũng biết người đến là ai, lời chế nhạo truyền đến sau đó cũng xác nhận suy đoán của lão ta.
“Phó chủ tịch Jackson cũng có lúc dùng tới khói thuốc để giải sầu sao!”
Tiếng cười của người đàn ông sắc lạnh, dọa đám mòng biển đang tìm kiếm thức ăn trên biển bay mất, sải rộng đôi cánh, bay đi thật xa.
Jackson liếc ông ta một cái, nhổ một bãi nước bọt xuống đất, sau đó ném đầu thuốc lá sắp cháy hết lên boong tàu, xỏ chân vào đôi giày da, dùng sức đạp mạnh lên.
“Mày là cái thá gì chứ, trước đây mày chẳng qua chỉ là một con chó trong công ty, chỉ biết xu nịnh ông chủ, mày chẳng biết cái mẹ gì hết!”
Giọng nói trầm thấp có phần khản đặc giống hệt như ma quỷ vừa chui ra từ địa ngục khiến người ta khiếp sợ.
“Tao là cái thá gì chứ, nhưng mà so với con chó nhà có tang như mày thì đỡ hơn nhiều. Với lại chuyện tao biết làm không chỉ có xu nịnh ông chủ thôi đâu.”
Sau khi nói xong, lại thêm một tràng cười đắc thắng vang lên.
“Robert, mày có biết câu gà néo đứt dây không? Rồi sẽ có một này mày cảm nhận được những đau đớn mà tao phải gánh chịu ngày hôm nay?”
“Thôi đi! Jackson, mày nghĩ rằng mày vẫn là phó chủ tịch của ngày xưa sao? Bây giờ mày chỉ là một kẻ thất bại, nếu như không có ông chủ của bọn tao, chắc hẳn bây giờ mày đang đợi tòa án xét xử, sau đó chỉ cần nghe ‘bằng’ một tiếng…”
Robert tỏ vẻ phóng đại duỗi tay ra tạo hình giống khẩu súng rồi đưa lên miệng thổi một cái, động tác quỷ dị, dọa Jackson sợ đến co rúm cả người lại.
“Bùm! Sau đó đầu của mày sẽ nổ tung, ha ha ha ha ha….”
Giọng của Robert như muốn nổ tung khắp trời, đâu còn bộ dạng kiên cường chính trực giống như lúc trợ giúp cho Lâm Quân ngày nào, đôi mắt dưới cặp kính cọng vào tao nhã giống hệt con rắn độc.
Đại loại như một kẻ hai mặt vậy, lúc này nội tâm của ông ta đầy méo mó và u ám.
Ông ta cúi người trợn to hai mắt nhìn vào Jackson nói: “Tao nói cho mày biết, tao tuyệt đối sẽ không làm một kẻ thất bại giống như mày đâu.”
Jackson ngước mắt lên, giống như bị kích thích, vung tay kéo chặt cà vạt của Robert.
Robert bị bóp cổ có hơi nghẹt thở.
“Tao nói cho mày biết, mày dám động đến tao, tao sẽ không để người nhà mày được yên đâu.”
Mặt mày Robert vì thiếu dưỡng khí mà đỏ bừng, khó khăn lắm mới nói xong hết một câu, Jackson liền buông tay ra.
Ông ta loạng choạng lùi lại sau đó ngồi bệt xuống đất.
Ông ta chống một tay xuống đất rồi chậm rãi đứng lên, còn tay kia thì dùng lực nới lỏng cà vạt của mình.
“Bọn họ sao rồi?”
Jackson dừng lại một chút, nhìn Robert hỏi.
“Sao rồi? Nhờ mày ban tặng, tất cả những gì mày chiếm đoạt đều đã bị tịch thu, bọn họ bây giờ không một xu dính túi.”
Robert cười lạnh một tiếng, Jackson lại hướng mắt nhìn về phía nước Pháp, phẫn hận nơi đáy mắt càng sâu.
“Nhưng mà coi như mày may mắn.”
Jackson nhìn lại. Lão ta nhất thời không hiểu ý Robert là gì.
“Ông chủ thương hại bọn chúng, ông chủ nói, chỉ cần lần này mày giúp ông chủ làm tốt mọi chuyện, ông chủ tất nhiên sẽ giúp thu xếp cho người nhà của mày.”
“Muốn tao làm gì?”
“Chuyện đó sau này mày sẽ biết!”
“Tao muốn gặp ông chủ!”
“Gặp ông chủ, hừ, ông chủ bây giờ không muốn gặp mày, mày nên ra nước ngoài tự ngẫm nghĩ lại cho kỹ đi!”
“Mẹ kiếp, tao biết làm thế nào để đối phó với Lê Vân Hàng và Lâm Quân.”
“Ồ, nghe có vẻ hay ho đấy! Nhưng mà rốt cuộc tao có nên giúp mày chuyển lời hay không?”
Khóe miệng Robert nhếch lên thành hình vòng cung gian xảo.
Bình luận facebook