Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 971-972-973-974
Chương 971
“Hả?” Lâm Quân hiển nhiên không hài lòng với phản ứng của Lê Nhật Linh, tìm kiếm ánh mắt cô, nhìn thẳng vào, khuôn mặt tuấn tú nghiêng về phía cô, phóng đại vô hạn trong con ngươi của Lê Nhật Linh.
“Anh đang làm gì đấy?”
“Giúp em tắm rửa” Lâm Quân nhướng mày, cười thâm thúy, không đợi Lê Nhật Linh kịp mở miệng đã chặn môi cô lại, Lâm Quân vừa mới tắm xong, trên người chỉ quấn một cái khăn tắm, hơi thở hormone tràn ngập bao bọc lấy cô.
Lâm Quân đột nhiên rời khỏi môi cô.
“Hả?” Hai mắtLê Nhật Linh mờ mịt, dẩu dẩu môi, cực kỳ đáng yêu.
“Em vẫn còn chưa tắm” Lâm Quân tươi cười đầy ám muội, cắn lên vành tai Lê Nhật Linh, nhẹ nhàng liếm láp.
Lúc này Lê Nhật Linh mới hiểu ra, cơn buồn ngủ tan biến sạch sẽ, Lâm Quân đã tỉnh rượu từ lâu rồi!
“Em đi tắm đây” Lê Nhật Linh căn môi, hất tay Lâm Quân ra rồi đứng thẳng dậy, không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy không vui.
Nhưng đã bị bàn tay to lớn của Lâm Quân chặn lại, ánh mắt Lâm Quân sâu thẳm, trong con ngươi toàn là gương mặt Lê Nhật Linh: “Anh giúp em nhé?”
“Không cần!” Lê Nhật Linh từ chối theo bàn năng.
“Cái này không phải do em quyết định” Lâm Quân đột nhiên đẩy Lê Nhật Linh xuống, khóe miệng nở nụ cười xấu xa, duỗi cánh tay dài ra, trực tiếp kéo khóa bộ lễ phục của cô sát xuống dưới.
Lâm Quân bế Lê Cảnh Trí lên, quần áo lập tức rơi xuống, Lâm Quân biết thói quen của, mặc lễ phục thì cũng chỉ dùng miếng dán ngực, thân thể trắng nõn lộ ra trước mặt anh, con ngươi đen láy của Lâm Quân càng sâu hơn..
Cảm thấy miệng mình hơi khô khốc, đầu lưỡi đảo qua đảo lại.
Lê Nhật Linh vùi đầu vào trong vòng tay của Lâm Quân, hai má đỏ bừng.
Vào đến phòng tắm, Lâm Quân tất nhiên là đã ủ mưu từ trước, nước trong bồn tắm sớm đã đầy, bế cô thả vào, nhiệt độ cũng vừa phải.
Lê Nhật Linh mím môi, một số hình ảnh không thể miêu tả của mình ở nhà riêng của anh tại thành phố Hà Nội hiện lên trong đầu cô, mở to hai mắt nhìn Lâm Quân.
Lâm Quân mỉm cười, như có thể nhìn ra được Lê Nhật Linh đang nghĩ gì, nhẹ nhàng dùng tay vén tóc cho cô, tựa như có chút tiếc nuối, lắc đầu nói: “Đừng sợ, bồn tắm này không lớn bằng cái ở nhà. “
Mặt Lê Nhật Linh càng đỏ hơn nữa, lại khiến trái tim của Lâm Quân run lên, con cũng đã có rồi, vậy mà nhất cử nhất động trong vô thức của Lê Nhật Linh vẫn có thể khiến lòng anh rung động bất cứ lúc nào.
Lâm Quân ngoan ngoãn tắm rửa cẩn thận cho Lê Nhật Linh, giống như thợ săn ăn thịt dê non béo, đã không đợi nổi nữa rồi, nhưng lại chậm rãi làm việc.
Nhưng dù sao kết quả cuối cùng thì tất nhiên không cần nói cũng biết, thể lực của Lâm Quân vô cùng tốt, cuối cùng vẫn là Lê Nhật Linh mệt mỏi nằm liệt trên giường, thậm chí còn không mở mắt ra được, chỉ có thể để Lâm Quân tùy ý lăn lộn.
Cũng may, Lâm Quân vẫn còn chút nhân tính, xong xuôi lại đưa cô vào phòng tắm rửa sạch sẽ.
Nhóm Lâm Quân, Hạ Dĩ Phong ở thành phố Marseille mấy ngày nay cũng không làm gì, nhàn rỗi thì đi dạo lòng vòng, cũng coi như là chán nản.
Ban đầu, Lê Nhật Linh nóng lòng muốn trở về Việt Nam đề chăm con, nhưng vừa mới nhận cha con với Lê Vân Hàng, phán quyết cho .Jackson vẫn còn chưa được đưa ra, điều này đã thuyết phục Lê Nhật Linh một thời gian sau mới rời Marseille.
Tuy nhiên, công ty có rất nhiều việc phải giải quyết, Lê Vân Hàng cũng không dư quá nhiều thời gian rảnh để đến chơi với bọn họ, đành phải để Hạ Linh dẫn bọn họ đi dạo khắp nơi.
Lê Minh Nguyệt lần này không bất cẩn nữa, lúc nào cũng kè kè bên cạnh Hà Dĩ Phong, không để anh một mình tiếp xúc với Hạ Linh dù chỉ là nửa giây.
Dù rằng bây giờ cô ấy đã biết Hạ Linh không phải là người xấu, nhưng cô không thể để một người phụ nữ có ý với Hà Dĩ Phong suốt ngày đi lang thang bên cạnh Hà Dĩ Phong.
Hạ Linh dường như cũng đã suy nghĩ rõ ràng hơn, nếu không thể ở bên nhau, cô cũng muốn giữ lại cho bản thân mình một chút tự tôn, ít nhất cũng khiến chính mình nhìn có vẻ hào sảng hơn một tí.
Chương 972
Cố ý giữ khoảng cách với Hà Dĩ Phong, đưa mọi người đi tham quan, cứ thế, ngược lại là mối quan hệ với Lê Nhật Linh đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
“Lâm Quân, điện thoại đang reo kìa” Lê Nhật Linh lấy điện thoại từ trong túi xách ra, đưa cho Lâm Quân, Hà Dĩ Phong thò đầu qua, nháy mắt vài cái với Lê Nhật Linh: “Ô kìa, ô kìa kìa? Điện thoại của Lâm Quân cũng đưa cho em giữ luôn rồi, nhìn như kiểu giao hết cả đời cho em luôn á.”
“Cha gọi đến” Lâm Quân bật màn hình lên, giải thích ngắn gọn.
Lê Nhật Linh gật đầu, không thèm để ý, tiếp tục nói chuyện phiếm với Hạ Linh.
Lâm Quân cúp điện thoại, nhưng sắc mặt lại trở nên nặng nề.
“Có chuyện gì vậy?” Hà Dĩ Phong là người đầu tiên phát hiện ra vẻ mặt của Lâm Quân không ổn, vội hỏi.
“Jackson bỏ trốn.”
“Trốn?! Không phải ông ta đang ở Cục cảnh sát sao?”
“Tôi không biết, chắc là đã có ai đấy nhúng tay vào rồi” Lâm Quân lắc đầu, cau mày.
“Mợ nó, Jackson lợi hại đấy, ông ta làm thế là vượt ngục rồi còn gì!” Hà Dĩ Phong nhảy dựng lên, vẻ mặt kinh ngạc.
Mà sắc mặt của Hạ Linh và Lê Nhật Linh không được tốt lắm, tay của Lâm Quân đặt ở trên vai Lê Nhật Linh: “Từ từ, về nhà rồi tính.”
“Được” Bọn họ cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà đi tham quan nữa, gật đầu đồng ý.
Tại nhà họ Lê, Lê Vân Hàng cau mày vân vê dụng cụ pha trà, có chút thất thần.
“Cha!” Lê Nhật Linh và Hạ Linh vừa mở cửa bước vào đã thấy.
Lê Vân Hàng gật đầu: “Về rồi hả, Lâm Quân đâu?”
“Ở đăng sau’“
“Chuyện gì vậy? .Jackson sao lại có khả năng vượt ngục được?” Lâm Quân bước vào phòng, hỏi.
Jackson bây giờ không nơi nương tựa, mất hết tất cả.
Chứng cứ phạm tội của ông ta như tiếng xấu đồn xa, ai ai cũng căm ghét, làm sao còn có người băng lòng giúp đỡ ông ta?
“Cha cũng chưa rõ lắm. Lúc nãy có người bên cục cảnh sát gọi đến hỏi thăm tình hình thì cha mới biết, ngày mai phiên tòa sẽ diễn ra, bây giờ Jackson đã bỏ trốn, nhưng thật ra cũng là gãi đúng chỗ ngứa, ngồi xuống trước đã rồi nói.”
“Vâng”
Lê Vân Hàng cau mày, Jackson đương nhiên sẽ không lộ diện ngay lúc này, nhưng ai biết được liệu ông ta có âm thầm động tay động chân gì đó hay không, trải qua chuyện vừa rồi, Lê Vân Hàng và Jackson cũng coi như là đã xé xác nhau, .Jackson là người không từ thủ đoạn, không biết liệu sau này sẽ còn làm gì hại đến bọn họ nữa.
“Tạm thời các con đừng đi ra ngoài, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Nhưng .Jackson nhất định không dám ra mặt lúc này”
Lê Minh Nguyệt cong môi, cô ở nhà cả ngày, chịu không nổi nữa rí “Phải đề phòng trước chứ” Hà Dĩ Phong năm lấy tay Lê Minh Nguyệt, nhìn Lê Vân Hàng.
“Lâm Quân, chiều nay đi với cha đến đồn cảnh sát để tìm hiểu tình hình”
“Vâng, trong trường hợp này, có vẻ như phải thay đổi lịch trình một lần nữa.”
Họ đã lên kế hoạch để giải quyết mọi việc và trở về nhà vào ngày mốt, cứ nghĩ là xong xuôi hết rồi, ai ngờ lại xảy ra chuyện này.
“Nhưng mà…” Lê Nhật Linh nhịn không được đã mở miệng, có chút muốn nói lại thôi.
“Gì thế?” Lâm Quân nhìn ra sự lúng túng của Lê Nhật Linh.
Chương 973
“Tối hôm qua mẹ gọi điện cho em.”
“Mẹ?
“Ừ” Lê Nhật Linh gật đầu, là Hoàng Ánh gọi đến, đại khái là không biết phải nói với Lâm Quân như thế nào, nên đành phải gọi cho Lê Nhật Linh.
“Mẹ bảo chúng ta về nhà ăn Tết. Rời thành phố Hà Nội lâu như thế rồi, chuyện ở công ty toàn đề cha xử lý, em không thể từ chối bà ấy được.”
Lâm Quân thở dài, hiểu được sự khó xử của Lê Nhật Linh bọn họ đi lâu như thế rồi Hoàng Ánh mới gọi đến, xem như là cho người con dâu này đủ thể diện rồi, thật sự nếu không trở về thì đúng là không thể nào nói nổi.
“Không sao đâu, chúng ta nhanh chóng giải quyết xong rồi về.” Lâm Quân an ủi.
“Được, vậy mau tranh thủ thời gian thôi.” Lê Vân Hàng đứng dậy, cầm áo khoác lên, gật đầu với Lâm Quân.
“Ngài Lâm, ngài Lê.”
Trong đồn cảnh sát, nhìn thấy Lâm Quân và Lê Vân Hàng vừa đi qua, đội trưởng dẫn đầu đội thực hiện nhiệm vụ quay lại với vẻ mặt nghiêm nghị.
“Ừ, có tin tức gì của Jackson chưa?”
“Không có, xem xét tình hình thì có lẽ là trốn đi trong đêm qua.”
“Đêm qua?”
Lâm Quân cau mày, người này tối hôm qua được giải cứu khỏi đồn cảnh sát, đến hôm nay mới bị phát hiện, trong lòng không khỏi buồn bực, ngữ khí cũng theo đó mà nặng nề hơn.
“Đúng vậy, đêm qua, ai đó đã giả làm cảnh sát nội bộ của chúng tôi, sau đó đánh thuốc mê cán bộ trực đêm.
dackson lấy cảnh phục của người đó mặc vào, trốn đi rồi.”
“Đội trưởng, hệ thống an ninh của các anh cần được tăng cường đấy.”
Lê Vân Hàng nhíu chặt lông mày, có chút không vui, mấy năm nay, ông dốc sức làm việc ở thành phố Marseille, ngoài việc xử lý những kẻ khôn lỏi trên thương trường, những quan chức chính phủ này cũng nhận được rất nhiều phúc lợi.
Nhưng bây giờ chuyện của .Jackson, vất vả lắm mới giải quyết được, giờ lại thất bại ngay phút cuối, dựa vào tình trạng hiện tại của Jackson, ông ta rất có thể sẽ bất chấp tất cả, những người từng tham gia tấn công trước đó đều lâm vào nguy hiểm.
Đổi lại thì ai sẽ vui đây?
“Ngài Lê nói rất đúng, chúng tôi sẽ dần dần cải tiến: Đội trưởng cúi đầu, vô cùng xin lỗi.
Nhưng cũng không còn cách nào nữa, Jackson không phải ngồi tù mà chỉ đang chờ tuyên án, tạm giam mà thôi, trông coi cũng thoáng hơn một tí, ai mà ngờ lại xảy ra chuyện như thế này?
“Ông ta có thể đi đâu được?”
Đội trưởng lộ vẻ khó xử, mở miệng nói: “Chúng tôi đã kiểm tra hồ sơ lộ trình đêm qua tại bến xe, ga tàu, sân bay,… Không có .Jackson, không tìm thấy bất kỳ tung tích nào của ông ta trong thành phố. Chúng tôi nghỉ ngờ rằng rất có thể ông ta đã nhập cư trái phép sang nước khác.”
“Nhập cư trái phép sang nước khác!”
“Sir!”
Một cảnh sát trẻ chạy đến và thì thầm gì đó vào tai của đội trưởng, hai mắt đội trưởng sáng rực lên.
Phất tay, viên cảnh sát trẻ chạy ra ngoài.
“Tôi vừa nhận được tin, Jackson đúng là đã nhập cư trái phép sang nước khác. Có người ở biên giới đã nhìn thấy ông ta. Nếu đúng như vậy, công tác sắp tới của chúng ta sẽ tương đối khó khăn hơn. Nếu ông ta đi sang nước khác, chúng ta cần phải liên hệ với tổ chức Liên hiệp quốc để cùng phá án.”
Lê Vân Hàng xoay ly nước trong tay, vẻ mặt trầm tư.
Chương 974
“Vậy hiện tại chúng ta có thể làm gì đây?”
Lâm Quân nhìn thoáng qua Lê Vân Hàng rồi đưa mắt nhìn xuống đất, như đang suy tư gì đó.
“Hiện tại chỉ có thể mong hai vị trở về chờ tin tức, tạm thời tốt nhất không nên ra ngoài một mình. Người đã cứu dackson lần này rất thần bí, có thể sẽ làm hại các vị.”
“Đây là đương nhiên!”
Lê Vân Hàng nắm chặt lấy cạnh bàn.
“Cha, chúng ta về trước đi!”
Lâm Quân thấy Lê Vân Hàng không vui, đành phải ra mặt giảng hòa, tuy rằng trong lòng anh cũng rất hụt hãng.
“Chuyện của Jackson lần này quá kỳ lạ.”
Chiếc xe chậm rãi tiến về phía trước, thần sắc của Lê Vân Hàng từ khi ra khỏi đồn cảnh sát đến bây giờ vẫn luôn rất nặng nề, khiến Lâm Quân cũng cảm thấy bất an.
“Mấy hôm nữa, con đưa Nhật Linh về Việt Nam trước đi!”
Suy nghĩ hồi lâu, Lê Vân Hàng mới chậm rãi nói, chuyện lần này khiến sự nghỉ ngờ trong lòng ông càng thêm bành trướng, cảm giác bất an, lo sợ tương tự như rất nhiều năm về trước.
Điều quan trọng nhất là cuối cùng thì ai đã cứu Jackson. Bây giờ ông ta hai bàn tay trắng, chẳng thể trục lợi được gì.
“Bây giờ tụi con mà đi thì không ổn, rốt cuộc thì…”
Lâm Quân khó hiểu, Lê Vân Hàng là người lưu luyến, không muốn Lê Nhật Linh đi nhất, lần này đột nhiên buông tay, chắc chắn là có lý do riêng của ông ấy, chẳng lẽ là phát hiện ra điều gì?
Lần trước lúc ở trong phòng giam, Jackson đã nói rằng ngay cả khi ông ta có chết đi, bọn họ cũng sẽ không được yên thân, vì vậy có lẽ điều đầu tiên ông ta làm khi ra ngoài lần này chính là trả thù. Vậy ý của Lê Vân Hàng là gì đây?
“Lâm Quân, mặc kệ tình huống có như thế nào. bảo vệ tốt cho Nhật Linh là điều quan trọng nhất.”
Lê Vân Hàng nghiêm nghị. Mặc dù Lâm Quân có nghỉ ngờ trong lòng, nhưng tâm tứ của Lê Vân Hàng rất kín đáo, nói chuyện luôn có đạo lý riêng, cũng không nên hỏi thêm gì nhiều.
Ngoài cửa sổ là lúc mặt trời ngả về phía tây, ánh hoàng hôn lười biếng nằm dài trên sàn nhà, cả một đại lộ rộng lớn, ai nấy đều được ánh mặt trời bao phủ…
Người đến rồi đi, trong lòng ai cũng chất chứa những nỗi niềm riêng, bước đi trên con đường dẫn đến mục tiêu của chính mình, bọn họ cười nói ồn ào, mọi thứ vốn bình thường đến không thể bình thường hơn.
Chỉ là, đằng sau tất cả những thứ bình dị này, bên cạnh họ, có không biết bao nhiêu câu chuyện khiến con người ta kinh sợ đang xảy ra.
Tựa như lúc này đây, Lê Vân Hàng mang tâm sự nặng nề, còn Lâm Quân đang lo lắng, bất an.
Trên một chuyến tàu chở hàng ngoài khơi, một cái đầu quấn băng gạc, lộ ra một đôi mắt, người đàn ông mặt mũi hung tợn đang ngồi sụp trên boong tàu, ánh mắt nhìn về phía nước Pháp, hít sâu một hơi điếu thuốc trên tay.
Mà lúc này, tàn thuốc đã rơi vương vãi khắp cả boong tàu, rõ ràng là vừa mới rơi xuống.
“Cộp cộp cộp..”
Âm thanh giày da đạp lên mặt boong tàu vang lên bên tai lão ta, không cần nhìn lại lão ta cũng biết người đến là ai, lời chế nhạo truyền đến sau đó cũng xác nhận suy đoán của lão ta.
“Phó chủ tịch Jackson cũng có lúc dùng tới khói thuốc để giải sầu sao!”
“Hả?” Lâm Quân hiển nhiên không hài lòng với phản ứng của Lê Nhật Linh, tìm kiếm ánh mắt cô, nhìn thẳng vào, khuôn mặt tuấn tú nghiêng về phía cô, phóng đại vô hạn trong con ngươi của Lê Nhật Linh.
“Anh đang làm gì đấy?”
“Giúp em tắm rửa” Lâm Quân nhướng mày, cười thâm thúy, không đợi Lê Nhật Linh kịp mở miệng đã chặn môi cô lại, Lâm Quân vừa mới tắm xong, trên người chỉ quấn một cái khăn tắm, hơi thở hormone tràn ngập bao bọc lấy cô.
Lâm Quân đột nhiên rời khỏi môi cô.
“Hả?” Hai mắtLê Nhật Linh mờ mịt, dẩu dẩu môi, cực kỳ đáng yêu.
“Em vẫn còn chưa tắm” Lâm Quân tươi cười đầy ám muội, cắn lên vành tai Lê Nhật Linh, nhẹ nhàng liếm láp.
Lúc này Lê Nhật Linh mới hiểu ra, cơn buồn ngủ tan biến sạch sẽ, Lâm Quân đã tỉnh rượu từ lâu rồi!
“Em đi tắm đây” Lê Nhật Linh căn môi, hất tay Lâm Quân ra rồi đứng thẳng dậy, không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy không vui.
Nhưng đã bị bàn tay to lớn của Lâm Quân chặn lại, ánh mắt Lâm Quân sâu thẳm, trong con ngươi toàn là gương mặt Lê Nhật Linh: “Anh giúp em nhé?”
“Không cần!” Lê Nhật Linh từ chối theo bàn năng.
“Cái này không phải do em quyết định” Lâm Quân đột nhiên đẩy Lê Nhật Linh xuống, khóe miệng nở nụ cười xấu xa, duỗi cánh tay dài ra, trực tiếp kéo khóa bộ lễ phục của cô sát xuống dưới.
Lâm Quân bế Lê Cảnh Trí lên, quần áo lập tức rơi xuống, Lâm Quân biết thói quen của, mặc lễ phục thì cũng chỉ dùng miếng dán ngực, thân thể trắng nõn lộ ra trước mặt anh, con ngươi đen láy của Lâm Quân càng sâu hơn..
Cảm thấy miệng mình hơi khô khốc, đầu lưỡi đảo qua đảo lại.
Lê Nhật Linh vùi đầu vào trong vòng tay của Lâm Quân, hai má đỏ bừng.
Vào đến phòng tắm, Lâm Quân tất nhiên là đã ủ mưu từ trước, nước trong bồn tắm sớm đã đầy, bế cô thả vào, nhiệt độ cũng vừa phải.
Lê Nhật Linh mím môi, một số hình ảnh không thể miêu tả của mình ở nhà riêng của anh tại thành phố Hà Nội hiện lên trong đầu cô, mở to hai mắt nhìn Lâm Quân.
Lâm Quân mỉm cười, như có thể nhìn ra được Lê Nhật Linh đang nghĩ gì, nhẹ nhàng dùng tay vén tóc cho cô, tựa như có chút tiếc nuối, lắc đầu nói: “Đừng sợ, bồn tắm này không lớn bằng cái ở nhà. “
Mặt Lê Nhật Linh càng đỏ hơn nữa, lại khiến trái tim của Lâm Quân run lên, con cũng đã có rồi, vậy mà nhất cử nhất động trong vô thức của Lê Nhật Linh vẫn có thể khiến lòng anh rung động bất cứ lúc nào.
Lâm Quân ngoan ngoãn tắm rửa cẩn thận cho Lê Nhật Linh, giống như thợ săn ăn thịt dê non béo, đã không đợi nổi nữa rồi, nhưng lại chậm rãi làm việc.
Nhưng dù sao kết quả cuối cùng thì tất nhiên không cần nói cũng biết, thể lực của Lâm Quân vô cùng tốt, cuối cùng vẫn là Lê Nhật Linh mệt mỏi nằm liệt trên giường, thậm chí còn không mở mắt ra được, chỉ có thể để Lâm Quân tùy ý lăn lộn.
Cũng may, Lâm Quân vẫn còn chút nhân tính, xong xuôi lại đưa cô vào phòng tắm rửa sạch sẽ.
Nhóm Lâm Quân, Hạ Dĩ Phong ở thành phố Marseille mấy ngày nay cũng không làm gì, nhàn rỗi thì đi dạo lòng vòng, cũng coi như là chán nản.
Ban đầu, Lê Nhật Linh nóng lòng muốn trở về Việt Nam đề chăm con, nhưng vừa mới nhận cha con với Lê Vân Hàng, phán quyết cho .Jackson vẫn còn chưa được đưa ra, điều này đã thuyết phục Lê Nhật Linh một thời gian sau mới rời Marseille.
Tuy nhiên, công ty có rất nhiều việc phải giải quyết, Lê Vân Hàng cũng không dư quá nhiều thời gian rảnh để đến chơi với bọn họ, đành phải để Hạ Linh dẫn bọn họ đi dạo khắp nơi.
Lê Minh Nguyệt lần này không bất cẩn nữa, lúc nào cũng kè kè bên cạnh Hà Dĩ Phong, không để anh một mình tiếp xúc với Hạ Linh dù chỉ là nửa giây.
Dù rằng bây giờ cô ấy đã biết Hạ Linh không phải là người xấu, nhưng cô không thể để một người phụ nữ có ý với Hà Dĩ Phong suốt ngày đi lang thang bên cạnh Hà Dĩ Phong.
Hạ Linh dường như cũng đã suy nghĩ rõ ràng hơn, nếu không thể ở bên nhau, cô cũng muốn giữ lại cho bản thân mình một chút tự tôn, ít nhất cũng khiến chính mình nhìn có vẻ hào sảng hơn một tí.
Chương 972
Cố ý giữ khoảng cách với Hà Dĩ Phong, đưa mọi người đi tham quan, cứ thế, ngược lại là mối quan hệ với Lê Nhật Linh đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
“Lâm Quân, điện thoại đang reo kìa” Lê Nhật Linh lấy điện thoại từ trong túi xách ra, đưa cho Lâm Quân, Hà Dĩ Phong thò đầu qua, nháy mắt vài cái với Lê Nhật Linh: “Ô kìa, ô kìa kìa? Điện thoại của Lâm Quân cũng đưa cho em giữ luôn rồi, nhìn như kiểu giao hết cả đời cho em luôn á.”
“Cha gọi đến” Lâm Quân bật màn hình lên, giải thích ngắn gọn.
Lê Nhật Linh gật đầu, không thèm để ý, tiếp tục nói chuyện phiếm với Hạ Linh.
Lâm Quân cúp điện thoại, nhưng sắc mặt lại trở nên nặng nề.
“Có chuyện gì vậy?” Hà Dĩ Phong là người đầu tiên phát hiện ra vẻ mặt của Lâm Quân không ổn, vội hỏi.
“Jackson bỏ trốn.”
“Trốn?! Không phải ông ta đang ở Cục cảnh sát sao?”
“Tôi không biết, chắc là đã có ai đấy nhúng tay vào rồi” Lâm Quân lắc đầu, cau mày.
“Mợ nó, Jackson lợi hại đấy, ông ta làm thế là vượt ngục rồi còn gì!” Hà Dĩ Phong nhảy dựng lên, vẻ mặt kinh ngạc.
Mà sắc mặt của Hạ Linh và Lê Nhật Linh không được tốt lắm, tay của Lâm Quân đặt ở trên vai Lê Nhật Linh: “Từ từ, về nhà rồi tính.”
“Được” Bọn họ cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà đi tham quan nữa, gật đầu đồng ý.
Tại nhà họ Lê, Lê Vân Hàng cau mày vân vê dụng cụ pha trà, có chút thất thần.
“Cha!” Lê Nhật Linh và Hạ Linh vừa mở cửa bước vào đã thấy.
Lê Vân Hàng gật đầu: “Về rồi hả, Lâm Quân đâu?”
“Ở đăng sau’“
“Chuyện gì vậy? .Jackson sao lại có khả năng vượt ngục được?” Lâm Quân bước vào phòng, hỏi.
Jackson bây giờ không nơi nương tựa, mất hết tất cả.
Chứng cứ phạm tội của ông ta như tiếng xấu đồn xa, ai ai cũng căm ghét, làm sao còn có người băng lòng giúp đỡ ông ta?
“Cha cũng chưa rõ lắm. Lúc nãy có người bên cục cảnh sát gọi đến hỏi thăm tình hình thì cha mới biết, ngày mai phiên tòa sẽ diễn ra, bây giờ Jackson đã bỏ trốn, nhưng thật ra cũng là gãi đúng chỗ ngứa, ngồi xuống trước đã rồi nói.”
“Vâng”
Lê Vân Hàng cau mày, Jackson đương nhiên sẽ không lộ diện ngay lúc này, nhưng ai biết được liệu ông ta có âm thầm động tay động chân gì đó hay không, trải qua chuyện vừa rồi, Lê Vân Hàng và Jackson cũng coi như là đã xé xác nhau, .Jackson là người không từ thủ đoạn, không biết liệu sau này sẽ còn làm gì hại đến bọn họ nữa.
“Tạm thời các con đừng đi ra ngoài, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Nhưng .Jackson nhất định không dám ra mặt lúc này”
Lê Minh Nguyệt cong môi, cô ở nhà cả ngày, chịu không nổi nữa rí “Phải đề phòng trước chứ” Hà Dĩ Phong năm lấy tay Lê Minh Nguyệt, nhìn Lê Vân Hàng.
“Lâm Quân, chiều nay đi với cha đến đồn cảnh sát để tìm hiểu tình hình”
“Vâng, trong trường hợp này, có vẻ như phải thay đổi lịch trình một lần nữa.”
Họ đã lên kế hoạch để giải quyết mọi việc và trở về nhà vào ngày mốt, cứ nghĩ là xong xuôi hết rồi, ai ngờ lại xảy ra chuyện này.
“Nhưng mà…” Lê Nhật Linh nhịn không được đã mở miệng, có chút muốn nói lại thôi.
“Gì thế?” Lâm Quân nhìn ra sự lúng túng của Lê Nhật Linh.
Chương 973
“Tối hôm qua mẹ gọi điện cho em.”
“Mẹ?
“Ừ” Lê Nhật Linh gật đầu, là Hoàng Ánh gọi đến, đại khái là không biết phải nói với Lâm Quân như thế nào, nên đành phải gọi cho Lê Nhật Linh.
“Mẹ bảo chúng ta về nhà ăn Tết. Rời thành phố Hà Nội lâu như thế rồi, chuyện ở công ty toàn đề cha xử lý, em không thể từ chối bà ấy được.”
Lâm Quân thở dài, hiểu được sự khó xử của Lê Nhật Linh bọn họ đi lâu như thế rồi Hoàng Ánh mới gọi đến, xem như là cho người con dâu này đủ thể diện rồi, thật sự nếu không trở về thì đúng là không thể nào nói nổi.
“Không sao đâu, chúng ta nhanh chóng giải quyết xong rồi về.” Lâm Quân an ủi.
“Được, vậy mau tranh thủ thời gian thôi.” Lê Vân Hàng đứng dậy, cầm áo khoác lên, gật đầu với Lâm Quân.
“Ngài Lâm, ngài Lê.”
Trong đồn cảnh sát, nhìn thấy Lâm Quân và Lê Vân Hàng vừa đi qua, đội trưởng dẫn đầu đội thực hiện nhiệm vụ quay lại với vẻ mặt nghiêm nghị.
“Ừ, có tin tức gì của Jackson chưa?”
“Không có, xem xét tình hình thì có lẽ là trốn đi trong đêm qua.”
“Đêm qua?”
Lâm Quân cau mày, người này tối hôm qua được giải cứu khỏi đồn cảnh sát, đến hôm nay mới bị phát hiện, trong lòng không khỏi buồn bực, ngữ khí cũng theo đó mà nặng nề hơn.
“Đúng vậy, đêm qua, ai đó đã giả làm cảnh sát nội bộ của chúng tôi, sau đó đánh thuốc mê cán bộ trực đêm.
dackson lấy cảnh phục của người đó mặc vào, trốn đi rồi.”
“Đội trưởng, hệ thống an ninh của các anh cần được tăng cường đấy.”
Lê Vân Hàng nhíu chặt lông mày, có chút không vui, mấy năm nay, ông dốc sức làm việc ở thành phố Marseille, ngoài việc xử lý những kẻ khôn lỏi trên thương trường, những quan chức chính phủ này cũng nhận được rất nhiều phúc lợi.
Nhưng bây giờ chuyện của .Jackson, vất vả lắm mới giải quyết được, giờ lại thất bại ngay phút cuối, dựa vào tình trạng hiện tại của Jackson, ông ta rất có thể sẽ bất chấp tất cả, những người từng tham gia tấn công trước đó đều lâm vào nguy hiểm.
Đổi lại thì ai sẽ vui đây?
“Ngài Lê nói rất đúng, chúng tôi sẽ dần dần cải tiến: Đội trưởng cúi đầu, vô cùng xin lỗi.
Nhưng cũng không còn cách nào nữa, Jackson không phải ngồi tù mà chỉ đang chờ tuyên án, tạm giam mà thôi, trông coi cũng thoáng hơn một tí, ai mà ngờ lại xảy ra chuyện như thế này?
“Ông ta có thể đi đâu được?”
Đội trưởng lộ vẻ khó xử, mở miệng nói: “Chúng tôi đã kiểm tra hồ sơ lộ trình đêm qua tại bến xe, ga tàu, sân bay,… Không có .Jackson, không tìm thấy bất kỳ tung tích nào của ông ta trong thành phố. Chúng tôi nghỉ ngờ rằng rất có thể ông ta đã nhập cư trái phép sang nước khác.”
“Nhập cư trái phép sang nước khác!”
“Sir!”
Một cảnh sát trẻ chạy đến và thì thầm gì đó vào tai của đội trưởng, hai mắt đội trưởng sáng rực lên.
Phất tay, viên cảnh sát trẻ chạy ra ngoài.
“Tôi vừa nhận được tin, Jackson đúng là đã nhập cư trái phép sang nước khác. Có người ở biên giới đã nhìn thấy ông ta. Nếu đúng như vậy, công tác sắp tới của chúng ta sẽ tương đối khó khăn hơn. Nếu ông ta đi sang nước khác, chúng ta cần phải liên hệ với tổ chức Liên hiệp quốc để cùng phá án.”
Lê Vân Hàng xoay ly nước trong tay, vẻ mặt trầm tư.
Chương 974
“Vậy hiện tại chúng ta có thể làm gì đây?”
Lâm Quân nhìn thoáng qua Lê Vân Hàng rồi đưa mắt nhìn xuống đất, như đang suy tư gì đó.
“Hiện tại chỉ có thể mong hai vị trở về chờ tin tức, tạm thời tốt nhất không nên ra ngoài một mình. Người đã cứu dackson lần này rất thần bí, có thể sẽ làm hại các vị.”
“Đây là đương nhiên!”
Lê Vân Hàng nắm chặt lấy cạnh bàn.
“Cha, chúng ta về trước đi!”
Lâm Quân thấy Lê Vân Hàng không vui, đành phải ra mặt giảng hòa, tuy rằng trong lòng anh cũng rất hụt hãng.
“Chuyện của Jackson lần này quá kỳ lạ.”
Chiếc xe chậm rãi tiến về phía trước, thần sắc của Lê Vân Hàng từ khi ra khỏi đồn cảnh sát đến bây giờ vẫn luôn rất nặng nề, khiến Lâm Quân cũng cảm thấy bất an.
“Mấy hôm nữa, con đưa Nhật Linh về Việt Nam trước đi!”
Suy nghĩ hồi lâu, Lê Vân Hàng mới chậm rãi nói, chuyện lần này khiến sự nghỉ ngờ trong lòng ông càng thêm bành trướng, cảm giác bất an, lo sợ tương tự như rất nhiều năm về trước.
Điều quan trọng nhất là cuối cùng thì ai đã cứu Jackson. Bây giờ ông ta hai bàn tay trắng, chẳng thể trục lợi được gì.
“Bây giờ tụi con mà đi thì không ổn, rốt cuộc thì…”
Lâm Quân khó hiểu, Lê Vân Hàng là người lưu luyến, không muốn Lê Nhật Linh đi nhất, lần này đột nhiên buông tay, chắc chắn là có lý do riêng của ông ấy, chẳng lẽ là phát hiện ra điều gì?
Lần trước lúc ở trong phòng giam, Jackson đã nói rằng ngay cả khi ông ta có chết đi, bọn họ cũng sẽ không được yên thân, vì vậy có lẽ điều đầu tiên ông ta làm khi ra ngoài lần này chính là trả thù. Vậy ý của Lê Vân Hàng là gì đây?
“Lâm Quân, mặc kệ tình huống có như thế nào. bảo vệ tốt cho Nhật Linh là điều quan trọng nhất.”
Lê Vân Hàng nghiêm nghị. Mặc dù Lâm Quân có nghỉ ngờ trong lòng, nhưng tâm tứ của Lê Vân Hàng rất kín đáo, nói chuyện luôn có đạo lý riêng, cũng không nên hỏi thêm gì nhiều.
Ngoài cửa sổ là lúc mặt trời ngả về phía tây, ánh hoàng hôn lười biếng nằm dài trên sàn nhà, cả một đại lộ rộng lớn, ai nấy đều được ánh mặt trời bao phủ…
Người đến rồi đi, trong lòng ai cũng chất chứa những nỗi niềm riêng, bước đi trên con đường dẫn đến mục tiêu của chính mình, bọn họ cười nói ồn ào, mọi thứ vốn bình thường đến không thể bình thường hơn.
Chỉ là, đằng sau tất cả những thứ bình dị này, bên cạnh họ, có không biết bao nhiêu câu chuyện khiến con người ta kinh sợ đang xảy ra.
Tựa như lúc này đây, Lê Vân Hàng mang tâm sự nặng nề, còn Lâm Quân đang lo lắng, bất an.
Trên một chuyến tàu chở hàng ngoài khơi, một cái đầu quấn băng gạc, lộ ra một đôi mắt, người đàn ông mặt mũi hung tợn đang ngồi sụp trên boong tàu, ánh mắt nhìn về phía nước Pháp, hít sâu một hơi điếu thuốc trên tay.
Mà lúc này, tàn thuốc đã rơi vương vãi khắp cả boong tàu, rõ ràng là vừa mới rơi xuống.
“Cộp cộp cộp..”
Âm thanh giày da đạp lên mặt boong tàu vang lên bên tai lão ta, không cần nhìn lại lão ta cũng biết người đến là ai, lời chế nhạo truyền đến sau đó cũng xác nhận suy đoán của lão ta.
“Phó chủ tịch Jackson cũng có lúc dùng tới khói thuốc để giải sầu sao!”