Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 984
Chương 984
Ngoài cửa sổ có một bóng dáng mau chóng trốn đi.
Lâm Quân và Lê Nhật Linh đồng thời nhìn theo mắt Hạ Ly, Lâm Quân chau mày. Mà cha Lâm và Hoàng Ánh thì đều mang vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ.
Không khí đọng lại.
“Hạ Ly, nói cho ông nội biết, sao cháu lại nhận ra được Niệm Sơ?”
Cha Lâm mở miệng hỏi Hạ Ly, vì biết chuyện Niệm Sơ đã để lại ám ảnh trong lòng Lâm Quân và Lê Nhật Linh, nên ông cố gắng đè nhỏ tiếng lại.
Từ khi có chuyện của Hòa Phong năm xưa, lại thêm thân phận của Niệm Sơ bị công khai, thì địa vị của Lâm Niệm Sơ ở trong nhà họ Lâm đã trở nên rất kỳ lạ.
Là sản phẩm do cha Lâm ngoại tình, thái độ của Hoàng Ánh đối với cậu so với trước kia cũng thay đổi hoàn toàn, ngày thường nếu có thể giả vờ không thấy thì sẽ coi như không thấy cậu.
Lần này quyết định đón ba đứa trẻ tới, sợ tụi nhỏ chịu tổn thương nên cũng đã nhắc Niệm Sơ từ trước rằng không được xuất hiện trước mặt bọn chúng.
“Lần trước chơi đùa cùng với dì bảo mẫu ở sau vườn, cháu nhìn thấy anh ấy một mình ngồi trong góc, không ai chơi với anh ấy, nên con đã qua đó. Anh trai rất tốt luôn, còn cho con kẹo nữa”
Dù sao cũng là một đứa trẻ không hiểu chuyện, Hạ Ly kể tới đoạn này, giọng nói cũng to hơn rất nhiều, còn có một chút đắc ý nho nhỏ.
Nhưng nói xong lại phát hiện không đúng lắm, mẹ không cho mình ăn nhiều kẹo, nên nhanh chóng che miệng mình lại.
Nhưng lại không biết rằng những người có mặt ở đây hoảng sợ hít một ngụm khí lạnh không phải do kẹo, mà là người cho cô bé kẹo.
“Kẹo! Con nhận rồi?” Lâm Quân chau mày, tỏ rõ trong lòng anh vẫn còn sợ hãi chuyện trước kia.
“Ừm” Hạ Ly dùng sức gật đầu.
“Hạ Ly, sao con có thể tùy tiện nhận đồ mà người lạ đưa cho chứ” Lần này đổi thành Lê Nhật Linh chau mày, nghe được Hạ Ly nói đã nhận kẹo của Niệm Sơ, liền nhớ tới thân thể lạnh ngắt của Hòa Phong trong bệnh viện.
Sau lưng lạnh lẽo, cô không nhịn được mà rùng mình.
“Mẹ.”
Thấy mặt Lê Nhật Linh đen xuống, Hạ Ly mới nhận ra cả nhà đều đã tức giận, khuôn mặt nhỏ của cô bé chau lại, thút thít khóc lên.
Cái khóc này thật đúng là khiến hai ông bà cụ đau lòng chết mất: “Chuyện này cũng không thể trách Hạ Ly, dù sao nó vẫn chỉ là một đứa trẻ.”
Hoàng Ánh yếu ớt giải thích, dù nói thế nào, chuyện này năm xưa bà ta cũng có trách nhiệm không thể chối đẩy được, cho dù đã cách nhiều năm, nhưng vẫn là một kiếp nạn trong lòng mỗi người.
Thấy Hạ Ly khóc, Hòa Phong và Lâm Cảnh cũng không ngồi nổi nữa, nhảy xuống đi an ủi em gái.
“Hạ Ly không khóc, Hạ Ly không khóc.”
“Được rồi, chuyện này tới đây thôi!”
Cha Lâm võ lưng Hạ Ly, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Quân.
Lê Nhật Linh ý thức được, bản thân không nên vì sự bất an trong lòng mà phát giận với một đứa trẻ, thấy Hạ Ly khóc, trong lòng cô cũng rối như tơ vò.
Đi qua, ôm Hạ Ly vào lòng.
“Đầu là lỗi của mẹ, không nên trách con.”
Lê Nhật Linh dịu dàng lau đi nước mắt của cô bé, mà hốc mắt mình thì lại lệ nóng dâng trào.
Ngoài cửa sổ có một bóng dáng mau chóng trốn đi.
Lâm Quân và Lê Nhật Linh đồng thời nhìn theo mắt Hạ Ly, Lâm Quân chau mày. Mà cha Lâm và Hoàng Ánh thì đều mang vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ.
Không khí đọng lại.
“Hạ Ly, nói cho ông nội biết, sao cháu lại nhận ra được Niệm Sơ?”
Cha Lâm mở miệng hỏi Hạ Ly, vì biết chuyện Niệm Sơ đã để lại ám ảnh trong lòng Lâm Quân và Lê Nhật Linh, nên ông cố gắng đè nhỏ tiếng lại.
Từ khi có chuyện của Hòa Phong năm xưa, lại thêm thân phận của Niệm Sơ bị công khai, thì địa vị của Lâm Niệm Sơ ở trong nhà họ Lâm đã trở nên rất kỳ lạ.
Là sản phẩm do cha Lâm ngoại tình, thái độ của Hoàng Ánh đối với cậu so với trước kia cũng thay đổi hoàn toàn, ngày thường nếu có thể giả vờ không thấy thì sẽ coi như không thấy cậu.
Lần này quyết định đón ba đứa trẻ tới, sợ tụi nhỏ chịu tổn thương nên cũng đã nhắc Niệm Sơ từ trước rằng không được xuất hiện trước mặt bọn chúng.
“Lần trước chơi đùa cùng với dì bảo mẫu ở sau vườn, cháu nhìn thấy anh ấy một mình ngồi trong góc, không ai chơi với anh ấy, nên con đã qua đó. Anh trai rất tốt luôn, còn cho con kẹo nữa”
Dù sao cũng là một đứa trẻ không hiểu chuyện, Hạ Ly kể tới đoạn này, giọng nói cũng to hơn rất nhiều, còn có một chút đắc ý nho nhỏ.
Nhưng nói xong lại phát hiện không đúng lắm, mẹ không cho mình ăn nhiều kẹo, nên nhanh chóng che miệng mình lại.
Nhưng lại không biết rằng những người có mặt ở đây hoảng sợ hít một ngụm khí lạnh không phải do kẹo, mà là người cho cô bé kẹo.
“Kẹo! Con nhận rồi?” Lâm Quân chau mày, tỏ rõ trong lòng anh vẫn còn sợ hãi chuyện trước kia.
“Ừm” Hạ Ly dùng sức gật đầu.
“Hạ Ly, sao con có thể tùy tiện nhận đồ mà người lạ đưa cho chứ” Lần này đổi thành Lê Nhật Linh chau mày, nghe được Hạ Ly nói đã nhận kẹo của Niệm Sơ, liền nhớ tới thân thể lạnh ngắt của Hòa Phong trong bệnh viện.
Sau lưng lạnh lẽo, cô không nhịn được mà rùng mình.
“Mẹ.”
Thấy mặt Lê Nhật Linh đen xuống, Hạ Ly mới nhận ra cả nhà đều đã tức giận, khuôn mặt nhỏ của cô bé chau lại, thút thít khóc lên.
Cái khóc này thật đúng là khiến hai ông bà cụ đau lòng chết mất: “Chuyện này cũng không thể trách Hạ Ly, dù sao nó vẫn chỉ là một đứa trẻ.”
Hoàng Ánh yếu ớt giải thích, dù nói thế nào, chuyện này năm xưa bà ta cũng có trách nhiệm không thể chối đẩy được, cho dù đã cách nhiều năm, nhưng vẫn là một kiếp nạn trong lòng mỗi người.
Thấy Hạ Ly khóc, Hòa Phong và Lâm Cảnh cũng không ngồi nổi nữa, nhảy xuống đi an ủi em gái.
“Hạ Ly không khóc, Hạ Ly không khóc.”
“Được rồi, chuyện này tới đây thôi!”
Cha Lâm võ lưng Hạ Ly, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Quân.
Lê Nhật Linh ý thức được, bản thân không nên vì sự bất an trong lòng mà phát giận với một đứa trẻ, thấy Hạ Ly khóc, trong lòng cô cũng rối như tơ vò.
Đi qua, ôm Hạ Ly vào lòng.
“Đầu là lỗi của mẹ, không nên trách con.”
Lê Nhật Linh dịu dàng lau đi nước mắt của cô bé, mà hốc mắt mình thì lại lệ nóng dâng trào.
Bình luận facebook