• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ (17 Viewers)

  • Chương 1009-1012

Chương 1009



Đời người giống như một vòng tuần hoàn vậy, cứ lặp đi lặp lại, có người vẫn phải chịu cảnh đau khổ, nhưng vẫn có người đón nhận được hạnh phúc.



“Em không đi” Hạ Lan Châu lắc đầu, viền mắt hoe đỏ, khóc sướt mướt.



Hạ Huy Thành không nói lời nào, Hạ Lan Châu cũng không thể nói thêm gì nữa. Thế nhưng anh tin rằng nếu để mẹ đến nói với cô, cô sẽ đến buổi họp báo.



Có người diễn vai phụ, yêu nhưng không được đáp lại, chỉ có những nhân vật chính mới được bên nhau tới già. Trong suốt quá trình này, những chuyện mà nhân vật phụ gây ra cũng chỉ như đòn bẩy cho đôi nhân vật chính, một quá trình long đong lận đận.



Duyên phận là thứ như sao trên trời, mặc dù nó thật sự tồn tại, nhưng mà khó có thể với tới được. Rấ m khi nó tới, nhưng muốn nắm lấy nó cũng không phải là điều dễ dàng gì.



Hạ Huy Thành thở dài, liếc nhìn Hạ Lan Châu đang khóc nức nở, xoay người bỏ đi.



Không phải ai cũng là người được ông trời ưu ái, kể cả bản thân anh.





Khi ánh nắng xuyên qua màn mây mù, chiếu rọi xuống mặt đất, dường như tất cả những chuyện u ám đã xảy ra đều được soi sáng theo. Thời tiết của thành phố Hà Nội hôm nay khá là đẹp.



Trái lại, ở thành phố Marseille nước Pháp trời âm u và đổ mưa rào, mây đen giăng kín trời, mỗi người đều nặng trĩu bầu tâm sự của riêng mình.



“Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.” Lê Vân Hàng đứng dậy bắt tay với Lâm Quân, những cổ đông khác đi cùng thì vỗ tay không ngừng. Bản hợp đồng chín con số kí kết thuận lợi đối với tình hình hiện tại của công ty mà nói chính là hòn than trong đêm đông lạnh lẽo. Ý tốt của Lâm Quân, Lê Vân Hàng cũng hiểu.



“Hợp tác vui vẻ” Robert chỉnh lại gọng kính, chăm chú quan sát mọi thứ.



Bởi vì lần trước anh giúp Lê Vân Hàng thế nên giờ anh được ông rất tín nhiệm. Lần này anh cũng được xếp vào đội ngũ đi cùng ký kết hợp đồng.



Kết thúc hội nghị, Lê Vân Hàng đi dạo cùng với Lâm Quân.



Đối với hai người mà nói, hai người vừa là đối tác hợp tác thương nghiệp, vừa là người thân.



Như Lê Vân Hàng nói thì trước mặt người ngoài thì là chủ tịch Lê nhưng sau lưng thì sẽ gọi là cha.



“Chuyện lần trước của .Jackson..” Lâm Quân mới nói được nửa lời thì Lê Vân Hàng thay đổi sắc mặt. Lâm Quân biết ý nên cũng không nói gì thêm.



Còn Robert hòa vào đám đông vểnh tai lên muốn nghe ngóng thêm thông tin. Nhưng giờ cái gì cũng không nghe được, anh nhìn xung quanh, sợ những người khác sẽ để ý đến mình thế nên lại không nghe ngóng nữa.



“Kể từ khi chuyện Jackson xảy ra, cha chẳng dám tin ai ở công ty nữa” Dù biết răng thành viên trong hội đồng quản trị đều là bạn lâu năm của mình, thế nhưng đứng trước lợi ích thì cũng không do dự phản bội lại, thế nên giờ Lê Vân Hàng càng phải cẩn thận hơn.



Hai người ngồi trên xe, ngoài trời mưa như trút nước, cần gạt nước không ngừng gạt, phát ra tiếng kêu xoèn xoẹt, giống hệt nỗi lòng của hai người có chút bồn chồn bất an.



“Cha nghỉ ngờ trong công ty vẫn còn tay chân của Jackson à Lâm Quân cảm nhận được nỗi áp lực to lớn trong ánh mắt của Lê Vân Hàng.



“Không, chính xác thì cha cảm thấy, chúng ta giống với Jackson, đều là con rối bị người khác sắp đặt” Lời nói của Lê Vân Hàng nhắc Lâm Quân nhớ lại rằng, mặc dù Jackson đã biến mất vài ngày rồi, thế nhưng dạo này công ty LX vẫn hành động thái quá.



Càng tỏ ra bình thường thì lại càng đáng sợ, Jackson là một gã lòng dạ thâm hiểm, đối với thuộc hạ của mình, hắn cũng không nương tay. Giờ gặp phải chuyện này muốn tránh cũng tránh không kịp, làm gì có chuyện xả thân đi cứu hắn.



Nói đơn giản là Jackson có thể thoát ra khỏi phòng giam chắc chắn cũng không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.



Nếu như là thuộc hạ của hắn giúp thì chắc chắn không có khả năng này rồi. Trước đây nói với Nhật Linh và mọi người cũng chỉ là phỏng đoán, cũng là để họ không phải lo lắng thêm.



“Chắc hẳn là khoảng lặng trước cơn bão đây mà” Lâm Quân mở to đôi mắt, có chút bất an trong lòng. Đối thủ lần này còn mạnh hơn cả .Jackson nữa.



“Không nói chuyện này nữa, nếu đối phương đã không lộ diện, chúng ta lại ở ngoài sáng vậy thì chỉ có thể nước đến đâu bắc cầu đến đấy mà thôi” Lê Vân Hàng hít một hơi sâu, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.



“Dạ, con hiểu rồi” “Hợp đồng đã ký kết xong, con cũng nên sớm quay trở về Việt Nam đi. Lê Nhật Linh vẫn đang chờ con về nhà đấy. Dự là hết năm nay, chúng ta vẫn còn phải đánh một trận lớn nữa đó” Lê Vân Hàng cười lớn, ánh mắt hiền hòa.



“Dạ, con biết rồi, ngày mai con quay về. Hay là cha về cùng con đi, dẫu sao cha cũng là cha ruột của Nhật Linh, cha cũng nên về gặp cha mẹ con một lần chứ. Hơn nữa mấy đứa cháu của cha vẫn chưa được gặp ông ngoại nó nữa, chúng mà nhìn thấy cha, chắc chắn sẽ vui lắm đấy”





“Cha không về đâu, Việt Nam có kì nghỉ nhưng chúng ta ở đây thì lại không có, hơn nữa thời gian này là khoảng thời gian bận rộn nữa” Lê Vân Hàng lộ rõ vẻ tiếc nuối trên khuôn mặt, thật ra ông cũng muốn nhìn thấy những đứa cháu đáng yêu của mình.



Chưa nói đến việc gặp những đứa cháu, chỉ nghe Lê Nhật Linh và Lâm Quân miêu tả thôi là trong lòng ông đã thấy hồi bồi về chúng rồi, sao có thể không mong ngóng gặp chúng cơ chứ?



Lâm Quân gật đầu cũng hiểu quyết định của Lê Vân Hàng.



Nếu như đã nhận nhau rồi, thì sau này vẫn còn nhiều cơ hội gặp nhau, thế nên anh cũng không nói nhiều nữa.



“Được rồi, về nhà thôi! Lần trước cha cũng nói sẽ phân cao.



thấp với con rồi đó! Lê Vân Hàng cười và nghĩ đến bộ cờ ở nhà.



“Vậy cha phải cố gắng rồi, con sẽ không nhường cha đâu” Lâm Quân cũng cười theo và nói đùa với ông.



Anh quay đầu lại và ra lệnh cho trợ lý của mình đặt giúp một chiếc vé máy bay về Việt Nam, sau đó anh và Lê Vân Hàng quay trở về nhà.


Chương 1010

Máy bay bay vút trên bầu trời xanh, để lại những đám mây trải dài đăng sau.



Tại thành phố Hà Nội, Lâm Quân vừa đáp máy bay xuống thì đã bị một nhóm phóng viên vây quanh.



Lâm Quân mím môi. những lời xì xào của phóng viên văng vắng bên tai.



Ai không biết khéo tưởng là minh tỉnh xuất hiện ở sân bay.



“Chủ tịch Lâm, hôm nay anh đặc biệt quay về vào ngày hôm nay có phải là vì tham gia buổi họp báo của công ty Hạ Gia phải không ạ?” “Chủ tịch Lâm, đối với chuyện của phu nhân, anh có suy nghĩ như thế nào? Anh tin tưởng vô điều kiện hay vẫn có sự nghi ngờ.



“Chủ tịch Lâm, xin hỏi anh cảm thấy như thế nào sau khi đọc báo? Liệu nhà họ Lâm có chấp nhận một người con dâu như vậy ở lại nhà không? Liệu anh có chọn ly hôn không?” “Công ty Hạ Gia? Ly hôn? Phu nhân?” sau khi nghe những từ này, Lâm Quân không còn giữ vẻ mặt lạnh lùng nữa mà thay vào đó anh cau mày.



Anh mới rời đi có mấy ngày, chẳng lẽ Hạ Huy Thành lại làm ra mấy chuyện rẻ mạt rồi sao?



“Chủ tịch Lâm, xin anh hãy trả lời câu hỏi của chúng tôi được không?” “Cút!” một tiếng nói lạnh lùng cất lên, phóng viên run rẩy, không dám ho he gì, tất cả vừa mới nháo nhào nói trong chốc.



lát đã im bặt.



Sắc mặt Lâm Quân trở nên khó coi, ánh mắt sắc bén liếc nhìn đám phóng viên ở đây. Hơi thở lạnh lẽo toát ra khắp người anh, tựa như núi băng ngàn năm chưa tan vậy. Điệu bộ không thích bị người khác làm phiền của anh khiến đám phóng viên không khỏi sững sờ.



“Nếu như là chuyện nhà tôi, hy vọng các vị đừng quan tâm quá làm gì, nhất là vợ của tôi. Các vị tốt hơn hết là đừng làm phiền, tránh rước họa vào thân!



Lời nói lạnh lùng của Lâm Quân vừa thờ ơ nhưng lại đây sự đe dọa trong đó. Ánh mắt của anh là thay lời cảnh cáo và cũng là để răn đe.



Anh nhanh chóng bước ra khỏi sân bay. Lần này đám phóng viên nhìn nhau, ai cũng không dám đuổi theo.



Đúng vậy, trong quãng thời gian Lê Nhật Linh trở về, Lâm Quân trở nên dịu dàng hơn, đặc biệt là anh giống như hình mẫu của một người cha hiền lành trước mặt các con.



Thế nhưng điều đó cũng không khiến các con anh quên đi việc anh là chủ tịch, cũng là trùm của tập đoàn Lâm Thị độc nhất vô nhị ở thành phố Hà Nội này. Ngay cả một người cứng rắn như chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố Hà Nội cũng phải nhún nhường anh ba phần.



Ai dám đắc tội chứ? Bọn họ ăn gan hùm hay sao mà dám đến sân bay vây lấy anh? May mà Lâm Quân không làm khó, đám người đó cũng toát mồ hôi lạnh, nghĩ lại mà thấy rùng mình.



Trợ lý Lưu đang chờ ở cửa ra sân bay, nhìn thấy Lâm Quân bước ra với vẻ mặt u ám, tim anh có chút thắt lại. Anh còn định nói với Lâm Quân về việc tờ báo, nhưng nhìn dáng vẻ bực bội khó chịu của Lâm Quân, anh không dám mở lời.



“Chủ tịch” “Ừm” Lâm Quân gật đầu nhìn trợ lý Lưu mở cửa xe liền hỏi: “Lê Nhật Linh dạo gần đây xảy ra chuyện gì sao?” “Chuyện này… đều là do đám phóng viên nói nhảm nhí thôi ạ, chủ tịch đừng có để bụng” trợ lý Lưu khó xử nói.



Hơn nữa, anh cũng không muốn Lâm Quân và Lê Nhật Linh có mâu thuẫn gì với nhau, nếu không tâm trạng của Lâm Quân sẽ không tốt, vậy thì sẽ khiến cả công ty phải hứng chịu theo.



“Mau nói đi!” Lâm Quân không muốn vòng vo thêm nữa.



Trợ lý Lưu thở dài trong lòng, vừa đưa Lâm Quân tờ báo, vừa nói hôm nay công ty Hạ Gia sẽ tổ chức họp báo.



“Xét về thời gian thì buổi họp báo của công ty Hạ Gia đã bắt đầu rồi ạ” “Quay xe” Lâm Quân nói, khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc.



“Chủ tịch không về nhà sao”” trợ lý Lưu nhìn Lâm Quân, rõ ràng là anh vội vã về nước sớm để gặp Lê Nhật Linh, sao lại đột nhiên không về nhà nữa?



“Đến buổi họp báo của công ty Hạ Gia” “Dại”





Tại buổi họp báo do công ty Hạ Gia tổ chức, Hạ Lan Châu yếu ớt đứng sang một bên, trong khi đó Lê Mỹ Vân đang cầm micro và giải thích mọi chuyện ngày hôm đó với phóng viên bên dưới.



“Tôi thực sự xin lỗi vì những chuyện xảy ra ngày hôm đó khiến các vị hiểu nhầm. Tôi và Huy Thành đã đính hôn, hơn nữa cô Lê còn là bạn tốt của chúng tôi nữa. Khi tôi đến nước Pháp, hôm đó tôi có hẹn với cô Lê nhưng mà tôi tới muộn có chút xíu thôi, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy khiến mọi người hiểu lầm”



Lê Mỹ Vân mỉm cười mang theo sự nho nhã và điềm tĩnh, gương mặt tràn đầy quyến rũ đến mức mọi người không thể bới móc ra lỗi gì trong lời nói của cô.



“Không biết cô Lý có biết về mối quan hệ trước đây của chủ tịch Hạ và cô Lê không ạ? Tại sao lại có thể bình tĩnh đến mức hẹn cô Lê gặp mặt chủ tịch Hạ vậy?”



Lê Mỹ Vân chớp mắt cười và nói: “Bạn nói tới chắc hẳn là chuyện năm đó, giờ tôi và Huy Thành đã đính hôn rồi, chuyện của anh ấy tất nhiên là tôi cũng phải và chấp nhận chứ” Hạ Huy Thành cảm kích nhìn Lê Mỹ Vân, trong lòng anh có chút cảm động. Anh không ngờ Lê Mỹ Vân lại giúp anh đến mức này, có sự xuất hiện của cô, chuyện ngày hôm đó đều có thể giải thích rõ ràng.



Còn Hạ Lan Châu đứng một bên tức giận, cô tính trăm phương ngàn kế để làm ra nhiều chuyện như vậy, cuối cùng thì người được hưởng lại là người khác chứ không phải là cô sao?



Cánh cửa hội trường mở ra, bóng dáng cao lớn của Lâm Quân xuất hiện, tất cả người trong buổi họp báo đột nhiên im bặt, Lâm Quân lạnh lùng, võ tay, đi về phía Hạ Huy Thành.



Ánh mắt của Hạ Huy Thành trở nên u ám, mím chặt môi không nói lời nào.



Lâm Quân nhanh chóng nhảy lên diễn đàn tung một cú đấm vào mặt của Hạ Huy Thành.



Các phóng viên trên khán đài xôn xao cầm máy lên chụp ảnh không ngừng, đây quả là một tin siêu hot!



“Lâm Quân anh làm gì vậy!” Hạ Huy Thành hét lên.



Hạ Huy Thành che mặt lại, miệng phun ra một ra búng máu, cú đấm của Lâm Quân quả thật là thô bạo.
Chương 1011



Lâm Quân nhìn Hạ Lan Châu cười rồi nói: “Cô nên cảm thấy may mắn vì tôi không đánh phụ nữ, nếu không cú đấm này đã lao vào mặt cô rồi”



“Lâm Quân, anh có thể đánh tôi, nhưng mà đừng có trút giận lên Nhật Linh, chuyện này là do tôi gây ra, Nhật Linh với tôi không có gì cả”



Hạ Huy Thành xoa mặt rồi nói, anh lo lắng Lâm Quân về nhà sẽ cãi nhau với Lê Nhật Linh vì chuyện này.



Lâm Quân bật cười: “Đó là người phụ nữ của tôi, tất nhiên tôi hiểu rõ cô ấy. Cú đấm này của tôi không phải là do tôi nghi ngờ mối quan hệ của anh và Nhật Linh, huống chỉ là lo lắng về vướng mắc giữa hai người. Cú đấm này là bởi vì Nhật Linh vì anh mà bị đánh, ngay đến cả một người phụ nữ anh cũng không bảo vệ nổi, sau này anh nên tránh xa Nhật Linh một chút!”



“Lâm Quân!”



“Sao? Tôi nói gì sai sao?” Lâm Quân nhướng mày, khóe môi nhếch lên mang theo nụ cười giễu cợt, nhìn cảnh Hạ Huy Thành nắm chặt tay mà không nói nên lời, anh quay người rời khỏi buổi họp báo.



Theo yêu cầu của ông Lâm và bà Hoàng Ánh, Lê Nhật Linh quay lại căn biệt thự của nhà họ Lâm. Không biết là do áy náy hay là do thực sự tin tưởng cô, mà ông Lâm và bà Lâm không hỏi cô dù chỉ một lời, hơn nữa còn mời bác sĩ đến bôi thuốc lên mặt cho cô, khiến lũ trẻ tưởng mẹ nó bị bệnh nặng gì.



“Quay về rồi à?” Lê Nhật Linh ngồi trong phòng xem tivi, nhìn thấy Lâm Quân về liền cười và hỏi: “Anh ăn cơm trưa chưa? Các con đều đi ngủ trưa cả rồi: Lâm Quân nhìn gương mặt cô khẽ cau mày, anh cởi bộ âu phục ra và bước nhanh đến ôm chầm lấy cô.



“Sao thế?” “Đều là do anh không tốt, khiến em phải chịu nhiều ấm ức rồi” Giọng điệu của Lâm Quân rầu rï, không còn giữ vẻ lạnh lùng như lúc ở sân bay và lúc ở buổi họp báo nữa.



“Anh… không trách em sao?” “Trách em cái gì chứ?” “Thì là đi gặp Hạ Huy Thành đó” “Vậy lẽ nào em vẫn không quên mối tình xưa với hắn sao?” “Tất nhiên là không phải như vậy rồi!” “Vậy sao anh lại trách em chứ?” Lâm Quân vuốt tóc cô rồi cười.



Lê Nhật Linh nép vào trong vòng tay của Lâm Quân, trong lòng tràn đầy sự an tâm.



Điện thoại của Lâm Quân đột ngột đổ chuông, trên màn hình hiển thị ba ký tự Hà Dĩ Phong.



“Anh nghe đi” Lê Nhật Linh mỉm cười.



Lâm Quân cau mày, đi ra phía cửa sổ.



“Lâm Quân? Cậu về chưa thế?” “Tôi về rồi, ậy? Nếu như là chuyện của Lê Nhật Linh thì t lặp lại Nhật Linh, đang hạnh phúc như cặp đôi mới cưới thì Hà Dĩ Phong gọi đến, đúng thật là phá vỡ bầu không khí mà.



“Không phải, có người nói phát hiện ra tung tích của dackson ở nước Mỹ!” “Jackson?” Lâm Quân nghe thấy cái tên này, khẽ nắm chặt tay, chỉ cần một ngày .Jackson chưa bị tử hình thì đối với tụi anh mà nói hắn ta như là một quả bom hẹn giờ vậy.



“Ừm, hơn nữa có người đã liên hệ với hẳn ta, tôi nghỉ người đó nhất định có mối liên hệ với người đã cứu .Jackson” “Jackson giờ đang ở đâu?”





“Ở một thị trấn nhỏ của nước Mỹ, tôi đã cử người theo dõi, thế nhưng lại bị họ phát hiện, người đó rất cảnh giác, đã cắt đuôi được người của tôi.’ Hà Dĩ Phong xoa xoa lông mày, tỏ vẻ lo lắng.



“Điều động người của chúng ta ở Mỹ tiếp tục truy tìm, nhất định phải tìm ra vị trí của Jackson” “Được, tôi biết rồi” Hà Dĩ Phong cúp máy.



Lúc này tại nước Mỹ, Hà Dĩ Phong đã ra lệnh, các thuộc hạ tuân theo sự sắp xếp của Hà Dĩ Phong chia ra hành động, lần theo vị trí đầu tiên phát hiện Jackson mà tiếp tục tra soát.



dackson kéo vành mũ xuống, dựng cổ áo lên cao, nhìn thấy anh mắt nghỉ ngờ của người đối diện mà mình vừa gặp liền quay lưng bỏ đi.



Mà người đối diện kia đã buông tờ báo trên tay xuống, dường như đã hiểu ra điều gì.



Hiện tại người đã ở nước Mỹ rồi, vốn dĩ vẫn chưa quen với con người và lối sống ở đây, nơi chốn cũng chưa rành rẽ, vừa đến mà đã bị người ta theo dõi, như vậy đúng là không ổn chút nào.



Mặc dù Robert đã thông báo cho mình mọi việc, cũng đã sắp xếp người đón mình ở gần đây, hơn nữa còn lấy báo trong tay làm ám hiệu, thế nhưng ánh mắt của người này là có ý gì?



Không rõ cảm giác bất an này đến từ đâu, nhưng lão ta vẫn luôn cảm thấy có người đang theo dõi mình.



Từ sau khi vào tù trở về, lão ta trở nên cực kỳ nhạy cảm, trước đây chỉ là đa nghi, còn bây giờ đã là không tin tưởng được bất kỳ ai. Với khả năng của Lâm Quân và Lê Vân Hàng, ai dám chắc rằng lúc này những người đón mình sẽ không bị tráo đổi chứ?



Tự do không dễ gì mà có được, không thể chỉ vì chút sai lầm nhỏ nhoi của mình mà chôn vùi tất cả.
Chương 1012



Lão ta đi khắp các con hẻm lớn nhỏ, cố gắng kéo vành mũ xuống càng thấp, đẩy đẩy kính râm, tránh không bị người khác nhận ra.



Đột nhiên một cánh tay vươn ra, lão ta không kịp phòng bị đã bị người ta túm lấy quần áo, lão kinh hoàng chuẩn bị đánh trả, nhìn qua kính liền thấy một bóng người quen thuộc, đây không phải là người đàn ông cầm báo vừa nãy hay sao?



“Anh?” Nắm đấm lên không trung chuẩn bị chống trả đột nhiên thả lỏng, nhìn vào người trước mặt.



“Nghe nói năng lực Phó chủ tịch Jackson của LX suýt chút nữa đã xử lý được Lê Vân Hàng, thay thế chức vị của anh ta, hiện tại cũng chỉ đành bị bó tay bó chân ở đây, xem ra cũng chỉ thế mà thôi!”



Người đàn ông mặc đồ đen, đeo kính râm, khóe miệng cong lên giễu cợt khiến Jackson rất không thoải mái.



“Đó chỉ là việc ngoài ý muốn, nếu lại cho tôi một cơ hội, không một ai trong số họ có thể thoát khỏi lòng bàn tay tôi.”



Ánh mắt quyết liệt của Jackson được che giấu dưới cặ kính râm, giọng điệu ngang ngạnh như đang cố gắng biện giải cho sự thất bại của mình.



“Xem ra ông cũng rất kiên cường, tôi là người được boss phái đi đón ông, đi cùng tôi nào!” Người đàn ông hừ một tiếng, giọng nói khiến người ta có hơi sợ hãi, nở một nụ cười lạnh.



Jackson lùi lại một bước, ánh mắt đầy cảnh giác. Người đàn ông kỳ quái này, chỉ dựa vào vài câu chê cười làm sao có thể tin tưởng anh ta.



“Dựa vào cái gì mà tôi phải tin anh?” Người đàn ông cong khóe miệng nói: “Xem ra là tôi đánh giá cao ông rồi, thế thì thôi vậy” Vừa nói, anh ta vừa từ trong túi lấy ra một đồ vật, đưa nó ra! Cho Jackson xem.



Lúc này, ở cách đó không xa có một chiếc máy ảnh độ nét cao hướng về phía hai người, tuy rằng khoảng cách này nghe không rõ hai người đang nói chuyện gì, nhưng vừa vặn có thể chụp rõ món đồ mà người đàn ông kia cầm ra.



Có vẻ như vật đó là một chứng minh thư.



Người này xem qua những hình ảnh trong máy ảnh, xem ra cũng khá rõ ràng, trên tư liệu là ảnh một người phụ nữ, do góc chụp nên chữ trên đó bị lệch, không thể nhìn rõ.



Hơn nữa nhìn về hướng của .Jackson, từ khi người đàn ông đưa vật đó cho Jackson xem, cũng không biết anh ta đã nói điều gì, sau đó sắc mặt .Jackson liền thay đổi, cuối cùng quyết định đi theo anh ta.



“Này! Mạnh! Thế nào rồi?”



Hà Dĩ Phong đang khuấy tách cà phê, đêm qua ngủ không ngon, muốn tỉnh táo một chút, nhận được cuộc gọi từ Mỹ, anh không dám chậm trễ.



“Lão đại, lại phát hiện được tung tích của bọn họ, hơn nữa còn chụp được vài tấm ảnh, vì không muốn đánh rắn động cỏ nên mới không tiếp tục đuổi theo.”



Người đàn ông tên Mạnh đang nghịch máy ảnh, xem xét những bức ảnh bên trong, chờ đợi chỉ thị tiếp theo của Hà Dĩ Phong.



“Anh làm rất đúng, có chụp được tấm nào có giá trị không” “Có thì có, người đàn ông đó cho Jackson xem bức ảnh trên chứng minh thư, là một người phụ nữ. Nhưng tôi không nhận ra là ai.”



Mạnh nhìn vào bức ảnh, do góc chụp mà người phụ nữ hơi nghiêng đầu trong ảnh có hơi mờ ảo.



“Được rồi, gửi vào hộp thư của tôi ngay”



“Vâng, tôi biết rồi lão đại”

Hà Dĩ Phong chậm rãi mở hộp thư, mail đã được gửi sang, Hà Dĩ Phong đột nhiên tinh thần tỉnh táo, nhìn chăm chằm vào màn hình máy tính rồi phóng to bức ảnh, không xem thì không biết, vừa xem liền bị dọa cho một trận.



Người phụ nữ trong ảnh không phải ai khác, chính là Lê Nhật Linh. Bởi vì ảnh chụp trên chứng minh thư có phần khác với người thật, lại thêm việc Mạnh vẫn luôn ở Mỹ nên không quen thuộc lắm với Lê Nhật Linh, vậy nên không nhận ra cô, thế nhưng chỉ cần là nhũng người thân quen với cô ấy một chút thôi thì nhìn một cái liền có thể nhận ra ngay.



Hà Dĩ Phong khó hiểu, Nhật Linh vẫn đang ở Việt Nam, chứng minh thư của cô làm sao lại chạy đến Mỹ rồi, lại còn nằm trong tay người đàn ông xa lạ này.



Những điều khó hiểu như từng lớp sương mù vây lấy anh, có lẽ chỉ có Lâm Quân và Nhật Linh mới có thể giải thích rõ ràng được những khúc chiết trong đó.



“Alo, Lâm Quân, có phát hiện mới. Tôi vừa gửi cậu một tấm ảnh qua điện thoại, cậu nói tôi biết rốt cuộc là chuyện gì?”



Hà Dĩ Phong gọi điện thoại cho Lâm Quân, mắt nhìn vào màn hình còn tay vẫn liên tục click chuột.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom