Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1029
“Anh đi gọi bác sĩ.”
Lâm Quân quay người đi ra khỏi phòng bệnh, mặc dù đã nói tha thứ cho cậu em trai cùng cha khác mẹ, nhưng anh vẫn chưa thể ứng phó với tình cảnh này.
“Cha ra ngoài một chút”
Cha Lâm cũng theo Lâm Quân ra ngoài.
“Nhanh, nhanh, nằm xuống”
Hoàng Ánh giúp giữ lỗ kim đang chảy máu, Lê Nhật Linh bước lên vén chăn giúp cậu.
Lâm Niệm Sơ nhìn hai người, để mặc hai người họ sắp xếp cho cậu.
Trong lòng cậu cảm thấy hơi lạ như thể mình đang nằm mơ. Dường như đã lâu rồi cậu chưa được người khác quan tâm, Lâm Niệm Sơ có chút không quen, thậm chí còn cảm giác được quan tâm mà lo sợ.
Chuyện gì đang xảy ra ngay lúc này thết “Sao vậy? Đang ngẩn người gì thế?”
Hoàng Ánh nhìn Lâm Niệm Sơ, trong lúc nhất thời, bà cảm thấy như thể mình đã trở lại thời điểm coi Lâm Niệm Sơ như cháu nội.
Lê Nhật Linh thì ngược lại, dường như cô đã hiểu ra điều gì đó, cô ngồi xuống bên giường nắm tay Lâm Niệm Sơ, nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng.
“Niệm Sơ à, cảm ơn em vì đã cứu Hạ Ly nhé!”
Lâm Niệm Sơ nhìn Lê Nhật Linh đang nắm tay mình, rồi lại ngước lên nhìn cô, không nói gì, càng không biết nên đối diện như thế nào trước thái độ của Lê Nhật Linh.
“Nào lại đây, hôm nay chúng ta sẽ trò chuyện với nhau nhé?” Ánh mắt của Lê Nhật Linh rất chân thành, nhìn Lâm Niệm Sơ chờ cậu bé đưa ra câu trả lời, nhưng Lâm Niệm Sơ vẫn không lên tiếng, cậu bé không hề muốn biết tình hình hiện tại ra sao, thực sự cậu bé rất sợ, sợ đây là điềm báo cho một thế giới cô độc khác.
“Thăng nhóc này, Nhật Linh hỏi con sao con không trả lời vậy!”
Hoàng Ánh thấy Lâm Niệm Sơ không nói không rằng cũng có chút sốt ruột, bà nhìn ra phía cửa, sao Lâm Quân đi mãi chẳng thấy về, chỗ vết thương giờ đã không còn chảy máu nữa rồi.
Lê Nhật Linh cười cười, hiển nhiên cũng không bị sự im lặng của Lâm Niệm Sơ làm ảnh hưởng đến tâm trạng, dường như điều này cũng nằm trong dự đoán của cô.
“Em biết đấy, bởi vì khi còn bé em đã từng làm một vài chuyện xấu đối với chị và con chị, nên chị có ghét em, oán trách em. Nhưng may mắn là Hòa Phong không bị làm sao, Hạ Ly cũng đã bình an trưởng thành”
“Em không làm hại Hạ Ly”
Lâm Niệm Sơ mím môi, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, chất giọng vân còn đậm mùi hơi sữa, nhưng ánh mắt lại cực kỳ nghiêm túc, giống như là đang giải thích cho chính mình.
“Đúng rồi, em không làm gì Hạ Ly hết. Em có thích Hạ Ly không?”
Cậu bé có thể nói ra rồi, điều này khiến Lê Nhật Linh thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
“Có” Lâm Niệm Sơ gật đầu, Hạ Ly giống như một thiên thần nhỏ, chiếu sáng khắp thế giới của cậu bé, đến khi cô bé gặp nạn, Lâm Niệm Sơ đã không hề ngần ngại mà xông ra chắn trước mặt cô bé.
“Vậy thì, chị cho phép em đến chơi với hai đứa! Em thấy sao?” Lê Nhật Linh cười hỏi, trước kia cô sợ Lâm Niệm Sơ làm hại đến mấy đứa trẻ, dù ngoài mặt cô không nói nhưng những người giúp việc trong nhà vẫn luôn biết cách nhận định tình hình, cố gắng để cho Hòa Phong, Hạ Ly và bé Cảnh hạn chế tiếp xúc với Lâm Niệm Sơ.
“Thật sao?” Đôi mắt Lâm Niệm Sơ hơi sáng lên, cậu bé nhìn Lê Nhật Linh chăm chú, trong mắt như có một ngọn lửa đang rực cháy, khiến cho người ta không nỡ lòng từ chối. Lê Nhật Linh gật đầu.
Nhưng, như chợt nghĩ tới điều gì, cậu bé đột nhiên quay sang nhìn Hoàng Ánh.
Bà tránh đi ánh nhìn của cậu bé, dù gì trong lòng bà cũng có chút hổ thẹn.
“Ừ, Nhật Linh đã đồng ý rồi thì con cứ đi đi! Nhưng không được dạy các cháu học hư, Hòa Phong và Hạ Ly còn nhỏ, cháu phải chăm sóc chúng thật cẩn thận đấy”
Lâm Quân quay người đi ra khỏi phòng bệnh, mặc dù đã nói tha thứ cho cậu em trai cùng cha khác mẹ, nhưng anh vẫn chưa thể ứng phó với tình cảnh này.
“Cha ra ngoài một chút”
Cha Lâm cũng theo Lâm Quân ra ngoài.
“Nhanh, nhanh, nằm xuống”
Hoàng Ánh giúp giữ lỗ kim đang chảy máu, Lê Nhật Linh bước lên vén chăn giúp cậu.
Lâm Niệm Sơ nhìn hai người, để mặc hai người họ sắp xếp cho cậu.
Trong lòng cậu cảm thấy hơi lạ như thể mình đang nằm mơ. Dường như đã lâu rồi cậu chưa được người khác quan tâm, Lâm Niệm Sơ có chút không quen, thậm chí còn cảm giác được quan tâm mà lo sợ.
Chuyện gì đang xảy ra ngay lúc này thết “Sao vậy? Đang ngẩn người gì thế?”
Hoàng Ánh nhìn Lâm Niệm Sơ, trong lúc nhất thời, bà cảm thấy như thể mình đã trở lại thời điểm coi Lâm Niệm Sơ như cháu nội.
Lê Nhật Linh thì ngược lại, dường như cô đã hiểu ra điều gì đó, cô ngồi xuống bên giường nắm tay Lâm Niệm Sơ, nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng.
“Niệm Sơ à, cảm ơn em vì đã cứu Hạ Ly nhé!”
Lâm Niệm Sơ nhìn Lê Nhật Linh đang nắm tay mình, rồi lại ngước lên nhìn cô, không nói gì, càng không biết nên đối diện như thế nào trước thái độ của Lê Nhật Linh.
“Nào lại đây, hôm nay chúng ta sẽ trò chuyện với nhau nhé?” Ánh mắt của Lê Nhật Linh rất chân thành, nhìn Lâm Niệm Sơ chờ cậu bé đưa ra câu trả lời, nhưng Lâm Niệm Sơ vẫn không lên tiếng, cậu bé không hề muốn biết tình hình hiện tại ra sao, thực sự cậu bé rất sợ, sợ đây là điềm báo cho một thế giới cô độc khác.
“Thăng nhóc này, Nhật Linh hỏi con sao con không trả lời vậy!”
Hoàng Ánh thấy Lâm Niệm Sơ không nói không rằng cũng có chút sốt ruột, bà nhìn ra phía cửa, sao Lâm Quân đi mãi chẳng thấy về, chỗ vết thương giờ đã không còn chảy máu nữa rồi.
Lê Nhật Linh cười cười, hiển nhiên cũng không bị sự im lặng của Lâm Niệm Sơ làm ảnh hưởng đến tâm trạng, dường như điều này cũng nằm trong dự đoán của cô.
“Em biết đấy, bởi vì khi còn bé em đã từng làm một vài chuyện xấu đối với chị và con chị, nên chị có ghét em, oán trách em. Nhưng may mắn là Hòa Phong không bị làm sao, Hạ Ly cũng đã bình an trưởng thành”
“Em không làm hại Hạ Ly”
Lâm Niệm Sơ mím môi, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, chất giọng vân còn đậm mùi hơi sữa, nhưng ánh mắt lại cực kỳ nghiêm túc, giống như là đang giải thích cho chính mình.
“Đúng rồi, em không làm gì Hạ Ly hết. Em có thích Hạ Ly không?”
Cậu bé có thể nói ra rồi, điều này khiến Lê Nhật Linh thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
“Có” Lâm Niệm Sơ gật đầu, Hạ Ly giống như một thiên thần nhỏ, chiếu sáng khắp thế giới của cậu bé, đến khi cô bé gặp nạn, Lâm Niệm Sơ đã không hề ngần ngại mà xông ra chắn trước mặt cô bé.
“Vậy thì, chị cho phép em đến chơi với hai đứa! Em thấy sao?” Lê Nhật Linh cười hỏi, trước kia cô sợ Lâm Niệm Sơ làm hại đến mấy đứa trẻ, dù ngoài mặt cô không nói nhưng những người giúp việc trong nhà vẫn luôn biết cách nhận định tình hình, cố gắng để cho Hòa Phong, Hạ Ly và bé Cảnh hạn chế tiếp xúc với Lâm Niệm Sơ.
“Thật sao?” Đôi mắt Lâm Niệm Sơ hơi sáng lên, cậu bé nhìn Lê Nhật Linh chăm chú, trong mắt như có một ngọn lửa đang rực cháy, khiến cho người ta không nỡ lòng từ chối. Lê Nhật Linh gật đầu.
Nhưng, như chợt nghĩ tới điều gì, cậu bé đột nhiên quay sang nhìn Hoàng Ánh.
Bà tránh đi ánh nhìn của cậu bé, dù gì trong lòng bà cũng có chút hổ thẹn.
“Ừ, Nhật Linh đã đồng ý rồi thì con cứ đi đi! Nhưng không được dạy các cháu học hư, Hòa Phong và Hạ Ly còn nhỏ, cháu phải chăm sóc chúng thật cẩn thận đấy”
Bình luận facebook